Nửa tháng sau, Lý Trường Tuấn lấy lý do công ty không đủ vốn quay vòng nên vay tiền tôi. Mà tôi “Gom góp khắp nơi”, mượn cho anh ta ba mươi vạn nhân dân tệ. Chẳng qua số tiền này một hào cũng là do ngân hàng sở liên hợp cung cấp.
Cho nên sau khi lấy được tiền ở chỗ tôi, anh ta liền biến mất. Bốn ngày sau đám người Lý Minh thuận lợi bắt được anh ta ở một khách sạn năm sao ngoại ô thành phố, cũng thuận lợi khởi tố. Đương nhiên, băng ghi âm anh ta vay tiền tôi cùng bản nhân tôi, đã trở thành nhân chứng, vật chứng đầy đủ nhất.
Anh bị phán năm năm □, cũng phải bồi thường tiền tham ô. Ở toà án, khi anh ta biết được chứng cớ khởi tố anh ta chủ yếu do tôi cung cấp, mà tôi còn là nhân chứng quan trọng nhất thì hung tợn nhìn tôi, làm cho tôi có chút không đành lòng cũng hơi sợ hãi. Nhưng Lý Minh cùng Đổng Vĩ – hai cảnh sát khôi ngô cao lớn bảo vệ bên cạnh tôi, lấy ánh mắt hung ác gấp đôi nhìn lại anh ta, anh ta mới uể oải, không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng thuận lợi bắt được kẻ xấu, Sở trường sở cảnh sát Thành Đông tuy rằng không thưởng “Nhân dân kiệt xuất” cho tôi, cũng không có tiền thưởng. Nhưng cũng để Lý Minh tìm người làm một cái cờ thưởng, dùng xe cảnh sát đưa đến nhà tôi, phía trên ghi tám chữ thật to “Cảnh dân hợp tác, anh dũng tích cực”.
Nhưng đi cùng cờ thưởng còn có hai tấm vé xem phim, là phim chiếu tại rạp tối mai《 Tân cảnh sát chuyện xưa 》. Lý Minh lạnh lùng giải thích rằng nghe nói tôi rất có hứng thú với cuộc sống, công tác của cảnh sát nên hẹn tôi cùng đi xem bộ phim này để học tập.
Tôi vui vẻ nhận cờ thưởng cùng vé xem phim từ tay Lý Minh. Sau đó ném cờ thưởng cho mẫu thân cùng Hà Nguyệt Toa đang trợn mắt há hốc mồm, còn vé xem phim thì cẩn thận cho vào ví, ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt vui sướng của Lý Minh cùng nụ cười xấu xa của Đổng Vĩ.
Vì không muốn người nhà lo lắng, nên mẹ tôi cùng Hà Nguyệt Toa vẫn tưởng rằng tôi đang quen với Lý Trường Tuấn. Hôm nay đột nhiên biết Lý Trường Tuấn bị bắt, còn khổ sở thay tôi. Hai người tự trách, mà không ngờ rằng tôi lại làm nội gián.
Mà lúc này, Nguyệt Toa kinh ngạc không ngờ tôi lại câu được đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”, còn là một người đàn ông như vậy, liền mắng tôi vận *** chó! Mẹ cũng vui mừng thoải mái nở nụ cười, nói tôi ngốc có ngốc phúc.
Cứ như vậy, một năm sau, tôi từ “thị dân anh dũng” dần dần chuyển thành phu nhân đại đội trưởng “Sở cảnh sát Thành Đông”.
Một năm này, qua các hình thức học tập như đi thăm quan, giao lưu ( ví dụ như xem phim, đi thăm bảo tàng quân sự, mô hình vũ khí), tôi dần dần hiểu thêm về công tác của Lý Minh, nghiệp vụ của anh, cũng biết về quá khứ của anh. Biết anh sau khi tốt nghiệp đại học liền gia nhập đội cảnh sát. Biết mặt anh bị thương khi đối đầu với kẻ cướp phóng hỏa, biết trước kia anh chưa từng có bạn gái… Ha ha! Nhưng khi tôi hỏi Lý Minh anh bị tôi hấp dẫn từ lúc nào thì anh luôn cười nhẹ, không đáp lại. Đêm đó Lý Minh động tình mà thất thố, thật khó gặp.
Chỉ có hôm nay, khi tôi cuốn lấy anh không tha thì mặt anh mới hơi hơi đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nơi xa nói lần đầu tiên gặp mặt đã bị tôi hấp dẫn rồi.
“Lần đầu tiên?” Tôi nghĩ sắc mặt của tôi bây giờ nhất định rất khó coi, vội vàng hỏi anh. Bởi vì lần đầu tiên gặp mặt, ôi trời, tôi coi anh là kẻ biến thái, là…là ác ma, nhưng không coi anh như cảnh sát, là vương tử của tôi, là người trong định mệnh của tôi.
Anh nghiêm mặt nói: “Anh chưa bao giờ thấy người nào như em cả, dịu dàng lại hoạt bát, thích cười. Ở trước mặt Lý Trường Tuấn thục nữ như vậy, hắn ta vừa đi thì lập tức hiện nguyên hình, ha ha! Hơn nữa sao em có thể có nhiều ý tưởng “thiên mã hành không” ¹ như vậy, cho anh là người xấu thì không nói… lại còn tưởng anh là đồng tính luyến ái…”
(¹) Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp
Anh không kìm chế được nở nụ cười, nâng mặt tôi lên, sâu sắc nói: “Nhưng cô gái hoạt bát như vậy lại tràn ngập chính nghĩa, dũng cảm mà đáng yêu… Mỗi lần bọn anh họp với em, em luôn nghiêm túc, mím môi, muốn cười lại cố nén không dám cười, còn cẩn thận viết bút ký nữa chứ…”
“Ai nha! Không được nói!” Tôi hắng giọng, không ngờ anh luôn luôn lạnh lùng lại có thể nói ra những lời xúc động như thế. Tôi hơi đỏ mặt… Nhớ tới đến lần đầu tiên gặp anh, tôi còn đánh lén cảnh sát!
“Chẳng qua!” Lý Minh kiên định nhìn tôi, “Anh thật muốn cảm ơn tên nhóc Lý Trường Tuấn kia. Nếu hắn ta không tìm em xem mắt, sao anh có thể gặp được em!”.
Trong lòng tôi lại dâng lên cảm động, nhẹ nhàng hôn lên vết sẹo của anh.
Đúng vậy, tôi cũng cảm ơn lần xem mắt này, nếu không sao tôi có thể gặp anh, Lý Minh thực sự, người trong định mệnh thực sự của tôi!
-Hết-