Những người chết thuộc về những ai, giữa những đám người
sống, yêu cầu họ theo cách ám ảnh nhất.
James ELLROY
Ngày hôm sau
23 tháng Mười hai 2010
9 giờ sáng
Tuyết đã tan. Không khí khô và lạnh, nhưng vầng mặt trời rực rỡ chiếu sáng trên vòm trời màu xanh ánh kim của Boston.
Emma thổi vào hai bàn tay khum lại để sưởi ấm. Một làn hơi nước đọng sáng long lanh thoát ra từ miệng cô rồi bốc lên trước mắt cô trước khi tan vào thinh không.
Cô bách bộ trước cổng vào Trung tâm Tim mạch đã được mười phút, chờ cho Kate kết thúc ca trực. Cô cố nén một cái ngáp. Cả đêm qua cô không yên, thế nhưng bất chấp tình trạng thiếu ngủ, những suy nghĩ của cô vẫn rất sáng rõ. Hôm qua, vì cú sốc sau khi đọc thấy bài báo đưa tin về vụ tự tử của chính mình, cô đã mất hết lý trí và rơi tõm vào một cơn mê sảng gần như tội lỗi. Hôm nay cô thấy hổ thẹn vì việc đó, nhưng sự thể là vậy đó: gánh nặng khủng khiếp của nỗi cô đơn đôi khi khiến những gì tồi tệ nhất trong cô thể hiện ra bên ngoài. Một cảm giác bỏng rát về sự bất công, một cơn ghen tuông khiến cô hao mòn và lôi kéo cô về phía những ý nghĩ hắc ám nhất. Nhưng cô nào phải một kẻ giết người, mà chỉ là một người con gái ngu ngốc thiếu thốn tình yêu từng muốn bấu víu hơi quá lâu vào một câu chuyện đã biết trước kết thúc buồn.
Sự can thiệp của Matthew và màn diễn của anh ta với Clovis đã đóng vai trò như một lời quở trách nhằm đưa cô quay về với thực tại và sáng nay, cô đã quyết tâm nghe theo tiếng nói của lý trí. Cô sẽ tìm ra giải pháp để tránh vụ tai nạn bi thảm xảy ra cho Kate vào ngày 24 tháng Mười hai. Cô đã mất cả đêm để nghĩ ra một phương cách tối ưu hòng ngăn vụ va chạm. Ngay lúc này, cô chưa nảy ra ý tưởng nào nhưng cô vẫn còn thời gian.
Cái lạnh khiến chân tay cô cóng lại. Cô giậm chân tại chỗ để sưởi ấm. Một chiếc xe tải lớn đi quyên máu có ghi những chữ viết tắt của hội Chữ thập Đỏ đang đỗ giữa bãi xe. Xa hơn một chút là một chiếc xe bán hàng lưu động bằng kim loại bày những đồ uống nóng sốt và bánh vắt. Emma vừa đứng vào hàng người để gọi một tách trà thì nhận thấy Kate đang đi qua cánh cửa tự động rời khỏi tòa nhà. Điện thoại di động áp vào tai, nữ bác sĩ phẫu thuật trẻ tuổi vẫn mặc nguyên bộ đồng phục bệnh viện, một thẻo vải màu xanh nhạt ló ra khỏi vạt áo khoác sẫm màu.
Với Emma theo sát, Kate bước xuống bậc tam cấp, sải bước băng qua bãi đỗ xe rồi rời khỏi khuôn viên bệnh viện. Emma bám theo nữ bác sĩ tới tận bến Hubway trên phố Cambrige sẵn có một hệ thống xe đạp tùy ý sử dụng. Hẳn là Kate vốn quen sử dụng loại hình giao thông này. Cô chìa thẻ thuê bao của mình ra rồi ngồi lên một chiếc xe đạp.
Trong khi Kate đi găng tay, đội sụp chiếc mũ vải mềm rồi thắt khăn quàng lại cho chặt, Emma cũng đút 6 đô la vào máy thanh toán tự động để lấy thẻ casual membership cho phép cô thuê một chiếc xe. Cô chờ cho Kate nhấn vài cú pê đan đầu tiên rồi cũng đạp chiếc xe của mình, duy trì một khoảng cách hợp lý để vừa không mất dấu đối tượng vừa không bị phát hiện.
Năm trăm mét đầu tiên chỉ đi ngược lại quãng đường hôm qua cô đã đi. Vừa điều khiển xe bằng một tay, Emma vừa kéo tất trùm qua ống quần âu để tránh không khí lạnh giá lùa vào bắp chân. Tới ngã tư phố Hanover, nữ bác sĩ không đi theo lối dẫn về khu phố Ý mà lại men theo City Hall trước khi tiến vào đường phố lớn dẫn tới Faneuil Hall và tới chợ Quincy. Sau một cuốc đạp xe nhanh nhẹn và vài lần vượt đèn, cô đã vượt qua khu dành cho khách du lịch này khá nhanh chóng. Đến công viên Colombus, cô ngược lên một đoạn đường ngược chiều dài, khéo léo tránh những đám tắc đường, rồi lanh lẹ đạp trên vỉa hè để thoát về phía cảng và mặt hướng ra biển của thành phố. Vừa đúng 9 giờ 20 thì cô dừng xe tại đầu mép của Long Wharf, đối diện mặt tiền màu đen của một nơi giống với một quán rượu Ailen.
Emma dừng xe năm mươi mét trước khi tới đầu đê chắn sóng. Liệu cô có mạo hiểm khi bám theo Kate vào bên trong quán bar? Cô dựa chiếc xe đạp vào một cột đèn, với lấy sợi thép của chiếc khóa dây vòng qua cột đèn trước khi gắn vào ổ. Cô đi bộ vài mét ra bờ biển.
Vào thời hoàng kim, Long Wharf từng là bến chính của một trong những cảng thương mại nhộn nhịp nhất thế giới. Ngày nay, vũng tàu đã biến thành một bến cảng thanh lịch với những con phố lát đá hai bên san sát nhà hàng và quán cà phê. Đó cũng là điểm xuất phát của những chuyến phà đảm bảo giao thông cho nhiều hòn đảo trong vịnh Boston và hai thành phố Salem và Provincetown. Đến được lối đi dạo lát gỗ thì Emma phải khum tay che mắt để không bị chói. Mặt trời đã mọc được hai tiếng và bắt đầu lên cao trên bầu trời, trút xuống mặt đại dương một cơn mưa sao chói lóa. Khung cảnh đẹp đến nghẹt thở: những cánh hải âu, gió, những con tàu cũ kỹ lướt trên sóng, cơn say cái vô tận. Và không khí ngoài khơi tiếp thêm sinh lực và can đảm để cô bước vào quán rượu.
***
Trần lộ xà, tường thạch cao, ốp kính, những bảng trò chơi phi tiêu và ánh sáng dìu dịu: cách bài trí kiểu thôn dã của Gateway quả là điển hình và ấm cúng. Buổi tối, nơi này hẳn là náo nhiệt với tiếng nhạc truyền thống và tiếng vại bia Guinness chạm vào nhau, nhưng buổi sáng, đây lại là một quán cà phê thân thiện và tĩnh lặng phục vụ bữa sáng cho công nhân làm việc tại cảng. Emma nheo mắt mất một lúc mới nhìn ra Kate, đang ngồi một mình bên chiếc bàn cuối quán trước một tách cà phê.
Một tấm biển gợi ý nên gọi đồ uống trước khi ngồi vào bàn. Emma đứng chờ sau một anh chàng lực lưỡng mặc chiếc áo sơ mi ca rô và đội mũ mềm kiểu lính thủy vài giây sau đã rời đi với một khay đầy có ngọn cá cùng khoai tây chiên, thịt nguội, xúc xích và trứng rán. Cô gọi một tách trà cùng bánh mì nướng rồi tới ngồi bên một bàn ngay cạnh bàn Kate ngồi. Nữ bác sĩ phẫu thuật làm gì ở nơi này sau khi đã làm việc cả đêm? Tại sao cô ta không về thẳng nhà sau ca trực?
Từ vị trí quan sát của mình, Emma đoán cô đang mệt mỏi, gương mặt lo lắng thấy rõ. Mắt Kate hết nhìn màn hình điện thoại lại nhìn cửa ra vào quán. Rõ ràng là Kate đang đợi ai đó, và cuộc hẹn này không hề vô thưởng vô phạt. Emma ngạc nhiên vì sự thay đổi này. Người mẹ quyến rũ và tươi vui của gia đình mà cô đã theo dõi hôm qua đã nhường chỗ cho một kẻ bồn chồn lo lắng đang cuống cuồng vặn vẹo hai tay.
Cô cố gắng quay đi để ánh mắt mình không quá chăm chú, và nhờ hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương treo tường, cô không bỏ sót dù chỉ một cử chỉ của nữ bác sĩ phẫu thuật. Kate lấy từ trong túi xách ra một tờ khăn ướt cùng một hộp phấn. Cô lau mặt, bồn chồn trang điểm lại, vén cho gọn vài lọn tóc đã xổ ra khỏi búi sau cuốc đạp xe. Rồi cô đứng dậy và khuất vào khu vực toa lét.
Emma hiểu rằng mình cần phải hành động. Kate đã mang theo chiếc túi xách và điện thoại, nhưng áo khoác vẫn bỏ lại trên ghế. Emma hít thật sâu trước khi vào cuộc. Cô bình tĩnh đứng dậy rồi tiến vài bước như thể cũng đang đi về phía toa lét, nhưng vào phút cuối, cô dừng lại trước bàn Kate. Cô cầu trời để không ai nhìn về phía mình vào lúc này, cô lục các túi của chiếc áo khoác trên ghế. Bàn tay cô nắm lại thứ gì đó bằng kim loại lành lạnh. Một chùm chìa khóa.
Một luồng adrenaline xuyên qua cơ thể cô. Cô xác nhận chìa khóa ô tô cũng thuộc chùm chìa khóa này rồi thầm thốt lên:
Mình có ý này!
Để tránh vụ tai nạn, cô chỉ cần xoáy chìa khóa chiếc Mazda hai chỗ mà Kate hẳn sẽ lái vào buổi tối xảy ra thảm kịch. Sau đó, cô sẽ đánh cắp chiếc xe, sẽ bỏ xe lại cách đây ba trăm cây số, sẽ phóng hỏa hoặc quẳng nó xuống thung lũng.
Không còn ô tô thì cũng chẳng còn tai nạn nữa!
Cô lấy chùm chìa khóa rồi băng qua quán bar để rời khỏi đó trước khi Kate quay lại. Cô rảo bước, cúi gằm mặt để không bắt gặp ánh mắt nào, nhưng trong lúc vội vàng trốn chạy, cô va phải một khách hàng nam vừa gọi đồ uống tại quầy. Anh ta không hề hấn gì nhưng tách cà phê trên khay anh ta bưng thì sánh ra hết nửa.
Emma xin lỗi rối rít.
– Xin thứ lỗi, tôi rất lấy làm tiếc, tôi…
Đó là một người đàn ông cao gầy, mái tóc sáng màu cắt ngắn, mặc chiếc quần jean đen, giày vải thể thao, một chiếc áo pull cổ lọ và khoác ngoài là áo vest da với phần cổ bẻ chất liệu lông cừu. Khuôn mặt anh ta hình thon dài, gầy hom hem, bộ râu ba ngày chưa cạo che gần hết, đeo cặp kính râm gọng đồi mồi vàng nhạt.
– Không sao! Anh ta nói chắc, thậm chí còn không nhìn cô.
Vội vã bỏ đi, Emma cảm thấy nhẹ nhõm vì đã thoát được dễ dàng đến thế. Trước khi đẩy cánh cửa, cô không khỏi ngoái lại để nhìn một lần cuối.
Tại góc trong cùng của quán, người đàn ông đó vừa tới gặp Kate.
Anh ta ôm lấy Kate.
Anh ta hôn cô.
***
Không thể như thế được.
Cô đã dừng sững lại như bị đóng đinh, không thể có bất kỳ cử chỉ gì. Kate không thể có người tình được. Emma nheo mắt. Hẳn là cô nhầm, diễn giải sai một vài hành động. Có lẽ người đàn ông này chỉ là một thành viên trong gia đình, anh trai của Kate hoặc giả…
– Tôi có thể giúp gì cho cô chăng?
Chủ quán đứng đằng sau quầy đang quan sát cô với vẻ bán tín bán nghi.
– Cô cần phải quyết định. Hoặc đi vào hoặc đi ra. Cứ đứng đó thì thế nào cũng bị cửa đập vào mặt mất thôi.
– Tôi… tôi đang tìm khăn giấy.
– Dào ôi, cô phải hỏi chứ. Khăn giấy đây.
Cô nhận tệp khăn giấy chủ quán đưa cho rồi quay trở lại bên bàn, cố gắng càng kín đáo càng tốt. Theo phản xạ cô rút điện thoại ra, chuyển chế độ camera rồi đặt trên mặt bàn để ghi hình.
Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nghĩ tới Matthew vốn lý tưởng hóa vợ mình. Tới cảnh tượng hôm qua cô được chứng kiến: tình cảm gia đình gắn bó và yêu thương toát ra từ cặp đôi của họ. Làm sao người ta có thể giả bộ tình cảm đến mức đó được.
Không, có điều gì đó không ăn khớp. Cứ nhìn sự sùng mộ mà Matthew tiếp tục hướng về vợ mình sau khi cô ta qua đời thì dường như ít có khả năng người phụ nữ này phải lòng một người đàn ông khác. Shapiro không phải gã ngốc, dĩ nhiên là anh ta sẽ nhận ra. Nhưng chẳng phải kẻ không muốn nhìn thấy thì còn tệ hơn kẻ mù hay sao?
Lạy Chúa!
Cô không biết phải nghĩ sao nữa. Cô cố gắng tự thuyết phục mình rằng Kate và người đàn ông lạ mặt bí ẩn kia không phải là tình nhân, nhưng thái độ của họ không hề nhập nhằng: những đụng chạm, những ngón tay đan vào nhau, ánh mắt say mê dành cho đối phương. Thậm chí Kate còn vuốt ve khuôn mặt và mái tóc người đàn ông.
Emma kiểm tra để chắc chắn điện thoại vẫn đang tiếp tục ghi hình. Cảnh tượng cô đang chứng kiến có vẻ siêu thực đến mức cô phải ghi lại dấu tích.
Người đàn ông trạc bốn mươi. Một vẻ điển trai có lẽ hơi yếu đuối và màu mè. Một vẻ bề ngoài không hoàn toàn xa lạ đối với Emma…
Cô không thể nghe thấy họ đang nói chuyện gì, nhưng chắc chắn cả hai đều đang hết sức chăm chú. Chuyện gì được nhỉ? Người đàn ông đã kết hôn chưa? Họ đang cố thuyết phục nhau bỏ vợ bỏ chồng chăng? Những giả thiết này khiến Emma nhớ lại chuyện của bản thân và những ký ức đau buồn về mối quan hệ với François.
Cô xua những ý nghĩ đó đi rồi bỗng nhận thức được mối nguy hiểm. Quán rượu đã vãn mất ba phần tư khách. Người ta rốt cuộc sẽ nhận ra mưu đồ của cô. Cô tắt điện thoại rồi kín đáo rút lui.
Không khí giá lạnh khiến cô thấy dễ chịu. Cô hít vào liền mấy hơi để hoàn hồn. Cô không lấy xe đạp nữa mà tiến về phía một chiếc taxi đang đậu trong hàng xe chờ khách trước lối vào khách sạn Marriott.
Mặc xác khoản tiền đặt cọc thuê xe!
Đúng vào lúc ngồi lên taxi, cô nhận ra chùm chìa khóa của Kate cũng bao gồm cả chìa khóa nhà. Vậy thì cô có thể đột nhập tư gia của gia đình Shapiro, cô liền đưa địa chỉ đó cho tài xế. Tới quảng trường Louisburg, cô đi vòng quanh ngôi nhà, thắc mắc không biết Matthew và con gái anh có đang trong nhà không? Cô định bấm chuông để xác nhận nhưng rồi lại thôi.
Để cho “Matthew năm 2010” biết đến sự tồn tại của mình phỏng có ích gì chứ…
Cô cũng nhận ra miếng đề can nhỏ dán trên cửa sổ cảnh báo sự xuất hiện của một hệ thống báo động.
Khỉ thật…
Có chìa khóa trong tay cũng chẳng giúp gì nhiều cho cô nếu tiếng còi hú cất lên chỉ vài giây sau khi cô đẩy cửa bước vào.
Cô thầm ghi nhớ tên công ty an ninh trước khi ngược trở ra để khỏi gây chú ý. Muốn được bình tâm suy nghĩ, cô lánh vào một tiệm bánh trên phố Charles. Một nơi lai tạp với bầu không khí retro cho khách hàng thưởng thức bánh ngọt, ngồi bên quầy gỗ mộc. Emma ngồi lên chiếc ghế cao rồi lấy laptop ra. Cô gọi một tách cà phê và một phần bánh pho mát lấy lệ rồi truy cập vào niên giám trực tuyến để tìm số điện thoại liên hệ của gia đình Shapiro. Cô gọi thì gặp phải máy trả lời tự động. Một đoạn ghi âm thông điệp gia đình có cả sự tham gia của Emily. Cô dập máy rồi gọi lại luôn để chắc chắn không có ai ở nhà. Rồi cô gọi về Thống Soái, yêu cầu được nối máy với Romuald Leblanc.
– Tôi cần cậu giúp, đầu đất.
– Tôi đang định gọi cho chị đấy chị Lovenstein.
– Cậu tìm được chi tiết gì mới trong chuyện của tôi hả?
– Tôi đã gửi một vài mail của chị cho Jarod. Anh ấy là một trong số đám bạn dân tin học của tôi. Người giỏi nhất tôi quen. Anh ấy đã bảo tôi là vào những năm 2000, trên rất nhiều diễn đàn, một vài cư dân mạng đã để lại những tin nhắn khẳng định mình tới từ tương lai và là những lữ khách thời gian. Dĩ nhiên, đó là những trò đùa ác ý, nhưng trường hợp của chị thì khác: cú nhảy trong dòng thời gian được đồng hồ tự động của máy chủ ghi lại là một yếu tố hết sức khó hiểu khiến bạn tôi không tài nào lý giải nổi. Tôi lấy làm tiếc.
– Cậu đã làm hết sức rồi mà, cảm ơn cậu. Thực ra, tôi gọi cho cậu là có chuyện khác. Nếu tôi đưa cậu địa chỉ một ngôi nhà tại Boston cũng như tên công ty giám sát đã lắp đặt hệ thống báo động, cậu có thể vô hiệu hóa hệ thống đó chứ?
– “Vô hiệu hóa” nó ư? Cậu nhóc mê tin học máy móc nhắc lại. Chị hiểu cụm từ đó như thế nào vậy?
– Cậu đùa với tôi hay sao? Cậu có biết cách vô hiệu hóa từ xa một hệ thống báo động không đấy?
– Không, không thể có chuyện đó. Chị muốn tôi làm thế nào?
– Tôi cứ tưởng chẳng chuyện gì là không thể với đám máy tính của cậu…
– Tôi chưa bao giờ nói thế, cậu nhóc chống chế.
Cô thách thức cậu ta:
– Nhất trí, tôi hiểu rồi. Cậu là một tên mồm loa mép giải, nhưng đến lúc chuyển sang hành động thì chẳng còn gì hết…
– Này! Cậu nhóc cãi. Chị có được cuộc hẹn với nhà tạo mẫu tóc là nhờ có ai nhỉ?
– Tôi không nói với cậu về cuộc hẹn với nhà tạo mẫu tóc nhé! Mà tôi nói đến một chuyện nghiêm trọng hơn.
– Nhưng tôi không phải thầy phù thủy, Romuald gần như thấy có lỗi.
– Tôi đưa cậu địa chỉ, cậu có gì để ghi lại không?
– Nhưng tôi đã nói với chị là…
– Cậu có gì để ghi lại không? Cô gặng hỏi.
– Chị đọc đi, cậu nhóc thở dài.
– Đây là địa chỉ nhà riêng của Matthew và Kate Shapiro. Họ sống ở Boston, ngã tư phố Mount Vernon giao phố Willow. Công ty đã lắp đặt hệ thống báo động cho nhà họ tên là The Blue Watcher, trụ sở đặt tại Needham thuộc bang Massachusetts.
– Thế chị muốn tôi làm gì với nó?
– Tùy ý cậu, nhưng hãy mau đi. Mười lăm phút nữa, tôi sẽ quay trở lại ngôi nhà khốn kiếp đó. Nếu cậu không tìm được cách nào, cảnh sát sẽ tới tóm tôi và cậu sẽ phải chịu trách nhiệm về việc tôi bị bắt.
Cô tắt máy không để cho cậu nhóc kịp trả lời. Cô nhận thức rõ được rằng mình đang giao cho cậu nhóc một nhiệm vụ khó khăn, nhưng cô đặt lòng tin vào trí tuệ của cậu.
Cô uống một ngụm cà phê rồi ăn miếng bánh ngọt. Cô nghĩ là mình không đói nhưng cô ăn bánh thấy rất ngon miệng. Vừa thưởng thức món bánh pho mát, cô vừa xem lại đoạn phim mới quay bằng điện thoại. Âm thanh nghe không rõ, hình ảnh hơi tối và giật, góc quay quá xa nhưng hình ảnh khiến ta không chút nghi ngờ về bản chất mối quan hệ giữa Kate và người đàn ông lạ mặt.
Người đàn ông này là ai? Một bác sĩ đồng nghiệp ư? Một người bạn của hai vợ chồng? Tại sao Emma luôn có cảm giác mơ hồ rằng vẻ ngoài của người đàn ông này không hoàn toàn lạ lẫm đối với cô nhỉ?
Ngập ngừng không biết phải xử sự thế nào, cô gái chuyển đoạn phim từ điện thoại di động sang laptop trước khi mở hộp thư ra. Tâm trí chất chứa bao nghi vấn, cô bắt đầu viết một bức thư cho Matthew rồi dừng giữa chừng. Với cái cớ là chứng minh sự thật, liệu cô có quyền khuấy tung quá khứ lên chăng? Có quyền can thiệp vào chuyện riêng của một gia đình cô không hề quen biết chăng? Có quyền khơi lại nỗi đau của một người đàn ông đang không thể nguôi ngoai sau khi vợ qua đời chăng?
Trừ phi người phụ nữ ấy chắc chắn không phải là hình tượng anh ta tôn sùng…
Ngón tay đặt trên chuột cảm ứng của laptop, cô đọc lại bức thư, lưỡng lự thêm vài giây rồi cuối cùng cũng nhấn vào nút GỬI.
***
2011
– Con mê chú chó nhỏ này quá! Emily thốt lên trong lúc bước vào bếp với chú chó Shar-pei lẵng nhẵng bám theo.
Mùi sô cô la nóng thơm phức phảng phất trong không trung. Vừa xem lướt báo chí trên chiếc máy tính bảng, April vừa đưa mắt trông chừng nồi đang đun nóng trên bếp từ. Ngồi đằng sau màn hình, ánh mắt tối sầm, Matthew đã chờ đợi từ nhiều giờ qua một câu trả lời từ Emma cho tối hậu thư anh gửi hôm qua.
Cô nhóc leo lên chiếc ghế quầy bar để ngồi cạnh bố.
– Bát ăn của Clovis sạch nhẵn rồi ạ. Con có thể đổ đầy thức ăn cho chó vào đó không ạ?
Matthew thốt ra một tiếng làu nhàu đồng ý.
– Cô cháu mình sẽ cùng làm nhé, April hứa trong lúc đổ sữa ra cốc. Nhưng trong lúc chờ đợi, cháu uống sô cô la đi.
Cô để cốc sô cô la xuống cạnh con bé.
– Cẩn thận nhé, nóng lắm đấy!
– Cô đã cho cháu thêm kẹo dẻo nữa này! Tuyệt quá! Cảm ơn cô April.
Matthew nhướn một bên mày tỏ ý chê bai cô gái sống cùng nhà.
– Chúng ta sẽ giảm bớt đồ ngọt đi, nhất trí không nào? Con bé sớm muộn gì cũng phát phì ra mất thôi!
– Đang kỳ nghỉ Giáng sinh mà bố! cô nhóc kêu lên.
– Lý do hay…
Tiếng leng keng báo hiệu có thư mới khiến anh ngưng giữa chừng. Ánh mắt anh lướt trên màn hình. Anh đọc qua bức mail của Emma với tựa đề khiêu khích.
Từ: Emma Lovenstein
Tới: Matthew Shapiro
Chủ đề: Anh đã thực sự hiểu vợ mình chưa?
Matthew thân mến,
Tôi vui khi biết con gái anh rất yêu quý Clovis của tôi. Đó là một chú chó trung thành và tình cảm. Điều này có lẽ sẽ khiến anh ngạc nhiên, nhưng tôi rất mừng khi biết nó hiện đang ở nhà anh. Không một giây nào tôi hình dung được rằng anh nỡ làm hại nó. Anh là một người tử tế, Matt ạ, và tôi không nghĩ anh sẽ hành hạ con vật vô hại tội nghiệp đó.
Tôi đã lưỡng lự rất nhiều trước khi gửi cho anh đoạn phim ngắn được đính kèm theo thư này. Tôi hy vọng nó không quá động chạm đến anh. Xin hãy tha thứ cho tôi vì đã xen vào cuộc sống riêng của anh, nhưng anh có biết người đàn ông ngồi cùng vợ mình là ai không?
Emma
Cô ta đang nhắc đến chuyện gì thế nhỉ? Anh vừa thắc mắc vừa lưu tệp đính kèm xuống desktop. Rồi anh nhấp chuột để mở đoạn phim.
Sau vài giây, một hình ảnh lờ mờ xuất hiện trên màn hình.
– Bố đang xem gì vậy bố? Emily vừa hỏi vừa quay sang nhìn vào màn hình.
– Cẩn thận đấy cháu yêu, April cảnh báo con bé, cháu sẽ…
Quá muộn rồi.
Cốc sô cô la đầy tận miệng đã đổ xuống máy tính, gần 400ml chất lỏng nóng bỏng và nhớt dính tràn ra bàn phím.
Hình ảnh ngưng lại, rồi màn hình đen kịt.
Tuyệt vọng, Matthew nhìn chằm chằm con gái với đôi mắt như lồi khỏi tròng. Tim anh thắt lại trong lồng ngực, hơi thở của anh ngừng lại và những giọt nước mắt điên dại khiến cái nhìn của anh nhòe đi: anh vừa mất đi phương tiện duy nhất có thể liên lạc với Emma.
Phương tiện duy nhất để cứu sống vợ anh.