Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Accidental Wedding

Chương 17

Tác giả: Anne Gracie

Tin tức rõ ràng là đã lan tới trang viên Whitehorn rằng Nash đang ở trong hạt, bởi vậy nên khi anh nhảy xuống ngựa từ lối dẫn vào nhà, một nhóm người làm đã xếp hàng trước cửa để đón anh.

Anh nhận ra Ferring, người quản lý và bà Pickens, quản gia. Họ đều trông ốm hơn và già hơn anh nhớ. Ferring khoảng 70, và bà Pickens có lẽ 60. Cùng đứng với họ là một phụ nữ trung niên, chắc người và một cô gái trẻ khoảng 16. Khi anh xuống ngựa, một người giữ ngựa giọng sang sảng, tóc xám xuất hiện từ đâu đó ngoài nhà.

“Ông Grainger có phải không?” Nash cố nhớ cái tên này từ trí nhớ của mình và đưa cho người giữ ngựa dây cương. Ở những chuyến thăm hiếm hoi thời thơ ấu của anh với Chú Jasper, anh rất hay đến những chuồng ngựa này.

Người đàn ông đưa ra một nụ cười nhanh và khẽ cúi chào. “Ây, thưa ngài. Tôi ngạc nhiên vì ngài vẫn còn nhớ; chắc cũng khoảng 20 năm hoặc hơn kể từ lần cuối ngày đến đây.”

Nash mỉm cười trả lại. “Khi đó tôi 9 tuổi. Nhưng làm sao tôi có thể quên ông đã kiên nhẫn thế nào với một đứa nhóc hỗn xược chứ?”

“Ngài chưa bao giờ là một đứa nhóc hỗn xược, thưa ngài, chỉ là một cậu bé với niềm đam mê những chú ngựa và một sở trường nghịch ngợm.” Người giữ ngựa vỗ vào cổ con ngựa. “Tôi thấy ngài đã lớn lên thành một người sành sỏi ngựa đấy.”

“Ôi trời, anh bạn này thuộc về em trai tôi. Ông sẽ chăm sóc nó kỹ nhé? Tôi sẽ cần nó sau đó. Và đem hành lý của tôi vào nhà – phải, cái bọc quần áo cũng như cái túi da.”

Người quản lý già đang cứng nhắc chờ ở bậc trên cùng trong suốt cuộc trao đổi, một cái nhìn lo lắng trên gương mặt ông tăng lên khi Nash tới gần hơn. “Chào mừng ngài đến trang viên Whitehorn, Mr. Renfrew. Tôi xin lỗi – nếu chúng tôi được báo trước sớm hơn-“

Nash bắt tay người đàn ông lớn tuổi. “Ông thế nào, Ferring? Trông ông cũng như bao giờ hết. Việc thiếu báo trước là có chủ ý. Tôi muốn thấy điền trang này trông như thế nào – mà không được chuẩn bị trước. Bà Pickens, thật vui khi gặp lại một gương mặt quen thuộc.”

Người quản lý trông kém vui hơn và giới thiệu anh với bà Goode, đầu bếp, và cháu gái bà, Emily, một người hầu phòng hoặc phụ bếp, Nash đoán.

“Có rất nhiều việc phải làm,” Nash nói với Ferring. “Nhưng trước hết tôi cần phải viết vài bức thư. Tôi yêu cầu bốn người giữ ngựa để cưỡi ngựa đi giao thư: một đến Bath, một đến London, một đến Alverleigh, nhà anh trai tôi, và cái thứ tư đến Firmin Court, một nơi gần Fern, trong quận kế bên.”

Ferring và bà Pickens trao đổi những cái nhìn. Có lẽ họ không có thói quen để các người giữ ngựa đi giao thư, nhưng Nash không có thời gian để lãng phí. “Ngoài ra tôi sẽ cần đến cỗ xe ngựa của chú tôi – Tôi đoán ông ấy có thứ gì đó tốt hơn cái phương tiện cổ lỗ xỉ mà ông ấy có lần cuối cùng tôi ở đây.”

“Tôi e rằng không, thưa ngài.”

“Chúa lòng lành. Chứ ông ấy đã dùng cái gì?”

“Không gì, thưa ngài. Sir Jasper hiếm khi rời khỏi điền trang.”

“Ồ, vậy thì ông sẽ phải gởi ai đó đi thuê một cái-“

“Tôi xin lỗi, thưa ngài,” Ferring nói giọng rung rung. “Nhưng tôi không thấy mình có thể lo liệu được.”

“Sao không?” Nash đột nhiên nhận ra vấn đề. Ông già này đáng lẽ phải được nghỉ hưu rồi. “Được rồi,” anh nói trong một giọng nhẹ nhàng hơn. “Tập hợp tất cả các người làm lại trong thư phòng trong vòng 15 phút nữa, và tôi sẽ tìm ra ai đó để chạy việc lặt vặt cho tôi.”

“Nhưng, thưa ngài, người làm đã tập hợp cả rồi ạ,” Ferring nói với anh.

“Đâu?” Nash nhìn xuống hành lang.

“Ở đây, thưa ngài.” Ferring ra hiệu với một cái quét cánh tay ông.

Với một cảm giác chán chường, Nash nhìn người làm của mình. Tất cả bốn người họ. Không tính người giữ ngựa đang dắt con ngựa của anh. “Tôi ngờ rằng Grainger là người giữ ngựa duy nhất còn lại?”

“Tôi e là thế, thưa ngài.”

“Có bất kỳ con ngựa nào không?”

“Chỉ có một con kéo xe hai bánh, thưa ngài, để đi mua sắm và đưa chúng tôi đi nhà thờ vào các ngày Chủ nhật.”

Nash cào các ngón tay qua tóc mình. Không nghi ngờ con ngựa này chắc cũng chậm chạp và già như những người này. Chỉ vài người làm khung sườn là một điều bình thường khi gia chủ không ở thường xuyên – nhưng anh nghi ngờ anh về đây là để khám phá ra nhiều năm nó đã bị bỏ bê.

“Ferring, tôi sẽ nói chuyện với ông và bà Pickens trong thư phòng trong 15 phút nữa, và sau đó tôi muốn nói chuyện với tất cả mọi người 20 phút sau đó – gồm cả Grainger và người làm vườn, nếu có. Bất cứ ai hiện đang làm việc trên điền trang này.”

“Còn người quản lý bất động sản, Mr. Harris?”

“Không Harris. Tôi đã gặp ông ta. Và Ferring này, hãy đem tất cả các đôi ủng của chú tôi ra đây.” Bắt lấy biểu hiện của Ferring, Nash thêm vào, “Tôi hy vọng sẽ tìm thấy đôi vừa với tôi; ông có thể nhìn thấy tình trạng của tôi rồi đấy.”

Ferring liếc nhìn chiếc ủng bị buộc miếng ruy băng và mặt ông lại tiếp tục trở về trạng thái cũ.

Trong 15 phút kế tiếp, Nash thảo vội hai bức thư cho cô Maude – hai là bởi vì anh không chắc bà ấy đang ở Bath hay London – và một bức viết vội cho Marcus, còn bức thứ tư thì đi cùng với những món đồ anh lấy ra từ gói đồ mà Grainger đã mang vào. Anh buộc chúng vào trong mẫu giấy nâu và buộc nó lại với dây bện.

Anh bắt đầu lá thứ năm cho Harry và Nell ở Firmin Court, nhưng nhớ lại khó mà tìm ra người giao thư, nên quyết định không gởi. Anh hy vọng họ thích những bất ngờ.

Ferring đằng hắng ở cửa, tay ông ôm các đôi ủng. Nash thử vài đôi, nhưng chúng đều quá nhỏ.

“Đáng tiếc.” Anh đặt chúng sang một bên. “Nào, giờ một vòng quanh ngôi nhà nhé, nếu ông không phiền.”

Mười lăm phút sau đó anh đã kiểm tra được gần hết ngôi nhà. Nói chung thì nó không tệ như anh tưởng. Các bức tường đã cũ, mòn, sờn ở các góc cạnh, nhưng không ngạc nhiên trong một ngôi nhà của một ông lão không vợ. Với một ít lau chùi đánh bóng, nó sẽ coi cũng tạm được.

Anh trở lại thư phòng, ngồi tại bàn gỗ sồi lớn được chạm khắc, và gọi những người làm còn lại. Họ đã vào trong, những gương mặt rầu rĩ.

“Tôi sắp kết hôn,” anh nói với họ. “Đám cưới sẽ là vào ngày thứ sáu tuần kế tiếp, như vậy mọi người sẽ chỉ có 1 tuần để chuẩn bị đón khách.”

Toàn bộ hàm của bọn họ đều rớt xuống. “Ngài mong chờ khoảng bao nhiêu khách ạ?” Bà Pickens hỏi một cách do dự.

“Không nhiều, chỉ có cô của tôi, Lady Gosforth; anh tôi, bá tước Alverleigh; em kế tôi, Mr. Morant, và vợ, Lady Helen Moran; và có thể một vài người khác nữa. Và, tất nhiên, những người hầu của họ – cô tôi sẽ đem theo người may đồ, người đánh xe, và vài người giữ ngựa của cô ấy. Ồ, và dĩ nhiên cả cô dâu nữa, Miss Madeleine Woodford và các em kế của cô ấy – năm đứa dưới 12 tuổi, vì vậy nhà trẻ sẽ cần được mở ra.”

“Năm đứa trẻ ạ?” Ferring run run.

Nash cau mày. “Có vấn đề gì à?”

Ông già trông muốn khóc. “Ồ không, thưa ngài, chỉ là…”

Bà Pickens bước lên phía trước. “Chỉ là đứa trẻ cuối cùng trong căn nhà này chính là ngài, thưa ngài. Và tôi có thể nói” – bà liếc nhìn người quản lý – “và tôi có thể nói vì tất cả chúng tôi, thưa ngài, đã quá lâu rồi kể từ khi cái nơi cũ kỹ này có trẻ con chạy chơi trong nó.”

Ferring lôi ra một cái khăn tay và ầm ỉ hỉ vào, gật đầu mạnh mẽ cho thấy sự đồng ý của ông ta. “Whitehorn sẽ là một ngôi nhà gia đình lần nữa, như nó đã thế khi tôi còn là một cậu bé.”

“Chỉ có một tuần thôi, và sau đó tôi sẽ đóng cửa nó -“

“Đóng cửa nó?”

“Cho sửa chữa và nâng cấp. Tôi sẽ trở lại Nga trong thời gian ngắn, nhưng đây sẽ là ngôi nhà miền quê của chúng tôi. Tôi sẽ, dĩ nhiên, giữ tất thảy mọi người ở đây. Ai muốn nghỉ hưu sẽ nhận được lương hưu.”

Có một âm thanh gần như tiếng thở ra có thể nghe rõ.

Nash tiếp tục. “Đầu tiên của những thứ đầu tiên nhất. Tôi muốn căn nhà này phải được lau rửa sạch, các phòng phải được mở ra, các giường ngủ phải được lau chùi, các tấm trải với ga giường, và…” Anh làm một cử chỉ mơ hồ. “Mọi người sẽ biết rõ hơn tôi những gì cần phải làm.” Anh quay sang Grainger. “Tôi chưa kiểm tra các chuồng ngựa nhưng-“

“Tất cả đều gọn gàng và ngăn nắp, thưa ngài,” Grainger nói.

Nash không ngạc nhiên. “Làm tốt lắm. Ông cũng sẽ bận rộn. Hầu hết khách của chúng ta sẽ đem theo các người giữ ngựa và người đánh xe của riêng họ, nhưng ông sẽ là người cấp tế và quản lý toàn bộ.”

Đôi mắt Grainger thoáng chút lấp lánh. “Như những ngày xưa, sẽ như vậy, thưa ngài. Thật vui để nhìn thấy các chuồng ngựa lại bận rộn lần nữa.”

Nash nhìn người đầu bếp. “Bà Goode, bà có thể nấu ăn cho số khách mời đó không? Và cho một buổi chiêu đãi nhỏ cho các khách mời của đám cưới, sau buổi lễ?”

“Tôi có thể, miễn là họ không phiền cách chế biến miền quê – sẽ không phải là những món Pháp kỳ quặc, thưa ngài.”

“Tuyệt. Giờ thì, Ferring-“

Nhưng bà đầu bếp vẫn chưa xong với anh. “Và nếu ngài cho tôi một ngân quỹ thích hợp, tự do để đặt mua những thứ tôi muốn, và nếu ngài cho tôi sự giúp đỡ tôi muốn có.” Bà nghiêng cái cằm thích gây gỗ của mình.

Bà Pickens và Ferring thì thầm một cách kích động với bà ta, nhưng bà chỉ đặt cái cằm của mình thêm kiên quyết và nói, “Và tôi muốn có tiền lương của mình. Và của Emily.” Ferring và bà Pickens run rẩy trong vẻ đau khổ có thể thấy được. Grainger thì nhìn chằm chằm vào một điểm trên thảm, rõ ràng ước gì mình ở chỗ khác.

Nash nhướng một bên mày. “Lương của bà?”

“Bà ấy không có ý gì-” Bà Pickens bắt đầu, nhưng Nash giơ tay lên.

“Ý bà là gì, bà muốn lương của bà à, bà Goode?”

“Tôi đã bị nợ lương gần sáu tháng nay,” bà nói với anh với vẻ giao tranh căng thẳng. Bà hất đầu về phía những người làm khác. “Và họ còn bị nợ nhiều hơn, mặc dù họ sẽ không nói là bao nhiêu. Tôi đã nhận một số tiền từ ông ta nhưng chỉ khi tôi đe dọa ông ta bằng pháp luật.”

“Có phải bà đang nói về Harris, tôi đoán thế?”

“Vâng.”

“Ông ta còn thiếu tiền lương của mấy người sao?” Nash không thấy ngạc nhiên. “Bao lâu rồi?” anh hỏi mỗi người, và khi họ nói, anh bị sốc.

Ngoại trừ người đầu bếp, người rõ ràng là một phụ nữ tính toán, những người khác đã không được trả lương trong hơn một năm nay – kể từ trước khi Sir Jasper chết. Haris đã tuyên bố ông ta không có thẩm quyền để trả lương. Chờ hướng dẫn của người thừa kế, ông ta nói thế; ông ta chỉ làm theo lệnh. Tất cả sẽ được sắp xếp lại khi nào người thừa kế tiếp quản. Tất cả những điều Harris đã làm là trả tiền cho thực phẩm, và theo bà Goode, thì đó là một khoản tiền bủn xỉn.

Nhưng tại sao các người lại ở lại quá lâu vậy?” Nash hỏi, thấy kinh khủng, và nhận ra họ không có đủ khả năng để bỏ đi. Họ không còn nơi nào khác để đi.

“Tôi sẽ sắp xếp lại mọi thứ,” anh hứa với họ. “Tôi đã sa thải Harris ngày hôm qua.”

“Sa thải ông ta?” Tất cả các người hầu đều rạng rỡ.

“Phải, ông ta không có quyền xử lý các vấn đề theo cách ông ta đã làm. Tôi xin lỗi sâu sắc cho tình thế mọi người đang lâm vào. Đương nhiên tôi cũng sẽ bù lại số tiền thiếu hụt trong tiền lương của mọi người.”

“Vậy ra đó là ngài, thưa ngài, người đã làm cho mắt Harris ra màu đen và các vết thâm tím mà ông ta trưng ra tại quán trọ đêm qua?” Grainger hỏi vắn tắt.

“Tôi không tha thứ cho hành động khiếm nhã với phụ nữ,” là tất cả những gì Nash nói. Anh kéo ra cuộn tiền giấy của mình – cám ơn Chúa anh đã đem đủ – và lấy ra một số. “Ferring, đây là 5 bảng cho số tiền lương mỗi người đã bị nợ. Phần còn lại sẽ được dùng cho cho những nhu cần cấp thiết. Hãy trình cho tôi danh sách số nợ và tôi sẽ quyết toán. Ông và bà Pickens được toàn quyền thuê người làm tạm thời; không hạn chế số lượng, tôi muốn chỗ này sẽ được sạch sẽ láng bóng, khu vườn gọn gàng, và cỏ phải được cắt tỉa.”

“Grainger, hãy thuê một số chàng trai có khả năng trong làng để giúp ông công việc trong các chuồng ngựa, và cũng như đi giao các bức thư cho tôi.”

Anh quay qua bà đầu bếp. “Bà Goode, hãy lập một ước tính cho các yêu cầu của bà cho tuần tới – thực phẩm và người làm – và gởi nó cho bà Pickens phê duyệt. Một lần nữa, không hạn chế số lượng. Tôi muốn khách khứa của mình sẽ thoải mái và được ăn ngon như chúng ta có thể làm cho họ. Tôi sẽ lại đi liền nhưng sẽ trở về trong một ngày hoặc lâu hơn. Còn hỏi gì không?”

Họ quá sốc để nói một từ.

Nash đứng lên. “Grainger, hãy đi với tôi tới nhà của Harris. Tôi đã nói với ông ta là phải đi khỏi ngay lập tức , nhưng tôi phải cảnh báo ông trước, nếu ông ta còn ở đó sẽ có chuyện xấu đấy.”

“Trong trường hợp đó, nó sẽ là một niềm vui, thưa ngài,” Grainger nói với một nụ cười toe toét.

“Tốt lắm.”

Nash lấy khẩu súng lục của mình từ túi da Grainger đã mang vào, kiểm tra nó, sau đó để nó vào trong túi áo khoác của mình. “Tôi định để ông ta bị bắt giam. Tôi sẽ cần phải xem xét các sổ sách của điền trang này, nhưng không nghi ngờ sẽ có những cáo buộc hình sự để trả lời. Người đàn ông này không ngu ngốc, vì vậy tôi ngờ rằng ông ta đã biến đi từ lâu rồi.”

“Không chắc lắm đâu, thưa ngài,” Granger nói. “Harris đã chết chìm trong rượu ở quán trọ suốt đêm qua. Khó mà ngồi lên ngựa của mình, vì vậy tôi nghĩ ông ta sẽ thức dậy muộn. Và trong một tâm trạng khó chịu.”

Nash ước gì anh đập ông ta cho ra ngô ra khoai và tống ông ta đến chính quyền ngay lúc đó, nhưng đã quá muộn để hối tiếc.

“Căn nhà đó.” Grainger chỉ vào một ngôi nhà đá xám trông kiên cố trên một phần đất của điền trang. Khói cuộn tròn từ một trong các ống khói. Ai đó đang ở nhà.

“Đi vòng ra phía sau,” Nash nói với Grainger. Anh gõ cửa trước. Không trả lời. Anh gõ lần nữa. Im lặng.

Anh nhìn chăm chú vào các cửa sổ nhưng không thấy dấu hiệu của bất kỳ ai. Sau vài phút, Grainger trở lại.

“Ông ta đã đi rồi, thưa ngài. Ngựa của ông ta không có ở trong chuồng. Dù vậy ông ta cũng chưa đi xa đâu; có phân ngựa ấm ở gần cửa sau. Và ông ta không giữ bất kỳ người hầu nào. Không thể, tôi nên nói vậy. Chẳng ai có thể sống ở trong đó. Hàng ngày.”

Nash nhặt lên một hòn đá, có ý định ném vào, nhưng Grainger đã dừng anh lại. “Cửa sau chỉ khép lại, thưa ngài.”

Ở bên trong, họ ngửi thấy một mùi rất khó chịu đang bị đốt. Họ nhận thấy lò sưởi của văn phòng điền trang đang phun khói và một ngọn lửa đang âm ỉ, bên dưới nửa cháy âm ỉ đó là một đống giấy tờ và những cuốn sách dày, bị buộc lại.

“Sổ sách của điền trang!” Nash lao tới lò sưởi và kéo ra đống giấy đang cháy âm ỉ, làm hỏng đôi găng tay. Hầu hết các tờ giấy đều không đọc được, nhưng các cuốn sách thì không dễ cháy. Các góc cạnh đã bị cháy nhưng chúng vẫn còn có thể đọc được.

“Cũng may là ông ta đã say túy lúy đêm qua,” Grainger nhận xét. “Trong tình trạng không thể phá hủy bằng chứng.”

Nash đi thông qua văn phòng, kiếm bất cứ cái gì anh nghĩ là có liên quan. Anh bọc chúng lại trong một miếng vải không thấm dầu và kẹp dưới cánh tay mình.

“Tôi sẽ đem những thứ này đi,” anh nói với Grainger đang đóng cửa đằng sau họ. “Tìm cho tôi vài người đàn ông đáng tin cậy để ở lại đây. Nếu Harris trở lại, họ sẽ tóm ông ta và dẫn đến chính quyền địa phươnng theo ủy quyền của tôi.”

Grainger nhe răng cười. “Tôi biết vài người. Đó sẽ là một niềm vui cho họ để đối phó với Mr. Harris, tôi nghĩ thế.”

Khi họ đi qua chuồng ngựa, Nash bị nhắc về nhu cầu phương tiện vận chuyển. “Ở đâu tôi có thể thuê một chiếc xe ngựa cho sáu người đi tới quận kế tiếp?”

“Phải cưỡi ngựa vào Salisbury, tôi nghĩ thế. Trừ khi mục sư cho ngài mượn cỗ xe du lịch của ông ấy,” ông thêm vào như một lời giải thích. “Đó là một chiếc xe tốt.”

“Tuyệt,” Nash nói. “Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy chiều nay.”

Đột nhiên Nash nhận ra rằng anh đã mong đợi nhiều từ một nhóm nhỏ những người hầu, đã phải tự xoay sở trong những năm qua theo cách của họ. “Tôi đã không yêu cầu quá nhiều với mọi người đấy chứ, ông Grainger? Mong đợi mọi người thực hiện một phép lạ nhỏ trong một thời gian ngắn như thế này? Thành thực mà nói, thì tôi sẽ không trách cứ mọi người đâu.”

Grainger bật cười. “Mr. Renfrew, thưa ngài, tôi sẽ là người đàn ông nổi tiếng nhất trong làng này, tôi nghĩ thế, sẽ điều phối các công việc, trái, phải và trung tâm. Cùng với Ferring và bà Pickens. Và bà Goode. Đừng lo lắng về chúng tôi, thưa ngài. Chúng tôi biết làm thế nào để ngôi nhà cũ kỹ đó phải nên được, và đó sẽ làm niềm vui của chúng tôi nhiều như là của ngài vậy để nhìn thấy nó trở lại như xưa.”

Nash gật đầu hài lòng. “Tuyệt. Vậy nếu ông có thể đem con ngựa đến cho tôi, tôi sẽ đi gặp ngài mục sư về cỗ xe.”

Khi Nash lên tới đỉnh đồi để xuống nhà mục sư, anh không thể không nhìn qua nhà của Maddy. Cái quỷ gì thế nhỉ? Một cỗ xe du lịch sang trọng và bốn con ngựa đẹp không kém đang chờ trên đường bên ngoài nhà cô. Một người đánh xe ngồi phía trước, và một người giữ ngựa trong một chế phục màu xám trơn đang đi tới lui đằng sau những con ngựa để phân tán chúng khỏi những cơn gió lạnh.

Ai đang làm phiền cô ấy bây giờ vậy? Anh rời con đường và phi nước đại về phía ngôi nhà.

Anh đến từ phía sau nên không bị nhìn thấy và lặng lẽ bước vào bằng cửa sau. Những giọng nói vang lên trong một tranh luận, hai nữ và một nam, những giọng này anh nhận ra. Người đàn ông là anh trai anh, Marcus.

Nash dựa người vào cửa ra vào, thở khẽ, và nghe trộm mà không xấu hổ.

“Anh ta nói có điều dối trá đang diễn ra ở đây và tôi không nghi ngờ chuyện đó!” Marcus nói với giọng lạnh lùng và đe dọa nhất của mình.

“Ồ, thưa ngài, Miss Maddy sẽ không bao giờ-” Lizzie bắt đầu.

Maddy cắt lời cô. “Chuyện dối trá là sao?” Tông giọng của cô như đang cảnh báo với bất kỳ người đàn ông nào. Là với một người đàn ông hiểu bất cứ gì về phụ nữ. Chứ không phải anh trai anh.

Nash khoanh tay và tiếp tục thưởng thức câu chuyện. Lửa gặp nước đá. Không nghi ngờ trong đầu anh ai sẽ là người chiến thắng.

“Anh ta nói tôi nên đáp ứng tất cả các đòi hỏi của cô nhưng-“

“Các đòi hỏi?” Maddy bị xúc phạm. “Tôi chưa bao giờ đưa ra bất kỳ đòi hỏi nào với anh ấy hoặc với anh trai anh ấy. Tôi đã viết một bức thư hoàn toàn lịch sự-“

“Tôi có bằng chứng, thưa cô,” giọng Marcus như một dây buộc đầu roi bằng nước đá. “Trong đó khách hàng của tôi đã xin tôi cấp cho cô bất cứ cái gì cô yêu cầu, và như tôi đã nói với cô, đó không phải là kiểu-“

Khách hàng của anh ấy? Marcus đang chơi trò khỉ gì đây? Anh không phải là bất kỳ khách hàng nào.

“Tôi không tin cô! Không có lý do gì để anh ta-“

“Thôi đủ rồi! Nếu cô không giao anh ta ra ngay lập tức, tôi sẽ cho người của tôi đi gặp chính quyền địa phương đấy.”

“Ồ, thưa ngài, Miss Maddy chưa bao giờ làm gì sai-“

“Để yên nào, Lizzie, tôi không cần bảo vệ bản thân mình.” Giọng Maddy sắc bén. “Tôi đã nói với ông anh ấy đã rời đi sáng nay, hoàn toàn không bị hại-“

Marcus khịt mũi. “Mà không có đôi ủng của mình? Tôi không nghĩ thế!”

“Dĩ nhiên anh ấy đã mang đôi ủng của mình.”

“Anh ta đã nói với tôi chúng đã bị cắt ra. Và hãy mang những cái này đến.” Nash nhìn nhanh qua góc phòng và thấy anh trai mình đang vung lên một đôi giày. Tuyệt vời.

Marcus tiếp tục, “Làm thế nào anh ta có thể đi ra ngoài mà không có giày chứ? Giờ thì, đủ quanh co rồi đấy, thưa cô: hãy giao tù nhân của cô ra, hoặc tôi sẽ gọi chính quyền tới.”

“Tôi phải nói với ông bao nhiêu lần nữa đây, anh ấy không phải tù nhân của tôi, anh ấy chưa bao giờ là tù nhân của tôi, và anh ấy đã rời khỏi đây một cách tự nguyện!” Maddy nói qua kẽ răng nghiến lại. “Và đôi ủng của anh ấy đã bị hư, nhưng chỉ một cái, và anh ấy đã buộc nó lại với dây ruybăng đen.”

“Với ruy băng đen?” Marcus nói trong hoài nghi lạnh nhạt. “Cô đã cho thấy sự ngu dốt của mình rồi đấy, thưa cô. Na-khách hàng của tôi luôn luôn ăn mặc không chê vào đâu được và hoàn hảo đến từng chút một: anh ta sẽ không bao giờ buột giày của mình với dây ruy băng đen. Đến chết anh ta cũng không bị nhìn thấy trong đôi giầy bị buộc với-“

“À, nhưng như anh thấy đấy, các tiêu chuẩn của em đã bị giảm xuống đến đáng buồn.” Nash thong thả bước vào.

“Nash!” Marcus kêu lên. “Chú ổn chứ?”

“Vẫn hồng hào, như anh thấy.” Nash mỉm cười và giăng rộng tay ra. “Chào anh, Marcus. Miss Woodford, Lizzie, tôi muốn hai cô gặp anh trai tôi, Marcus, bá tước Alverleigh.”

Tia nhìn của Marcus chạy nhanh qua trên anh, đóng băng lại trên chiếc ủng bên trái của Nash. Chân mày anh cong lên, khi nhìn thấy dải ruy băng đen buộc vào gọn gàng.

“Ồ Chúa tôi,” Lizzie rên rỉ.

“Cái gì?” Marcus liếc nhìn cô.

“Ồ, không, ý tôi…” Lizzie ngượng ngùng chỉ vào bầu trời. Đôi mắt Marcus đờ ra.

“Anh trai anh?” Maddy thở hổn hển. “Bá tước Alverleigh? Tôi đã tưởng anh ấy là luật sư. Anh ấy nói như-“

“Ngụ ý thôi,” Marcus sửa cô một cách lạnh nhạt. “Tôi chỉ đơn giản nói ‘khách hàng của tôi’ và cô tự kết luận như vậy.”

“Không, anh cố tình lừa tôi,” Maddy bắt đầu. Thực tế cô đã chân-chạm-chân với anh trai anh.

“Và cô đã thách thức tôi, thưa cô.”

“Trẻ con, trẻ con, thôi trận cãi nhau không đáng có này đi,” Nash nói nhẹ nhàng, mặc dù sự thật là anh đang thích thú với cảnh hôn thê nhỏ bé của anh bốc lửa với ông anh lạnh lùng, cố gắng kiềm chế của mình.

Cả hai người họ lờ anh đi. “Sao anh không đơn giản là nói với tôi anh là ai chứ? Tại sao lại đùng đùng đi vào dưới lớp vỏ giả vờ và bắt đầu ném các đe dọa vào xung quanh?” Maddy gặng hỏi.

Nash có thể đánh cược rằng chưa ai từng nói với Marcus như thế này trong đời anh ấy. Anh có sở trường của cha họ đó là sự im lặng đe dọa. Nhưng rõ ràng là nó không tác dụng với Maddy.

Marcus nhìn xuống cô qua cái mũi dài của mình. “Bởi vì tôi có cảm giác rằng Nash đã bị thương và bị cầm tù bởi cô, có thể đã ngăn cậu ta đi, hoặc cũng có thể trong một trao đổi cho một đôi giày mới. Tại phần đó không rõ ràng lắm.”

“Để trao đổi cho một đôi giày á?” Maddy chế giễu. “Thật buồn cười! Tại làm cớ gì mà tôi muốn một đôi ủng cưỡi ngựa đàn ông chứ?”

“Ai mà biết được,” anh nói lạnh lùng. “Vì tất cả tôi thấy cô là một người không bình thường.” Giọng anh ngụ ý cho thấy vẫn còn nghi ngờ.

“Sao anh không nói cho tôi biết anh là ai? Tại sao lại giả làm một luật sư?”

“Nash đã nói với tôi cậu ấy đang đi du lịch ẩn danh. Đương nhiên, sau một yêu cầu như vậy, tôi sẽ không tiết lộ danh tính cậu ta hoặc của tôi.”

Cả hai đều quay sang Nash chờ một giải thích. “Sao?”

Nash nhìn chằm chằm vào anh trai. “Du lịch ẩn danh? Bị cầm giữ bởi Miss Woodford để trao đổi cho một đôi giày? Anh đang nói cái khỉ gì vậy, Marcus?”

Như câu trả lời, anh trai anh lôi ra một lá thư và đưa nó cho anh. Nash đọc qua thông điệp anh đã viết vội nguệch ngoạc và bắt đầu phá ra cười. “Em hiểu vấn đề rồi. Em đã viết một cách vội vàng mà, anh thấy rồi đó.”

Marcus, em đã bị thương và đang hồi phục. Hãy cho Miss Woodford bất cứ điều gì cô ấy muốn. Em đang ẩn danh ở nhà cô ấy. Có chuyện dối trá đang diễn ra. Đôi ủng đã bị hỏng, gởi cái mới gấp. Nash.

“Cho tôi xem.” Maddy giật lấy lá thư từ các ngón tay anh và liếc vào. Cô nhìn thấy những chữ viết nguệch ngoạc của anh bên lề lá thư của cô, và hàm cô rơi xuống. “Nhưng đây là thư của tôi. Tôi đã tự mình niêm phong nó mà. Làm cách nào mà anh viết được trong một bức thư đã được niêm phong vậy?”

“À,” Nash bắt đầu. “Đó là khi anh đã nhớ lại được nhưng trước khi anh nói với em anh là-“

“Anh đã mở thư của em,” cô nói quyết liệt. “Anh biết em cảm thấy thế nào khi người ta đọc thư của người khác rồi đấy!”

“Nhưng không có gì cá nhân trong-“

Mắt cô lóe lên. “Không cần biết nội dung thế nào! Hành động đó rất là-“

“Không, không, em nói rất đúng và anh hứa anh sẽ không bao giờ làm thế lần nữa,” anh nói, giơ tay đầu hàng. Đôi mắt màu hổ phách của cô lóe lên. Cô làm vài cái hít sâu, cố kiểm soát cơn giận của mình. Ngực cô nâng lên và hạ xuống thú vị.

Nash ước gì anh mình và Lizzie biến đi. Cô trông thật đáng yêu khi đang tức giận, tất cả đều hồng hào và ửng đỏ và dễ thương. Chín muồi cho “hành động”.

“Ồ, tôi hiểu rồi,” Marcus thình lình lên tiếng.

Cả hai người họ nhìn anh.

“Cô ấy là tình nhân của chú. Điều này giờ đã rõ.”

“Tôi không phải là tình nhân của anh ấy!” Maddy nạt ngang. Và sau đó đỏ mặt, một hình ảnh thường thấy ở cô.

“Cô ấy không phải là tình nhân của em; cô ấy là hôn thê của em,” Nash nói với anh trai.

“Cái gì?” Đôi mắt như đá lửa của Marcus gần như sắp rớt ra khỏi hốc mắt. “Em đã hứa hôn với cái người, cái người…”

“Người phụ nữ đáng yêu, đúng vậy,” Nash nói nhẹ nhàng, mắt anh sắc lẻm và chuyển tải một thông điệp im lặng đến anh trai.

“Anh biết chú đang gặp rắc rối,” Marcus nói trong một giọng dữ tợn. “Vậy là cô ta đã bẫy chú vào-“

Nash tóm lấy cánh tay anh trai và đẩy anh ra cửa. “Anh sẽ giải thích với anh trai anh những gì đã xảy ra,” anh nói với Maddy. “Các cô nói chuyện với nhau nhé.” Anh nháy mắt với Lizzie. “Một tách trà nhé, Lizzie?” Anh đẩy anh trai ra ngoài và dẫn anh ra vườn.

“Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì thế?” anh nói. Anh lấy đôi giày từ tay anh trai, ngồi trên một cái ghế dài, và bắt đầu tháo mấy dải ruy băng từ chiếc giày bị hỏng của mình.

Marcus nói một cách cứng nhắc, “Chú đang gặp rắc rối.”

“Em đã, nhưng trong một cách-” anh nhìn thấy anh mình đang nhìn chằm chằm vào chiếc giày bị đã bị xẻ ra và giải thích, “Cô ấy phải cắt nó ra. Mắt cá chân em đã bị sưng lên và cô ấy nghĩ có thể nó đã bị vỡ.”

“Anh sẽ đưa tiền cho con bé đó.”

“Con bé – Ồ, chắc ý anh là Maddy, Miss Woodford phải không? Cô ấy không phải là “con bé”. Em dự định kết hôn với cô ấy.” Anh mang vào chiếc ủng mới và nắm chân anh giơ lên để ông anh trai kéo chiếc còn lại ra.

“Không cần thiết phải thế. Anh sẽ trả tiền cho cô ta.” Marcus kéo chiếc ủng ra và đứng ngay ngắn bên cạnh đôi ủng bị hư.

Nash đứng lên và giậm chân đi đi lại lại vài bước trong đôi giày mới. “Tuyệt, chúng vừa khít. Cám ơn anh đã đem chúng đến. Em không muốn anh đưa tiền cho cô ấy.”

Marcus cho anh một cái nhìn dò hỏi. “Nhưng có phải cô ta đã bẫy chú vào hôn nhân không?”

“Không.”

Đôi mắt xám như đá lửa của Marcus nheo lại. “Không phải chú đang yêu cô ta đấy chứ.”

“Dĩ nhiên là không. Tuy nhiên, em sẽ kết hôn với cô ấy.”

“Tại sao?”

Nash ngập ngừng, nhưng không còn cách nào khác để nói. “Em đã làm tổn hại cô ấy vì thế-“

“Vậy là cô ta đã lừa chú.”

“Cô ấy không thế. Đó hoàn toàn là lựa chọn của riêng em. Không có gì để tranh luận ở đây hết, Marucs, ý em đã quyết. Em sẽ cưới Miss Woodford vào thứ sáu tới. Các sự chuẩn bị đã xong hết rồi.” Gần như thôi. Còn một vấn đề nhỏ là giấy phép.

“Thương tích ở đầu chú chắc hẳn tệ hơn chú tưởng đấy. Chú đã quên là cô Maude đang lùng sục khắp chiều dài và chiều rộng của ba vương quốc-“

“Chỉ ba thôi hả? Không có Wales sao? Hay là cô ấy tránh Ireland?”*

(* Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland là một liên minh gồm 4 nước: Anh, Wales, Ireland, Scot – ND)

“Đừng có cợt nhã. Cô ấy đang sục sạo khắp đất nước, để mắt đến từng gia đình dòng dõi quý phái để tìm ra một cô dâu cho chú – với sự chủ mưu của chú – còn bây giờ chú lại nói là sẽ cưới cái người, cái người-“

“Cô gái,” Nash nói trong một giọng khó chịu.

Marcus đờ ra. “Chú yêu cô ta rồi,” anh nói trong giọng bị sốc.

“Không hề! Nhưng cô ấy đang trong sự chăm sóc của em và sẽ trở thành vợ em.” Anh khóa mắt với anh trai, và sau một lúc, Marcus buông một cái nhún vai lửng lơ.

“Vậy thì chú tốt hơn nên kể cho anh biết tất cả mọi chuyện. Cô Maude sẽ không vui đâu.”

Nash liếc nhìn bầu trời. “Em không có thời gian. Em phải đưa Maddy đến chỗ của Harry và Nell trước khi trời tối.” Anh hất đầu hướng về phía cỗ xe của Marcus. “Lúc mới nhìn thấy, em không nghĩ nó là của anh. Mới hả?”

“Ừ, nó là kiểu mới nhất-“

“Sao không có huy hiệu của anh trên nó? Và sao chế phục đơn giản thế?”

“Anh thích đi du lịch mà không để lộ lai lịch của mình, thỉnh thoảng.”

“Những con ngựa này trông đẹp tuyệt. Chúng cũng nhanh nữa, đúng không?”

“Ừ, chúng đẹp mã và phi bon bon – Không. Chú không thể lấy chúng, Nash.”

“Em cần chúng, Marcus,” Nash dỗ dành ngon ngọt. “Chỉ một đêm thôi.”

“Anh sẽ không cho chú mượn xe mới của anh cùng với mấy con tuấn mã này để em chở cái người-“

“Cô ấy đã cứu mạng em, Marcus.”

“Vậy đó là lòng biết ơn?”

“Không, nó không phải-” Anh không biết nó là cái gì. “Em sẽ không bàn chuyện đó nữa. Cô ấy gặp nguy hiểm và em cần đưa cô ấy ra ngoài khu vực này tối nay, để giữ an toàn cho cô ấy.”

Marcus cau mày. “Nguy hiểm? Nguy hiểm gì?”

“Cô ấy bị sách nhiễu bởi một người đàn ông ăn mặc như một con ma để dọa cô ấy. Ở vài lần trước, nhà cô ấy đã bị tấn công và cách đây hai đêm những tổ ong của cô ấy đã bị thiêu rụi và rau trong vườn cô ấy bị phá hoại.” Anh chỉ khu vườn bị tàn phá với những cây héo, mới được trồng lại. “Những hành động của em có thể đã làm nó tệ hơn, vì vậy em cần cô ấy được an toàn.”

Marcus nhìn anh vẻ khó hiểu. Nash nhìn chằm chằm trả lại khiến anh phải cúi xuống. Marcus có thể ương ngạnh đến bực mình. “Nó đụng chạm đến danh dự của em, Marcus.”

“Mmm.” Marcus mím môi.

“Vậy anh sẽ giúp em, chết tiệt, hay là em sẽ cầu xin ông mục sư địa phương cho em mượn xe ông ấy đây?”

Marcus gật đầu lạnh lùng. “Được rồi, anh cũng muốn đến thăm Nell với Harry, để xem mấy con ngựa của anh có thể-“

“Không, xin lỗi,” Nash ngắt lời. “Em cần anh ở lại đây.”

“Ở đây? Ý chú là ở trang viên Whitehorn?”

“Ý em là ở đây, trong nhà này. Em cần ai đó ở đây khi tên khốn đó tấn công. Hãy để người giữ ngựa ở đây với anh để đề phòng. Em muốn đi đến cùng chuyện này, bắt tên khốn đó và tìm hiểu lý do hắn làm chuyện đó.”

Chân mày Marcus nhướng lên. “Anh hiểu, chú muốn anh cho chú mượn cỗ xe mới của anh, trong khi chú đưa cái người đàn bà tóc đỏ lắm mồm-“

“Cô ấy rất ngọt ngào khi anh biết rõ cô ấy.”

“-đến chỗ của Harry và Nell, còn trong lúc đó anh phải ngồi trong căn nhà bé xíu thế này và đợi bị tấn công bởi một người hoặc nhiều người nào đó không biết. Phải không?”

“Tóm lại.” Nash nhe răng cười. “Anh khá là sắc sảo đấy, anh trai. Vậy là đồng ý rồi nhé?”

Ông anh cho anh một cái nhìn nhẫn nại. “Vậy anh sẽ làm gì đây trong khi chờ bị tấn công đây hử? Anh không thể tưởng tượng ra căn nhà này có thư viện.”

“Em chỉ có thứ này.” Từ bao yên ngựa của mình, Nash rút ra cái gói chứa những cuốn sách bị cháy xém và đưa nó cho Marcus. “Người quản lý điền trang Whitehorn đã nấu mấy cuốn này – cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Các bằng chứng sẽ ở trong đây. Anh thích thưởng thức mấy số tài khoản và những chuyện khó giải quyết mà.”

Marcus săm soi vẻ khinh miệt cái gói, thở dài, rồi mở nó ra. “Anh không hiểu tại sao mọi người nghĩ chú có tài ngoại giao nhỉ. Theo như anh thấy thì chẳng có gì ngoài những lời điêu ngoa. Ít ra thì căn nhà cũng ấm.” Anh nhét cái gói dưới nách.

“À,” Nash nói trong một giọng làm Marcus nhìn anh với vẻ có linh tính. “Maddy thường đi ngủ sớm vì vậy sau khoảng 9 giờ anh phải tắt lò sưởi. Và không cả nến hoặc đèn lồng. Em muốn Bloody Abbot nghĩ tất cả họ đều đã đi ngủ – đó là khi hắn tấn công.”

“Bloody là ai vậy?”

“Đó là con lợn ẩn mình, vờ làm bóng ma của một tu viện trưởng đã bị sát hại đã lâu, rất nổi tiếng ở đây.”

“Anh hiểu rồi, vậy là anh phải ngồi trong căn nhà bé tẹo này trong cái lạnh và bóng tối, chờ đợi bị tấn công bởi một tên tội phạm liều lĩnh ăn mặc như một bóng ma tu sĩ, trong khi chú cưỡi ngựa trong sự thoải mái của cái xe của anh, tháp tùng Miss Woodford đến chỗ Nell và Harry. Thật là thú vị. Anh không nghĩ là mình có thể hộ tống cô ấy đến đó trong chiếc xe của mình trong khi chú ngồi trong bóng tối. Không hả? Anh cũng không nghĩ vậy.”

“Với tâm trạng của cô ấy lúc này, em nghi ngờ cô ấy chịu đi cùng đường với anh đấy. Em sẽ quay lại đây sau khi em thả Maddy và bọn trẻ ở chỗ Harry và Nell.”

“Bọn trẻ? Bọn trẻ nào? Chú sẽ cưới một phụ nữ đã có con rồi hả? Con ai? Mấy đứa?”

“Không phải như anh nghĩ đâu, chúng là những đứa em kế mồ côi của cô ấy. 5 đứa, tuổi từ bốn đến mười hai.”

Chân mày Marcus bắn lên. “Năm?”

Nash gật đầu.

Đôi mắt Marcus nheo lại. “Chú thật là xảo quyệt, em trai. Đừng nghĩ rằng anh đã không nhận thấy chú không đề cập tới cái chi tiết nhỏ này cho đến khi anh bắt được từ ngữ của chú, vì vậy anh cảnh báo chú: nếu một trong số những đứa nhóc hỗn xược ấy nôn ra trong xe anh, chú sẽ mua cho anh một chiếc mới. Và nó không có rẻ đâu – anh đã ráp nó theo những thông số kỹ thuật đặc biệt của anh đấy.”

Nash bật cười. “Xong.”

Bình luận