Bethany ngồi trong phòng tắm, nhìn chằm chằm vào tấm gương có gắn đèn trên một thanh gỗ sồi chiếu ánh sáng chói lòa khắp người cô và mọi thức khác xung quanh. Nhìn vào gương, cô thấy mình giống hệt một người que đang run lẩy bẩy với đôi mắt to tướng và nùi tóc rối bù. Chả trách mà Ryan lo lắng đến thế. Cô không thể co duỗi chân như hầu hết mọi người để cho máu lưu thông, thế có nghĩa là một nửa cơ thể cô không thể kiểm soát nhiệt độ hiệu quả.
Bethany xoa xoa hai cánh tay nhưng vẫn không hết lạnh. Kéo gấu váy lên, cô sờ vào đầu gối và thấy nó lạnh như đá, dẫu được mặc kín tất nylon. Ôi chao, sao mà cô muốn được ở nhà mình trong phòng tắm quen thuộc với tất cả những thiết bị hỗ trợ đáng tin cậy đến thế.
Có tiếng gõ cửa khe khẽ khiến cô giật nảy mình. “Vào đi”, cô cố nói giọng bình thường hết sức có thể nhưng chỉ được một nửa.
Người phục vụ buổi tắm cho cô bước vào – có chiều cao hơn một mét tám. Chiếc quần jean vẫn còn ướt sũng vì tuyết dính bết vào đôi chân dài rắn rỏi của anh. Mỗi bước đi đôi bốt gõ cộp cộp lên lớp gạch men màu nâu đất, âm thanh sắc và dứt khoát. Anh đã kịp thay một chiếc sơ mi khô, chưa cài cúc để lộ khuôn ngực vãm vỡ và chòm lông xoăn thu hẹp dần chạy đến cái bụng bằng phẳng nổi rõ những múi cơ rắn rỏi.
Miệng Bethany bỗng trở nên khô khốc, tất cả những gì cô có thể nghĩ được để thốt lên là. “Hi”.
“Hi”, anh đáp, giọng trầm hơi rung. Âm thanh khiến làn da cô như ngân lên râm ran. “Sẵn sàng chưa nào?”
Bethany chưa bao giờ sẵn sàng cả. Số lần mẹ cô giúp cô thay quần áo đủ nhiều để cô biết anh không thể làm điều đó mà không nhìn cho đẫy mắt.
Ryan nhìn cô chăm chăm bằng ánh mắt sắc sảo với sự quan tâm ân cần. Từ eo trở xuống cô vẫn còn mặc nguyên quần áo. Bên trên cô đang mặc áo phông rộng thùng thình của anh. Áo của cô và chiếc nịt ngực xếp gọn gàng trên bàn gương, nịt ngực được lèn bên dưới để anh không trông thấy.
Điểm sáng duy nhất trong cái đống lộn xộn khốn khổ này là anh đã đưa cho cô mặc áo phông màu xanh dương thay vì màu trắng. Theo kinh nghiệm bản thân, cô biết áo phông trắng sẽ trở nên trong suốt ngay khi bị ướt.
“Tuyết vẫn còn rơi à?”, Bethany hỏi.
“Ừ, vẫn còn. Rất tiếc. Cho đến giờ có lúc nào ngừng rơi đâu. À, anh đã gọi cho Jake rồi. Anh không muốn nhà em lo. Anh ấy nói sẽ qua nhà em cho con mèo ăn uống.” Anh làm cô giật mình khi đột ngột quỳ gối trước mặt cô. Nở một nụ cười thật tươi và chồm tới vén lọn tóc ướt đang che mặt cô. “Này em, hy vọng em run lập cập thế này là do lạnh chứ không phải do căng thẳng. Em không sợ anh đấy chứ?”
“Ôi trời, làm gì có.” Bethany vừa cười vừa run rồi cắn chặt hai hàm răng lại với nhau để khỏi đánh lập cập.
“Chắc không?” Anh lướt một ngón tay theo gò má cô, rồi dừng lại mân mê cái rãnh nhỏ nơi chiếc cằm chẻ. “Anh cũng đã cố đặt mình vào vị trí của em rồi. Hơi khó khăn. Anh biết.”
“Em không sao, Ryan. Thật đấy. Em chỉ ước là không cần phải tắm nóng.”
“Anh biết phải làm thế nào.”
À há. Rõ ràng là anh không hề tính đến chuyện rằng không có thanh hỗ trợ và yếm đỡ thì thậm chí cô sẽ không thể cởi được quần con và tất ra nếu không được giúp đỡ. Ở nhà đầy đủ thiết bị mà cô còn chật vật nữa là.
“Tin anh đi”, anh nói khẽ khàng. “Bạn bè tốt thì không làm cho nhau thấy xấu hổ.”
“Em chỉ ước mình đang ở nh…à. Chỉ có vậy thôi. Ở đấy có mọi thứ em cần.”
“Anh xin lỗi vì ở đây không có mọi thứ em cần. Anh sẽ sớm trang bị cho em.”
“Ồ, không. Anh không cần phải mua những thứ đó cho em.”
“Sao không?”
Bethany biết có hàng tá lý do thuyết phục nhưng cô không thể nghĩ ra được điều gì. “Vì gì chứ?”
Anh bật cười. “Một trong những thuận lợi của việc có quá nhiều tiền không biết để làm gì cho hết, là có thể mua những món đồ cho bạn bè bất kỳ khi nào thấy thích. Em có biết với năm mươi triệu thì lãi suất hằng năm là bao nhiêu không? Tiền thuế anh phải đóng hình như ngang bằng nợ quốc gia đấy.”
Bethany không thể hình dung có nhiều tiền vậy thì như thế nào. “Tội nghiệp anh quá.”
Ryan nheo mắt. “Anh điều hành công việc ở đây, và bất kỳ thứ gì anh mua để hỗ trợ cho người khuyết tật, như em chẳng hạn, sẽ là một khoản vay miễn quyết toán.”
“Ồ.”
“Cũng có những người khuyết tật đến xem ngựa để mua. Nếu anh muốn mua những thiết bị để em cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây thì anh sẽ mua, không tranh cãi gì hết. Được không?”
“Được.”
Ryan khẽ mỉm cười. “Ta đang đối đãi nhau như hai người bạn rồi đấy, đúng không?”
“Em chư…a khi nào mặc đồ người khác thế này, nên có thể nói là em đã coi anh như là một người bạn rất tốt của mình rồi.”
Anh phì cười. “Vậy anh không cần phải nói thêm gì để chứng minh điều đó, phải không?”
“Làm ơn đừng. Anh mà càng nói thì em lại càng trì hoãn đấy.”
“Đấy, em thấy chưa? Tình huống hiện giờ rất tệ. Em cần tắm nước nóng, đưa em vào bồn là việc quan trọng nhất, mà em thì đang căng thẳng và hồi hộp thế kia. Anh muốn lắp đặt những thiết bị cần thiết để em cảm thấy ở đây cũng tiện như ở nhà mình vậy. Rồi mỗi khi tắm em có thể tự vào bồn.”
“Anh có phải là người siêu sạch không?”
“Người gì?”
“Nếu anh hay đưa nách lên ngửi thì chắc em cần phải xem lại có nên làm bạn với anh không.”
Ryan thở ra rồi lắc đầu. “Lẽ ra anh nên biết là ngay cả khi căng thẳng thì em vẫn láu lỉnh.”
Chính thế. Bethany thường đùa cợt khi thấy kém thoải mái, và ngay lúc này cô cảm thấy vô cùng bứt rứt khó chịu.
“Ở đây lúc nào cũng có thể gặp ‘sự cố’ và phải tắm rửa ‘cấp tốc’. Sống chung với bọn súc vật cơ mà. Nếu bị một con ngựa quất cái đuôi đầy bùn của nó vào người, thì em sẽ hài lòng khi mọi thứ đã sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào.”
Bethany xoa xoa hai cánh tay. “Em chỉ ước sao hiện giờ các thiết bị có sẵn ở đây rồi.”
“Anh hiểu.”
Giọng Ryan trầm đục, cô biết anh hiểu cô đang cảm thấy kém thoải mái đến thế nào. Không hiểu sao chuyện này giúp cô rất nhiều.
Bethany hít một hơi đứt quãng vì còn run. “Thôi được”, cô nói, cố giữ giọng tự tin hết sức có thể. “Em đã sẵn sàng. Ta bắt đầu đi. Mọi việc sẽ lại đâu vào đó.”
“Không biết em có thấy dễ chịu hơn khi biết rằng anh đã gọi cho ông quản đốc Sly và hiện ông ấy đã có mặt ở xưởng hàn đang khẩn trương làm mấy thanh vịn tạm thời dùng trong nhà tắm cho em không nhỉ?”
“Thật không?”
“Xong ở đây, anh sẽ sang đến đó phụ ông ấy một tay. Có thể sản phẩm sẽ không hoàn mỹ nhưng em sẽ phần nào cảm thấy thoải mái ở đây cho đến sáng mai.”
Thanh vịn nhà tắm ư? Bethany suýt ôm chầm lấy anh. Cô cố cưỡng lại cái thôi thúc đưa mắt nhìn về phía chiếc tủ com mốt. Tạm thời cũng được. Hoan hô tay vịn tạm thời. Cô không quan tâm liệu những cái thanh vịn đó đẹp hay gì gì miễn là chúng có thể hỗ trợ cho cô để cô khỏi phiền đến sự giúp đỡ của người khác.
Vẫn quàng tay quanh mình, cô nói. “Em ghét phải phiền anh đến thế này, Ryan.”
“Có phiền gì đâu. Ở trại bọn anh vẫn thường hàn luôn đấy mà, và anh có hàng tấn ống nằm rải rác quanh đây. Chỉ ít phút là có đủ mọi thứ cần thiết để làm thanh vịn cho em.” Anh đứng lên và khom người xuống. “Ôm cổ anh nào. Để anh đưa em vào bồn. Anh bắt đầu thấy lạnh rồi, tại nhìn em đấy.”
Ồ, sao mà cô ghét thế này quá. Dù vậy chẳng còn cách nào khác. “Anh chỉ cần quấn em trong chăn điện là được. Vậy cũng là ấm người lên mà.”
“Anh không có chăn điện. Xin lỗi em. Chỉ toàn chăn bông thôi.”
“Vậy để em ngồi bên lò sưởi.”
Cũng giống như tối hôm trước, anh nắm lấy cổ tay cô và đặt hai cánh tay cô vòng qua cổ anh. “Em run ghê quá? Nào ta vào bồn nhé. Có anh chăm, em không lo bị viêm phổi đâu. Jake sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Jake. Ôi, sao mà cô ước gì có Jake ở đây đến thế.
“Tin anh một chút đi”, Ryan nói khẽ.
Bethany mường tượng anh cố giữ cô thẳng người bằng một tay và tay kia vụng về giúp cô cởi quần áo trong khi thân người cô áp sát anh như thế. Ôi, trời ơi…chết mất thôi. Mặt cô nóng bừng lên xấu hổ.
“Chuyện này sẽ xong trước khi em kịp thốt lên ‘Hallelujah[1]’ đấy.”
[1] Tạ ơn Thiên Chúa.
Bethany mong chờ vô cùng những thử thách quen thuộc từng trải qua cùng mẹ vào những đêm đi bơi, trong khi anh lầm bầm căng thẳng và hai chân cô đong đưa như hai cọng bún mềm oặt. Lẽ ra cô nên biết nhiều hơn. Sau khi ôm lấy hông cô chỉ bằng một tay, Ryan đứng thẳng người lên như thể trọng lượng của cô chẳng là gì. Điều kế tiếp Bethany biết khi ôm chặt lấy anh là phần dưới của cô buông thõng lủng lẳng.
“Ối!”
“Không sao. Anh sẽ không làm rơi em đâu.”
Ryan dò dẫm bên dưới áo sơ mi để cởi khóa váy cô. Xong xuôi anh cởi cùng lúc cả váy, cả quần tất, cả quần con. Bethany cảm thấy những ngón tay của anh đỡ sau gáy cô, nhưng không có biểu lộ gì thân mật quá mức. Điều kế tiếp cô biết là anh kéo gấu áo phông xuống rồi đặt cô trở lại xe lăn.
“Đấy, em thấy chưa?”, anh lại cúi xuống để cởi đôi tất chân. “Chẳng sao cả. Đâu có tệ như em nghĩ, đúng không?”
Quả thực là không tệ chút nào, và điều dễ nhận thấy nhất là cô không còn run dữ dội như lúc nãy nữa.
Ryan nắm lấy hai bên mắt cá chân cô để cởi đôi dép lê da hoẵng màu đen rồi xếp gọn ghẽ đống đồ của cô sang một bên. “Chết thật, chân em lạnh như đá ấy.” Anh vuốt ngược bàn tay lên bắp chân cô. “Thảo nào mà em run đến như thế.”
Bethany túm lấy gấu áo phông cố che hai đầu gối lại. “Em không thể tin được sao lại dễ dàng đến thế. Lần nào mẹ giúp em cũng chật vật.”
Ryan đưa mắt nhìn cô thích thú. “Anh thấy mẹ em tối qua rồi. Bà đâu có lớn con nên có gì là ngạc nhiên chứ.” Sau khi đặt đôi dép của cô sáng một bên, anh đứng lên. “Giờ anh sẽ bồng em lên đặt vào bồn nhé. Nếu em bấu chặt cái gấu áo như thế thì khi vào bên trong bồn nó sẽ không tốc lên được. Anh đã mang vào đây một cái kẹp quần áo rồi, khi nào đặt em xuống xong anh sẽ ‘neo’ nó lại.”
Một cái kẹp quần áo ư? Anh đúng là định liệu hết mọi thứ.
Khi anh cúi xuống bên cô, Bethany chuẩn bị tinh thần, trông thấy anh luồn một cánh tay dưới đầu gối cô và cảm giác một cách rõ ràng khi cánh tay trái của anh trượt xuống lưng cô và thành sau xe lăn. Một cánh tay to lớn ôm gọn lấy cô, những ngón tay rắn rỏi xòa rộng trùm hết mạn sườn bên dưới ngực cô.
“Nào”, anh nói khi nhấc cô lên. “Anh bồng chắc rồi nhé.”
Đúng là anh bồng chắc rồi. Bethany cảm thấy sự mạnh mẽ đàn ông bao quanh mình. Sức nóng tỏa ra từ vòm ngực trần của anh xuyên qua áo phông, và mái tóc đen bù xù cọ lòa xòa vào một bên khuỷu cô. Trong vòng tay anh thật tuyệt vời, Bethany suýt nữa cắn nhẹ vào chiếc cần cổ cứng cáp của anh. Nó có màu caramel, xếp thứ hai sau chocolate, là một trong những hương vị yêu thích của cô.
Ryan quỳ một đầu gối xuống bên cạnh bồn tắm, nhấc cô qua thành bồn rồi nhẹ nhàng hạ người cô xuống bên trong. Anh vẫn giữ một tay bên dưới đầu gối để từ từ sắp chân cô cho ngay ngắn.
Như Ryan gợi ý lúc nãy, cô túm lấy gấu áo phông để nó không trôi ngược lên. “Anh giỏi ghê.”
“Tự nhiên thôi mà.” Anh liếc mắt nhìn cô cười tủm tỉm khi lôi một chiếc kẹp quần áo ra khỏi túi sơ mi. Kéo tay cô ra và túm lấy gấu áo phông, anh kéo nó xuống phủ qua đầu gối cô rồi cố định bằng cái kẹp.
Bethany quan sát anh bật máy nóng lạnh, rồi xòe bàn tay bên dưới dòng nước để kiểm tra nhiệt độ. Khi điều chỉnh van, anh nói, “Em sẽ ấm lên ngay thôi.”
Bethany thở ra cảm kíck và chuồi người thấp hơn một chút vào bồn nước. “Dễ chịu quá.” Làn nước ấm chảy từ vòi xuống ngập ngang hông cô. “Cảm ơn anh rất nhiều. Xin lỗi vì phiền anh nhiều quá.”
“Phiền gì chứ. Em ở đây là vui rồi.”
Nước ấm giúp cô thôi run, và cơ bắt đầu giãn ra. Ryan bắt đầu xoa bóp hai chân cô, đôi bàn tay rám nắng của anh đối nghịch với làn da nhợt nhạt của cô. Nhìn bàn tay anh, cô ước ao có thể cảm nhận được những động chạm ấy. Cô mường tượng lòng bàn tay anh hẳn phải hơi chai sần, những ngón tay dài rắn rỏi chắc phải ấm nóng. Dừng lại đi Bethany. Chỉ là bạn bè thôi. Không hơn, không kém. Cô không được cho phép trái tim đàn bà khờ khạo của mình vẽ ra những viễn cảnh đầy ảo tưởng và có nguy cơ hủy hoại những gì đang hứa hẹn là một tình bạn đẹp.
Bắt gặp Bethany đang nhìn tay mình chăm chăm, anh nói, “Anh nghĩ làm thế này cho máu lưu thông. Em không thấy đau chứ?”
“Không. Giá như em có thể đau.”
Ryan nhìn cô bối rối, rồi chớp mắt. “Anh xin lỗi. Hỏi gì mà ngốc. Anh chỉ nghĩ – khỉ thật, anh không biết mình đã nghĩ gì nữa.” Anh lần tay ngược lên bên trên đầu gối cô. “Em đâu có cảm thấy gì đúng không? Không ở đâu hết hả? Thế nên anh khó mà biết được. Về mặt kiến thức anh biết điều đó, nhưng thỉnh thoảng theo bản năng anh vẫn tự động nghĩ em có cảm giác.”
Bethany cố nở một nụ cười gượng gạo. “Đừng xin lỗi. Em mới là người bất thường, chứ không phải anh. Em cũng còn vài chỗ có cảm giác.” Cô chỉ một ngón tay vào má bên trong đùi trái. “Chỗ này này”.
Ryan nhìn chăm chăm vào chỗ đó như thể đang ghim nó vào trí nhớ. “Chỉ chỗ đó thôi hả?”
“Vài chỗ khác nữa chứ. Tổn hại dây thần kinh đôi khi rất lạ lùng, nhất là trường hợp của em, những tổn hại nặng nề nhất nằm ở một bên cột sống. Em có cảm giác ở những nơi không nên và mất cảm giác ở những nơi cần phải có. Ngay sau khi em bị thương, bác sĩ riêng của nhà em và chuyên gia địa phương đứng cả bên em, cau mày và gãi đầu liên tục. Trường hợp của em không tìm thấy trong sách vở cũng như các bài nghiên cứu.”
Anh chau mày trầm ngâm. “Vậy là hai chân em không hoàn toàn bị liệt đúng không?”
“Không hoàn toàn. Những điểm bị mất cảm giác nằm rải rác từ chỗ bị thương xuống tới bẹn và trở nên tệ dần cho đến khi hoàn toàn không có cảm giác gì nữa.” Cô hạ thấp giọng như một lời thì thầm bí ẩn. “Chẳng hạn như ở mông em vẫn còn cảm giác bình thường, và có thể phát hiện ra một bàn tay lạ xâm phạm.”
Bethany tưởng anh phải cười phá lên. Thay vào đó tia mắt anh phóng chiếu vào điểm giao giữa hai đỉnh đùi cô. “Đừng cố túm tóc anh và dúi đầu anh xuống nước vì câu hỏi này nhé. Được không? Chỉ là bạn bè thôi. Em có bị mất cảm giác nơi ấy không?”
Bethany không chắc mặt cô đỏ đến mức nào trong khi cô vẫn còn lạnh thế này nhưng đúng là mặt cô đỏ bừng lên.
Ryan ngay lập tức rụt lại. “Anh xin lỗi. Câu hỏi không phải phép.” Anh đưa ánh nhìn về lại vòi nước, rồi kiểm tra độ nóng của nước trong bồn. “Anh chỉ tò mò thôi. Hình như em tự thuyết phục mình rằng em có thể không có được cuộc sống chăn gối bình thường như người khác. Nếu em có cảm giác ở tất cả những nơi đó thì anh thắc mắc đấy.”
“Bác sĩ cũng nói thẳng với em là em không thể rồi.”
“Bác sĩ cũng có thể sai mà.”
“Em biết, nhưng ông ấy nổi danh là chuyên gia hàng đầu về cột sống, ý kiến của ông ấy rất có trọng lượng. Ông ấy là một trong những bác sĩ giỏi nhất ở West Coast.” Bethany đưa mấy ngón tay nghịch nghịch mặt nước, ý nhị nhỉn về hướng khác. “Sự tổn hại về thần kinh rất lạ lùng. Có sợi thì vẫn còn hoạt động tốt nhưng sợi ngay cạnh bên nó lại vô dụng. Kiểu như một cái chuông bị điếc ấy, nhỉ?”
Ryan phì cười. “Thì rung cho nó kêu.”
“Cứ cho là có ai rung đi nữa thì liệu ai có thể dám chắc em có cảm giác ở những nơi đó không? Em chỉ có thể sống với những gì bác sĩ Reicherton đã nói, mà những gì ông ấy nói thì không hứa hẹn chút nào.”
Anh nhướng một bên mày. “Vậy là em không bao giờ, ưm, thử tự mình kiểm tra xem sao ư?”
Bethany đưa mắt nhìn anh. “Không. Em, ưm…” Cô nhún vai, bất giác cảm thấy khó chịu. Làm sao cô có thể giải thích cho bạn cô rằng cô chọn cách sống kiêng khem tình dục? Nhen lên ham muốn thể xác và những khát khao không bao giờ có được để làm gì cơ chứ. “Em không hẹn hò cùng ai kể từ sau vụ tai nạn, và em nghĩ là có tự kiểm tra thì cũng chẳng để là gì.” Cô nhìn anh mỉm cười tinh quái. “Vả lại một trong các anh trai em suýt nữa bị mù vì làm chuyện đó.”
Ryan bật cười vang, cần cổ bỗng nhiên đỏ rần. Lần này đến lượt anh nhìn lảng sang hướng khác. “Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên hỏi.” Anh thử lại nước. “Anh nghĩ giờ đã đủ nóng rồi đấy. Em thấy được chưa?”
Bethany nghĩ anh không thoải mái lắm với cuộc nói chuyện vừa rồi, nhưng lạ lùng là cô cảm thấy dễ chịu hơn. “Rất vừa.”
Ryan khóa vòi nước, rồi ngồi bệt xuống sàn bên cạnh bồn, tựa tấm lưng rộng vào lớp gạch men chạy lên đến một phần hai bức tường. Anh co một chân lên, một cánh tay gác hờ lên đầu gối, ánh mắt lấp lánh nhìn cô chăm chăm.
Bethany đưa tay xuống đùi, dừng lại nơi đầu gối rồi đi ngược trở lại. Lúc nhìn lên, cô trông thấy anh đang kéo kéo dái tai, một cử chỉ cô nhận ra ngay là thói quen của anh khi cảm thấy căng thẳng. “Anh thực sự xin lỗi”, anh nói giọng khàn khàn. “Anh không biết đầu óc mình bị gì mà lại đi hỏi em lung tung như thế. Thực sự đó không phải là việc của anh, vả lại tọc mạch như thế thì thật khiếm nhã.”
Bethany trầm ngâm một lúc. “Em không nghĩ gì đâu, thật đấy. Em chỉ không biết trả lời như thế nào. Kiểu như sống trong thành phố và sở hữu một khẩu súng trường có sức công phá lớn. Nếu anh biết sẽ không bao giờ có dịp sử dụng nó thì chỉ cần cất kỹ nó ở đâu đó thật an toàn và quên rằng mình đang có nó.”
Ryan mỉm cười gật đầu. “Anh có thể liên tưởng được như thế.” Anh lại kéo kéo dái tai. “Vậy…kể anh nghe về gia đình em đi. Em và Jake có vẻ rất thân. Với những anh khác thì em có như vậy không?”
Thật vui khi thấy chủ đề đã được đổi, Bethany khởi sự vắn tắt về mấy ông anh trai. “Trong một gia đình có đông người như gia đình em, làm con út không bao giờ dễ dàng cả, nhất là khi mình là con gái thì lại càng khó khăn hơn. Quá nhiều bảo bọc. Lúc nào cũng có người canh giữ em. Nên em cứ phải khéo léo tìm cách thoát khỏi họ.”
“Anh dám chắc bố mẹ em đánh giá cao nỗ lực của mấy anh trai em.”
“Ồ, vâng. Họ không bao giờ phải lo lắng nhiều về em. Khi Jake vào đại học thì có Zeke ‘tiếp quản’ việc lo lắng cho em, và rồi anh ấy cũng đi nốt thì đến lượt cặp anh song sinh không lúc nào chịu rời em nửa bước.”
“Họ đều học làm bác sĩ thú y hết đúng không.”
Bethany gật đầu. “Anh kế em là Hank, hai tám tuổi còn em hai sáu. Anh ấy suýt soát tuổi em nên đối đãi với em theo cách một người bạn hơn là một mối phiền toái lúc nào cũng kè kè dặn dò này nọ. Có khi anh ấy còn tiếp tay em gây chuyện và xúi em làm bậy nữa.”
“Thế còn bố mẹ em? Anh có gặp bố em ở cửa hàng rồi. Ông có vẻ là người tốt. Thế mẹ em thì như thế nào? Tối qua anh thấy bà từ xa thôi. Có vẻ như bà rất hiền lành.”
“Đúng thế.” Bethany xoa xoa một bàn tay quanh thắt lưng. “Anh phải biết bà để có cái nhìn toàn cảnh. Bà – nói thế nào nhỉ? – một nữ tu sĩ béo tròn trong trang phục thường dân tình cờ kết hôn rồi có sáu đứa con, và bà thề rằng đứa nào cũng nhờ một phép lạ nào đấy rơi vào ủng của bố vào ban đêm khi hai người đang ngủ. Đôi khi em gần như nghĩ rằng chính bà cũng tin vào điều đó.”
Ryan bật cười khi nghe chuyện. “Hẳn là em yêu bà lắm.”
Bethany gật đầu. “Bà giản dị. Chỉ có hơi ngây thơ một chút. Bố em là người thủ cựu và lúc nào cũng che chắn cho bà. Cho cả em nữa. Chỉ là những gì ông đạt được không tương xứng với công sức ông bỏ ra. Nếu lúc nào chỉ có hai bố con, em sẽ được ông giảng giải về chim chóc, về lũ ong với những thông tin cơ bản nhất cần phải biết.”
“Rằng chim thì hót véo von còn ong thì bay vo ve.”
“Chính xác. Khi nhà em vẫn còn trang trại chăn nuôi, lúc nào ông cũng cố hết sức đến khổ sở để đảm bảo là em không bao giờ chứng kiến cảnh ngựa ‘hót’ nhau.” Cô nhìn anh mỉm cười. “Sự giữ gìn đó của bố khiến em vất vả ghê gớm.”
“Em lén xem chứ gì.” Anh cười tủm tỉm vẻ như đi guốc trong bụng cô.
“Đương nhiên”
Ryan lắc đầu. “Tội nghiệp ông ấy. Nuôi em lớn lên hẳn là một việc khó khăn lắm nhỉ.”
“Đối với bố hay với em? Là thiên thần nhỏ của bố có thể khiến đứa con gái bị kiềm hãm đến ngột ngạt không chịu nổi ấy chứ. Nếu được quay lại tuổi thơ thì năm mười hai tuổi em sẽ chủ động trong chuyện ấy.”
“Mười hai tuổi sao? Kinh nhỉ. Heidi mười hai đấy.”
“Heidi là ai?”
Mắt anh ánh lên vẻ hãnh diện khi miêu tả cô em gái nhỏ của Maggie. “Con bé luôn miệng bảo anh đợi nó lớn lên để nó có thể cưới anh. Nó cứ bắt anh phải để ý đến nó. Anh yêu nó ghê gớm và không muốn làm nó tổn thương. Đồng thời anh cũng không muốn khuyến khích nó. Đó là giới hạn không thể vượt qua.”
“Con bé chắc dễ thương lắm.”
“Ừ.” Cái rãnh nơi má anh hằn sâu khi nụ cười nở rộng trên môi. “Chẳng mấy nữa mà con trai sắp hàng đầy ngoài cửa. Lúc đó chắc phải đến phụ Rafe đuổi cổ tụi nó về.”
“Khi còn ở tuổi ấy em mê ngựa đến nỗi không màng gì đến bọn con trai, mãi cho đến khi gặp Paul. Có thể Heidi cũng như thế thôi.”
“Có thể. Con bé muốn tham dự cuộc thi đua ngựa vượt chướng ngại vật.”
“Thật à?” Thông tin đó khiến Bethany quan tâm và cô sắp sửa nói tiếp chủ đề đó thì anh cắt ngang. “Về Paul ấy. Sao em quen với một cậu mà ở tuổi đó rồi vẫn chưa biết hôn thế?”
“Một lẽ là bọn em vẫn còn nhỏ, lẽ nữa là bố cậu ấy là mục sư nên cậu ấy rất sùng đạo. Bọn em hầu như chỉ…” Cô bất giác cảm thấy ngượng ngùng và thắc mắc không biết sao hai người lại lang thang sang chủ đề này. “Bọn em đợi cho đến ngày cưới.”
Ryan mím chặt môi. “Vậy chuyện cậu ta không giữ được khóa kéo quần với cô bạn thân của em đúng là tệ. Tên cô ta là gì í nhỉ?”
“Nan. Sao anh biết cô ấy?”
Lại có gì đó ám muội le lói trong mắt anh, và anh bất giác đưa mắt chăm chú nhìn lên trần nhà. “Đám cưới hai người đó được đưa tin trên báo mà. Có phải bí mật gì ghê gớm đâu. Đúng không?”
Bethany thấy ran ran ở gáy. “Sao đàn ông hay nhìn lên trần nhà khi nói dối thế?”
Ryan thả rơi ánh nhìn trở xuống. “Đúng là em có nhiều anh trai nên khó qua mắt thật.”
“Là Jake đúng không?”, cô hạ thấp giọng. Đó không thực sự là một câu hỏi.
Ryan thở dài. “Em thật may mắn đấy, biết không. Có ông anh yêu thương em đến thế còn gì. Anh ấy có thể tay không chiến đấu với một con sư tử vì em đấy.”
“Anh ấy gọi điện cho anh à.”
Ryan lại thở ra. “Khỉ thật. Cái miệng hại cái thân rồi. Anh không có ý định phản bội anh ấy.” Anh lắc đầu. “Anh ấy không gọi. Anh ấy tới đây hôm tối thứ Bảy. Bọn anh đã nói chuyện vui vẻ với nhau hồi lâu.”
“Vui vẻ ư? Anh và Jake?”
“Ừ thì ban đầu thì đúng là không vui thật. Nhưng anh ấy dịu lại khi bọn anh bắt đầu nói chuyện và anh thuyết phục anh ấy những gì anh đối với em đều có ý tốt.”
“Rằng bọn mình chỉ muốn làm bạn thôi?”
Anh khẽ cười. “Ừ. Bạn tốt nhất. Anh ấy không phản đối chuyện đó. Anh ấy đến đây không có ý gây hại gì cho anh. Chỉ là muốn bảo vệ em thôi. Anh ngưỡng mộ anh ấy vì điều đó.”
“Đợi đó. Rồi anh sẽ còn ngưỡng mộ anh ấy hơn nữa cho mà xem.”
“Anh định thế mà”, anh cả quyết.
“Định gì?”
“Đợi.”
Nằm trước lò sưởi ôm chặt vợ trong tay, Keefe cảm thấy bà hơi căng thẳng. Sau lần gần gũi đầy cuồng nhiệt vừa rồi, ông cảm thấy chắc chắn một điều rằng tâm trạng của bà ấy không phải do thiếu thỏa mãn mà ra.
“Sao thế, mình?”, ông hỏi, vuốt nhẹ tóc bà rồi hôn lên chân mày bà.
“Lương tâm cắn rứt”, bà thú nhận. “Lẽ ra em phải đến nhà Ryan mới đúng. Bình thường không xen vào chuyện của nó là điều nên làm, nhưng cứ nghĩ về cô gái tội nghiệp đó. Nếu có một phụ nữ giúp mình, con bé sẽ thấy dễ chịu hơn.”
“Hừm.”
“Mình có nghĩ là em nên qua bên ấy không?”
“Nằm thế này thích hơn. Lái xe trượt tuyết đi dưới thời tiết thế này nghe không được hấp dẫn cho lắm.”
“Mình không phải đi đâu.”
Ông thở dài. “Để cho vợ ngã xuống hồ à?”
“Em không ngã xuống hồ đâu. Đừng lo. Có bịt mắt em cũng đi được.”
Keefe chống khuỷu tay ngồi dậy. “Nếu ở nhà sẽ không gặp được con dâu mới, tiếc lắm.”
“Con mình đã cưới con bé đâu.”
Keefe bật cười. “Ừ thì thế…. Ryan lúc nào cũng từ từ tà tà thế thôi. Nó sẽ lựa lúc thích hợp để hành động.”
“Từ từ tà tà? Dòng giống nhà ai chứ.”
“Kendrick chứ ai. Nếu anh là nó, anh đã đưa con bé đến thành phố Reno rồi trở về rồi. Chẳng hiểu nổi cu cậu ra sao nữa. Chuyện gì cũng nghĩ cho nát ra rồi mới làm.”
Ann ôm lấy cổ ông. “Em sẽ để mình đi cùng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Đừng khuyên bảo con nó gì hết.”
Keefe làu bàu. “Sao lại không?”
“Vì hiện giờ nó đang làm chủ tình hình tương đối ổn, và em không muốn nó làm bất cứ điều gì khinh suất, lừa con bé rồi đưa nó đi đâu đấy.”
“Anh có lừa mình đâu.”
“Mình giả bộ ta bị lạc rồi giữ em lại trong rừng những năm ngày trời còn gì. Thế không gọi là lừa thì gọi là gì?”
“Sao mà anh thông minh thế không biết. Đưa mình về nhà là mình đồng ý lấy anh ngay. Thế là anh khỏi mất công thất vọng hàng mấy tuần lễ.” Ông nháy mắt và cười toe toét. “Anh cũng giúp mình giải tỏa được nhiều băn khoăn rồi còn gì. Lúc anh đưa mình về nhà là mình đã biết rốt cuộc chàng sinh viên nhỏ người gầy gò đó không quá ‘hot’ đến như vậy. Mình cũng không nghi ngờ gì nữa việc liệu anh có lo được cho mình dù bất kỳ hoàn cảnh nào không.”
“Còn nói nữa.” Ann nằm lăn sàn, khúch khích cười, mắt lim dim. “Thậm chí mình còn nhen lửa bằng hai cái que nữa. Nhớ không? Sau nó em mới phát hiện ra mình mang theo hộp quẹt trong túi suốt thời gian đó.”
“Anh còn mang theo một cái chăn nữa trong túi yên ngựa”
“Cái gì?”
Keefe khom người xuống hôn vào chóp mũi vợ. “Mình nghe rồi đấy. Anh mang theo hai cái chăn.”
Ann túm lấy hai tai chồng. ‘’Đồ xấu xa này, đồ tồi này.’’
Sảng khoái sau buổi tắm nước nóng, Bethany ngồi hong trước lò sưởi đợi Ryan quay về từ xưởng hàn. Từ chỗ ngồi, cô có thể nhìn qua cửa kính trượt thấy tuyết đang rơi bên ngoài, tạo nên một bước tranh mùa đông đẹp mắt. Mặt hồ sẫm lại óng ánh như được tráng một lớp thủy tinh bóng láng, tuyết phủ đầy trĩu nặng trên những tàn cây cao chót vót dọc theo hai bên hồ. Trời bắt đầu nhá nhem tối, khiến cho vạn vật nhòe nhoẹt không rõ hình thù đầy ma mị, như những vệt than chì được quệt vội vàng trên bầu trời.
Rúc sâu hơn vào chiếc xe lăn, cô nhấm nháp sự tĩnh lặng để có chút thời gian ngẫm nghĩ chấp nhận tình thế khó xử này. Vì đúng là chuyện này thực sự khiến cô khó xử. cô bị lật xe, và bây giờ mắc kẹt qua đêm ở đây, một tình huống mà hội tụ tất cả những yếu tố cấu thành một vụ tai nạn đối với một người ngồi xe lăn. Nhưng cho đến lúc này, Ryan đã đáp ứng mọi nhu cầu của cô và đã làm được theo cô cảm thấy được nâng niu hơn là ngượng ngùng.
Đúng như Bethany nghĩ, anh giúp cô mặc quần áo có hơi chật vật một chút. Sau khi lót ghế xe lăn bằng một chiếc khăn tắm, anh bồng cô ra khỏi bồn, đặt lên đấy rồi đi ra. Cô cởi áo phông ra, vắt cho ráo nước, mặc vào áo mới. Rồi anh quay vào để giúp cô mặc chiếc quần ấm màu xám lông gấu và lưng rút giây, dễ dàng hơn nhiều so với lúc cởi váy và quần tất. Bộ quần áo quá cỡ đó được hoàn chỉnh bằng một đôi vớ len màu xám to sụ có hai miếng đắp hình tam giác ở gót và ngón chân.
Sau khi mặc quần áo cho Bethany xong, anh đẩy cô vào phòng lớn để ngồi gần lò sưởi, quàng tấm khăn lớn qua vai cô, rồi dịch chuyển một số đồ đạc để chừa lối rộng hơn cho xe lăn. Trước khi đi qua xưởng hàn, anh còn kịp pha cho cô một cốc cacao nóng. Tư lự về tình cảnh dở khóc dở mếu mà cô phải đối mặt trong suốt gần hai giờ đồng hồ qua, Bethany có cảm giác như thể mình đang lạc vào một giấc mơ đẹp, nơi không có điều gì có trong đời thực.
Ryan. Nghĩ đến anh, cô nhoẻn miệng cười. Có bao nhiêu đàn ông nghĩ ra được việc dùng kẹp quần áo để giữ cho áo phông khỏi tốc lên dưới nước nhỉ? Anh thật ngọt ngào và tuyệt vời.
“Hey! Anh đến rồi đây!” Một giọng trầm cất lên.
Betany giật nảy mình, rồi quay lại trông thấy Ryan ở cửa. “Nhanh vậy.”
Vừa nói xong cô nhận thấy người đó không phải là Ryan, mà là một người lạ giống anh như đúc. Người đó đứng sững lại, rõ ràng cũng ngạc nhiên không kém. Khi anh lấy chiếc nón cao bồi đen xuống, tuyết tan ra trên vành rơi xuống long tong.
“Chào em. Hẳn là Bethany nhỉ.” Anh phủi phủi đám bông tuyết vương trên tay áo khoác. “Xin lỗi đã làm ướt sàn. Anh đã cố giũ cho sạch bên ngoài rồi nhưng tuyết lì lợm bám mãi tới hiên nhà.”
“Chắc anh là…”
“Rafe. Tối qua em gặp vợ anh rồi đó.”
Bethany gật đầu. “Chị ấy rất xinh.”
“Ừ.” Anh đưa tay cào cào tóc, cử chỉ đó gợi đến hình ảnh của Ryan. Cô có nghe nói hai anh em nhà Kendrick rất giống nhau nhưng hông nghĩ đến mức như thế này. “Xin lỗi đã đường đột.” Anh đưa mắt nhìn bộ quần áo thùng thình cô đang mặc. “Anh không biết Ryan đưa bạn về nhà.”
“Dạ vâng, Ryan cũng không biết trước.” Cô nhanh nhảu vắn tắt những tình tiết đưa đẩy đến việc có mặt của cô ở đây.
“Em không bị thương gì, phải không?”
“Không ạ. Quả thực cũng không đến nỗi gọi là bị tai nạn. Chỉ mỗi tội xe em bị ngã dúi xuống con hào trong điều kiện thời tiết bất lợi gây khó khăn cho bất kỳ ai đến đưa em về nhà. Nếu thời tiết khá hơn thì sáng mai người nhà em đến đưa em về.”
“Chắc thằng Ryan nhà anh đã cuống cuồng chạy đến chỗ em đúng không. Nói đúng hơn là chạy đua cùng bà Chúa Tuyết.”
“Sao ạ?”
Cổ anh đỏ rựng lên. Anh kéo kéo một bên tai, lại một cử chỉ nữa khiến cô nhớ đến Ryan. “Không có gì.”
Luồng hơi lạnh xộc vào từ lối cửa để ngỏ khiến Bethany thu người co ro. Rafe với tay định đóng cửa nhưng rồi chần chừ. “Anh đóng cửa liệu em có sao không?”
Bethany không nhịn được cười, “Ồ, không. Anh đóng lại đi. Hôm nay em đã lạnh buốt đến tận xương rồi.”
“Xin lỗi.” Anh đóng cửa lại. “Anh chỉ, ồ, em biết rồi đấy, anh vẫn là người lạ mà. Anh nghĩ có thể em là người ranh mãnh. Hay láu cá, như cách nói của Sly.”
Bethany cười khanh khách. “Em không thuộc tuýp người đấy đâu.”
Ngay cả khi bị lấp dưới lớp áo khoác cô vẫn thấy vai anh giãn ra. “Ừ. Anh có thể nhìn thấy em không như vậy. Thế là tốt. Ta khỏi phải giữ ý tứ gì cho phiền.”
“Đa số chủ trại đều như vậy mà.”
Anh cười toe, cái cách khuôn miệng từ từ nở rộng thành một nụ cười khiến cô càng thấy giống Ryan hơn. “Chứ còn gì. Em không ngại bọn bò đúng không?”
“Vâng, mặc dù lâu rồi em không đến gần chúng. Anh giống Ryan đến mức không tin nổi.”
“Người ta nói hai anh em hơi giống nhau.”
“Hơi á? Hai anh em cứ như là sinh đôi ấy.”
“Gì. Anh đẹp trai hơn nhiều.” Hai bên khóe miệng anh nhếch lên. “Maggie lúc nào cũng nói vậy mà.”
“Em tin chắc là chị ấy nói thật lòng.”
“Cô ấy đeo kính màu hồng khi nhìn anh.”
“Bọn em chỉ nói chuyện với nhau vài phút thôi nhưng chị ấy để lại trong em một ấn tượng về sự nồng hậu và chân thành. Em thích chị ấy lắm.”
“Anh cũng thích cô ấy.”
Anh tựa vai vào cửa. Một lần nữa, cái cách anh đứng, đặt cả sức nặng của cơ thể lên một bên chân, lại khiến cô nhớ đến Ryan. Anh nhìn cô chăm chú một lúc, ánh mắt màu xanh xám dường như không bỏ sót chi tiết nào. Rồi anh mỉm cười từ tốn. “À mà Ryan đâu rồi ấy nhỉ? Anh thấy bất ngờ là nó không quanh quẩn bên em đấy.”
“Anh ấy bên xưởng hàn rồi ạ.”
“Thế nó làm gì bên ấy?”
“Anh ấy, ưm…” Bethany cố nghĩ cách nói sao cho thật tế nhị. “Anh ấy hàn mấy cái thanh vịn.”
“Thanh vịn gì?”
“Cho phòng tắm.”
Cô cảm thấy giờ Rafe đã hiểu. Anh đứng thẳng người lên, vỗ vỗ cái mũ vào đùi. “À, anh nghĩ chắc mình phải chuồn đây.” Anh nghiêng nghiêng đầu nhìn cô. “Rất vui được gặp em. Maggie bảo em sẽ đến chơi. Ở đây cô ấy không có người bạn gái nào cả, lại sống xa thành phố, thế nên anh mong em sớm đến chơi.”
“Em cũng mong ạ.”
Anh mở cửa, bước ra nhưng rồi dừng lại. “Chắc anh chưa thể chuồn ngay được. Ryan về rồi này.”
Bethany nghe giọng đàn ông và tiếng giày bốt lạo xạo trên tuyết, theo cùng là âm thanh gì đó giống như tiếng xe trượt tuyết đang tiến về phía ngô nhà.
“Ủa bố, mẹ”, cô nghe Ryan hớn hở. “Sao bố mẹ lại đến đây lúc này?”
“Thì con nói cần giúp gì mà”, một giọng phụ nữ đáp lại. “Bố con bảo đưa mẹ đi kẻo mẹ lại sa xuống hồ.”
“Mọi việc ổn cả rồi mẹ.”
“Thật à? Vậy thì tốt”, người phụ nữ đáp lại. “Chúng ta chỉ đến gặp Bethany một chốc rồi về, được không?”
Ryan lầm bầm gì đó rồi có tiếng kim loại kê lách cách. “Không được đâu mẹ. Hiện giờ quần áo cô ấy đang mặc không thích hợp để gặp nhiều người, và con không muốn cô ấy cảm thấy… Mẹ, về đi mà.”
C
Rafe nhìn Bethany cười toe rồi mở toang cửa. “Chào mẹ.” Một phụ nữ tóc vàng nhỏ người bước vào. Bà đưa những ngón tay mảnh khảnh xới xới mái tóc giũ những bông tuyết đang bám trên đó, rồi chìa một bên má cho Rafe. “Chào con yêu”, bà nói giọng vui vẻ, đôi mắt to màu xám hấp háy nhìn qua Rafe và nhìn thấy Bethany ngồi trước lò sưởi bằng gạch. “Hoa păng xê kia rồi. Thảo nào mà cậu chàng suốt ngày tơ tưởng.”
Bối rối trước câu bình luận ấy, Bethany cúi đầu chào. “Chào bác. Chắc bác là mẹ cuả anh Ryan.”
“Bác tên Ann”, bà chữa lại một cách thân thiện vừa băng ngang qua phòng, tay phải chìa ra. “Vậy cháu đây chắc là Bethany rồi. Ryan kể cho chúng ta nghe rất nhiều điều về cháu.”
“Thật ạ?”
“Ừ. Toàn chuyện tốt thôi.”
Ann Kendrick bắt chặt tay cô, ánh mắt thân tình. Bethany thấy mến bà. Không làm bộ làm tịch, không một khoảng cách nào được dựng lên giữa hai người xa lạ. Bà chỉ đơn giản là Ann, trong chiếc quần jean ôm, đôi bốt đi ngựa cũ sờn, và áo khoác mòn vẹt ở hai khuỷu. Nhìn bà, Bethany không bao giờ có thể hình dung nổi bà là một trong những người phụ nữ giàu có thất thành phố. Không kim cương, không vàng. Thứ duy nhất tỏa sáng lấp lánh ở Ann Kendrick là nụ cười khả ái.
Sau cái bắt tay, Ann vẫn cầm tay Bethany ngồi xuống trước lò sửa. “Cháu chẳng có vẻ gì là mới trải qua tai nạn cả. Nghe nói xe lật hả?”
“Dạ không hẳn thế, chỉ là đâm phải một tảng đá lớn.” Bethany bắt đầu có cảm giác như cái băng đĩa đang chạy bỗng mắc kẹt. “Cháu không bị thương.”
“Ừ, vậy là tốt rồi. Ryan bảo cháu bị lạnh cóng.”
Bethany giải thích áo khoác và ví của cô bị văng xuống sàn xe do cú đập đó như thế nào. “Cháu chưa từng biết hơi lạnh len vào xe xuyên qua sàn buốt đến thế nào cho đến khi cháu nằm trên đấy.”
Ann thở ra. “Bác mừng vì cháu đã nghĩ tới việc gọi cho Ryan.”
Vừa lúc đó Ryan, người phủ đầy tuyết bước vào lối cửa để mở, chật vật với một tấm chằng chịt những ống không chịu lọt qua cửa. Bethany há hốc miệng. Rốt cuộc thì họ nghĩ cô cần bao nhiêu thanh vịn?
“Trời đất ơi”, Ann khẽ kêu lên. “Nó làm cho con nguyên một tòa nhà chọc trời đấy.”
Bethany khúc khích cười. Đúng là giống hệt một toàn nhà chọc trời thu nhỏ.
“Chó chết.” Ryan đưa khớp ngón tay bị trầy da lên miệng.
“Mười đô la nhé”, Ann nói lớn. “Mẹ vẫn đang theo dõi đấy.”
Ryan lia ánh mắt sang nhìn mẹ lẩm bẩm.
“Mang cô em vào bằng cửa trượt đi”, Rafe gợi ý.
“Rồi sao? Nếu lối này không vừa thì sẽ không vừa được cửa nhà tắm mất”, Ryan nói.
Một cao bồi luống tuổi rắn chắc với cần cổ da đỏ sần như cổ gà tây, và khuôn mặt rám sạm đen và đầy nếp nhăn nhìn trông như cái bao bằng giấy nâu nhàu nhĩ đặt ở phía bên kia tòa nhà chọc trời. Chiếc nón cao bồi màu nâu cũ kỹ cáu bẩn nhìn gần giống như màu da của ông khiến người ông như bị kéo dài thêm ra. Bằng ánh mắt nghiêm nghị ông nhìn Ryan qua mấy thanh vịn. “Con có nghĩ là nếu ta lật ngược cô em lên thì sẽ vừa không?”
“Sao vậy không biết”, Ann trầm ngâm, “Cứ hễ có chuyện gì khó khăn là cánh đàn ông tự động xem đấy thuộc phái yếu là sao?”.
Bethany cười đến suýt tức thở. “Cháu không biết nữa. Trong trường hợp này, cháu vui vì họ gọi nó là ‘cô em’ đấy. Vì chắc chắn con sẽ nhờ cậy đến nó rất nhiều.”
Đôi mắt Ann lấp lánh niềm vui khi bà lại đưa mắt quan sát mấy người đàn ông.
Vẩy vẩy bàn tay bị trần, Ryan bước lùi lại săm soi cái khung từ mọi góc độ. Vành mũ và vai áo khoác bám đầy tuyết, còn quần jean thì ướt tới tận đầu gối. Nhìn anh, Bethany không khỏi nhớ lại anh đã nói rằng việc này mình sẽ không thấy phiền gì cả.
Ngay lúc đó một người đàn ông lớn tuổi hơn nhưng trông rất giống Ryan và Rafe xuất hiện ngoài hiên nhà bên cạnh người đàn ông luống tuổi rắn rỏi mà cô đoán đó là Sly. “Con nghĩ cô gái của con là gì đấy, con trai, diễn viên nhào lộn hả?”
“Đủ rồi, bố. Bọn con không biết làm cái này cao cở nào, nên làm hai cái. Và Sly nghĩ một cái xà đơn là được nên bọn con làm nó cao lên. Nếu không thì đàn ông chúng ta bị cụng đầu mỗi khi…” Anh bất giác dừng lại đưa mắt nhìn Bethany. “Mỗi khi muốn trốn khéo ai đó hay gì đó đại loại vậy.”
Bố Ryan nhìn Bethany qua cái khung. “Bác là Keefe Kendrick. Làm quen nhau theo cái cách khỉ gì thế này không biết?”
Nói thế là còn nhẹ. Cô không thể nhớ nổi có lần nào mà chủ đề chính được trao đổi giữa những người không quen là thiết bị phòng tắm của cô.
Lạ thay, sau khi một thoáng căng thẳng đầy ngượng ngập qua đi, cô lại có thể nhẹ nhõm dễ chịu trở lại, chủ yếu là do mọi người ai nấy đều giản dị chất phác. Tất cả đều xắn tay vào giúp Ryan, rốt cuộc cũng đưa được cái khung vịn vào nhà, rồi lại cùng nhau lắp nó vào nhà tắm. Tiếng cười nói, đùa ghẹo nhau ầm ĩ cả lên, và Bethany cũng mau chóng hòa nhập vào không khí rộn rã ấy, cô cũng khúc khích hùa theo.
“Hoan hô!” Keefe Kendrick la lớn khi công việc rốt cuộc cũng hoàn thành. “Ngạc nhiên chưa! Ai mà tin nổi cơ chứ. Bố nghĩ cái này nhất định sẽ được việc đấy, con trai. Bảo con bé thử xem nào.”
Bethany giật mình đưa mắt nhìn bố Ryan, nghĩ thầm chẳng lẽ ông muốn cô thử nó ngay bây giờ.
“Nào”, ông hối thúc.
Lạy Chúa, đúng là ông nghĩ như thế rồi.
“Đâu có làm thật”, Ryan trấn an. “Bọn anh chỉ muốn xem thử cái khung có ổn chưa. Nếu chưa thì anh sẽ chạy ra xưởng lấy cái que hàn về chỉnh lại luôn.”
Không thể tin nổi là lần đầu tiên Bethany thử cái khung vịn cao ngất nghểu trong khi mọi cặp mắt đang đổ dồn vào cô. Cái thanh xà chứng tỏ là một cải tiến tuyệt vời so với cái của cô ở nhà. Cô có thể nắm lấy nó và đu ra khỏi ghế xe lăn một cách dễ dàng. Cô reo lên hớn hở. Mọi người vỗ tay khiến Ryan và Sly mặt vênh lên hân hoan vì cái món đồ do mình tạo ra lại được việc đến vậy.
“Ryan, tuyệt quá.”
“Em thực sự thích nó chứ?”, anh hỏi khấp khởi hy vọng.
“Ồ, em rất thích. Cho em mang về được không?”
“Không được. Con quái vật này phải ở yên đó. Nếu em thích bọn anh sẽ làm thêm một cái nữa để em mang về.”
Bethany cau mày. “Anh không có ý để nó nguyên ở đây đấy chứ.”
“Nếu em chịu sơn cho nó thì nó sẽ không còn xấu xí như thế này.”
Cô nhìn anh ngờ vực. “Sơn ư?”
Anh nháy mắt. “Trước tiên anh sẽ phun sơn lên, rồi em có thể vẽ bông hoa hay hình trang trí gì đó. Thế nào cũng đẹp hơn bây giờ.”
“Vẽ như vậy cũng phải mấy mấy ngày đấy.”
“Anh làm được.”
Keefe nãy giờ vẫn đứng nơi cửa một tay quàng qua vai vợ, chăm chú nhìn cái khung.
Ông nói với Bethany, “Nếu cháu không muốn cánh đàn ông chúng ta kêu ca như đám đàn bà về việc đậy bệ bồn cầu thì tốt hơn hết là cháu nên nhớ quàng sợi xích đó quanh thanh vịn sau khi dùng xong nhé. Nếu không thì ai đó sẽ vấp ngã chúi đầu.”
Ann mỉm cười ôn hòa. “Cháu định đặt tên cho nó là gì, Bethany? Một thứ gì đó to bự và thô kệch cần một tay cầm ấy.”
Vẫn còn vắt vẻo trên cái khung vịn, Bethany ngẫm nghĩ một lúc rồi đập đập cái xà. “Cháu nghĩ cháu sẽ gọi cô em này là ‘Sự trả thù ngọt ngào’.”