Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hương Mật Tựa Khói Sương

Chương 32

Tác giả: Điện Tuyến

Mây bay, nước chảy, thuyền trôi, tiên tái ngoại… tại Bồng Lai.

Trong sương mù mờ ảo, một người từ trên bè gỗ bước xuống, mỉm cười nhã nhặn với ta, “Lần này mạo muội mời Cẩm Mịch tiên tử vào Thái Hư Huyễn Cảnh, mong rằng Cẩm Mịch tiên tử chớ để bụng.”

Ta uyển chuyển nói: “Thiên Đế khách khí rồi.”

Thực ra, ta lại nghĩ, bất luận là ai đang lúc ngủ ngon lành lại bị người khác từ trong mộng thỉnh hồn phách mình ra đều khó tránh khỏi có chút bực bội cáu kỉnh, nhưng nếu như người này là Thiên Đế thì thôi miễn bàn, ta nghiêng người chào y, “Chẳng biết Thiên Đế đêm hôm khuya khoắt gọi Cẩm Mịch đến tận đây là có chuyện gì?”

Một hồi lâu, ngoại trừ bên tai mơ hồ thấp thoáng tiếng mây trôi nước chảy, cũng không thấy Thiên Đế trả lời ta, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy đôi mắt y đang chăm chú nhìn ta, nhưng lại không giống như đang nhìn ta, mà như xuyên qua ta hình dung đến một con người khác. Thấy ta「©xmydux.」 nghi hoặc nhìn y, y mới hoàn hồn mỉm cười, trong nụ cười có vài phần đau thương, vài phần hối hận, vài phần chờ mong, trả lời một câu chẳng ăn nhập gì cả: “Nơi này chính là Thái Hư cảnh, trong Bồng Lai tiên châu, là nơi du ngoạn của các đôi tiên gia hoặc linh hồn, ngẫu nhiên có huyễn cảnh hiện ra ở thế gian, phàm nhân gọi là ‘Hải Thị Thần Lâu’ (ảo ảnh), vì cho rằng Thiên Thiềm dưới biển lúc hít thở tạo thành ảo giác. Lúc mới nghe, ta không khỏi buồn cười, nghĩ rằng lời nói của phàm nhân quả thật thú vị, sau đó, chín vạn năm trước đây, một đêm ta du ngoạn đến nơi này, nhìn thấy một nữ tử đạp nước lướt đi, mỗi bước đi hoa sen nở, càng đi càng xa, trước khi biến mất, dáng người thanh nhã lỗi lạc trong sương mờ còn vô ý ngoái đầu nhìn lại chớp mắt, lúc đó ta mới hiểu thế nào là huyễn cảnh, thế nào hải thị thần lâu…”

Thiên Đế thần thái trầm mê, say đắm nhìn hơi sương dật dờ trên mặt nước, khẽ thở dài.

Mấy người già quả nhiên đều thích nhớ lại chuyện xưa, Thiên Đế đương nhiên là có khác so với mấy ông lão bình thường, thích nhớ lại chuyện xưa vào lúc nửa đêm canh ba. Tuy rằng ta với y không quen biết gì nhiều, nhưng theo những gì Phượng Hoàng nói hôm qua, ta và lão nhi này có chút khả năng có liên quan gì đó với nhau, ta đành cố gắng đè đầu con sâu ngủ xuống căng mắt giả vờ hứng thú bừng bừng chăm chú lắng nghe, có điều cái chuyện “chín vạn năm trước” này thực sự khiến ta phát rầu, có lẽ câu chuyện này không thể nói xong trong chốc lát được.

Ta đang rầu thúi ruột, thì Thiên Đế bỗng dưng im ru không nói nữa. Ta trầm ngâm suy nghĩ, tựa như ở thế gian, khi hát hí kịch đến một đoạn đặc sắc nào đó, cần làm nổi bật tâm tư của nhân vật thì sẽ dừng lại trong chốc lát, đợi sau khi người nghe kịch trầm trồ khen ngợi hoan hô xong thì mới tiếp tục, Thiên Đế lần này dừng lại nhất định là chờ ta tiếp một câu rồi mới kể tiếp đây mà, thế là, ta liền nhoẻn miệng cười với y, nói: “Rất hay, rất hay.”

Ánh mắt Thiên Đế như bừng tỉnh, sau một khắc thất thần y nở nụ cười tự giễu, nói: “Thật là giống. Giữa sương khói mông lung mờ ảo này, nếu thoáng nhìn, con và nàng hầu như giống nhau như đúc, nhưng nhìn kỹ thì diện mạo dung nhan này lại không có chỗ nào tương tự, nếu nói thần vận giống nhau, thì lại có chút khiên cưỡng, chỉ một nụ cười này thôi cũng hoàn toàn khác biệt rồi, nàng không hay cười, ta với nàng quen biết nhau trong suốt chín vạn năm, thấy mặt nàng giãn ra cũng không quá mười lần, đó là một nụ cười giống như sương buổi sớm chỉ hiện lên nhàn nhạt rồi tức thì tan biến mất, không giống như con xuân quang tươi tắn, ngọt ngào tựa mật vậy.”

Bỗng dưng ngừng lại một chút, rồi buồn bã nói: “Kỳ thực, cũng không hẳn là như vậy… thời gian năm vạn năm sau này, ta thực sự không còn nhìn thấy nàng cười nữa. Nếu không phải do ta… chín vạn năm này của nàng sẽ không phải chỉ có những nụ cười hiếm hoi đó, cũng sẽ không kết thúc cuộc đời trong cô tịch như vậy…”

Ack~ ta vốn tưởng rằng Thiên Đế lão nhi này tới nhận người thân, đang phấn chấn tinh thần chuẩn bị cùng y diễn một tiết mục nhiệt huyết sôi trào lệ tuôn lã chã, tiện thể tặng ta「©xmydux.」 chút linh lực làm quà gặp mặt, nhưng ai ngờ y nói nửa ngày cũng chỉ vòng vo lẩn quẩn về một người đã “kết thúc cuộc đời” từ lâu. Ta tuy mất hứng, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra thành kính vô cùng, nói: “Diêm vương lão gia sẽ phù hộ cho nàng, dù gì Thiên Đế bệ hạ cũng hãy nén bi thương.”

Thiên Đế ngạc nhiên sửng sốt, sau đó mỉm cười, dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn mặt nước yên tĩnh, “Từ năm vạn năm trước, Thiên Giới cũng như Thái Hư Huyễn Cảnh này đã không còn một cành hoa ngọn cỏ, nghe nói Cẩm Mịch tiên tử có thể chỉ cần nhấc tay là trồng được hoa, chi bằng hãy trồng một ít hoa sen ở đây đi.” Suy nghĩ của người già mà có thể thay đổi xoành xoạch như vậy, ta cho rằng không nhiều người làm được, không hổ là Thiên Đế, đột nhiên lại chuyển đề tài sang chuyện trồng hoa.

Ta nhìn nhìn chung quanh, rồi nhặt một nắm đất rắc xuống mặt nước, lầm bầm niệm chú, trong chớp mắt những đóa hoa sen dần dần vươn lên từ mặt nước, thoắt cái nở rộ, một mảng xanh tím thanh nhã lan tràn trước mắt.

Trong mắt Thiên Đế ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, lấp lánh như dòng nước phản chiếu ánh trăng, “Quả nhiên!” Tiếp đến lại hỏi: “Con có biết ta vừa nãy là nhắc đến người nào hay không?” Đúng thật là thay đổi xoành xoạch mà, cũng may mà ta thông minh.

“Cẩm Mịch tuổi nhỏ, quanh năm lại ở trong thủy kính, những người quen biết cũng không ngoài mấy tiên linh hoa quả rau xanh, quả thực không quen ai cả vạn năm mới cười một lần, nhưng mà những người một ngày cười mười lần thì biết không ít. Cố nhân của Thiên Đế có lẽ Cẩm Mịch không quen đâu, cho nên không thể biết được Thiên Đế đang nói đến người nào.” Ta nói năng vô cùng rành mạch.

Thiên Đế nhìn ta rất nghiêm túc, “Người mà ta nói đến không phải ai khác, chính là Hoa Thần Tử Phân. Cẩm Mịch tiên tử tiên linh đã hơn năm ngàn tuổi, Tử Phân lại mới đi về cõi tiên được bốn ngàn năm, Cẩm Mịch tiên tử chẳng lẽ ngay cả Tử Phân cũng chưa từng gặp mặt?”

“Chưa bao giờ.” Ta lắc đầu. Chắc Thiên Đế già rồi nên mắt mũi kèm nhèm, ta với Hoa Thần sao có thể giống nhau được, trái cây và đóa hoa vốn là hai thứ khác nhau xa lắc, không chừng phải xa đến chín mười dặm gì ấy chứ.

Nghe vậy, sắc mặt Thiên Đế bỗng chốc đầy đau thương, thống khổ nói: “Không ngờ, Tử Phân lại hận ta đến như thế! Ngay cả huyết mạch của chính mình cũng nhẫn tâm không gặp…” Lời đang nói chưa xong bỗng nhiên nín bặt, lấp lửng giũa chừng.

Những lời nói dang dở của y chẳng khác nào một tiếng sét rung trời, giáng xuống ầm ầm khiến ta ù tai hoa mắt, căn cứ vào ý y nói thì ta đúng là do Hoa Thần và y sinh ra! Ta nhớ lại những lời Phượng Hoàng nói hôm qua, đối chiếu trước sau, lắp ráp các sự kiện, hôm qua Phượng Hoàng hỏa thiêu vách núi, hoa cỏ bị diệt sạch, Trường phương chủ giận dữ, cùng hai mươi bốn vị phương chủ kiên quyết đưa ta về thủy kính, đi rất vội vàng, nên ta chưa kịp hiểu ra ý tứ trong lời nói của Phượng Hoàng, hôm nay nghe Thiên Đế nói vậy ta cuối cùng cũng coi như sáng tỏ mọi chuyện rồi.

Có điều, lúc này e rằng không biết có sự hiểu nhầm nào không? Thứ nhất, Hoa Thần là một cánh hoa sen, còn ta lại là một cây bồ dào, nhưng mà không thể nào loại trừ khả năng Thiên Đế cũng là một cây bồ đào; thứ hai, Hoa Thần linh lực vượt trên vạn người, còn ta 「©xmydux.」 tu luyện đã bốn ngàn năm nhưng ngay cả tiên đạo cũng chưa nhập được, nhưng mà không loại trừ khả năng ta tài năng nở muộn.

Cứ nghĩ tới nghĩ lui như vậy, ta liền trở lại bình thường, thoải mái bình thản ung dung. Nhưng trên mặt lại đeo lên vẻ ngây thơ ngơ ngác, chớp chớp hai mắt, lí nhí nói: “Nếu Thiên Đế thích ngắm hoa, Cẩm Mịch sẽ tận lực trồng thêm nhiều nhiều hoa nữa, cho dù Thiên Đế bảo Cẩm Mịch đến Thiên Giới làm một người trồng hoa nho nhỏ cũng được. Chỉ là… Chỉ là…” Ta nhíu chặt lông mày, vô cùng sầu não.

Thiên Đế thấy sắc mặt ta do dự, vội hỏi: “Chỉ là sao? Cẩm Mịch tiên tử có gì khó xử cứ việc nói thẳng.”

“Chỉ là, Cẩm Mịch linh lực không cao, tuy là cần cù chăm chỉ tu hành đã hơn bốn ngàn năm, nhưng mãi vẫn chỉ là một tinh linh, kỹ thuật gieo hoa trồng cỏ mặc dù có biết sơ sơ chút ít, nhưng chung quy vẫn cần phải dựa vào ngoại vật mới có thể biến thành, khiến Thiên Đế chê cười.” Ta khép tay cúi người.

Thiên Đế dùng Thiên Nhãn quan sát ta một lát, rồi nói: “Có lẽ là Tử Phân đã phong tỏa nguyên linh của con, giờ ta sẽ truyền cho con chút linh lực, con cứ trở về tu hành bảy bảy bốn mươi chín ngày, bốn mươi chín ngày sau ta lại đưa hồn phách con đến đây, đến lúc đó, chân thân của con…” Thiên Đế thình lình im bặt.

Ta nhíu mày nghiêm túc nói: “Cẩm Mịch chẳng qua chỉ là một Quả tinh nhỏ bé, sao dám nhận linh lực của Thiên Đế bệ hạ, Cẩm Mịch cho rằng không ổn lắm.”

Thiên Đế từ ái ngắm nhìn ta, “Hài tử ngoan, con và ta vốn không nên xa lạ như vậy, ta truyền linh lực cho con chính là một việc đương nhiên phải làm.”

Thiên Đế đã rộng rãi như thế, nếu ta còn từ chối thì thật không nể mặt y, cho nên đành miễn cưỡng chấp nhận, “Như vậy thì đa tạ Thiên Đế.”

Thiên Đế đưa tay ra, chỉ thấy lòng bàn tay nắm chặt rồi mở ra, một vầng huỳnh quang mờ mờ liền xuất hiện, y niệm “Khởi!” một tiếng, vầng huỳnh quang kia liền uốn lượn bay lên từ lòng bàn tay của y, còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, nó đã chui vào giữa trán của ta, một luồng ý lạnh thông suốt nhanh chóng chạy toàn thân.

Thiên Đế áy náy nói: “Sợ là tu vi của con không sâu, hôm nay ta tạm thời truyền cho con năm ngàn năm linh lực…”

Năm ngàn năm, tạm thời.

Hai chữ “tạm thời” này ta đặc biệt yêu thích, cảm xúc trong lòng trào dâng dào dạt nên nửa câu sau Thiên Đế nói cái gì ta tạm thời không để ý.

Lúc sắp chia tay, Thiên Đế nói: “Hôm nay, quấy nhiễu giấc ngủ của con, nếu không vì sai lầm mấy vạn năm trước của ta, thì hai mươi bốn vị phương chủ cũng sẽ không thù địch với Thiên Giới, con và ta cũng không cần phải đợi đến đêm mới có thể hồn phách gặp nhau, thật là ủy khuất cho con.” Bên môi Thiên Đế thấp thoáng một nụ cười khổ.

“Không có đâu, Thiên Đế khách khí rồi.” Ta vội vàng trả lời.

“Ta có một lời, Cẩm Mịch tiên tử cần phải nhớ kỹ.” Vốn phải để ta đi rồi, nhưng Thiên Đế lại đột nhiên gọi giật ngược, “Con và Húc Phượng, Nhuận Ngọc tuyệt đối không được nảy tình cảm nam nữ.”

Ta còn tưởng chuyện gì, té ra chỉ là việc cỏn con này, liền khẳng khái nói: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ. Thiên Đế có thể hoàn toàn yên tâm.”

Trong lúc Thiên Đế còn ngây người, ta đã nguyên hồn về chỗ cũ.

Hồn phách của ta lại quay trở về cơ thể, vừa mở mắt ra nhìn, bên ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, có lẽ Tiểu Ngư tiên quan đã làm xong nhiệm vụ rồi.

Ngoài cửa Ngọc Lan phương chủ nói: “Cẩm Mịch thức dậy chưa?”

Đầu óc ta tránh không khỏi căng thẳng. Hôm qua, kể từ lúc trở về Hoa Giới, hai mươi bốn vị phương chủ liền bàn nhau ban đêm luân phiên đến canh chừng tại nhà ta, còn ban ngày, thì đưa ta 「©xmydux.」 đến trước mộ phần của Hoa Thần để mà tư quá (suy nghĩ về lỗi lầm của mình). Ban ngày quả thật là gian nan, hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai, mà ta đã cảm giác như đã mấy năm trời rồi vậy.

Có điều, hai mươi bốn vị phương chủ ban ngày người thì tu luyện người thì bận việc, chưa từng nhìn ta một lần, mà chỉ dùng tiên chướng nhốt ta trong chu vi một dặm quanh mộ phần.

Ngọc Lan phương chủ đi rồi, ta nhìn mộ phần hiu quạnh của Hoa Thần vái lạy ba vái, thành kính lẩm bẩm: “Quả tinh Cẩm Mịch lần này giả mạo hậu nhân của Hoa Thần, có được năm ngàn năm linh lực của Thiên Đế, mong rằng Hoa Thần mở lượng hải hà đừng tính toán với con, sau này Cẩm Mịch tự nhiên sẽ hiếu kính thật nhiều bồ đào dâng lên lão nhân gia người làm cống quả.”

Sau khi sám hối xong, ta cả người nhẹ nhõm. Lại nghĩ bản thân mình khi không lụm được năm ngàn năm linh lực liền cảm thấy nhìn thứ gì cũng thuận mắt, ngay cả mộ phần ngày trước trông hiu quạnh thế mà hôm nay nhìn cũng rạng rỡ làm sao, ta nhất thời khoái chí muốn tìm ai đó để khoe mẽ một phen. Chỉ là, bây giờ không thể tìm Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan được, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể miễn cưỡng tìm tên Phác Xích Xà Quân kia thôi.

Ta chậm rãi niệm một bài chú triệu hoán.

Mới niệm được phân nửa, bầu trời đang quang đãng bỗng mưa rơi lắc rắc, có một người từ giữa màn mưa bước tới, oh, Phác Xích Quân này tốc độ cũng nhanh thiệt, câu chú của ta còn chưa hoàn tất, hắn đã chạy đến rồi.

Nhưng mà người nọ chân không chạm đất, dáng người phiêu lãng, nước mưa rơi vào người mà không ướt, tiên phong tiên mạo rẽ mưa mà đến.

Ta chăm chú nhìn kỹ, chính là Thủy Thần!

Bây giờ linh lực của ta thật sự quá mạnh, lần trước gọi được một thủy yêu, hôm nay lại có thể gọi được cả Thủy Thần.

Từ đó suy ra, ta quả nhiên là một Quả Tinh tài năng nở muộn!

Bình luận