“Anh…” Lạc Tranh nghe thấy mấy lời này thực sự cảm thấy kinh hoàng, vô thức cất tiếng hỏi, “Bọn họ làm sao rồi? Anh đã giết họ?”
Nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng này cũng là có nguyên nhân của nó. Bởi Louis Thương Nghiêu không chỉ đơn thuần là một thương nhân mà còn đồng thời có liên hệ mật thiết với xã hội đen. Nhớ tới tình cảnh lúc ở Macau, sống lưng Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Loại người như hắn có gì mà không làm được đây?
Nhìn ra sự mâu thuẫn cùng kinh sợ trong ánh mắt nàng, Louis Thương Nghiêu nở nụ cười lạnh đầy ý mỉa mai, ngay cả nét mặt hắn cũng tràn ngập ý châm biếm, “Giết bọn chúng? Chỉ sợ làm bẩn tay tôi!”
Lạc Tranh hơi sững sờ, ý của hắn là…Không hề giết bọn họ? Vậy hắn…
“Trong làm ăn vốn không có cái gọi là tình hữu nghị.” Louis Thương Nghiêu lạnh nhạt lên tiếng, “Cô cho rằng, giao tình giữa bốn nhà kia thân thiết tới cỡ nào? Hừ…”
Nụ cười của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng nhếch lên đầy vẻ mưu toan quen thuộc.
Tâm tư Lạc Tranh cũng bất giác co rút lại. Nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng biết chuyện tuyệt đối không hề đơn giản. Có lẽ, trực tiếp giết chết bốn nhà bọn họ mà nói mới thực sự là việc làm nhân từ.
Lúc trở về từ Macau, nàng cũng biết trên đời này, không phải nơi nào cũng có sự tồn tại của luật pháp. Tại thế giới hắc ám kia, luật pháp vĩnh viễn không có chỗ đứng. Ở đó, quyền lợi chính là bá chủ.
Một lúc lâu sau…
“Rốt cục anh đã làm gì bọn họ?”
“Không phải tôi làm gì bọn chúng, mà là bọn chúng tự đánh lẫn nhau mà thôi.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười nhàn nhã, cũng rất tao nhã, nhưng lời nói của hắn thực khiến người ta kinh hãi. Chỉ một cái chớp mắt của hắn cũng đủ khiến người ta tan xương nát thịt, máu chảy thành sông, không còn đường sống.
“Tôi nói rồi, trong làm ăn không hề có cái gọi là tình hữu nghị, cái gọi là tình hữu nghị chẳng qua là dựa trên lợi ích làm cơ sở mà thôi. Cho nên, một khi lợi ích bị tổn hại, thời khắc đó đối với mỗi bên trong bọn chúng, cô cho rằng chúng sẽ làm thế nào?”
Lạc Tranh bất giác trừng lớn đôi mắt, “Ý của anh là mượn dao giết người?”
“Đúng vậy! Người Trung Quốc chính là có câu thành ngữ này. Nhưng cô cũng biết, mượn dao giết người là chuyện xảy ra thường ngày trong thương giới. Cô là luật sư chuyên xử lý các vụ kiện thương mại, chuyện như vậy cũng thấy thường xuyên, không phải sao?” Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt thâm thuý bắn ra tia lạnh lẽo.
Vậy nên Louis Thương Nghiêu chỉ việc khoanh tay ngồi hưởng lợi. Đúng vậy, hắn là người thắng cuộc, người chiến thắng đứng đằng sau hậu trường. Cho nên hắn mới có thể có được nụ cười ngạo nghễ như vậy, mới có tư cách đứng ở nơi này bình phẩm mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Đây chính là quy tắc trên thương trường! Một chiến trường giết người không thấy máu!
Nhìn gương mặt gần như tái nhợt của Lạc Tranh, nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng trở nên “hiền hoà”. Hắn đưa tay ra, lại lần nữa giữ lấy chiếc cằm nhỏ của nàng. Từng ngón tay giống như đang dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại, nhưng trên thực tế đây là một sự trói buộc, một sự áp bách khiến đối phương không có cách nào thoát khỏi, ngay cả hít thở cũng thấy khó nhọc.
“Bọn chúng coi lợi ích làm trọng, nên khi biết lợi ích của mình bị tổn hại mà nguyên do lại từ phía đối phương, cô cho rằng bọn chúng sẽ làm gì?” Louis Thương Nghiêu cất giọng nhẹ bẫng, như thể đang nói tới sự việc không hề liên quan tới mình, thái độ cùng ngữ khí của hắn cũng toát lên sự khinh miệt rõ ràng.
Lạc Tranh rốt cục cũng hiểu ra, có chút thất thần lên tiếng, “Bọn họ đầu tiên sẽ nghi ngờ lẫn nhau, rồi sau đó đề phòng đối phương. Một khi sự tin tưởng giữa hai bên sụp đổ, niềm tin sẽ lâm vào nguy cơ khủng hoảng. Loại nguy cơ này sẽ không ngừng lan rộng sang tất cả các lĩnh vực hợp tác, giống như một loại chất độc ăn mòn hệ thống, cuối cùng sẽ làm cho toàn bộ hệ thống bị hư hỏng, không thể vận hành được nữa…”
“Bởi vậy mới nói, cô rất thông minh. Cô không hề giống với những người phụ nữ khác bởi cô luôn nhìn vào bản chất của sự việc.” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, bàn tay vốn đang đùa bỡn chiếc cằm nhỏ của nàng hơi xoay lại, chuyển thành ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nếu là lúc bình thường, Lạc Tranh nhất định sẽ cho rằng đây là lời tán thưởng của hắn. Nhưng vào giờ khắc này, nàng thực sự không tin những lời này là xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Không phải là tôi thông minh, mà theo như tính cách của anh, anh nhất định sẽ không để cho mấy người họ sống tử tế.” Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, “Tuy đối với chuyện điều hành kinh doanh tôi không thông thạo, nhưng tôi biết rõ, một khi giữa hai bên đã phát sinh sự bất tín nhiệm, vậy coi như sự hợp tác giữa họ cũng hoàn toàn sụp đổ. Tôi nghĩ, lợi ích giữa bọn họ không thể vô duyên vô cớ mà bị tổn hại như vậy. Chắc chắn trước đó anh đã tỉ mỉ sắp xếp không ít chuyện rồi khoanh tay ngồi đợi. Kết quả đúng như anh mong muốn. Anh đã khiến cho bọn họ từ tín nhiệm chuyển sang đề phòng lẫn nhau rồi công kích lẫn nhau.”
Gương mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập nét cười, cũng không nói thêm lời nào, đương nhiên là đồng nghĩa với việc hắn không phản bác lại sự phân tích của nàng. Lúc này, hắn đang rất hứng thú chờ nghe nàng nói tiếp.
Lạc Tranh có chút ghê sợ xoay người lại để khuôn mặt nhỏ nhắn tránh đi bàn tay của hắn. Bàn tay kia không biết đã vấy bao nhiêu máu tươi, bàn tay đó có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời, nhưng mà, nàng thực muốn trốn tránh nó.
“Đừng như vậy!” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng đậm hơn, ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ cùng hung dữ, cánh tay hắn vươn ra, đem cả người nàng kéo vào trong ngực. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt lại, không cho nàng có cơ hội tránh thoát.
“Cô nên biết, không phải ai cũng có tư cách chết trong tay tôi. Nếu như bọn chúng đủ tin tưởng lẫn nhau, hoặc là đủ tin tưởng chính bản thân chúng, thì làm gì có khe hở để tôi tận dụng, phải không?”
“Không sai, anh không có làm gì hết. Loại chuyện như vậy anh vốn chẳng cần phải làm gì hết cả. Chỉ cần tung ra vài tin đồn, theo như năng lực của anh trong thương giới, dĩ nhiên sẽ khiến cho họ tâm ý hoảng loạn. Anh đâu cần phải làm gì chứ! Chỉ cần ở thị trường chứng khoán tạo một chút sóng gió, sự tín nhiệm giữa bọn họ sẽ nhanh chóng sụp đổ, không phải sao?” Lạc Tranh nghe xong những lời của hắn, tuy chuyện điều hành kinh doanh nàng không hiểu mấy, nhưng cũng không thể dấu giếm được nàng bất cứ chuyện gì.
“Đúng vậy!” Louis Thương Nghiêu cũng không để ý đến việc nàng lại nhìn rõ ràng mọi chuyện như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, “Khi bọn chúng đã tự coi nhau như chướng ngại vật, không cần đến tôi phải ra tay, bọn chúng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách để tiêu diệt lẫn nhau. Chuyện này, thực sự rất đáng xem.”
“Anh…” Lạc Tranh có thể tưởng tượng ra cục diện lúc đó, các bên điên cuồng đấu đá, thậm chí còn thuê xã hội đen để tiêu diệt lẫn nhau. Thương giới, nói trắng ra chính là một kiểu xã hội đen được che đậy dưới lớp vỏ bọc văn minh, trên thực tế còn tàn bạo gấp trăm lần xã hội đen thực sự. “Thật quá tàn nhẫn! So với trực tiếp giết chết bọn họ còn tàn nhẫn hơn vạn lần.”
“Tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn sao?” Louis Thương Nghiêu chợt nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khác thường, lắc lắc đầu, “Cô biết không, Vũ cùng Liệt bị bọn chúng huỷ hoại như vậy, trực tiếp giết chết bọn chúng thực không có chút cảm giác thành tựu nào.”
“Nhưng người phạm tội là con trai của bọn họ, sao anh có thể lôi người vô tội vào cuộc?” Lạc Tranh rốt cục lớn tiếng quát lên, nàng cảm thấy hít thở quá khó nhọc.
“Bọn chúng vô tội?” Thái độ của Louis Thương Nghiêu như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, trong mắt toát lên ý châm chọc, “Tôi vốn không thích để người vô tội bị liên quan, chỉ đáng tiếc, bọn chúng quá đáng chết! Thứ nhất, bọn chúng đã sinh ra đứa con trai khốn kiếp. Thứ hai, bọn chúng khi biết con mình gây hoạ, chẳng những không quản giáo chặt chẽ mà ngược lại còn thêm dung túng. Khi bọn chúng biết con trai mình giết người, còn muốn lén lút đưa chúng trốn ra nước ngoài. Thật sự đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ!” Lúc nói những lời này, hàm răng của Louis Thương Nghiêu nghiến chặt vào nhau.
Lạc Tranh nghe xong mấy lời này đương nhiên đã hiểu rõ ràng mọi chuyện. Tuy nói trước luật pháp mọi người đều bình đẳng, nhưng có bậc cha mẹ nào có thể ngồi yên nhìn con mình chịu trừng phạt. Nếu như có thể, bọn họ thà rằng tình nguyện chính mình chịu tội.
“Nếu bọn chúng đã thích cùng tôi chơi trò trốn tìm, vậy thì sẽ càng kích thích.” Louis Thương Nghiêu cười cực kỳ âm lãnh, con ngươi đen sẫm toát lên sự hung tợn. Text được lấy tại https://sachvui.com
“Không ai thích mùi máu tanh cả, tôi cũng không ngoại lệ. Trung Quốc các người không phải có câu “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi” sao? Tôi đương nhiên rất vui mừng ngồi làm ngư ông, xem bọn chúng giết lẫn nhau. Bọn chúng cũng thật thú vị, khi lợi ích không còn, vì tiền tài địa vị đều trở nên không khác gì cầm thú. Bọn chúng có thể cởi ra lớp vỏ bọc văn minh, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối xử với đối phương. Cứ thế, từng tên lần lượt bỏ mạng, còn cái tên cuối cùng kia, đúng là ông trời có mắt, khiến hắn ôm một đống tiền bảo hiểm chết trong xe.
“Tai nạn xe, là anh sắp xếp?” Lạc Tranh lạnh lùng hỏi.
“Tranh, tôi nói rồi, tôi rất không thích mùi máu tanh.” Louis Thương Nghiêu khẽ chớp mắt, cố làm ra vẻ không đồng tình, “Cô biết đấy, tôi chỉ là nhắc nhở hắn, nếu trong thời hạn quy định bồi thường của hợp đồng bảo hiểm, tài sản của hắn có thể tăng thêm hàng trăm lần. Hắn hoàn toàn có thể không để ý tới lời của tôi, như vậy, hắn có thể trách được cái chết, đáng tiếc, đáng tiếc…”
Trái tim Lạc Tranh như lạnh cứng lại. Nàng biết rõ, đây là phương thức cùng thủ đoạn xử lý mọi chuyện của Louis Thương Nghiêu từ trước tới giờ. Đúng như hắn đã đối với Ôn Húc Khiên vậy, từ đầu tới cuối không hề cưỡng bách Ôn Húc Khiên làm bất cứ chuyện gì. Nếu như Ôn Húc Khiên tình nguyện từ bỏ lợi ích, tình nguyện làm lại từ đầu, như vậy, nàng cũng sẽ không trở thành món hàng trong tay hắn. Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng sẽ không có cơ hội chiếm hữu nàng.
Bản chất con người, vĩnh viễn vẫn là tham lam. Louis Thương Nghiêu đúng là chẳng cần làm gì hết, hắn chỉ lợi dụng bản tính tham lam của con người khiến cho họ tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
“Vậy còn bốn gã thiếu niên kia?” Lạc Tranh yếu ớt cất tiếng hỏi. Bốn gã đó là đầu sỏ gây nên tội ác, đối với cha mẹ chúng, Louis Thương Nghiêu cũng không buông tha, sao có thể để bốn kẻ thủ ác kia được tự do đây…
Louis Thương Nghiêu lại nở nụ cười đầy lãnh khí cực kỳ khó nắm bắt, “Bọn chúng khi còn có sự che chở của cha mẹ mình, thì hình phạt pháp luật đối với bọn chúng chỉ là tượng trưng mà thôi. Nhưng mà, trên tay chúng đã vấy máu, loại người đó để sống trên đời cũng chỉ là gieo hoạ.”
Sự kinh hoàng tràn ngập tận trong đáy mắt Lạc Tranh.
“Có lẽ cô cũng không biết, cô gái bị bọn chúng cưỡng bức kia vì sao lại trở thành thân chủ của mình?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Những phụ nữ bình thường đã không còn thoả mãn được bọn chúng, cho nên bọn chúng càng cần có sự kích thích mãnh liệt hơn, chẳng hạn như cưỡng bức. Hoặc là sau khi cưỡng bức một cô gái rồi đem cô gái đó cho những gã khác giày vò còn bọn chúng ở một bên ngồi nhìn…”
“Bọn chúng chỉ là thiếu niên…” Lạc Tranh thực không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Trời ạ, đây là những chuyện mà ở tuổi bọn chúng có thể làm ra sao?
“Sao vậy? Cô cũng thấy kinh sợ, không phải sao?” Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh, “Bọn chúng sở dĩ có tật như vậy hoàn toàn là do đám người lớn kia dung túng, ngay cả khi biết con trai mình giết người, bọn chúng cũng muốn tìm cách lấp liếm. Nếu bọn chúng đã không biết dạy con mình, vậy để tôi thay bọn chúng dạy bảo cũng được.”
“Anh đã làm gì với chúng?”
“Bọn chúng đã thích cưỡng bức như vậy, đương nhiên muốn nếm thử mùi vị bị cưỡng bức ra sao?” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng nói, khẽ tựa đầu vào vầng trán trắng mịn của Lạc Tranh, bộ dạng vô cùng thân mật, nhưng ngôn từ lại cực kỳ tàn nhẫn, “Tôi vốn cho rằng, cưỡng bức không phải đặc quyền của đàn ông, mà đối tượng bị cưỡng bức cũng không nhất định phải là phụ nữ.”
“Cái gì?” Nghe mấy lời này Lạc Tranh thiếu chút nữa hét thành tiếng. Nàng không có nghe lầm chứ? Hắn…
“Cái nơi mà lúc ở Macau cô đã từng tới, ở đó cực kỳ hẻo lánh lại có mấy kẻ man di sinh sống, bốn gã thiếu niên trắng nõn kia đích thực là bữa điểm tâm rất tốt.” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, con ngươi đen thẫm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Lạc Tranh hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, một cảm giác buồn nôn trào dâng trong cổ. Trời ạ, hắn lại đem bốn gã thiếu niên kia tới chỗ đó, thật là đáng sợ.
Không những thế, hắn còn cho phép đám người ở chỗ đó làm ra những chuyện như vậy?
Đàn ông cưỡng bức đàn ông?
Đây là chuyện….kinh tởm đến nhường nào? “Anh…sao có thể làm như vậy? Anh làm vậy thì so với bọn chúng thì có gì khác nhau?”
“Tranh, vậy là cô không đúng rồi, tôi không hề giống với bọn chúng, hiểu không?” Louis Thương Nghiêu bất mãn nhíu mày, “Tôi nói rồi, tôi không thích cưỡng bách người khác một chút nào. Nghĩ lại xem, đối với cô, tôi từng cưỡng bách gì sao?”
“Anh…” Lạc Tranh cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Cô nên biết, ở cái nơi đó loại người nào cũng có, loại định hướng tình dục nào cũng có. Tôi chỉ là đem bốn đứa đó đến tiến hành cải tạo mà thôi. Nếu luật pháp đã không có cách nào giáo dục bọn chúng, vậy tôi đành bất đắc dĩ làm thay.” Louis Thương Nghiêu cười cực kỳ thoải mái.
“Đến đó rồi, những người ở đó muốn làm gì với bọn chúng, muốn dạy dỗ bọn chúng ra sao, tôi đều không xen vào. Nhưng mà tôi cũng thường xuyên quan tâm tới tình hình của bọn chúng. Chỉ là, bọn thủ họ của tôi thật có chút quá đáng. Ở đó bọn họ không có phụ nữ để chơi đùa cho nên không thể tránh khỏi cô đơn. Một khi con người ta cô đơn cùng nhàm chán sẽ nghĩ đến vài chuyện đặc biệt một chút để giết thời gian…”
“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Lạc Tranh đưa tay bịt tai lại, nàng thực khó tưởng tượng đến những cảnh như vậy, nhưng mà lúc còn ở Macau những gì nàng thấy cũng quá đủ tàn nhẫn rồi. Những cảnh đó, mỗi lần nhớ đến đều khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
“Như vậy đã không chịu nổi?” Louis Thương Nghiêu ngược lại không có ý định buông tha nàng, đưa tay kéo hai tay đang bịt tai của nàng xuống, lại nhấn mạnh từng lời, “Như vậy thì đáng kể gì, bọn chúng có thể cưỡng bức người khác, chẳng lẽ không thể dâng thân thể mình cho người khác chơi đùa? Tranh, luật pháp không có thần thông như vậy, nó không thể len lỏi tới khắp mọi nơi. Mà những nơi không có luật pháp thì phải làm sao? Chỉ có hành động của con người mới là phán quyết tối cao mà thôi.”
“Nhưng hành vi của anh có gì khác bọn họ chứ?” Lạc Tranh có chút kích động lên tiếng.
“Sai rồi, không thể đem tôi và bọn chúng đặt chung một chỗ được.” Louis Thương Nghiêu không vui nhíu mày, cúi người khẽ thì thầm bên tai nàng, “Muốn biết mấy gã đó về sau thế nào không? Thật sự chơi rất vui…”
“Tôi không muốn biết…” Lạc Tranh thật sự không nghe nổi nữa.
“Có lẽ là lòng tự trọng của bọn chúng bị tổn thương, hoặc là thân thể bọn chúng chịu không nổi, cho nên đều tự sát hết cả. Lúc chúng chết thật sự rất thảm…
Louis Thương Nghiêu căn bản là cố tình nói cho nàng nghe, nói xong còn kèm theo một tràng cười lạnh băng.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Lạc Tranh cố hết sức đẩy hắn ra. Trên người hắn lúc này nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho nàng thực sự cảm thấy khó thở, nơi ngực tắc nghẹn lại rất khó chịu.
“Chỉ mới nghe đã như vậy, nếu tận mắt chứng kiến thì sao đây? Chẳng lẽ cô sẽ sụp đổ hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói xong, thoáng như nhớ tới điều gì, lại cất tiếng, “A, thiếu chút nữa tôi đã quên, lúc cô ở Macau đã nhìn thấy một màn này rồi. Tranh, cô vậy cũng không đúng. Cô là phụ nữ, đương nhiên sẽ muốn bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ. Sao thế, đàn ông cưỡng bức phụ nữ thì có thế, đàn ông cưỡng bức đàn ông thì cảm thấy buồn nôn hay sao?”
“Bọn chúng vẫn còn là những đứa trẻ…”
“Đứa trẻ? Cô thấy hành vi của bọn chúng là giống như những đứa trẻ sao?” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng ngắt lời nàng, “Chính bởi vì bọn chúng vẫn là những đứa trẻ nên bọn chúng có thể tuỳ ý chà đạp lên tôn nghiêm cùng sinh mạng của người khác sao? Chính vì bọn chúng là những đứa trẻ, bọn chúng có thể tuỳ ý làm bậy hết lần này tới lần khác sao?”
“Vậy còn anh? Anh tự cho mình quyền đại diện chính nghĩa để phán xét sao? Anh cho rằng anh có quyền gì mà có thể thay mặt pháp luật phán tội người khác?” Lạc Tranh bất đồng quan điểm phản bác lại hắn.
“Tôi cho tới giờ chưa từng tự xưng là đại diện chính nghĩa.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nhìn nàng, so với ánh mắt sắc bén của nàng, ánh mắt hắn càng thêm âm u lạnh lẽo, “Khi đứng trước thi thể Vũ, tôi đã thề, cho dù mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng phải khiến cho những kẻ có liên quan đến chuyện này phải trả giá thật đắt.”
“Cái gì?” Trong lòng Lạc Tranh không khỏi run lên.
“Nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì sống không bằng chết!” Hắn nghiến răng tuyên bố.
Hô hấp của Lạc Tranh bất giác gấp rút, từ trong ánh mắt hắn, nàng không khó nhìn ra sự hung ác tuyệt đối, là ánh mắt đầy tia máu.
“Vậy Tề Lê chết cũng bởi nguyên nhân này?”
“Tề Lê có thể chết như vậy đã là ân huệ lớn nhất đối với cô ta rồi.” Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch môi.
“Chuyện này liên quan gì đến Tề Lê? Chị ấy chỉ là tra ra được tung tích của cuộn băng video kia mà thôi!” Lạc Tranh thất thanh lên tiếng, có chút khó tin nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hắn điên rồi sao? Hắn là người điên!
Những lời vừa rồi của nàng khiến cho nét mặt Louis Thương Nghiêu lại thêm vài phần châm biếm, rồi lại như có một chút thương cảm nhìn nàng, khẽ lắc đầu.
“Cô là người phụ nữ thông minh như vậy, nhưng lại chẳng hay biết gì, thật sự là đáng tiếc!”
“Lời này của anh có ý gì?” Lạc Tranh lập tức cảnh giác.
“Cô cho rằng, năm đó Ôn Húc Khiên chỉ là ngẫu nhiên nhận được vụ kiện kia hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói.
Lạc Tranh nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Tận đáy mắt Louis Thương Nghiêu nổi lên chút thương xót đối với việc Lạc Tranh chẳng hề hay biết gì. Khẽ cười một tiếng, hắn đem chuyện năm đó kể lại cho nàng..
Thì ra vào bốn năm trước, Tề Lê vốn có tình cảm với Vũ. Bởi ngoại hình của Vũ và Liệt cực kỳ giống nhau, lại quá xuất chúng cho nên khiến cho không ít phụ nữ mê đắm.
Hai người họ là anh em sinh đôi, đương nhiên sức hấp dẫn cũng ngang ngửa nhau. Đôi khi nếu cùng xuất hiện ở nơi công cộng, với tướng mạo anh tuấn như vậy sẽ là chuyện kinh động lòng người đến cỡ nào.
Cũng giống như Liệt, Vũ không bao giờ từ chối phụ nữ. Hai người họ vốn đã sớm trưởng thành, tuy còn ít tuổi nhưng trong người ẩn chứa sức mạnh khiến người ta khiếp sợ. Với thân hình cao lớn, xương cốt rắn chắc cùng vẻ bề ngoài đầy tà mị, cho dù không xuất thân từ vương thất cũng đủ khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt.
Trong một buổi tiệc, lúc Tề Lê khoác tay một vị thương nhân tới dự thì tình cờ quen với Vũ. Tuy Vũ chỉ mới mười tám tuổi nhưng tướng mạo cực kỳ anh tuấn của cậu ta đủ khiến Tề Lê mê mệt. Cô ta cũng chẳng quan tâm tới việc Vũ vẫn còn ít tuổi mà chủ động tiến tới bắt chuyện. Kết quả đúng như cô ta mong muốn, Vũ đã kéo cô ta tới khách sạn, triền miên suốt cả một đêm.
Nhưng mà…
Vũ cùng Liệt đều có một tật xấu, đó chính là không bao giờ chạm vào một phụ nữ đến hai lần. Sau đêm đó, Vũ cũng không có gặp gỡ Tề Lê nữa. Thứ nhất là vì tuổi tác của Tề Lê không phù hợp với gu thẩm mỹ của Vũ. Thứ hai là Tề Lê quá mức lõi đời, loại phụ nữ như cô ta chỉ nên vui đùa một chút chứ không nên đến quá gần..
Nhưng Tề Lê không cam lòng, cô ta hoàn toàn bị vẻ bề ngoài của Vũ cùng sự ôn nhu lúc trên giường của cậu ta mê hoặc. Nên biết, vị thương nhân đồng thời là thân chủ mà cô ta đang cặp kè cũng đã ngót nghét 60 tuổi, sao có thể thoả mãn được dục vọng của cô ta.
Cô ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tung tích của Vũ. Đáng tiếc, dường như Vũ đã bốc hơi giữa nhân gian vậy, không hề có chút tin tức nào lưu lại. Thế nên cô ta bắt đầu thuê thám tử điều tra tình hình của Vũ. Tuy nhiên chuyện Vũ thuộc dòng dõi vương thất, thân phận này của cậu ta đối với người ngoài luôn được giữ bí mật, đây cũng là quy định của gia tộc Louis, không cho phép bất kỳ thành viên nào được khoe khoang danh hiệu này.
Thám tử tư đương nhiên không thể tra ra gia cảnh của Vũ. Để hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ đành đến những nơi mà Vũ từng xuất hiện để chờ cơ hội mà thôi. Rốt cục, hắn cũng thấy được một cảnh thú vị, đó là nhìn thấy Vũ cùng bốn thiếu niên khác xuất hiện ở một khu dân cư bình thường đến mức hắn ngồi trong xe theo dõi mà cũng cảm thấy nhàm chán.
Hắn liền lập tức nói cho Tề Lê biết. Đương nhiên, hắn cũng không biết người kia chính là Liệt chứ không phải Vũ. Mà Tề Lê cũng chỉ mới gặp Vũ chứ không hề biết chuyện cậu ta có người anh sinh đôi, vì vậy liền chủ động tới tìm Liệt.
Liệt đương nhiên không nhận ra Tề Lê, cũng chưa từng nghe Vũ nhắc đến người phụ nữ này. Mà chuyện này cũng rất bình thường, trừ phi có người phụ nữ nào khiến anh em họ thực sự động lòng, nếu không ai lại chú ý tới người tình một đêm của mình tên là gì.
Thái độ lạnh lùng của Liệt khiến Tề Lê thực sự phẫn nộ. Sau cái đêm triền miên đó, cô ta vốn nghĩ đối với người đàn ông này, mình sẽ là người phụ nữ đặc biệt nhất. Không ngờ tới, cô ta lại bị quên sạch sẽ đến như vậy. Sau cái đêm đó, đương nhiên cô ta vẫn đêm đêm cùng cái lão thương nhân kia quan hệ, tưởng tượng ra đó là Vũ. Mỗi lần nghĩ đến đó, Tề Lê lại thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà, ông già vẫn cứ là ông già, tinh lực sao có thể bền bỉ như thanh niên tráng kiện.
Nhìn thân thể già nua thô bỉ bên cạnh, Tề Lê càng thêm oán hận. Lòng hận thù của phụ nữ so với đàn ông còn sâu đậm hơn vài phần, cho nên cô ta bắt đầu theo dõi hành tung của Liệt, người mà cô ta vẫn tưởng là Vũ.
Hành tung của bốn gã thiếu niên kia cũng được Tề Lê đặc biệt chú ý, bởi cô ta biết rõ, từ hành tung của bốn gã đó có thể biết được hành tung của Vũ.
Quả nhiên dưới sự nỗ lực của mình, rốt cục cũng có một ngày cô ta nhìn thấy bốn gã thiếu niên kia mang một cô gái đang hôn mê bất tỉnh đi vào một căn nhà trống.
Cô ta quả thực kinh hãi, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy Vũ, không ngờ lại thấy một màn khiến cô ta khiếp sợ…
Từ khe hở bên ngoài cửa sổ, Tề Lê nhìn thấy bốn gã thiếu niên cười điên cuồng trên thân thể non nớt của cô gái kia phát tiết dục hoả hết lần này tới lần khác. Thậm chí, trong căn nhà đó còn lắp máy quay, hết thảy mọi chuyện đều được ghi hình lại đầy đủ.
Lúc đó, cô ta có thể chọn cách báo cảnh sát, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại đứng yên bên ngoài đó, mặc cho bên trong vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng cười dâm đãng của đám thiếu niên, còn có tiếng hét đầy tuyệt vọng của cô gái kia…
Tề Lê nghĩ rằng, ít nhất trong quá trình này Vũ sẽ xuất hiện. Kết quả, cô ta chờ cho tới khi bốn gã thiếu niên kia thoả mãn rời khỏi căn nhà trống cũng không thấy Vũ đâu.
Nói cách khác, cô ta vì chờ Vũ xuất hiện, liên tục nghe thấy bốn gã thiếu niên kia từng lần lại từng lần cưỡng bức cô gái. Cả quá trình này, cô ta hoàn toàn nghe được rõ ràng.
Tề Lê không hề cảm thấy đau lòng, cũng không buồn để ý đến cô gái kia sống hay chết. Sau khi rời đi, cô ta mang theo tâm tình bực bội tới tìm Ôn Húc Khiên, vô tình đề cập đến toàn bộ vụ cưỡng bức kia.
Ôn Húc Khiên vốn vẫn muốn tìm cơ hội để ngoi lên, nghe được chuyện này hai mắt liền sáng ngời. Hắn biết, cơ hội của mình đã tới.
Bốn gã thiếu niên kia gia thế đều khá hiển hách, lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu có thể đem vụ này kiện lên toà án, giúp cô gái kia thắng được vụ kiện, vậy hắn ở trong luật giới khác nào cá chép vượt long môn, tiền đồ sẽ cực kỳ rạng rỡ.
Bởi đối với một luật sư thành danh, hình tượng là cực kỳ quan trọng. Nếu như hắn có thể thắng được vụ này, hắn sẽ trở thành biểu tượng của chính nghĩa, trở thành một luật sư được mọi người kính trọng.
Vì vậy, hắn tìm mọi cách thuyết phục Tề Lê. Lúc ấy, hắn và Tề Lê cùng làm trong một văn phòng luật, hắn đã đề nghị Tề Lê trợ giúp, cùng đem vụ này ra toà đánh một trận thật oanh liệt. Tề Lê cũng khá do dự, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, chuyện quá nguy hiểm thường không muốn làm.
Đáng tiếc, Ôn Húc Khiên lại cực kỳ có tài ăn nói, thêm vào bộ dạng đưa tình khiến Tề Lê không có cách nào cự tuyệt. Hơn nữa, Ôn Húc Khiên còn lôi Vũ ra làm mục tiêu, đương nhiên, hắn cũng không biết thân phận thực sự của Vũ, chỉ là hắn dùng trực giác của đàn ông mà nói cho Tề Lê biết, Vũ đã sớm không còn nhớ tới cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là công cụ để Vũ đùa bỡn mà thôi.
Phụ nữ ở thời điểm xúc động thường sẽ mất đi lý trí. Một khi đã mất đi lý trí sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Tề Lê cũng không ngoại lệ, cộng thêm cô ta cũng không phải là một người quá thông minh, bị Ôn Húc Khiên lợi dụng cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy cô ta rốt cục cũng ngoan ngoãn quyết định trợ giúp Ôn Húc Khiên giành thắng lợi trong vụ kiện này. Cô ta còn tìm tới tay thám tử kia và được biết bốn gã thiếu niên kia đã đưa cho Vũ một thứ gì đó. Đương nhiên, đó là đưa cho Liệt, mà cô ta lại tưởng là Vũ.
Khi cô ta biết được đó là cuộn băng ghi hình lại vụ cưỡng bức cô gái liền quyết định tiến hành kế hoạch của mình.
Cô ta tìm tới Ôn Húc Khiên, nói chuyện này cho hắn nghe, Ôn Húc Khiên đương nhiên càng cảm thấy chuyện này đáng làm. Bởi vì hắn cũng đã thuyết phục được gia đình cô gái kia khởi kiện bốn gã thiếu niên. Lúc trước gia đình họ vốn định bấm bụng cam chịu, bởi bốn gã đó dù sao cũng thuộc gia đình có thế lực.
Nhưng Ôn Húc Khiên đã cam kết rất chắc chắn, quan trọng hơn nữa là hắn không thu một đồng phí luật sư nào, chỉ muốn vì gia đình cô gái kia mà nêu cao chính nghĩa. Gia đình cô gái rốt cuộc đồng ý, hơn nữa cô gái đã trở nên hoảng loạn tinh thần sau vụ cưỡng bức khiến gia đình họ càng thống hận bốn gã thiếu niên.
Như vậy, mấu chốt của vụ kiện này chính là chứng cứ trực tiếp nhất, mà cái chứng cứ đó chính là cuộn băng video kia. Chuyện kế tiếp chính là…ai đang cầm cuộn băng kia?
Gia cảnh của bốn tên thiếu niên đó đều vô cùng danh giá, nếu không sử dụng đúng cách, chẳng những không lấy được chứng cứ, còn bị luật sư của đối phương cắn ngược lại. Như vậy, đại kế gây dựng sự nghiệp của hắn sẽ bị huỷ hoại trong phút chốc.
Đang khi Ôn Húc Khiên đau đầu tìm cách, Tề Lê liền nghĩ tới Lạc Tranh, một người vẫn thầm lặng đi theo Ôn Húc Khiên. Khi đó, Lạc Tranh chỉ là trợ lý luật sư của hắn, theo Ôn Húc Khiên chạy tới chạy lui, làm một số việc lặt vặt mà thôi. Nhưng mà trong mắt Tề Lê, cô bé Lạc Tranh này không những cực kỳ thông minh mà còn vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, tố chất này cực kỳ khó có được, cũng là năng khiếu trời sinh của một luật sư để đạt thành sự nghiệp.
Ôn Húc Khiên ban đầu phản đối, hắn mặc dù biết rằng Lạc Tranh rất thông minh, nhưng nàng dù sao cũng là người mới, còn chưa được coi là luật sư, làm sao có thể thuận lợi lấy được chứng cứ?
Tề Lê thì không đồng ý với cách nhìn của Ôn Húc Khiên. Hơn nữa, thân là đàn chị học trên Lạc Tranh, cô ta đương nhiên nhìn ra tâm ý của Lạc Tranh đối với Ôn Húc Khiên. Khi một phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ta có thể cam tâm tình nguyện đi làm bất cứ chuyện gì, loại sức mạnh này sẽ thúc đẩy Lạc Tranh làm tốt công việc.
Quan trọng hơn là, cho dù chuyện có bại lộ, vì yêu Ôn Húc Khiên, Lạc Tranh cũng tuyệt đối sẽ không khai ra hắn ta. Nàng sẽ hết lòng bảo vệ người đàn ông mình yêu. Cho nên, Lạc Tranh chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Ôn Húc Khiên lúc đó mới biết Lạc Tranh thầm mến mình. Tề Lê còn cười nói, nếu từ lúc còn ở trường đại học đã có toan tính bồi dưỡng để Lạc Tranh bán mạng cho mình, chi bằng hiện giờ để nàng ra tay thử xem. Lạc Tranh xinh đẹp như vậy, dùng nhan sắc để dụ hoặc là cực kỳ thích hợp, bởi vì cái gọi là “nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ”, lúc này không tìm một kẻ thế mạng còn đợi tới khi nào?
Nghe xong những lời này, Ôn Húc Khiên lập tức nhận lời. Nhưng mà, chuyện này hắn cũng không tiện ra mặt nói với Lạc Tranh. Hắn ở trước mặt nàng vẫn giả như không biết gì, tiếp tục diễn vai người tốt. Vì vậy, việc thuyết phục hoàn toàn giao cho Tề Lê, mà Tề Lê lại biết rõ cuộn băng kia đang ở trong tay “Vũ” nên cô ta liền dẫn Lạc Tranh tới thẳng sòng bạc ở Macau.
Chuyện kế tiếp hoàn toàn diễn ra thuận lợi theo như kế hoạch mà Ôn Húc Khiên cùng Tề Lê đã vạch ra. Lạc Tranh từ trên người “Vũ” lấy được chứng cứ. Ôn Húc Khiên cũng dựa vào đó mà thắng vụ kiện. Từ ngày đó trở đi, hắn đối với Lạc Tranh càng thêm vài phần kính trọng, hơn nữa, bản thân hắn đã cảm thấy Lạc Tranh là một khối bảo ngọc có thể thay hắn giành thiên hạ. Mà quan trọng hơn cả, hắn còn biết Lạc Tranh có tình cảm với mình, nên liền thuận tay đẩy thuyền, chủ động theo đuổi Lạc Tranh, dùng thân phận bạn trai khiến Lạc Tranh tình nguyện bán mạng cho hắn một cách quang minh chính đại.
Sau khi giành chiến thắng trong vụ kiện đó, bốn gã thiếu niên kia bị kết án mấy năm, còn Lạc Tranh cũng chính thức trở thành luật sư cùng công ty với hắn. Không lâu sau, Ôn Húc Khiên đem tiền dành dụm mấy năm nay của mình ra, dùng tốc độ nhanh nhất lập ra văn phòng luật của riêng mình, dẫn theo cả Lạc Tranh đi cùng.
Về những chuyện xảy ra sau này, Lạc Tranh không hề hay biết gì cả. Bận rộn với việc gây dựng sự nghiệp đã đủ khiến nàng quay cuồng.
Mà Tề Lê lại biết hết những chuyện xảy ra sau đó. Lúc đầu, cô ta cũng chỉ muốn dạy dỗ Vũ một chút mà thôi. Không ngờ tới, bốn gã thiếu niên kia lại thuê người giết Vũ. Đương nhiên, cô ta cũng không biết lẽ ra đó phải là Liệt, nhưng mà người chết đích thực lại là Vũ. Cô ta sợ hãi mà trốn ra nước ngoài bởi sợ mình cũng bị dính líu vào. Hai năm sau, cô ta nhận được lời mời của một tập đoàn thần bí, một lần nữa trở lại Macau. Cô ta vốn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ tới sự trừng phạt thực sự giờ mới bắt đầu…
Cô ta tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc Vũ có một người anh song sinh giống y hệt mình, cũng không biết cuộn băng video kia là lấy từ trên người Liệt chứ không phải là Vũ. Cô ta cũng không nghĩ tới rằng, vốn chỉ nhằm cảnh cáo Vũ một chút, không ngờ lại hại chết cậu ta, còn khiến Liệt trở thành một người câm lặng. Nhất là cô ta càng không nghĩ tới, anh trai của Liệt và Vũ đã tỉ mỉ chuẩn bị một sự trả thù khủng khiếp, mà ông chủ đằng sau tập đoàn thần bí kia chính là anh của Liệt và Vũ – Louis Thương Nghiêu.
“Anh…” Lạc Tranh nghe thấy mấy lời này thực sự cảm thấy kinh hoàng, vô thức cất tiếng hỏi, “Bọn họ làm sao rồi? Anh đã giết họ?”
Nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng này cũng là có nguyên nhân của nó. Bởi Louis Thương Nghiêu không chỉ đơn thuần là một thương nhân mà còn đồng thời có liên hệ mật thiết với xã hội đen. Nhớ tới tình cảnh lúc ở Macau, sống lưng Lạc Tranh không khỏi toát mồ hôi lạnh. Loại người như hắn có gì mà không làm được đây?
Nhìn ra sự mâu thuẫn cùng kinh sợ trong ánh mắt nàng, Louis Thương Nghiêu nở nụ cười lạnh đầy ý mỉa mai, ngay cả nét mặt hắn cũng tràn ngập ý châm biếm, “Giết bọn chúng? Chỉ sợ làm bẩn tay tôi!”
Lạc Tranh hơi sững sờ, ý của hắn là…Không hề giết bọn họ? Vậy hắn…
“Trong làm ăn vốn không có cái gọi là tình hữu nghị.” Louis Thương Nghiêu lạnh nhạt lên tiếng, “Cô cho rằng, giao tình giữa bốn nhà kia thân thiết tới cỡ nào? Hừ…”
Nụ cười của hắn càng trở nên lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng nhếch lên đầy vẻ mưu toan quen thuộc.
Tâm tư Lạc Tranh cũng bất giác co rút lại. Nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng biết chuyện tuyệt đối không hề đơn giản. Có lẽ, trực tiếp giết chết bốn nhà bọn họ mà nói mới thực sự là việc làm nhân từ.
Lúc trở về từ Macau, nàng cũng biết trên đời này, không phải nơi nào cũng có sự tồn tại của luật pháp. Tại thế giới hắc ám kia, luật pháp vĩnh viễn không có chỗ đứng. Ở đó, quyền lợi chính là bá chủ.
Một lúc lâu sau…
“Rốt cục anh đã làm gì bọn họ?”
“Không phải tôi làm gì bọn chúng, mà là bọn chúng tự đánh lẫn nhau mà thôi.” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười nhàn nhã, cũng rất tao nhã, nhưng lời nói của hắn thực khiến người ta kinh hãi. Chỉ một cái chớp mắt của hắn cũng đủ khiến người ta tan xương nát thịt, máu chảy thành sông, không còn đường sống.
“Tôi nói rồi, trong làm ăn không hề có cái gọi là tình hữu nghị, cái gọi là tình hữu nghị chẳng qua là dựa trên lợi ích làm cơ sở mà thôi. Cho nên, một khi lợi ích bị tổn hại, thời khắc đó đối với mỗi bên trong bọn chúng, cô cho rằng chúng sẽ làm thế nào?”
Lạc Tranh bất giác trừng lớn đôi mắt, “Ý của anh là mượn dao giết người?”
“Đúng vậy! Người Trung Quốc chính là có câu thành ngữ này. Nhưng cô cũng biết, mượn dao giết người là chuyện xảy ra thường ngày trong thương giới. Cô là luật sư chuyên xử lý các vụ kiện thương mại, chuyện như vậy cũng thấy thường xuyên, không phải sao?” Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt thâm thuý bắn ra tia lạnh lẽo.
Vậy nên Louis Thương Nghiêu chỉ việc khoanh tay ngồi hưởng lợi. Đúng vậy, hắn là người thắng cuộc, người chiến thắng đứng đằng sau hậu trường. Cho nên hắn mới có thể có được nụ cười ngạo nghễ như vậy, mới có tư cách đứng ở nơi này bình phẩm mọi chuyện từ đầu tới cuối.
Đây chính là quy tắc trên thương trường! Một chiến trường giết người không thấy máu!
Nhìn gương mặt gần như tái nhợt của Lạc Tranh, nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng trở nên “hiền hoà”. Hắn đưa tay ra, lại lần nữa giữ lấy chiếc cằm nhỏ của nàng. Từng ngón tay giống như đang dịu dàng vuốt ve làn da mềm mại, nhưng trên thực tế đây là một sự trói buộc, một sự áp bách khiến đối phương không có cách nào thoát khỏi, ngay cả hít thở cũng thấy khó nhọc.
“Bọn chúng coi lợi ích làm trọng, nên khi biết lợi ích của mình bị tổn hại mà nguyên do lại từ phía đối phương, cô cho rằng bọn chúng sẽ làm gì?” Louis Thương Nghiêu cất giọng nhẹ bẫng, như thể đang nói tới sự việc không hề liên quan tới mình, thái độ cùng ngữ khí của hắn cũng toát lên sự khinh miệt rõ ràng.
Lạc Tranh rốt cục cũng hiểu ra, có chút thất thần lên tiếng, “Bọn họ đầu tiên sẽ nghi ngờ lẫn nhau, rồi sau đó đề phòng đối phương. Một khi sự tin tưởng giữa hai bên sụp đổ, niềm tin sẽ lâm vào nguy cơ khủng hoảng. Loại nguy cơ này sẽ không ngừng lan rộng sang tất cả các lĩnh vực hợp tác, giống như một loại chất độc ăn mòn hệ thống, cuối cùng sẽ làm cho toàn bộ hệ thống bị hư hỏng, không thể vận hành được nữa…”
“Bởi vậy mới nói, cô rất thông minh. Cô không hề giống với những người phụ nữ khác bởi cô luôn nhìn vào bản chất của sự việc.” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, bàn tay vốn đang đùa bỡn chiếc cằm nhỏ của nàng hơi xoay lại, chuyển thành ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nếu là lúc bình thường, Lạc Tranh nhất định sẽ cho rằng đây là lời tán thưởng của hắn. Nhưng vào giờ khắc này, nàng thực sự không tin những lời này là xuất phát từ nội tâm của hắn.
“Không phải là tôi thông minh, mà theo như tính cách của anh, anh nhất định sẽ không để cho mấy người họ sống tử tế.” Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, “Tuy đối với chuyện điều hành kinh doanh tôi không thông thạo, nhưng tôi biết rõ, một khi giữa hai bên đã phát sinh sự bất tín nhiệm, vậy coi như sự hợp tác giữa họ cũng hoàn toàn sụp đổ. Tôi nghĩ, lợi ích giữa bọn họ không thể vô duyên vô cớ mà bị tổn hại như vậy. Chắc chắn trước đó anh đã tỉ mỉ sắp xếp không ít chuyện rồi khoanh tay ngồi đợi. Kết quả đúng như anh mong muốn. Anh đã khiến cho bọn họ từ tín nhiệm chuyển sang đề phòng lẫn nhau rồi công kích lẫn nhau.”
Gương mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập nét cười, cũng không nói thêm lời nào, đương nhiên là đồng nghĩa với việc hắn không phản bác lại sự phân tích của nàng. Lúc này, hắn đang rất hứng thú chờ nghe nàng nói tiếp.
Lạc Tranh có chút ghê sợ xoay người lại để khuôn mặt nhỏ nhắn tránh đi bàn tay của hắn. Bàn tay kia không biết đã vấy bao nhiêu máu tươi, bàn tay đó có thể hô phong hoán vũ, một tay che trời, nhưng mà, nàng thực muốn trốn tránh nó.
“Đừng như vậy!” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng đậm hơn, ánh mắt toát lên sự mạnh mẽ cùng hung dữ, cánh tay hắn vươn ra, đem cả người nàng kéo vào trong ngực. Hai cánh tay rắn chắc siết chặt lại, không cho nàng có cơ hội tránh thoát.
“Cô nên biết, không phải ai cũng có tư cách chết trong tay tôi. Nếu như bọn chúng đủ tin tưởng lẫn nhau, hoặc là đủ tin tưởng chính bản thân chúng, thì làm gì có khe hở để tôi tận dụng, phải không?”
“Không sai, anh không có làm gì hết. Loại chuyện như vậy anh vốn chẳng cần phải làm gì hết cả. Chỉ cần tung ra vài tin đồn, theo như năng lực của anh trong thương giới, dĩ nhiên sẽ khiến cho họ tâm ý hoảng loạn. Anh đâu cần phải làm gì chứ! Chỉ cần ở thị trường chứng khoán tạo một chút sóng gió, sự tín nhiệm giữa bọn họ sẽ nhanh chóng sụp đổ, không phải sao?” Lạc Tranh nghe xong những lời của hắn, tuy chuyện điều hành kinh doanh nàng không hiểu mấy, nhưng cũng không thể dấu giếm được nàng bất cứ chuyện gì.
“Đúng vậy!” Louis Thương Nghiêu cũng không để ý đến việc nàng lại nhìn rõ ràng mọi chuyện như vậy, chỉ cười nhạt một tiếng, “Khi bọn chúng đã tự coi nhau như chướng ngại vật, không cần đến tôi phải ra tay, bọn chúng dĩ nhiên sẽ nghĩ cách để tiêu diệt lẫn nhau. Chuyện này, thực sự rất đáng xem.”
“Anh…” Lạc Tranh có thể tưởng tượng ra cục diện lúc đó, các bên điên cuồng đấu đá, thậm chí còn thuê xã hội đen để tiêu diệt lẫn nhau. Thương giới, nói trắng ra chính là một kiểu xã hội đen được che đậy dưới lớp vỏ bọc văn minh, trên thực tế còn tàn bạo gấp trăm lần xã hội đen thực sự. “Thật quá tàn nhẫn! So với trực tiếp giết chết bọn họ còn tàn nhẫn hơn vạn lần.”
“Tàn nhẫn? Tôi tàn nhẫn sao?” Louis Thương Nghiêu chợt nhíu mày, trên mặt lộ vẻ khác thường, lắc lắc đầu, “Cô biết không, Vũ cùng Liệt bị bọn chúng huỷ hoại như vậy, trực tiếp giết chết bọn chúng thực không có chút cảm giác thành tựu nào.”
“Nhưng người phạm tội là con trai của bọn họ, sao anh có thể lôi người vô tội vào cuộc?” Lạc Tranh rốt cục lớn tiếng quát lên, nàng cảm thấy hít thở quá khó nhọc.
“Bọn chúng vô tội?” Thái độ của Louis Thương Nghiêu như thể nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, trong mắt toát lên ý châm chọc, “Tôi vốn không thích để người vô tội bị liên quan, chỉ đáng tiếc, bọn chúng quá đáng chết! Thứ nhất, bọn chúng đã sinh ra đứa con trai khốn kiếp. Thứ hai, bọn chúng khi biết con mình gây hoạ, chẳng những không quản giáo chặt chẽ mà ngược lại còn thêm dung túng. Khi bọn chúng biết con trai mình giết người, còn muốn lén lút đưa chúng trốn ra nước ngoài. Thật sự đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ!” Lúc nói những lời này, hàm răng của Louis Thương Nghiêu nghiến chặt vào nhau.
Lạc Tranh nghe xong mấy lời này đương nhiên đã hiểu rõ ràng mọi chuyện. Tuy nói trước luật pháp mọi người đều bình đẳng, nhưng có bậc cha mẹ nào có thể ngồi yên nhìn con mình chịu trừng phạt. Nếu như có thể, bọn họ thà rằng tình nguyện chính mình chịu tội.
“Nếu bọn chúng đã thích cùng tôi chơi trò trốn tìm, vậy thì sẽ càng kích thích.” Louis Thương Nghiêu cười cực kỳ âm lãnh, con ngươi đen sẫm toát lên sự hung tợn. Text được lấy tại https://sachvui.com
“Không ai thích mùi máu tanh cả, tôi cũng không ngoại lệ. Trung Quốc các người không phải có câu “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi” sao? Tôi đương nhiên rất vui mừng ngồi làm ngư ông, xem bọn chúng giết lẫn nhau. Bọn chúng cũng thật thú vị, khi lợi ích không còn, vì tiền tài địa vị đều trở nên không khác gì cầm thú. Bọn chúng có thể cởi ra lớp vỏ bọc văn minh, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để đối xử với đối phương. Cứ thế, từng tên lần lượt bỏ mạng, còn cái tên cuối cùng kia, đúng là ông trời có mắt, khiến hắn ôm một đống tiền bảo hiểm chết trong xe.
“Tai nạn xe, là anh sắp xếp?” Lạc Tranh lạnh lùng hỏi.
“Tranh, tôi nói rồi, tôi rất không thích mùi máu tanh.” Louis Thương Nghiêu khẽ chớp mắt, cố làm ra vẻ không đồng tình, “Cô biết đấy, tôi chỉ là nhắc nhở hắn, nếu trong thời hạn quy định bồi thường của hợp đồng bảo hiểm, tài sản của hắn có thể tăng thêm hàng trăm lần. Hắn hoàn toàn có thể không để ý tới lời của tôi, như vậy, hắn có thể trách được cái chết, đáng tiếc, đáng tiếc…”
Trái tim Lạc Tranh như lạnh cứng lại. Nàng biết rõ, đây là phương thức cùng thủ đoạn xử lý mọi chuyện của Louis Thương Nghiêu từ trước tới giờ. Đúng như hắn đã đối với Ôn Húc Khiên vậy, từ đầu tới cuối không hề cưỡng bách Ôn Húc Khiên làm bất cứ chuyện gì. Nếu như Ôn Húc Khiên tình nguyện từ bỏ lợi ích, tình nguyện làm lại từ đầu, như vậy, nàng cũng sẽ không trở thành món hàng trong tay hắn. Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng sẽ không có cơ hội chiếm hữu nàng.
Bản chất con người, vĩnh viễn vẫn là tham lam. Louis Thương Nghiêu đúng là chẳng cần làm gì hết, hắn chỉ lợi dụng bản tính tham lam của con người khiến cho họ tự đâm đầu vào chỗ chết mà thôi.
“Vậy còn bốn gã thiếu niên kia?” Lạc Tranh yếu ớt cất tiếng hỏi. Bốn gã đó là đầu sỏ gây nên tội ác, đối với cha mẹ chúng, Louis Thương Nghiêu cũng không buông tha, sao có thể để bốn kẻ thủ ác kia được tự do đây…
Louis Thương Nghiêu lại nở nụ cười đầy lãnh khí cực kỳ khó nắm bắt, “Bọn chúng khi còn có sự che chở của cha mẹ mình, thì hình phạt pháp luật đối với bọn chúng chỉ là tượng trưng mà thôi. Nhưng mà, trên tay chúng đã vấy máu, loại người đó để sống trên đời cũng chỉ là gieo hoạ.”
Sự kinh hoàng tràn ngập tận trong đáy mắt Lạc Tranh.
“Có lẽ cô cũng không biết, cô gái bị bọn chúng cưỡng bức kia vì sao lại trở thành thân chủ của mình?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Những phụ nữ bình thường đã không còn thoả mãn được bọn chúng, cho nên bọn chúng càng cần có sự kích thích mãnh liệt hơn, chẳng hạn như cưỡng bức. Hoặc là sau khi cưỡng bức một cô gái rồi đem cô gái đó cho những gã khác giày vò còn bọn chúng ở một bên ngồi nhìn…”
“Bọn chúng chỉ là thiếu niên…” Lạc Tranh thực không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Trời ạ, đây là những chuyện mà ở tuổi bọn chúng có thể làm ra sao?
“Sao vậy? Cô cũng thấy kinh sợ, không phải sao?” Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh, “Bọn chúng sở dĩ có tật như vậy hoàn toàn là do đám người lớn kia dung túng, ngay cả khi biết con trai mình giết người, bọn chúng cũng muốn tìm cách lấp liếm. Nếu bọn chúng đã không biết dạy con mình, vậy để tôi thay bọn chúng dạy bảo cũng được.”
“Anh đã làm gì với chúng?”
“Bọn chúng đã thích cưỡng bức như vậy, đương nhiên muốn nếm thử mùi vị bị cưỡng bức ra sao?” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng nói, khẽ tựa đầu vào vầng trán trắng mịn của Lạc Tranh, bộ dạng vô cùng thân mật, nhưng ngôn từ lại cực kỳ tàn nhẫn, “Tôi vốn cho rằng, cưỡng bức không phải đặc quyền của đàn ông, mà đối tượng bị cưỡng bức cũng không nhất định phải là phụ nữ.”
“Cái gì?” Nghe mấy lời này Lạc Tranh thiếu chút nữa hét thành tiếng. Nàng không có nghe lầm chứ? Hắn…
“Cái nơi mà lúc ở Macau cô đã từng tới, ở đó cực kỳ hẻo lánh lại có mấy kẻ man di sinh sống, bốn gã thiếu niên trắng nõn kia đích thực là bữa điểm tâm rất tốt.” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, con ngươi đen thẫm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Lạc Tranh hiểu ra hàm ý trong lời nói của hắn, một cảm giác buồn nôn trào dâng trong cổ. Trời ạ, hắn lại đem bốn gã thiếu niên kia tới chỗ đó, thật là đáng sợ.
Không những thế, hắn còn cho phép đám người ở chỗ đó làm ra những chuyện như vậy?
Đàn ông cưỡng bức đàn ông?
Đây là chuyện….kinh tởm đến nhường nào? “Anh…sao có thể làm như vậy? Anh làm vậy thì so với bọn chúng thì có gì khác nhau?”
“Tranh, vậy là cô không đúng rồi, tôi không hề giống với bọn chúng, hiểu không?” Louis Thương Nghiêu bất mãn nhíu mày, “Tôi nói rồi, tôi không thích cưỡng bách người khác một chút nào. Nghĩ lại xem, đối với cô, tôi từng cưỡng bách gì sao?”
“Anh…” Lạc Tranh cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
“Cô nên biết, ở cái nơi đó loại người nào cũng có, loại định hướng tình dục nào cũng có. Tôi chỉ là đem bốn đứa đó đến tiến hành cải tạo mà thôi. Nếu luật pháp đã không có cách nào giáo dục bọn chúng, vậy tôi đành bất đắc dĩ làm thay.” Louis Thương Nghiêu cười cực kỳ thoải mái.
“Đến đó rồi, những người ở đó muốn làm gì với bọn chúng, muốn dạy dỗ bọn chúng ra sao, tôi đều không xen vào. Nhưng mà tôi cũng thường xuyên quan tâm tới tình hình của bọn chúng. Chỉ là, bọn thủ họ của tôi thật có chút quá đáng. Ở đó bọn họ không có phụ nữ để chơi đùa cho nên không thể tránh khỏi cô đơn. Một khi con người ta cô đơn cùng nhàm chán sẽ nghĩ đến vài chuyện đặc biệt một chút để giết thời gian…”
“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Lạc Tranh đưa tay bịt tai lại, nàng thực khó tưởng tượng đến những cảnh như vậy, nhưng mà lúc còn ở Macau những gì nàng thấy cũng quá đủ tàn nhẫn rồi. Những cảnh đó, mỗi lần nhớ đến đều khiến nàng cảm thấy ghê tởm.
“Như vậy đã không chịu nổi?” Louis Thương Nghiêu ngược lại không có ý định buông tha nàng, đưa tay kéo hai tay đang bịt tai của nàng xuống, lại nhấn mạnh từng lời, “Như vậy thì đáng kể gì, bọn chúng có thể cưỡng bức người khác, chẳng lẽ không thể dâng thân thể mình cho người khác chơi đùa? Tranh, luật pháp không có thần thông như vậy, nó không thể len lỏi tới khắp mọi nơi. Mà những nơi không có luật pháp thì phải làm sao? Chỉ có hành động của con người mới là phán quyết tối cao mà thôi.”
“Nhưng hành vi của anh có gì khác bọn họ chứ?” Lạc Tranh có chút kích động lên tiếng.
“Sai rồi, không thể đem tôi và bọn chúng đặt chung một chỗ được.” Louis Thương Nghiêu không vui nhíu mày, cúi người khẽ thì thầm bên tai nàng, “Muốn biết mấy gã đó về sau thế nào không? Thật sự chơi rất vui…”
“Tôi không muốn biết…” Lạc Tranh thật sự không nghe nổi nữa.
“Có lẽ là lòng tự trọng của bọn chúng bị tổn thương, hoặc là thân thể bọn chúng chịu không nổi, cho nên đều tự sát hết cả. Lúc chúng chết thật sự rất thảm…
Louis Thương Nghiêu căn bản là cố tình nói cho nàng nghe, nói xong còn kèm theo một tràng cười lạnh băng.
“Đủ rồi! Đủ rồi!” Lạc Tranh cố hết sức đẩy hắn ra. Trên người hắn lúc này nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho nàng thực sự cảm thấy khó thở, nơi ngực tắc nghẹn lại rất khó chịu.
“Chỉ mới nghe đã như vậy, nếu tận mắt chứng kiến thì sao đây? Chẳng lẽ cô sẽ sụp đổ hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói xong, thoáng như nhớ tới điều gì, lại cất tiếng, “A, thiếu chút nữa tôi đã quên, lúc cô ở Macau đã nhìn thấy một màn này rồi. Tranh, cô vậy cũng không đúng. Cô là phụ nữ, đương nhiên sẽ muốn bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ. Sao thế, đàn ông cưỡng bức phụ nữ thì có thế, đàn ông cưỡng bức đàn ông thì cảm thấy buồn nôn hay sao?”
“Bọn chúng vẫn còn là những đứa trẻ…”
“Đứa trẻ? Cô thấy hành vi của bọn chúng là giống như những đứa trẻ sao?” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng ngắt lời nàng, “Chính bởi vì bọn chúng vẫn là những đứa trẻ nên bọn chúng có thể tuỳ ý chà đạp lên tôn nghiêm cùng sinh mạng của người khác sao? Chính vì bọn chúng là những đứa trẻ, bọn chúng có thể tuỳ ý làm bậy hết lần này tới lần khác sao?”
“Vậy còn anh? Anh tự cho mình quyền đại diện chính nghĩa để phán xét sao? Anh cho rằng anh có quyền gì mà có thể thay mặt pháp luật phán tội người khác?” Lạc Tranh bất đồng quan điểm phản bác lại hắn.
“Tôi cho tới giờ chưa từng tự xưng là đại diện chính nghĩa.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nhìn nàng, so với ánh mắt sắc bén của nàng, ánh mắt hắn càng thêm âm u lạnh lẽo, “Khi đứng trước thi thể Vũ, tôi đã thề, cho dù mất bao nhiêu thời gian, tôi cũng phải khiến cho những kẻ có liên quan đến chuyện này phải trả giá thật đắt.”
“Cái gì?” Trong lòng Lạc Tranh không khỏi run lên.
“Nhẹ thì bỏ mạng, nặng thì sống không bằng chết!” Hắn nghiến răng tuyên bố.
Hô hấp của Lạc Tranh bất giác gấp rút, từ trong ánh mắt hắn, nàng không khó nhìn ra sự hung ác tuyệt đối, là ánh mắt đầy tia máu.
“Vậy Tề Lê chết cũng bởi nguyên nhân này?”
“Tề Lê có thể chết như vậy đã là ân huệ lớn nhất đối với cô ta rồi.” Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch môi.
“Chuyện này liên quan gì đến Tề Lê? Chị ấy chỉ là tra ra được tung tích của cuộn băng video kia mà thôi!” Lạc Tranh thất thanh lên tiếng, có chút khó tin nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hắn điên rồi sao? Hắn là người điên!
Những lời vừa rồi của nàng khiến cho nét mặt Louis Thương Nghiêu lại thêm vài phần châm biếm, rồi lại như có một chút thương cảm nhìn nàng, khẽ lắc đầu.
“Cô là người phụ nữ thông minh như vậy, nhưng lại chẳng hay biết gì, thật sự là đáng tiếc!”
“Lời này của anh có ý gì?” Lạc Tranh lập tức cảnh giác.
“Cô cho rằng, năm đó Ôn Húc Khiên chỉ là ngẫu nhiên nhận được vụ kiện kia hay sao?” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nói.
Lạc Tranh nhíu mày, không hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
Tận đáy mắt Louis Thương Nghiêu nổi lên chút thương xót đối với việc Lạc Tranh chẳng hề hay biết gì. Khẽ cười một tiếng, hắn đem chuyện năm đó kể lại cho nàng..
Thì ra vào bốn năm trước, Tề Lê vốn có tình cảm với Vũ. Bởi ngoại hình của Vũ và Liệt cực kỳ giống nhau, lại quá xuất chúng cho nên khiến cho không ít phụ nữ mê đắm.
Hai người họ là anh em sinh đôi, đương nhiên sức hấp dẫn cũng ngang ngửa nhau. Đôi khi nếu cùng xuất hiện ở nơi công cộng, với tướng mạo anh tuấn như vậy sẽ là chuyện kinh động lòng người đến cỡ nào.
Cũng giống như Liệt, Vũ không bao giờ từ chối phụ nữ. Hai người họ vốn đã sớm trưởng thành, tuy còn ít tuổi nhưng trong người ẩn chứa sức mạnh khiến người ta khiếp sợ. Với thân hình cao lớn, xương cốt rắn chắc cùng vẻ bề ngoài đầy tà mị, cho dù không xuất thân từ vương thất cũng đủ khiến cho phụ nữ chết mê chết mệt.
Trong một buổi tiệc, lúc Tề Lê khoác tay một vị thương nhân tới dự thì tình cờ quen với Vũ. Tuy Vũ chỉ mới mười tám tuổi nhưng tướng mạo cực kỳ anh tuấn của cậu ta đủ khiến Tề Lê mê mệt. Cô ta cũng chẳng quan tâm tới việc Vũ vẫn còn ít tuổi mà chủ động tiến tới bắt chuyện. Kết quả đúng như cô ta mong muốn, Vũ đã kéo cô ta tới khách sạn, triền miên suốt cả một đêm.
Nhưng mà…
Vũ cùng Liệt đều có một tật xấu, đó chính là không bao giờ chạm vào một phụ nữ đến hai lần. Sau đêm đó, Vũ cũng không có gặp gỡ Tề Lê nữa. Thứ nhất là vì tuổi tác của Tề Lê không phù hợp với gu thẩm mỹ của Vũ. Thứ hai là Tề Lê quá mức lõi đời, loại phụ nữ như cô ta chỉ nên vui đùa một chút chứ không nên đến quá gần..
Nhưng Tề Lê không cam lòng, cô ta hoàn toàn bị vẻ bề ngoài của Vũ cùng sự ôn nhu lúc trên giường của cậu ta mê hoặc. Nên biết, vị thương nhân đồng thời là thân chủ mà cô ta đang cặp kè cũng đã ngót nghét 60 tuổi, sao có thể thoả mãn được dục vọng của cô ta.
Cô ta bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tung tích của Vũ. Đáng tiếc, dường như Vũ đã bốc hơi giữa nhân gian vậy, không hề có chút tin tức nào lưu lại. Thế nên cô ta bắt đầu thuê thám tử điều tra tình hình của Vũ. Tuy nhiên chuyện Vũ thuộc dòng dõi vương thất, thân phận này của cậu ta đối với người ngoài luôn được giữ bí mật, đây cũng là quy định của gia tộc Louis, không cho phép bất kỳ thành viên nào được khoe khoang danh hiệu này.
Thám tử tư đương nhiên không thể tra ra gia cảnh của Vũ. Để hoàn thành nhiệm vụ, hắn chỉ đành đến những nơi mà Vũ từng xuất hiện để chờ cơ hội mà thôi. Rốt cục, hắn cũng thấy được một cảnh thú vị, đó là nhìn thấy Vũ cùng bốn thiếu niên khác xuất hiện ở một khu dân cư bình thường đến mức hắn ngồi trong xe theo dõi mà cũng cảm thấy nhàm chán.
Hắn liền lập tức nói cho Tề Lê biết. Đương nhiên, hắn cũng không biết người kia chính là Liệt chứ không phải Vũ. Mà Tề Lê cũng chỉ mới gặp Vũ chứ không hề biết chuyện cậu ta có người anh sinh đôi, vì vậy liền chủ động tới tìm Liệt.
Liệt đương nhiên không nhận ra Tề Lê, cũng chưa từng nghe Vũ nhắc đến người phụ nữ này. Mà chuyện này cũng rất bình thường, trừ phi có người phụ nữ nào khiến anh em họ thực sự động lòng, nếu không ai lại chú ý tới người tình một đêm của mình tên là gì.
Thái độ lạnh lùng của Liệt khiến Tề Lê thực sự phẫn nộ. Sau cái đêm triền miên đó, cô ta vốn nghĩ đối với người đàn ông này, mình sẽ là người phụ nữ đặc biệt nhất. Không ngờ tới, cô ta lại bị quên sạch sẽ đến như vậy. Sau cái đêm đó, đương nhiên cô ta vẫn đêm đêm cùng cái lão thương nhân kia quan hệ, tưởng tượng ra đó là Vũ. Mỗi lần nghĩ đến đó, Tề Lê lại thấy nhiệt huyết sôi trào, nhưng mà, ông già vẫn cứ là ông già, tinh lực sao có thể bền bỉ như thanh niên tráng kiện.
Nhìn thân thể già nua thô bỉ bên cạnh, Tề Lê càng thêm oán hận. Lòng hận thù của phụ nữ so với đàn ông còn sâu đậm hơn vài phần, cho nên cô ta bắt đầu theo dõi hành tung của Liệt, người mà cô ta vẫn tưởng là Vũ.
Hành tung của bốn gã thiếu niên kia cũng được Tề Lê đặc biệt chú ý, bởi cô ta biết rõ, từ hành tung của bốn gã đó có thể biết được hành tung của Vũ.
Quả nhiên dưới sự nỗ lực của mình, rốt cục cũng có một ngày cô ta nhìn thấy bốn gã thiếu niên kia mang một cô gái đang hôn mê bất tỉnh đi vào một căn nhà trống.
Cô ta quả thực kinh hãi, vốn cho rằng sẽ nhìn thấy Vũ, không ngờ lại thấy một màn khiến cô ta khiếp sợ…
Từ khe hở bên ngoài cửa sổ, Tề Lê nhìn thấy bốn gã thiếu niên cười điên cuồng trên thân thể non nớt của cô gái kia phát tiết dục hoả hết lần này tới lần khác. Thậm chí, trong căn nhà đó còn lắp máy quay, hết thảy mọi chuyện đều được ghi hình lại đầy đủ.
Lúc đó, cô ta có thể chọn cách báo cảnh sát, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại đứng yên bên ngoài đó, mặc cho bên trong vang lên tiếng thở dốc cùng tiếng cười dâm đãng của đám thiếu niên, còn có tiếng hét đầy tuyệt vọng của cô gái kia…
Tề Lê nghĩ rằng, ít nhất trong quá trình này Vũ sẽ xuất hiện. Kết quả, cô ta chờ cho tới khi bốn gã thiếu niên kia thoả mãn rời khỏi căn nhà trống cũng không thấy Vũ đâu.
Nói cách khác, cô ta vì chờ Vũ xuất hiện, liên tục nghe thấy bốn gã thiếu niên kia từng lần lại từng lần cưỡng bức cô gái. Cả quá trình này, cô ta hoàn toàn nghe được rõ ràng.
Tề Lê không hề cảm thấy đau lòng, cũng không buồn để ý đến cô gái kia sống hay chết. Sau khi rời đi, cô ta mang theo tâm tình bực bội tới tìm Ôn Húc Khiên, vô tình đề cập đến toàn bộ vụ cưỡng bức kia.
Ôn Húc Khiên vốn vẫn muốn tìm cơ hội để ngoi lên, nghe được chuyện này hai mắt liền sáng ngời. Hắn biết, cơ hội của mình đã tới.
Bốn gã thiếu niên kia gia thế đều khá hiển hách, lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu có thể đem vụ này kiện lên toà án, giúp cô gái kia thắng được vụ kiện, vậy hắn ở trong luật giới khác nào cá chép vượt long môn, tiền đồ sẽ cực kỳ rạng rỡ.
Bởi đối với một luật sư thành danh, hình tượng là cực kỳ quan trọng. Nếu như hắn có thể thắng được vụ này, hắn sẽ trở thành biểu tượng của chính nghĩa, trở thành một luật sư được mọi người kính trọng.
Vì vậy, hắn tìm mọi cách thuyết phục Tề Lê. Lúc ấy, hắn và Tề Lê cùng làm trong một văn phòng luật, hắn đã đề nghị Tề Lê trợ giúp, cùng đem vụ này ra toà đánh một trận thật oanh liệt. Tề Lê cũng khá do dự, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, chuyện quá nguy hiểm thường không muốn làm.
Đáng tiếc, Ôn Húc Khiên lại cực kỳ có tài ăn nói, thêm vào bộ dạng đưa tình khiến Tề Lê không có cách nào cự tuyệt. Hơn nữa, Ôn Húc Khiên còn lôi Vũ ra làm mục tiêu, đương nhiên, hắn cũng không biết thân phận thực sự của Vũ, chỉ là hắn dùng trực giác của đàn ông mà nói cho Tề Lê biết, Vũ đã sớm không còn nhớ tới cô ta, cô ta chẳng qua chỉ là công cụ để Vũ đùa bỡn mà thôi.
Phụ nữ ở thời điểm xúc động thường sẽ mất đi lý trí. Một khi đã mất đi lý trí sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn. Tề Lê cũng không ngoại lệ, cộng thêm cô ta cũng không phải là một người quá thông minh, bị Ôn Húc Khiên lợi dụng cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy cô ta rốt cục cũng ngoan ngoãn quyết định trợ giúp Ôn Húc Khiên giành thắng lợi trong vụ kiện này. Cô ta còn tìm tới tay thám tử kia và được biết bốn gã thiếu niên kia đã đưa cho Vũ một thứ gì đó. Đương nhiên, đó là đưa cho Liệt, mà cô ta lại tưởng là Vũ.
Khi cô ta biết được đó là cuộn băng ghi hình lại vụ cưỡng bức cô gái liền quyết định tiến hành kế hoạch của mình.
Cô ta tìm tới Ôn Húc Khiên, nói chuyện này cho hắn nghe, Ôn Húc Khiên đương nhiên càng cảm thấy chuyện này đáng làm. Bởi vì hắn cũng đã thuyết phục được gia đình cô gái kia khởi kiện bốn gã thiếu niên. Lúc trước gia đình họ vốn định bấm bụng cam chịu, bởi bốn gã đó dù sao cũng thuộc gia đình có thế lực.
Nhưng Ôn Húc Khiên đã cam kết rất chắc chắn, quan trọng hơn nữa là hắn không thu một đồng phí luật sư nào, chỉ muốn vì gia đình cô gái kia mà nêu cao chính nghĩa. Gia đình cô gái rốt cuộc đồng ý, hơn nữa cô gái đã trở nên hoảng loạn tinh thần sau vụ cưỡng bức khiến gia đình họ càng thống hận bốn gã thiếu niên.
Như vậy, mấu chốt của vụ kiện này chính là chứng cứ trực tiếp nhất, mà cái chứng cứ đó chính là cuộn băng video kia. Chuyện kế tiếp chính là…ai đang cầm cuộn băng kia?
Gia cảnh của bốn tên thiếu niên đó đều vô cùng danh giá, nếu không sử dụng đúng cách, chẳng những không lấy được chứng cứ, còn bị luật sư của đối phương cắn ngược lại. Như vậy, đại kế gây dựng sự nghiệp của hắn sẽ bị huỷ hoại trong phút chốc.
Đang khi Ôn Húc Khiên đau đầu tìm cách, Tề Lê liền nghĩ tới Lạc Tranh, một người vẫn thầm lặng đi theo Ôn Húc Khiên. Khi đó, Lạc Tranh chỉ là trợ lý luật sư của hắn, theo Ôn Húc Khiên chạy tới chạy lui, làm một số việc lặt vặt mà thôi. Nhưng mà trong mắt Tề Lê, cô bé Lạc Tranh này không những cực kỳ thông minh mà còn vô cùng bình tĩnh tỉnh táo, tố chất này cực kỳ khó có được, cũng là năng khiếu trời sinh của một luật sư để đạt thành sự nghiệp.
Ôn Húc Khiên ban đầu phản đối, hắn mặc dù biết rằng Lạc Tranh rất thông minh, nhưng nàng dù sao cũng là người mới, còn chưa được coi là luật sư, làm sao có thể thuận lợi lấy được chứng cứ?
Tề Lê thì không đồng ý với cách nhìn của Ôn Húc Khiên. Hơn nữa, thân là đàn chị học trên Lạc Tranh, cô ta đương nhiên nhìn ra tâm ý của Lạc Tranh đối với Ôn Húc Khiên. Khi một phụ nữ yêu một người đàn ông, cô ta có thể cam tâm tình nguyện đi làm bất cứ chuyện gì, loại sức mạnh này sẽ thúc đẩy Lạc Tranh làm tốt công việc.
Quan trọng hơn là, cho dù chuyện có bại lộ, vì yêu Ôn Húc Khiên, Lạc Tranh cũng tuyệt đối sẽ không khai ra hắn ta. Nàng sẽ hết lòng bảo vệ người đàn ông mình yêu. Cho nên, Lạc Tranh chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Ôn Húc Khiên lúc đó mới biết Lạc Tranh thầm mến mình. Tề Lê còn cười nói, nếu từ lúc còn ở trường đại học đã có toan tính bồi dưỡng để Lạc Tranh bán mạng cho mình, chi bằng hiện giờ để nàng ra tay thử xem. Lạc Tranh xinh đẹp như vậy, dùng nhan sắc để dụ hoặc là cực kỳ thích hợp, bởi vì cái gọi là “nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một giờ”, lúc này không tìm một kẻ thế mạng còn đợi tới khi nào?
Nghe xong những lời này, Ôn Húc Khiên lập tức nhận lời. Nhưng mà, chuyện này hắn cũng không tiện ra mặt nói với Lạc Tranh. Hắn ở trước mặt nàng vẫn giả như không biết gì, tiếp tục diễn vai người tốt. Vì vậy, việc thuyết phục hoàn toàn giao cho Tề Lê, mà Tề Lê lại biết rõ cuộn băng kia đang ở trong tay “Vũ” nên cô ta liền dẫn Lạc Tranh tới thẳng sòng bạc ở Macau.
Chuyện kế tiếp hoàn toàn diễn ra thuận lợi theo như kế hoạch mà Ôn Húc Khiên cùng Tề Lê đã vạch ra. Lạc Tranh từ trên người “Vũ” lấy được chứng cứ. Ôn Húc Khiên cũng dựa vào đó mà thắng vụ kiện. Từ ngày đó trở đi, hắn đối với Lạc Tranh càng thêm vài phần kính trọng, hơn nữa, bản thân hắn đã cảm thấy Lạc Tranh là một khối bảo ngọc có thể thay hắn giành thiên hạ. Mà quan trọng hơn cả, hắn còn biết Lạc Tranh có tình cảm với mình, nên liền thuận tay đẩy thuyền, chủ động theo đuổi Lạc Tranh, dùng thân phận bạn trai khiến Lạc Tranh tình nguyện bán mạng cho hắn một cách quang minh chính đại.
Sau khi giành chiến thắng trong vụ kiện đó, bốn gã thiếu niên kia bị kết án mấy năm, còn Lạc Tranh cũng chính thức trở thành luật sư cùng công ty với hắn. Không lâu sau, Ôn Húc Khiên đem tiền dành dụm mấy năm nay của mình ra, dùng tốc độ nhanh nhất lập ra văn phòng luật của riêng mình, dẫn theo cả Lạc Tranh đi cùng.
Về những chuyện xảy ra sau này, Lạc Tranh không hề hay biết gì cả. Bận rộn với việc gây dựng sự nghiệp đã đủ khiến nàng quay cuồng.
Mà Tề Lê lại biết hết những chuyện xảy ra sau đó. Lúc đầu, cô ta cũng chỉ muốn dạy dỗ Vũ một chút mà thôi. Không ngờ tới, bốn gã thiếu niên kia lại thuê người giết Vũ. Đương nhiên, cô ta cũng không biết lẽ ra đó phải là Liệt, nhưng mà người chết đích thực lại là Vũ. Cô ta sợ hãi mà trốn ra nước ngoài bởi sợ mình cũng bị dính líu vào. Hai năm sau, cô ta nhận được lời mời của một tập đoàn thần bí, một lần nữa trở lại Macau. Cô ta vốn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ tới sự trừng phạt thực sự giờ mới bắt đầu…
Cô ta tuyệt nhiên không hề nghĩ đến việc Vũ có một người anh song sinh giống y hệt mình, cũng không biết cuộn băng video kia là lấy từ trên người Liệt chứ không phải là Vũ. Cô ta cũng không nghĩ tới rằng, vốn chỉ nhằm cảnh cáo Vũ một chút, không ngờ lại hại chết cậu ta, còn khiến Liệt trở thành một người câm lặng. Nhất là cô ta càng không nghĩ tới, anh trai của Liệt và Vũ đã tỉ mỉ chuẩn bị một sự trả thù khủng khiếp, mà ông chủ đằng sau tập đoàn thần bí kia chính là anh của Liệt và Vũ – Louis Thương Nghiêu.