Ông Phí Đời Nhân tưởng như mình có lổi với với vợ Mà thái độ của vợ vừa dâm dục vừa nhỏng nhẽo yêu đương làm ông nứng cặc cuồng loạn theo bà ấy. Ông vội đè đít vợ xuống mặt ghế, banh mép lồn thật rộng. Lúc nầy ông thấy lồn vợ to hẳn lên. Lông lồn chổng đứng. Mồng đóc cứng chặt lấp ló mời mọc. Lổ lồn sâu thẳm. Mu lồn nổi gò thách thức…
Ông đút ngón tay trỏ vào lổ lồn…Vào nữa vào sâu nữa….vợ ông co nhúm người lại trên mặt ghế. Bà rên to tiếng :
– Ôi ? Sướng tuyệt vời mình ơi !. Mình làm gì lạ thế.
Ông rên theo với bà :
– Anh cũng sướng không thể tả được.
– Nữa…Nữa cho em sướng nghe mình.Anh đụ em phải không ?
Bà vợ ngây thơ thốt nên lời làm ông sương nứng lạ đời. Ông móc lồn. Ngón tay ngoáy xoe tận bên trong lổ lồn. Ông tê dại thêm khi nghe vợ rên rĩ :
– Móc mạnh cho em sướng. Em thích anh làm như thế đó. Thế đó…móc mạnh. Nứng lồn anh thích không…Thích lồn em nứng điên ?Ông co ngón tay lại cho chật lòng lổ lồn vợ và kéo ra, đút vào, cọ xát vượt bực da lồn bên trong. Bà thét lên :
– Anh đụ em thật rồi…Tại sao từ xưa anh không làm cho em như thế này ?
Khí lồn của bà chảy đầm đìa theo tiếng rên la thì khí cặc của ông thấm đầy lông cặc. Bà hét lên một tiếng dài hơi rồi cùng ông lả người trên ghế bành. Bên ngoài có tiếng kèn xe nổi lên liên hồi, thúc dục. Ông Phí Đời Nhân uể oãi đứng dậy dìu vợ vào phòng tắm.
Ông nói :
– Đã có người đến đón, mau kẽo người ta đợi.
Bà nguýt chồng với cặp mắt như lưỡi dao bén rồi vào phòng tắm rũa lồn. Trở lại phòng khách ông Phí Đời Nhân nỡ nụ cười thoãi nguyện và lòng nhủ thủ thầm, ai bảo Phí Đời Nhân nầy là người phí cuộc đời và ái tình thái giám không có lạc thú? Tiếng nước nla lồn bên trong phòng tắm văng vẳng tới tận phòng khách chung nhịp với tiếng còi xe giục thúc ở ngoài đường.
° ° °
Tư Vạn chạy xe từ đường này sang đường nọ trong thành phố rồi tmc chỉ ra ngoại ô. Bà Phí Đời Nhân ngồi kế bên. Khi ở trong thành phố bà tỏ vẻ bực bội lái xe chạy vòng của Tư Vạn. Bà lên tiếng lắm lần nhưng Tư Vạn làm ngơ :
– Đi đâu mà vòng vo Tam Quốc như thế nầy hở ông…
Tư Vạn trả lời ấm ớ, chẳng đâu vào đâu :
– Thì dạo chơi một vòng, tới nơi là vừa…mà bây giờ không lập sòng ở nhà vợ chồng quận Dai.
Bà Đời Nhân nóng nảy, ngạc nhiên cướp lời :
– Sao vậy nè ! Hôm qua cả hai vợ chồng chuyền điện thoại nói với tôi rõ ràng mà ! Bây giờ như thế sao ?. Ai bảo với ông…
– Tôi có bao giờ nói bậy. Trước khi tới đón bà thì vợ chồng ổng gọi cho tôi báo tin đó. Hai vợ chồng quận Dai cũng cho biết có gọi cho bà mà điện thoại đổ liên hồi chẳng ma nào nhấc máy.
– Ông ăn nói cẩn thận giùm tôi… Nhà cửa tôi lúc nào chẳng có người mà ông dùng nhiều chữ ma với quỉ, coi chẳng được tí nào…Mà khi đón, ông cho tôi biết thì làm gì có cái vụ đi vòng vòng như thế này. Hơn nữa cái thành phố như cái ngao mà ngồi xe với ông có khi mang tiếng chết. Rồi đây tôi phải có tiếng nói với vợ chồng quận Dai mới được. Coi thường người ta vừa vừa… Tư Vạn thấy bà nổi đóa nên im như tờ, bà Đời Nhân biết được tam tinh Tư Vạn thì tiếp tục mở máy :
– Nhưng rồi bây giờ như thế nào ? Là làm sao?
Tư Vạn vờ như không hiểu ý, liền đáp :
– Như thế nào là như thế nào ? ý bà ra sao ?
– Thì bây giờ đậu chén ở nhà nào ? Có những ai mà lại ra ngoài tỉnh để làm gì hở Ngài Tư Vạn bãnh bao !
Tư Vạn thấy bà nói kháy mình nên cười xòa giả lả :
– Thấy bà dạo này không được vui, đưa bà ra ngoại ô hóng mát, chôn vùi bụi bặm thành phố, không được sao ?
– Ông đừng nói ngang, tôi không thích.
Rồi bà thích và bà phải thích…
– Nói gì tôi chằng hiểu…Mà thôi, ông cho tôi về
Tư Vạn tần ngần giây lát rồi nói :
– Từ từ tôi giãi nghĩa cho bà, đâu cũng vào đó, nóng nảy hỏng mất…Bà hiểu tôi rồi mà !
Bà Đời Nhân hiểu nhầm nên trả lời xa xôi mà vẫn cho Tư Vạn biết rõ sự huỵch tẹt :
– Cái vụ đó không có trong ngày nay đâu mà ông gài tôi. Cái gì cũng có lúc, không phải được một lần…Như được đằng cẳng leo đằng đầu…
Tư Vạn hiểu ra, bà ấy tưởng rằng hắn đang dụ bà, mang ra ngoại ô để đụ. Thực ra Tư Vạn không có ý nghĩ đó. Hắn đón bà Đời Nhân hỏng chân vụ cờ bạc là do vợ chồng quận Dai mà ra. Khi hắn biết tin không có đậu chén ngày hôm nay lúc hắn đang ở chổ hẹn hò với bà Đái Văn Cổng. Có cuộc hẹn hò, hắn chẳng màng đến chuyện đậu chén. Đối với hắn cờ bạc là phương tiện gần gũl mấy bà lớn, mấy bà nhà giàu…phu nhân đó cả…mà kiếm cách đụ cho bằng thích.
Hắn đã bú lồn Bà Đái Văn Cổng nhủ danh Cao thị Hưởng Láng. Đụ bạo bà Phí Đời Nhân. Vừa đụ vừa bú lồn bà Quận Dai…v.v…Cặc hắn có hạng và cách làm tình của hắn hơn mấy ông phu quân nên các bà thích líu lo. Và hắn đóng kịch hơn cả nghệ sĩ tuồng hát. Lúc nào cũng mã thượng, tư cách đứng đắn làm các ông lầm chết bỏ. Các bà dâng lồn, nứng sảng.
Tư Vạn chống chế nhưng cũng dụ, thử ra làm sao :
– Bà hay suy diễn, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến những điều viễn vông, chẳng thực tế. Tôi với bà gần mà xa,xa mà gần, thân mà sơ, sơ mà gần. Lắm lúc có biên giới, lắm lúc chẳng có biên giới chi hết trơn hết trọi. Tình thiệt tôi nói vậy nghĩ tới rồi nghĩ lui,bà thấy có phải không ? Phải hay không phải cũng do ở bà mà thôi. Tôi chẳng có con mẹ gì mà quyết đoán.
– Ông dọa tôi đấy, phải không ?. Ai từng đời như thế nầy…rồi như thế nầy… Tôi không có dại gì!. Tôi nói thẳng rằng, có khi thô bạo, có khi thô tục, thô bỉ… Nhưng ngậm thinh, ông làm tới … Tôi nói thẳng với ông…Đụ hay bú lồn, từng ấy vừa rồi. Nói thật mất lòng,ông ráng mà chịu.
Tư Vạn bất ngờ sự đanh đá của bà Đời Nhân. Hắn không ngờ bà bất chấp cái chuyện hắn đã từng bú lồn bà ở trong khách sạn. Hắn còn nhớ rõ khi hắn bú lồn, bà ấy sao mà dịu dàng đến thế. Bà nứng lồn cũng thấy dễ thương. Bà banh lồn là một cử chỉ lịch thiệp mời mọc kẻ bú lồn. Bà nắc hẩy lồn vô cùng yểu điệu như con gái sướng nứng tưng bừng lần đầu. Bà bú cặc ôn tồn ngắm nghía mào, vuốt, xục nhẹ nhàng gợi tình hấp dẫn. Giọng nói theo với thân thể bộc nứng cuồng loạn mà hàm ý êm dịu, mời mọc. Thế mà vừa qua,bà đã tỏ một thái độ lạ lùng đến với Tư Vạn. Và chính điều đó Tư Vạn nẩy sinh ra chiến thuật, chiến lược để thay đổi với bà ấy.
Tư Vạn đáp :
– Bà bắt đầu quá lời. Mở đường cho hươu chạy thì tôi cũng nói luôn…Tôi đụ bà. Tôi bú lồn bà.Tôi liếm lồn bà thì chúng mình biết với nhau Bà Đời Nhân lúng túng, không ngờ Tư Vạn con người từ lâu bà cho là hào hoa, bảnh bao mà sao hôm nay hắn táo bạo hết ý kiến. Khi hắn đã lộ bộ mặt chuột chù sự thiệt hại, tai tiếng ra bên ngòi, bà lãnh thẹo trọn ổ. Một thoáng đắn đo nhưag bà vờ quyết liệt với Tư Vạn :
– Ai chỉ đường cho hươu chạy.
Bà vặn hỏi từng ấy rồi im bặt hầu như dò la thái độ của Tư Vạn phản ứng như thế nào.
Hắn tiếp lời :
– Ai trồng khoai đất nầy t Bà thử nghĩ, tôi đâu phải thằng đàn ông lắm mồm, lắm chuyện Bà thử nghĩ ra làm sao khi bà Đái Văn Cổng biết tôi đụ và bú lồn bà rồi. Và nhất là hai ông Đái Văn Cổng, ông Phí Đời Nhân, dù một ông đái thì văng mẹ cổng, một ông thì phí đời con người, đều danh vọng, tiền bạc hung hăng con bọ xít mà khi biết cái tin động trời kia thì ít ra tim ngưng đập,máu ngưng tuần hoàn trong thân thể họ để chết tốt cho rãnh nợ trần ai…Bà là người đàn bà khôn ngoan, cắt nghĩa tí chơi cho tôi được nhờ, được học hỏi…ở hàng quí phái …!!..
Từ ngạc nhiên nầy đến ngạc nhiên khác, Tư Vạn lý luận bình dân học vụ mà thâm thúy đáo để Hắn tố cáo bà rất nhẹ nhàng hữu lý. Hắn đe dọa bà với bàn tay nhung bọc thép. Hắn là nhà hùng biện. Hắn cũng là ông biện lý buộc tội kẻ bất chánh trước tòa. Hắn làm bà điên loạn mất rồi nhưng rồi bà day mặt qua phía hắn mà tỏ thái độ ôn hòa :
– Tôi nói vậy chứ tôi đâu có nghĩ gì lôi thôi mà sao ông làm dữ thế !
Bộ mặt của bà Đời Nhân dịu xuống, mỏng mặt như thường lệ dưới mắt Tư Vạn. Hắn thầm nghĩ, có thế chứ !. Mà rồi còn nữa…Chưa dứt ý nghĩ trong đầu thì hắn nghe bà Đời Nhân trổ giọng trách móc rất đáng yêu vì bà nhỏng nhẽo như con gái :
– Quỉ ! Nhẹm cái đồ yêu tinh ấy đi không nào ! ! !
Nói chưa kịp dứt lời bà quay mặt qua cửa sổ kiếng xe, nỡ nụ cười kín đáo. Trong khi Tư Vạn cảm thấy thoãi mái đã chinh phục được bà Đời Nhân với vũ khí thô sơ của quân đội du kích. Cử chỉ bà Đời Nhân không có gì phẩn nộ mà ra bộ mắng yêu khi bà thấy cặc Tư Vạn lòng thong ngoài khóa quần. Tư Vạn trong khi lái xe đã cố ý như thế mà trong khi đối thoại với hắn bà không để ý tới Khi bà thấy cặc hắn đúng vào lúc bà thấy thua lý thằng đàn ông nầy nên bà giả lả luôn thể.
Tư Vạn vờ đáp :
– Nhẹm cái gì mới được…
– Nhìn dưới tay lái mà xem có đẹp đẽ!?.
Tư Vạn biết hết nhưng vẫn vờ vĩnh nhìn xuống rồi thết lên cho bà Đời Nhân không ngờ vực :
– Chết cha tôi rồi ? quên khuấy từ lúc nào không biết. Xấu hổ quá, may mà chỉ có bà, người ta mà thấy, bỏ mẹ mất.
Bà Đời Nhân im lặng đưa mắt nhìn ra ngoài khung xe, những cánh đồng mạ non xanh chyạ dài đến tận chân trời. Trên đường lác đác vài nhóm nông dân ra đồng muộn. Trời trong xanh, gió mát đưa vào cửa xe, bà Đời Nhân cảm thấy dễ chịu. Cái dễ chịu làm bà phân vân mà chính bà tự ngạc nhiên lấy mình. Bà vừa có một cuộc cãi vả với Tư Vạn dù là vụ cãi vả nhỏ nhặt mà phận đàn bà phải yếu lý khi đã dâng lồn cho thằng đàn ông đụ. Rồi bà chóng quên lạ thường khi thấy con cặc dài của hắn ở ngoài quần.
Bà tự kiểm điểm bản thân, có phải vì con cặc bự của của hắn mà tự nhiên bà nom thấy làm cho tâm tính lắng xuống và len lén phải vui vẽ với Tư Vạn. Như thế phải chăng, dạo này trong thân thể, tâm tính của bà rạo rực mà bà vô tình bỏ quên.
Bà nhìn ngoại cảnh bên ngoài nhung chẳng mảy may xâm chiếm tâm hồn mà cặc của Tư Vạn đang nằm lọt ra ngoài quần của hắn làm bà lưu tâm. Bà không ngoảnh mặt về phía hắn mà bà vẫn biết rằng bà cảnh cáo hắn nhét cặc vào quần nhưng hắn vẫn chưa làm theo sự yêu cầu của bà. Bà đâm hối hận tại sao lại lưu tâm về con cặc của hắn. Đáng ra khi thấy, bà vờ đi có phải hay hơn không !?. Và sự giả vờ ấy có lợi biết chừng nào. Vì nếu trong lòng háo hức thì nhìn trộm cũng thõa thích. Bà đang thờ thẩn mông lung thì Tư Vạn lên tiếng :
– Bà Văn Cổng đang chờ bà.
Bà Đời Nhân giật mình quay vào trong xe nhìn thẳng. Tư Vạn ngạc nhiên :
– Bà Văn Cổng chờ đợi tôi ở đâu ?.Có việc gì ? Tại sao đến bây giờ ông mới cho biết ?.
Tư Vạn lạnh lùng đáp :
– Tôi đang đưa bà đến nơi bà Văn Cổng đang đợi đây nè…Bà luôn luôn nóng tính. Tôi chở bà trên xe đều có ý nghĩa mà bà mắng rũa lung tung chán thấy mồ !
– Bà ấy ở chổ nào vậy ?.
Bà không nhớ cái nhà mát ngoại ô của ấy bà sao ?
– Bây giờ đậu chén ở đó à !. Có những ai ?
– Không phải thế. Bà ấy ở đó từ tối hôm qua Chính tôi dưa bà ấy đến đó.
Bà Đời Nhân có linh tính, bà Văn Cổng sai Tư Vạn đi đón bà, chắc chắn việc quan trọng. Tự nhiên bà hồi hộp lạ thường vì chẳng mấy khi bà Văn Cổng có hành động bất thường như vậy. Sự ấp úng nửa kín, nửa hở của Tư Vạn làm bà bực mình nhưng cũng phải dằn lòng chịu trận khi bà lại nhìn cặc của Tư Vạn vẫn lòng thòng ngoài quần hắn. Cặc Tư vạn đổi hẳn hình hài cho đến màu sắc. Không biết trong thâm tâm hấn nghĩ gì và đang chuẩn bị hành động gì mà cặc hắn cương cứng. Hắn nứng cặc trong lúc nói chuyện. Mào cặc to bự, đỏ gay trợt hẳn ra ngoài da cặc. Bà rạo rục trong lòng và nhớ đến buổi sáng nầy trước khi rời khỏi nhà, ông Đời Nhân đã đè ra bú lồn, thế mà bây giờ thấy cặc Tư Vạn bà vẫn thấy nổi sùng lồn.
Một lần nữa bà kiểm chứng được bà vô cùng sung sức và cặc vẫn quyến rũ bà vào dục vọng hơn là chồng cứ bú lồn từ năm này sang năm khác. Lý do ấy, nó nằm trong tiềm thức mà bà dễ dãi, cảm tình với Tư Vạn. Bà còn cho Tư Vạn thành thật trong chuyện ăn nằm với bà. Hắn nói năng lúng búng mà chứa chất sự đáng yêu. Bỗng dưng tan biến sự phập phồng về việc bà Văn Cổng đang đợi bà ở ngôi nhà nghỉ mát của bà ấy. Bà Đời Nhân xích lại bên Tư Vạn và nhanh tay cầm cặc Tư Vạn, nói sổ sàng mà rất tự nhiên cởi mở:
– Ai làm cái gì mà ông nứng lên thế nầy ? Cầm cặc ông là thấy sướng…nứng lồn tức khắc. Ông biết yếu điểm của tôi dễ nứng lồn nên ông cứ khoe cặc ra ngoài.
Cặc Tư Vạn sừng sỏ, cứng ngắc đang nằm trong lòng bàn tay của bà Đời Nhân. Bà vuốt cặc vài lần rồi cho đầu cặc lọ ra. Bà toan cúi mặt vào liếm nhanh một cái thì Tư Vạn lên tiếng làm bà dừng lại :
– Bà làm tôi lái xe đâm xuống ruộng bây giờ. Bà Đời Nhân cụt hứng với cử chỉ đưa mặt ra ngoài khung cửa xe, nhìn vớ vẫn cảnh vật bên lề đường nhưng tay bà vẫn giữ cặc nứng, cương chặt trong lòng bàn tay. Hầu như không cản ngăn được sự nứng lồn, bà quay lại với Tư Vạn rồi guc mặt xuống bú cặc. Bà nút mào. Đưa toàn bộ cặc vào lút trong mồm rồi vuốt cặc bằng đôi môi. Cặc nứng của Tư Vạn lấm đầy môi son rồi bà kéo cặc ra khỏi mồm, hôn lên đó, đoạn nhét cặc vào quần, kéo khóa quần cho Tư Vạn. Cặc Tư Vạn lồm cộm trong quần.
Như còn tiếc rẻ, bà Đời Nhân vuốt cặc một lần nữa cặc đang như muốn đâm thủng vải quần Tư Vạn. Rồi trở về thế ngồi ngay ngắn. Xa xa ngôi nhà mát của bà Văn Cổng dưới rặng cây um tùm.
Bà Đời Nhân chợt nhớ, hỏi Tư Vạn :
– Bà Văn Cổng…Tôi không hiểu nổi. Đáng ra bà ấy phải trực tiếp với tôi… Lôi thôi quá mà tôi chẳng biết chuyện gì ra chuyện gì !
Tư Vạn hiểu ý bà Đời Nhân muốn nói những điều bà đang ước đoán nhưng bà cũng chẳng biết việc gì cả. Đã đến lúc Tư Vạn phải tiết lộ cho bà biết sự thật. Một sự thật, Tư Vạn sắp xếp kỹ lưỡng có kế hoạch cho một bà chịu bú lồn và một bà chịu đút cặc vào lồn với cái tròng dục vọng. Tư Vạn âm thầm tạo mối tình tay ba.
Hắn tâm lý mấy bà nầy không dám tiếc lộ vì phải giữ thể trong cái tỉnh nhỏ bé nầy. Đã gần đến nơi bà Văn Cổng dang đợi bà Đời Nhân vì những lời khích bác của Tư Vạn. Bây giờ với bà Đời Nhân, Tư Vạn cũng đem lời khích bác đế tạo thế gọng kềm thì hắn tha hồ bú lồn và đụ hai bà danh giá nhất tỉnh. Tư Vạn nói như trả lời sự thắc mắc của bà Đời Nhân:
– Tôi thấy toàn những chuyện đơn giản Hết sức đơn giản mà mấy bà cứ tạo thành vấn đề quan trọng cho mệt cái thân xác. Bà Văn Cổng đón trủớc rào sau với ông Văn Cổng đó mà. Bà ấy vắng nhà hôm qua, nói là đi đậu chén nhưag bà ấy đến nhà mát ngủ lại…Bây giờ nhờ bà, khi ông Văn Cổng vui miệng hỏi bà về canh bạc thì bà nói có chơi với bà ấy hôm qua. Thế thôi. Tôi bảo đơn giản là vậy có phải không nào.
Tư Vạn dừng lại, thấm giọng trong khi bà Đời Nhân chăm chú theo dõi và hỏi bâng quơ :
– Mà bà ấy ngủ lại cái nhà mát thênh thang một mình…Ông đưa bà ấy, có thấy ai ở đó nữa không ?
– Không.
– Quái nhỉ ?
Tư Vạn im lặng khá lâu với chiều suy nghĩ rồi nói :
– Tôi cũng thú nhận với bà…Bà coi như những lời thú tội và tôi thật lòng tâm sự nổi lòng. Tôi vốn kín đáo và cũng chẳng lòng phản bội ai cả.
Bà Đời Nhân cắt nhanh lời của Tư Vạn, nhìn thẳng vào mặt hắn và nói như quát:
– Tôi hiểu ngay rồi…Hôm qua ông ngủ với bà ấy phải không ?. Một lũ mắc toi cả rồi…Ông hãy trả lời ngay vào câu hỏi của tôi…Được không?
Tư Vạn ra chiều lúng túng ấp úng trả lời:
– Đúng vậy nhưng bà để cho tôi trình bày hơn thiệt. Tôi có lỗi với mấy bà nhưng xét cho cùng thì những điều trắc ẩn của mấy bà, qua những giây phút yếu lòng mới ra nông nổi như bà thấy. Và tôi cũng chủ quan, dù sao tôi cũng giãi quyết sự bế tắc dục vọng cho các bà…
Bà Đời Nhân lại sùng bố, có chất ghen tương trong đó, lại cắt ngang lời của Tư Vạn :
– Thật không ngờ con mẹ ấy. Tôi tưởng con mẹ cử xổ giọng đạo đức, nề nếp, chung thủy mà rốt cuộc thế đó. Thông gia với con mẹ nầy đội quần thấy rõ…
Tư Vạn mở cờ trong bụng. Chiến dịch gom trọn hai bà đã đi tới giai đoạn chung cuộc của ngư ông thủ lợi. Hắn thấy bà Đời Nhân ghen bóng ghen gió. Tư Vạn tiến sâu thêm tí nữa :
– Bà quá nặng lời với bà ấy. Tôi thấy bà Văn Cổng có hoàn cảnh ngang trái đâu có kém gì bà.
– Hoàn cảnh nào ?. Ham đụ, nứng lồn sảng…Có nứng thì có thằng chồng sờ sờ…..
ấy Còn bà thì sao ?. Nhìn người mà quên nhìn mình là bậy bạ…
– Bây giờ ông ăn nói hồ đồ thế à !
Bà Đời Nhân trả lời như muốn khóc mà Tư Vạn không biết bà muốn khóc vì hối hận đã đưa lồn cho hắn đụ hay bà ghen tương với bà Văn Cổng hoặc hối hận với chồng con. Tư Vạn vừa trấn an vừa tiết lộ cho đề huề giữa hai bà :
– Thật lòng tôi, không muốn nói ra những chuyện đã nói. Nhưag với bà làm sao tôi không thành thật. Bà Văn Cổng có niềm riêng đau khổ. Mấy năm này bà bị bênh liệt âm nhưng chưa phải đến thời kỳ trầm trọng. Ông Đái Văn Cổng sung sức đòi đụ tối ngày mà bà không muốn. Ông ấy đi đụ ngoài thường xuyên. Rồi một thời kỳ sau, bà để cho ông bú lồn. Bú lồn kéo dài bà nhàm chán vì ông ấy bú lồn quá xoàng. Bà ấy vô tình thấy cặc tôi trong sòng bài. Bà lén nhìn thấy cặc tôi ngồ ngộ, lại có phần khác lạ với ông ấy nên bà ấy dụ tôi.
– Rồi thế nào nữa?…Ông bú lồn bà ấy…cứu vản được không ?
– Bà để tôi nói cứ dồn dập làm sao nói được. Bà ấy bằng lòng lắm rồi.
– Biết nứng lồn trở lại chứ gì ?… Ông đụ chưa?.
– Bà táo bạo làm tôi ngượng. Chưa!
– Có chó nó tin. Nhưng thôi bỏ qua mọi thứ. Tôi không muốn nghe những cái chuyện trời ơi đất hởi nầy nữa, hỏng tai. Tôi muốn hỏi ông điều quan trọng : ông khẳng định giùm tôi, để tôi xử sự.
– Bà cứ hỏi, tôi thành thật khai báo mà làm sao tôi dấu diếm với bà có ích lợi gì cho tôi…Bà hỗi đi… tôi sẳn sàng…
– Ông có tiết lộ cho bà ấy là ông ngủ với tôi ông bú lồn và đụ tôi da diết không ?.
Tư Vạn không ngờ bà Đời Nhân vô đề một cách mau chóng, đường đột. Hắn tỉnh khô trả lời
– Có Tại sao lại không. Tôi đã nói tôi là người thành thật. Miễn sao khi tôi đụ được bất luận người đàn bà nào mà đi học lại với đàn ông thì không phải lẽ. Tôi không khốn nạn như thế. Còn ở đây tôi kể lại với đàn bà, kia mà ! Hơn nữa trong lúc ăn nằm với nhau, tình cảm chan chứa, lý trí chôn vùi nhường lại dục vọng thì cái chuyện đó phải kể cho nhau nghe…thông thường quá mà !
Lập luận của Tư Vạn, bà Đời Nhân ngao ngán nhưng bà cũng phải hỏi cho rõ thêm tình trạng :
– Bà ấy phản ứng thế nào ?
– Cũng như bà…Tôi thiết nghĩ đàn bà khá giống nhau…
– Giống ở chổ nào ?
– Bà ấy bảo: tưởng con mụ ấy sang sảng tối ngày là người vợ trung thành, hóa ra là phường mèo mã gà đồng, nhỡ nhầm thông gia với bọn chẳng ra cái thể thống. Bà ấy dạy một loạt không ngán lời. Tôi điếc tai lẫn cả mũi.
– Rồi ông lặng nghe mà không bào chữa cho tôi một lời…dù là tượng trưng…
– Bà khỏi phải nói…Tôi bảo với bà ấy như tôi đã bảo với bà…Là chỉ thấy người ta mà không thấy mình…Vờ vịt không thấy mình…
– Thế thì ông đưa tôi về. Gặp gỡ bà ấy để làm gì nữa. Xấu cả đám rồi.
– Chẳng ai biết, chỉ có ba người chúng mình mà thôi. Bà ấy không câu nệ mà sao bà câu nệ thái quá như vậy. Hơn nữa bà ấy biết chuyện mà can đảm gặp bà, há bà lép vế với bà ấy chăng ? Bà có tâm sự riêng. Bà ấy có tâm sự riêng. Hai bà cần đả thông với nhau để có không khí bình thường, thông gia tương kính lẫn nhau, chẳng có gì thừa thải mà lại hợp tình hợp lý với đời. Thiên hạ ai dám cạy miệng hai bà về chuyện bú lồn, bú cặc và đụ đéo.
Tư Vạn như nhà hùng biện ăn khứa thời đại. Hắn dò thấy khuôn mặt của bà Đời Nhân nhủn xuống. Bà không có một phản ứng nào thêm. Và thĩnh thoảng tỏ nét đanh lại trong đăm chiêu. Có lẽ bà đang đấu tranh tư tưởng về cuộc gặp gỡ bà Văn Cổng. Bà đang sắp xếp phải nói gì, phải đối phó gì. Đối với bà là đang đứng trước một vấn đề nan giãi và kỳ quái nhất trong đời.
Bà lại nhìn ra khung cửa xe, ngữa mặt đón gió cho vơi niềm suy nghĩ mà kết luận vô tận cho sự việc xẩy ra giữa bà với bà Văn Cổng, ăn ra làm sao, nói ra làm sao, bí lối cho bà lúc nầy. Tư Vạn không để lỡ cơ hội, hắn bồi thêm trong khi bà Đời Nhân tiến thoái lưỡng nan :
– Khách quan mà nói, tôi thấy bà Văn Cổng chẳng có một tí nào cay cú, giận hờn bà cả. Ngược lại bà ấy rộng lòng thông cảm không những cho bà mà cả chính cho bà ấy nữa. Bà còn đem sự lập luận số phận đàn bà cho tôi nghe. Khi bà ấy thông cảm là ông Phí Đời Nhân có cặc mà coi như không có cặc thì càng thương số phận bà. Dù bà ấy có vài lúc nặng lời ở ban đầu nhưng sau đó như tự động rút lời. Vì thế bà ấy cầu khẩn tôi mời bà đến đây cho thuận tình mà lại được một công đôi việc.
Bỗng bà Đời Nhân vặn hỏi : ‘
– Một công hai việc là việc gì ?
– Thì việc tru,ớc tiên là giãi tõa chuyện công ty ba đứa…Sau là tránh mắt hai ông nhà và cả thiên hạ. Bà ấy còn nói rằng quan trọng là ba chúng mình. Thời đại nầy có chồng mà còn có tình nhân để tìm xúc giác, tìm cảm hứng lạc thú lạ để hưởng là chuyện thông thường, chẳng có gì hiếm thấy. Nói trắng ra, đụ xong, lau rũa là hết chuyện, sứt mẽ, hao mòn chi mà sợ. Đến tuổi nầy tận hưởng, hưởng món lạ, hết lạp xưởng đến chuối già cho sướng cuộc đời.
Bà Đời Nhân xuôi lòng, lắng tai nghe Tư Vạn thuyết trình chân lý và bà tự nhủ thầm, hắn nói có lý ra phết, sá chi không gặp bà Văn Cổng. Lòng bà dịu xuống, bà hết nhìn Tư Vạn, đưa mắt nhìn ười, hớn hở trở về với bà vì bà thầm bảo, đẹp mãi tận chân trời.