Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Là Ai Của Ai

Chương 42

Tác giả: Tiên Chanh

Ella thấy anh vào thì cười hỏi: “Hà, thế nào gọi là chúc Tết không phải ngày?”

Hà Thích lúng túng, nghi ngờ hỏi Viên Hỷ: “Chúc Tết gì thế?”

Ella lại cười tiếp: “Họ nói em đến đây chúc Tết không phải ngày, em có chúc Tết gì đâu.”

Hà Thích nghĩ ngợi mãi mới sực hiểu họ đang ám chỉ Ella là sói đi chúc tết gà, không tốt lành gì. Anh nhìn Viên Hỷ, chỉ thấy khóe môi cô thấp thoáng nụ cười lạnh lùng thì bỗng thấy bực mình, thấy họ bắt nạt Ella tiếng Hoa không giỏi nên mới cố tình nói những câu lắt léo. Nhưng có Ella ở đây nên anh cũng không tiện nói thẳng, chỉ bảo: “Không có ý gì, họ đang đùa em thôi.”

Viên Hỷ không nhịn được cười lạnh, thầm nghĩ cô Ella này đúng là phóng khoáng ngây thơ, rõ ràng chỉ Bì Hối nói mà cô ta chuyển thành “họ” nhẹ bẫng như thế, đến tai Hà Thích thì không hiểu anh sẽ nghĩ gì.

Bì Hối không muốn để Viên Hỷ bị oan ức như thế, nên cười lạnh một tiếng: “Đừng có họ này họ kia, câu đó là do mình tôi nói, đừng giở trò lương thiện ngây thơ đó đi, ai mà chả biết.”

Nghe câu đó xong, Hà Thích đột ngột thấy lửa giận bốc lên. Trong quan hệ với Ella, anh luôn tự vấn lòng mình không có gì để hổ thẹn, mà trước kia cũng đã nói rõ với Viên Hỷ rồi, tuy anh không yêu Ella nhưng dù sao cũng đã có lỗi với cô, không thể yêu thì cũng phải tôn trọng. Anh thấy rất ức chế, chân Ella bị bỏng đến mức ấy, lẽ nào anh mặc kệ được? Hơn nữa Ella cũng đã hoàn toàn từ bỏ anh, thật lòng xem anh là bạn, mà đối với Viên Hỷ cũng không chút ác ý, thấy Thanh Trác ốm cũng nhiệt tình giúp đỡ. Nhưng Viên Hỷ gần đây cũng không biết thế nào mà tính cách vốn trước nay hiền lành rộng lượng, mà nay chẳng những không nể mặt Ella, đến cả lúc nói chuyện với anh cũng sắc bén chua cay. Anh nghĩ chắc do tình hình nhà cô không ổn nên tâm trạng cô sa sút, vì vậy anh luôn nhẫn nhịn, song anh không thể chịu đựng bọn Bì Hối sỉ nhục Ella. Huống hồ gì anh biết Bì Hối luôn ghét anh, lúc nào cũng có ý gán ghép Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, rõ ràng không phải nhằm vào Ella mà là nhằm vào anh thì có.

Hà Thích hít một hơi, anh không muốn xung đột với bạn bè Viên Hỷ, chỉ cố nén cơn giận trong lòng: “Bì Hối, em đừng nói như thế.”

Bì Hối vốn không sợ đấu khẩu, lại thêm thấy Hà Thích bảo vệ Ella thì càng bất bình thay Viên Hỷ, kêu lên một tiếng “ối chao”: “Thế phải nói gì nào? Dán băng keo vào miệng như Viên Hỷ chắc? Bộ tôi nói không đúng à? Anh trai Viên Hỷ nhập viện, cô ta là cái thá gì? Túm tụm vào đây là có ý gì? Bày đặt làm Đức Mẹ cơ đấy! Cũng chả hỏi nhà người ta có thèm cô ta giúp đỡ hay không nữa!”

Viên Hỷ thấy Bì Hối đã nói hết những lời mình nghĩ rồi, cô nghĩ nội tâm mình đúng là đen tối, có những câu cô không nói nhưng không có nghĩa là không nghĩ tới. Nếu chỉ có cô và Ella thì e rằng những lời cô nói còn khó nghe hơn Bì Hối, nhưng cô rất rõ bây giờ không phải lúc nói, thế là cô kéo ống tay áo Bì Hối: “Được rồi, cậu bớt nói lại đi.”

Hà Thích mặt đỏ bừng, chỉ Bì Hối quát: “Em!”

Ella vội vàng kéo tay Hà Thích, cúi đầu nói nhỏ: “Em hiểu.” Rồi ngẩng lên nhìn mọi người, cố gượng cười bảo: “Tôi còn việc phải đi trước, mọi người cứ nói chuyện nhé.” Rồi dựa vào giường đứng dậy, cúi gằm đầu nhảy lò cò ra ngoài.

Bì Hối cười gằn, hất cằm lên về phía Ella, bảo Viên Hỷ: “Cậu cũng học tập người ta đi.”

Viên Hỷ cười mệt mỏi, khẽ khàng thốt ra một câu: “Đi nhé, không tiễn.”

“Viên Hỷ!” Hà Thích kéo Ella lại, hỏi Viên Hỷ với giọng khô cứng: “Có phải em cũng nghĩ như thế?”

Ella cắn môi không nói gì, vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh. Viên Hỷ nhìn với vẻ mặt lãnh đạm, im lặng.

Hà Thích nhìn cô chằm chằm, khà giọng nói: “Anh đã nói anh và Ella bây giờ chỉ là bạn, em có chịu tin không?”

“Em tin.” Viên Hỷ khẽ nói.

Bì Hối trừng mắt nhìn Viên Hỷ với vẻ hận thép không thành gang. Trương Hằng dựa vào khung cửa tỏ ý cười cười, vẻ rất thích thú xem trò hay. Bộ Hoài Vũ vẫn quay lưng lại mọi người, ngồi trên ghế trò chuyện với Thanh Trác, hình như những gì vừa xảy ra không hề liên quan gì đến anh.

Sắc mặt Hà Thích hòa hoãn dần, vừa định lên tiếng thì nghe Viên Hỷ thờ ơ nói: “Ella là bạn anh, Bì Hối là bạn em, bạn anh và bạn em không hợp nhau, em không để bạn anh đi thì chả lẽ bắt bạn em đi?”

Bì Hối suýt tí nữa kêu “Được!”, hoàn toàn hiểu ra thế nào gọi là “chó không sủa mới cắn người”. Trương Hằng còn khoa trương hơn, còn lén lút giơ tay cái lên với Bì Hối. Nhưng trong lòng Viên Hỷ vẫn chẳng thấy thoải mái, cô không hiểu, rõ ràng mấy hôm trước cô và Hà Thích còn tốt đẹp, tại sao giờ đây lại thành ra nông nỗi này? Là vì cô Ella kia ư?

Sắc mặt Hà Thích vừa khá hơn lại tái xanh, anh nghiến chặt răng, phẫn nộ nhìn Viên Hỷ, tay lại nắm chặt Ella không buông. “Là do anh đã đưa cô đến đến bệnh viện sao?” Anh hỏi.

Viên Hỷ hơi cau mày, cô không mong muốn giải quyết chuyện hai người trước mặt mọi người. Nhưng Hà Thích nhìn cử chỉ đó lại nghĩ ra ý khác, anh bỗng cười phá lên, chỉ vào lưng Bộ Hoài Vũ hỏi: “Vậy anh ta thì sao? Ban đêm em ra ngoài với anh ta thì là gì?”

Bóng lưng Bộ Hoài Vũ cứng lại.

Viên Hỷ cố đứng thẳng nhìn Hà Thích, cô biết anh ám chỉ hôm nào, đó là lần đầu cô đưa mẹ và Tiểu Hồng ra ngoài mua quần áo, là khi cô đã sắp phát điên lên, không gắng gượng nổi. Sự ngờ nghệch khờ khạo của anh trai, sự tham lam của Tiểu Hồng, sự tính toán chi li của mẹ, và cả nỗi ngại ngùng và tránh né của anh, tất cả đã khiến cô không chịu đựng nổi, thậm chí bắt đầu thấy nghi ngờ ý nghĩa của sinh tồn. Hôm ấy, cô mượn tiền của Bì Hối, tuy rất khó khăn nhưng cô vẫn đưa tay cho Bì Hối, vì cô không biết ngoài Bì Hối ra thì cô còn cầu cứu được ai. Buổi tối, Bộ Hoài Vũ đến, không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ đưa cô đi ăn, cho cô chút hơi ấm.

Viên Hỷ đã nhìn Hà Thích như vậy, một lúc lâu sau mới nghe mình lên tiếng: “Hà Thích, anh đưa Ella về trước đi, được không?”

Hà Thích cười méo mó: “Tại sao không nói? Là vì không dám à? Hôm ấy anh đã đi theo sau hai người cả đoạn đường, em có biết trong lòng anh thấy thế nào không? Nhưng anh có nói gì với em không? Vì anh tin em, anh tin em sẽ không phản bội anh, nhưng Viên Hỷ, em đã từng tin anh hay không?”

Viên Hỷ không ngờ anh lại nói thế trước mặt mọi người, giận đến mức cơ thể run bắn lên, môi run run không nói được gì. Hà Thích vẫn không thôi, như thể bị trúng tà, mắt đỏ vằn tiếp tục nói: “Anh dám làm bạn với Ella, còn em? Viên Hỷ, em dám không?”

“Hà Thích!” Bì Hối hét lên, “Anh nói bậy bạ gì thế hả?”

Viên Hỷ đưa tay giữ lấy Bì Hối, ánh mắt nhìn trừng trừng Hà Thích, hồi lâu sau mới chậm rãi nói nói, run rẩy đến lạc cả giọng: “Hà Thích anh đi đi, anh đi với Ella đi, được chứ? Chuyện giữa chúng ta hà tất phải lôi người khác vào?”

Hà Thích chỉ đứng đó với nét mặt tức tối và quyết liệt, nhìn Viên Hỷ mà không động đậy.

Viên Hỷ hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế giọng mình: “Em không dám, vì em sợ mọi người sẽ dính líu mãi không gỡ ra được, em sợ tình cảm mình không thể trong sáng, em sợ những mờ ám còn lại sẽ là bất công với một người khác. Hà Thích, anh quang minh chính đại, tại sao anh lại nói dối em? Tại sao em không dám nói anh đang chăm sóc cô ta? Anh bảo anh không thấy mình có gì phải hổ thẹn, nhưng anh có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của em? Cô ta dựa vào đâu mà ngày nào cũng đảo qua đảo lại trước mặt em? Em ghét cô ta, ghét cô ta! Anh có thể xem cô ta là bạn, dựa vào đâu mà yêu cầu em cũng phải xem là bạn? Em và cô ta là bạn kiểu gì?” Càng nói càng chua cay, cô run run tay chỉ vào Bộ Hoài Vũ: “Anh hỏi em và anh ấy là gì à? Được, em nói cho anh biết, bọn em bây giờ chẳng là gì cả. Hà Thích, em không thể phóng khoáng được như anh, nâng lên được đặt xuống được, em không tài nào xem anh ấy là bạn, em chỉ có thể trốn tránh, xem anh ấy là người xa lạ. Chẳng lẽ thế cũng sai? Em có thể vì anh mà không gặp anh ấy, không có bất kỳ dính líu nào với anh ấy, còn anh? Hà Thích, anh làm được không? Anh có thể vì em mà xem Ella là người qua đường không? Anh có thể vì em đoạn tuyệt tất cả quan hệ với cô ta không?”

Trong phòng bỗng yên tĩnh đến bất ngờ, đến Thanh Trác cũng hoảng sợ trước vẻ mặt của Viên Hỷ, trùm chăn lại không dám nói gì. Không biết từ lúc nào mà Bộ Hoài Vũ đã quay lại. Sắc mặt anh nhợt nhạt, hơi mím môi, lặng lẽ nhìn Viên Hỷ, đôi đồng tử đen nhánh ánh lên quá nhiều sắc đen như mực, cũng che giấu đi tất cả tình cảm của anh.

Viên Hỷ như sực tỉnh, đờ đẫn nhìn Bộ Hoài Vũ, trời ơi, cô đang nói những gì thế này!

Bình luận
720
× sticky