Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Đôi Môi Em

Chương 3: Không phải oan gia không gặp nhau

Tác giả: Mộc Khinh Yên

Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ đã bỏ đi, trong lòng bỗng cảm thấy trống rỗng, có thể vì đây là lần cuối cùng hai người gặp nhau, sau này cô sẽ không bao giờ tới đây chơi golf nữa, cho dù có tới cũng chưa chắc đã gặp anh.

Lái xe đi mãi, cô đi vào đường 13 khu Hương Xá lúc nào không biết, nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh, trái tim cô lại quặn đau. Tình cảm ba năm vẫn không chống nổi sự cám dỗ của tiền bạc và địa vị! Cô lặng lẽ nhìn khung cửa sổ quen thuộc, nhìn giò hoa lan quân tử treo trên đó, chiếc xích đu bằng gõ khẽ đong đưa trong gió, nước mắt bất giác trào ra. Cô tưởng rằng trái tim mình đã đủ lạnh lùng, vậy mà cô vẫn còn rơi nước mắt vì con người đó.

Nhìn chiếc Chevrolet màu xám bạc của “hắn” đậu bên đường, quay đầu nhìn lại chiếc Chevrolet màu trắng của mình. Hai chiếc xe này là năm ngoái anh giúp công ty hoàn thành một vụ giao dịch lớn, được công ty thưởng cho 40 vạn nên bỏ tiền ra mua. Anh biết cô thích màu trắng nên để chiếc xe màu trắng lại cho cô, còn anh đi chiếc xe màu xám bạc. Nhưng tình cảm của anh giờ đã không còn nữa, đã để dành cho người phụ nữ khác, trong mắt anh, cô chẳng là gì nữa.

Lạc Tiểu Phàm không nhìn thấy trong chiếc xe BMW màu trắng sau xe anh có một đôi mắt đang nhìn cô, nhìn cô rơi lệ, nhìn cô đau khổ, nhìn đôi vai run rẩy của cô, nhưng lại không dám làm gì.

– Lạc, anh có lỗi với em! Hãy quên anh đi! Đừng bao giờ nhớ tới điều gì liên quan tới anh nữa. – Lòng anh thầm nói với cô như vậy.

Anh đã chuyển sang đường 10 khu Hương Xá từ lâu, đó chính là nơi mà anh hằng mơ ước, là nơi mà anh đã phấn đấu hết sức mình để mong có nó. Nhưng bây giờ anh không cần phấn đấu nữa, bởi vì anh đã cưới một người đàn bà giàu có, tất cả những thứ này anh đều có được dễ dàng.

Cái gì đạt được quá dễ, quá đơn giản ngược lại càng khiến anh không dám tin là nó có thật. Còn căn phòng nơi đây, anh không bán đi, thi thoảng anh vẫn về lại nơi này. Ngày trước lúc nào cũng muốn thoát khỏi nó, bây giờ anh phát hiện ra, thì ra nơi này mới là nơi anh trân trọng nhất, nhưng mọi thứ đều đã quá muộn, quá muộn rồi, anh dùng hạnh phúc và tình yêu ở đây để đổi lấy một căn biệt thự lạnh lẽo. Anh nhìn Lạc Tiểu Phàm lau khô nước mắt, bướng bỉnh ngẩng cao đầu, khởi động xe rồi biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Mặt trời dần dần khuất sau ngọn núi, ngay cả tia sáng cuối cùng cũng đã bị bóng tối nuốt chửng, cơn gió nhẹ nhàng vuốt ve những bông hoa trên cửa sổ, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, dịu dàng.

Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, hai tay duỗi thẳng, lặng lẽ nằm trên giường, không nghĩ ngợi gì, không có cảm giác, không muốn suy nghĩ, cũng không muốn làm gì. Từ sau khi Khương Hạo rời bỏ cô, cô thường xuyên cảm thấy cô đơn một cách kỳ lạ, nó giống như một dòng nước đang chảy, từ trong suy nghĩ của Lạc Tiểu Phàm lan đi khắp nơi, khiến cô luôn chìm đắm trong bóng đêm của sự cô đơn.

Bỗng dưng Lạc Tiểu Phàm ngồi bật dậy, hình như cô đã không chịu đựng được sự cô đơn, lắc mạnh đầu, đứng lên. Cô mở cái máy tính để đầu giường, kích chuột vào bài hát mà cô vẫn thích, ngay lập tức, một giai điệu du dương lọt vào tai cô, hình như chỉ có bài hát này mới có thể thay Lạc Tiểu Phàm nói lên tâm trạng:

Vì anh mà em quên mọi thứ

Những lời nguyền rủa giấu kín trong chiếc bình thủy tinh

Tự cho rằng mình thông minh, nhưng em vẫn không cẩn thận

Âm thầm yêu anh

Không cẩn thận, không nhìn thật kỹ

Phát hiện ra anh còn quá nhiều bí mật

Hình như em không phải là duy nhất của anh

Bởi vậy anh luôn tỏ vẻ bất cần

Cho dù trong tim em vẫn còn quan tâm tới anh

Anh cũng đừng tưởng rằng anh là giỏi giang

Chỉ một trò chơi thôi, em không muốn thua chính bản thân mình

Cứ cho rằng trong lòng em còn nhớ tới anh

Cũng chỉ là một điệp khúc lãng mạn mà số phận đã an bài

Anh có thể để lại cho em

Thêm một vài hồi ức đẹp

Những điệp khúc lãng mạn…

Lạc Tiểu Phàm cũng nhớ tới Lâm Nam Vũ, nhớ tới nụ cười của anh, nhớ tới dáng vẻ anh khi giận dữ, cô không nhịn được bật cười, sự xuất hiện của Lâm Nam Vũ ít nhiều gì cũng làm nhạt bớt hình ảnh của Khương Hạo và làm giảm bớt nỗi đau trong tâm hồn cô.

Có người nói, nếu muốn cứu vớt linh hồn mình khỏi nỗi đau thất tình thì hãy bắt đầu một tình yêu mới! Tâm hồn bạn tự nhiên sẽ được giải phóng. Mình có thể không? Mình có còn đủ trái tim để yêu không? Lạc Tiểu Phàm cười chua chát, mình cảm thấy hình như mình đã mất đi khả năng yêu một ai đó.

Chiếc điện thoại để trên bàn đổ chuông, Lạc Tiểu Phàm ấn nút nghe, đó là đồng nghiệp ở công ty cũ, Tùy Thiên Thiên. Sau khi rời khỏi công ty đó, lâu lắm rồi hai người không liên lạc với nhau. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói:

– Tiểu Phàm, tối nay cậu có rảnh không?

Lạc Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi:

– Thiên Thiên, có việc gì không?

– Ồ! Là thế này, tớ có mấy tấm vé tham gia dạ tiệc của ông Tổng giám đốc cũ.

– Ồ! – Lạc Tiểu Phàm thấy thật kỳ lạ.

– Nghe nói bữa tiệc này có rất nhiều anh chàng đẹp trai cũng tham gia, mà toàn là người giàu có. Tớ biết cậu mới thất tình, ra ngoài cho đỡ buồn! Nói không chừng gặp được tình yêu mới, Lệ Lệ và Đào Đào cũng đi, họ bắt tớ nhất định phải rủ cậu đi cùng. Cậu đi nhé! Chúng ta cũng lâu lắm rồi không gặp nhau.

Lạc Tiểu Phàm đang định từ chối, nhưng nghe nói Lệ Lệ với Đào Đào cũng đi, đúng là lâu lắm rồi cô không gặp họ, mặc dù thời gian làm việc chung không dài, nhưng ngày trước họ cũng thường cùng đi chơi với nhau. Lạc Tiểu Phàm nghĩ một lát rồi nói:

– Được, vậy chúng ta gặp nhau ở đâu?

– 7 giờ, bọn tớ ở chỗ ngã tư trước nhà chờ cậu, ba người bọn tớ sẽ lái xe tới đó đón cậu. Không được thất hẹn đâu đấy!

– Được, tớ chờ các cậu.

Cúp điện thoại, tâm trạng Lạc Tiểu Phàm cũng tốt hơn nhiều. Cô khẽ uốn người, thầm nghĩ, ở nhà cũng chán, thôi cứ ra ngoài cũng được, lâu lắm không tham gia các hoạt động xã hội rồi.

Mở tủ quần áo ra, mặc bộ nào được nhỉ? Không biết là ba người họ sẽ mặc quần áo như thế nào! Hy vọng là đừng mặc giống nhau. Cô cầm một bộ trang phục dạ hội màu đỏ, hình như hơi nổi bật, bỏ xuống; lại cầm lên một bộ đồ màu đen, soi mình trong gương, lắc đầu, gần đây sắc mặt cô hơi xấu, mặc bộ đồ này trông tối quá. Bỗng dưng nhìn thấy chiếc váy màu trắng như công chúa, cô đưa tay ra, cảm thấy hơi buồn. Bộ đồ này là do Khương Hạo tặng cô nhân dịp sinh nhật 22 tuổi. Khi đó, Lạc Tiểu Phàm rất hạnh phúc, có người thích mình, quan tâm mình, luôn ở bên cạnh mình, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã biến mất, nhìn lại chiếc váy này, sao cô có thể không đau lòng?

Lạc Tiểu Phàm lấy chiếc váy xuống, đó là một chiếc váy quây ôm ngực, phần hông có một sợi dây lụa màu trắng, bên dưới rủ xuống như chiếc váy của một nàng công chúa. Chiếc váy này hợp với giấc mơ được làm công chúa của mọi cô gái. Khi Lạc Tiểu Phàm lần đầu tiên nhìn thấy nó,

cô đã thích mê. Nhưng khi đó cô và Khương Hạo vẫn còn là học sinh, không có nhiều tiền, không ngờ Khương Hạo lại lén cô đi làm thêm ở quán bar vào buổi tối, dùng tiền kiếm được mua cho Lạc Tiểu Phàm chiếc váy này. Khi đó, Lạc Tiểu Phàm cảm động trong suốt một thời gian dài, cô cảm thấy mình đúng là người hạnh phúc nhất trên thế gian, vậy mà bây giờ chiếc váy này lại như đang cười nhạo thứ hạnh phúc ngắn ngủi đó của cô.

Lạc Tiểu Phàm chầm chậm thay quần áo, chiếc váy vẫn vừa vặn với thân hình cô, chỉ có điều người giúp cô buộc thắt lưng đã không còn nữa. Lạc Tiểu Phàm tự thắt một cái nơ bướm chỗ thắt lưng, nhìn kiểu gì cũng thấy cái nơ không đẹp. Ngày trước đều là Khương Hạo thắt giúp cô, nơ anh thắt vừa to vừa đẹp, ngay cả người bán hàng cũng phải khen anh. Lạc Tiểu Phàm mỉm cười với chính mình trong gương, rồi lại lắc đầu.

Thiên Thiên, Lệ Lệ và Đào Đào gặp Lạc Tiểu Phàm đều không nhắc gì tới Khương Hạo, có lẽ vì họ không muốn khiến cô đau lòng. Lạc Tiểu Phàm cũng hài lòng với việc đó, bởi vì ngay cả bản thân cô cũng không muốn nhắc tới Khương Hạo nữa. Thiên Thiên một tay lái xe, tay kia mở nắp xe ra, ánh trăng lập tức ùa vào trong xe, để lại một màn sáng bàng bạc bao quanh bốn người.

Chiếc xe lái tới đường 9 khu Hương Xá, các căn nhà nơi đây mặc dù không đẹp và sang trọng như nhà ở đường 10, nhưng phong cảnh lại rất đẹp, nhất là phía sau gần với hồ Trăng, suối Ting Tang, đều là những nơi nghỉ ngơi rất tốt.

Mọi người đều thở dài. Lệ Lệ và Đào Đào nhìn những vườn hoa gia đình với ánh mắt ngưỡng mộ. Lệ Lệ nói:

– Tiểu Phàm, cậu bảo bao giờ bọn mình mới có một căn nhà như thế này, thích quá đi mất.

Thiên Thiên cười nói:

– Nhìn là được rồi, đừng có đặt vào trong mắt rồi muốn lấy ra không lấy được. Với ngoại hình của ba đứa mình được ở một căn nhà trên đường 8 khu Hương Xá là đã tốt lắm rồi, đừng có tham lam quá. Nhưng mà Tiểu Phàm nói không chừng có thể được vào ở đường 10 đấy.

Lạc Tiểu Phàm cười nhẹ:

– Tớ cảm thấy ở đâu cũng như nhau, tớ chẳng có yêu cầu gì về nhà cửa cả, chỉ cần có một cái vườn hoa thật to là được rồi.

Lệ Lệ chắp hai tay lại với nhau:

– Xin ông trời hãy ban cho mỗi người chúng tôi một người đàn ông tốt, nhưng xin ông đừng quên, còn phải có một cái vườn hoa thật rộng nữa nhé. – Bốn người đều bật cười.

Thiên Thiên dừng xe lại bên đường, bốn người cùng xuống xe.

Bữa tiệc được tổ chức ở hậu hoa viên của nhà họ Trương, để chúc mừng kỷ niêm 3 năm ngày cưới của chủ nhân căn nhà, Trương Hàn Lâm và Tô Xảo Vân, bởi vậy khách mời ngày hôm nay đa số là những người trẻ tuổi. Đúng là không ít người tới tham dự, trong vườn không thiếu những chàng trai anh tuấn, hào hoa, nhìn họ đều là những người lịch sự, rất phù hợp với mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng các cô gái, những cô gái tới đó đều trang điểm vô cùng tỉ mỉ, cố gắng để thu hút sự chú ý của người khác.

Bốn người cùng chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, Trương Hàn Lâm từng có tình ý với Lạc Tiểu Phàm, nhưng vì khi đó trong lòng Tiểu Phàm chỉ có một mình Khương Hạo nên Trương Hàn Lâm thất vọng mất một thời gian rất dài. Trước bữa tiệc, anh đã nghe nói tới chuyện Lạc Tiểu Phàm và Khương Hạo chia tay nhau, trong lòng thầm cảm thấy rất thoải mái. Mời Lạc Tiểu Phàm tới tham dự bữa tiệc của mình cũng là ý của anh, anh muốn Lạc Tiểu Phàm phải thấy hối hận vì đã không chọn anh. Nhìn thấy thân hình tiều tụy của Lạc Tiểu Phàm, Trương Hàn Lâm thoáng cười lạnh, lẩm bẩm:

– Báo ứng, đây chính là báo ứng vì năm xưa em không chọn tôi, không ngờ Lạc Tiểu Phàm cũng có ngày hôm nay. – Anh khoác vai người vợ trẻ xinh đẹp, cố ý lượn đi lượn lại trước mặt Lạc Tiểu Phàm.

Lạc Tiểu Phàm không hề nghĩ nhiều như vậy, chỉ có điều Thiên Thiên, Lệ Lệ và Đào Đào hình như đã hẹn trước với nhau, Lạc Tiểu Phàm vừa mới quay người đi, quay lại đã không thấy họ đâu. Lạc Tiểu Phàm chán nản đứng uống sâm-panh một mình, ăn mấy miếng bánh ngọt. Lúc đầu, cũng có mấy chàng trai thấy Lạc Tiểu Phàm đứng một mình, khuôn mặt thì xinh đẹp, đáng yêu nên tới bắt chuyện, nhưng thấy Lạc Tiểu Phàm tỏ ra dửng dưng thì chỉ đứng một lát rồi kiếm cớ bỏ đi.

Những người đang bị tổn thương càng nhìn thấy người khác vui vẻ thì lại càng thấy mình cô độc. Lạc Tiểu Phàm nhìn từng đôi nam nữ đi qua đi lại trước mặt mình, trong lòng cảm thấy khó chịu, bởi vậy một mình đi theo bờ tường của vườn hoa, đi về phía hồ Trăng dưới núi. Trong một khu rừng trúc, có một chiếc ghế dài bằng gỗ, Lạc Tiểu Phàm ngồi xuống.

Mặt hồ màu xanh thẫm bị bóng trăng phủ lên, đẹp như cảnh trên tiên giới. Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, thả lỏng tâm trạng, rồi không biết từ lúc nào, cô ngủ thiếp đi. Cũng không biết bao lâu sau, cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

– Ồ, không cần sao? Anh tệ thật, lừa người ta tới đây làm gì? – Giọng một cô gái nũng nịu.

Sau đó là tiếng cười của một chàng trai:

– Em không thích sao? Nếu không thích thì anh đi tìm người khác, có rất nhiều phụ nữ thích anh đấy!

Lạc Tiểu Phàm nghe thấy câu nói này mà thấy buồn nôn, không biết gã đàn ông mặt dày nào mà dám nói năng điên cuồng như thế, nổi cả gai ốc, đàn bà thích loại đàn ông này mới lạ!

Ngẩng đầu lên, thấy trên thảm cỏ cách chỗ mình không xa đang có một màn kịch vô cùng “hot”.

Áo của người con gái đó đã bị kéo xuống quá nửa, vốn dĩ cái áo đã ngắn, bây giờ thì gần như phơi toàn bộ cơ thể ra.

Cơ thể người phụ nữ đó hiện ra lồ lộ dưới ánh trắng, bộ ngực đầy đặn, cân đối, vòng eo thon, cặp mông nảy nở, đúng là gợi cho người ta nhiều liên tưởng. Người đàn ông bên cạnh cô ta vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có đôi tay là lướt nhanh qua thân thể của người phụ nữ, khiến cô ta không ngừng rên rỉ.

Lạc Tiểu Phàm chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, vừa định đứng lên khỏi chiếc ghế thì lại cảm thấy không hợp lý, ở gần họ như vậy, đứng lên một cái là họ phát hiện ra ngay, như thế thì không hay lắm, nhưng cứ ngồi lại đây thì cảm thấy gai ốc nổi khắp người.

Cô gái đó quấn lấy người gã đàn ông. Chỉ nghe thấy cô ta hỏi:

– Anh thích em không?

– Thích, đương nhiên là thích, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp thì anh đều thích. – Nghe những lời miệng lưỡi của gã đàn ông, Lạc Tiểu Phàm thấy gã đàn ông này đúng là mặt dày, những lời như thế mà cũng dám nói ra trước mặt bạn gái, nếu là cô thì cô đã cho hắn hai phát tát rồi.

Nhưng người đàn bà ở cùng anh ta hình như không nổi giận, chỉ có trọng nói có vẻ chua chát:

– Anh thật là tệ, anh nói thật đi, có phải khi ôm em anh còn nghĩ tới người đàn bà khác không? Lẽ nào em không có sức quyến rũ đối với anh sao? Anh nói đi, có phải anh hai lòng không?

Gã đàn ông đó cởi quần áo ra đặt dưới đất, ôm người đàn bà nằm xuống, nghe thấy tiếng thở của anh ta hòa lẫn trong những lời nói như rót mật vào tai:

– Sao anh lại như thế được, cục cưng của anh, trong lòng anh chỉ có em. Chỉ cục cưng Kiều Phụng Phụng thôi. Đàn ông trên đời này có ai mà không muốn ôm em trong lòng, sao em lại không tự tin như thế? Chẳng phải có gã từng nói rằng chỉ cần em ngủ với hắn, hắn có chết cũng cam lòng sao?

– Vậy anh có cam lòng không?

– Ha ha ha… anh mà chết rồi thì ai ngủ với em, hầu hạ em. Em không nỡ để anh chết, phải không cục cưng?

Lạc Tiểu Phàm nghe thấy tên Kiều Phụng Phụng, há hốc mồm kinh ngạc, nghe nói bây giờ cô ta là ngôi sao nổi tiếng nhất chuyên đóng phim cấp ba, cũng là người có danh tiếng trong xã hội thượng lưu, không biết bao nhiêu công tử con nhà giàu có mối quan hệ mờ ám với cô. Sao cô ta lại ở đây? Còn gã đàn ông bên cạnh cô ta chắc chắn là một anh chàng con nhà giàu ăn chơi nào đó.

Lạc Tiểu Phàm nhìn họ “diễn” càng ngày càng mạnh mẽ thì nhắm mắt lại, quyết tâm đi khỏi chỗ này, không muốn tiếp tục xem màn kịch rẻ tiền này nữa, cho dù là miễn phí. Lạc Tiểu Phàm khom lưng, đi chầm chậm về phía cánh cổng của hậu hoa viên, đôi mắt thi thoảng lại liếc về phía đôi nam nữ đó. Lúc phân tâm, do không cẩn thận, cô ngã xuống đất. Lạc Tiểu Phàm đau đớn kêu “ai da” một tiếng rồi ngay lập tức bụm miệng lại, nhìn thấy đôi nam nữ kia lập tức buông nhau ra.

Cô gái kia vội vàng chỉnh lại quần áo, còn gã đàn ông thì đi về phía Lạc Tiểu Phàm. Thật là khâm phục hắn, quấn với nhau một hồi lâu mà quần áo vẫn còn chỉnh tề. Chỉ có cô gái kia là không thấy cái áo đâu.

Lạc Tiểu Phàm ngồi dậy định quay người chạy, lúc gần về tới cửa của hậu hoa viên thì bị người ta giữ chặt tay lại, đằng sau vang lên giọng nói khàn khàn châm biếm:

– Sao hả, xem phim xong rồi sao? Trên đời này làm gì có chuyện nào dễ dàng như thế, xem phim miễn phí, cô không nghĩ cô nên để lại cái gì đó sao?

Lạc Tiểu Phàm vô cùng bối rối, không biết phải làm thế nào? Trong lòng thầm mắng:

– Có phải tôi muốn xem đâu, là tại các người cứ đòi diễn kịch trước mặt tôi đấy chứ! Anh tưởng tôi thích xem hả? Nhìn màn biểu diễn buồn nôn của hai người, thà về nhà xem phim cấp 3 còn hơn. – Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, cô vẫn quay đầu lại, vừa nhìn thấy khuôn mặt của gã đàn ông kia, cô sửng sốt.

Lâm Nam Vũ còn kinh ngạc hơn cả Lạc Tiểu Phàm, đôi mắt nheo lại thành một đường nhỏ xíu, dồn Lạc Tiểu Phàm vào góc tường, lạnh lùng cười:

– Xem có đã mắt không? Có cần tôi biểu diễn lại lần nữa cho xem không?

Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt của Lâm Nam Vũ, giống như nhìn thấy cái gì đó đáng ghê tởm nhất trên đời, môi chu lên, hai tay ra sức giãy đạp, nói:

– Anh buông tôi ra, thật ghê tởm, anh tưởng tôi muốn nhìn sao! Là tôi tới chỗ đó trước, ai bảo các người không chọn chỗ cẩn thận, cứ thích biểu diễn ở đó? Vả lại màn biểu diễn của các người ai thèm xem, tởm lợm.

Lâm Nam Vũ khinh miệt hất cằm Lạc Tiểu Phàm lên, đôi mắt hung dữ như muốn nuốt chửng cô:

– Không thích xem, vậy sao không bỏ đi sớm? Tôi nhìn thấy có người ở đó từ lâu rồi, tôi thấy cô có vẻ rất hứng thú nên mới cố tình diễn cho cô xem.

Lạc Tiểu Phàm kinh ngạc chỉ Lâm Nam Vũ:

– Anh… anh biết tôi ở đó, vậy mà anh còn… Anh đúng là đồ mặt dày, anh không phải con người!

Lâm Nam Vũ nghiêng mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm, khóe miệng nở nụ cười châm biếm:

– Ha ha ha… cô không biết sao? Có người nhìn mới thích. Có điều tôi không biết là cô ở đó, tôi còn tưởng là gã nào đó cơ! Nếu biết đó là cô thì tôi sẽ biểu diễn “sung” thêm một chút, chẳng phải cô cũng thích cảm giác đó sao?

Lạc Tiểu Phàm giận dữ nghiến chặt răng. Từ trước tới nay cô chưa gặp một gã đàn ông nào mặt dày như vậy, nghĩ lại tối hôm qua cô còn cùng hắn… Cô lợm giọng tới buồn nôn, cố đẩy mạnh Lâm Nam Vũ:

– Anh là đồ xấu xa, anh mau buông tôi ra, tôi không muốn ở đây nghe anh lảm nhảm, có nghe không hả, mau buông tôi ra, lập tức buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy!

Lâm Nam Vũ vẫn nhìn Lạc Tiểu Phàm một cách thích thú, giọng nói có vẻ bất cần:

– Vậy thì cô hét đi! Hét mau đi! Nếu không để tôi hét hộ cô cũng được.

– Anh… – Lạc Tiểu Phàm thực sự bị thua cái gã tồi tệ này, nhất thời không nghĩ ra cách gì để đối phó.

Kiều Phụng Phụng đã mặc quần áo xong xuôi, đi tới ôm thắt lưng Lâm Nam Vũ, đôi mắt long lanh liếc Lạc Tiểu Phàm một cái:

– Vũ, cô ta là ai? Anh quen hả?

Lâm Nam Vũ xoa xoa gò má của Lạc Tiểu Phàm, nụ cười đểu cáng:

– Là một trong những người đàn bà mà anh thích nhất khi ở trên giường, còn biết biểu diễn hơn cả em đấy, em chưa nhìn thấy cô ta cởi quần áo đâu, giống như là đang khiêu vũ vậy, thực sự là khiến người ta phải thất điên bát đảo.

Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ càng nói càng liên thiên, giận giữ cắn mạnh tay anh:

– Đồ mặt dày! Vậy sao anh không nói với người khác anh chỉ là một thằng nhóc không có thể diện! Anh lấy tiền của tôi nên mới ngủ với tôi, tôi hài lòng với “kỹ thuật” của anh ở trên giường nên mới trả anh tiền, bởi vì anh chỉ là một kẻ tồi tệ, bị đàn bà…

Câu tiếp theo còn chưa kịp nói ra, cô đã bị Lâm Nam Vũ bịt chặt miệng. Khuôn mặt anh tái xanh, nói với Kiều Phụng Phụng:

– Em về trước đi! Anh có chuyện cần nói với cô này.

Kiều Phụng Phụng lưu luyến rời khỏi Lâm Nam Vũ, miệng vẫn cười cười:

– Đừng quan tâm tới cô ta, bọn mình khó khăn lắm mới được ở với nhau, anh không muốn ở cùng em nữa sao?

Lâm Nam Vũ đã bắt đầu bực bội:

– Anh bảo em đi thì em mau đi đi, đừng có lảm nhảm nhiều lời, lát nữa anh sẽ tới tìm em.

Lạc Tiểu Phàm thấy Kiều Phụng Phụng định bỏ đi thì sợ hãi, cất giọng khẩn cầu:

– Này! Cô đừng đi! Cô mà đi thì cũng phải kéo anh ta đi chứ! Này! – Nhìn Kiều Phụng Phụng đi càng lúc càng xa, Lạc Tiểu Phàm mới rụt rè quay đầu lại nhìn Lâm Nam Vũ. Cô chớp chớp mắt, nở một nụ cười rất ngọt ngào, phủi mấy hạt bụi trên quần áo anh, chỉ về phía Kiều Phụng Phụng, nói, – Cô ta là Kiều Phụng Phụng đấy, anh cũng từng nói mọi gã đàn ông trên đời này đều muốn ôm cô ta vào lòng. Tôi nghĩ anh nên đuổi theo cô ta, một việc tốt như thế này đừng có bỏ lỡ, nếu không thì không còn cơ hội nữa đâu

Ánh mắt Lâm Nam Vũ vẫn nhìn chòng chọc vào Lạc Tiểu Phàm, khóe miệng nhếch lên, châm biếm:

– Vậy sao? Sao tôi không biết là tôi từng nói như vậy nhỉ. Có điều cô mà không nói thì tôi quên mất, cô nói như vậy lại nhắc nhở tôi, cô nói xem, cô làm cho người đẹp của tôi đi mất, cô phải bồi thường tôi như thế nào?

Lạc Tiểu Phàm chu môi:

– Sao lại là tôi làm cô ta đi mất, là anh tự bảo cô ta đi mà! – Tròng mắt Lạc Tiểu Phàm đảo nhanh, khuôn mặt nở nụ cười đẹp như hoa hồng. – Hay là thế này, tôi giúp anh đi tìm cô ta, anh thấy thế nào? – Nói rồi cô đẩy tay Lâm Nam Vũ, định chuồn đi.

Lâm Nam Vũ đâu dễ mắc lừa như thế, nhanh tay giữ chặt Lạc Tiểu Phàm lại, kéo cô đi về phía bờ hồ, vẫn không quên chế giễu cô:

– Chả trách hôm nay lúc ra khỏi nhà thấy có con chim khách hót trên cây nhà tôi, hóa ra là thần tài đang chờ. Không biết tối nay nếu tôi ngủ với cô thì cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?

Lạc Tiểu Phàm bị kéo đau cả cổ tay, nuốt nước bọt, khó nhọc nói:

– Tối nay tôi không có hứng thú, hay là hôm nào tôi có hứng sẽ gọi điện thoại cho anh.

Lâm Nam Vũ cười lạnh:

– Cô không có hứng thú, tôi có, thế là đủ rồi! Cô muốn tự cởi quần áo hay để tôi cởi. Ồ! Nhớ ra rồi, cô trả tiền cho tôi, vậy thì tôi phải cởi quần áo cho cô mới đúng, cô nói có phải không? Khách hàng là Thượng đế, để tôi hầu hạ cô vậy!

Thấy Lâm Nam Vũ định chạm vào váy mình, Lạc Tiểu Phàm vội vàng giữ chặt, hét lên:

– Anh mau dừng tay, anh mà như thế tôi sẽ… – Cô định nói là sẽ hét lên, nhưng nhớ ra Lâm Nam Vũ không sợ nên cứ “tôi, tôi, tôi” mãi một hồi lâu mà không nói được gì.

Lâm Nam Vũ rút tay về vừa cởi cúc áo của mình, vừa nhướng mắt nhìn Lạc Tiểu Phàm:

– Sao hả? Sợ rồi sao? Không còn dũng khí như ngày hôm đó nữa hả? Lúc cần tôi thì nhào vào lòng tôi, mau cởi quần áo ra đi! Nếu không tôi sẽ nghi ngờ là cô đang giả vờ ngây thơ đấy. Chắc là cô không đến nỗi mất mặt như vậy đâu.

Lạc Tiểu Phàm nhìn đôi môi quyến rũ của Lâm Nam Vũ đang nói ra những lời độc ác, nổi giận thở hổn hển, muốn chạy nhưng lại bị Lâm Nam Vũ chặn đường, hơn nữa thi thoảng anh còn chớp mắt nhìn mình:

– Anh muốn thế nào? Anh nói đi, nhưng… – Cô chỉ vào quần áo của mình. – Cái này thì không được, tôi nói rồi, hôm nay tôi không có hứng thú. Anh cũng không thể ép người ta có hứng thú với mình chứ!

– Ồ! Không có hứng thú với tôi? – Lâm Nam Vũ cười rồi lại tiến lại gần, ghé sát mặt vào mặt Lạc Tiểu Phàm, khuôn mặt nam tính của anh dưới ánh trăng càng trở nên đẹp hơn, đôi mắt như những vì sao trong đêm tối, đẹp tới nỗi khiến người ta như bị hút vào trong đó, Lạc Tiểu Phàm nhất thời nhìn say mê. Ánh mắt của Lâm Nam Vũ tràn đầy sự căm ghét và ghê tởm, anh dùng lưỡi liếm nhẹ lên môi Lạc Tiểu Phàm, nói nhỏ, – Bây giờ có hứng thú chưa, có phải thấy tôi rất “ngon” không?

Lạc Tiểu Phàm lập tức tỉnh lại, hai gò má đỏ ửng. Thấy Lâm Nam Vũ ở quá gần mình, cô lùi về sau, không cẩn thận ngã xuống đất. Đang định đứng lên thì cô đã bị Lâm Nam Vũ ấn mạnh.

Lâm Nam Vũ xoa xoa cằm Lạc Tiểu Phàm, cười cười:

– Việc gì mà phải sốt ruột như vậy? Thì ra cô thích ở dưới đất hả, sao không nói sớm? Trời là màn, đất là giường, đúng là địa điểm đẹp.

– Anh… – Lạc Tiểu Phàm quay đầu đi, không muốn nhìn Lâm Nam Vũ nữa. Rốt cuộc cái gã khốn nạn này định làm gì!

Lâm Nam Vũ không thích nhìn cái dáng vẻ thanh cao của Lạc Tiểu Phàm, cứ nghĩ lại cảnh tượng diễn ra buổi sáng hôm đó, anh lại hận không thể xé nát Lạc Tiểu Phàm ra. Thêm vào đó là việc hôm ở sân golf, làm gì có chuyện Lâm Nam Vũ anh dễ dàng tha cho cô như vậy! Hôm nay, cô rơi vào tay anh, đúng là ông trời giúp anh, nói gì thì nói, anh cũng phải trả thù. Nhìn dáng vẻ đáng thương của Lạc Tiểu Phàm, Lâm Nam Vũ đắc ý cười:

– Có phải đã biết mình sai rồi không? Vậy thì mau chóng sửa sai đi, giúp tôi cởi quần áo.

Lạc Tiểu Phàm nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Lâm Nam Vũ, chửi thầm trong bụng: “Khốn nạn, dê già, mặt dày. Bây giờ làm thế nào? Làm thế nào? Bình thường còn có thể “động thủ” với anh ta, nhưng hôm nay đi đôi giày cao 6 phân, chỉ sợ có đánh cũng không đánh lại, chạy thì không chạy được. Phụ nữ đúng là khổ, chỉ vì xinh đẹp mà phải trả cái giá đắt quá, mình không thể nào…”.

Lạc Tiểu Phàm đổi một nụ cười mê ly, đầu dịu dàng dựa vào vai Lâm Nam Vũ, đưa tay lên mở cúc áo sơ mi cho anh, nũng nịu nói:

– Được rồi, người ta biết sai rồi, người ta đồng ý với anh hết, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta mau lên đi! Đừng lãng phí thời gian nữa.

Lâm Nam Vũ thấy Lạc Tiểu Phàm dường như biến hẳn thành con người khác, ngoan ngoãn nghe lời anh thì ngược lại không còn hứng thú nữa. Những người phụ nữ như vậy anh đã gặp quá nhiều rồi. Có điều thấy Lạc Tiểu Phàm cũng khá xinh đẹp, thêm vào đó là cảm giác hôm đó cũng tốt,

nên miễn cưỡng một chút cũng được! Nghĩ tới đây, Lâm Nam Vũ ôm Lạc Tiểu Phàm, hôn lên môi cô. Lạc Tiểu Phàm cau mày, nghĩ tới việc anh ta vừa mới thân mật với người đàn bà khác thì cảm giác buồn nôn lại dâng lên trong cổ họng! Cô khéo léo né tránh, nũng nịu cởi áo Lâm Nam Vũ ra:

– Vội gì mà vội, phải từ từ thì mới thú vị chứ.

Lâm Nam Vũ nhìn dáng vẻ làm nũng của Lạc Tiểu Phàm thì chán nản, thật là mất hứng, tại sao người đàn bà nào cũng dễ dàng bị anh chinh phục như thế.

Lạc Tiểu Phàm đưa tay ra cởi quần Lâm Nam Vũ, nụ cười càng ngọt ngào hơn:

– Người ta thích anh lắm, từ hôm đó em đã thích anh rồi. Anh vừa đẹp trai lại cá tính.

Lâm Nam Vũ nghe mấy câu nói của Lạc Tiểu Phàm, rùng mình nổi gai ốc, sao phụ nữ đều thích nói mấy câu này vậy? Một ngày nói mấy lần, không có câu nào mới hơn sao? Đúng là mất hứng.

Lạc Tiểu Phàm không quan tâm tới khuôn mặt chát ghét của Lâm Nam Vũ, định giúp anh cởi thắt lưng ra, nhưng không làm sao để cởi ra được. Nhìn dáng vẻ buồn cười của anh, cô xấu hổ muốn tìm chỗ nào chui ngay xuống.

Lâm Nam Vũ nắm chặt bàn tay nghịch ngợm của Lạc Tiểu Phàm, ghé sát mặt cô, khiến Lạc Tiểu Phàm sợ hãi chớp mắt liên tục. Lâm Nam Vũ phả một làn hơi vào mặt Lạc Tiểu Phàm, chế giễu:

– Em ngốc thật, em có biết không? Em là con heo sao? Hay giả vở ngây thơ? Chẳng phải lần trước anh từng dạy em cởi thắt lưng như thế nào rồi cơ mà? Sao mà em ngốc vậy, vẫn không biết làm?

Lạc Tiểu Phàm lùi lại:

– Cái đó… cái đó… Hình như hôm nay anh thay thắt lưng khác.

Lâm Nam Vũ giận tái mặt, ôm chặt thắt lưng Lạc Tiểu Phàm, nói:

– Em đúng là do heo sinh ra hả. – Tay anh đặt lên vai Lạc Tiểu Phàm, chầm chầm trượt xuống, ánh mắt mơ màng, khóe miệng độc ác khẽ nhếch lên. – Thôi bỏ đi, để anh giúp em cởi quần áo tốt hơn!

Một sợi dây áo tuột ra khỏi bờ vai Lạc Tiểu Phàm, nụ hôn của Lâm Nam Vũ cũng đậu lên trên vai cô, bàn tay không yên phận của anh bắt đầu lần vào bên trong. Lâm Nam Vũ ngửi thấy một mùi hoa thoang thoảng rất dễ chịu trên cơ thể cô, dìu dịu, khiến người ta say mê. Khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm dưới ánh trăng cũng đẹp tuyệt trần, cái cằm nho nhỏ, đôi môi mỏng, đỏ và gợi cảm. Lâm Nam Vũ chầm chậm dùng tay đỡ lưng cơ, nụ hôn trượt trên môi cô, ôm chặt Lạc Tiểu Phàm, cảm thấy cô không giống như những người đàn bà khác, cảm giác ôm cô khiến anh rất an tâm, rất thoải mái, và cả một cảm giác kỳ lạ nữa mà anh không biết gọi tên

.

– Em thích anh không? – Dưới ánh trăng, ánh mắt của Lâm Nam Vũ dịu dàng vô cùng.

Lạc Tiểu Phàm bị Lâm Nam Vũ làm cho thở hổn hển, lồng ngực cô nhấp nhô, sững sờ trước ánh mắt dịu dàng của anh. Kiễng chân lên, hôn nhẹ lên đôi môi anh, cô nói:

– Thích. – Hai tay cô quấn chặt lấy thắt lưng của anh.

Lâm Nam Vũ vuốt ve mái tóc Lạc Tiểu Phàm, nói nhỏ bên tai cô:

– Tối nay tới nhà anh được không? Anh nhớ em lắm.

Lạc Tiểu Phàm ngượng ngùng gật đầu:

– Vâng.

Trái tim Lâm Nam Vũ lập tức trở nên dễ chịu hơn, khuôn mặt nở một nụ cười:

– Thật hả, cục cưng, anh thực sự rất thích em. – Nhưng trong lòng anh lại nghĩ: “Để xem tôi hành hạ cô như thế nào!”. Nụ cười của anh càng lúc càng ngọt ngào.

Lạc Tiểu Phàm cũng cười, nụ cười của cô còn ngọt hơn của anh, rồi bỗng dưng cô chép miệng, nói:

– Đồ dê già, chết đi! – Cô co chân lên thúc mạnh vào bụng Lâm Nam Vũ. Lâm Nam Vũ không phòng vệ, ngã xuống cái hồ sau lưng.

Lạc Tiểu Phàm đứng trên bờ hồ, cười đắc ý:

– Ha ha ha… ha ha ha… Đúng là lợn. Sao trên đời này lại có người ngu như anh hả? Cái bẫy đơn giản như thế mà cũng dính, đúng là lợn. Ha ha ha…

Lâm Nam Vũ bơi về phía bờ. Cũng may là mùa hè, nước hồ không lạnh lắm, nhưng cũng đủ để anh thấy run cầm cập. Nhìn dáng vẻ đắc ý của Lạc Tiểu Phàm, anh hét lớn:

– Con đàn bà chết tiệt, cô dám chơi tôi hả! Cô chờ đấy, xem tôi trả thù cô như thế nào.

Lạc Tiểu Phàm ngoáy mông về phía Lâm Nam Vũ ở dưới hồ rồi quay đầu lại làm mặt hề, nói:

– Đồ dê xồm, anh coi đàn bà là cái gì hả? Cũng ngu ngốc như anh sao? Tôi thấy anh không bị người ta đánh nên tưởng rằng ai cũng thích cái mặt lợn của anh. Anh tự tin quá đấy, thôi cứ ở dưới hồ mà bơi đi! Bổn cô nương không chơi với anh nữa, tạm biệt!

– Cô đừng có đi… – Lâm Nam Vũ bơi gần tới bờ hồ, nắm một ngọn cỏ rồi leo lên, giọng nói vẫn đuổi theo cô. – Cô chờ đấy, chết tiệt. Tôi sẽ trả thù cô.

Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ đã trèo lên tới nơi, sợ quá chạy nhanh vào hậu hoa viên, bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, lại quay đầu lại, nhặt cái áo mà Lâm Nam Vũ vừa cởi ra rồi chạy mất.

Lâm Nam Vũ khó khăn lắm mới leo được lên tới bờ, cả người ướt như chuột lột, tóc dính bết lại trên đầu, nhỏ nước tong tỏng, vô cùng khó chịu. Đáng giận hơn là trên người anh còn có một mùi rất kỳ lạ, khó chịu. Anh thấy Lạc Tiểu Phàm chạy tới cổng hậu hoa viên còn dừng lại, lè lưỡi với anh.

Lâm Nam Vũ đi tới gần. Lạc Tiểu Phàm giơ chiếc áo trong tay cô, cười khóa trá:

– Đồ kiêu ngạo, thấy thế nào hả? Lạ thật, sao lâu như thế mới leo được lên bờ, chẳng nhẽ anh là lợn thật sao? Hay là dưới hồ có gái đẹp hầu hạ nên không nỡ lên.

Lâm Nam Vũ vuốt khuôn mặt đầy nước, chỉ hận là không thể ngắt cài đầu xinh đẹp kia xuống, để cô không bao giờ nói chuyện được nữa. Anh mắng:

– Đồ đàn bà chết tiệt! Mau trả áo lại cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô đâu.

Lạc Tiểu Phàm thấy Lâm Nam Vũ không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần mà lại ướt sũng, nhìn lại những trai thanh gái lịch sau lưng mình, nghĩ có cho tiền anh cũng không dám đuổi theo cô, bèn cười:

– Chẳng phải anh thích cởi quần áo sao? Giờ đừng mặc nữa, đến lúc gặp gái đẹp đỡ phải cởi, phiền phức lắm.

– Cô có trả cho tôi không? – Lâm Nam Vũ lườm Lạc Tiểu Phàm, giọng uy hiếp.

Lạc Tiểu Phàm đắc ý ngẩng cao đầu, nói:

– Tôi không trả, anh có bản lĩnh thì đuổi theo tôi. Đuổi được tôi thì tôi trả cho anh, nếu không thì đừng có mơ.

Lâm Nam Vũ cười lạnh lùng:

– Tôi đếm đến 3, nếu cô không trả tôi thì cô sẽ biết ngay hậu quả đấy.

Lạc Tiểu Phàm vốn tưởng rằng Lâm Nam Vũ không dám mặc như vậy để đuổi theo mình, nhưng thấy Lâm Nam Vũ bước từng bước về phía mình, cô sợ hãi lùi về sau:

– Trời ơi! Trời ơi! Anh đừng quên là mình không mặc áo, anh còn dám vào đây, không sợ người ta cười anh sao, da mặt anh dày quá!

Lâm Nam Vũ thản nhiên cười:

– Dù sao đàn bà trên thế giới này đều thích nhìn cơ thể tôi, hôm nay tôi sẽ đáp ứng mong mỏi của họ, lẽ ra phải cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội này mới đúng.

– Anh… anh đừng có qua đây… dừng qua đây! – Lạc Tiểu Phàm không ngừng đi giật lùi, cuối cùng cô cũng đã biết cái gì gọi là mặt dày rồi, thực sự là không thể nói nổi.

Rất nhiều người đã chú ý tới việc xảy ra ở đây, đều đua nhau quay đầu lại nhìn, Lạc Tiểu Phàm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng Lâm Nam Vũ vẫn thản nhiên như không. Nói thật lòng, hình như dáng vẻ anh không mặc quần áo còn thu hút người ta hơn là khi anh mặc quần áo đầy đủ, mái tóc vẫn nhỏ nước tong tỏng, thân hình rắn chắc, không có một chút mỡ thừa. Chiếc quần âu ướt dính chặt vào phần thân dưới, gợi lên biết bao liên tưởng, khiến người ta phải chảy nước bọt, chả trách cô nghe thấy tiếng hoan hô của bao nhiêu cô gái có mặt ở đó.

Lạc Tiểu Phàm lớn ngần này rồi mà chưa bao giờ mất mặt như thế. Cô ném mạnh chiếc áo về phía Lâm Nam Vũ rồi quay đầu chạy mất.

Lâm Nam Vũ mặc áo vào, mấy anh chàng đứng gần đó cười ngoác miệng, nói:

– Vũ, sao thế? Cậu lại diễn kịch gì hả? ha ha ha… – Bạch Hạo Uy và Giang Lỗi Hằng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Lạc Tiểu Phàm đang chạy vào đám đông, sau đó lại nhìn thấy Lâm Nam Vũ người ướt sũng đuổi theo phía sau, hai người kinh ngạc như muốn rớt con mắt ra ngoài. Lâm Nam Vũ này cứ gặp Lạc Tiểu Phàm là có chuyện hay để xem, nhưng màn kịch tối nay hình như là hơi “hot”.

Lâm Nam Vũ không quan tâm tới ánh mắt và những lời bàn tán của mọi người, dù sao cái tiếng đào hoa của anh cũng đã lan đi khắp nơi, không cần phải quan tâm tới việc giữ thanh danh, những chuyện ly kỳ hơn nữa nhưng xảy ra với Lâm Nam Vũ thì cũng không còn là kỳ lạ. Chỉ có Trương Hàn Lâm nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm quần áo xộc xệch cùng với Lâm Nam Vũ quần áo ướt sũng chạy từ đằng sau vào nhà, trong lòng thấy khó chịu, không biết Lâm Nam Vũ và Lạc Tiểu Phàm có mối quan hệ như thế nào.

Những người phụ nữ có mặt tại đó, có người thì đố kỵ với Lạc Tiểu Phàm, có người thì nhìn cô khinh bỉ, nhưng khi nhìn thấy Lâm Nam Vũ, tất cả đều thốt lên: Đẹp trai quá, đẹp trai hơn cả minh tinh điện ảnh!

Bình luận