Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Accidental Wedding

Chương 24

Tác giả: Anne Gracie

Hãy tạo một phong cách, Grand-mère đã luôn nói thế. Trong hành lang dẫn đến cầu thang, Maddy hít một hơi thật sâu. Thử thách công cộng đầu tiên của cô trong vai trò vợ Nash.

Vũ hội diễn ra ở Alverleigh House, nơi ở của bá tước vùng Mayfair, vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã được nói tới trong mùa lễ hội này. Những thành phần ưu tú nhất của xã hội Luân Đôn sẽ xuất hiện ở đây tối nay – nói rộng ra là xã hội Châu Âu nếu tính cả những đại sứ – mỗi một trong số họ đều tò mò để gặp – và đánh giá – người không là ai cả mà Nash Renfrew đã cưới một cách bất ngờ. Và, tất nhiên, là đề gặp bà đại công tước Anna Petrovna – là chị, là con gái, và là cô của các Sa Hoàng.

Maddy không chỉ bồn chồn trong dạ dày, mà nó còn đang quặn lên…Tất cả đều đang nhào lộn và sôi sùng sục.

Lady Gosforth xuất hiện ở khuỷu tay của cô, trông tuyệt vời trong bộ váy dạ hội màu nâu cánh gián và đăng ten vàng. “Căng thẳng?”

Maddy nuốt khan. “Một chút ạ.”

Lady Gosforth nâng kính cầm tay lên và quét qua Maddy. Tác động này còn được tăng cường bởi một chiếc mũ lớn được thêu cầu kỳ, trên mọc ít nhất là một tá lông vũ màu nâu vàng. Cộng thêm cái mũi cao của bà – để tạo thêm ấn tượng.

Maddy bình tĩnh chờ đợi cho sự “ngâm cứu” của bà kết thúc. Giờ cô đã biết vẻ hống hách của Lady Gosforth chỉ là biểu hiện bề ngoài. Tuy nhiên, trong mắt người phụ nữ đứng tuổi này Maddy vẫn chưa chứng minh được mình xứng đáng là vợ Nash.

Lady Gosforth cho một cái gật đầu nhanh. “Dễ thương lắm, cô bé. Màu vàng úa rất hợp với cháu. Nó với bộ trang sức đá topaz rất hài hòa và cũng hợp với màu mắt cháu nữa.” Bà nhìn chăm chú qua kính cầm tay ở chiếc vòng cổ của Maddy và cau mày. “Khá khác thường. Hình như là hình con gì đó thì phải.”

Maddy sờ vào chiếc vòng cổ và mỉm cười. “Vâng ạ, chúng là những con ong. Cháu rất thích ong.” Nash đã tặng Maddy bộ trang sức đá topaz gồm vòng cổ, hoa tai và vòng đeo tay sáng nay. Anh đã đặt thiết kế đặc biệt dành riêng cho cô.

Lady Gosforth chớp mắt. “Lạy Chúa, cháu á? Thật kỳ quặc. Thôi đừng bận tâm, dù sao nó cũng trông khá đẹp. Và tạo ra được một phong cách cho riêng mình thì rất đáng khen đấy.”

Ở tầng dưới, mọi người đã bắt đầu tụ tập. Lòng bàn tay Maddy cảm thấy hơi ẩm ướt. Cô đeo đôi găng tay dài màu trắng vào. Cho tới bây giờ thì mới chỉ có những người bạn thân thiết và những người họ hàng đã dùng bữa tối với họ trước vũ hội, những người bạn của Nash. Giờ cũng là bạn của cô.

“Sẽ có khá nhiều bực bội tối nay đấy, vì thế hãy cảnh giác nhé.”

Maddy gật đầu. Cô biết chứ. Tất cả những cô gái mà Lady Gosforth đã chọn lựa cho Nash, là ví dụ. Và tất cả họ sẽ bực tức vì bị cho ra rìa.

“Đừng trông lo lắng quá như thế; chỉ là một vũ hội thôi mà,” Lady Gosforth nói với cô. “Người ta có thể nhăn nhó phóng đại lên, tuy vậy, dù sao cũng chỉ là một trò chơi.” Bà phát nhẹ vào cánh tay Maddy với vẻ hăng hái. “Cứ việc đấu khẩu và mỉm cười. Thân thiện một cách duyên dáng, nhưng nếu cháu không thể, thì cũng đừng để họ trích máu của cháu nhé.”

Maddy nhăn nhó. “Nói thì dễ hơn làm ạ.”

“Nhưng đáng để làm đấy,” quý bà đứng tuổi nói một cách trịch thượng. “Không có gì là tự nhiên là cái mà dân thượng lưu hay nói đấy. Nhưng cũng giống như một tấm bản đồ cổ vậy: những vùng đất nguy hiểm thì luôn đầy rồng.” (*)

(* Nguyên văn “But it’s like the old maps: here be dragons.” – Ở bản đồ thời trung cổ, các vùng đất nguy hiểm hay chưa được khám phá thì được đặt vào biểu tượng thủy quái hoặc các sinh vật thần thoại khác – ND)

Họ đã đi đến đầu cầu thang lớn. Từ đây, Maddy sẽ phải đi xuống một mình, tất cả mọi cặp mắt sẽ dồn vào cô. Cô dừng lại, cố gắng bình tĩnh.

“Hãy vững chắc và kiên quyết, cháu sẽ không thất bại,” Lady Gosforth nói. (*)

“Cô trích dẫn Macbeth với cháu phải không? Lady Macbeth?”

(* Nguyên văn ” Screw your courage to the sticking place and you’ll not fail” – Một câu thoại trong vở Macbeth của Shakespear – ND)

Maddy hỏi cố nén cười. “Có phải cô đề nghị cháu hãy theo gương của bà ấy thà giết chồng còn hơn là…gây phiền hà cho các vị khách?”

Lady Gosforth cười khanh khách. “Ví dụ thôi, cứ tỏ ra một chút khó chịu vào! Cháu sẽ làm được, cô bé, cháu sẽ làm được thôi.” Bà đẩy nhẹ cô. “Xuống đi. Và đừng để họ thấy vẻ căng thẳng của cháu.”

Giống như là bà ngoại cô đang nói vậy. Maddy hít một hơi sâu và bắt đầu đi xuống cầu thang dài, cố gắng không để ý tới những đôi mắt đang nhìn cô.

Chính là đây, Grand-mère. Chúc cháu may mắn đi.

Một tiếng sau, những lo lắng cũng đã vơi đi. Phần nào. Maddy đứng với Nash, Marcus và cô Maude ở lối vào phòng khiêu vũ, chào hỏi mỗi vị khách khi họ đến, và được giới thiệu là cô dâu của Nash.

Lady Gosforth đã đưa cho Maddy một danh sách khách mời vài ngày trước, nói rằng Maddy nên nhớ vài tên tuổi của các vị khách quan trọng. Bà cũng đã cho cô biết vài đặc điểm của họ. Maddy rất biết ơn vì điều đó.

Tốt hơn mong đợi khi Nash thầm thì những thông tin vụn vặt về mỗi cặp đôi khi họ tới, làm Maddy quên đi những căng thẳng và có thể khẽ nhún gối chào hỏi những vị khách một cách tự nhiên hơn.

Ai ai cũng mỉm cười, ai ai cũng duyên dáng. Nhưng bạn không bao giờ biết khi nào thì cây kim mới thò ra ngoài. Chỗ nào nguy hiểm chỗ đó có rồng.

“Mrs. Renfrew, cô vốn đến từ Leicestershire, tôi đã được bảo thế.” Một quý bà tóc vàng, ốm nhom trong bộ đồ lụa màu đồng thiếc và lóng lánh kim cương mỉm cười vẻ ấm áp với cô. Maddy mỉm cười ấm áp đáp trả. “Chính xác, Lady Mannering.”

“Nhưng mà không ai ở Leicestershire đã từng nghe nói tới cô,” người phụ nữ nói, nụ cười nhạt dần rồi chuyển sang một cái cười nhạo. “Chẳng.Có.Ai.” Những người bạn bà ta cười khúc khích, trao đổi những cái nhìn tinh quái khi họ chờ đợi lời biện hộ của Maddy.

Nhưng Maddy lớn lên ở một đất nước nơi mà người Anh và các quý tộc đều bị khinh thường. Nếu cô có thể sống sót ở một nơi mà giới bần nông Pháp công khai sự thù địch, thì cô cũng có thể sống sót với những lời lăng mạ của một của một bà tóc vàng gầy nhom ăn mặc không tương xứng. Cứ việc đấu khẩu và mỉm cười.

“Không lạ vì khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi và tôi đã chuyển đến Pháp,” Maddy trả lời với một nụ cười trơn tru. “Tôi chỉ mới trở lại Anh gần đây thôi, và cha tôi đã bị một tai nạn săn bắn nghiêm trọng một thời gian ngắn sau đó, vì thế dĩ nhiên chúng tôi đã không thể tham dự một dịp tụ họp địa phương nào. Và sau đó chúng tôi có tang…Bà đã từng đến Pháp chưa, Lady Mannering?”

“Chưa.” Lady Mannering nhe răng của mình và lượn đi mất.

“Xử lý khéo đấy,” Lady Gosforth thì thầm vào tai cô. “Một người khó gây cảm tình, cái bà đó. Một quả phụ. Bà ta đã để mắt đến Nash. Cháu đang làm tốt đấy.”

Nhưng Lady Mannering chỉ là người đầu tiên trong số nhiều người.

“Người ta nói Woodford House đang được cho thuê,” bà tước công Lethbridge nói, với một nụ cười lạnh nhạt, cũng nói với Maddy rằng bà cũng đã nghe về những món nợ của cha cô.

“Đúng vậy,” Maddy trả lời một cách lịch sự. “Chẳng ai muốn để không một ngôi nhà trong khi cả gia đình ở Nga, đúng không ạ? Và hẳn họ sẽ vui vì đã tìm ra những người thuê nhà tuyệt vời như thế.”

Đây là một trò chơi. Và cô đang ở một mình. Nash không đứng quá xa cô, tin tưởng cô có thể xoay sở, nhưng vẫn sẽ có mặt, cô biết, nếu cần thiết. Anh có biệt tài nói ra những lời có sức thuyết phục để xoa dịu căng thẳng. Cô nhất định sẽ làm được.

Đứng bên cạnh Maddy, Lady Gosforth tuyên bố bà đã chấp nhận cách cư xử và lập trường của cô, dù không phải bằng lời. Ngay cả bá tước, người chưa bao giờ nói gì, cũng chỉ cho cô thấy sự ủng hộ của anh với cô trong những dấu hiệu phải tinh ý mới thấy.

Thông điệp đã rất rõ ràng: gia đình Nash và bạn bè của anh đã ủng hộ cuộc hôn nhân này. Cũng như vợ anh.

Cũng có nhiều người thật sự đáng chào đón. Maddy nhún gối chào hai ông bà công tước già, họ đã ân cần gật đầu chào Maddy, chúc mừng hôn nhân của Nash, mời Lady Gosforth tới thăm cháu bà vào tuần tới, rồi lụm khụm bước đi.

Đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một vũ hội buồn, nhưng Maddy sẽ cố gắng để nó được thành công. Maddy đã cho thấy cô có thể đối phó với những trận công kích ẩn trong những chuyện trò giả vờ. Chỉ có một trở ngại lớn: bà đại công tước Nga. Một khi bà ấy đến, và Maddy cũng đã được giới thiệu, Maddy sẽ rời khỏi vị trí đón khách và bắt đầu khiêu vũ. Cô đang trông chờ chuyện này. Cô và Nash đã luyện tập mỗi ngày, và cô đã sẵn sàng, hơn cả sẵn sàng.

“Công chúa, Nữ công tước Anna Petrovna Romanova, Đại công tước Nga Hoàng.”

Cái tên vang dội lên trong phòng khiêu vũ đông đúc.

Một sự im lặng bao trùm khắp phòng. Mọi người đều quay về phía cửa ra vào. Một quý bà nhỏ người, dáng vẻ cao quý chầm chậm bước vào, chống trên một cây gậy ngà voi. Đi hai bên bà là khoảng nửa tá những hộ vệ đẹp trai trong bộ đồng phục quân đội rực rỡ, theo sau là một nhóm những quý bà người Nga, quàng khăn choàng và những trang sức khác.

Nash mỉm cười, cúi mình sâu sắc và nói trong một giọng Anh trang trọng, “Chào mừng Công Chúa đến nước Anh.” Rồi anh thêm vào bằng tiếng Pháp, “Tôi hy vọng chuyến đi của bà từ St Petersburg đã được thuận buồm xuôi gió.”

Mọi người vươn về phía trước để nghe.

Bà đại công tước cười khàn khàn. “Rất tệ, cậu bé. Nhưng may mắn là tôi chưa bao giờ bị say sóng.”

Trở lại tiếng Anh, Nash giới thiệu anh trai và cô anh, và bà đại công tước chào họ, sau đó chuyển sang tiếng Anh để bình luận về sự giống nhau giữa hai anh em, về vẻ đẹp trai của ngài bá tước, và sự thanh lịch của cô anh.

Đám đông càng tiến lại gần hơn, người ở phía trước thì thầm cho những người ở đằng sau, tường thuật lại những điều bà công tước nói. Rõ ràng tiếng Anh không phải là một ngôn ngữ bà sử dụng tốt.

Sau đó Nash kéo Maddy về phía trước. “Tôi xin giới thiệu cô dâu của tôi, Mrs. Madeleine Renfrew.”

Maddy nhún gối sâu, chậm, động tác chỉ thích hợp đối với các chức vị vương tôn. Trong ngôi nhà gỗ trong rừng, Grand-mère đã bắt cô tập luyện hàng trăm lần cho đến khi cô thành thục, dù Maddy biết chắc cô chẳng bao giờ có cơ hội gặp hoàng thân quốc thích.

Lady Gosforth há hốc miệng kinh ngạc. Maddy đóng băng trong một giây. Có phải cô đã phạm sai lầm? Nhưng Grand-mère đã huấn luyện cô rất chặt chẽ mà. Cô từ từ đứng thẳng người, và lần đầu tiên, bắt gặp cái nhìn của bà đại công tước.

Quý bà đang mỉm cười. “Tôi không nghĩ cô gái trẻ nào cũng có thể làm tốt hơn,” bà nói với Nash bằng tiếng Pháp. “Rất Pháp, rất duyên dáng. Nó làm tôi nhớ tới những ngày còn ở Versailles. Biết nói tiếng Pháp chứ, cô bé? Tôi thấy sợ cái âm lưỡi tiếng Anh này rồi.”

“Dạ biết, thưa công chúa, tôi là con lai Pháp ạ,” Maddy trả lời bằng tiếng Pháp.

“Không phải Pháp không, mà còn là kiểu tiếng Pháp hoàng gia ở Versailles,” bà đại công tước tuyên bố một cách hài lòng. “Tôi cũng đã ở đó nhiều năm khi tôi còn là một cô dâu trẻ. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của đời tôi. Mẹ cô là ai, cô bé? Có lẽ tôi biết bà ấy.”

“Mẹ tôi là Louise ạ, con gái duy nhất của Marianne de Rohan, nữ bá tước Bellegarde.”

Một làn sóng thì thầm lan ra khắp phòng.

Chân mày bà đại công tước cau lại. “De Rohan, De Rohan…” Bà lắc đầu. “Có một cái gì đó, nhưng tôi không thể nhớ. Bà ấy cũng ở tại Versailles chứ?”

“Vâng ạ, thưa công tước, bà ngoại tôi là một trong số những người phụ nữ thân cận của Hoàng hậu.”

“Tôi biết tất cả những người phụ nữ thân cận của Hoàng hậu – Marie Antoinette đáng thương, một số phận thật bi thảm. Bà ấy là một người phụ nữ ngọt ngào. Bà ngoại cô, có phải bà ấy cũng…?” Bà bỏ lửng tế nhị…

“Không ạ, thưa công tước, Grand-mère đã thoát được cuộc khủng bố đó, mặc dù bà đã mất chồng và con trai, và gần như tất cả các họ hàng của bà. Mẹ tôi đã trốn thoát bằng cách kết hôn với một người Anh.”

Đại công tước tặc lưỡi vẻ thông cảm. “Thật đáng sợ cho những việc mà người ta đã bị cuốn vào. Nó đã không xảy ra ở Nga, cám ơn Chúa.” Bà làm dấu thánh.

“Bà của Maddy đã sống sót bằng cách trốn giữa những tổ ong,” Nash nói với bà.

“Những tổ ong ư?” Bà đại công tước nhìn chằm chằm. “Có phải bà ấy là người phụ nữ nuôi ong của Marie Antoinette? Tôi nhớ bà ấy rồi! Bà ấy đã từng cho tôi mật ong. Và nó rất ngon.” Bà nghiêng nghiêng đầu xem xét Maddy, sau đó gật đầu. “Tôi nghĩ, cô có màu tóc giống bà ấy, giờ thì tôi đã nhớ ra.”

Maddy chạm vào tóc mình vẻ ngạc nhiên. “Tôi ạ, thưa công tước? Tóc Grand-mère màu trắng, kể từ khi tôi biết bà.” Có lẽ nó đã thành màu trắng sau khi chồng và con trai bà bị xé nát bởi đám đông, cô nghĩ, nhưng cô chưa bao giờ thắc mắc về màu tóc ban đầu của bà.

“Đó là màu vàng nâu sậm dễ thương. Tôi rất thích màu đó khi còn trẻ.” Bà tươi cười với Maddy. “Vậy là, cháu gái của Marianne de Rohan đã kết hôn với Mr. Renfrew yêu quý của tôi. Thật thú vị. Cô phải thường đến thăm tôi ở St. Petersburg đấy. Đưa tôi cánh tay cô nào, cô bé, và tìm cho tôi một cái ghế. Tôi sẽ chuyện trò nhiều hơn với cháu gái của người bạn ở Versailles của mình.” Rồi bà dẫn Maddy đi qua căn phòng, theo sau là những tiếng xì xầm vỡ ra.

“Thành công!” Bà cô Maude nói vào tai Nash. “Hoàn toàn thành công! Cô không thể lập ra một kế hoạch tốt hơn thế mặc dù cô đã cố gắng.”

Nash nhìn chằm chằm đằng sau vợ anh, sững sờ. “Cô ấy…thật ngạc nhiên.” Anh thở hắt ra. “Cháu chưa bao giờ biết. Tại sao cô ấy chưa bao giờ kể cho cháu nghe bà ngoại cô là một nữ bá tước nhỉ?”

“Chuyện đó sẽ tạo ra khác biệt sao?”

“Không ạ, tất nhiên là không.”

Lady Gosforth mỉm cười. “Cô bé đã nói với cô những điều này khi lần đầu tiên gặp cô, nhưng cô đã bỏ qua nó như là một lời khoe khoang trống rỗng. Nhiều người khoe mình có những mối quan hệ quý tộc Pháp, để tạo thuận lợi cho họ.”

“Và có một điều trùng hợp bất ngờ, bà của Maddy là bạn cũ của đại công tước.”

Lady Gosforth khịt mũi vẻ quý phái. “Cô rất nghi ngờ chuyện đó.”

Nash cho bà một cái nhìn sắc sảo. “Ý cô là gì thế? Tại sao bà đại công tước lại phải dựng chuyện này lên?”

“Cô không có ý nói bà ấy nói dối. Cô cho rằng vợ anh đã làm bà ấy nhớ lại những ngày còn trẻ của mình, và bà ấy đã chộp lấy cái ký ức đó. Bà ấy muốn nhớ là mình có một tình bạn với bà của Maddy, và bà đã làm thế. Tại sao lại không chứ? Trong một đất nước xa lạ, vào tuổi xế chiều, khi mà nhiều người bạn của mình đã mất…” Bà nhún vai.

“Thành thật mà nói, cháu không quan tâm đó là gì,” Nash nói, quét mắt qua khắp phòng để tìm nơi vợ anh đang ở với bà đại công tước. “Thật tuyệt vời khi quý bà đó đã thiết lập cho Maddy của cháu đường đến thành công.”

Lady Gosforth gật đầu và hít một hơi thật sâu, hài lòng. “Anh có thể cám ơn cô sau cũng được.”

Nash cho bà một cái nhìn kinh ngạc. “Cám ơn cô á? Cô đâu có lên kế hoạch cho điều kỳ lạ này xảy ra đâu. Còn về chuyện sắp xếp cho vũ hội này, vâng, dĩ nhiên là cháu cám ơn-“

“Không phải, ngốc à. Anh chẳng phải đã bảo cô anh muốn có một hôn nhân tuyệt vời sao, thì đó là đây!” Lady Gosforth ra hiệu, mang phong cách Pháp. “Anh đã được. Và sau đêm nay, cả thế giới sẽ biết chuyện này. Cái nhún gối đó! Ngay cả cô cũng không thể dạy tốt hơn cho các đứa cháu yêu quý của mình! Và cô bé cũng đã có những mối liên hệ tốt, dù tất cả đều đã qua đời. Nhưng chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần quy phục bà đại công tước đó thì cháu gái của tôi sẽ nổi tiếng ở hoàng gia Nga thôi, cứ nhớ lấy lời tôi.”

“Cháu không cưới cô ấy vì cô ấy biết nhún gối hay những mối quan hệ của mình,” Nash nói. “Và cô cũng chẳng làm gì với điều đó cả.”

“Tất nhiên là không rồi, cậu bé thân mến. Vì anh đã ngã ngựa-“

“Cháu không ngã, mà là con ngựa bị trượt.”

“- và vì thế mà cái đầu bướng bỉnh của nhà Renfrew mới vỡ ra để anh rơi vào vòng xoáy tình yêu. Một kết quả hoàn hảo cho tất thảy mọi người. Và đó cũng là một thành công với tôi!” Bà vỗ nhẹ vào má anh và bỏ đi vẻ hả hê.

Dàn nhạc đang chơi một điệu waltz. Nash băng ngang qua đám đông trong phòng khiêu vũ đến một đám đông khác đang tụ tập quanh bà đại công tước và người được bảo trợ mới của bà.

Công nương, Đại công tước Anna Petrovna Romanova có thể tìm một ai khác để nói chuyện. Nash muốn nhảy với vợ của mình…

Bình luận