Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Đôi Môi Em

Chương 7: Thể công của tình yêu

Tác giả: Mộc Khinh Yên

– Cái gì? Sao nhất định phải là tớ đi, tớ là thiết kế chính, đâu phải thằng sai vặt! – Lạc Tiểu Phàm giận dữ hỏi.

Lý Giai nhìn cô xin lỗi:

– Đó là do công ty bên đó chỉ đích danh cậu phải đi.

– Không đi, tớ không muốn nhìn thấy mặt gã khốn nạn đó! – Lạc Tiểu Phàm nhớ lại tối qua mình thật là mất mặt, còn gọi điện thoại cho anh ta, trời ơi! Không biết anh ta sẽ cười nhạo mình như thế nào. Trời không sợ, đất không sợ, nhưng cô lại sợ sấm sét, đúng là mất mặt mà. Không thể đi, kiên quyết không đi, nói gì cũng không được đi!

Lý Giai mệt mỏi nhìn Lạc Tiểu Phàm:

– Rốt cuộc cậu với anh chàng đa tình đó có thù oán gì, sao anh ta cứ khó dễ với cậu vậy? Ngày trước chưa bao giờ nghe nói anh ta gây khó dễ cho người đàn bà nào, hay là cậu đắc tội với anh ta?

– Tớ mà đắc tội với một con lợn sao? Tớ làm gì có cái bản lĩnh đó, là anh ta đắc tội tớ thì đúng hơn! Ngày nào cũng gây khó dễ cho tớ, con bà nó, đừng để tớ nhìn thấy mặt anh ta, nếu còn nhìn thấy thì anh ta chết chắc rồi! Tớ sẽ xé xác anh ta thành tám mảnh, sau đó ném cho chó ăn! Mà chắc gì chó đã thèm ăn thịt thối của anh ta, thế thì cho rắn ăn, dù sao anh ta cũng giống rắn, đều là đồ độc ác!

Lý Giai kinh hãi nhìn Lạc Tiểu Phàm, thở dài:

– Câu này mà để cho đám fan của anh ta nghe thấy thì tớ sợ người chết không phải là anh ta mà là cậu. Hôm đó cậu cũng nhìn thấy đó, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp vì để được nhìn anh ta một lần mà sáng nào cũng tập trung trước cửa Tòa nhà Hương Xá. Cũng chỉ có cậu là có gan châm chọc anh ta ngay trước mặt mọi người thôi. Mà cũng lạ thật, anh ta lại không giận cậu, chắc kiếp trước hai người là oan gia nên kiếp này mới phải lòng nhau.

Lạc Tiểu Phàm hừ mũi:

– Phải lòng? Tớ có thể phải lòng một con lợn như anh ta sao? Có phải mắt cậu bị hỏng nên mới khen ngợi anh ta? – Lý Giai cũng không muốn tranh luận với Lạc Tiểu Phàm thêm nữa, chỉ ném lại một câu:

– Tóm lại, tớ không nói nhiều với cậu nữa, cậu có tới công ty của anh ta không?

– Không đi, đánh chết cũng không đi, đánh không chết thì càng không đi! – Lạc Tiểu Phàm kiên quyết.

Lý Giai chán nản đứng lên:

– Thế thì cậu tới phòng Lão Béo mà nói, tớ không làm chủ được chuyện này. Còn nữa, cẩn thận Lão Béo lại kêu nghèo kể khổ với cậu, lúc đó thì không đi cũng phải đi.

Lạc Tiểu Phàm xì một tiếng rõ dài, đứng lên, nghĩ thầm hôm nay nói gì mình cũng không đi, cho dù Lão Béo có khóc lóc thảm thương tới đâu, cùng lắm thì mình không làm nữa. Hình như mình chỉ còn có 200 tệ, thôi kệ nó, kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể sỉ nhục.

– Ôi chà, thiết kế Lạc giỏi nhất của tôi tới rồi hả, mời vào, mời vào! – Cao Liên Cương vừa nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm đã chào mời đon đả.

Hai mắt Lạc Tiểu Phàm nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tròn như Phật của Lão Béo, nói thầm: Hôm nay ông có cười ra hoa thì Lạc Tiểu Phàm tôi cũng không đi! Có ai mà không biết Lão Béo là một con hồ ly có nụ cười nổi tiếng, khi ông ta cười càng vui vẻ thì bạn càng phải đề phòng. Cô giả vờ làm ra vẻ không hiểu, nói:

– Sếp tổng tìm tôi có việc gì, không phải là muốn tăng lương cho tôi đấy chứ!

Cao Liên Cường xoa hai tay vào nhau, nụ cười càng thêm gượng gạo:

– Tôi biết là cô rất có năng lực, công ty phải thưởng thêm cho cô, nhưng công ty vừa mới thành lập, khó khăn lắm. Có điều chỉ cần trò chơi “Ảo mộng cuộc đời” được tung ra thị trường thì tôi sẽ lập tức tăng lương cho cô.

Lạc Tiểu Phàm cười tít cả mắt, trông như một thiên thần nhỏ, nhưng nụ cười đó khiến Cao Liên Cường đứng cạnh không rét mà run. Ông ta thà nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm khóc còn hơn là thấy cô cười. Cô mà cười thì chắc chắn là không có chuyện gì tốt đẹp cả.

– Nếu thế thì khi nào tôi được lên lương, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Tôi ra ngoài đây. – Cô lạnh lùng trả lời. Lão Béo lại chơi trò này với cô, Lạc Tiểu Phàm cô là ai mà lại trúng kế của Lão Béo?

– Chuyện đó… – Cao Liên cường đặt hai tay lên vai Lạc Tiểu Phàm, thở dài. – Tiểu Phàm, coi như cô thương hại tôi đi! Tôi trên…

Lạc Tiểu Phàm chu miệng: Lại cái trò này! Cô ngắt ngang lời ông:

– Để tôi nói hộ ông cho! Tôi trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cô mà không giúp tôi thì cả nhà tôi không có cơm mà ăn!

Cao Liên Cường mặt dày, bật cười “hi hi” hai tiếng:

– Tiểu Phàm, tôi đã bảo là cô thông minh mà, cái gì cũng biết.

Khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm lập tức trở nên lạnh lùng:

– Ở nhà A đường 10 khu Hương Xá là nhà ai? Một chiếc BMW và Mercedes trong bãi để xe là của ai? Người đàn bà nuôi ở đường 2 khu Hương Xá là của ai? Ông đừng có giở trò này ra với Lạc Tiểu Phàm tôi, tôi không đi gặp gã khốn nạn đó đâu! Nếu chỗ ông không chứa được Lạc Tiểu Phàm thì tôi lập tức biến! – Nói xong, cô quay người đi luôn, mồ hôi túa ra trên khuôn mặt béo múp míp của Cao Liên Cương, ông biết Lạc Tiểu Phàm là một người nói được làm được, nếu đôi co với cô, ông chỉ có thể thảm bại, bởi vậy ông vô cùng thận trọng.

– Được rồi, tôi bảo người gọi điện sang bên đó, nói là cô bị ốm, đang nghỉ ngơi, hài lòng chưa! Người đàn bà thứ ba của tôi bị mất trong tay cô, nếu không kiếm được tiền cho tôi thì ra ngoài kia tìm một ai đó xinh đẹp để bồi thường.

Lạc Tiểu Phàm lè lưỡi, làm mặt hề:

– Không có đàn bà đâu, chỉ có lợn cái thôi, có cần không? – Trước khi Cao Liên Cường kịp phản ứng, cô đã chuồn nhanh khỏi phòng ông ta.

– Cái gì? Cô ấy bị ốm? – Lâm Nam Vũ đứng bật dậy khỏi ghế, nét mặt quan tâm, chẳng nhẽ đêm qua cô ấy bị cảm lạnh? Anh xua tay, – Thư ký Sử, cô cứ đi làm việc đi! – Sử Phi Phi liếc Lâm Nam Vũ một cái, thấy trong đôi mắt anh là sự quan tâm và lo lắng, không biết đang suy nghĩ điều gì, Lâm Nam Vũ hiện nay đối với cô thật xa lạ, cô đi ra, nhân tiện giúp anh đóng cửa phòng.

Lâm Nam Vũ lấy điện thoại di động ra, gọi vào số ngày hôm qua, thấy trong điện thoại vang lên giai điệu u buồn quen thuộc của bài “Khách sạn California”. Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tiếng điện thoại trên bàn đổ chuông, bèn ấn nút nghe:

– Tôi là Lạc Tiểu Phàm, xin hỏi ai vậy?

Một giọng nói khàn khàn lo lắng vang lên ở đầu dây bên kia:

– Em bị bệnh hả, đang ở đâu? Anh tới tìm em! – Lạc Tiểu Phàm giữ chặt tay lên ngực! Trời ơi! Là gã khốn nạn đó, cô vội vàng tắt điện thoại, nghĩ một lúc rồi tháo pin ra. Anh ta đúng là âm hồn không tan, chẳng phải anh ta là người đa tình có tiếng sao? Chắc chắn lúc nào cũng có một đống đàn bà xếp hàng chờ đợi, việc gì cứ phải bám lấy Lạc Tiểu Phàm như thế? Đúng rồi, chắc chắn là vì gã này chưa bao giờ thất bại trước đàn bà, mình lại đối xử với anh ta như vậy, anh ta không thoải mái nên muốn trả thù. Chắc chắn là như thế, đúng là khốn nạn, tôi sẽ không cho anh cơ hội này đâu, anh cứ chờ cả đời đi!

Lâm Nam Vũ nói một thôi một hồi ở đầu dây bên này nhưng không nghe thấy tiếng đáp phía bên kia.

– A lô… A lô…

Lúc này anh mới phát hiện ra bên kia đã tắt máy, anh giận dữ ném mạnh điện thoại lên mặt đất rồi lại gạt hết đống giấy tờ trên bàn xuống, cắn chặt đôi môi mỏng, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, cảm giác đầu tiên của anh là thấy bất lực và cô đơn. Khởi động máy tính, nhìn thấy biểu tượng trò chơi “Ảo giác cuộc đời” trên màn hình destop, anh click chuột vào đó, anh vẫn chưa chơi trò chơi này, là lãnh đạo công ty, lần nào anh cũng là người đầu tiên thử các trò chơi. Anh đeo mũ vào, bên trong vang lên tiếng hướng dẫn, các thông tin tự động cập nhật, mời anh chọn một cái tên thật hay. Lâm Nam Vũ nghĩ ngợi một lát rồi nhập vào cái tên “Vũ Phàm”.

Trò chơi hiển thị: “Chào mừng gia nhập với Ảo giác cuộc đời, người online hiện nay là 1 người, người tu luyện là 1 người”. Lâm Nam Vũ thấy hơi ngạc nhiên, trò chơi này vẫn chưa được tung ra thị trường, sao đã có người đang chơi rồi? Lâm Nam Vũ trong trò chơi cũng đẹp trai y như Lâm Nam Vũ ngoài đời thực, chỉ có điều trên người mặc độc một chiếc khố, trong tay cầm một thanh gậy gỗ, mái tóc như người ngày xưa, túm gọn lên đằng sau. Hình ảnh của trò chơi này khá rõ nét, màu sắc cũng đặc biệt, nhất là khung cảnh xung quanh, có cảm giác như trong thế giới thần thoại.

Lâm Nam Vũ vì vẫn còn là cấp 1 nên trước mặt anh là đồng bằng, xung quanh còn có dấu vết của các con vật mới đi qua. Lâm Nam Vũ biết, lúc này không thể nào đi lại bừa bãi, ngộ nhỡ gặp phải các con thú lớn thì mình rất có thể bị giết chết. Văng vẳng bên tai anh là tiếng nước chảy róc rách, Lâm Nam Vũ không nhịn được, bước đi, trước mặt anh là một dòng sông trong vắt, đàn cá nhỏ đang tung tăng bơi lội, ở giữa con sông có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang tắm, làn da trắng ngần như tuyết, dưới ánh nắng mặt trời, hắt lên thứ ánh sáng dịu dàng, tinh khiết, mái tóc dài mượt mà như làn mây xõa trên mặt nước, che lấp một bên mặt của cô, anh có thể nhìn thấy ở ngực của cô gái có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ. Lâm Nam Vũ ngẩn ngơ một lát, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh nằm trong bụi cây bên bờ sông. Cô gái đó có đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ, từ dưới sông đi lên, mặc một chiếc áo hở rốn và chiếc váy màu hoa đào, buộc gọn tóc ra đằng sau. Xem ra trò chơi này ưu ái rất nhiều cho các game thủ nữ, ít nhất thì quần áo cũng tốt hơn của con trai, điều này có thể chứng minh được rằng các game thủ nữ mới bắt đầu chơi sẽ lợi hại hơn là nam, xem ra mình không phải là đối thủ của cô ta rồi, tốt nhất là nên tránh xa.

Nhân vật trong trò chơi bỗng dưng đứng lên, đây là phản ứng bản năng của nhân vật, nhưng anh ta lại bị một con rắn nhỏ màu đen cắn vào chân. Lâm Nam Vũ vội vàng trả đòn, nhưng máu của nhân vật cứ tuôn ra xối xả, sức lực yếu ớt hẳn đi, ngay cả cây gậy nhỏ cũng không nhấc lên được. Trên màn hình máy tính hiện lên chỉ thị: Xin nhanh chóng bổ sung nguồn máu. Lúc này nhân vật của anh đã nằm xuống, chỉ cần con rắn cắn thêm phát nữa, Lâm Nam Vũ chỉ còn cách tu luyện lại từ đầu. Bỗng dưng con rắn nhỏ màu đen bị người ta chặt đứt thành hai đoạn, thì ra là cô gái xinh đẹp đó. Lâm Nam Vũ lập tức nhìn thông tin của cô gái: “Nữ, 25 tuổi. Tên nhân vật: Tuyệt Tình Diêm La. Phương châm: Chém hết những gã đàn ông đa tình trong thiên hạ. Khẩu hiệu: Gặp một người giết một người”. Lâm Nam Vũ không nhịn được cười, chắc chắn là cô ta, người đàn bà chết tiệt.

Nhân vật trong trò chơi của Lạc Tiểu Phàm vừa mới tắm xong lên bờ đã nhìn thấy có một người nằm trên cỏ, một con rắn nhỏ màu đen đang bạnh hàm, bởi vì trò chơi này vẫn còn chưa tung ra thị trường nên người chơi chắc chắn là đồng nghiệp của cô, nói gì thì nói cũng không thể thấy chết mà không cứu. Trước tiên cô sử dụng kỹ thuật của mình để giết chết con rắn, sau đó sử dụng khả năng điều trị vết thương, tổn thất mất của mình quá nửa số máu và khí lực, nếu trò chơi thực sự đã hoàn thành thì cô làm như vậy sẽ rất nguy hiểm cho bản thân, rất dễ bị các đối thủ khác giết chết.

Khi nhân vật trong trò chơi đứng được lên thì Lạc Tiểu Phàm trợn tròn mắt, hóa ra là gã đàn ông đáng ghét đó. Mặc dù trò chơi này sẽ không hiển thị khuôn mặt thật của các game thủ, nhưng nhân vật được tạo ra lại có những đặc điểm cơ bản của người, nhân vật này chắc chắn là của gã đàn ông đó. Cô quay đầu lại nhìn đám người ở công ty mình, không phải là quá béo thì cũng quá gầy, trừ đi những người ở công ty thì chỉ còn lại anh ta. Lạc Tiểu Phàm nổi giận.

Có thông báo là cây kiếm trong tay Tuyệt Tình Diêm La đã bị game thủ Vũ Phàm cướp mất, kề sát vào cổ cô, một dòng chữ hiện lên: “Bây giờ lập tức cởi quần áo, nếu không ta sẽ giết ngươi!”. Lạc Tiểu Phàm giận dữ chu môi: “Người quên là ta vừa cứu người sao?”. Ngay sau đó là câu trả lời: “Đó là do người tự nguyện, ta đâu có cầu cứu, bây giờ người mau cởi hết quần áo ra, nếu không ta sẽ không khách sáo đâu”.

Lạc Tiểu Phàm tức điên lên: “Khốn nạn, bổn tiểu thư không sợ ngươi đâu, cùng lắm thì liều mạng với nhau!”. Bên kia một hồi lâu sau mới trả lời: “Chẳng phải em bị bệnh sao? Sao vẫn còn sức chửi người khác”. Khuôn mặt bên kia dần dần tối đi, game thủ đã rời khỏi trò chơi. Lạc Tiểu Phàm chẳng còn tâm trạng chơi tiếp nữa, cũng buồn rầu thoát ra.

Lâm Nam Vũ giận dữ đập bàn: Nói gì mà bị ốm, hại mình lo lắng cho cô ta, thì ra là đang ở công ty. Đúng rồi, chắc chắn là cô ta không muốn gặp mình. Chẳng nhẽ cô ta thực sự không thích mình sao? Tại sao những người đàn bà khác đều thích mình, còn cô ta thì không? Cô ta không muốn gặp mình nhưng mình có thể đi tìm cô ta, bởi vì Lâm Nam Vũ muốn gặp cô ta. Vừa mới đứng lên thì Sử Phi Phi bước vào, nhìn đống giấy tờ và cái điện thoại rơi ngổn ngang trên đất:

– Các nhân viên kỹ thuật của Công ty Kate tới rồi, người dẫn đầu là Trương Cường, sếp tổng có muốn đích thân tham dự cuộc họp không?

Lâm Nam Vũ lắc đầu:

– Cô đi họp đi, gọi thêm phó tổng nữa, hai người là được rồi. Tôi ra ngoài một lát, công ty có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Lâm Nam Vũ mở cửa xe, tâm trạng vẫn thay đổi liên tục, nhìn thấy những dòng người đi đi lại lại trên đường, bỗng dưng có hai người thu hút sự chú ý của anh. Một cô gái mặc chiếc váy màu trắng, trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, nụ cười ngọt ngào sáng bừng cả khuôn mặt, dựa vào lòng một chàng trai. Chàng trai ôm nhẹ cô gái, khuôn mặt ngời ngời hạnh phúc. Ngày trước, cũng từng có nhiều cô gái tặng hoa cho anh, nhưng chưa bao giờ anh để ý, đối với phụ nữ, anh không cần phải lãng phí thời gian, nhưng hôm nay anh cảm thấy bó hoa hồng trong tay cô gái đó rất thu hút sự chú ý của anh, tâm trạng anh phút chốc tốt lên rất nhiều.

Dừng xe lại, đi vào tiệm hoa ven đường, bà chủ tiệm hoa đang ngồi thêu, nhìn thấy có khách bước vào, lập tức đứng lên rồi ngẩn ngơ. Một người đàn ông rất đẹp trai, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, nhìn vào ai, chắc chắn trái tim người đó sẽ ngừng đập. Chỉ tiếc rằng đôi mắt này không nhìn vào bà chủ mà đang nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng màu hống phấn cắm trong lọ.

– Anh muốn mua hoa sao? – Chị đon đả chào khách.

– Ừm. – Lâm Nam Vũ quay đầu lại, nở một nụ cười ngọt ngào. – Cho tôi một bó hoa, loại hoa mà con gái thích nhất.

– Được, vậy thì hoa hồng màu hồng phấn nhé! Nó có nghĩa là tình yêu của anh chị luôn ngọt ngào, hạnh phúc.

Nụ cười càng ngọt ngào hơn trên môi Lâm Nam Vũ: Tình yêu? Nụ cười thoáng trở nên châm biếm:

– Tôi còn chưa biết cô ấy có quan tâm tới tôi hay không, bởi vậy chị bó hoa đẹp một chút, để cô ấy thích tôi. À, đương nhiên là nếu khiến cô ấy yêu tôi thì càng tốt!

Bà chủ hơi ngạc nhiên, cô gái như thế nào mà cá tính thế, một chàng trai hoàn hảo như vậy mà còn không thích? Nếu mà chị trẻ thêm 10 tuổi nữa thì chắc chắn chị sẽ không bỏ qua chàng trai trước mắt, ít nhiều gì thì khi còn trẻ, chị cũng từng là người đẹp, chỉ tiếc là giờ đã già. Lại một tiếng thở dài vang lên trong lòng chị.

Lâm Nam Vũ cẩn thận đặt bó hoa vào ghế xe, còn thoang thoảng ngửi thấy mùi thơm của hoa hồng. Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho phụ nữ, cảm giác thật kỳ lạ, đã thế đó lại là người phụ nữ mà anh ghét nhất. Lâm Nam Vũ lái xe tới cổng Công ty Kate, ôm bó hoa từ trên xe bước xuống, những người đi qua đi lại đều quay nhìn anh, bình thường anh không sợ bị người ta nhìn, nhưng ôm theo bó hoa cứ có cảm giác là lạ. Anh nghĩ một lúc, giấu bó hoa ra sau lưng, đi vào cửa, người bảo vệ giữ anh lại:

– Xin hỏi anh tìm ai?

– Lạc Tiểu Phàm.

– Phòng 521 tầng 2.

– Cảm ơn!

Người bảo vệ nhìn Lâm Nam Vũ bước vào thang máy, nói với người đồng nghiệp bên cạnh:

– Người sang trọng quá, thật khiến người ta ngưỡng mộ!

– Ngưỡng mộ sao! Thế thì cậu đẹp trai lên một chút.

– Không được rồi, để kiếp sau đi! – Giọng nói có vẻ thất vọng và buồn bã.

Lạc Tiểu Phàm đang uống cà phê, nhìn hình cô gái nhỏ mặc chiếc váy hoa in trên tách cà phê, mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Lúc này Lý Giai từ hành lang chạy tới, khuôn mặt hoảng hốt:

– Tiểu Phàm, Lâm Nam Vũ tới rồi, còn mang theo một bó hoa hồng rất to! Cậu nói xem, có phải anh ta tới tìm cậu không? Rốt cuộc thì hai người có mối quan hệ gì? Hôm qua còn đánh nhau, hôm nay đã thành người tình, thật là bất ngờ!

Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc đứng bật dậy, sắc mặt hoang mang, không biết phải làm thế nào. Lúc này thì đúng là cô hơi sợ Lâm Nam Vũ rồi, nhìn thấy anh, trái tim cô đập nhanh gấp đôi bình thường, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô không bị anh làm tức chết thì cũng sẽ chết vì tim đập quá nhanh mất.

– Cái gì? Sao anh ta lại đến? Đến đây làm gì?

Ngước mắt lên, cô đã nhìn thấy một bó hoa hồng thơm dìu dịu, phía sau là khuôn mặt đẹp trai, anh tuấn của Lâm Nam Vũ. Lạc Tiểu Phàm ngẩn ngơ, nuốt nước bọt ừng ực.

Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm, trong lòng bất giác có một cảm giác thoái mái đến kỳ lạ, nhìn Lạc Tiểu Phàm bằng ánh mắt dịu dàng một cách vô thức:

– Tặng cho em, có thích không?

Lạc Tiểu Phàm tỉnh hồn lại, nhìn chiếc áo sơ mi màu hồng phấn mà Lâm Nam Vũ mặc khiến khuôn mặt anh càng thêm quyến rũ, cái quần bò bó sát đôi chân dài, nhìn thế nào cũng khiến người ta phải ghen tị. Trái tim Lạc Tiểu Phàm bất giác cảm thấy buồn bực, lạnh lùng quay mặt đi:

– Xin lỗi, chỗ chúng tôi không phải là hộp đêm, anh tới nhầm nơi rồi.

Lý Giai trợn tròn mắt, không dám tin rằng ngay câu nói đầu tiên, Lạc Tiểu Phàm đã độc mồm như vậy, rồi nhìn khuôn mặt tái xanh của Lâm Nam Vũ, cô bất giác lùi về sau, quay người chạy về phía phòng làm việc của Lão Béo. Bây giờ chỉ có Lão Béo là có thể ngăn chặn tình hình trước mắt mà thôi.

Lâm Nam Vũ nghe người ta nịnh nọt đã nhiều, thực sự bất ngờ trước câu nói của Lạc Tiểu Phàm. Anh thấy Lạc Tiểu Phàm coi như mình không tồn tại, vẫn thản nhiên uống cà phê, đôi chân dài dựa vào thành bàn phía sau, khuôn mặt rất ung dung. Anh quay người định đi, rồi lại quay đầu lại, nhìn thấy lưng Lạc Tiểu Phàm, thực sự muốn bóp chết cô, nhưng nếu bây giờ cô nói với anh một câu dễ nghe một chút, có thể anh sẽ quên hết mà mời cô đi ăn một bữa thật thịnh soạn.

Thật đáng tiếc là Lạc Tiểu Phàm chẳng buồn nhìn tới anh. Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ vẫn tần ngần đứng sau lưng mình thì đứng lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt nheo lại, đôi môi ghé sát vào tai Lâm Nam Vũ, nói nhỏ:

– Anh chàng đẹp trai, bây giờ tôi không có tiền để trả công anh ngủ với tôi, bởi vậy nếu anh đang cần tiền thì tôi có thể giúp anh giới thiệu một người phụ nữ giàu có hơn! Còn nếu không thì anh chờ tôi lĩnh lương rồi tôi gọi cho anh!

– Cô… Đồ đàn bà chết tiệt!

Trong mắt Lâm Nam Vũ ngập tràn sự đau đớn. Câu nói của Lạc Tiểu Phàm đã làm tổn thương tới trái tim anh. Anh ôm chặt lấy cô, vùi đầu mình vào mái tóc dài của cô, cảm thấy có cái gì đó đang lăn nhanh từ khóe mắt ra, anh có thể đi, không bao giờ nhìn người đàn bà này nữa, anh có thể làm ra vẻ không quan tâm tới cô, nhưng bây giờ anh không muốn làm gì cả, anh chỉ muốn ôm thật chặt Lạc Tiểu Phàm. Một lúc lâu sau anh mới khàn giọng nói:

– Chúng ta tới VS đấu Taekwondo, nếu tôi thắng, em ở với tôi một buổi tối, coi như em đã trả tiền cho tôi. – Trong giọng nói của anh có cái gì đau đớn. Lâm Nam Vũ cảm nhận rõ ràng, mình đang đánh mất lòng tự trọng, nhưng anh không muốn tối nay không còn nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm nữa, nếu vậy thì anh thực sự sẽ sụp đổ.

Rõ ràng cơ thể của Lạc Tiểu Phàm đang run rẩy, đôi môi của Lâm Nam Vũ chạm lên má cô, sau đó lên mắt cô rồi trượt xuống, hôn lên đôi môi cô, nụ hôn gấp gáp cứ như thể chỉ có làm như vậy mới khiến trái tim anh dễ chịu hơn đôi chút. Lâm Nam Vũ ngẩng đầu lên nhìn đôi môi đỏ rực của Lạc Tiểu Phàm, bởi vì nụ hôn của anh quá mạnh khiến đôi môi cô càng đỏ như hoa hồng. Anh không chịu đựng được, lại một lần nữa chịu khuất phục trước cô, lại khao khát được có cô, giọng nói anh run rẩy:

– Anh thực sự rất nhớ em, ở cùng anh được không?

Trái tim của Lạc Tiểu Phàm cũng hơi run rẩy, đôi tay cô chầm chậm ôm lấy thắt lưng anh, ánh mắt mê đắm trong tình yêu.

– Sau này anh không được mặc bộ quần áo này nữa, khiến người ta nhìn thấy là muốn phạm tội. Có biết anh làm thế là thất đức không hả?

Tâm trạng tốt đẹp của Lâm Nam Vũ lại quay về với anh, ánh mắt đầy tình ý và mê hoặc. Anh kích động nói:

– Vậy bây giờ có muốn ăn anh không?

Lạc Tiểu Phàm cắn nhẹ lên môi anh, uy hiếp:

– Không được dụ dỗ em, nếu không em sẽ để bà lão dưới lầu ăn sống anh.

Khi Lý Giai và Lão Béo thở hổn hển chạy vào thì được chứng kiến một màn kịch vô cùng nóng bỏng – hai khuôn mặt đang áp sát vào nhau. Hai bóng người ôm chặt lấy nhau. Lão Béo nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Nam Vũ khi phá vỡ giây phút lãng mạn của hai người thì sợ hãi xoa tay nói:

– Làm phiền rồi, làm phiền rồi, tiếp tục đi! Tiểu Phàm tiếp đón Tổng giám đốc Lâm chu đáo nhé. – Vừa mới nói xong, đụng phải ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Lạc Tiểu Phàm, ông lập tức ngậm miệng lại, đi ra ngoài, đóng cánh cửa phòng làm việc của Lạc Tiểu Phàm lại. – Hai vị cứ bàn công chuyện đi, tôi không làm phiền nữa. – Ông ta lau mồ hôi trên mặt, nghĩ thầm: “Nguy hiểm thật”.

Vừa quay lại thấy cái đầu lấp ló thăm dò của Lý Giai, Lão Béo lập tức sa sầm lại:

– Đứng ở đây canh cẩn thận cho tôi, không cho bất cứ ai tới làm phiền họ nói chuyện, nếu không sẽ trừ nửa tháng tiền lương của cô.

Sắc mặt Lý Giai xanh ngắt? Nói chuyện? Tôi thấy họ đang yêu nhau thì đúng hơn. Chỗ chúng ta đâu phải là công viên, là khách sạn tình nhân. Bực mình, người ta ở trong kia được hú hí với anh chàng đẹp trai, còn mình lại phải ngồi ngoài này canh cho họ.

Lâm Nam Vũ vuốt ve khuôn mặt của Lạc Tiểu Phàm, rồi vuốt mái tóc dài của cô, ánh mắt say mê, sắc mặt rất nghiêm túc:

– Em yêu anh không? Thích anh không?

Lạc Tiểu Phàm cười, nụ cười rất giảo hoạt, rất vui vẻ:

– Em không thích anh thì sao lại bỏ tiền ra để anh ngủ với em?

– Em… – Trái tim Lâm Nam Vũ đập mạnh, là vì anh nói không đủ rõ ràng, hay là cô cố ý không hiểu? Đôi môi nóng bỏng của anh gắn chặt lên gò má lạnh lẽo của Lạc Tiểu Phàm, cắn nhẹ:

– Anh nói là tình yêu, em có yêu anh không?

– Yêu, đương nhiên là yêu! Yêu vô cùng, yêu tới mức có thể cùng anh sống chết, yêu tới mức có thể nhảy xuống sông Hoàng Hà vì anh! – Khi Lạc Tiểu Phàm nói những điều này, khuôn mặt của cô chỉ khiến người ta muốn cho cô một cái bạt tai.

Lâm Nam Vũ thở hắt ra, lúc này, ngoài việc thở hắt ra, anh chỉ muốn cắn đứt cổ Lạc Tiểu Phàm, để cái miệng xinh đẹp của cô ngậm lại vĩnh viễn. Lạc Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, dùng tay xoa cằm Lâm Nam Vũ, khóe miệng lại là một nụ cười lạnh lùng, đôi mắt nheo lại như mắt một con cáo:

– Em cho anh tiền anh không thích sao? Muốn trả thù hả? Em nói cho anh biết, không có cửa đâu, cả cửa sổ cũng không. Muốn ngủ cùng em, phải xem tâm trạng em có tốt không đã, huống hồ với người đàn ông mà em đã ngủ hai lần, có hứng thú nữa hay không còn chưa chắc. Sau này đừng có tùy tiện tới tìm em, phá hoại danh dự của em, chờ khi nào em có việc cần sẽ gọi điện thoại cho anh. Anh cứ ngoan ngoãn chờ đợi là được rồi.

Lâm Nam Vũ ngẩn ngơ nhìn bàn tay Lạc Tiểu Phàm buông thõng xuống:

– Em… – Anh nuốt nước bọt, sự đau đớn lại lướt qua đáy mắt, cầm bày tay Lạc Tiểu Phàm lên, kéo cô đi.

Lạc Tiểu Phàm cố gắng giằng tay lại:

– Buông tôi ra, mau buông tôi ra! Anh là đồ vô lại, khốn nạn!

Lâm Nam Vũ mặc kệ sự giằng co của Lạc Tiểu Phàm, khuôn mặt rất kiên quyết:

– Hai chúng ta đi đấu với nhau, ai thắng thì người kia phải nghe theo.

Lạc Tiểu Phàm cắn mạnh vào tay Lâm Nam Vũ, nhìn dấu răng mình lưu lại trên tay anh, nói:

– Mau buông tôi ra, tôi không có tâm trạng thi đấu với anh, huống hồ tôi cũng không muốn gặp anh.

Lâm Nam Vũ thấy mọi người đi qua đi lại đang nhìn hai người, khóe miệng nở một nụ cười đểu cáng, nói:

– Anh muốn, anh muốn có Lạc Tiểu Phàm, lý do này được không?

Tất cả mọi người đều bụm miệng lại cười, có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ. Lạc Tiểu Phàm cũng cảm thấy cứ giằng kéo thế này thì quả là mất mặt, sức của gã này mạnh thật, tay cô sắp vỡ vụn ra rồi, đành nói:

– Được, đi thì đi, tôi sợ anh sao? Chỉ cần tới lúc đó anh không khóc lóc xin tha là được.

– Anh chuẩn bị khăn tay rồi, nếu anh khóc, anh sẽ tự lau nước mắt, em mà khóc thì có thể mượn ngực của anh, miễn phí.

Bình luận