Một giờ trôi qua rất nhanh, Lý Minh và tôi dường như có rất nhiều đề tài chung, hơn nữa cũng giỏi về cách điều tiết không khí trong lúc nói chuyện. Mà anh tiến lui có lễ, phong độ thân sĩ, cũng khiến cho tôi bị thuyết phục đôi chút. Mặc dù có lúc cảm thấy một số lời anh nói là để lấy lòng tôi, nhưng không sao, đánh giá chung anh vẫn khá ổn.
“Tiểu Tinh, cho phép tôi gọi thẳng tên em.” Ánh mắt Lý Minh nhìn tôi có chút nóng bỏng, “Không biết tôi có vinh dự mời em dùng bữa tối không?”
Tôi xem đồng hồ, đã 5 giờ rưỡi, liền gật đầu. Lại chợt nghe thấy tiếng chuông di động vang lên dồn dập. Lý Minh nhìn tôi cười cười xin lỗi, rút điện thoại ra.
“Alo? Vậy sao? Được! Cậu đừng vội, tôi đến ngay!” Anh cất điện thoại đi, có chút áy náy nhìn tôi, “Xin lỗi! Công ty có một số việc cần anh lập tức trở về xử lý!”.
“Anh có việc thì cứ đi về trước đi!” Tôi hào phóng nở nụ cười.
“Cám ơn!” Anh có chút quyến luyến nhìn tôi, nói: “Buổi tối tôi sẽ gọi cho em!”.
Nhìn bóng dáng cao lớn của anh biến mất ở cửa, tôi nhẹ nhàng thở ra, phải duy trì nụ cười thục nữ quả thực mệt muốn chết! Nhưng trong lòng vẫn không kìm chế được mà vui sướng —— không ngờ tôi lại gặp được người đàn ông có điều kiện tốt như vậy. Đúng là vận *** chó, ha ha ha!
Nhưng nghĩ đến biểu hiện quá mức ân cần, cùng đôi mắt âm nhu của anh, vẫn khiến cho tôi có chút không thoải mái.
Dù sao trong lòng vẫn rất vui vẻ, tôi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nguyệt Toa: “Nguyệt Toa! Mình vừa gặp anh chàng Lý Minh kia!”
“A? Sao rồi sao rồi? Có tốt như trong tư liệu không?” Đầu bên kia điện thoại – giọng nói của Nguyệt Toa chợt phóng đại.
“Ừ, rất tốt!” Tôi nở nụ cười mỹ mãn, “Không thể tưởng được loại đàn ông cực phẩm như vậy lại bị mình bắt được! Ha ha ha! Nguyệt Toa, cậu không biết vừa rồi mình biểu hiện thục nữ thế nào đâu!”
Nguyệt Toa ở đầu bên kia cũng cười ha ha. Có lẽ giọng tôi quá kiêu ngạo cùng khủng bố, nên có mấy nhân viên cùng khách hàng trong cửa hàng đều mỉm cười nhìn tôi. Tôi đỏ mặt hạ thấp giọng, mọi người chung quanh thiện ý quay đầu đi không nhìn tôi nữa.
Tôi ngượng ngùng ngắt điện thoại, mặt càng ngày càng nóng.
Ánh mắt lơ đãng đảo qua góc quán cà phê, lòng tôi chấn động mạnh.
Bàn ăn bên ngoài cách tôi khoảng bốn năm mét có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào tôi. Dáng người anh có vẻ rất cao, bả vai dày rộng cùng hai chân thon dài. Anh ngồi ở chỗ kia, đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, gần như cả khuôn mặt đều giấu trong bóng tối. Thật ra từ lúc vào quán tôi đã chú ý đến người đàn ông có khí chất quỷ dị này rồi. Nhưng khi đó anh đang cúi đầu đọc báo, không thấy rõ khuôn mặt—— chỉ cảm thấy khí thế của anh có chút khiếp người.
Nhưng bây giờ, anh ngẩng đầu lên hung ác nhìn tôi chằm chằm, biểu cảm lạnh lùng, mắt sáng như đuốc nhìn tôi không chớp mắt. Mà từ góc độ này, vừa khéo thấy rõ mặt anh, thấy rõ ánh mắt của anh.
Điện thoại của tôi đột nhiên rơi xuống mặt bàn bàn. Tim đập càng ngày càng nhanh. Ôi trời ạ! Khuôn mặt kia nhất định là ông trời đang đùa tôi! Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt khủng bố lại làm cho người ta mê hoặc như thế!
Người đàn ông kia khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt cân xứng, lông mày đậm, mắt đen, làn da màu lúa mạch. Đường cong khuôn mặt tuyệt đẹp, góc cạnh rõ ràng, mặt mày mũi môi, chỗ nào cũng lộ ra sự lạnh lẽo cùng trầm tĩnh. Không quá tuấn tú, lại khí thế khiếp người. Nhưng vết sẹo bên phải khuôn mặt, làm cho khí thế uy nghiêm biến thành khủng bố. Một vết sẹo đỏ thẫm to như ngón út từ dưới khóe mắt uốn lượn đến má bên phải, giống như chia nửa khuôn mặt bên phải thành hai khối, quỷ dị mà dữ tợn..
Có lẽ là người của hắc đạo, có lẽ là biến thái….
Tôi hít một ngụm khí lạnh, bỗng nhiên đứng bật dậy, vì người đàn ông khủng bố kia đang từ từ đi về phía tôi.
“Tiểu thư, Tôi… Có thể nói chuyện với cô được không?” Anh ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ tối tăm cùng hưng phấn trên mặt đan vào nhau tạo thành thần sắc phức tạp, mà giọng nói của anh cũng khàn khàn khó nghe giống như bị ô tô nghiền qua, làm cho người ta buồn nôn.
Tôi trừng mắt lườm người đàn ông này một cái, cầm túi xách cùng áo khoác đi—— Ai mà ngờ được đi xem mặt còn gặp phải biến thái? Không dám hy vọng xa vời có người có đạo đức công cộng tốt bụng cứu tôi, tự cứu lấy mình là phương châm số một của tôi..
Chạy thẳng ra cửa Starbucks, trốn vào ngõ nhỏ cách đó khoảng bốn năm mươi mét. Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định đứng lên trở về xem, lại nghe thấy giọng nói khàn khàn mà khủng bố từ phía sau truyền đến: “Tiểu thư,… Vì sao cô lại chạy? Là sợ khuôn mặt của tôi sao? Hay là cô… chột dạ?”
Tôi trong đầu chỉ có ba chữ: chết,chắc,rồi!