Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Muôn nẻo đường yêu

Chương 13

Tác giả: Tuyết Tiểu Thiều

Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể năng một chút, một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đóa hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân…

Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp Tiểu Dao, cái tên này chúng tôi đã được nghe từ rất lâu, trong tôi ít nhiều cũng có một vài ấn tượng về con người này..

Đó là một anh chàng vừa gầy vừa cao. Tiểu Dao đeo một cặp kính không gọng, người mặc một bộ đồ trắng khiến trông anh ta càng lãng tử. Tiểu Dao thanh toán xong tiền rồi quay đầu nói với chúng tôi, ta về thôi.

Cảm ơn anh, tôi và Hiểu Lối nói với Tiểu Dao.

Vẻ mặt Tiểu Dao rất ít khi biểu lộ cảm xúc, lúc ở trên taxi, tôi và Phần Na như hai con vịt nói chuyện ríu rít với nhau, còn Tiểu Dao thì vẫn trầm tư lặng lẽ, qua gương tôi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, trắng xanh của anh ta, tôi thầm nghĩ, chắc Tiểu Dao chỉ mới hơn 30 tuổi song trông anh ta có vẻ bôn ba vất vả, dãi dầu sương gió.

Đến khách sạn Bắc Kinh, Phần Na xuống xe cùng Tiểu Dao. Trên đường về, bất ngờ Hiểu Lối nắm tay tôi và nói, tớ hát cho cậu nghe bài Mẫu Đơn Đình nhé.

Tôi thấy hơi lạ, vẻ mặt của Hiểu Lối khiến tôi cảm thấy có cái gì đó không bình thường.

Dù sao thì ở Tô Châu hai đứa đã chơi với nhau bao nhiêu năm, bài Mẫu Đình Đơn mà Hiểu Lối hát nghe rất buồn, Hiểu Lối nắm chặt tay tôi, tôi cảm thấy bàn tay cô ấy lạnh ngắt.

Hiểu Lối tiếp tục hát, cô hát một cách say sưa, giữa đêm xuân ở Bắc Kinh, nghe Hiểu Lối tôi có cảm giác như chiếc taxi đang bò trên đường, cuối cùng xe cũng đã đến học viện mỹ thuật Bắc kinh, Hiểu Lối xuống xe, cô vừa đi vừa hát, nhìn theo bóng Hiểu Lối, tự nhiên tôi cảm thấy cô ấy thật đáng thương, đó là cô gái cô đơn nhất. Hiểu Lối mắc chứng bệnh tâm lý rất trầm trọng, cô không thể vượt lên chính mình, sự thật phũ phàng khi mình không còn trong trắng thường xuyên dày vò, ám ảnh cô khiến lúc nào cô cũng khép mình, đáng lẽ Hiểu Lối phải có một tình yêu vô cùng đẹp mới phải.

Xe đến trường đại học Bắc kinh, tôi tìm đến một bốt điện thoại và cắm thẻ điện thoại vào gọi điện cho Bắc, tôi muốn tâm sự với anh tất cả những chuyện xảy ra trong đêm nay, toàn những chuyện li kì. Chuyện tôi gặp Tiểu Dao, chuyện Hiểu Lối cầm tay tôi hát, lúc này đây tôi ước ao được ở gần bên anh, tôi nhất định sẽ bắt anh hôn tôi thật say đắm nồng nàn, xua tan mọi lạnh lẽo của sáng sớm mùa xuân trên người tôi. Mặc dù tôi biết ông già quản lý ký túc xá của anh rất đáng ghét, song bây giờ cũng đã là 5 giờ sáng, cũng nên phải dậy đi thôi.

Chú ơi! Tôi gọi với vẻ rất thân thiện, phiền chú gọi hộ cháu anh Bắc ở phòng 302 được không ạ, cháu có việc rất gấp chú ạ, cháu là người nhà của anh ấy. Tôi cố gắng tỏ ra là đang có một việc hết sức quan trọng, nhưng miệng ông già đó vẫn phát ra những âm thanh khó chịu, còn sớm, lát nữa gọi lại.

Cháu sẽ bảo anh ấy gởi chú mười tệ, chú xem có được không? Anh ấy sẽ trả cho chú.

Mười phút sau, tôi nghe thấy tiếng dép của Bắc, mặc dù nghe qua điện thoại song tôi vẫn nghe thấy rõ tiếng chân anh đang chạy, rắn rỏi, quyến rũ như chính con người anh vậy.

Ai đấy? Có phải là Tiểu Bạch không?

Vâng em đây.

Có việc gì đấy? Bắc sốt ruột hỏi, xảy ra chuyện gì hả?

Em yêu anh, Bắc ạ, em yêu anh.

Trời, Bắc thở dài rồi nói, em đừng có mà thần kinh nữa, bây giờ mới 5 giờ sáng. Mau về ngủ bù vẫn còn kịp đó, nói xong Bắc cúp máy và kéo lê đôi dép chạy lên lầu.

Tôi tức điên người, toàn thân run bắn, tôi lại gọi lại lần nữa, rồi tôi nói với ông quản lý ký túc xá sinh viên là, phiền chú một lần nữa, chú gọi Bắc cho cháu một lần nữa nhé, cháu chưa nói rõ cho anh ấy biết, nhà anh ấy có người chết.

Đúng thế, tôi đã nói như vậy, tôi biết mình ăn nói độc địa như vậy chắc chắn Bắc sẽ không còn yêu tôi nữa, mẹ kiếp, là cái đếch gì chứ, chắc là chơi chán rồi đây?! Định giở trò đây? Bắc gọi điện thoại lại cho tôi, lần này, Bắc gào lên như điên trong điện thoại, Tiểu Bạch, mẹ kiếp, mới sáng sớm mà cô đã giở trò tâm thần à, có nhà cô mới có người chết ấy.

Tôi chửi ầm ĩ trong điện thoại, Cố Vệ Bắc, anh là đồ chó chết, anh là cái thá gì chứ, chơi chán rồi chứ gì? Thế mồm ai bảo ngày nào cũng mong điện thoại của tôi? Không phải chính mồm anh nói là hàng ngày nhớ tôi nên đêm không ngủ được sao? Toàn là những lời giả dối! Tôi vẫn tiếp tục chửi, điện thoại bị mất tính hiệu giữa chừng, card điện thoại đã hết tiền.

Đó là một buổi sáng vô cùng buồn thảm, muốn tâm sự với người yêu thì lại ra nông nỗi này, yêu được ba năm, lẽ nào lại có kết cục như vậy sao? Mẹ kiếp, thà mình giữ một khoảng cách với Bắc, thì hắn còn coi mình là báu vậy. Hôm đó, tôi cảm thấy vô cùng chán chường, mặc dù tôi biết rồi chúng tôi lại sẽ làm lành, lại sẽ vẫn nhớ nhung như trước, song tôi đã hiểu ra rằng, hậu quả của những lần cãi nhau như thế này sẽ khiến tình cảm của hai chúng tôi càng ngày càng sứt mẻ, như cây hoa trong nhà kính, không chịu được gió mưa.

Tôi vô cùng tủi thân, mọi người đều có thể làm tôi tủi thân, nhưng Bắc thì không thể. Đúng vậy, Bắc không thể làm tôi tủi thân. Bởi tôi đã dành tất cả tình yêu cho anh, không còn giữ lại gì hết, tôi giống như con bạc, trong tay chỉ còn có Bắc, ngoài ra, tôi chẳng còn gì hết. Bắc đã từng nói với tôi rằng, tôi là người con gái coi tình yêu như liều thuốc chữa bệnh, những người con gái như vậy chắc chắn sẽ lấy tình yêu ra làm cơm ăn. Tôi đáp lại, anh yêu ạ, giống như việc em yêu anh, dần dần bệnh sẽ đến hồi vô phương cứu chữa. Thực ra, tình yêu là một căn bệnh, rồi ai cũng có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút, một loại thuốc đặc trị duy nhất đó là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đóa hoa hồng bị mất nước, dần dần sẽ khô héo úa tàn, mãi mãi không bao giờ có được mùa xuân.

Nghe xong những câu nói đầy vẻ trữ tình của tôi Bắc cười lớn rồi bảo, thế nếu một ngày nào đó mình không còn yêu nhau nữa, em có móc tim anh ra để ăn không?

Dĩ nhiên, tôi nói, em sẽ dùng dao rạch rồi móc tim anh ra, và nó như thuốc chữa bệnh.

Nói xong tôi cười với vẻ rất đáng yêu, tôi ghé sát vào người Bắc và véo nhẹ sống mũi cao của anh rồi nói, anh phải là thuốc chữa bệnh cho em chứ, chỉ có điều anh có dám để em ăn không?

Những tình cảm ngọt ngào hồi đó tựa mật ngọt khiến tôi say sưa không thể nào quên.

Nhưng buổi sáng hôm đó, Bắc lại đối xử với tôi như vậy, anh có quyền gì chứ? Thực ra, sau này tôi mới biết rằng đêm hôm đó Bắc về rất muộn, anh đã đi bàn chuyện làm ăn, theo lời Bắc kể thì đó là lần đầu tiên trong đời anh bắt tay vào công việc làm ăn, anh chuẩn bị để dành tiền để mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương và những bộ quần áo mà tôi thích, để tôi có thể sống một cuộc sống sung sướng, không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.

Một cậu bạn của Bắc sau khi tốt nghiệp được phân vào làm việc trong ngân hàng, còn một cậu bạn thân của Bắc lại kinh doanh than từ Sơn Tây đến Hà Bắc, đó là một công việc kiếm được rất nhiều tiền. Theo lời Bắc nói thì anh bạn đó cứ mở mắt là kiếm được tiền, Bắc đã xin bố mẹ anh hai vạn Nhân dân tệ để đóng góp cổ phần, ban đầu Bắc còn giấu tôi, anh nói là muốn đem đến cho tôi một điều bất ngờ. Đêm hôm đó, Bắc và mấy bạn thân đã đi nhậu ở quán ăn Trùng Khánh, mọi người trêu nhau cứ như ngày mai tất cả đều thành ông chủ hết. Kết quả là ba tháng sau, Bắc gọi điện cho tôi hỏi, Tiểu Bạch, em có thể kiếm đâu cho anh mười vạn Nhân dân tệ được không?

Những mười vạn á? Tôi mới chỉ là một cô sinh viên 21 tuổi, hơn nữa gia đình cũng không phải là khá giả, tôi hỏi Bắc, anh đùa gì vậy, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đấy chứ!

Bắc lo đến mức gần khóc, anh năn nỉ nhờ tôi kiếm giúp, nếu không có tiền thì cậu bạn thân của anh sẽ nhảy lầu tự tử mất.

Sau đó Bắc kể lại cho tôi việc anh bạn thân đi làm than, nghe nói thì rất hay nhưng không ngờ, xe bị lật xuống thung lũng, lái xe thì bị chết, họ không những mất hết vốn liếng mà bây giờ tiền vay ngân hàng cũng không trả được. Ngay từ đầu mọi người đã vay tiền qua con đường không chính ngạch, thế nên cảnh ngộ của cậu bạn làm trong ngân hàng hiện giờ rất tội nghiệp. Tiểu Bạch, Lý Trác đi thực tập rồi, bây giờ anh không thể liên hệ được với cô ấy. Không được thì em nhờ Phần Na đi!

Bắc cũng biết Phần Na, tôi cũng kể chuyện của Phần Na cho Bắc nghe, anh từng nói với giọng rất khinh miệt rằng, cái loại con gái kiểu ấy, em đừng có mà quan hệ nhé, nếu không có ngày gần mực thì đen đấy.

Nhưng bây giờ, Bắc phải nhờ tôi tìm đến Phần Na.

Tôi nhắn tin cho Phần Na, mười phút sau, cô ấy chạy đến bốt điện thoại và gọi cho tôi, tôi nghe thấy rất rõ tiếng thở hổn hển của cô ấy: A lô! Tiểu Bạch à, có phải Tiểu Bạch không?

Phần Na ơi, tôi gọi, giúp tớ với.

Tôi nói giọng xúc động kèm theo một chút nghẹn ngào. Phần Na ơi! Cậu giúp tớ nhé.

Tôi biết Phần Na có tiền, đã nhiều năm nay, cô ấy đi làm kiếm tiền. Phần Na từng nói rằng, các cậu đừng nghĩ rằng mình rất thanh cao nhé, tớ nói cho các cậu rằng có tiền mới được sự kính nể, còn khi không có tiền thì chẳng ai coi mình là gì cả.

Hôm đó tôi đã hiểu được một chút hàm ý của câu nói đó. Bởi vì Bắc nói với tôi rằng, nếu Bắc và bạn thân của anh không trả được hết nợ, thì anh sẽ không thể học tiếp đại học, không cẩn thận trốn nợ còn bị tống vào tù. Lúc đó, tôi đã quên hết mọi giận hờn trong tình yêu, chỉ mong kiếm được mười vạn Nhân dân tệ để trả nợ thay cho Bắc.

Đừng lo, đừng lo, Phần Na nói, cậu bình tĩnh nào, có chuyện gì vậy?

Tôi kể hết ngọn ngành câu chuyện cho Phần Na nghe, cô ấy trầm tư một lúc, hình như là cô ấy đang hút thuốc, tôi nghe thấy tiếng bật lửa, tôi vô cùng sốt ruột, mười vạn Nhân dân tệ đâu phải là con số nhỏ, hơn nữa tôi biết rõ tiền của Phần Na được đến từ đâu, đó là hầu như… Tôi đúng là một đứa con gái trọng người yêu khinh bạn bè, vì Bắc mà việc gì cũng làm, giả sử có người đàn ông nào đó cho tôi mười vạn và yêu cầu tôi phải ngủ một đêm với gã ta thì có thể tôi cũng sẽ làm. Lúc đó đúng là tôi đã nghĩ đến việc đó thật. Vì Bắc tôi có thể hy sinh cả mạng sống của mình, còn việc dơ dáy nào mà tôi không dám làm?

Được. Cuối cùng Phần Na đã trả lời tôi từ đó.

Nước mắt tôi rơi lã chã, Phần Na không nói gì nhiều, chỉ nói một từ “được”.

Từ “được” đó sao mà dứt khoát, sao mà rõ ràng đến thế, nó giống hệt như tính cách của Phần Na vậy. Sau đó tôi thầm nghĩ, đáng lẽ Phần Na phải là một chàng trai đầy nghĩa khí mới đúng. Nhiều năm sau, tôi cũng không gặp được người nào sống có tình như Phần Na, cả đàn ông lẫn đàn bà, quan điểm của họ về tiền bạc khiến tôi rất ngại nhắc tới chuyện tiền nong, mặc dù họ có nhiều tiền hơn Phần Na, song chỉ cần gặp chuyện gì liên quan đến tiền bạc là họ lại tính toán rất chi li, họ luôn quan tâm tới cái được và cái mất của mình.

Chuyện này đã khiến Bắc hoàn toàn thay đổi suy nghĩ về Phần Na, Bắc nói, Phần Na đúng là một người bạn tốt, dù thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ phải hoàn trả mười vạn cho cô ấy, em cứ yên tâm.

Chuyện này đã khiến tôi và Bắc giống như đôi vợ chồng cùng nhau chia ngọt sẻ bùi trong lúc hoạn nạn. Chúng tôi lại yêu nhau say đắm như xưa, hàng ngày Bắc đều gọi tôi là bà xã, bà xã, sau đó tôi lại đi Trùng Khánh hai lần nữa, tôi đã học được Lí Trác khoản uống rượu, và học được tính ngang ngược như cô ấy. Theo lời của Bắc thì Lí Trác là một cô gái rất cá tính, rất nổi tiếng ở Trùng Khánh, dám làm dám chịu. Nếu không có tôi, có lẽ Bắc sẽ yêu Lí Trác, bởi Lí Trác rất “cá tính”, quyến rũ, phóng khoáng, nhiệt tình, và xinh đẹp… Những người con gái như thế là liều thuốc độc đối với đàn ông, nhưng Lí Trác vẫn chưa yêu bao giờ, cô lái chiếc xe Benz phóng bạt mạng khắp thành phố, tôi cứ nghĩ là Lí Trác quá kiêu ngạo, sau này mới biết cô ấy cũng thầm yêu trộm nhớ Bắc.

Vài năm sau, quả nhiên là Bắc đã hoàn trả hết số tiền vay Phần Na, nhưng sau đó không lâu, tôi với Bắc không còn liên hệ với nhau nữa, thậm chí tôi còn không cho phép người khác nhắc đến tên Bắc trước mặt tôi. Sau một thời yêu nhau say đắm, ngọt ngào tôi và Bắc lại đã trở thành hai người xa lạ.

Bình luận