Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Accidental Wedding

Chương 9

Tác giả: Anne Gracie

Anh đã có trí nhớ trở lại. Anh là anh lần nữa. Và Nash thất vọng, không có ai ở đây để nói cả.

Anh nhớ lại những câu hỏi thường xuyên của Maddy về người sẽ đang lo lắng cho sự đi-không-tới-nơi của anh. Câu trả lời là không có ai cả.

Từ London, anh đã tạt qua thăm cô Maude ở Bath, và sau đó, kế hoạch của anh là tới thăm Harry và Nell ở Firmin Court trên đường anh tới trang viên Whitehorn. Một sự kiểm tra nhanh chóng nhưng triệt để các thừa kế của mình, thực hiện bất kỳ sự dàn xếp cần thiết nào, sau đó trở lại London cho vũ hội và bà đại công tước.

Và sau đó…có thể là…một đám cưới.

Ở Bath anh đã ngẫu nhiên gặp lại một người quen cũ người đã mời anh đến một vũ hội gần Horningsham. Nhưng anh sớm nhận ra vũ hội này đơn giản là một cái cớ cho các trò chơi trên giường buổi tối và không phải là nơi cho bất cứ một cô dâu tiềm năng nào. Nash không thích sự kết hợp ngẫu nhiên và bừa bãi, và từ Horningsham chỉ có một ngày cưỡi ngựa băng đồng là đến Whitehorn, anh đã quyết định đi trước và đã đến sớm bất động sản mới của anh. Anh đã gởi người hầu của anh đến chỗ của Harry và Nell. Vì vậy không ai sẽ mong chờ anh cho đến ít nhất là tuần tới.

Anh ước gì Maddy đã không bỏ đi một mạch như vậy, anh muốn nói cho cô ấy nghe những tin tốt lành. Không chỉ rằng anh đã lấy lại được trí nhớ, mà còn rằng anh là chủ đất mới của cô và các lo lắng của cô xem như xong. Cô có thể ở lại đây miễn phí suốt đời. Đó là cái ít nhất anh có thể làm cho người phụ nữ đã cứu mạng sống anh.

Giá như cô ấy chờ một phút…

Những hướng dẫn gì chứ?

Những từ chính xác của Harris là “tôi đã nhận được những chỉ dẫn từ người chủ sở hữu mới.”

Nash đã không có bất kỳ thư từ gì với Harry hết, ít nhất là về sự tăng giá thuê nhà. Nếu Harris đút túi anh ta với tiền thuê tăng bất hợp pháp, anh thấy khó chịu.

Có phải Harris là “Bloody Abbot”, và nếu vậy, thì tại sao? Nếu là kiếm tiền, Nash có thể hiểu, nhưng khủng bố một người phụ nữ và đám trẻ con? Và trong khi Maddy và bọn trẻ có thể sẽ bị khủng bố lần nữa, Nash không thể bỏ lại bọn họ.

Đó là một vấn đề. Thời điểm anh nói cho Maddy biết trí nhớ của anh đã quay lại, cô ấy sẽ bắt anh ra đi. Đặc biệt là vì, hóa ra là, anh có một ngôi nhà rộng lớn dưới phố với một tá giường ngủ hoặc hơn. Vậy thì sao cô ấy để anh vẫn ở lại trên giường cô ấy được?

Anh thích được ở trên giường cô. Anh thích nó nhiều hơn là anh nên thế.

Nhiều hơn là anh đã có với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Sự thật là…nó từ từ lóe ra trong anh…anh không muốn rời khỏi cô chút nào.

Cái quái gì đã xảy ra thế này?

Anh đã luôn giữ thái độ rõ ràng với phụ nữ – không ràng buộc, không cam kết – chọn những nhân tình là những phụ nữ cũng thích kiểu vậy. Đó là luật của anh: rõ ràng, vui vẻ “qua đường”, và không ai bị tổn thương.

Còn lần này…lần này dù thế nào đi nữa – với Maddy Woodford thì không rõ ràng cũng không hời hợt. Nó như đang hướng về những vùng biển mà anh chưa bao giờ lái qua trước đây, những vùng biển mà anh đã cố để tránh xa ra khỏi cuộc sống anh, và anh sẽ không bắt đầu bây giờ.

Nhưng nếu anh đã nhận ra sự nguy hiểm này sớm hay muộn cuối cùng rồi cũng đến – và anh đã có – có thể anh sẽ hành động.

Cám ơn Chúa anh đã có ký ức trở lại. Nhưng việc quên tên anh gần như là không tệ bằng sự quên đi nguy hiểm Maddy Woodford đặt vào sự yên bình của tâm trí anh.

Cám ơn Chúa cô ấy đủ sáng suốt để ngăn chặn anh lại khi anh cố gắng lôi kéo cô vào việc làm tình. Một vài nụ hôn thì không quan trọng, ngay cả khi nếu việc hôn cô đã ảnh hưởng anh không như những nụ hôn khác đã có. Nó có thể là một tác dụng phụ của việc mất trí nhớ.

Anh vẫn có thể vùng ra, cứu anh, cứu cả hai người họ khỏi sự rối rắm không cần thiết. Anh sẽ. Anh sẽ sớm đi đến Whitehorn.

Nhưng nếu Maddy và bọn trẻ phải đối mặt với một đêm khác của sự khủng bố thì sao?

Chết tiệt, anh không thể để điều đó xảy ra.

Không có sự lựa chọn, thật sự. Anh phải ở đây. Anh sẽ đặt một cái bẫy, bắt tên khốn, và khóa cẩn thận lại, rồi chuyển hắn đến phía bên kia của thế giới. Sau đó Maddy và bọn trẻ sẽ được an toàn và anh có thể rời đi với một lương tâm trong sáng.

Anh sẽ giữ lại tin hồi phục trí nhớ của mình thêm một chút nữa. Nó sẽ không phải là một dối trá, chính xác thế, chỉ là không nói hết sự thật.

Và trong khi chờ đợi, anh chắc chắn sẽ giữ Maddy Woodford ở một khoảng cách an toàn.

“Miss Woodford, cái này cho cô,” anh nói khi Maddy trở về nhà. Anh đã đưa cô ấy một tờ tiền.

Cô cầm lấy nó mà không nghĩ ngợi, nhưng khi cô nhìn thấy cái cô cầm, quai hàm cô rớt xuống. “10 bảng? Để làm gì?”

“Cho bữa ăn và chỗ ở.”

Cô nhìn chằm chằm vào tờ tiền giấy mới rõ nét. “10 bảng? Nhưng đó là một khoản vô lý chỉ cho thức ăn và chỗ ở vài ngày – mà anh thì hầu như không ăn gì cả.”

Tại sao cô ấy tranh cãi nhỉ? Anh có tiền, và Chúa biết cô ấy cần nó. Nhưng 10 bảng thì đúng là một khoản lớn cho 3 đêm trên một chiếc giường và một chút súp và món hầm.

10 bảng còn hơn cả tiền lương một năm cho một người hầu.

Và anh đã bị chấn thương đầu. Cô không muốn lợi dụng. “Cầm lấy,” anh nói, “và để không nói tới chuyện gởi tôi đến nhà ông mục sư nữa.” Anh nhìn thấy biểu hiện của cô và thêm vào, “Chỉ cho đến khi tôi có được trí nhớ trở lại, dĩ nhiên.”

“Tôi thấy – đó là một sự hối lộ.”

“Làm chết cái ý nghĩ đó đi!”

“Nhưng nếu mục sư hỏi tôi trực tiếp, anh mong tôi nói dối chứ gì.”

“Tất nhiên là không,” anh nói ngọt ngào. “Tôi tin em sẽ trả lời theo cách của riêng em, ờ, cách độc đáo.” Đôi mắt xanh của anh nhảy múa.

Ý anh là cô “để dành” một phần sự thật. Cô đã thế. Cô ước gì mình đã đức hạnh hơn, cao quý hơn, hay nói cách khác, giữ đúng sự thật, nhưng cô đã không.

Tờ tiền kêu loạt xoạt quyến rũ giữa những ngón tay cô trong một bài hát loạt xoạt của giấy mỏng. Cô không thể trả nó lại, cô chỉ không thể.

“Đừng nhìn tôi như thế,” anh nói. “Sẽ không lâu đâu trước khi ký ức tôi trở lại, tôi chắc vậy. Tôi đã có vài lóe sáng nhỏ – không gì quan trọng, nhưng tôi chắc đó chỉ là vấn đề thời gian.”

“Tôi sẽ chấp nhận nó, cám ơn anh. Nhưng anh phải bảo đảm anh không bị nhìn thấy bởi bất cứ dân làng nào.” Đó là sẽ là vụ tai tiếng nếu bất cứ ai biết được. Một người đàn ông bất tỉnh là một chuyện: một quý ông đẹp trai và rõ ràng là sung sức thì lại là một chuyện khác.

Nhưng vô gia cư còn tồi tệ hơn bất kỳ vụ tai tiếng nào.

Không phải đến mức vô gia cư. Cô sẽ trở lại Fyfied Place trước khi cô để bọn trẻ chết đói hoặc sống trên đường phố. Kể từ chuyến viếng thăm của Mr. Harris, triển vọng của sự trở lại này treo lơ lửng trên cô giống như một cái rìu đang chờ để rớt xuống.

Với 10 bảng này, cô đã an toàn, trong một thời gian. Chỉ cho đến khi trí nhớ anh trở lại.

Cô cất tiền trong hộp thiếc, thêm vào nó 7 xu cho đến mười phút trước nó đã đứng giữa gia đình cô và cảnh thiếu thốn hoàn toàn.

10 bảng sẽ nuôi cô và bọn trẻ trong nhiều tháng. Nó sẽ trả tiền cho các đôi giày mới cho bọn trẻ đang phát triển một cách tốc độ mà cô không thể duy trì.

Nhưng cô có thể mua thêm lương thực, và các đôi giày đó sẽ phải chờ đợi. Căn nhà đã được trả tiền thuê, điều này sẽ giữ họ an toàn. Khi Mr. Harris trở lại vào ngày mai, cô sẽ trả tiền cho ông ta.

Cám ơn Chúa.

Trong khi chờ đợi, cô sẽ viết thư cho Bá tước Alverleigh và cho anh ta biết trường hợp của cô.

“Cám ơn anh,” cô nói lần nữa với Mr.Rider. “Số tiền này sẽ làm tất cả sự khác biệt trong thế giới.”

***

“Em đang lo lắng gì thế?” Nash hỏi Maddy. Cô đã dành nửa giờ mới đây ngồi vào bạn viết một lá thư. Giờ nó đã được niêm phong và cô đang đi tới đi lui, nhìn vẻ thất vọng.

“Tôi đã viết một lá thư cho Bá tước Alverleigh, người đại diện cho chủ đất của tôi trong khi ông ấy ra khỏi đất nước,” cô nói với anh, “nhưng giờ tôi không biết nơi để gởi nó đi. Tôi biết đó là Dinh thự Alverleigh, nhưng trong hạt nào? Có gần với thị trấn này hay làng này?

“Tôi thấy vấn đề rồi.” Nash cau mày, vờ xem xét vấn đề đó. Trở ngại mỉa mai, nhỏ xíu đầu tiên của anh. Làm thế nào cho cô ấy địa chỉ anh trai anh mà không tiết lộ danh tính của chính anh?

“Tôi đã nói với Mr. Harris tôi sẽ viết thư, và ông ấy nói đưa nó cho ông ta rồi ông ta sẽ chuyển nó đi, nhưng tôi không tin ông ta.”

“Không, không, hoàn toàn đúng. Có thể mục sư có một bản sao của Debrett, đúng không nhỉ?”

“Của Debrett?” Cô liếc nhìn anh ngạc nhiên.

“Danh sách quý tộc của Debrett. Đó là một cẩm nang cho tất cả những gia đình danh giá nhất trong vương quốc-“

“Vâng, tôi biết nó là gì, nhưng…anh đã nhớ nó.”

“Ồ, tôi đã.” Anh xem xét mấy cái móng tay của mình. “Chắc nó được lưu trữ cùng một chỗ trong não với Hadrian và bức tường của ông ấy. Tôi không có ý cho rằng mình biết nó hoạt động như thế nào.”

“Đừng lo,” cô nói với anh với một sự cảm thông ấm áp. “Tôi chắc nó sẽ trở về với anh sớm thôi.”

Cô nhìn thật đẹp, thật quan tâm đến anh. Con rắn cuộn quanh lương tâm tội lỗi của Nash, siết chặt nó. Anh muốn đập nó.

“Tôi chắc ông mục sư sẽ có quyển Debrett. Nó là loại ông ấy thích thú – ông ấy có một chút gì đó trưởng giả học làm sang. Tôi sẽ ghé qua đó trên đường vào làng. Bọn trẻ lúc đó cũng sẽ vừa hoàn thành các bài học của chúng, vì thế vừa đúng giờ. Tôi sẽ gởi lá thư này trong làng và giao chiếc mũ cho bà Richards cùng một lúc.”

Anh phải có bức thư đó trước khi cô để nó vào trong túi xách tay của mình. Một sự trì hoãn nho nhỏ vì…Anh nhìn chăm chú vào cửa sổ. “Có vẻ như mưa sẽ lớn dọc đường.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. “Anh nghĩ thế à?”

“Chắc chắn. Những đám mây kia bay rất nhanh. Nhưng nếu cô không nhớ đồ giặt khô của cô sẽ bị nhúng nước…” Anh nhún vai.

“Anh có thể đúng. Tôi sẽ lấy nó vào.” Cô đặt bức thư xuống và vội bước ra ngoài.

Ngay lúc cô ra ngoài, anh trườn ra khỏi giường và, trong hai bước nhảy, đã tới cái bàn. Bức thư được niêm phong với một viên tròn đơn giản của sáp ong. Anh hơ nóng dao trong lò sưởi và áp vào mở dấu niêm. Bên khoảng lề gọn gàng mà cô chừa lại, anh viết nguệch ngoạc một ghi chú cho anh trai anh.

Marcus, em đã bị thương và đang hồi phục. Hãy cho Miss Woodford bất cứ điều gì cô ấy muốn. Em đang ẩn danh ở nhà cô ấy. Có chuyện dối trá đang diễn ra. Đôi ủng đã bị hỏng, gởi cái mới gấp. Nash.

Anh gạch dưới chữ “ẩn danh” hai lần để nhấn mạnh sự cần thiết phải thận trọng, và chữ “gấp” một lần để nhấn mạnh sự cần thiết của đôi ủng. Sau đó anh thổi thổi vào lá thư để làm khô mực, dán lại lần nữa, và rời khỏi bức thư.

Lúc cô mang quần áo vào trong, anh đã trở lại giường với vẻ vô tội và buồn chán.

“Tôi sẽ không lâu đâu,” cô bảo anh. “Nếu tôi có thể gởi lá thư này ngày hôm nay tôi sẽ rất vui.”

Không có Maddy và bọn trẻ, ngôi nhà rất yên tĩnh. Nash nên hân hoan vì sự yên bình này nhưng anh không thể nén lâu hơn nữa. Cái bình không còn chỗ; anh cần đi nhà xí.

Anh đong đưa chân ra khỏi giường và thận trọng đặt bàn chân xuống sàn. Nó đau một chút, nhưng nếu anh không lạm dụng nó…

Anh làm vài bước quanh ngôi nhà, đi khập khiễng để đỡ đau.

Sàn đá của ngôi nhà rất lạnh. Chúa biết tại sao một người cần phải mặc đồ, anh quyết định: kéo cái thứ chết tiệt đang quấn quanh bắp đùi anh và làm lạnh hơn những phần riêng tư khác.

Liệu có phụ nữ nào đứng ở đây không nhỉ?

Anh tìm thấy quần áo của anh và quần đùi, quần ống chẽn, vớ len, và một chiếc ủng còn sót lại. Tốt hơn rồi, nhưng vẫn còn rất lạnh. Lạnh còn hơn ngoài trời nữa. Anh mặc vào áo khoác của anh, sau đó nhảy lò cò ra cửa sau.

Ở đó anh tìm thấy đôi ủng xấu xí của người lao động chân tay mà Maddy mang để làm việc bên ngoài. Anh đẩy các ngón chân của bàn chân bị thương vào một chiếc, rồi khập khiễng đi ra nhà xí.

Trước khi anh vào được trong nhà anh đã run lẩy bẩy. Anh thêm một khúc gỗ nhỏ vào lò sưởi. Cách đây một tuần anh đã cho xây một lò sưởi thật sự tốt. Anh thích tiếng lửa cháy, thích xem những ngọn lửa nhảy múa và những tia lửa bay. Có một sự hài lòng ban sơ trong việc thấy tiếng lửa cháy.

Nhưng Maddy và bọn trẻ hẳn phải tự mình tìm kiếm nhiên liệu, lang thang trong rừng để tìm kiếm các cành cây rơi ra, sau đó kéo nó về nhà, chẻ nó ra khi cần.

Với suy nghĩ đó, anh đã bước ra ngoài trở lại, tìm thấy chiếc rìu cô để bên trong đằng sau cánh cửa sau, chẻ số củi còn lại, rồi xếp chồng nó gọn gàng. Sự kết hợp giữa việc vận động với không khí trong lành mát mẻ đã làm máu anh như chuyển động lần nữa. Anh cảm thấy tốt hơn những ngày đã qua.

Anh đi vơ vẩn quanh ngôi nhà với những bước lò cò, tìm kiếm thứ gì khác để làm. Đó là một sự nghèo nàn rõ rệt. Mỗi vật dụng đều có một đích tiện dụng, trừ một số bức vẽ màu nước rất nghiệp dư và thô sơ được đóng khung treo trên các bức tường, được ký tên là Jane Woodford và Susan Woodford. Của Susan khá đẹp.

Anh quay lại lò sưởi khi anh chú ý thấy một hộp da nâu, nhỏ được cất kín trên một góc kệ. Sự tò mò của anh ngay lập tức bị khuấy động. Anh lưỡng lự. Như một người khách, anh nên tôn trọng sự riêng tư của chủ nhà. Nhưng anh muốn khám phá tại sao cô ấy lại bị quấy nhiễu bởi một con ma giả và bị người quản lý nhà bắt nạt. Cái hộp có thể chứa đựng những thông tin hữu ích.

Hoặc đại loại thế anh tự nhủ.

Anh mang nó đến bên lò sưởi để nghiên cứu nội dung. Anh tìm thấy một bức họa nhỏ không đóng khung được gói cẩn thận trong một mảnh đẹp của miếng gấm cũ thêu kim tuyến, một bức chân dung của một cô gái khá quyến rũ trong trang phục của thế kỷ trước, với mái tóc được rắc bột phấn vấn cao. Cô ấy là ai? Anh gói nó lại cẩn thận.

Anh tìm thấy một quyển kinh thánh cũ, bằng tiếng Pháp, một hộp thiếc mòn vẹt chứa một đồng sáu xu và hai đồng nửa xu, một con búp bê kiểu cũ, và một thứ gì đó được gói trong miếng vải thêu giống cái của bức họa: một quyển vẽ phác thảo.

Quyển phác thảo trông lôi cuốn, hàng tá những bức vẽ họa tiết và màu nước được thực hiện với một bàn tay nghiệp dư khéo léo. Anh lật các trang một cách cẩn thận, gõ nhè nhẹ lên những bức phong cảnh, và dừng lại, dán mắt vào một bức cô gái trẻ nghiêm nghị. Maddy khi còn nhỏ, một gương mặt sinh động, với cùng một biểu hiện của sự lo âu mờ ẩn giấu trong đôi mắt cô.

Anh tìm thấy một phác thảo khác cô đang ngồi với một phụ nữ lớn tuổi nét mặt thanh mảnh có biểu hiện lo lắng và vẻ giản dị. Bà ngoại cô?

Có một bản vẽ tinh tế một đứa trẻ sơ sinh nhỏ xíu khuôn mặt nhăn nheo và đôi mắt, anh hình như thấy gì đó rằng nó chưa bao giờ mở ra trên thế giới này: một bức chân dung của nỗi buồn.

Chắc có một câu chuyện ở đây…

Anh xem những bức phong cảnh với sự thích thú cao hơn; một lâu đài đổ nát, nhiều chi tiết dễ thương; khu vườn của ngôi nhà nhỏ ở nông thôn, một ngôi nhà của người lao động giống nhà này và, trong nền trước, vẽ một phụ nữ lớn tuổi gầy gò đứng che kín mặt và đeo găng như người nuôi ong; vài chi tiết tinh xảo vẽ hoa dại, một màu vàng nhạt trên sườn một khu rừng, một con ong đang hút vào một bông hoa oải hương. Anh gói lại quyển phác thảo, tâm trí anh đầy các câu hỏi.

Vật cuối cùng trong hộp là một quyển vở dày trông rẻ tiền bị buộc lại bằng một sợi ruy băng đã bị mờ. Tò mò, anh tháo nút buộc. Những trang viết bằng tiếng Pháp trong nét chữ tròn trịa nữ tính. Một cuốn nhật ký. Mực đã bắt đầu bị mờ ở các cạnh nhưng những cụm từ vẫn bật ra khỏi anh.

Anh ấy sẽ cao và đẹp trai và phải rất quyến rũ hơn cả Raoul nữa, và anh ấy sẽ hôn tay mình như thể mình là một công chúa và dẫn mình lên sàn nhảy Grand-mère nói anh ấy sẽ đến rằng mình phải kiên nhẫn nhưng chẳng ai đến đây cả và bà nói rằng bà đã đọc nó trên những lá trà của mình nhưng chúng mình chưa bao giờ có trà cả chỉ có nước dược thảo, và có ai đã bao giờ nghe đọc được vận mệnh trong nước dược thảo chưa?

Anh mĩm cười với những suy nghĩ ào ạt và lộn xộn của cô, quá trẻ, thiếu kiên nhẫn, với mơ ước mà anh cho rằng tất cả các cô gái trẻ đều thế, một Hoàng Tử Quyến Rũ. Và ai là Raoul quyến rũ vậy? Anh lật một vài trang.

…tất cả những luyện tập này. Mình ngày càng mệt mỏi, như thể có cái gì đó. Papa nói Grand-mère bị “ấm đầu” và có lẽ bà…

…Nếu mình là con trai, Papa cũng sẽ yêu mình, và mình sẽ không phải sống trong một nhà ngôi nhà gỗ, vờ nhảy trong bí mật với không một bạn nhảy, không tiếng nhạc. Mình chưa bao giờ nghe nói, hay nghe những câu chuyện của người bị giết trước khi mình sinh ra. Mình yêu Grand-mère nhưng mình phải ở với những con ma suốt đời sao? Mình muốn-

Những tiếng nói, Nash thình lình nhận thấy, bên ngoài. Chết tiệt! Những bước chân đang hướng về lối này. Không có thời gian để nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Nếu cô ấy về với các vị khách của mình, anh tốt nhất là nên tránh mặt.

Anh đẩy những vật đó vào trong cái hộp trở lại, đóng nó lại, và đẩy nó qua sàn để dưới cái kệ anh tìm thấy nó. Anh lao vào giường, va cái mắt cá chân bị thương vào cái khung gỗ khi anh làm thế. Đau muốn điên lên.

Quần áo của anh! Anh kéo áo khoác ra và bắt đầu cởi đôi ủng. Nó chặt khít và phải vật lộn với nó, và khi anh nghe tiếng lách cách của chốt cửa anh đành ném cái chân còn dính chiếc ủng vào dưới tấm chăn, kéo mạnh màn chiếc giường lại, rồi nằm xuống, vừa đúng lúc cánh cửa mở ra. Nếu đó là ông mục sư trời đánh nữa thì…

Nhưng đó chỉ là Maddy và bọn trẻ.

“Anh đúng,” Maddy nói khi cô bỏ chiếc mũ của cô ra. Bọn trẻ ồn ào vượt qua cô và chạy lên cầu thang để thay quần áo của chúng. “Ông mục sư có một bản sao của cuốn Debrett, vì vậy tôi đã điền địa chỉ bức thư, và rồi sau đó, thật may mắn, xe đưa thư vào làng mười phút sau khi tôi gởi nó. Vậy là nó đang trên đường đến Hampshire. Đó là nơi dinh thự Alverleigh tọa lạc.”

Cô đi nhanh quanh nhà, sắp xếp lại các thứ. Cô đột ngột dừng lại và nhìn quanh căn phòng. “Anh đã đi lại được,” cô nói, nhìn với vẻ hài lòng. “Di chuyển xung quanh. Tuyệt vời. Anh chắc hẳn đang cảm thấy tốt hơn nhiều. Cái mắt cá chân anh-” Cô ngừng lại, nhìn thấy cái hộp da nhỏ ở ngoài. Một trong số những dây buộc còn chưa xong. Nụ cười cô nhạt dần. “Anh đã xem đồ của tôi.”

“Tôi xin lỗi, tại tôi chán quá.”

Đôi mắt màu rượu brandy của cô lóe lên. “Chán không phải là lý do để rình mò.”

“Tôi không có rình mò,” anh nói không hài lòng. “Tôi chỉ…khám phá.”

“Khám phá những đồ đạc riêng tư của tôi á!” Cô nói với cái giọng như thể anh đã nhìn đồ lót của cô vậy.

“Không hoàn toàn giống nhau. Tôi chỉ…”

Maddy mở cái hộp. Ở đó, trên cùng, là nhật ký hồi nhỏ của cô, các dây ruy băng buộc nó lỏng lẻo. Nếu anh đã đọc nhật ký của cô, toàn là những mơ ước kỳ cục, ngớ ngẩn hồi nhỏ, cô sẽ chết vì xấu hổ mất thôi.

“Anh đã đọc nhật- anh có thể đọc tiếng Pháp à?”

Mắt anh thoáng qua vẻ tội lỗi. Anh đã. Anh đã đọc nhật ký của cô. Anh nói, như thể đó là một lời xin lỗi, “Tôi không có ý định đó. Tôi có thể đọc tiếng Pháp – nó được dùng nhiều ở-” Anh kịp dừng đúng lúc. “Một vài từ bật ra khỏi tôi. Tôi hứa tôi đọc không nhiều hơn thế.”

“Chỉ vì tôi đã trở về nhà.” Vẻ mặt anh bảo cô rằng cô đã đúng. Sao anh ta dám lục lọi và tò mò vào đồ đạc riêng tư của cô chứ. Đây có phải là cách anh ta trả công cho cô vì tất cả những gì cô đã chăm sóc cho anh? Vi phạm vào quyền riêng tư của cô? Cô muốn khóc. Cô muốn đánh anh ta!

“Là sai trái khi mở cái hộp đó và tôi xin lỗi. Thật sự thì tôi đã không đọc nhiều nhưng tôi có xem qua quyển phác thảo. Tôi muốn biết-“

Cô vung một bàn tay. “Không một từ nào nữa hết!” Nếu anh ta còn nói thêm một điều gì nữa cô sẽ đánh anh ta mất. Anh còn dám muốn biết? Anh là người không có lịch sử, không có quá khứ. Anh làm sao có thể biết có một vài ký ức đau buồn đến thế nào?

Cô ấn cái hộp vào chỗ của nó ở hốc tường nhỏ. “Tôi biết việc chấp nhận tiền từ anh sẽ mang tới những điều phức tạp. Tôi cho rằng anh nghĩ đưa tiền cho tôi là anh có quyền để-“

“Không liên quan gì với số tiền đó. Tôi không nghĩ là nó làm em nghĩ như thế. Đó là việc đáng khinh.”

“Vậy chuyện nhìn qua đồ dùng cá nhân của tôi trong khi tôi không có mặt thì không chắc?”.

Có một sự im lặng nhỏ. “Em đúng, đúng vậy. Tôi xin lỗi.”

Nhìn anh cũng có vẻ hối lỗi, làm cô xoa dịu phần nào. Nhưng chưa đủ. Anh đã đọc nhật ký của cô…Cô cảm thấy bị bóc vỏ.

Anh ngồi trên mép giường nhìn cô khi cô bắt đầu chuẩn bị bữa ăn kế tiếp. Sau khoảng mười phút cô tình cờ nhìn anh.

“Thứ lỗi cho tôi nhé?” anh nói ngay lập tức.

Maddy khụt khịt. Có kẻ đang nằm rình phục kích cô, đang chờ bổ nhào xuống với một nụ cười đảm bảo giải thể tất cả các tàn dư của sự giận dữ, một nụ cười quá duyên dáng để kháng cự lại. Anh ta biết thế, đồ quái thú. “Nếu những chiếc ủng đó mà xé rách chăn màn của tôi, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi đây và đến nhà ông mục sư nhanh như anh có thể nói Jack Robinson, dù có 10 bảng hay không có 10 bảng.”

“Ủng thôi,” anh sửa cô. “Cô đã làm hư một chiếc rồi, nhớ không? Và chăn màn không có rách, vì thế cô không cần gởi tôi đến cái ngài chán ngắt đó.” Mắt anh nhảy múa; người rất khốn khổ biết cô đang bị lừa.

“Anh nên biết ơn tôi vì đã làm hỏng chiếc ủng của anh. Tôi đã có thể bỏ anh đóng băng trong đám bùn đó.”

“Nhưng cô đã không,” anh nói nhẹ nhàng, “và tôi rất biết ơn hơn bao giờ hết.”

Nên có một luật chống lại một giọng nói như thế. Áo khoác của anh nằm trên giường bên cạnh anh. Cô nhặt nó lên và treo nó trên một cái móc. Việc treo đó sẽ làm kéo giãn hình dáng chiếc áo, nhưng việc gì phải quan tâm? Thật đáng đời nếu anh ta phải mặc một miếng giẻ quái dị khi cuối cùng anh ta cũng phải rời khỏi nhà cô. Cô không có một chiếc tủ quần áo, tủ ngăn kéo, hay thậm chí cả giá treo đồ. Nhưng ngài mục sư thì có.

“Anh thật là tốt vì đã như thế. À, bọn trẻ đây rồi. Nếu anh cần giúp đỡ để kéo chiếc ủng ra, hãy nhờ John hoặc Henry giúp nhé. Tôi bận rồi.”

Bình luận