Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng

Chương 17

Tác giả: Catherine Anderson

Ánh trăng chiếu rọi xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, phủ lên mọi thứ một lớp bạc sóng sánh. Nằm trên giường ôm chặt Bethany trong lòng, Ryan đăm đăm nhìn khuôn mặt cô, thầm nghĩ sao cô lại xinh đẹp đến nhường ấy, những đường nét thanh tú mỏng manh như được tạc bằng sứ. Anh kề môi hôn theo đường chân mày rồi lần xuống mũi, thích thú với hơi thở đứt quãng của cô và cách cô bấu chặt lấy vai anh. Anh di di môi sang vành tai hình vỏ sò và nghịch nghịch dái tai cô.

“Em có thể làm gì để đẹp lòng anh đây?” Cô đột nhiên lên tiếng, cố xoay đầu khiến anh trượt mất nụ hôn định gieo xuống môi cô.

“Chỉ cần em tồn tại”, anh thủ thỉ. “Chỉ cần ở bên anh. Đó là tất cả những gì anh muốn, anh cần, hơn những gì anh từng mơ mình có thể nhận được.”

Anh cảm thấy mũi cô chun lại bên dười cằm anh, một thói quen mà mỗi khi nhìn thấy anh không khỏi mỉm cười. “Đừng đánh trống lảng, Ryan. Anh hiểu rất rõ ý em là gì mà. Em vẫn còn là lính mới tò te, anh cần cởi mở để em có thể làm tất cả mọi thứ khiến anh phát cuồng. Anh có thích nịt tất và quần áo nylon không?”

Anh mỉm cười trong tranh tối tranh sáng. “Lại Kate đấy à?”

“Chị ấy bảo đàn ông thích thế.”

“Hừm, anh thích. Nhưng không thấy hứng thú khi nhìn chúng.”

“Vậy chứ anh thích gì nào? Em thực sự muốn biết, Ryan. Làm anh hài lòng rất quan trọng đối với em.”

Anh chỉ muốn ngả cô ra và ngấu nghiến cô thôi. Dù vậy không hiểu sao anh không nghĩ rằng đó là điều cô muốn nghe. “Anh thích em. Vô cùng.”

Bethany bật cười và cù vào cánh tay anh. “Lại đánh trống lảng nữa rồi. Chắc chắn phải có gì đó khiến anh phát điên lên chứ. Thế anh có thích giày cao gót không?”

“Không hẳn. Anh không thể nói được anh thích cái gì đặc biệt cả.” Anh tìm thấy chỗ hõm bên dưới tai cô và mơn trớn một chút ở đấy, thầm nghĩ cô khiến anh say như rượu vang, mùi hương dầu gội thoang thoảng làm đầu óc anh chếnh choáng. “Em sẽ khiến anh muốn đến nhỏ dãi nếu mặc một cái bao bố.”

“Không thể nào.”

“Anh thích quần jean bó và sơ mi cao bồi”, anh thú nhận khi vùi mặt vào lọn tóc xoăn bên thái dương cô. “Loại có đính cúc ngọc trai trên túi áo ấy biết không? Không hiểu sao khi trông thấy những hạt ngọc trai đó lấp lánh là miệng anh lại trở nên khô không khốc.”

Bethany rúc rích cười và khẽ nghịch nghịch vùng lông trên ngực anh. “Em sẽ mua ngay. Thế anh có thích em chỉ mặc mỗi cái sơ mi đó trên người thôi không?”

“Chúa ơi.” Anh khựng người một lúc. “Em làm thế thật à?”

“Nếu anh thích.”

“Không phải chỉ có thích thôi đâu. Anh sẽ đi mua cùng em, được không? Anh thích cầu vai có đính tua. Tua màu trắng bóng. Nó nhấp nháy và đung đưa qua lại nhìn muốn phát rồ lên được.”

“Vậy dứt khoát em sẽ đung đưa cái tua ấy thật nhiều”, cô bật cười khanh khách. “Thế anh có thích phụ nữ nấu ăn trong khi trên người chỉ có mỗi tạp dề không?”

“Miễn là anh có thể mở được dây lưng. Trời đất quỷ thần ơi.” Anh dí môi khắp má cô, có ý sấn tới môi. “Em làm anh phát điên lên rồi đây này. Nói chuyện thế đủ rồi. Anh muốn em, Bethany. Ngay bây giờ.”

Bethany đưa tay lên ngực anh đẩy ra. “Vài câu hỏi nữa thôi, em hứa.”

Ryan thở ra. “Ừ, chỉ vài câu thôi.”

Cô ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt xanh đẹp đến mức mỗi khi nhìn vào anh lại thấy nghẹt thở. “Anh có thích, ưm, Fellatio[1] không?” Giọng cô khàn đi và ngượng ngùng khi mở lời. “Em chưa từng làm vậy, nhưng em nghĩ…”

[1] Quan hệ bằng miệng.

Giật mình, Ryan nhỏm người lên nhìn cô chằm chằm. Anh đã từng với rất nhiều phụ nữ đến nỗi cũng chẳng quan tâm đến việc nhớ họ là ai, nhưng chưa khi nào anh bị hỏi một câu thẳng đuột như thế. Chỉ có Bethany gọi đích danh cái tên đó đằng sau cánh cửa phòng ngủ. Anh cố nén cười, không muốn cô ngượng. “Anh nghĩ cũng được”, anh nói thận trọng, sợ nhỡ đâu cô chui xuống chăn nếu anh trả lời với vẻ hăng hái hơn. “Nhưng đấy không nằm trong những điều anh thích.”

“Ồ, sao lại không? Em tưởng đàn ông thích vậy.”

Anh cúi đầu gieo lên môi cô nụ hôn sâu và dài. Khi dứt ra, anh nói, “Anh thích làm vậy cho em hơn.”

Bethany lại chun mũi. “Em muốn làm gì đó cho anh, chứ không phải ngược lại. Đêm qua em chả làm gì hết.”

Rõ ràng là cô cố bắt anh phải trả lời câu hỏi của mình, và Ryan có cảm giác tốt hơn hết là anh nên hợp tác nếu không muốn cô lại đem chuyện đi tỉ tê với Kate, bậc thầy về khoản giường chiếu. Anh thở ra và nằm xuống trở lại bên cạnh cô, gối đầu lên tay. Sau khi nghịch nghịch xoắn lọn tóc vào ngón tay, anh nói, “Anh thích hôn và âu yếm em. Anh sung sướng khi biết em thích.”

“Em rất vui vì em yêu mọi thứ anh làm cho em đêm qua”, cô thỏ thẻ. “Và em tin chắc rằng em sẽ luôn như vậy, nhưng không thể lúc nào cũng chỉ có anh làm vui lòng em thôi. Em muốn mình cũng là người mang đến khoái cảm cho anh. Em không bao giờ muốn anh cảm thấy như mình bị thiếu một thứ gì.”

“Không đời nào có chuyện đó. Bên cạnh em, làm tình với em – đó là điều khiển anh hạnh phúc nhất từ trước đến giờ, Bethany. Không thể tin nổi. Tuyệt vời. Em không cần phải làm gì thêm nữa.”

“Ryan, anh cảm thấy vậy thật sao?”

“Thật. Và anh không muốn em làm bất kỳ điều đặc biệt gì.” Anh xoay người hôn lên mũi cô. “Trừ việc đừng nói nữa.” Anh buông tóc cô đưa tay lần xuống ngực. Sau khi nhón lấy đầu nhũ hoa bằng ngón cái và ngón trỏ, anh vê nhẹ, mỉm cười khi cô thở dốc và oằn người trong cơn khoái cảm đột ngột dâng lên. Anh cúi đầu đưa lưỡi lướt vài cái qua đầu nhũ hoa đang mân mê khiến cô rên lên bấu lấy tóc anh. “Anh chỉ muốn yêu em thôi”, anh thì thào. “Lâu chừng nào tùy anh, như thế nào tùy anh. Em có phiền gì không?”

Bethany chỉ đáp lại bằng những tiếng rên đứt quãng và kéo đầu anh sát hơn vào ngực mình, ưỡn người lên hưởng ứng anh và hành động khích lệ lẳng lặng đó là một mệnh lệnh mà Ryan không thể nào khước từ.

Biết những vuốt ve mơn trớn của mình khiến cô rất thích, nên anh cứ nhẩn nha, hôn và âu yếm khắp những nơi cô có thể cảm giác được. Anh muốn khúc dạo đầu phải thực ra trò. Nếu anh không thể đưa cô đến cực cảm, thì ít nhất anh cũng mang đến cho cô những khoái cảm và cho cô thấy anh yêu cô đến nhường nào trong từng cái hôn và ve vuốt.

Chậm rãi, những mơn trớn dịu dàng. Những cái hôn nhẹ như gió thoảng. Anh viện đến tất cả những kinh nghiệm yêu đương của bản thân, cố dằn những thèm muốn của chính mình đang hối thúc đến mức cứ chực dâng trào để đáp ứng trọn vẹn những khát khao nơi cô. Bethany. Cô thật đáng yêu. Anh yêu cách cô rên rỉ trong hơi thở đứt quãng, mỗi khi anh tìm thấy một chỗ nhạy cảm nào đó trên da thịt cô liền đưa lưỡi nghịch nghịch lên đấy… Yêu biết mấy cách cô cố áp sát mình vào anh hơn nữa… cách cô níu lấy anh và cuống quýt gọi tên anh trong cơn cuồng say. Bethany. Chúa ơi, sao mà anh yêu cô quá thế này.

Ryan lật cô nằm sấp và rê môi dọc theo xương sống cô, nấn ná lại bên dưới giữa hai bả vai vì anh biết phụ nữ nhạy cảm chỗ đấy. Từ đó, anh rẽ xuống cái hõm bên dưới cánh tay cô rồi từ từ lấn tới những dẻ xương sườn mảnh mai đến eo, rồi tỏa ra cặp mông tròn trĩnh đang run lên bên dưới đôi môi anh, cho anh biết cơn sóng khoái lạc đang tràn qua cô mãnh liệt đến mức nào.

Khi anh ngửa người cô ra, ánh trăng len vào chiếu ngang qua khuôn ngực cô, và phủ một lớp bạc sóng sánh lên đôi nhũ hoa tuyệt đẹp. Tủm tỉm cười, anh nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng ve vuốt người cô trong lúc mơn trớn đầu nhũ hoa cho đến khi chúng hếch lên mời gọi, anh âu yếm đưa răng nhay nhay lấy rồi bất thần ngậm sâu vào trong vòm miệng.

“Ryan!” Cô gọi tên anh trong tiếng thổn thức và cong oằn người lên. Anh vẫn nhấm nháp, sục sạo cho đến khi người cô run lên và anh có thể cảm thấy cơ bụng cô rần rật bên dưới bàn tay anh. Lúc này ham muốn trong anh cũng đã trỗi dậy mãnh liệt đến mức gần như không chịu nổi. Trượt tay xuống bên dưới giữa hai đùi cô, anh khum bàn tay chạm vào đó để chắc chắn là cô đã sẵn sàng. Những ngón tay anh được chào đón bằng sự nóng hổi và ẩm ướt.

Khi anh rụt tay lại, một ngón tay vô tình sượt qua nơi nữ tính nhất của cô. Bethany giật nảy mình như thể bị kim châm. Anh khựng lại, nhìn cô chăm chăm. Đêm qua anh đã thất bại một cách đau khổ khi chạm vào nơi ấy của cô để giúp cô lên đỉnh nhưng không thành công, và vì đấy là lần đầu tiên của cô nên anh không dám gợi ý một cách khác vì sợ cô ngượng. Vẫn còn hơi sớm để cho cô biết kiểu âu yếm ấy nhưng chính cô là người khơi ra trước nên anh quyết định thử.

“Anh thử hôn ở đó xem sao nhé?”

Cô chau mày. “Đêm qua em thấy khó chịu lắm.”

“Thì tại tay anh thô ráp. Môi chắc mềm mại hơn.”

Đặt một bàn tay mảnh khảnh lên mu bàn tay anh như muốn bảo vệ chỗ ấy. “Ồ, em không nghĩ…”

“Chỉ tại chỗ đó quá nhạy cảm, anh hôn biết đâu sẽ khác”, anh thủ thỉ, cúi xuống ngậm một bên nhũ hoa. Cô thở dốc với cái mơn trớn đó, và lại khẽ rên rỉ. Vừa đưa lưỡi lả lướt quanh bầu ngực cô, anh vừa nằn nì. “Nào em? Ừ đi. Nếu có thể đưa em lên đỉnh thì anh mới thực sự hạnh phúc.”

Bethany cong người hưởng ứng đôi môi liến thoắng của anh. “Nếu em thấy khó chịu thì anh thôi ngay nhé?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Vậy thì được”, cô nói trong hơi thở hổn hển. “Em không nghĩ sẽ được đâu, nhưng nếu anh muốn thử, em sẽ không cản. Nếu anh thực sự muốn thử, thì đó.”

Ồ, anh muốn chứ. Bên dưới bàn tay anh chỗ da thịt mềm mại ấm nóng ngọt ngào ấy đã sưng phồng lên khao khát. Có thể những dây thần kinh nơi đó bị tổn hại như cô đã nghi ngờ. Mà anh đang phung phí thời gian cho những điều không chắc chắn gì cả. Chỉ có một cách để kiểm tra thôi.

Anh nhỏm người dậy, tách hai chân cô ra để có thể quỳ vào giữa. Cô mỉm cười và buông tay anh ra. Ryan lấy chiếc gối bên cạnh lèn vào bên dưới mông cô.

“Anh làm gì vậy?” Cô bối rối.

“Để em nằm thoải mái hơn thôi.”

Anh nhấc hai đầu gối cô lên đặt nằm duỗi xuôi theo mép gối. Nơi riêng tư nhất mở toang trước mắt anh, cô khum đôi tay mảnh khảnh che lại, rõ ràng là rất thẹn. Không làm như thế được. Ryan chồm người với lấy tấm chăn phủ lên để cô bớt ngượng ngùng.

Dù sao thì làm chuyện đó bên dưới một cái mền vẫn tiện hơn.

“Anh yêu em rất nhiều”, anh thì thào, “Gần đây anh có nói vậy với em không nhỉ?”

Cô khúc khích, “Không ít hơn ba lần đâu.”

Anh cúi xuống áp vào môi cô một nụ hôn dài, tủm tỉm cười trước háo hức rộn ràng của cô. Bethany của anh. Tim anh thắt lại, và anh thầm nguyện cầu. Chúa ơi, làm ơn ban cho con phép màu để điều đó thành hiện thực. Xin cho con có thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc. Con sẽ không bao giờ quên đi lễ Chủ nhật nữa, và con sẽ cầu nguyện vào mỗi bữa ăn, sẽ quỳ bên giường mỗi tối, sẽ là người trung thành với Chúa nhất mà Ngài từng thấy, con thề, và con sẽ biết ơn Ngài suốt quãng đời còn lại của mình. Chỉ cần ban cho con điều này thôi.

Không muốn khiến cô ngượng ngùng, Ryan không làm ngay điều mình muốn. Thay vào đó, anh tiếp tục chuỗi khởi động, hôn môi, rồi đến những điểm nhạy cảm trên người cô, khắp nơi. Cô không giữ kẽ gì nữa, hưởng ứng cùng anh vô điều kiện và hiến trọn cho anh không chút ngại ngần. Chỉ vài phút sau, cô đã rên rỉ và người run rẩy khao khát trở lại.

Khi anh ghé môi xuống nơi muốn nhắm tới, tiếng rên rỉ của cô biến thành tiếng thổn thức đứt quãng. Những nhát lưỡi nhẹ nhàng đi qua, anh thận trọng không đi quá nhanh sợ làm cô đau. Cô bật ra một âm thanh lạ lùng từ sâu trong cổ họng, và thở hổn hển trong sửng sốt và rồi thở ra đầy khoái cảm. Ôi, đúng rồi.

Anh muốn nhanh chóng mang đến cho cô xúc cảm mãnh liệt nhất. Anh cảm thấy bộ phận nữ tính nhỏ xinh của cô phồng lên dưới những mơn trớn của đôi môi anh, và niềm khao khát trong cô được khơi dậy mạnh mẽ mỗi khi anh lia một nhát lưỡi. Anh có thể cảm thấy nhịp tim cô ở đấy – mạch máu chạy điên cuồng như búa máy.

Ryan từ từ tăng nhịp độ. Khi cô không quằn quại hay rên xiết, ngực anh như phồng lên và anh cố đạt tới điều mình ước ao bằng những cú rê lưỡi liên tục và bạo liệt. Cô nẩy bật lên và cong oằn người. Cô cố nâng hông lên. Anh cảm thấy sự ham muốn đang dâng cao nơi cô, và biết mình sắp sửa đạt được điều đó khiến anh ứa nước mắt.

“Ryan?”, cô hét lên, giọng lạc đi. “Em… Chúa ơi, anh ôm em đi.”

Anh khum hai bàn tay ôm lấy mông cô, nhấc thân dưới lên cao đến miệng anh. Vừa hôn anh vừa trấn an cô, “Không sao đâu. Anh ở đây. Tin anh. Em cứ thoải mái nhé. Mình sẽ làm được.”

“Chúa ơi. Ryan?”

Anh tiếp tục ngấu nghiến lấy cô với sự quyết tâm cao độ. Thân người mảnh dẻ của cô run lên bần bật như dây cung vừa buông tên, và rồi cô thổn thức khóc. Khi cô vừa bật lên tiếng hét, các cơ trên người thình lình giật mạnh và bắt đầu các cơn co thắt khi đạt đến đỉnh lần đầu tiên. Hallelujah.

Lần đầu tiên trong đời Ryan Kendrick khóc khi làm một phụ nữ đạt đến cực cảm.

Người Bethany như nhũn ra. Cô không thể cử động. không thể nghĩ, và không quan tâm. Cô chỉ nằm lả người ra đó, lơ mơ nhận ra Ryan đang chồm người bên trên cô.

“Em có sao không?”

Lưỡi cô như bị dính chặt trong miệng. Tim vẫn còn đập mạnh. Anh đã xóa sạch mọi suy nghĩ của cô. Tất thảy xương trong người cô hệt như bánh pudding bị rã. Giờ anh lại muốn biết cô có sao không ư? Có khi cô tắt thở vì một cơn nhồi máu cơ tim và giờ đang ở trên thiên đàng rồi cũng nên.

“Ưm.” Cô chỉ thốt lên được có thế.

Anh bật cười khẽ. Rồi cảm giác được làm đầy lạ lùng của đêm qua xuất hiện cho cô biết anh vừa đi vào. “Nào, bé cưng. Quàng tay lên cổ anh. Nào. Em sẽ bay lên lần nữa nhé.”

Bethany chớp mắt. Hai tay, đưa lên nào, cô tự bảo mình. Thế nhưng chúng vẫn nằm im thõng thượt, một tay xoãi ngược bên trên đầu, một tay dang ngang. Ryan chăm chú nhìn cô, miệng cười toe toét. Anh dúi đầu về phía cô.

“Ôm cổ anh đi.”

Rốt cuộc cô cũng cố gắng hết sức nhấc hai tay lên quàng hờ quanh cổ anh.

“Nào cô gái của anh”, anh thì thào rồi ngoái người ra sau nhấc hai chân cô lên kẹp hai đầu gối cô bên dưới cánh tay anh. “Em sẵn sàng bay chưa nào?”

Cô gật đầu, ước sao giờ anh cứ để yên cho cô ngủ. Suốt một tháng trời đêm nào cũng nằm thức chong chong cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn đến nỗi có suy nghĩ ích kỷ, dù gì mình cũng sẽ chẳng cảm thấy gì đâu. Dẫu vậy, cô vẫn cố gắng thốt lên giọng rền rĩ. “Sẵn sàng rồi”, trước khi ngáp dài.

Anh bật cười và nhích thân người tiến thẳng về phía trước, chất đàn ông của anh nhanh chóng tiếp cận một nơi có rất nhiều cảm xúc. Zing. Bethany mở to mắt và nhìn anh chằm chằm. Anh lại cười toét miệng khi thận trọng làm cú thúc đầu tiên. Cô thở dốc lên và bấu chặt cả mười ngón tay vào vai anh.

“Anh có thể khiến em có cảm giác”, anh thì thào. “Thấy không? Anh đang kết nối với hàng ngàn đầu dây thần kinh nhỏ xíu lém lỉnh đó rồi. Sẽ không khó chịu, anh hứa đấy. Không phải lúc này.”

Trước sự ngạc nhiên của cô. Đúng là không khó chịu chút nào. Ít nhất là chưa. “Tại sao lại thế?”

“Vì em đang thích, chỗ đó sưng phồng lên rồi cho nên bớt nhạy cảm hơn một ít.”

Bethany hầu như không biết gì về điều đó nên chỉ biết tin vào lời anh.

“Đừng căng thẳng nhé. Nếu em thấy khó chịu, anh sẽ dừng lại.” Anh cúi xuống hôn cô. Khi dứt môi nhau ra, anh thì thào, “Bay lên cùng anh nhé.”

Bethany đã tưởng sự đụng chạm đó sẽ khiến cô khó chịu. Anh đã thật chậm rãi khi hôn cô ở đấy, nhưng đó là chuyện khác. Cô cảm thấy chắc chắn rằng anh cứng như thế mà vào cô rồi chuyển động bên trong chắc sẽ gây ra đau đớn. Thế nhưng thanh kiếm của anh như thép bọc nhung, và vì môt lý do nào đó, cô không cảm thấy khó chịu chút nào. Cô rên lên trong cổ họng khi anh đẩy vào lần nữa.

“Nói anh biết nếu em bắt đầu có cảm giác nhé”, anh thì thào.

Thế rồi anh tăng tốc, và trước khi cô có thể kịp nghĩ, chứ đừng nói nghĩ được gì cho ra ngô ra khoai, cô cứ tự động nảy người lên hòa nhịp cùng anh. Đầu óc cô quay cuồng với những cảm giác không thể tả cứ liên tục ập tới. Với mỗi cú thúc, giờ anh đã áp chặt vào cô tạo nên những luồng điện phóng khắp cơ thể cô như muốn xé tơi cô ra từng mảnh vụn.

“Ryan!”, cô thét lên.

“Anh đây.” Giọng anh khàn đặc và như hụt hơi. “Anh sẽ đi sâu bây giờ nhé. Được không? Nêu thấy đau em cứ nói anh sẽ dừng lại.”

Anh ấn mạnh hông xuống và ngập hẳn vào trong cô. Bethany hét lên. Anh khựng người lùi lại, nhìn nhanh lên khuôn mặt cô. “Đau hả em?”, anh nói.

“Không, nhưng em… Ryan, sâu như thế, em cảm thấy được anh.”

“Thật ư?”

Cô bật cười nước mắt giàn giụa và ôm chặt hai cánh tay anh, hối thúc anh đẩy sâu lần nữa. “Thế!”, cô hét lên khi anh lại đi sâu vào cô. “Ryan, thế, thế, thế! Em cảm thấy được rồi.”

Anh xác lập một nhịp điệu nhanh và mạnh, với nhịp điệu đó thì việc nói chuyện này nọ là không thể và cũng không cần thiết nữa. Những tiếng rên rỉ và hơi thở gấp gáp vì khoái cảm đủ để cho thấy cô đã đạt được cảm giác đó. Bay. Anh đang đưa cô lên thiên đàng trong chuyến du hành chỉ có hai người. Khoái cảm đang dâng trào. Người cô cong oằn lên đòi hỏi. Bay vút lên cao hơn nữa. Khi cô lên tới được đỉnh rồi lao mình xuống thấp, anh bỗng co cứng người lại và rồi cô cảm thấy một luồng khí nóng bỏng đặc quánh rót thẳng xuyên khắp người mình, sâu đến tận cùng.

Bethany cong người lên hết sức có thể để hứng trọn lấy, tâm trí như muốn nổ tung kho cơn cực khoái dữ dội xuất hiện khiến toàn thân rung chuyển. Mình tới được thiên đường rồi, cô lơ mơ nghĩ khi những đợt xúc cảm bắt đầu lơi dần.

Ryan Kendrick là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời.

Sau khi xong anh kéo cô vào lòng và ôm lấy cô với cung cách sở hữu ghê gớm – ôm cô chặt đến nỗi cô gần như có thể cảm thấy tình yêu mãnh liệt của anh dành cho mình.

“Ryan”, cô thủ thỉ. Cô vuốt tóc anh, muốn vỗ về anh. “Ổn rồi. Giờ mọi chuyện đã ổn rồi.”

Đáp lại anh chỉ xiết lây cô chặt hơn. Trong khoảnh khắc đó Bethany nhận ra anh đã thấy khổ sở thế nào khi không thể làm cho cô thỏa mãn.

Bethany áp mặt lên vai anh. “Ryan… em yêu anh vô cùng.”

Anh dụi cằm lên tóc cô, một cơn ớn lạnh chạy dọc theo thân người to lớn của anh. Một lúc lâu sau đó, khi đã lấy lại hơi thở bình thường, anh thở ra và nói, “Giờ anh ước gì mình có thể quay lại đêm qua và anh sẽ hôn em vào chỗ đó. Mình sẽ tiết kiệm được hai mươi bốn giờ khổ sở.”

Bethany áp má vào làn da anh, thích thú với cảm giác những múi cơ săn cứng nhưng lại đủ êm ái để cô gối đầu vào, “Mình cần trải nghiệm cảm giác như xuống địa ngục đó để thấy trân quý thiên đường. Em vẫn chưa bình thường. Khi lần đầu tiên anh vào trong em, em không cảm thấy gì cả.”

“Không sao đâu, Bethany”, anh nói nhỏ. “Ngoại trừ anh được thông tin sai, em đã có được cảm giác đúng chỗ. Nếu được cho chọn lựa, anh nghĩ hầu hết phụ nữ sẽ chọn đat khoái cảm ‘cạn’ thôi.”

Bethany cười toe lên vai anh. Rõ ràng cảm giác ấy thật mãnh liệt – không lời nào tả xiết. “Em tự hỏi tại sao đêm qua anh chạm vào chỗ đó em lại không thấy thích.”

Anh vùi mặt vào tóc cô. “Một phần là em quá căng thẳng. Và anh nghĩ em nói đúng khi cho rằng đầu nút thần kinh ở đấy bị tổn thương, khiến em nhạy cảm quá mức cho đến khi anh làm cho em thực sự ‘nóng’ lên.” Anh bật cười thỏa mãn. “Không sao hết. Em đã hỏi anh thích điều gì đúng không? Thích hôn em vào chỗ đó. Anh nghĩ chắc mình nghiện mất rồi.”

“Em vui. Thật là tuyệt”. cô thỏ thẻ.

“Anh nghe nói không có khoái cảm nào so được với nó.”

“Ai nói?”

Im lặng. Rồi húng hắng ho. “Thôi quên đi. Điều đó thì có quan trọng gì đâu, phải không?”

“Vâng”, cô cười tinh quái vùi mặt vào vai anh.

“Ưỡn người lên hưởng ứng cùng anh trong lúc anh đang ở cùng em, anh sẽ có thể giúp em đạt đến cực khoái và cùng anh lên đỉnh. Đó mới là điều quan trọng. Anh thấy rất vui khi biết em cũng thích.”

Rất tuyệt. Cảm thấy thỏa mãn và đê mê đến nỗi cô cứ muốn nhắm tịt mắt lại. Bethany nép sát hơn vào người anh và ngái ngủ thì thào, “Em yêu anh, Ryan. Đó là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời em. Cảm ơn anh rất nhiều.”

Anh bật cười rồi kéo cô áp chặt vào người mình hơn. “Chuẩn bị tinh thần để tận hưởng đi nhé. Anh cũng thích nhiều như em.”

Thức giấc trong đêm, Bethany không thấy Ryan bên cạnh, cô chống khuỷu tay ngồi dậy nhìn dáo dác xung quanh, chớp mắt bối rối khi thấy anh quỳ bên giường, chống hai khuỷu tay lên đệm, chắp tay trước mái đầu hơi cúi.

“Ryan?”, cô gọi giọng khàn khàn. “Anh có sao không?”

Anh nhìn lên, “Trên cả tuyệt vời. Anh chỉ nguyện cầu thôi.”

“Nguyện cầu?” Bethany chưa bao giờ hình dung anh là người sùng đạo. Giờ cô tự hỏi tại sao mình lại có ấn tượng như thế về anh. Bất kỳ người đàn ông nào tử tế như Ryan đều có thể có một niềm tin sâu sắc không thay đổi để hướng cho mình đi đúng đường trong cuộc đời này. “Em không cố ý làm gián đoạn buổi cầu kinh của anh. Em xin lỗi.”

Bethany nằm xuống trở lại, có ý định để anh tiếp tục cầu nguyện. Nhưng anh buông tay xuống cười toe với cô. “Không sao. Anh xong rồi.”

Ánh mắt anh lấp lóe ham muốn. Anh luồn hai tay vào bên dưới chăn nắm lấy đầu gối cô. Điều kế tiếp Bethany biết là mông cô trượt về phía anh, cô giật mình.

“Anh định làm gì?”

“Đâu có gì.” Anh cười ra vẻ ngây thơ khi điều chỉnh hai chân cô, tách ra hai bên anh, rồi trườn tay đến hông cô để kéo cô sát vào anh. “À, chưa thì đúng hơn.”

Phần thân thể riêng tư nhất của cô nhấn vào khoảng bụng rắn chắc của anh. Anh đan hai cánh tay bên dưới đầu gối cô, tay mân mê đùi cô.

“Xin chào”, anh nói khẽ.

Bethany khum tay che lại phần kín hớ hênh bên dưới. Anh đưa mắt nhìn xuống những ngón tay xòe ra của cô. “Bỏ hai tay ra nào. Anh có việc phải làm ờ đấy, và chúng ngáng đường anh.”

Cô bật cười.”Anh không định, ưm, làm chuyện đó ngay bây giở chứ.”

Ryan cúi đầu hôn vào chỗ nhạy cảm nơi má trong đùi trái cô. Vừa hôn anh vừa làu bàu, “Nói cho anh biết một lý do xác đáng để anh không nên đi xem nào.”

“Vì tim em không chịu được chấn động mạnh hai lần trong một đêm như thế.”

Anh mơn trớn làn da cô. “Không đâu. Em sẽ không chết vì chuyện đó được.”

Bethany cố nghĩ cách để giải thích rằng chuyện này vẫn còn mới đối với cô, và rằng cô cảm thấy có hơi ngượng ngịu. Lúc cô đang trong cơn khoái cảm và đã muốn anh thì lại khác. Cô gần như không thể nghĩ được điều gì, chứ đừng nói gì đến chuyện xấu hổ. “Nhưng mà Ryan, anh chưa hôn em mà.”

“Hừm.” Anh nhìn cô với ánh mắt thèm khát không giấu đi đâu được. “Em cho anh biết hôn chỗ nào trước?”

Bethany cười khúc khích. “Phụ nữ cần khúc dạo đầu.”

Anh nhướng mày nhìn cô kẻ cả. “Anh sẽ cho em biết”, anh nói giọng khàn đục. “Lấy tay ra khỏi đấy đi và chống khuỷu tay lên xem này. Khúc dạo đầu không mất nhiều thời gian đâu.”

“Ồ, em không nghĩ – em không xem đâu.”

“Sao không?”

Bethany không kịp nghĩ ra một lý do, và anh cũng không cho cô chút thời gian nào để nghĩ. Cô lại cười khúc khích khi anh bắt đầu mơn trớn những ngón tay cô để đẩy chúng ra. “Làm thế nào mà anh có thể chuyển từ cầu nguyện sang làm chuyện này thậm chí vẫn còn đang quỳ thế kia?”

“Vì anh tin với tất cả trái tim mình rằng tình yêu của chúng mình là một món quà thiêng liêng, và rằng bất kỳ điều gì chúng mình làm cũng là để biểu đạt một điều – tình yêu thật đẹp.”

“Ryan…” Cổ họng Bethany nghẹn lại, và cô chống một khuỷu tay lên. Được anh yêu là điều tuyệt vời – là một trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cả cuộc đời cô. Anh đã hôn vết sẹo của cô. Anh chạm vào cô như thể cô là một món quà vô giá. Cô cảm thấy vô cùng mãn nguyện khi anh ôm cô trong vòng tay. Có điều gì đẹp hơn hay đúng hơn thế? “Em yêu anh rất nhiều. Rất, rất nhiều.”

“Vậy thì đừng giữ kẽ với anh nữa”, anh thì thào trong khi môi vẫn còn áp lên làn da cô. “Anh biết mình đi hơi nhanh, nhưng với chúng mình, đó là cách duy nhất. Anh muốn làm tình với em lần nữa, và anh muốn mang đến cho em điều tuyệt vời. Anh có thể chắc chắn rằng nó sẽ tuyệt vời. Đó là phép màu, Bethany của anh, là món quà từ Thượng đế.”

Đúng là một phép màu, Bethany nghĩ. Một món quà đẹp tuyệt vời. Thật ngốc nếu để sự ngượng ngập làm hỏng nó.

Bethany lấy tay ra. Quan sát anh rê môi ngược lên chân cô. Ngay lúc đấy cô ước sao mình có thể cảm giác được đôi môi mềm mại của anh, nhưng cô mau chóng gạt ước muốn đó sang một bên. Trông thấy anh hôn má trong đùi cô cũng đã đủ rồi, và thật tuyệt vời biết mấy khi biết rằng cô có thể cảm thấy được mỗi cái chạm môi của anh, khi rốt cuộc anh đã tới được nơi mình đang nhắm tới.

Anh đã tới và mơn trớn đầu lưỡi ở đó. Bethany thở dốc khi bờ lưỡi ấm chạm vào làm nên một cơn khoái cảm nóng bỏng chạy dọc theo cơ thể cô. “Ryan, thật – thích – quá.”

Đôi môi ẩm ướt, nóng hổi của anh chờn vờn lên đấy, lưỡi anh phết những nhát nhẹ nhàng như bỡn cợt những đầu dây thần kinh nơi đó, cho đến khi đầu óc cô quay cuồng và máu cô bắt đầu chạy rần rật trong người.

“Em không sao chứ?”, anh vừa hôn cô vừa nói.

Chuyển động của lưỡi anh và giọng nói nhẹ như hơi thở của anh tạo nên cơn chấn động chạy thẳng vào người khiến cô gần như muốn chết lịm. Cô cố lên tiếng trả lời nhưng cổ họng như có cái gì đó chặn ngang, âm thanh duy nhất phát ra là những tiếng rên đứt quãng.

Đó là câu trả lời đáng tin cậy nhất. Thế nên anh tiếp tục mơn trớn cô. Anh nhấc mông cô lên khỏi giường để dễ dàng hôn cô. Mọi cơ bắp phần trên cơ thể cô đều căng cứng và như muốn vỡ tung. Rồi cô quên sạch mọi thứ. Những luồng điện chạy thẳng vào người với tốc độ chóng mặt. Đó là cách duy nhất để miêu tả những cảm giác đang thiêu đốt toàn bộ người cô ngay lúc này.

Không biết bằng cách nào cô đã đưa một tay lên bấu lấy tóc anh, và điều kế tiếp cô biết được là cô dùng tóc anh để gượng người ngồi hẳn dậy. Anh cúi người thấp hơn để tiếp tục yêu cô. Rồi anh di môi ngược lên bầu ngực cô.

“Ryan.”

“Em chết chưa?”, anh vừa hỏi vừa cười.

“Chưa.”

Anh hôn ngược xuống rốn cô. “Tốt. Đi cùng anh nhé. Anh sẽ đưa em bay lên thiên đàng lần nữa.”

Ryan Kendrick là người biết giữ lời.

Cô đã bay lên thật.

Bình luận