Hãy kiếm tiền và cả thế giới sẽ nhất trí gọi anh là Ngài
Mark Twain
Creed Leroy tua cuốn băng về điểm khởi đầu. Chỉ trong hai ngày, gã đã xem nó đến hơn hai chục lần mà vẫn không thấy chán mắt.
Thực lòng, gã không hề hối tiếc về chiếc camera nhỏ nhắn có chức năng hồng ngoại tậu từ vài tháng trước. Lúc đó, gã đã phải nghe mụ vợ cằn nhằn điếc tai về cái vật dụng mới lạ mà trong mắt mụ chẳng là gì ngoài một khoản tiêu phung phí. Nó cũng đâu đến nỗi đắt, đặt mua từ xa cũng chỉ mất 475 đô la, trong đó đã bao gồm cả phí vận chuyển. Nhưng dù gã có làm gì đi nữa thì Christy vẫn luôn tìm ra cách để khiến đức ông chồng phải nhụt chí. Tuy nhiên, thời đó đã qua rồi, bởi vì 475 đô la vặt vãnh này sẽ mang về cho gã một triệu! Một triệu cơ đấy, giờ thì ai đúng hơn nào! Món hời lớn nhất mọi thời đại! Trong lúc cả hành tinh này đang rên xiết vì thị trường chứng khoán thì chính gã, Creed Leroy này, sẽ thu về một triệu.
Gã chỉnh lại độ sáng và độ tương phản của màn hình vi tính rồi nhét một cuộn băng trắng vào đầu ghi đã được kết nối với máy chủ từ trước. Tốt hơn hết là sao ra một bản dự phòng cho yên tâm.
Quả là gã đã gặp may. Thường thì tối nào gã cũng xóa những cuộn băng ghi hình mà không thèm xem lại. Thế mà hôm 18 tháng Chạp, việc cài đặt chương trình báo động gặp trục trặc khiến gã loay hoay gần một tiếng đồng hồ, và để không phải thức quá khuya, gã đã dẹp qua một bên để hôm sau làm tiếp.
Tục ngữ có câu: “Việc hôm nay chớ để ngày mai”. Nhưng có làm mới biết đó rặt là những chuyện tầm phào! Bởi vì, sáng nay ra, gã nhìn thấy tấm ảnh chiếc ôtô địa hình đăng kèm bài báo nói về vụ tai nạn của thằng nhóc Greenfield. Gã đã ngay lập tức nhận ra chiếc xe đến đổ xăng hôm qua, ngay trước thời điểm xảy ra tai nạn. Nhưng điều kỳ lạ nhất lại liên quan đến nhận dạng người điều khiển xe, bởi người ngồi sau tay lái chiếc 4×4 tối qua không phải là vị luật sư trẻ tuổi này. Không, gã vẫn còn nhớ như in, đó là một trong những lão già giàu sụ trong vùng: cái lão Jeffrey Wexler thường ngày vẫn đi lại bằng xe có tài xế riêng.
Thế là Creed vội vã xem lại những đoạn phim quay được hôm qua để xác nhận trực giác của mình: Wexler chỉ có một mình, hoàn toàn say xỉn, vài phút trước khi chiếc xe 4×4 đâm vào thằng nhóc!
Vậy mà bài báo lại khẳng định rằng vị luật sư người New York này đã đứng ra nhận trách nhiệm về vụ tai nạn. Creed Leroy có thể chưa bao giờ học lên đại học nhưng gã không mất nhiều thời gian để suy luận ra rằng có điều gì đó không ổn trong toàn bộ chuyện này. Lại là một mánh khóe của bọn luật sư ấy, gã tự nhủ. Cũng như phần đông dân Mỹ, Creed ghét cay ghét đắng lũ luật sư, chỉ nhìn thấy ở chúng một lũ chim săn mồi hễ đánh hơi thấy mùi tiền là bâu đến. Gã đã sang bộ phận ghi quỹ để kiểm tra: Wexler đã trả bằng tiền mặt, một tờ bạc hai mươi đô la. Vậy là không có dấu vết của thẻ tín dụng và không ai khác ngoài gã nhìn thấy lão dừng xe ở trạm.
Thoạt tiên, gã nghĩ đến chuyện báo cảnh sát nhưng lại nhanh chóng từ bỏ ý định ấy: trong cái thế giới này, những hành động tử tế có bao giờ được đền bù thỏa đáng đâu. Không, gã sẽ không nhận khoản bồi dưỡng ít ỏi cho sự cộng tác cung cấp thông tin của mình. Nhiều nhất là tên gã sẽ xuất hiện trên báo địa phương chứ mấy. Một trong những tên bồi bút chuyên viết lách lăng nhăng của tòa báo sẽ đến phỏng vấn gã, người ta sẽ nhắc đến gã trong một hai ngày là cùng, rồi vụ việc sẽ chìm vào quên lãng.
Thay vào đó, gã có một ý khác. Một ý tưởng xuất chúng hơn nhiều. Hắn đã có bao hàm những nguy cơ, nhưng đây trước hết là cơ hội để đổi đời. Nghe theo trực giác, Creed đã quyết định không bàn bạc gì với vợ. Ít lâu nay, gã đã mệt mỏi với cuộc sống của mình. Trong những giấc mơ thầm kín nhất, gã vẫn tin chắc có một cuộc đời khác đang chờ sẵn gã ở đâu đó. Một cuộc đời mà trong đó, gã sẽ trở thành một ai đó khác.
Buổi tối, Creed Leroy vẫn thường ngồi lướt mạng hàng giờ bằng máy tính cá nhân. Phần thời gian rảnh còn lại, gã dành cho thú câu cá và dạo chơi trong rừng. Đôi khi, trong những lúc chờ phục vụ khách hàng tiếp theo, gã thích đọc vài trang tiểu thuyết rẻ tiền lấy từ giá quay bày sách bỏ túi của trạm phục vụ ôtô. Chuyện về những kẻ sát nhân hàng loạt chẳng có gì hấp dẫn, gã chỉ mê những vụ án ly kỳ giật gân, cho dù không phải lúc nào gã cũng hiểu được đến đầu đến đũa. Một hôm, gã tình cờ vớ được một quyển tiểu thuyết hay khiến gã không thể rời mắt cho tới tận trang cuối cùng. Đó là cuốn tiểu thuyết của John Grisham (chết nỗi trước đây cũng hành nghề luật sư….) có tựa đề là Người hùn vốn hay cái gì đó đại loại như vậy. Câu chuyện kỳ lạ về một người đàn ông vờ chết để bắt đầu cuộc sống mới dưới một danh tính khác. Nhưng để bắt đầu lại từ đầu, cần phải có tiền. Trong cuốn tiểu thuyết của Grisham, nhân vật chính đã biển thủ của những người hùn vốn cùng anh ta hàng trăm triệu đô la, còn gã, Creed Leroy, chỉ cần một triệu là đã cam lòng. Và chính cái tên luật sư New York này, cái người mang tên Nathan Del Amico này, sẽ ngoan ngoãn nộp món tiền ấy cho gã.
Ban đầu, ý định của gã là tống tiền Jeffrey Wexler, nhưng sau khi cân nhắc, gã quyết định sẽ tấn công vào con rể cũ của lão già ấy xem sao. Suy cho cùng, chính anh ta thú nhận là người gây tai nạn rồi bỏ chạy. Và sau nữa, Wexler cũng thuộc hạng máu mặt trong vùng. Leroy đã đóng cửa nghỉ hàng cả ngày trời. Gã lên mạng và không mấy khó khăn để tìm ra đủ loại thông tin về Del Amico, đặc biệt là số fax văn phòng luật sư nơi anh đang làm việc. Gã sắm một đầu ghi kỹ thuật số, kết nối với máy ghi hình từ tính để có thể tải những hình ảnh từ camera giám sát lên một trang web tạm. Và thế là xóa bỏ mọi dấu vết, gã đã gửi bản fax của mình từ một cửa hàng chuyên dịch vụ phôtô của Pitsfield.
Cả đời gã đã chờ khoảnh khắc này. Khoảnh khắc phục thù. Phải cho chúng thấy là Creed Leroy này có thể làm được gì. Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, chính gã cũng có thể diện những bộ vest Ý và những chiếc so mi hiệu Ralph Lauren. Gã sẽ đủ tiền tậu một chiếc xe đời mới nhất, giống như gã luật sư nọ.
Dẫu sao chăng nữa, gã cũng sẽ cao chạy xa bay. Chuồn thật xa khỏi xứ khỉ ho cò gáy này và khỏi công việc mà gã ghét cay ghét đắng này. Khỏi mụ vợ. Gã không thể chịu đựng mụ thêm nữa, mụ đàn bà đau đáu với khát vọng lớn nhất là phẫu thuật nâng ngực và xăm hình rắn ở gần eo.
Gã ấn nút nhả băng, rút cuộn băng rồi nhét vào một phong bì lớn bằng bìa cứng.
Từ hai ngày nay, gã cảm thấy trong lồng ngực gã, tim đã đập nhanh hơn. Cho một lần gã gặp vận đỏ!
Vận may, trong xứ sở này chưa ai từng nhắc đến nó bao giờ, thế nhưng chính nó mới hay tạo nên sự khác biệt. Nhiều hơn cả năng lực cá nhân. Ít nhất một lần trong đời xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ: đó mới là điều quan trọng.
Creed bật hệ thống báo động và cài chốt cửa ra vào cửa trạm phục vụ. Khung cửa kính phản chiếu hình ản của gã. Trong gã chưa có vẻ gì là già. Tháng ba tới gã mới bước sang tuổi bốn mươi. Gã thất bại ở quãng đời đầu nhưng gã đã hạ quyết tâm bằng mọi giá phải thành công ở nửa đời còn lại.
Nhưng để đạt được điều này, tay luật sư phải chấp nhận trả tiền cái đã.
Ngày 20 tháng Chạp
Nathan đã lấy lại thói quen cũ rất có lợi cho sức khỏe: chạy bộ trong Công viên Trung tâm từ sáu giờ sáng và có mặt tại văn phòng lúc bảy giờ rưỡi.
– Tôi đã mua bánh rán cho chị đây, anh vừa nói vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Abby.
– Đừng có đưa bánh rán ra trước mặt tôi, Abby phản đối, chỉ nhìn thấy chúng thôi là tôi đã tăng thêm hai kilo rồi.
Họ bắt đầu công việc và nhanh chóng tìm ra tên của chủ trạm phục vụ ôtô Stockbridge, một gã Creed Leroy nào đó. Nathan đã nhận thức rõ về lần giao chiến cuối cùng này. Quyết định của anh không hề thay đổi: anh quan tâm cứu Jeffrey thoát khỏi cảnh tù tội bằng mọi giá. Để bảo vệ Mallory, anh sẽ nộp đủ món tiện chuộc khổng lồ theo yêu cầu của gã Leroy này.
Nếu là trước đây: anh hẳn sẽ hành động theo cách khác. Anh sẽ xới tung quá khứ của Leroy cho đến khi tìm ra cách gây sức ép và đập tan âm mưu tống tiền của hắn. Là một luật sư dày dạn kinh nghiệm, anh biết rằng mỗi cuộc đời đều có những bí mật không muốn tiết lộ. Nếu dành thời gian, thế nào ta cũng tìm ra.
Nhưng thời gian là thứ anh thiếu. Món tiền khổng lồ một triệu đô la mà anh rất hãnh diện vì đã gom góp được, anh đành phải nhường lại cho kẻ hèn hạ đó!
Thật lạ, viễn cảnh mất tất cả không hề khiến anh mảy may xúc động. Với anh, cốt yếu giờ nằm ở chỗ khác. Nói cho đúng ra, anh còn cảm thấy hứng phấn vì được trở lại vạch xuất phát. Ai cũng nên sống hai cuộc đời mới phải, anh nghĩ vẩn vơ một lúc. Nếu điều đó là khả thi, anh sẽ cố gắng để không phạm phải những sai lầm trước đây. Anh sẽ không từ bỏ những ước mơ lớn lao mà đơn giản chỉ là thay đổi tham vọng của đời mình. Anh sẽ từ bỏ vẻ bề ngoài cao ngạo của mình, bớt thời gian khoa trương những thứ phù phiếm và vô nghĩa lý để tập trung vào những việc thiết yếu hơn. Anh sẽ cố gắng “vun đắp mảnh vườn tâm hồn mình” nhiều hơn nữa, như triết gia đã dạy.
Ôi, bây giờ thì mình nói thế vì mình biết chẳng còn sống bao lâu nữa. Thôi, ngẫm nghĩ thế đủ rồi đấy, anh vừa tự nhủ vừa nhìn đồng hồ.
Anh phải gọi điện yêu cầu chủ ngân hàng kiểm tra số dư tài khoản.
– Chào anh, Phil, phố Wall thế nào rồi?
Phil Knight đã có thời gian học chung trường với anh. Hai người không hẳn chơi thân với nhau nhưng đó là một trong những người anh coi trọng và thường xuyên ăn trưa cùng.
– Chào Nat, tập đoàn đa quôc gia nào lại được cậu gỡ cho một vụ kiện kéo dài và tốn kém đây? Bill Gates vẫn chưa liên lạc với cậu sao?
Việc đầu tiên, Nathan muốn kiểm tra để chắc chắn rằng khoản tiền định chuyển cho Candice trước khi cô qua đời đã được tách riêng. Tiếp đó anh yêu cầu Knight bán tất cả cổ phiếu và trái phiếu, bởi anh sẽ cần đến tiền mặt.
– Có chuyện gì vậy, Nat? Giám đốc ngân hàng hỏi, lo lắng khi sẽ phải nhìn thấy tài khoản của khách hàng trống rỗng.
– Chẳng có chuyện gì đâu, Phil ạ, tớ đảm bảo với cậu số tiền này sẽ được dùng đúng chỗ…
Đây có phải là cách giải quyết tốt nhất không nhỉ? Anh tự hỏi sau khi gác máy. Những vụ tống tiền kiểu này thường không có kết cục êm thấm. Cái khiến anh băn khoăn không phải là khoản tiền khổng lồ đó mà anh e rằng những hành động đe dọa này sẽ không bao giờ chấm dứt hẳn, và biết đâu sáu tháng hay một năm nữa, Creed sẽ quay lại gây sức ép với Jeffrey hoặc Mallory. Vấn đề là tên khốn ấy có thể sao cuốn phim trong tay ra thành vô số bản!
Tay khoanh trước ngực, Nathan vừa xoay xoay chiếc ghế bành vừa ngẫm nghĩ. Không nên lẫn lộn giữa những việc cần ưu tiên. Điều cốt yếu trong lúc này là loại trừ nguy cơ Leroy chuyển hướng báo cảnh sát.
Đồng hồ để trên bàn làm việc của anh chỉ 10strong2. Luật sư nhấc điện thoại vào gọi cho Creed Leroy.
Anh nóng lòng muốn biết gã này bản lĩnh tới đâu.
Nassau (Bahamas) – Sáng sớm
Creed Leroy đã có mặt tại Boston ngay từ sáng sớm tinh mơ, để đáp chuyến bay đầu tiên tới Nassau. Vừa đặt chân đến thủ đô của Bahamas, gã đã lên xe bus của sân bay cùng với một đoàn rất đông khách du lịch đến đây để tận hưởng một lễ Giáng sinh tràn ngập nắng.
Tiếng xe cộ qua lại biến thành phố thành một tổ ong khổng lồ. Xe bus réo còi ầm ĩ trước khi dừng lại bên vệ đường và thả xuống một đám khách. Creed lẫn trong đám khách này với một bộ dạng vô cùng hoan hỉ. Gã thích sự nặc danh của những thành phố lớn và của những địa điểm không ai biết đến ai như chính nơi này. Vừa cuốc bộ lên phố Bay – đại lộ chính của thành phố – đang tắc nghẽn bởi những chiếc xe cũ kỹ và xe ngựa mui gập dành cho khách tham quan, gã thấy mình chẳng khác nào chú tắc kè hoa. Ở đây, gã không còn là người quản lý trạm phục vụ ôtô nữa. Ở đây, gã có thể là bất cứ ai.
Creed đã quyết định áp dụng chiêu thức học mót trong mấy chuyện lừa đảo giật gân trong mấy năm gần đây. Ngay khi lập kế hoạch rửa tiền và mở tài khoản ở nước ngoài, người ta không thể không nhắc đến Nassau cùng bốn trăm ngân hàng và những thể chế tài chính thông thoáng của nó. Tiếp đến là đoạn mô tả những nhà tài phiện theo chủ nghĩa cơ hội, để trốn thuế, đã tha hồ tung hứng những số tiền lên tới vài triệu đô la, chuyển những khoản tiền khổng lồ đó từ nước có ưu thế về thuế suất khác chỉ bằng vài cú click chuột mà không cần để lộ tung tích. Creed đã luôn băn khoăn liệu thực tế có đúng với những gì được miêu tả trong truyện hay không. Gã sẽ biết ngay thôi.
Qua internet, gã tìm được địa chỉ của một chi nhánh ngân hàng đang đưa ra dịch vụ tham khảo rất đáng lưu tâm. Gã liền gửi email yêu cầu tài liệu hướng dẫn chi tiết. Trên lý thuyết, người ta có thể mở tài khoản ở nước ngoài mà không cần đến tận nơi nhưng Creed đã nằn nì xin gặp một ai đó.
Gã rẽ vào một lối tắt trên phố Bay và bước vào một trong những chi nhánh ngân hàng nhỏ có mặt tiền trông ra phố.
Khoảng nửa tiếng sau, khi từ đó trở ra, trên môi Leroy đã nở một nụ cười tươi rói. John Grisham và Công ty đã không nói dối! Thủ tục mở tài khoản thực tế còn đơn giản hơn trong tiểu thuyết. Thoạt tiên, người ta trình bày những tiêu chí mà gã hằng trông đợi: độ tin cậy cao, tuyệt đối bảo vệ thông tin khách hàng, miễn thuế….. Rồi tất cả kết nối với nhau. Cụ thể là mẫu khai yêu cầu mở tài khoản đã được điền đầy đủ thông tin và được ký nhận trong vòng chưa đầy mười lăm phút đồng hồ. Năm phần trăm lãi suất hàng năm không phải chịu thuế, một sổ séc, một thẻ tín dụng không ghi tên cũng không kèm theo thông tin nào quan trọng trên dải băng từ nhưng lại cho phép truy nhập tài khoản cá nhân tại tất cả các quầy giao dịch tự động trên toàn thế giới. Chính xác là những thứ gã đang tìm kiếm. Người ta còn cam đoan với gã rằng thanh tra thuế và cảnh sát sẽ không có cách nào lần ra tài khoản của gã. Gã tranh thủ gửi vào két săt ở dưới tầng hầm một cái phong bì màu nâu trong đó có bản sao của quận phim sẽ đem lại cho gã cả một gia tài.
Và ngần ấy quyền lợi không đòi hỏi bất kỳ thủ tục nào khác ngoài bản phôtô hộ chiếu cùng một khoản ký quỹ mười lăm nghìn đô la. Trước khi lên đường, gã đã giấu vợ bán chiếc xe tải nhỏ để thu xếp một phần trong số đó. Gã đã rút năm nghìn đô la từ tài khoản của hai vợ chồng. Gã tự nhủ sau này sẽ hoàn lại gấp đôi cho Christy, đợi khi gã đã chạy xa khỏi mụ và hầu bao cực kỳ rủng rỉnh.
Creed Leroy hít một hơi làn khí nóng cực kỳ ngột ngạt. Chưa bao giờ gã cảm thấy phấn chấn đến thế. Hạnh phúc của gã chỉ còn thiếu một chi tiết nhỏ để trở nên trọn vẹn: Nathan Del Amico sẽ gọi điện cho gã và cả hai thỏa thuận nơi gặp mặt.
Gã đi ngang một salon làm tóc theo phong cách thuộc địa và nhìn xuyên qua lớp kính mặt tiền. Một vị khách vừa được cạo râu vừa được khoan khoái tận hưởng chiếc khăn bốc khói phủ trên mặt có tác dụng xoa dịu mọi căng thẳng, hệt như thời xưa. Hình ảnh này khiến gã ứa nước miếng mà thèm. Gã chưa từng được ai cạo râu cho bao giờ. Gã quyết định ngay lập tức. Đã đến lúc phải thay đổi kiểu tóc, cạo bộ râu không mấy khi được tỉa tót này và cắt những món tóc cứ nhồn nhột sau gáy. Sau đó, gã sẽ đi đến một trong những cửa hàng sang trọng nhất thành phố để sắm những bộ cánh phù hợp với vị trí xã hội sắp tới của mình.
Một cô gái trẻ mời gã ngồi vào ghế. Gã vừa ngồi xuống thì điện thoại cầm tay đổ chuông. Gã đã cẩn thận chặn mọi cuộc gọi từ trạm phục vụ ôtô vào điện thoại di động của mình. Gã liếc nhìn đồng hồ. Vì gã đã quên chỉnh đồng hồ nhanh hơn một tiếng căn cứ và sự chênh lệch múi giờ, đồng hồ chỉ đúng 10strong2.
– Alô! Creed Leroy thưa máy bằng một giọng đầy nôn nóng.
– Nathan Del Amico xin nghe.
Garrett Goodrich buột một tiếng thở dài:
– Chết tiệt thật, Nathan, tôi đã để lại cho cậu bao giờ tin nhắn! Thế mà bao giờ cậu mới quyết định gọi lại cho tôi! Vụ tai nạn này là thế nào vậy?
– Tôi sẽ giải thích với ông sau, Garrett. Ông nghe này, tôi đang ngồi trong căng tin bệnh viện. Ông có rảnh một lát để nói chuyện không?
– Bây giờ là mấy giờ? Bác sĩ hỏi như thế đã mất toàn bộ khái niệm về thời gian.
– Gần mười hai rưỡi.
– Tôi phải hoàn thành nốt vài hồ sơ bệnh án, hẹn cậu mười phút nữa.
– Garrett này?
– Chuyện gì vậy?
– Tôi cần ông giúp cho một việc quan trọng.
Văn phòng luật Marble&March – 16h06
– Chị không có ý tưởng nào sao, Abby?
– Ý tưởng kiểu gì kia?
Nathan lắc lư trên ghế, tay khoanh trước ngực, vẻ mặt bí hiểm.
– Như tôi đã giải thích với chị đấy, tôi sẵn sàng món tiền chuộc này. Nhưng tôi muốn chắc chắn phải trả một lần duy nhất. Thật không may, một vụ tống tiền, ta chỉ biết khi nó bắt đầu…
– … nhưng không thể biết lúc nào nó kết thúc, Abby hoàn thành câu nói.
– Đúng thế. Tôi không muốn sáu tháng hay một năm nữa, gã Leroy này lại tái diễn trò này với Jeffrey hay với Mallory… thậm chí với cả tôi nữa là, anh miễn cưỡng nói thêm.
– Vụ tống tiền này sẽ bị pháp luật nghiêm trị, cô lưu ý.
– Đúng, nhưng để phòng trường hợp Leroy tái phạm, cần phải đưa ra bằng chứng chứng minh hành vi tống tiền của gã. Đã thế gã này lại rất thận trọng, tôi có thể nhận ra điều đó qua những gì gã nói ban nãy.
– Cái gì? Anh đã nói chuyện với hắn sao? Cô thốt lên, bực bội vì không được biết chuyện này sớm hơn.
– Phải, sáng nay tôi gọi cho hắn nhưng hắn yêu cầu đập máy để năm phút sau mới gọi lại cho tôi từ một trạm điện thoại công cộng.
– Hắn đã cho anh một cái hẹn?
– Ngày mai tôi sẽ gặp Leroy.
– Và anh tính sẽ gặp hắn thế nào?
– Tôi phải tìm cách dụ hắn nói và nhất là ghi lại những lời đó nhưng muốn làm vậy, tôi cần đến một thứ đồ nghề phức tạp, ví dụ như micro do thám các nhân viên sở mật vụ thường dùng.
– Xin lưu ý anh rằng chúng ta không còn cái ở vào cái thời diễn ra vụ Watergate đâu, Abby mỉm cười thốt lên.
– Chị biết một cách khác hiệu quả hơn chăng?
– Cách này chẳng hạn, cô vừa nói vừa chỉ vào điện thoại di động của Nathan.
– Điện thoại di động sao?
– Đúng, nhưng hơi rắc rối một chút.
Anh nhíu mày. Thấy rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò của anh, cô giải thích:
– Điện thoại của anh có chế độ “thoại rảnh tay” phải không?
– Đúng vậy, để nhận cuộc gọi mà không phải rời tay lái.
– Đồng ý. Và nếu anh đang lái xe mà điện thoại đổ chuông thì anh sẽ làm thế nào?
– Điện thoại cầm tay của tôi sẽ tự động nhấc máy sau ba hồi chuông, Nathan giải thích, nhưng tôi chưa thấy có gì liên quan ở đây cả…
– Để tôi nói hết đã nào. Bây giờ hãy tượng tượng rằng anh đang cài chế độ yên lặng.
– Và chỉ để máy rung thôi?
– Không, cô lắc đầu, khi rung điện thoại cũng phát ra một tiếng ù ù khe khẽ. Như thế chưa đủ.
– Tôi không biết nên làm thế nào, anh vừa nói vừa bóp trán suy nghĩ.
– Rồi anh sẽ thấy.
Cô lấy chiếc điện thoại anh đang cầm trên tay và thực hiện vài thao tác.
– Thực ra chỉ cần cài một bản nhạc chuông trắng.
– Vậy là đặt cài chuông không tiếng.
– Và thế là điện thoại của anh sẽ biến thành một dạng micro bí mật, kiểu điệp viên 007, cô vừa nói vừa tung chiếc điện thoại về phía anh, anh chụp gọn.
Để kiểm tra, anh dùng điện thoại cố định của văn phòng gọi vào số di động của mình. Đúng như dự định ban đầu, điện thoại cầm tay tự hoạt động mà không gây ra một tiếng động nào.
– Thật là khó tin, anh thừa nhận. Làm sao chị học được tất cả chuyện này?
– Tôi tìm thấy thông tin này trong một tạp chí dành cho nữ giới, Abby cho biết. Một bài báo khá thú vị: mười mánh cực kì hiệu nghiệm, để theo dõi đức ông chồng và để biết rằng anh ta không lừa dối bạn.