Hà Thích không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười bảo Viên Hỷ: “Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đến giúp đi, làm quen thêm bạn bè cũng đâu phải chuyện gì xấu.”
Viên Hỷ nhìn nụ cười ấm áp của Hà Thích thì cũng cười rồi gật đầu.
Mới sáng sớm thứ Bảy, Trương Hằng đã đứng đợi dưới nhà của Viên Hỷ, Bì Hối mắt mũi mơ màng nhìn ngó xuống phía dưới đó rồi quay lại hỏi Viên Hỷ: “Anh ta đến để đón bọn mình giúp dọn nhà á? Có người nào dọn nhà mà lái xe đó không?”
Viên Hỷ đang bận chiên trứng trong chảo, nghe tiếng còi xe bên dưới thì hai hàng lông mày chau lại, “Cậu gọi điện cho Trương Hằng, bảo anh ấy đừng có nhấn còi nữa để khỏi bị hàng xóm ném trứng, tiện thì hỏi luôn anh ấy đã ăn gì chưa, có cần làm ít gì đó cho anh ấy không?”
Bì Hối ừm một tiếng rồi gọi cho Trương Hằng. Chưa được mấy phút, Trương Hằng đã cười hí hí bước vào nhà, thấy Viên Hỷ đã bày điểm tâm lên bàn, không hề khách sáo mà ngồi ngay xuống bàn bắt đầu ăn như rồng cuốn, vừa ăn vừa lúng búng nói với Bì Hối và Viên Hỷ, “Thôi hai em bỏ quách chỗ này đi, dù gì nhà của anh cũng lớn, đến đó ở chung đi, không thu tiền trọ, chỉ cần lo cơm ba bữa và giúp anh dọn dẹp phòng ốc là được.”
Bì Hối trừng mắt, bực bội nói: “Anh cũng khôn gớm nhỉ, không chi tiền mà đòi có bảo mẫu cơ đấy.”
Trương Hằng cười hề hề, “Thì đôi bên cùng có lợi mà! Vả lại, chủ yếu là anh muốn mời Viên Hỷ cơ, vì ngại bỏ em bơ vơ nên mới thêm vào chữ “các”, em còn kêu gào gì nữa nào? Như em mà đến chỗ anh thì còn gọi là Bảo Mẫu được à? Tiểu thư đài các thế kia!”
Viên Hỷ nghe thế thì cười ngặt nghẽo, Bì Hối lại không chịu được, chỉ muốn tống cho tên Trương Hằng hai đấm, Viên Hỷ vội cản lại, không ngờ Trương Hằng vẫn trong tư thế khiêu chiến, còn cố ý nghiêng vai tới vẻ rất-muốn-ăn-đấm, kêu lên: “Đánh đi, đánh đi, Viên Hỷ, em không cần ngăn cản, con gái mà, sức lực thì bao nhiêu chứ, cô ấy đánh hai cái thì cứ như được em gái xinh xinh mát-xa thôi.”
Viên Hỷ quay lại nhìn Trương Hằng, hỏi: “Anh nói đấy nhé?”
Trương Hằng nghệch mặt ra rồi tiếp đó cười lăn lộn, “Ừ, không sao, yên tâm đi, tục ngữ nói hay lắm, đánh là thương mắng là yêu nếu không ổn nữa thì giơ chân đạp, trong lòng Bì Hối chắc đã yêu thầm anh lâu lắm rồi ấy!”
“Vậy, tốt thôi, như ý anh muốn,” Viên Hỷ vừa nói vừa buông cánh tay Bì Hối ra, “Bì Hối, ra tay đi!”
Bì Hối cười khà khà, co tay thành nắm đấm huơ về phía bên kia bàn, Trương Hằng cười dữ hơn, “Bì Hối, em đừng động thủ!” Vừa nói vừa gồng người lên khoe cơ bắp, “Xem này, anh khỏe mạnh cường tráng, em đánh đau thì đừng có mà khóc đấy nhé!”
“Không khóc, không khóc,” Bì Hối vừa cười vừa vào nhà bếp, một lúc sau khệ nệ vác cái chảo ra.
Trương Hằng kinh hoàng nhảy nhổm ra khỏi ghế, vừa đi vòng qua bàn để tránh Bì Hối vừa la làng: “Phụ nữ! Phụ nữ! Đừng chơi ác thế! Viên Hỷ, Viên Hỷ, em không thể thấy chết mà không cứu thế được!”
Trương Hằng và Bì Hối đang kẻ đuổi người chạy vòng vòng quanh bàn thì Tiêu Mặc Đình đến, Trương Hằng vừa thấy Tiêu Mặc Đình thì như thấy cứu tinh, thoắt hai bước nhảy đến trước mặt anh ta ôm lấy, gào khóc: “Đức Phật ơi, xin Ngài thu nhận con yêu tinh làm hại thế gian này đi!” Trương Hằng chưa kịp nhõng nhẽo xong thì đã nhìn thấy phía sau Tiêu Mặc Đình còn có một anh chàng trẻ tuổi mặt mũi thanh tú, áng chừng là Hà Thích rồi, thế là chuyển tông sang nghiêm túc đứng đắn, giơ tay ra cười bảo: “Hà Thích đúng không? Chào anh, nghe Viên Hỷ nhắc đến cậu rồi!”
Câu này vốn chẳng có gì nhưng Viên Hỷ nghe thế thì có phần nghi ngờ, nhủ thầm mình có bao giờ nhắc đến Hà Thích với Trương Hằng đâu, sao anh ta lại nói câu này nhỉ, có điều chợt nhớ đến anh ta là người làm ăn, trước giờ đều nói những lời dễ nghe, nên nói như thế cũng không có gì là lạ.
Hà Thích lại tưởng nhầm Trương Hằng là Bộ Hoài Vũ, nên vừa cười vừa nắm tay lấy Trương Hằng đáp lại: “Hà hà, Bộ Hoài Vũ phải không? Tôi cũng nghe Viên Hỷ nhắc đến anh rồi, cám ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc cho cô ấy.”
Bì Hối đứng ôm chảo chiên cười ranh mãnh, Viên Hỷ thấy Hà Thích nhận nhầm người thì cảm thấy hơi ngượng ngập, đang muốn giải thích lại thấy Trương Hằng quay đầu lại nhìn cô, nhướn mày lên nói: “Haizzz, Viên Hỷ, làm người không thể thiên vị thế được, chẳng nhẽ chỉ có mỗi Bộ Hoài Vũ đối xử tốt với em à? Sao em chỉ nhớ mỗi điểm tốt của hắn? Em như thế đã làm tổn thương tâm hồn trong sáng của anh biết bao!”
Viên Hỷ bị Trương Hằng nói liền một hơi thế thì càng cảm thấy ngượng ngùng, Hà Thích vẫn phản ứng hơn nhanh hơn, thấy Trương Hằng nói thế thì biết mình đã nhận nhầm người, cười nói: “Ngại quá, Trương Hằng, tôi không ngờ anh cũng đến đây đón chúng tôi, Viên Hỷ cũng thường nhắc đến anh.”
Trương Hằng liếc xéo Viên Hỷ, nửa cười nửa không hỏi: “Ồ? Thật à? Viên Hỷ cũng nhắc đến tôi? Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ thấy Bộ Hoài Vũ được thôi chứ. Ồ, anh đừng hiểu lầm, hà hà, con người tôi thích nói đùa, giữa Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ chỉ là bạn bình thường, chỉ là do tôi thích trêu đùa họ thôi ấy mà.” Vừa nói vừa cố ý kề miệng sát vào tai Hà Thích làm ra vẻ thần bí, nói bằng giọng mà mọi người đều nghe thấy: “Thực ra tôi cũng rất muốn chọc ghẹo Bì Hối và Tiêu Mặc Đình, nhưng tôi không dám, anh xem kìa cô nàng Bì Hối hung dữ quá, cô ấy còn động nồi động dao nữa cơ đấy!”
Sắc mặt Viên Hỷ có phần khó coi, Trương Hằng rõ ràng là đang kiếm chuyện, bất chấp mục đích của anh ta là gì, nhưng đều khiến Viên Hỷ cảm thấy bực bội, cô mím môi nhìn Trương Hằng, không nói gì, cúi đầu xuống bắt đầu dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi mang vào nhà bếp.
Hà Thích nhếch mép lên, để lộ một nụ cười nhẹ, bước lại giúp Viên Hỷ dọn dẹp. Bì Hối thấy không khí có phần kỳ cục thì vội vã nâng chiếc nồi trong tay lên, gào: “Họ Trương kia, hôm nay anh không ăn đòn là không chịu được, phải không hả?” Tiêu Mặc Đình vừa cười vừa đón lấy chiếc nồi trong tay Bì Hối, vào nhà bếp đặt lại chỗ cũ.
Bì Hối lườm Trương Hằng một cái, thì thầm khe khẽ: “Ngốc quá, chẳng có đẳng cấp gì cả!”
Trương Hằng cũng thấy biểu hiện của mình ban nãy thất thố quá, hình như có phần quá đáng, nhưng lời đã nói thì không rút lại được, nên đành cứng miệng: “Anh cũng có nói gì đâu! Có đáng không!”
Mọi người dọn dẹp xong xuống lầu, Bì Hối thấy xe của Trương Hằng thì bĩu môi: “Đúng là hợm hĩnh! Mới nhìn đã biết là nhà giàu xổi rồi! Trương Hằng, anh có hiểu thế nào là khiêm tốn không?”
“Khiêm tốn?” Trương Hằng cười, “Anh vẫn chưa đủ khiêm tốn à? Em thấy anh lái nó được mấy lần nào? Hầu như anh chỉ ngồi xe Bộ Hoài Vũ!”
Bì Hối cười khì: “Khiêm tốn thì đừng mua dạng xe này, xì! Anh xem xem xe của Bộ Hoài Vũ kìa, xe người ta mới gọi là khiêm tốn, có đâu như xe anh, dán hai chữ hợm hĩnh lên trán kìa!”
“Xe của Bộ Hoài Vũ mà khiêm tốn á?” Trương Hằng trề môi, chỉ vào Bì Hối, nói với Tiêu Mặc Đình và Hà Thích: “Thấy chưa, đó chính là phụ nữ, bọn họ có hiểu về xe không? Các cậu hỏi Viên Hỷ đi, cô ấy thường ngồi xe đó, hỏi xem trong xe có khiêm tốn không?”
Thực ra Trương Hằng nói vậy là thực sự vô tâm, nhưng trước đó quả thực anh đã nói quá nhiều câu có ẩn ý, nên câu này Viên Hỷ nghe thế nào cũng thấy kỳ quặc, cô vốn đã mở cửa xe định lên rồi, nhưng nghe Trương Hằng nói thế lại không động đậy, giữ lấy cửa xe quay lại nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng lúc này mới tỉnh ra mình đã nói một câu có vấn đề, thấy Viên Hỷ trừng mắt nhìn mình thì vội vã cười cười nói: “Lần này anh không có ý gì khác đâu, em đừng nghĩ lung tung.”
Viên Hỷ cau mày, dứt khoát sập cửa xe lại, hỏi Trương Hằng: “Anh muốn dọn nhà thật à?”
Trương Hằng ngẩn ra, không ngờ Viên Hỷ lại đột ngột thốt ra câu này, anh liếc trộm Viên Hỷ, không biết nên nói gì. Hà Thích bước lại, cười cười vỗ vào vai Viên Hỷ, khẽ nói: “Lên xe nhanh đi em.”
Bì Hối cũng đứng ở bên kia hét: “Mau lên xe đi chứ, bạn bè với nhau nói chuyện đâu có kiêng nể gì, một lát nữa trời nóng lắm, đừng lằng nhằng nữa.”
Viên Hỷ lại không nhúc nhích, chỉ trừng mắt nhìn Trương Hằng, Trương Hằng cũng có vẻ lúng túng, vốn muốn nói gì đó để khỏa lấp, nhưng nhìn ánh mắt Viên Hỷ thì lại không há nổi miệng.
Đang căng thẳng thì xe Bộ Hoài Vũ chầm chậm từ xa tiến đến.
Bộ Hoài Vũ mở cửa bước xuống, nhìn bọn Trương Hằng một cái với vẻ lạ lùng, nói gọn lỏn: “Đừng chen hết lên một chiếc, sang đây hai người đi.”
Viên Hỷ mím môi, cố dằn cơn giận với Trương Hằng xuống, gật gật đầu với Bộ Hoài Vũ xem như chào hỏi, sau đó vẫn trừng nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng rất nhanh phản ứng kịp, gào lên với Bì Hối: “Nhanh đi chứ, nhanh đến ngồi xe khiêm tốn của em đi, để khỏi phải chê xe anh hợm hĩnh,” Quay sang cười hề hề với Viên Hỷ, thấp giọng phân trần: “Được rồi, cái miệng của anh có phải là em không biết đâu, bức xúc làm gì, mau lên xe đi.”
Nói thực, trong lòng Viên Hỷ thật sự cảm kích Trương Hằng đã giải vây cho mình, nếu không hoặc là cô sẽ phải ngồi xe của Bộ Hoài Vũ, hoặc là dứt khoát bỏ lên lầu lại, cũng xem như đã phá tan quan hệ với Bộ Hoài Vũ, hơn nữa còn là vì câu nói đùa này của Trương Hằng, quả thực cũng khó nói.
Bì Hối đón nhận ánh mắt của Trương Hằng đưa đến thì cũng hiểu ra, vội vàng kéo Tiêu Mặc Đình đến phía xe của Bộ Hoài Vũ. Bộ Hoài Vũ nhìn Viên Hỷ, nhưng cô lại tránh né ánh nhìn của anh, cúi đầu chui vội vào xe của Trương Hằng.
Trong lòng Bộ Hoài Vũ có phần lạc lõng, anh dời mắt ra khỏi Viên Hỷ, lúc nhìn đi nơi khác lại bất ngờ chạm phải ánh mắt của Hà Thích, hai người đàn ông lặng lẽ đánh giá nhau một lúc, cuối cùng Bộ Hoài Vũ vẫn nở nụ cười trước, gật gật đầu rồi chui vào xe mình.
Nhà mới của Trương Hằng nằm trong một khu biệt thự ở Tân Hồ, nói là nhà mới nhưng thực đó là căn nhà đã mua từ trước đó lâu rồi, có điều vì cách xa trung tâm quá xa nên không đến ở mà thôi. Xe đưa cả bọn đến trước tòa biệt thự, Bì Hối xuống xe, rảo mắt một vòng, sờ lên cánh cửa lớn chạm trổ, hỏi Trương Hằng: “Anh muốn bọn em đến đây để giúp anh dọn cái gì? Trong nhà anh có đủ cả rồi, còn chuyển gì đến đây được nữa? Anh cố ý lên mặt với những kẻ nghèo bọn em đúng không?”
Trương Hằng cười đáp: “Căn nhà này mua lâu lắm rồi, lúc đó cũng không đắt lắm. Bày biện cả nhưng cứ để trống đó, lần này để mọi người đến thêm chút hơi người, đợi sau khi tôi đến ở thì cũng thấy ấm áp hơn chút. Vả lại, tôi tốt bụng mời mọi người đến để thoải mái thôi mà.”
Bì Hối nghe thế cứ trề môi, nhân lúc mọi người tham quan nhà của Trương Hằng thì len lén huých cùi chỏ vào người Viên Hỷ, thì thào: “Cậu thật dở tệ, có đáng xị mặt ra thế không? Đúng là có tật giật mình! Cậu cứ ngốc thế này thì ai cũng nhìn ra quan hệ của cậu và Bộ Hoài Vũ không được bình thường đấy!”
Viên Hỷ cau mày, thấp giọng hỏi: “Có lộ liễu thế không?”
Bì Hối liếc cô một cái, chỉ chỉ vào tấm gương, “Không tin thì tự đi mà xem!”
Viên Hỷ cũng cảm thấy khó hiểu, tại sao giờ đây nhìn thấy Bộ Hoài Vũ lại cảm thấy hoảng sợ chứ, rõ ràng giữa hai người vốn chẳng có chuyện gì rõ ràng, cho dù trước kia cũng có tình cảm mơ hồ với nhau, nhưng vật cản giữa hai người vẫn khá chắc chắn, chưa ai dám phá vỡ, vậy tại sao khi gặp mặt lại thấy ngượng ngùng? Bộ Hoài Vũ thấy cô thì có cảm giác ra sao? Có giống như cô bây giờ không?
Trương Hằng cũng khá chu đáo, trong nhà bếp đã chuẩn bị sẵn dụng cụ để nướng, thịt cũng đã ướp đặt trong tủ lạnh. Mọi người bày biện đầy đủ trong vườn, Viên Hỷ thấy thảm cỏ xanh mướt thì trong lòng không nỡ, hỏi Trương Hằng: “Có được không? Người ta đồng ý cho nướng thịt ở đây à?”
Trương Hằng mồm ngậm điếu thuốc, vừa quét dầu ăn lên vỉ, vừa ậm ừ trả lời: “Để ý kỹ thế à? Anh cũng làm trong vườn nhà mình thôi, giờ anh nhổ hết cỏ lên trồng hành tây, ai làm gì được anh?”
“Nhà giàu xổi, đúng là miệng lưỡi phú hộ!” Bì Hối nói vẻ ghét bỏ.
Hà Thích và Tiêu Mặc Đình cũng cười hà hà, Trương Hằng day day mí mắt, nhếch mép lên hỏi Viên Hỷ, “Viên Hỷ à, em là người thành thật, em nói lời công bằng đi nào, chàng trai đẹp đẽ ngọc thụ lâm phong như anh, có giống phú hộ không?”
Viên Hỷ chi lo cắm cúi đặt mấy miếng cá lên trên vỉ, không hề ngẩng đầu lên, “Phú hộ thường không đẹp trai như anh! Em thấy như anh thì, chắc là sản phẩm đời thứ hai của phú hộ!”
Một câu khiến mọi người đều cười lớn, Bì Hối cười còn dữ dội hơn, Trương Hằng lại thấy không vừa ý, lảm nhảm: “Hả? Viên Hỷ, ta nói sao miệng lưỡi của em còn sắc nhọn hơn cả cô bé Bì Hối kia vậy?”
Viên Hỷ cúi đầu cười khì, vài sợi tóc rơi xuống rủ bên má, phất phơ trên mặt cô. Gương mặt Hà Thích thoáng nở nụ cười yêu chiều, vươn tay vén tóc ra sau tai cho cô, động tác thân mật và tự nhiên.
Bộ Hoài Vũ chỉ nhếch nhếch mép xem như đã cười, rồi lôi dụng cụ câu cá ra khỏi xe, một mình bước đến bên hồ. Bì Hối nhìn thấy bóng dáng Bộ Hoài Vũ thì đờ đẫn thất thần, lại dời ánh mắt sang Viên Hỷ đang bận bịu nướng đồ ăn, không nhịn được phải lắc đầu.
Trương Hằng vốn định gán ghép Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ, nhưng thấy ban nãy Viên Hỷ suýt trở mặt chỉ vì một câu nói đùa của mình thì cũng không dám nói năng ẩn ý gì thêm, có điều trong lòng vẫn không chịu thua, nhân lúc Hà Thích vào nhà lấy bát đĩa thì ghé sát lại Viên Hỷ nói nhỏ: “Viên Hỷ, em như vậy thì có phần quá đáng với Bộ Hoài Vũ, dù gì cũng là bạn bè tốt của nhau, sao lại thế được!”
Tay Viên Hỷ bị vỉ nướng hơ nóng đỏ lên, ngẩng đầu thẫn thờ nhìn bóng Bộ Hoài Vũ đang thả cần câu bên hồ phía xa xa, trong lòng cũng không hiểu mình rốt cuộc là làm sao nữa, tại sao lại còn mơ hồ hơn cả trước kia?
“Đến đó chào hỏi đi,” Trương Hằng nói, “Hôm nay hai người chưa nói gì với nhau, dù em đã lựa chọn người cũ thì người mới cũng không đến nỗi thành kẻ thù chứ, vả lại Bộ Hoài Vũ không phải người hẹp hòi, em cứ thế này sẽ càng làm mọi người ngượng ngùng hơn, nghĩ thoáng hơn đi, có gì đâu nào, anh thấy Hà Thích còn rõ đạo lý này hơn em!”
Viên Hỷ nghĩ ngợi, thấy Trương Hằng nói cũng có lý, nhưng vẫn hơi do dự không chắc chắn, Trương Hằng cười khì, tiện tay đưa cho cô một bình nước, hất hất cằm về phía Bộ Hoài Vũ: “Này.”