Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Người Phiên Dịch

Chương 15

Tác giả: Kỷ Viện Viện

Kiều Phi

Chuyến bay đến Đại Liên mất khoảng hơn một tiếng.

Buổi sáng, trên máy bay có ánh nắng dìu dịu và tiếng nhạc dân gian du dương, Trình Gia Dương nắm chặt tay tôi.

Ban đầu hai chúng tôi không nói chuyện nhiều, tay kia của anh đang giở một cuốn tạp chí. Đôi lúc tôi đưa mắt ngắm khuôn mặt nghiêng của anh, mắt đen láy, cái mũi cao và đôi môi mỏng. Bỗng anh chụp tay tôi đưa vào miệng cắn một cái: “Em đang nhìn trộm gì thế?”.

Tôi đáp lại: “Đã có ai khen là anh rất đẹp trai chưa?”.

“Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa.” Anh nói tiếp, “từ nhỏ, hồi học mẫu giáo, do rất nhiều đứa cứ coi anh là con gái mà anh đã đánh nhau không ít lần rồi đấy”.

“Thật sao?”

“Anh đã từng dùng bật lửa của anh trai đốt cháy hết lông mày và lông mi của mình rồi đấy.”

“Vậy chẳng phải sẽ biến thành người ngoài hành tinh rồi sao?”

“Lúc đi ra ngoài lại trở thành anh chàng đẹp trai như thường thôi.”

Tôi cười và hỏi tiếp: “Anh có anh trai à?”.

“Anh có một anh trai.” Trình Gia Dương đáp lại. “Anh chưa từng kể với em về chuyện này. Bố mẹ anh có hai người con trai. Em thử đoán xem người nào được bố mẹ quý hơn?”

“Anh.”

“Đúng rồi.”

“Em đoán tiếp xem ai sống vui vẻ hơn?”

“…”

“Là anh ấy.” Gia Dương trả lời, “giữa hai điều này là quan hệ nhân quả”.

Dường như tôi đã hiểu được đôi chút.“Anh trai anh từ khi còn rất nhỏ đã không cần bố mẹ phải quản lý rồi. Anh ấy tự mình học tập, thi cử, sinh hoạt.”

“Anh đã lớn thế này rồi, vẫn cần bố mẹ quản lý hay sao?”

Anh ấy nhìn tôi đáp: “Đôi khi có áp lực vô hình”.

Anh không muốn kể khổ với tôi, liền hỏi tôi: “Thế còn em? Em không có anh chị em nào à, anh vẫn nhớ lần trước em nói với anh như thế”.

Tôi cũng muốn nói với anh vài chuyện có một chút ý nghĩa.

“Em là con một. Lần trước anh đã nhìn thấy rồi phải không? Lúc còn nhỏ, em vừa xấu xí vừa lắm bệnh tật. Mẹ em cứ dăm bữa nửa tháng lại phải đưa em tới bệnh viện khám bệnh. Sau này, bà nghĩ ra một cách…”

“Mau kể đi.”

“Bà nhờ cậu em ở quê tìm một vị bán tiên xem bói cho em. Anh đoán xem kiếp trước của em là gì?”

“Con nhà phá gia chi tử?”

Tôi lắc đầu.

“Hồng Hài Nhi động chủ của Hỏa Vân Động”

“Sao anh lại dung tục thế nhỉ?”

“Mau nói đi!”

“Em là một con…” Tôi nhìn thẳng vào anh nói tiếp, “chân trùng”.

Trình Gia Dương đang uống nước thì bị sặc: “Em đừng đùa nữa, anh chỉ thấy có chân nhân, thái ất chân nhân”.

“Sao anh lại chậm hiểu thế nhỉ? Chân nhân là người thành tiên, chân trùng là con côn trùng đắc đạo thôi mà.”

Trình Gia Dương cười ngặt cười nghẽo: “Em mau kể tiếp đi”.

“Vị bán tiên nói, sở dĩ em thường xuyên mắc bệnh là do thân phận đặc biệt của mình, Phật Tổ Như Lai muốn triệu hồi em về. Mẹ em rất lo lắng liền nhờ ông ấy tìm cách cứu em.”

“Ông ấy đốt một lá bùa, sau đó em phải uống nước hòa tro lá bùa đó đúng không?”

“Sao anh lại biết?”

“Trên phim ảnh đều diễn như vậy mà. Sau đó thì sao? Em không bị bệnh nữa phải không?”

“Ngay buổi tối hôm đó em bị đi ngoài, mất nước nghiêm trọng, lại phải đi bệnh viện.”

Anh chống cằm lên vai tôi, cười không ra tiếng nữa. Hơi thở của anh phả vào tai tôi nhồn nhột.

“Em vốn như vậy mà, luôn bị bệnh. Sau đó anh biết không, vì bố mẹ em đều không nói được, nên họ rất lo lắng lại tìm người dạy cho em biết nói, lại cầu xin người ta chữa trị cho em. Họ dùng hết số tiền tích góp được mua cho em một chiếc ti vi, để hàng ngày em có thể xem.”

Anh không còn cười to như trước nữa: “Sau đó thì sao?”.

“Em học tiểu học, vẫn ốm yếu như trước, nhưng do chân dài nên được vào đội điền kinh. Chạy bộ, rồi lại chạy bộ tự nhiên người khỏe hẳn ra, sau này càng ngày càng khỏe mạnh. Anh chưa nhìn thấy em chạy nhỉ? Em nói cho anh biết nhé, em thực sự có năng khiếu đấy. Lúc em chạy, chân và đùi cùng lúc có thể duỗi thẳng, nói thật nhé, người bình thường không làm được đâu, anh mà chạy chắc chắn là chân vòng kiềng. Chắc là anh không tin, nhưng thật đấy, người bình thường chân đều vòng kiềng hết.”

“Tính cách của em cũng thay đổi luôn, nói rất nhiều. Nói trong giờ học, cả lúc tan học, thầy giáo còn phạt em đứng góc lớp đấy.”

“Thành tích học tập cũng bình thường, không phải là cao nhất, thế nhưng khi vào trường điểm cấp hai và cấp ba, em đều dựa vào môn thể dục mà được cộng điểm khuyến khích. Em học ở đây là do được cộng điểm kiện tướng thể dục thể thao cấp thành phố vào kết quả thi tốt nghiệp cấp ba đấy.”

“Anh đừng nói chuyện này với ai đấy nhé!”

Anh siết chặt tay tôi: “Anh cảm thấy em sống rất vui vẻ”.

Tôi nghiêm túc gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, em luôn cảm thấy mình rất may mắn”.

“Dường như từ trước tới giờ anh chưa từng thấy em buồn.”

“Cũng có lúc không vui, em lại đứng trước gương tự nhủ với mình: cười, cười đi. Cứ nói như vậy tới lúc cười thật sự thì thôi.”

Trình Gia Dương nhìn tôi, tôi nhận thấy anh thật dịu dàng, đôi mắt long lanh tựa hồ sắp khóc.

Tôi nói: “Cười!”.

Anh nhìn tôi.

“Cười! Cười đi! Trình Gia Dương, em ra lệnh cho anh cười.”

Cuối cùng anh cũng cười, khẽ nói với tôi: “Anh muốn hôn em, ngay lúc này”.

“Sao anh lại thiếu đứng đắn thế nhỉ? Chú ý ảnh hưởng tới người khác đấy.” Tôi đẩy anh một cái, “em muốn ngủ một lát, chút nữa tới nơi phải làm việc rồi”.

Anh đắp cho tôi chiếc chăn mỏng, thật ấm áp dễ chịu.

Trình Gia Dương

Dưới ánh nắng chiếu vào khoang cửa sổ, khuôn mặt của Phi hồng hào hẳn lên, dường như cô ngủ rất ngon. Tôi rất muốn biết cô ấy đã phải kiên cường như thế nào để có thể chấp nhận số phận, bình thản và vui vẻ như vậy khi nói về cuộc đời ghập ghềnh của mình?

Đầu cô ấy ngoẹo sang một bên, tôi tưởng rằng cô ấy sẽ tựa vào vai tôi, thế nhưng cô lại ngả về phía sau, tựa vào ghế. Cuối cùng cũng tìm được một tư thế thoải mái, trông cô ngủ rất ngon.

Tôi nhớ lại những chuyến du lịch trước đây của mình.

Lúc còn thiếu niên, tôi đã cùng bố mẹ ngồi khoang hạng nhất, bay qua biển, qua lục địa, đi tới những nơi quen có lạ có. Bắc Mỹ, Châu Âu, Châu Phi, có khi bay đêm, cũng có khi bay ngày. Sau này lớn lên, vì sự nghiệp cũng như con đường học hành của mình, tôi vẫn không ngừng đi du lịch, đón tiếp khi tới rồi lại tiễn biệt khi đi, từ lúc xuất phát cho tới lúc trở về, lúc nào cũng tất bật vội vàng.

Nhưng lúc này, bên cạnh tôi có Phi, do vậy tôi không còn cô đơn nữa, cô ấy là bạn đồng hành trong tâm hồn tôi.

Chúng tôi đã tới Đại Liên.

Buổi trưa, ánh nắng tuyệt đẹp, gió biển mơn man thổi. Trong thành phố có những dãy phố xây theo kiến trúc Châu Âu với những con đường rộng rãi, bằng phẳng, lại có cả những cây ngô đồng rất lớn, lá cây dài bằng cả cánh tay, xòe rộng trên cao.

Phi dẫn đoàn đi ăn sủi cảo nhân hải sản, sau đó đi dạo quảng trường Tinh Hải, tham quan Viện bảo tàng vỏ ốc vỏ sò. Cô tràn đầy sức sống, thái độ nhiệt tình, làm việc xuất sắc, những du khách Pháp rất thích cô.

Tôi nghĩ thầm, tuy vốn từ của cô không phong phú lắm, do chưa được sống ở nước ngoài, đôi lúc cách diễn đạt vẫn chưa chuẩn, nhưng nếu có cơ hội được rèn luyện nhiều hơn nữa thì tới một lúc nào đó cô sẽ trở thành một phiên dịch viên xuất chúng.

Trong lúc cô ấy giới thiệu các thắng cảnh, tôi chụp hình cô bằng điện thoại di động. Ban đầu cô ấy lườm tôi, nhưng sau đó khi biết không có tác dụng, cô còn cố ý tạo dáng cho tôi chụp.

Mặt tiền khách sạn chúng tôi ở hướng ra biển.

Phi ở cùng phòng với một bà khách, công ty du lịch của Ngô Tiểu Bình đặt cho tôi một phòng đơn, ban công của hai phòng thông nhau.

Tôi tắm xong liền nằm xem phim trên giường. Tôi liên tục đổi kênh, tâm trí lơ đãng. Tôi đã nói với Phi, trong hai ngày này sẽ không manh động, thế nhưng nếu chỉ nhớ thôi thì chắc là được.

Có người gõ cửa ngoài ban công.

Không phải chứ, đúng là cầu được ước thấy. Phi đang đứng ở bên ngoài, vừa cười vừa nhìn tôi. Gió biển thổi tung mái tóc của cô, cô nheo nheo mắt, lúc này trông cô giống như một con mèo lớn.

Trình Gia Dương, mày lại đang suy nghĩ vẩn vơ rồi đấy. Tôi tự nhủ với mình.

Tôi mở cửa cho cô.

“Anh đang xem cái gì mà không mở cửa cho em vậy?” Vừa nói cô vừa vuốt lại tóc.

“Anh còn tưởng mình đang mơ.”

“Đi thôi!” Trông cô ấy rất háo hức, “Chúng mình đi dạo ngoài bãi biển đi”.

Hóa ra là vậy.

Tôi cởi áo choàng tắm ra, thay quần áo rồi đi cùng cô. Rõ ràng là cô đã quay người đi.

Buổi tiệc bên lửa trại của khách sạn kết thúc, lúc này đêm đã về khuya. Thủy triều dâng lên, những con sóng nối tiếp nhau đập vào bờ. Tôi ôm Phi rồi chậm rãi đi dọc bờ biển, trong bóng đêm tôi nghe thấy cả tiếng kêu từ nơi xa lắm của loài chim biển.

“Trình Gia Dương à.” Cô ấy gọi cả họ lẫn tên tôi.

“Có chuyện gì thế?”

“Giờ em đang nhớ tới một chuyện.”

“Nói đi!”

“Anh có còn nhớ không, cái hôm anh uống say ấy, sau đó dẫn em ra khỏi Khuynh Thành.”

“Ừ.”

Ngày hôm đó là vì Minh Phương. Tôi đã gặp vị hôn phu của Minh Phương, và bị đả kích rất mạnh, do vậy đã đến hộp đêm để tiêu khiển.

“Anh có nhớ rõ không?”

“Cũng tương đối.”

Lúc đó tôi say, không thể nhận ra Phi, chỉ nhớ cái lưỡi quyến rũ chết người của một cô gái xinh đẹp.

“Chúng mình đã hôn nhau, anh còn nhớ không?”

Đúng vậy, sau đó, lần đầu tiên khi chúng tôi làm tình, tôi đã nhận ra đôi môi và cái lưỡi của cô ấy.

“Ừ, anh vẫn nhớ.” Tôi ôm chặt Phi.

“Sau đó thì sao?”

“Không có ấn tượng gì về em nữa, hình như anh đã ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở nhà cùng với anh trai.”

“Em sẽ nói cho anh tình hình sau đó như thế nào.” Cô vòng hai tay ôm cổ tôi, bỗng nhiên cô thay đổi sắc mặt, “Anh nói muốn hôn em, sau đó thì nôn ọe. Anh đã nôn trên bãi biển!”.

Lúc này trông cô dữ dằn cứ như muốn bóp chết tôi vậy.

Chúng tôi đuổi nhau trên bãi biển, cuối cùng, tôi đã nhận ra Phi đúng là một kiện tướng thể thao, không biết chúng tôi đã chạy được bao xa, thì tôi bị cô ấy đẩy ngã.

Cô véo má tôi, ghé sát vào mặt tôi rồi nói: “Em đã thề với bản thân rồi, không thể tha cho anh được”, rồi cù tôi.

Tôi xin tha, nhưng cô vẫn không dừng lại.

Cuối cùng tôi thở hổn hển nắm tay: “Phi, tha cho anh đi mà”.

Dường như cô vẫn chưa mệt, cô nằm trên người tôi, đôi mắt sáng nhìn tôi trong màn đêm: “Ngày hôm đó, em buồn vô cùng”.

Tôi từ từ ngồi dậy, ôm cô vào lòng, phủi hết những hạt cát vương trên tóc cô. “Em đã bao giờ bị ai làm tổn thương chưa?”

Cô im lặng.

“Thực ra anh không muốn nói tới chuyện này.” Tôi nói tiếp, “vì anh đã quên rồi. Sau khi nôn xong, anh đã quên hết”.

“Chỗ mà anh nôn ấy, sau đó có rất nhiều cua bò đến.” Cô nói tiếp, “chúng đã xử lý rất sạch sẽ”.

Chúng tôi lại cười phá lên.

Lúc này tôi mới nhận ra cả hai đã ở quá xa khách sạn rồi.

Bỗng nhiên trời đổ mưa.

Bình luận