Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Muôn nẻo đường yêu

Chương 10

Tác giả: Tuyết Tiểu Thiều

Tôi không thể tin là Bắc vẫn còn đang ở Bắc Kinh, tôi cấu xé anh như điên như dại, tôi vừa gọi tên anh vừa chửi anh tới tấp, ai cho anh bỏ đi, ai cho anh đi ?

Chúng tôi hoà mình làm một, như mây như mưa, cả hai xiết chặt lấy nhau trong nỗi đê mê bất tận…

Học kỳ đầu của năm thứ ba đại học, Bắc bất ngờ xuất hiện trước cổng ký túc xá khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, chỉ có điều lần này chúng tôi đã không đi lướt qua nhau. Lúc nhìn thấy Bắc tôi sững sờ, không chỉ mình tôi mà năm cô bạn cùng phòng cũng sững sờ. Họ đã được nhìn thấy một chàng trai chẳng khác gì Lương Triều Vĩ, Hồng Yến nói, tớ thường thắc mắc không hiểu sao Tiểu Bạch lại hay đi Trùng Khánh thế. Còn tôi thì cảm thấy vô cùng hãnh diện, giới thiệu với mọi người bằng giọng rất dương dương tự đắc: “Anh Bắc ông xã tớ”.

Bắc liền chào chị cả, chị hai, chị ba, chị tư, chị năm, trong phòng tôi là bé nhất, mọi người gọi tôi là em sáu, Bắc quay đầu về phía tôi và cất tiếng, chào em.

Mọi người trong phòng hô hào phải chiêu đãi vị khách mới từ phương xa tới, tôi thấy rõ sự hồ hởi, phấn khởi hiện rõ trên gương mặt họ. Hê, đúng là cả một lũ háo sắc. So với đám bạn trai của họ, Bắc đúng là vượt trội hơn hẳn, chẳng khác gì Đông-gioăng. Mấy gã đó, hừ, nói thật là khoai tây cũng còn đẹp hơn! Mọi người cùng phòng chưa biết Bắc chơi bóng rổ hay đến chừng nào, chưa biết chữ anh viết đẹp ra sao. Nếu nghe anh ngâm thơ mười bốn hàng chắc tất cả sẽ phải chết ngất hết.

Chúng tôi tìm đến một quán ăn Tứ Xuyên, Thành Thành và Hồng Yến đạo diễn gọi món, trước khi đi tôi có gọi điện cho Hiểu Lối, tôi nghĩ nên phải gọi cô ấy đi cùng.

Không khí trong bàn ăn rất sôi nổi, tôi luôn tưởng Bắc là người con trai điềm đạm ôn tồn, không biết đùa quá trớn với con gái. Vậy mà, hôm nay Bắc mồm mép như tép nhảy, gọi hết chị nọ lại chị kia, kể đủ mọi thứ chuyện khiến mấy bọn họ cười ầm ĩ. Dĩ nhiên là, các mỹ nữ phòng tôi cũng không hề tỏ ra kém cỏi, họ kể đủ mọi thứ chuyện từ cổ chí kim, cả trong nước đến ngoài nước, họ chúc rượu Bắc và nói từ trước chỉ nghe về anh, chỉ nghĩ ông em rể chẳng qua cũng chỉ là một chàng trai đa tình, bởi con trai Tô Châu đều rất thư sinh, nhưng không ngờ anh lại khôi ngô tuấn tú đến vậy.

Sau đó, những câu nói của họ đã bắt đầu tỏ rõ vẻ trêu ghẹo, đùa cợt, trông thấy cảnh Bắc bận rộn ngó bên nọ nghiêng bên kia, tôi bắt đầu cảm thấy rất khó chịu. Mẹ kiếp, tự nhiên tôi lại nổi máu ghen mới chết chứ. Bất giác tôi thầm nghĩ, sống ở Trùng Khánh lẽ nào Bắc cũng thế này sao? Cũng đối đáp trôi chảy, ăn nói dí dỏm thế này ư? Vì chị hai và chị ba trong phòng tôi nhan sắc cũng khá, hoàn toàn có thể sánh được với tôi, hơn thế nữa, họ đều là người Đông Bắc nên rất thoải mái, đặc biệt là khi uống rượu, không hề thua Bắc.

Họ bắt đầu chơi trò đón số qua ngón tay(1). Từ trước tới nay, tôi không nghĩ Bắc biết chơi trò này, tôi tự cho mình là đã rất hiểu Bắc, nhưng thực sự là tôi chưa biết nhiều về anh.

Khi Hiểu Lối bước vào, Bắc đã bị bọn họ chuốc cho quá nhiều rượu.

Tôi không biết khi người khác bước vào quán rượu họ sẽ như thế nào, nhưng khi Hiểu Lối vừa bước vào, quán rượu đột nhiên yên tĩnh hẳn lên. Có lẽ, vẻ đẹp của cô ấy đã khiến mọi người phải lặng người. Có lẽ do cô ấy quyến rũ quá nên bầu không khí trong quán mới bất ngờ trầm xuống như thế, dáng người cao ráo, khuôn mặt khả ái và những đường cong quyến rũ, Hiểu Lối mặc một bộ đồ áo dài lụa màu đén, điều này khiến tôi vô cùng phản cảm bởi cô ấy biết rất rõ là có Bắc đến, vậy tại sao lại còn mặc bộ đồ bắt mắt đến thế.

Trong tích tắc chúng tôi biến thành những con vịt xấu xí!

Tôi thấy đôi mắt Bắc phát ra những tín hiệu kỳ quặc. Yên lặng khoảng hai mươi giây, Bắc cất lời hỏi trước, có phải bạn là Hiểu Lối không? Mình từng là bạn học cùng trường một năm, có lẽ bạn không nhớ mình, nhưng mình vẫn còn nhớ bạn.

Câu nói đó khiến tôi điên cả người! Không ngờ Bắc vẫn còn nhớ Hiểu Lối.

Bởi vì Hiểu Lối có dáng người cao? Bởi vì cô ấy đẹp?

Hiểu Lối ngồi xuống bên cạnh Bắc, khi họ đứng dậy bắt tay nhau, tôi ghen đến tím người. Sao họ lại gặp nhau đúng lúc thế, một người cao 1 mét 72, còn một người cao 1 mét 83. Hồng Yến xuýt xoá, chà chà, trông chẳng khác gì Tiên Đồng Ngọc Nữ!

Đúng vậy, họ đẹp đôi quá! Còn tôi chỉ cao 1 mét 67, đứng bênh cạnh Bắc trông thật thấp bé quá chừng.

Có người nói, đến muộn bị phạt đó. Mấy cô bạn trong phòng tôi điều biết Hiểu Lối, họ cũng đã từng bàn tán rằng cô ấy là một người kỳ cục.

Song Hiểu Lối lại rất tốt với tôi, giặt quần áo cho tôi, mang xúc xích đặc sản của Cáp Nhĩ Tân đến cho tôi, khi tôi ốm, cô ấy mang cơm đến cho tôi, những bộ quần áo tôi thích. Cô ấy lập tức cởi ra cho tôi ngay, cô ấy rất tốt với tôi, tôi luôn coi Hiểu Lối là chị của mình.

Nhưng, hôm nay tại sao cô ấy lại làm như vậy? Rõ ràng cô ấy mặc như thế là để quyến rũ người khác!

Tôi tỏ rõ vẻ gượng gạo khi nhìn thấy Hiểu Lối và Bắc trao ly cụng cốc, tâng bốc lẫn nhau, tôi nghi Bắc đến đây không phải vì tôi, có lẽ anh muốn đến gặp Hiểu Lối chăng?

Cơn ghen đã khiến tôi ăn nói lanh lợi hoạt bát hẳn lên, tôi bắt đầu nói bóng nói gió, câu nào cũng kèm theo những lời nói kháy. Nhưng Bắc chẳng thèm để ý đến vẻ mặt tôi, anh còn ghé sát vào tai Hiểu Lối thì thầm điều gì đó, tôi phát hiện Hiểu Lối tỏ rõ vẻ hào hứng. Mẹ kiếp, quá đáng quá! Rất nhanh, mọi người đã nhận ra nét mặt không vui của tôi. Tôi hỏi, Cổ Vệ Bắc, anh không mệt à? PHải ngồi tàu mất mấy chục tiếng đồng hồ thế mà vẫn còn lòng dạ ngồi đây đùa cợt à?

Câu nói của tôi đã khiến mọi người bắt đầu cảm thấy khó xử, Bắc nhìn tôi, nói với vẻ ngượng nghịu: Tiểu Bạch anh đến đây để thăm em, chứ không phải đến để tranh hơn thua với em.

Đến thăm tôi? Tôi hét toáng lên, anh đến đây không phải là để khoe khoang sự lẳng lơ hay sao? Đừng tưởng đẹp trai thì có thể giở trò nhé? Hầu hết những gã đẹp trai đều là đồ vớ vẩn thôi, nếu không phải vớ vẩn thì sao anh không thi được vào trường đại học Bắc Kinh?

Đừng tưởng thi được vào đại học Bắc Kinh là to tát nhé, sinh viên đại học Bắc Kinh cũng đủ loại đấy!

Mẹ kiếp, anh chửi ai đấy? Tôi không còn kiềm chế nổi mình, anh mới là người nằm trong số cặn bã đủ loại ấy, nhìn thấy gái đẹp là mê muội cả đi!

Tôi càng nói càng gay gắt, cuối cùng tôi và Bắc đã đánh nhau trước mặt các bạn cùng phòng và Hiểu Lối.

Đầu tiên Bắc chửi tôi là đứa bệnh hoạn, còn tôi chửi Bắc là đồ chơi bời bạt mạng, ở Trùng Khánh phong lưu chưa đã nên mới mò đến đây, mẹ kiếp, anh biến khỏi đây ngay!

Tôi càng chửi càng hăng, cuối cùng tôi đập tan chiếc đĩa trên bàn, rồi tôi còn nốc rượu để xả hết mọi bức tức trong lòng, lúc đó không ai can nổi tôi, tôi bắt Bắc phải về Trùng Khánh ngay lập tức.

Cuối cùng Bắc cũng về, Hiểu Lối còn chạy đuổi theo Bắc.

Tôi đạp đổ bàn, và khóc nức nở. Tôi có muốn Bắc về đâu, đấy là do anh quá đáng quá, để một đám mỹ nữ vây xung quanh là hiện nguyên hình ngay lập tức. Đúng là cái dạng công tử lẳng lơ.

Tôi bắt vội taxi đến ga tây Bắc Kinh, tôi muốn bảo Bắc quay trở lại, tôi muốn hỏi anh, thực lòng anh có yêu tôi không?

Khi tôi đến ga tây Bắc Kinh thì gặp Hiểu Lối, cô ấy nói, vừa mới đưa Bắc lên tàu, anh đã đi rồi.

Tôi nhìn người bạn gái tốt bụng đã quen từ hồi mười mấy tuổi, trước khi Bắc đến chúng tôi vẫn còn là bạn tốt của nhau, nhưng chỉ trong phút chốc thôi chúng tôi đã trở thành hai người xa lạ.

Tại sao cậu lại làm thế? Tôi nói với giọng lạnh lùng, con trai thiếu gì, sao cậu không thích mà lại đi cướp người yêu của tớ? Tôi như đã sắp đứt hơi, mặt tôi lúc này chắc trông khó coi lắm.

Cậu có thể nghĩ được không? Hiểu Lối tự nhiên ôm chầm lấy tôi. Cô ấy nói, đừng sợ, Tiểu Bạch, tớ chỉ muốn thử xem anh ấy có yêu cậu thật không thôi. tớ không cướp người yêu của cậu đâu, anh ấy mãi sẽ là của cậu.

Tôi nhìn Hiểu Lối bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, Hiểu Lối cười nói, tớ chỉ muốn dùng mỹ nhẫn kế để thử anh ấy thôi, tớ sợ cậu bị lừa nên tớ mới cố tình mặc bộ quần áo quyến rũ như thế. Cuối cùng tớ đã phát hiện ra một điều rằng: đúng là Bắc yêu cậu thật đấy, anh ấy ghé sát tai tớ và nói, trong tất cả các bạn nữ ngồi đây, không ai đáng yêu, quyến rũ bằng Tiểu Bạch.

Tôi sững người, tôi cảm thấy hối hận đến mức ruột gan đều thâm cả lại. Tôi tưởng họ ngồi sát nhau để nói những lời ngọt ngào, tôi tưởng rằng Bắc đã thay lòng đổi dạ. Giờ tôi mới biết rằng từ trước tới giờ mình không hề hiểu Bắc, quả đúng tôi không thể ngờ tới điều này, không ngờ anh lại có thể dùng trò này để thử tôi!

Mặc dù biết Bắc đã đi nhưng tôi vẫn chạy ra sân ga, và nhìn rất lâu về phía nam. Tôi quỳ xuống sân ga khóc nức nở, nước mắt tôi sao lại nhiều đến vậy, sau khi yêu Bắc, nước mắt tôi nhiều như nước máy, nói chảy là chảy, chỉ hơi ấm ức một tí là tôi khóc liền, chẳng khác gì Lâm Đại Ngọc.

Tại sao họ của tôi cũng là họ Lâm nhỉ?

Bắc hỏi tôi có phải người họ Lâm đều hay khóc không? Tôi trả lời, những người họ Lâm thường hay khóc, khi nào người họ Lâm không còn khóc nữa thì tình yêu cũng sẽ không còn. Anh không thấy Lâm Đại Ngọc khi không còn khóc được nữa thì nợ tình cũng trả hết hay sao, nước mắt chảy hết thì trái tim cũng sẽ chết theo, thế nên, em khóc là bởi vì em yêu anh.

Lý do này của tôi thường khiến Bắc không nói thêm được gì nữa. Bất luận thế nào, mỗi lần tôi bật khóc, Bắc lại cuống cuồng và nhận tất cả mọi lỗi lầm đều do anh gây nên. Mỗi lần như vậy anh đều đến bên dỗ dành tôi, Tiểu Bạch, em, em đừng khóc nữa. Mỗi lần em khóc trông giống Đông Thi lắm, hoặc anh lại nói, Si ơi, nước mắt em sẽ dìm chết anh cho coi.

Cứ thế tôi được Bắc dỗ dành hết lần này đến lần khác, những lời nói vừa nũng nịu vừa dỗ dành. Tóm lại, tình yêu ngoài khóc sẽ là cười, đó là việc biến con người ta thành người có thần kinh không bình thường, nhưng đó cũng chỉ là trong mấy năm yêu nhau mà thôi, còn sau đó, khi người ta bình tĩnh suy nghĩ lại mới thấy, thực ra, cái gọi là tình yêu chính là chứng động kinh.

Ngày hôm đó tôi ngồi khóc như mưa ở sân ga, cho đến khi có người đến gọi: Tiểu Bạch!

Tôi không tin nổi tai mình, tôi cứ ngỡ mình đang nghe nhầm

Rõ ràng, đó là tiếng của Bắc.

Ngoái đầu nhìn lại, trước mắt tôi là gương mặt đã khiến tôi si mê cuồng dại, gương mặt đó đang nhìn tôi với vẻ buồn bã.

Tôi không thể tin là Bắc vẫn còn đang ở Bắc Kinh, tôi cấu xé anh như điên dại, vừa gọi tên anh tôi vừa chửi anh, ai cho anh bỏ đi, ai cho anh đi?

Chúng tôi giằng co nhau trên sân ga khoảng nửa tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi cảnh sát đi tới hỏi chúng tôi xảy ra chuyện gì? Bắc bảo, không có chuyện gì cả, vợ tôi đòi về nhà, hai chúng tôi đánh nhau thôi.

Đúng là đồ thần kinh, viên cảnh sát chửi một câu rồi bỏ đi. Bắc quàng tay qua eo tôi và bế bổng tôi lên, rồi anh hỏi, Si ơi, nói cho anh biết đêm nay chúng mình ở đâu em?

Hôm đó, chúng tôi đã nghỉ trong một khách sạn gần đó. Đó là một khách sạn hạng vừa. Dường như tôi đã phải vét sạch hết tiền trong ví để nộp tiền phòng. Lúc chúng tôi bước lên cầu thang, Bắc đã nắm chặt tay tôi, dường như cả hai đều đã ý thức được điều gì đó, hồi sau đó chắc ai cũng biết đã diễn ra như thế nào. Trong tích tắc bước lên đến tầng 3, tôi đã nghĩ đến việc phải rời khỏi khách sạn ngay, tôi muốn giữ gìn sự trong trắng cho đến khi tôi trở thành cô dâu của Bắc, nhưng tôi đã không thắng nổi chính mình.

Khi chúng tôi bước vào phòng, Bắc không cho tôi đút thẻ từ cửa khách sạn vào khe bật đèn trong phòng mà ném thẻ xuống đất, rồi anh quay sang ôm chặt lấy tôi.

Chúng tôi quấn chặt lấy nhau, giống như hoa mộc niên và cây vạn niên thanh …

Tôi không biết mình nên miêu tả đêm hôm đó như thế nào.

Có lẽ tất cả mọi cô gái đều không thể quên đêm đầu tiên của mình. Đó là vào đêm ngày 16 tháng 9 năm 1997, tôi đã trao thân cho người con trai mà tôi yêu nhất.

Đầu tiên là những nụ hôn dồn dập, những nụ hôn ướt át mặn mà, tôi cũng không biết mình đã cắn chảy máu anh từ lúc nào.

Chúng tôi hôn nhau, tay anh như con rắn luồn lách khắp cơ thể tôi, tôi cảm thấy khắp người như có dòng điện chạy qua, cơ thể tôi sắp nổ tung ra từng mảnh

Bắc đã xé rách váy tôi, chiếc váy đó sau này tôi vẫn giữ, khóa bị hỏng tan, tôi nghe thấy tiếng tim anh đập thình thịch, anh gọi tên tôi, hết lần này đến lần khác, Tiểu Bạch, Tiểu Bạch ơi … tôi có thể cảm nhận được sự hưng phấn đang hừng hực khắp cơ thể anh, trước đây khi chúng tôi ôm nhau tôi cũng có cảm nhận được điều đó, những những lần trước không mạnh mẽ bằng lần này! Tôi nói tôi khát nước, tôi muốn uống nước, tôi cố gắng nhặt thẻ phòng khách sạn để cắm vào khe cắm, chút lý trí còn sót lại cuối cùng đã giúp tôi bật sáng được đèn.

Chúng tôi nhìn nhau, nhìn rất lâu, phải đến 5 phút đồng hồ.

Cho anh nhé, có được không em, Bắc nói.

Tôi nhìn anh ngây ngất, nước mắt chảy dài như suối, Bắc nói: Anh yêu em.

Bắc đứng đó, thần sắc quyến rũ, phong thái hiên ngang, trông anh giống như một chàng trai mẫu thời Trung cổ.

Tiểu Bạch, em biết anh yêu em đến nhường nào không?

Em cũng yêu anh, tôi thỏ thẻ.

Bắc dang tay ra, tôi cũng chìa tay ra, trong nháy mắt, anh kéo tôi vào lòng, và chúng tôi lên giường.

Khi cả hai trên người không còn mảnh vải che thân, Bắc nhắm nghiền mắt, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh lăn dài trên người tôi, Tiểu Bạch, nói cho anh biết, sao em đẹp thế?

Chúng tôi hoà mình làm một, như mây như mưa, cả hai xiết chặt lấy nhau trong nỗi đê mê bất tận.

Lạ lẫm, đau đớn, xúc động, thất bại.. chúng tôi đều lần lượt trải qua, nhưng đêm đó chúng tôi dành cho nhau những giây phút ngọt ngào, khó quên nhất, triền miên như sóng trào, đê mê bất tận cho đến khi cả hai đều mệt lả.

Đó là lần đầu tiên mà suốt đời chúng tôi không thể nào quên, và trên tấm ga trải giường đã xuất hiện một đoá hoa mai đang nở. Sáng hôm sau, chúng tôi lặng lẽ đi xuống đại sảnh khách sạn, khoá váy của tôi vẫn đang bị hỏng, tôi đành phải buộc qua loa cho xong. Rồi tôi đưa Bắc lên tàu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Bắc đã trở về Trùng Khánh, anh bắt buộc phải rời khỏi Bắc Kinh.

Chúng tôi đã mua lại tấm ga trải giường đó của khách sạn. Trên tấm ga đó có một đoá hoa mai rất đẹp. Chúng tôi ăn sáng tại một cửa hàng ăn uống gần ga Bắc Kinh Tây, chúng tôi ăn rất nhiều bánh quẩy và uống sữa đậu nành, không ai nói với ai nửa lời, nhưng bốn mắt lại nhìn nhau đắm đuối, cả trong lúc ăn cơm cũng vậy, thỉnh thoảng hai đứa lại cười vẻ ngượng ngùng, nhưng dưới bàn ăn, chân chúng tôi vẫn quắp chặt lấy nhau.

Lúc đưa Bắc lên tàu, tôi đã bật khóc, tôi chạy theo tàu, vừa chạy vừa gọi tên anh. Bắc nói, Si ơi! Em đừng chạy nữa, váy em sắp rách hết rồi, đừng để anh chàng nào đó nhìn thấy nhé.

Rất nhiều năm trôi qua nhưng làm sao tôi có thể quên được cảnh đó! Tôi vừa dùng tay kéo váy vừa chạy theo tàu, nước mắt tôi lăn dài trên má, trái tim tôi chứa bao cảm giác ngọt ngào.

Đoá hoa tình yêu của tôi đã nở rực rỡ, tươi đẹp và ngọt ngào, tôi có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ, thậm chí tôi còn không muốn tỉnh giấc, hoặc nếu có chết vào ngày hôm đó cũng chẳng sao.

Có gì là không hay nhỉ?

Bình luận
× sticky