Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Accidental Wedding

Chương 12

Tác giả: Anne Gracie

“Anh cũng vậy,” Maddy bảo Nash. “Làm ơn ra ngoài.”

“Tôi sẽ ở lại,” Nash nói dứt khoát. Đột nhiệt anh thấy không còn mệt mỏi nữa.

Cô ném cho anh cái nhìn hoài nghi. “Anh có điên không đấy? Tôi không thể để ông ta biết tôi có một người đàn ông ở đây! Ra ngoài, nhanh lên! Ông ta đến rồi kia!”

Một tiếng gõ cửa nặng nề ở cửa trước.

Cô đúng, anh biết, nhưng anh là thằng khốn nếu anh để cô một mình với thằng cha đó. Cô để bọn trẻ đi cũng vì lý do đó.

Bên cạnh đó, anh muốn nghe điều Harris phải nói. Chửi thề dưới hơi thở mình Nash bò lại lên giường và kéo màn, để một khoảng trống nhỏ để nhìn qua.

Anh chán với ẩn trốn lắm rồi. Đó là một việc trái với ý muốn, dù anh biết có lý do để làm thế. Nhưng anh là một người đàn ông, chết tiệt, không phải là một con chuột.

“Mr. Harris, ông khỏe chứ? Mời ông vào,” anh nghe Maddy nói.

Harris lầm bầm gì đó và bước vào. Ông ta đứng, cánh tay gấp lại, chân khuỳnh ra, nhìn xung quanh căn nhà với một thái độ sở hữu. “Vậy ra cô chưa thu dọn hành lý à?”

“Như ông đã thấy,” Maddy nói một cách lịch sự.

“Tôi không nghĩ nó làm cô mất thời gian lâu đâu,” Harry nói thẳng thừng. “Không có gì nhiều để đóng gói.”

Như trước đó, Harris đã tự ngồi mà không được mời. Quần ống chẽn của ông ta thậm chí còn chật hơn, áo ghi lê được thêu lòe loẹt sặc sỡ hơn, và thậm chí từ trên giường, Nash cũng có thể ngửi được mùi sáp thơm bôi tóc của người đàn ông này.

Maddy đặt một ấm trà và vài cái tách và đĩa lên bàn. “Ông đã thông báo cho Mr. Renfrew hay anh trai ngài ấy, bá tước, rằng Sir Jasper đã hứa với tôi chúng tôi có thể ở đây, để đổi lấy mật ong, cho đến khi John qua 21 tuổi?” Giọng cô nhẹ, theo lối thường đàm.

“Tôi đã nói với cô, không có giấy tờ gì của cái lời hứa đó tồn tại trong các hồ sơ của căn nhà này.” Ông ta dựa lưng, cân bằng trên hai chân của cái ghế, nhìn tự mãn và hoàn toàn vẻ làm chủ.

Nash cầu cho cái ghế bị gẫy.

Maddy nói vui vẻ, “Tôi không hỏi ông đã tìm thấy bằng chứng cho lời hứa đó chưa, tôi chỉ hỏi ông đã nói chuyện với Mr. Renfrew hay em trai ông ấy về nó chưa.”

“Dĩ nhiên tôi không.” Harris búng những móng tay của mình trong cái ra vẻ thờ ơ nhất. “Ngài Mr. Renfrew có những điều tốt hơn để làm hơn là lo lắng về một tuyên bố không thể được chứng minh. Và ông ấy đã rất rõ ràng rằng ông ấy muốn cô ra khỏi ngôi nhà này ngay lập tức.”

Chết tiệt cái gã này, Nash nghĩ. Với sự nhớ lại tốt nhất của mình anh chưa bao giờ trao đổi một từ với cái gã này. Tất cả những câu hỏi bất động sản trực tiếp đều phải thông qua Marcus.

Tuy nhiên trí nhớ của anh gần đây không đáng tin cậy. Nhưng không có nghĩa là đã từng có những quyết định về một bất động sản khi anh chưa bao giờ kiểm tra nó. Cả anh lẫn Marcus đều sẽ không làm những việc như vậy. Cha họ đã rèn luyện cho cả hai những nguyên tắc cơ bản trong việc quản lý các bất động sản.

Và ném một người phụ nữ và bọn trẻ ra khỏi nhà họ? Anh không cần một trí nhớ để nói với anh rằng anh có bao giờ làm một chuyện như thế này không, cả Marcus cũng sẽ không, vậy cái chết tiệt gì làm Harris quyết định như vậy?

Maddy nói, “Tôi nghĩ trường hợp này có thể, đó là lý do tại sao tôi đã viết cho Bá tước Alverleigh và giải thích toàn bộ tình hình. Trà nhé?” Cô cầm bình trà lên và cho ông ta một nụ cười rạng rỡ, không thật.

Với một cái quắc mắt, Harris đẩy cái tách sang một bên. “Không cần.” Ông ta liếc quanh phòng. “Vậy lá thư đó đâu rồi? Tôi sẽ gởi nó cho cô.”

Maddy rót cho mình một tách trà, thêm vào một ít mật ong, và khuấy kỹ trước khi trả lời. “Ồ, tôi đã tự mình gởi nó đi rồi. Mục sư Matheson có một bản sao Debrett’s Peerage, ông biết đấy, cuốn sách về danh sách các nhà quý tộc của vương quốc và-“

“Tôi biết cuốn Debrett là gì.”

“Một cuốn sách thú vị phải không ạ? Và do đó tôi đã tìm thấy địa chỉ của bá tước Alverleigh và đã tự mình gởi lá thư đó.”

Harris trừng mắt nhìn cô. Maddy nhấm nháp trà của mình, dường như không thấy sự bực mình của ông ta.

Ông ta làu bàu. “Giỏi lắm, tôi không ở đây để nói chuyện về các bức thư. Tôi ở đây để lấy tiền thuê. 5 bảng bây giờ, và không bàn cãi.”

“Dĩ nhiên.” Cô với lấy cái hộp.

Harris chớp mắt ngạc nhiên. “Cô có 5 bảng?”

“Không chính xác.” Cô vật lộn với cái nắp hộp hình như bị mắc kẹt. “Tôi vẫn phải nói rằng đó là giá thuê cắt cổ và tôi có ý định giải trình với Mr. Renfrew khi nào ông ấy có ở đây-“

“Tôi cảnh báo cô-“

Cô đặt tờ 10 bảng lên bàn giữa họ. “Tôi cho rằng ông có có thể thối lại cho tôi chứ?”

Harris nhìn chằm chằm vào tờ tiền giấy trong hoài nghi, sau đó nhặt nó lên và xem xét nó cẩn thận. Ông cho nó vào trong túi nhưng cô nhanh nhẹn giật nó lại từ các ngón tay của mình. “Thối lại cho tôi trước, nếu ông không phiền,” cô nói kiên quyết trong một giọng dễ chịu.

Harris miễn cưỡng rút ra từ trong túi áo khoác của ông ta và kéo ra một nắm tiền lẻ. “Làm thế quái nào cô có một số tiền như thế này?” ông gầm gừ khi chọn những đồng tiền.

Chân mày cô nhướng lên và cô nói một cách sinh động, “Ở đâu tôi có nó không phải là chuyện của ông, Mr. Harris. Tất cả những điều ông nên quan tâm đó là tôi có thể trả tiền.”

Với một thái độ miễn cưỡng, ông ta ném lên bàn 2 đồng xôvơren, 3 nửa đồng xôvơren, một đồng curon, và 5 đồng hào florin. Khi Maddy đếm lại số tiền đồng, Harris với lấy tờ 10 bảng.

Ngay lập tức, cô đẩy nhẹ nó qua bàn trở lại. “Biên lai trước, nếu ông không phiền?” Cô xếp chồng lên nhau 5 bảng tiền đồng ông ta đã đưa nó cho cô bên cạnh tờ tiền.

“Biên lai?” Mặt ông ta đỏ lên. “Biên lai á?”

Cô giữ giọng mình nhẹ nhàng. “Tôi tin rằng đó tiêu chuẩn quán lệ thương nghiệp.”

“Tiêu chuẩn quán lệ thương nghiệp!” Ông ta khịt mũi. “Cô mà cũng biết tiêu chuẩn quán lệ thương nghiệp hay sao? Hay là Sir Jasper cũng đã đưa ra một biên lai mỗi khi ông ấy nhúng cái bấc mình vào nồi mật ong của cô?”

Có một sự im lặng đột ngột, sau đó tiếng một cái tát mạnh vang vọng khắp phòng.

Qua chỗ trống trên bức màn, Nash có thể thấy Maddy dựa vào bàn, hình ảnh của một phụ nữ cuồng nộ vì bị xúc phạm. Anh chuyển động nhưng cô đã bắt gặp cái nhìn đối diện trực tiếp của anh. Lùi lại, cái nhìn của cô nói. Đây là trận chiến của tôi.

Phải lấy hết sức mạnh ý chí Nash tuân theo. Nếu thằng khốn này mà di chuyển một bước về phía cô ấy…

Harris giật mạnh bàn chân ông ta, đá cái ghế ra đằng sau, một bàn tay để ở gò má mình. “Đồ chó cái!”

“Ông dám!” Maddy nhìn dữ dội. “Không có gì, không có gì không phải phép trong tình hữu nghị của chúng tôi. Sir Jasper là quý ông lịch thiệp quen biết bà tôi. Và vì mục đích của bà ấy, ông ấy đã cho chúng tôi chỗ này và chấp nhận mật ong như tiền thuê để bảo lưu lòng tự trọng của tôi!”

Harris chế nhạo. “Bảo lưu lòng tự trọng của cô? Giống đặt bàn tay ông ta trên làn da xinh đẹp của cô hơn, như cái tôi làm-” ông ta lắc lư đi về phía Maddy, đôi tay to bè của ông ta vươn ra phía trước.

Nash đã bước ra từ hốc tường. “Đủ rồi đấy!” Giọng anh như một cái quất bằng roi.

Harris quay ngoắt người và nhìn chằm chằm, bắt mắt vào cái cằm lởm chởm của Nash, cái quần chẽn của anh, chiếc áo sơ mi mở cổ và đôi cánh tay cuộn lại, không áo khoác, khăn choàng cổ, hoặc áo ghi lê và, chết tiệt nhất là, không giày hay vớ. “Đây là ai? Người đàn ông yêu thích của cô, hử? Giờ tôi biết sao cô có tờ 10 bảng rồi, kiếm nó trên-“

Nash đấm vào mặt Harris.

Harris loạng choạng và lảo đảo bước lùi. “Đồ khốn.” Ông ta đấm trả lại một cú vào Nash, nhưng dù ông ta là kẻ cục súc và lực lưỡng, nhưng Nash cũng có một kỹ năng giỏi trong môn quyền Anh. Anh khóa tay hắn dễ dàng.

“Chú ý ngôn ngữ của ông vào. Có một quý cô hiện diện đấy,” Nash chụp tay ông ta.

Harris làm một âm thanh thô lỗ. “Quý cô? Nghe như-“

Một lần nữa Nash đập nắm tay vào mặt Harris. “Xin lỗi ngay.”

Harris nắm lấy cái ghế và vung nó qua Nash. Anh cúi đầu né tránh nhưng nó cũng sượt qua mặt anh. Anh giật mạnh nó từ tay ông ta và ném nó qua một bên.

“Xin lỗi ngay,” Nash lặp lại.

“Với cô ta? Anh có thể lấy phần còn sót lại của một lão già nhưng-“

Lần này cú đánh của Nash làm Harris nằm bò toài ra trên nền đá phiến. Ông ta nằm đó, co rúm lại, mũi chảy máu rất nhiều.

Nash đứng phía trên ông ta, thở hổn hển, nắm chặt nắm đấm của mình, “Tôi nói, xin lỗi quý cô này ngay.”

Maddy kéo mạnh khuỷu tay anh. “Ông ta thế đủ rồi, Mr. Rider.”

Nash không nhúc nhích.

“Xin lỗi, thưa cô,” Harris lầm bầm qua chiếc khăn tay của mình. Không thật tâm lắm.

Nash bị cám dỗ để đập thêm một cú nữa vào tên khốn này, nhưng Maddy đã bám chặt lấy cánh tay anh vì thế anh thả nắm đấm của mình ra và bước đi.

Vẫn còn trên sàn nhà, Harris khịt mũi ầm ĩ vào khăn tay của mình. “Tôi sẽ báo với quan hành chánh địa phương về anh,” ông ta lầm bầm trong một tông giọng khác với thời điểm xin lỗi trước đó. “Xem xem tôi làm gì. Với cả hai người các người.”

“Hãy làm vậy với thiện chí của tôi nhé,” Nash nói kiên quyết. “Và sau đó ông có thể giải thích với họ tại sao ông đã đe dọa người phụ nữ này-“

“Đe dọa? Tôi không bao giờ làm.” Nhấc mình dậy và cho Maddy một cái nhìn giận dữ có thể tiết ra nọc độc. “Có phải cô ta nói với anh rằng-“

Nash tiến một bước về phía trước. Harris vội vàng bước ngang như một con cua, đặt cái bàn giữa anh ta và Nash. Ông ta đã thấm hết máu từ mũi mình. “Anh không có quyền-“

“Ra ngoài,” Nash nói lạnh lùng. “Ông bị sa thải. Hãy ra khỏi nơi ông đang sống, và nếu tôi bắt gặp ông trên đất của tôi lần nữa, tôi sẽ đập từng inch vào mạng sống của ông đấy.”

Lông mày Harris nghiến lại với nhau. “Đuổi tôi? Anh đang nói cái quái gì vậy? Đất của anh?”

Nash cong nhẹ mày mỉa mai. “Nash Renfrew, sẵn sàng phục vụ ông. Tướng công Nash Renfrew.”

Có một sự im lặng kéo dài. Qua chiếc khăn tay dính máu của mình, Harris liếc từ Nash đến Maddy và sau đó trở lại Nash. “Đó là một lời nói dối,” ông chế nhạo, nhận thấy sự ra hiệu của anh từ biểu hiện ngạc nhiên của Maddy. “Anh đã nghe tôi nói với cô ấy và-“

“Tôi đã,” Nash đồng ý. Tôi nghe ông đưa ra những mệnh lệnh từ tên của tôi cái điều tôi chưa bao giờ ban phát ra và tôi cá là ông cũng chưa bao giờ nhận từ anh trai tôi. Tôi nghe ông đòi khoản tiền mà ông không có quyền để đòi, và-” giọng anh trở nên băng giá hơn – “Tôi nghe ông đang cố gắng để đuổi một phụ nữ và năm đứa trẻ mồ côi, và khi cô ấy yêu cầu một điều trần công bằng, ông đã công kích danh dự của cô ấy và danh dự người chú quá cố của tôi, Sir Jasper Brownrigg.”

Harris chùi khuôn mặt đầy máu của mìn với một cái khăn tay đã bẩn. Cái nhìn của ông ta liếc qua lại giữa hai người họ, phán đoán sự hoang mang của Maddy bên cạnh tư thế đỉnh đạc băng giá của Nash.

“Tôi không tin anh. Cô ta đã gọi anh là Rider trước đó.”

Nash nhún vai. “Một cái tên từ thời thơ ấu.” Anh cảm thấy cái nhìn của Maddy lên anh. Cô vẫn chưa tin nó không phải là một sự lừa bịp khéo léo của anh.

Harris lắc đầu, không bị thuyết phục. “Nash Renfrew sống ở nước ngoài.”

“Thường tôi là thế, nhưng lúc này, tôi ở nhà.”

“Hãy chứng minh anh là ngài ấy,” Harris nói với vẻ tham chiến, nắm chặt mép bàn.

Nash nhún vai. “Tôi không có giấy tờ, nếu đó là ý ông muốn. Nhưng tôi không cần thiết phải chứng minh tôi với người như ông.”

Harris cho một nụ cười đắc thắng. “Bởi vì tất cả đều là nói dối, và vì vậy tôi sẽ đi nói với các nhà chức trách.”

Nash nói lạnh lùng, “Cứ việc.”

Harris nhìn trừng trừng, sự thù địch vẫn còn.

Năng lượng của Nash đang giảm nhanh. Mắt cá chân anh và đầu đang nhoi nhói. Anh dựa trên cạnh giường và lơ đễnh nói to, “Có phải Ferring vẫn còn là quản lý ở nhà của chú tôi? Tôi đã không đến Whitehorn kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ, nhưng tôi không nghĩ tôi đã thay đổi quá nhiều. Và người quản gia, tên bà ấy là gì nhỉ? Một phụ nữ đáng sợ – ồ, đúng rồi, Mrs. Pickens. Ông có thể hỏi họ, họ sẽ xác minh cho tôi.”

Một biểu hiện bị săn đuổi hiện ra trên mặt Harris. “Chắc ai đó đã cho anh biết tên của họ,” ông ta quát tháo ầm ỉ. Ông ta thọc một cái nhìn buộc tội vào Maddy, nhưng cô đang nhìn chằm chằm vào Nash, vẻ bối rối.

Nash vẫy một tay. “Cứ đi nói với mấy quan hành chính đi.” Anh đứng thẳng, uốn cong mấy ngón tay của mình, sau đó làm thành hai nắm đấm, và nói trong một giọng như thép, “Giờ thì tôi nghĩ tôi phải bảo ông rời khỏi đây thôi.”

Harris đưa mắt nhìn tờ 10 bảng vẫn còn đang nằm trên bàn và với tới nó.

“Bỏ nó ra!” Nash ra lệnh.

“Vậy còn 5 bảng tiền thối lại của tôi thì sao?” Harris nói với vẻ đang giao tranh.

“Coi như bồi thường cho sự náo động của quý cô đây.”

Harris quắc mắt, nhăn nhó vì các vết cắt bầm dập trên mặt ông ta. “Tôi sẽ trở lại, cả hai người, ông ta thề khi suýt ngã. “Hai người cứ chờ đó.”

Maddy đặt sầm một bát nước muối nóng, một ít vải, và một ít thuốc mỡ cho các vết xước lên bàn. Nước sóng sánh văng ra; nhưng cô không quan tâm. “Đó là sự thật?”

Đôi tay đang lau vết máu dừng lại. “Rằng tôi là Nash Renfrew? Vâng, đó là sự thật.” Anh lau khô tay trên một cái khăn.

Maddy nhìn ra xa, quá bối rối để gặp cái nhìn của anh. Vậy ra, anh ta là Nash Renfrew— Tướng công Nash Renfrew—em trai của một bá tước, không ít hơn. Người ở trọ nhà cô. Chủ đất của cô.

Và là một kẻ đại nói dối.

“Anh biết bao lâu rồi?”

Anh gấp cái khăn cẩn thận và đặt nó lên bàn. Như thể bằng cách nào đó sẽ xoa dịu được cô. “Kể từ chuyến thăm của Harris ngày hôm qua.”

Một cảm giác thít chặt, giận dữ nghẹn lại trong ngực cô. Anh ta đã chọn không cho cô biết.

“Đó là điều kỳ lạ nhất,” anh giải thích. “Khi nghe đến chỗ Harris nói ra những cái tên: tên của tôi, của Marcus em trai tôi, và của chú Jasper. Có gì đó rung lắc, cái gì đó bao vây, thông suốt và đột ngột nó rơi vào cùng một chỗ.” Anh mỉm cười với cô, như thể đang mong cô chúc mừng anh.

Cô nhìn chằm chằm vào bát nước bẩn và nghĩ về việc đổ ầm nó lên cái đầu dày, đẹp trai của anh ta. Anh ta không có chút ý tưởng gì về cái vị trí anh đặt cô vào sao? Và anh đã làm cô cảm thấy mình ngốc nghếch như thế nào?

Và đau lòng như thế nào?

Những sự thân mật mà họ đã trao nhau, những nụ hôn dịu dàng…Cô đã chia sẻ quá khứ của cô với anh, kể cho anh nghe về cuộc đời của cô ở Pháp…Họ đã cùng nhau chôn những con ong, cùng làm việc trong khu vườn bị phá hoại của cô và trong suốt lúc đó, suốt thời gian đó anh đã biết.

“Vậy là, anh đã có trí nhớ trở lại, chỉ như là – thật tuyệt! – nhưng không nghĩ rằng sẽ đề cập đến nó vào lúc đó sao?” Tại sao phải chờ quá lâu để tiết lộ nó? Và là Harris, của tất cả mọi người. Tại sao không là cô? Anh không tin cô? Cô đã cứu mạng sống ngốc nghếch của anh, mạo hiểm danh tiếng của cô để giữ anh an toàn.

“Tôi đã bắt đầu nhưng-“

“Nhưng?”

“Em đã đi, và lúc em trở về thì tôi quyết định sẽ tốt hơn nếu em không biết thực sự tôi là ai.”

“Và. Tại sao. Được. Là thế. Khẩn cầu?” Maddy ngồi trên đôi tay mình để ngăn những ngón tay cô cong lại thành nắm đấm. Anh ta không có chút ý tưởng gì về tổn thương anh đã làm cho cô? Anh nghĩ không ai biết được tất cả những ngày – và những đêm! – cô có ngài tướng công của thái ấp trên giường mình?

“Tôi muốn tìm hiểu Harris sẽ làm gì.”

Cô khịt mũi. “Và tôi sẽ làm mọi thứ tôi có thể để ngăn chặn anh tìm ra, tất nhiên.”

“Theo cách nào đó. Em đã muốn tôi rời khỏi.”

“Hah! Vậy ra tôi đã đúng tất cả – đó là một kiểu hối lộ – hối lộ để anh được ở lại đây!”

Anh trông bối rối. “Em hiểu mà.”

“Không! Tôi đã nghĩ đó là bởi vì anh không muốn ở với ngài mục sư – vì sự dị ứng của anh với giới giáo sĩ và tất cả. Nhưng điều đó cũng không rửa được tội!” Quá tức giận và tổn thương để ở cùng một phòng với anh, cô đứng dậy và đi ra cửa. “Anh không cần phải tới nhà mục sư; anh có thể đi đến nhà riêng của anh, tới trang viên Whitehorn, không quá hai dặm, với một tá giường ngủ để chọn và những người hầu để chăm sóc anh.”

Cô giật mạnh cánh cửa ra. “Thay vào đó anh đã chọn ẩn danh tính mình với tôi, hối lộ tôi, và sau đó, sau tất cả những sự kín đáo của chúng ta, anh đã tiết lộ bản thân mình với một người trong làng người làm tôi muốn bệnh!” Cô nắm lấy áo choàng của cô từ một cái móc và bỏ đi, đóng sầm cửa sau lưng.

Cô chạy vào vườn, chiến đấu với những giọt nước mắt của cơn giận dữ và thất vọng. Và bị tổn thương.

Anh ta không cần phải cho cô 10 bảng đó. Anh ta đã để cô mướt mồ hôi với lá thư cho anh trai anh ta, khi mà suốt thời gian đó anh ta đã biết điều đó không cần thiết. Anh ta có thể giải quyết tất cả các vấn đề của cô với một cái vẫy tay của mình.

Và cái trò đố lố bịch về địa chỉ của anh trai anh ta và cuốn Debrett – hẳn anh ta đã cười thầm về chuyện đó!

Anh ta còn còn chọc tay vào những món đồ riêng tư nhất của cô và cô đã tha thứ cho anh ta, thậm chí – còn tội nghiệp anh ta vì đã bị mất trí nhớ!

Cô ngốc nghếch, ngớ ngẩn, dễ tin làm sao! Cả làng sẽ sớm biết anh ta đã nhảy ra từ giường của cô, nửa mặc nửa không và không mang giày! Và vào ban ngày! Bảo vệ danh dự cô!

Danh dự của cô! Thật đẹp mặt! Ngài tướng công Nash Đần độn đã không có ý tưởng về việc sửa chữa điều anh ta đã đặt cô vào.

Không ai tin cô còn trong trắng, rằng không có gì xảy ra giữa họ. Ngoài việc Maddy Woodford ngốc nghếch đã nhiệt tình cho đi trái tim của mình để đổi lấy vài nụ hôn dịu dàng. Những nụ hôn đau lòng!

Những nụ hôn cho một cô gái dại dột, cả tin từ một tên đểu nói dối!

Cả làng sẽ nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Mọi người sẽ tin rằng cô đã cố bẫy lãnh chúa của thái ấp vào hôn nhân. Và đã thất bại.

Đàn ông không bao giờ phải chịu đau khổ, không bao giờ bị đổ lỗi. Luôn luôn là phụ nữ.

Cô đang bước đi – bão táp theo sau – không có ý tưởng về nơi cô đang đi. Giờ cô đã đột ngột đến chỗ bế tắc khủng hoảng. Không một suy nghĩ, cô đang hướng về chỗ yêu thích của cô để trút bỏ phiền muộn – những tổ ong.

Những ổ ong trống rỗng vẫn còn đỏ và dính nhớp từ đám cháy. Một cảm giác phát ốm dâng lên trong cô. Không có những con ong để kể ra những rắc rối của cô. Grand-mère đã chết. Cô thâm chí còn không có một đứa trẻ để ôm. Và cuộc sống cô đang trong tình trạng đổ nát nghiêm trọng.

Cô bật khóc.

Cô ngồi trên cục đá lạnh, những giọt nước mắt của cơn giận dữ, đau khổ và bị phản bội đang tuông xuống gò má cô. Đã bao lâu rồi kể từ lần cô khóc, thật sự khóc? Cô không thể nhớ. Có lẽ là khi cô chôn cất Grand-mère. Hoặc là khi cô đóng cửa ngôi nhà của họ lần cuối cùng. Không phải cho Papa. Cái chết của ông là một sự giải thoát được ban phước.

Cô khóc cho đến khi cô không còn nước mắt nhiều hơn nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, rùng mình và đứng lên, bình tĩnh và mệt mỏi. Cơn bão nước mắt đã làm cô tốt hơn lên, như một cơn mưa đã rửa sạch bụi bẩn, làm mọi thứ sạch sẽ lên.

Cô lau những vệt nước mắt từ hai bên má và đi vào rừng. Đó là một cuộc đi bộ yêu thích, sự tĩnh lặng, lặng lẽ của cánh rừng một bên, những ngọn đồi xanh thoai thoải bên còn lại, và dẫn đến đỉnh đồi, nơi bạn có thể nhìn thấy hàng dặm trong những hướng nhìn khác nhau.

Cô thích tầm nhìn này, yêu thích vì sự nhỏ bé của mình trước một cảnh quan rộng lớn. Luôn luôn đặt những vấn đề của cô vào tầm nhìn đó, cảnh quan đó.

Cây cối đã có những chồi xanh. Trong các cánh đồng, phủ đầy những hoa giọt tuyết đã nở rộ, những đầu hoa dễ thương chúc xuống như những thiếu nữ e thẹn. Ở vài cánh đồng, vài con cừu non, lông trắng sáng rỡ trên đồng cỏ, đứng chồn chân, vui vẻ bú sữa mẹ, đuôi ngoe nguẩy trong vui sướng. Mùa xuân đang xung quanh cô.

Cô chưa bao giờ cảm thấy ít sức sống như lúc này. Cô cảm thấy mình kiệt quệ, trống rỗng.

Cô đã lên tới đỉnh đồi và đang hít thở không khí trong lành, mát lạnh, không khí làm khỏe người. Những lựa chọn đang trải ra trước mắt cô. Một là trở về làng, nói cách khác là Whitethorn Manor, hoặc là đi về hướng đông bắc, chỗ Fyfield Place . . . Fyfield Place và Mr. Hulme.

Oh, Grand-mère ơi, con đang trong một mớ hỗn độn của tất cả mọi thứ.

Cô sẽ phải rời làng. Có lẽ đó là sự yếu đuối của cô, nhưng cô không thể chịu đựng được bị khinh miệt và thầm thì bàn tán, bị những người bạn mới của cô quay lưng lại với cô. Cô chưa bao giờ có bạn trước đây, không như thế này. Ở Pháp họ giữ khoảng cách của họ.

Bọn trẻ, cũng vậy, cũng sẽ chịu đau khổ từ danh tiếng bị hủy hoại của cô. Cô không thể ở lại.

Cô có 15 bảng. Không đủ để bắt đầu lại. Lý do duy nhất họ còn sống sót được trước đây là vì Sir Jasper chỉ lấy tiền thuê tượng trưng cho ngôi nhà nhỏ này. Và cô cũng không nghi ngờ việc Nash sẽ tôn trọng sự sắp xếp này, nhưng cô cũng không thể ở lại. Một giá thuê chiếu lệ cũng chỉ làm tăng thêm những tin đồn.

Ngao ngán, cô ngắm quang cảnh và rùng mình. Chỉ có duy nhất một lựa chọn…

Nash nguyền rủa chính mình. Cái sự bực bội chết tiệt của anh. Sau tất cả những gì họ làm để tránh ảnh hưởng đến cô ấy…Và với việc Harris là người của mọi người. Tệ hơn cả là cái nhìn trong mắt cô khi cô nhận ra anh đã có lại được trí nhớ mà không nói với cô. Anh đã thậm chí không quan tâm đến cảm xúc của cô. Tất cả điều anh nghĩ là làm thế nào để ở lại đây, trong nhà này, làm thế nào để bảo vệ cô khỏi Bloody Abbot. Anh đã làm cô tổn thương. Rất nhiều, từ cái nhìn của nó. Chết tiệt! Và bằng việc bảo vệ cô từ Harris, anh đã đặt cô vào một hoàn cảnh tồi tệ. Chết tiệt anh sẽ làm gì đây?

Anh đã gây ra vụ tai tiếng, anh sẽ sửa sai. Nhưng bằng cách nào?

Giải pháp thường thấy để cứu vãn đức hạnh là hôn nhân. Cơ thể anh ầm ừ phê duyệt. Cái nhìn của Nash trôi đến hàng móc treo quần áo, những bộ váy áo nhạt màu trên những cái móc trong vách tường, đến những bộ sưu tập nhỏ của những cuốn sạch tự làm, đến nồi súp, đang sôi nhẹ trên lửa…

Maddy là một linh hồn nhỏ chất phác. Một người nuôi ong và gà và trẻ con. Một người đẹp, nhưng không được đào tạo và giáo dục cơ bản. Ngoài thời gian ngắn ở trong nhà người cha lịch thiệp của cô, cô đã trải qua phần lớn cuộc sống trong những ngôi nhà nhỏ trồng rau.

Liệu Maddy có thể sống cuộc sống anh đã sống, hòa nhập với “đỉnh của đỉnh”(*) của xã hội quốc tế? Đàn ông sẽ chấp nhận vẻ đẹp của cô, nhưng còn phụ nữ…Họ sẽ có cô ấy cho bữa điểm tâm, anh nghĩ. Họ sẽ đánh hơi ra gia cảnh của cô – họ đã luôn làm thế – và xẻ cô ra thành từng mảnh.

(* nguyên văn “la crème de la crème”)

Không, đó sẽ là ích kỷ và độc ác để kéo Maddy vào thế giới đó. Cô có thể sẽ chấp nhận ý kiến này, nhưng cô sẽ không biết những hệ lụy đó. Và anh sẽ phải nhìn những người ở thế giới của anh nghiền nát tâm hồn tươi sáng của cô. Và điều đó làm anh không thể chịu đựng nổi.

Anh đã không đoạt trinh tiết của cô, chỉ là sự dàn xếp cho danh tiếng của cô, và để một người đàn ông quấy rối cả hai người họ một sự hận thù.

Tất cả những gì cô thực sự cần là nơi mới để sống, để thoát khỏi những tin đồn, và một thu nhập, anh nhắc mình. Và sự bảo vệ.

Một ngôi nhà ở phần đất của anh trai anh sẽ là một sự hoàn hảo. Nash sẽ dàn xếp một thu nhập cho cô và bọn trẻ, còn Marcus sẽ đảm bảo họ không bị bất cứ tổn hại nào.

Đó là một giải pháp thỏa đáng. Nhưng tội lỗi thì vẫn còn.

“Tôi muốn anh rời khỏi.” Maddy treo áo khoác lên móc. Bọn trẻ sẽ sớm trở về. Cô cần làm bữa tối.

Anh cho cô một cái nhìn giật mình. “Cái gì? Bây giờ?”

“Càng sớm càng tốt.” Cô vui vì anh đã phục hồi lại được trí nhớ của mình, cô thật sự vui, nhưng giờ cô chỉ cảm thấy…chán nản. Đang cố gắng để lấy hết can đảm để làm cái điều cô biết cô sẽ phải làm. Kết hôn với Mr. Hulme.

Cách duy nhất để đương đầu khi cuộc sống của bạn bị đảo lộn, bạn phải đối mặt với nó và làm bất cứ điều gì đến tiếp theo. Điều đó là làm bánh kếp cô đã hứa với bọn trẻ cho bữa tối.

Tờ 10 bảng vẫn còn nằm trên bàn nơi cô đã để nó, 5 bảng tiền thối lại chất gọn gàng trên nó. Cô bỏ nó vào hộp thiếc. Ít nhất họ có thể đủ khả năng để đón xe ngựa đến Leicestershire. Cô thắt nút cái tạp dề buộc quanh cô để bảo vệ cô khỏi những vết bắn ra và lấy một giỏ trứng, một cái chậu, và một cái nĩa.

Anh nhìn cô một cách ủ rũ. “Tôi đã không -” anh bắt đầu, sau đó dừng lại. Anh có thể thấy vẻ nghiêm trọng của cô. “Được rồi, tôi sẽ đi, nhưng tôi sẽ chờ cho đến khi bọn trẻ trở về. Tôi muốn nói lời tạm biệt.”

Cô gật đầu. Các em cô sẽ buồn. Chúng thích anh. Như cô vậy, đó là vấn đề, và nếu cô thích anh quá nhiều cho sự yên bình trong tâm trí cô, thì đó là bí mật của cô. Nhưng bọn chúng đều biết anh sẽ rời đi ngày nào đó. Và hôm nay là ngày đó.

Cô đập trứng vào chậu và đánh trứng với cái nĩa. Những câu hỏi chưa được trả lời bay lòng vòng trong đầu cô. Tại sao anh đã thật sự giữ nó trong bí mật? Cô không tin cái cớ của anh về việc bắt quả tang Harris. Điều đó không đòi hỏi anh phải ngủ trên sàn nhà của cô. Có phải anh nghĩ cô là người không đáng tin? Hoặc tệ hơn, có phải anh sợ cô sẽ cố để – để xâm phạm…

Đó là điều cuối cùng cô làm.

Cô đã luôn biết không thể có gì giữa họ. Điều đó chỉ có thể nếu như Nash không phải là người thừa kế của một lãnh địa của bá tước…nếu như Papa không đánh mất hết tiền của ông ấy…nếu như cô có một sự giáo dục bình thường và được học hành để trang bị cho địa vị của cô trong cuộc sống và cô đã được ra mắt như những cô gái khác cho địa vị của cô. Nếu cô không có 5 đứa em để nuôi dưỡng, nếu cô không phải là người thuê nhà của anh, sống trên sự từ thiện của chú anh.

Nếu như…

Nhưng các nếu như không “vực được đạo”(*), như Lizzie thường nói, và sẽ là vô nghĩa nếu cứ bám vào các vinh quang đã qua. Maddy đã học được điều đó từ Grand-mère.

Khi bà đã có tuổi và trở nên hay quên, Grand-mère càng bám nhiều hơn vào vẻ quan trọng của tầng lớp thượng lưu của bà, từ chối thừa nhận cái mà bà đã mất. Hầu hết người dân địa phương đều cười nhạo bà, dẫu là sau lưng bà. Bà đã có quá nhiều phẩm giá bẩm sinh để hiển hiện nó trên gương mặt bà, nhưng Maddy hiểu.

Maddy cũng có quá nhiều kiêu hãnh để bản thân mình lờ đi trước những lời gièm pha. Người ta cần có tiền để duy trì vẻ bề ngoài của mình và cô cũng không có nó. Không tiền và không ảo tưởng.

(*nguyên văn “buttered no parsnips”, câu này đầy đủ là “fine words butter no parsnips” – có thực mới vực được đạo -ND)

Cô dừng đánh trứng và đặt cái nĩa xuống. “Sao anh không nói cho tôi biết anh đã phục hồi trí nhớ? Tại sao giữ nó bí mật?”

“Tôi đã nói với em trước đó rồi mà. Tôi muốn bắt quả tang Harris, và vì em sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà. Như ngày hôm nay đã chứng tỏ.” Anh đan hai tay sau đầu, như thể hài lòng với câu trả lời của mình và dựa lưng lên hai chân của cái ghế.

“Khi Mr. Harris làm thế tôi đã hy vọng là cái ghế sẽ gẫy,” cô quan sát, và đổ nước sữa đã tách bơ vào hỗn hợp.

Anh nhe răng cười. “Tôi cũng vậy.”

Cô nhìn cái ghế. “Anh chắc chắn sẽ làm nó yếu đi.”

Bốn chân ghế lập tức trở về vị trí của nó trên sàn.

Điều đó làm tắt nụ cười trên mặt anh, cô nghĩ. “Vậy đó là tất cả về việc bắt quả tang Harris?”

“Vâng.”

Cô không tin một từ nào. Cô rây bột vào chậu. “Anh có thể ngủ thoải mái ở Whitehorn, sau đó trở lại đây vào buổi sáng.”

Cô cho một chút bơ vào một cái chảo và đặt nó lên lò để nung chảy. “Không có lý do cho bất kỳ ai liên kết Ngài Nash Renfrew với tôi.” Cô đổ bơ đã tan chảy vào hỗn hợp bánh kếp và khuấy mạnh nó.

“Chết tiệt,” anh nói vẻ cáu kỉnh. “Cô phải biết chứ, chuyện này vô nghĩa, trong sáng và đơn giản. Tôi không thể tới Whitethorn chỉ với một chiếc ủng, không phải với đêm đầu tiên của tôi như là một ông chủ mới. Tôi trông thật là lố bịch. Người ta cần phải có một sự xuất hiện tử tế – tạo một sự ấn tượng, bắt đầu ra sao thì sau cũng sẽ như vậy mà.”

“Sáo rỗng!” Cô phủ bát bột bánh kếp với một miếng vải sạch, và khi cô đặt bát bột đó lên một cái kệ để ngồi, câu trả lời đến với cô. Cô biết lý do anh vẫn ở trong nhà cô. Bí ẩn là tại sao anh không muốn thừa nhận nó. Cuối cùng cơn giận của cô cũng đã thoát ra hết.

“Sáo rỗng á?” anh lặp lại khi cô trở lại cái bàn.

“Anh là một kẻ lừa gạt, Nash Renfrew,” cô nói nhẹ nhàng. “Anh đã ở đây, đã ngủ ở đây trên cái sàn nhà cứng ngắc, lạnh lẽo chỉ vì một lý do duy nhất: để bảo vệ tôi và bọn trẻ từ Bloody Abbot.”

“Vâng, tất nhiên tôi đã thế,” anh nói, trông bối rối. “Tôi sẽ là loại người gì khi để em lại trong cái đống lộn xộn như thế này, để tiếp tục con đường vui vẻ của mình sau tất cả những gì em làm cho tôi chứ?”

Là vậy, cô nghĩ. Đó là lòng biết ơn, thuần khiết và đơn giản. Và cả hào hiệp nữa. Trả nợ bằng sự tử tế. Quá nhiều cho những giấc mơ buổi sáng và những hy vọng ngu xuẩn.

Và nếu anh để cô lại trong một đống lộn xộn tồi tệ hơn cái lộn xộn trước khi anh đến, đó chẳng là lỗi của ai cả. Không phải của anh, cũng không phải của cô. Chỉ là một trong những tai nạn của cuộc đời.

Bình luận