Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Phiên Dịch

Chương 7

Tác giả: Kỷ Viện Viện

Kiều Phi

Tôi đã tìm thấy căn phòng được chỉ định tại khách sạn, dùng thẻ phụ mở cửa bước vào.

Căn phòng trông rất sang trọng, lãng mạn, các vật dụng đều có màu xanh da trời với viền màu vàng nhạt. Trên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng là một bó hoa hồng vừa tươi tắn lại vừa đáng yêu. Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, đưa hương hoa dìu dịu lan tỏa khắp phòng. Gió thổi bay rèm cửa màu xanh, và cả chiếc màn vây cùng màu, chiếc giường tròn to trong ráng chiều trở nên yên tĩnh, nhã nhặn. Không hề cảm thấy mùi dục vọng xung quanh đây.

Ai nói tiền là thứ khốn kiếpchứ? Tiền có thể mua được những thứ đáng yêu nhất.

Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước rào rào, người đàn ông đó đang tắm. Chỉ nghĩ tới đây, tâm trạng tôi khó có thể bình tĩnh lại được.

Chắc hẳn đó là người đàn ông có tiền. Tôi có thể biết điều này qua từng cái cúc, từng sợi chỉ trên bộ vest vứt lăn lóc trên sàn nhà. Tôi nhặt quần áo của anh ta lên, nhìn qua là biết người đó không béo. Như vậy cũng tốt bởi mình sẽ không cảm thấy bị đè quá nặng.

Tôi bước tới cửa sổ, chăm chú nhìn đại dương ở bên ngoài, sắc trời thật đẹp, trong sáng thanh khiết.

Tiếng nước ngừng, người đàn ông đó bước ra.

Tôi không quay đầu lại, vẫn tiếp tục ngắm biển, nhìn về phía xa xa. Trong hai mươi năm của cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi mất hết can đảm.

Tôi không muốn nói, cũng không biết nên làm thế nào nữa. Nếu như đây là khách làng chơi sành điệu, thì anh ta biết làm thế nào để dẫn dắt kỹ nữ lần đầu quan hệ. Chắc hẳn phải có cách nào đó, có thể là tàn nhẫn, cũng có thể là dịu dàng. Thật tốt nếu tôi không phải tìm cách.

Trình Gia Dương

Tắm xong, tôi từ phòng tắm bước ra thì thấy cô gái trẻ đang đứng bên cửa sổ. Tôi không nhìn thấy mặt cô, nhưng mái tóc dài đen nhánh của cô khiến tôi nhớ tới một người không nên xuất hiện ở chỗ này. Người con gái đó nghịch ngợm, lanh lợi, pha trò rất thông minh, vóc dáng tràn đầy sức sống khiến người khác phải trầm trồ ngưỡng mộ.

Thực ra tôi cũng không biết làm thế nào để xử sự trong tình huống kiểu này, tôi ngượng nghịu lên tiếng: “Hi! Em muốn uống gì? Nước hoa quả, sâm panh hay trà?”.

Tôi nhìn thấy cô ấy từ từ quay người lại, sau đó, cả hai chúng tôi cùng sững người đứng chôn chân tại chỗ.

Đầu tiên cô ấy nhìn thẻ phòng trong tay, sau đó lại nhìn tôi như thể xác định mình không vào nhầm phòng. Cô ấy muốn nói gì đó, miệng mở ra nhưng lại không biết phải nói gì. Lúc này mặt cô đỏ bừng, cô đưa tay vuốt vuốt tóc, sau đó nhanh chóng rảo bước đi ra cửa.

Lúc Phi đi ngang qua người tôi, tôi đưa tay nắm lấy cổ tay cô. Cô cúi đầu, không nhìn tôi. Tâm trạng của tôi lúc này cũng rối bời, hôm nay tôi không muốn cô đơn một mình. Tôi khẽ nói: “Đã tới rồi thì ở lại đi”.

Không ai biết được lúc này Phi đang nghĩ gì.

Sau này tôi có hỏi cô ấy nhưng cô ấy bảo quên rồi.

Phi vẫn không muốn nhìn tôi, dường như cô đang chậm rãi hít thở thật sâu, sau đó tháo giầy ra rồi ngồi trên bệ cửa sổ. Cô đi một đôi giày cao gót thanh mảnh màu xanh nhạt, nhất định cô rất mệt với đôi giày đó.

Trong giây lát, chúng tôi cùng im lặng. Sau đó tôi hỏi cô: “Nhìn thấy anh, em có bất ngờ không?”.

Cô ấy không trả lời.

“Anh cũng không biết đó là em. Đây là…”, tôi đắn đo chọn từ, “…sự sắp đặt của bạn bè”.

“Thế anh có bất ngờ không? Tại sao lại có thể là em chứ?” Phi rốt cuộc vẫn là Phi, cô ấy rất giỏi đi thẳng vào đề.

Tôi gật đầu thừa nhận mình cảm thấy rất bất ngờ.

“Em đã từng gặp anh ở hộp đêm.”

“Thế ư?”

Tôi ít khi lui tới những nơi đó thế mà lại bị cô ấy bắt gặp, xem ra chúng tôi cũng có duyên với nhau.

“Lúc đó trông anh thế nào?”

“Say bí tỉ.”

“Anh có nói gì không?”

“Một cô gái.”

“Hôm nay cô ấy cưới.”

“Thảo nào.” Cuối cùng cô ấy cũng nhìn tôi, dường như là thương hại. “Cho nên anh muốn trút giận.”

Tôi không biết phải trả lời thế nào. Đáp án đã quá rõ ràng.

“Em thì sao?”

“Ý anh muốn hỏi tại sao em lại ở chỗ này phải không?”

“Ừ.”

Phi khẽ cười, trông cô lúc đó khác hẳn với dáng vẻ mà tôi biết. Nụ cười đó buồn như cỏ úa mùa thu, vừa lạnh lẽo vừa mênh mang.

“Tiền”

“Tiền ư?”

“Nếu không vì tiền thì còn vì cái gì nữa?” Cô ấy tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “em cần tiền, đang lúc cấp bách thì gặp được mối này, kiếm được rất nhanh, mà số tiền cũng không nhỏ, đương nhiên nói là nhiều nhưng không thấm vào đâu so với anh. Do vậy em quyết định tới đây. Không sai, em cũng rất bất ngờ khi thấy anh ở đây”.

“Em đồng ý cho anh bao nhiêu thời gian?”, tôi hỏi.

“Không biết nữa, tới khi nào anh thỏa mãn được không?” Cô nói rất cợt nhả, lắc lắc đầu, giấu đi vẻ lúng túng, “em đâu còn lựa chọn nào khác”.

Tôi bước về phía cô, nằm phủ phục ngay bên cạnh cô: “Sau này chúng ta quên chuyện này đi nhé. Nhưng chiều nay, chúng ta phải cố gắng tận hưởng, được không?”.

Cô ấy nhìn tôi.

Chúng tôi đã ở rất gần nhau, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Người Phi rất thơm. Tôi có thể nhìn thấy làn da mịn màng của cô, tay tôi lướt nhẹ vuốt ve cô. Đôi mắt người con gái này rất giống với mắt mèo, màu nâu, trong veo, ẩn chứa hơi hướng dục vọng.

Thế nhưng người cô ấy vẫn còn hơi cứng.

Tôi ôm lấy eo cô rồi kéo cô sát vào người, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi. Miệng chúng tôi quấn lấy nhau. Bỗng dưng tôi cảm thấy đôi môi này, cái lưỡi thơm mùi tử đinh hương này quen quen, tôi nhớ lại cái đêm hỗn loạn đó. Tôi nhìn cô ấy, lại nhìn tiếp, rồi mỉm cười: “Là em có phải không?”.

“Đúng vậy.” Cô đặt tay lên vai tôi, cơ thể chúng tôi dính chặt vào nhau, chỉ cách nhau làn áo mỏng.

Không hiểu do tự nguyện hay cám dỗ? Từ lúc đó ngọn lửa trong tôi bừng cháy. Tôi cởi áo của cô, rồi hôn lên cổ, lên xương bả vai của cô. Ngực cô tuy không lớn nhưng căng tròn kiêu sa. Phi chỉ đặt tay lên cổ tôi, nhìn theo động tác của tôi. Tôi cảm nhận hơi thở cô gấp gáp dần. Các ngón tay tôi từ trên đầu của cô trượt xuống dưới, qua vùng bụng, mở cúc váy, lướt qua nội y tiến vào vùng êm mượt của cô.

Đột nhiên cô nắm lấy tay tôi, nhìn tôi không nói, sau đó lại nhìn cơ thể mình. Chắc cô ấy sợ. Mà cô sợ thật. Tôi rụt tay về, chúng tôi tạm ngưng trong giây lát.

Tôi chầm chậm cởi hết trang phục của cô, bế cô lên đặt trên giường. Sau đó tôi cởi áo choàng tắm ra. Khi thân thể tôi từ từ sáp lại gần cô, cô bỗng ngồi bật dậy, đẩy vai tôi: “Để em ngắm anh một chút”.

Tay và ánh mắt của Phi nhẹ lướt qua cơ thể tôi, sau đó cô bỗng tiến lại gần rồi ngậm lấy đầu ngực tôi. Khi ấy, con người tôi bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt, cuối cùng tôi quyết định kết thúc khúc dạo đầu lãng mạn này.Tôi nôn nóng đi vào cô, dùng sức đẩy sâu vào trong cô. Nơi ấy của Phi đã ẩm ướt, êm mượt sau những rung động.

Cuối cùng tôi đã thành công trong sự phấn khích cực đại. Tôi cảm thấy có thứ dịch lỏng âm ấm chảy xuống, đó là máu của Phi. Cái ngàn vàng của Phi, là sự thật không thể tranh cãi. Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô dường như đau đớn nhưng đôi mắt mèo thì vẫn nhìn thẳng vào tôi. Nhìn sâu vào trong mắt tôi, nhìn sâu vào tận linh hồn, khi tôi đạt tới đỉnh để giải phóng.

Khi đó tôi vốn định sẽ rút lui nhưng cô ấy lại kẹp chặt lấy cơ thể tôi, tôi nghĩ điều này có thể sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho cô nhưng rốt cuộc tôi chỉ thốt lên tên của cô: “Phi, Phi…”. Cô lại áp trán vào môi tôi rồi khẽ nói: “Suỵt, suỵt…”.

Lần làm tình này mang ý nghĩa rất quan trọng, trong ráng chiều, trong làn gió biển thoang thoảng hương hoa hồng, cả hai chúng tôi đều đạt được khoái cảm.

Cũng từ lúc đó, cô ấy là Phi của tôi.

Kiều Phi

Rất đau đớn. Thế nhưng không đau như trên phim ảnh hay sách báo đề cập, tới mức người phụ nữ phải bật khóc. Tôi không khóc. Nhưng tôi đã nhìn Trình Gia Dương, người đàn ông này không quá đam mê nhục dục nhưng cũng xứng danh là người thành thục kỹ năng. Từ khi bắt đầu cho tới khi kết thúc, tôi cảm thấy người anh ấy luôn có mùi hạnh nhân. Tôi đau đớn, anh ấy khiến đầu óc tôi hỗn loạn, nhưng tôi vẫn nhớ lời chị Julia, nhìn vào mắt anh. Tôi có một mong ước viển vông, mong anh ấy sẽ vì lẽ đó mà nhớ tôi.

Sau đó, tôi vẫn chưa rời đi. Tôi tắm rửa trong phòng tắm còn Trình Gia Dương ngồi ở bên ngoài.

“Có đau lắm không?” Anh hỏi.

“Không.”

“Em có đói không?”

“Hơi hơi”. Tôi xoa xoa lưng mình.

“Em muốn ăn gì?”

“Em muốn ăn mì.”

“Em muốn anh gọi đồ ăn lên đây hay là chúng mình ra ngoài ăn?”

Tôi không nói gì. Bởi trước đó chúng tôi đã ngầm giao ước với nhau là sẽ không rời khỏi căn phòng này cho dù có chuyện gì đi chăng nữa.

Tôi hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”.

“À, không có gì, em thích ăn loại mì gì? Anh sẽ gọi lên. Thế còn nước hoa quả, em thích loại nào, dâu, xoài hay dưa hấu…?”

Anh chống chế sự lỡ miệng của mình.

“Mì xào.” Tôi đáp lại, “thêm vào đó một quả trứng ốp lết, hai quả, hai quả đi”.

Lúc tôi đi ra, trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn. Lưng tôi vẫn mỏi, nhưng tôi không muốn anh nhận ra, tôi ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra rồi thốt lên: “Ngon thật đấy!” Mì xào nóng hôi hổi, những quả trứng bên ngoài giòn tan bên trong thì mềm, còn có một lon nước ô liu nữa, cái này là dành cho tôi. Ngoài ra còn có một giỏ hoa quả, một chai rượu vang, lúc tôi ăn mì xào ngon lành thì Trình Gia Dương uống rượu vang và ăn sườn bò.

“Ngon không?”

Anh hỏi tôi.

Tôi gật đầu, cũng chẳng có thời gian trả lời nữa.

“Em có ăn hết được không?”

“Dù gì anh đã gọi rồi, em cũng nên tranh thủ.”

“Đừng miễn cưỡng bản thân quá nhé.”

Tôi cười rồi ngẩng đầu quay về phía anh hỏi: “Anh có muốn ăn không?”.

Anh bỏ dao nĩa xuống: “Trông em ăn ngon thật đấy”.

Tôi đặt đũa xuống: “Em không ăn nổi nữa rồi”.

“Thế à? “ Anh tiến lại gần, ngồi xuống cạnh ghế của tôi, “Thế để anh thử một chút nhé!”.

Nói rồi anh dùng đũa của tôi gắp mì ăn.

“Cũng bình thường thôi”, anh nói, “chẳng ngon lắm”.

“Anh không ăn thì trả lại cho em, người ta đang ăn ngon lành.”

“Em không tin à?”

Một giây sau, Trình Gia Dương dùng miệng lấp đầy miệng tôi. Tôi có cảm giác anh đang mong có được mì trong miệng mình, tôi tự hỏi tại sao anh lại có thể nghĩ ra được phương thức gian xảo thế kia chứ. Thế nhưng lưỡi của anh quả thật có sức hấp dẫn hút hồn, cứ linh hoạt đảo lên đảo xuống trong miệng tôi. Thật sai lầm khi trước đây tôi đã coi thường anh và luôn cho rằng mình là người có “nụ hôn chết người”.

Tôi cố gắng với tay vào chiếc giỏ hoa quả, lấy được hai quả dâu tây, lại cố sức để đẩy anh ra một khoảng nhỏ rồi nhanh chóng đút dâu tây vào miệng mình lẫn miệng anh.

“Như thế này dâu tây sẽ ngon hơn.”

“Lạ thật dâu tây lại có hạt.”

Những sự việc xảy ra sau đó, tôi không có ấn tượng sâu sắc nữa. Khi anh từ từ tiến vào, tôi đã bóp nát cả dâu tây lẫn xoài trong tay mình, lúc cao trào tôi còn làm rượu vang đổ tung tóe ra sàn.

Một thời gian sau, tôi vẫn nghi ngờ khi đó mình đã nghe nhầm, tôi nghe thấy Trình Gia Dương dụi đầu vào vai tôi nói: “Phi à, cảm ơn em”.

Bình luận