Liệt cũng không vội vàng đẩy Meili ra mà chỉ nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, nhếch môi nở nụ cười nhẹ mang theo sự hút hồn còn hơn cả phụ nữ. Trên khuôn mặt anh tuấn của cậu ta lộ rõ vẻ tà mị cùng kiên quyết, “Tôi không bao giờ chạm vào cùng một người phụ nữ hai lần. Tôi cũng không thích tranh giành phụ nữ với người đàn ông khác.”
Đây là tác phong trước giờ của Liệt. Bất luận là bốn năm trước hay bốn năm sau, đối với chuyện quan hệ nam nữ, cậu ta chỉ theo đuổi cảm giác kích thích cực độ mà thôi. Mỗi một người phụ nữ mới sẽ đem đến cho cậu ta một cảm giác hoàn toàn mới, cho nên cậu ta tuyệt đối không cho phép cảm giác đó bị phá bỏ. Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không bao giờ chạm vào một người phụ nữ nào đến lần thứ hai.
Trên gương mặt Meili hiện rõ vẻ hoảng sợ cùng hối hận. Cô ta vội vàng kéo tay Liệt rồi lên tiếng, “Liệt, anh hiểu lầm rồi. Em vốn không hề thích Peter, chỉ là anh ta tự mình đa tình mà thôi. Liệt, chẳng phải tối qua chúng ta vẫn rất vui vẻ đó sao?”
Liệt khẽ nhún vai rồi đáp lại, “Cô thích Peter hay không, không liên quan gì tới tôi. Cả trường này đều biết Louis Liệt tôi trước nay không bao giờ phát sinh quan hệ đến lần thứ hai với cùng một người phụ nữ. Cô cho rằng mình là người rất đặc biệt sao?” Nói dứt lời, Liệt liền giật tay mình ra khỏi bàn tay của Meili rồi sải bước rời khỏi quán cà phê.
“Liệt…” Meili vừa gọi vừa vội vàng chạy theo. Mặc dù đuổi không kịp Liệt nhưng cô ta vẫn kiên trì theo tới cùng.
Liệt cũng bất đắc dĩ phải dừng lại chờ Meili tới gần. Hàng lông mày rậm của cậu ta khẽ chau lại, ánh mắt quét nhanh bốn phía một vòng…
“Liệt, em thật sự không muốn chia tay với anh. Em…”
“A…chó cưng dễ thương đã tới rồi, qua đây nào!” Liệt cũng chẳng buồn nghe Meili nói gì mà chỉ khẽ huýt sáo rồi vẫy tay với một cô gái cách đó không xa.
Cô gái đang ôm con chó nhỏ trong ngực nhìn về phía Liệt đang bị một cô gái níu kéo ở phía xa, không khỏi bất đắc dĩ trợn mắt lên một chút, sau đó đem con chó nhỏ trong ngực đặt xuống đất. Con chó nhỏ cực kỳ hưng phấn hướng phía Liệt chạy tới, còn vòng qua vòng lại quanh chân cậu ta liên hồi.
“Con đáng yêu của ta, từ sáng tới giờ không được gặp, thực nhớ con muốn chết mà.” Liệt dùng một tay ôm lấy Kity giơ lên cao, sau đó lại ôm vào trong ngực hôn nhẹ một cái. Kity cũng cực kỳ cao hứng dụi đầu vào ngực Liệt kêu ư ư mấy tiếng. Hôm nay, Kity mặc một bộ váy rất dễ thương, bên tai còn đeo thêm một chiếc nơ bướm cực đẹp.
Cô gái cách đó không xa cũng đã bước tới, đứng cạnh Liệt nhưng vẫn không hề mở miệng nói chuyện.
“Liệt…” Meili cảm thấy như bị bỏ rơi liền cất tiếng gọi đầy uỷ khuất…
Cuối cùng Liệt cũng nhìn về phía Meili nhưng cánh tay lại khoác lên vai cô gái bên cạnh. Cậu ta khẽ nở nụ cười tà rồi lên tiếng, “Thật ngại quá, tôi phải cùng người bạn tốt của mình đưa Kity đi tắm rồi. Những gì cần nói tôi đã nói cả rồi. Tạm biệt!” Nói xong, Liệt ôm cô gái kia bỏ đi.
“Louis Liệt, anh thật quá đáng!” Meili nhìn theo bóng lưng cậu ta, giận dữ hét lên.
***
Sau khi mọi nguy cơ đã hoàn toàn được hoá giải, cô gái mới hất tay Liệt ra, không vui nhíu mày, “Liệt thiếu gia, anh có thể đừng lần nào cũng lấy tôi làm bia đỡ đạn như vậy hay không? Giờ tôi đã trở thành mục tiêu công kích của nữ sinh toàn trường rồi.”
Liệt khẽ cất tiếng cười cực kỳ thoải mái rồi đi đến chiếc ghế dưới tán cây ngồi xuống, ôm Kity đặt vào trong lòng rồi lười biếng ngẩng đầu nhìn cô gái, “Cô sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”
“Đồ thần kinh!” Cô gái trừng mắt liếc cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.
“Này…” Liệt thấy vậy liền vội vàng đứng dậy, vươn cánh tay dài ra ngăn cản hướng đi của cô gái rồi nghiêng đầu nở nụ cười tà mị, “Vi Như, giận thật sao?”
Vi Như miễn cưỡng nhìn cậu ta rồi khẽ lên tiếng, “Liệt thiếu gia, anh có thể tìm một cô gái phù hợp rồi nói chuyện yêu đương nghiêm túc đi được không? Tuần này tôi đã bị anh lôi ra làm bia đỡ đạn những bốn lần rồi. Ba ngày còn lại thì anh tới phòng tập thể thao, bằng không thời gian của tôi cũng bị anh cướp mất hết. Xin anh đó, tôi thật sự rất bận.”
Tới trường này để học nốt mấy học kỳ còn bỏ dở ở trường luật là sự lựa chọn sai lầm nhất đời của Vi Như. Còn có biết bao trường tốt cô không chọn, lại đi chọn nơi này. Lúc mới đến đây, cứ tưởng mọi chuyện sẽ sóng êm gió lặng, không ngờ tới có một ngày, cô nghe thấy bên hồ nước trong trường vọng tới tiếng khóc của một cô gái. Vừa đi tới đó thì Vi Như nhìn ngay thấy bóng dáng của Louis Liệt. Cậu ta lại đang bỏ rơi cô bạn gái mới quen. Thấy Vi Như xuất hiện, cậu ta cũng không nói lời nào, lập tức túm lấy cô làm bia đỡ đạn. Kết quả, cơn ác mộng của Vi Như lại bắt đầu. Mỗi lần cô đi trong sân trường là lại nghe thấy những lời xì xào về mình không ngừng vang lên. Nghĩ tới cũng thấy lạ. Ngôi trường này lớn như vậy, thế mà không biết tại sao mỗi lần Louis Liệt bỏ rơi phụ nữ đều bị cô bắt gặp. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có mấy tháng này, Vi Như thực cảm thấy mệt muốn chết bởi không nhớ nổi Louis Liệt rốt cuộc đã bỏ rơi bao nhiêu cô gái và lôi cô ra làm bia đỡ đạn bao nhiêu lần.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc các cô bạn gái của Liệt sẽ phát triển sang tận các trường đại học khác. Đến lúc đó, chẳng phải Vi Như cô sẽ càng thê thảm hơn sao?
Thấy sắc mặt Vi Như chuyển lạnh, Liệt vội vàng nở nụ cười cầu hoà rồi lên tiếng nịnh nọt, thậm chí còn ôm chầm lấy cô dịu dàng lên tiếng, “Vi Như, tôi biết cô là người tốt nhất trên đời. Đừng quên hai chúng ta là huynh đệ tốt, tôi có khó khăn đương nhiên cô phải ra tay giúp đỡ rồi. Ngược lại nếu cô có khó khăn, tôi cũng sẽ không chút do dự mà giúp cô vậy.”
“Nói thì dễ nghe lắm!” Vi Như nhìn cậu ta bằng ánh mắt có chút khinh thường tựa như gương mặt anh tuấn kia trong mắt cô chẳng có chút đáng kể hay uy hiếp nào.
“Anh mới thực sự là tai nạn của mấy cô sinh viên kia đó. Louis Liệt, tới khi nào anh mới có thể bớt phóng túng một chút đi. Anh cũng đâu còn là trẻ con nữa, chả lẽ một chút đạo đức tối thiểu anh cũng không có sao?”
Liệt nghe vậy cũng không hề tức giận mà còn bật cười. Khẽ nhìn Vi Như một lượt từ đầu tới chân, cậu ta khịt mũi một cái rồi lên tiếng, “Này, tiểu nha đầu, đừng quên cô mới có hai mươi tuổi thôi đấy. Đừng có lấy bộ dạng như bô lão đó để giáo huấn tôi. Dù gì tôi cũng là trưởng bối của cô đó.”
“Ây da, anh đã biến thành trưởng bối của tôi từ khi nào vậy? Chẳng phải vừa nãy anh còn là huynh đệ của tôi sao?” Vi Như khẽ cất tiếng cười lạnh, “Nếu anh đã là trưởng bối của tôi, vậy sau này chuyện của trưởng bối tôi cũng không dám dính vào. Ngài tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi, trưởng bối!”
Nói xong, Vi Như liền hất tay Liệt ra rồi xoay người rời đi…
“Vi Như…Vi Như…” Liệt vội vàng bước nhanh lên trước dùng thân hình cao lớn của mình chắn trước mặt cô, “Là tôi nói sai rồi! Cho tôi xin lỗi được không?”
“Chỉ cần sau này anh đừng có làm phiền tôi như vậy thì được rồi. Tôi không có thời gian chơi mấy trò điên khùng với anh. Tránh ra đi!” Vi Như cũng không muốn lôi thôi với cậu ta nên nói xong liền đẩy Liệt qua một bên.
“Ây da, thân thể tôn quý của tôi sao cô có thể nói đẩy là đẩy luôn như vậy?” Liệt hướng theo phía bóng lưng Vi Như, không vui nói với theo.
“Thân phận tôn quý của anh thực khiến tôi sợ muốn chết…” Vi Như quay đầu lại khẽ đùa một câu..
“Cô vội vã như vậy rốt cuộc là muốn đi đâu?” Liệt không nhịn được liền cất tiếng hỏi.
Vi Như khẽ khịt mũi một cái rồi cười nhẹ, “Liệt thiếu gia, xem ra đúng là tinh lực của anh đều đặt hết cả lên mấy cô đó rồi. Tối nay có dạ hội, tôi đương nhiên là muốn đi chuẩn bị rồi.”
“Cô muốn tham dự dạ hội? Có ai mời cô sao?” Liệt cất tiếng cười đầy tà ý.
Vi Như cũng đáp lại cậu ta bằng một nụ cười lạnh lùng, “Để anh phải thất vọng rồi. Tôi đã nhận lời mời cùng Harry tham dự dạ hội rồi.”
“Harry?” Liệt dường như không được vui khi nghe nhắc đến cái tên này. Hàng lông mày của cậu ta khẽ nhíu lại, hai bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm, “Đừng nói với tôi rằng anh ta đang theo đuổi cô đấy? Anh ta không hợp với cô đâu.”
“Hợp hay không hợp thì cũng phải thử mới biết được. Nhưng tôi thực sự thích Harry bởi phong độ lịch lãm và vẻ nam tính của anh ấy.”
“Phong độ lịch lãm?” Liệt khịt mũi rồi cười khì một tiếng, “Lịch lãm đến mấy cũng không thể bằng người Pháp được. Chi bằng đêm nay cô làm bạn nhảy của tôi đi. Đừng tự làm mất mặt mình như vậy.”
“Anh nghĩ mình là người lịch lãm lắm phải không?” Vi Như có chút buồn cười nhìn cậu ta một lượt từ đầu tới chân, “Gặp được anh tôi mới biết cái gì gọi là tự đại, cái gì gọi là cuồng vọng. Anh cũng muốn tham dự dạ hội sao? Muốn tìm bạn nhảy thì tới chỗ mấy cô bạn gái của anh ấy. Bổn cô nương đây đã nhận lời mời của người ta rồi, không rảnh bồi tiếp anh.”
“Vi Như…nha đầu kiêu ngạo kia…” Liệt hướng theo phía bóng lưng của Vi Như, giận dữ gầm lên trong cuống họng.
***
Thị trấn Flora Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cánh đồng hoa ngút ngàn…
Sáng sớm, từng cơn gió nhẹ thổi qua rừng hoa đào, đưa mùi hương dịu nhẹ của nó tới từng góc nhỏ của căn biệt thự. Khi Kỳ Ưng Diêm khó nhọc bước xuống khỏi giường đã thấy bóng dáng của Lưu Ly thấp thoáng trong rừng hoa đào phía trước.
Trong ấn tượng của anh ta, dường như Lưu Ly rất yêu màu trắng cùng màu tím bởi vì quần áo cô mặc phần lớn đều là hai màu sắc này. Hôm nay, cô cũng mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài được buộc lại gọn gàng. Cô đang quay lưng về phía anh ta, cũng không biết là đang bận rộn cái gì nữa. Loại cảm giác trong lòng Kỳ Ưng Diêm lúc này thực sự rất kỳ lạ. Cô gái đứng cách anh ta không xa kia đang cực kỳ an tĩnh, hệt như một bức hoạ thiếu nữ đang đắm mình vào không gian ngập tràn cánh hoa đào bay múa.
Không có một người nào, không có một phụ nữ nào có thể khiến Kỳ Ưng Diêm trở nên mất hồn như vậy. Ánh mắt anh ta lúc này mang theo sự si mê điên cuồng chăm chú dán vào hình bóng Lưu Ly ở phía xa.
Cảm giác có chút bất thường ở phía sau, Lưu Ly khẽ đứng thẳng dậy rồi xoay người lại. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến ngàn vạn cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi rụng, nương theo cơn gió dịu dàng đáp xuống xung quanh cô, tạo thành một khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.
Kỳ Ưng Diêm thực sự lại một lần nữa cảm thấy hít thở không thông. Cảnh tượng thế này, có mấy ai trên đời có dịp chứng kiến đây?
Thấy người đàn ông cách đó không xa đứng đờ ra đó nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt Lưu Ly đầu tiên là thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, sau đó liền quay đầu lại, tiếp tục hái những bông hoa phù hợp trên cây, sau đó nhẹ nhàng đặt vào giỏ hoa trên tay, thanh âm dịu dàng của cô cũng khẽ vang lên…
“Thể chất của Kỳ tiên sinh quả nhiên rất tốt, chỉ sau một đêm đã có thể hồi phục như vậy cũng thật hiếm thấy.”
Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới khôi phục lại được chút phản ứng, thu lại ánh mắt đầy si mê của mình rồi bước lại gần phía Lưu Ly. Anh ta khẽ duỗi chân duỗi tay một chút rồi lười biếng dựa vào một gốc cây khô gần đó, “Trên mặt, trên người tôi vẫn còn rất nhiều chỗ đang sưng tấy.”
“Tôi đã đưa cho anh bình tinh dầu có tác dụng tiêu sưng rồi.” Lưu Ly cũng rất bình thản lên tiếng, dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nói về đề tài này.
Kỳ Ưng Diêm vừa cất tiếng cười nhẹ thì lại động đến khóe miệng đang sưng khiến anh ta đau nhói kêu khẽ một tiếng. Mà Lưu Ly nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn anh ta nhưng cũng không nói gì.
“Tinh dầu đó tôi đã dùng rồi, trên mặt thì còn được, nhưng trên người…” Nói tới đây, anh ta cố ý ngừng lại không tiếp tục nữa…
“Yên tâm đi, tinh dầu đó đều có nguồn gốc tự nhiên, sẽ không có bất kỳ tổn thương nào với cơ thể của anh đâu.” Lưu Ly hiểu lầm ý tứ của anh ta nên khẽ cất tiếng giải thích.
“Ý của tôi không phải như vậy!” Kỳ Ưng Diêm đi tới bên cạnh giúp Lưu Ly hái hoa đào rồi khẽ cất tiếng, “Ý của tôi là, những chỗ bị ong chích trên người, tôi không có cách nào tự bôi thuốc cả.”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của Lưu Ly vừa đưa ra chuẩn bị hái một bông hoa liền sững lại, vô tình chạm phải bàn tay Kỳ Ưng Diêm. Dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, làn da của Lưu Ly tạo thành sắc màu tương phản với bàn tay to của Kỳ Ưng Diêm.
Kỳ Ưng Diêm chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay dâng lên một cảm giác mát lạnh giống như là hơi lạnh đầu mùa xuân trên đỉnh Thiên Sơn vậy. Cảm giác dễ chịu này cũng theo không khí trong lành buổi sớm len lỏi vào tận sâu thẳm trong lòng anh ta.
Kỳ Ưng Diêm vốn cho rằng Lưu Ly có thể hiểu được ý tứ của mình.
Nào ngờ…
“Kỳ tiên sinh, việc thu hái những bông hoa này không thích hợp với anh lắm. Có lẽ anh nên quay về phòng nghỉ ngơi đi.” Lưu Ly vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, bình thản lên tiếng.
Trong lòng Kỳ Ưng Diêm không khỏi nổi lên một cảm giác thất bại thảm hại, gương mặt anh ta cũng lộ rõ vẻ lúng túng. Nhưng rất nhanh, anh ta lại nở nụ cười làm lành, “Hay để tôi giúp em đi, như vậy có thể làm nhanh hơn một chút.”
Lưu Ly cũng cảm thấy lời nói của anh ta có chút kỳ lạ liền quay lại hỏi, “Anh đang rất vội sao?”
“A…tôi không phải có ý đó!”
“Những bông hoa đào này được dùng để chiết xuất thử nghiệm. Thời điểm thu thập hoa cũng phải chú ý để không làm tổn hại đến bông hoa. Cách hái vừa rồi của anh đã khiến nhụy hoa bị phá hỏng, không thể dùng được nữa.” Lưu Ly khẽ lên tiếng giải thích.
“Thì ra là vậy!” Kỳ Ưng Diêm có chút bất đắc dĩ khẽ cười nhẹ. Xem ra trước mặt Lưu Ly, anh ta làm cái gì cũng đều trở thành thừa thãi cả.
Thấy Kỳ Ưng Diêm vẫn không có ý định rời đi, Lưu Ly lại nhìn anh ta một cái rồi nói tiếp, “Vết ong chích trên người anh chắc hẳn rất nhiều?”
Mắt Kỳ Ưng Diêm liền lập tức sáng lên, “Đúng vậy!”
“Tôi có thể giúp anh, nhưng khi vết thương của anh khá hơn, lập tức phải rời khỏi nơi này ngay.” Lưu Ly nhẹ nhàng lên tiếng. Người đàn ông này cứ ở lại nơi đây thực sự rất ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô. Chẳng hạn tối qua, anh ta nằm trong phòng bên cạnh lăn qua lăn lại khiến cái giường gỗ không ngừng kêu kẽo kẹt, phiền nhiễu cô cả một đêm suýt mất ngủ.
Nhưng cũng không trách được anh ta. Giường trong phòng khách đối với anh ta đúng là hơi nhỏ. Chân tay anh ta dài như vậy, chắc chắn sẽ không quen với việc ngủ chật chội như thế. Đến giờ này Lưu Ly cũng không hiểu lý do vì sao anh ta còn ở lại chỗ này.
Kỳ Ưng Diêm vừa nghe liền lập tức tỉnh táo hẳn, “Được, tôi nhận lời với em!”
Lưu Ly lại nhìn Kỳ Ưng Diêm lần nữa, không hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy hưng phấn đến như vậy.”
***
Khi màn đêm buông xuống, cả thị trấn Flora đều chìm trong bầu không khí an tĩnh đến dị thường. Nơi này cách xa thành phố ồn ào náo động, mỗi gia đình lại ở cách nhau rất xa nên ban đêm yên tĩnh là điều dễ hiểu.
Kỳ Ưng Diêm dựa vào bên cạnh cửa nhìn thân ảnh Lưu Ly cách đó không xa vẫn đang bận rộn liên tục suốt từ sáng sớm đến giờ. Cô vẫn mải mê ở trong nhà kính nên khi Kỳ Ưng Diêm đẩy cửa bước vào thì cô vẫn đang nghiêm túc ghi chép kết quả nghiên cứu.
Cho tới giờ Kỳ Ưng Diêm cũng không nghĩ tới một người phụ nữ lại có thể chuyên chú với công việc như vậy. Dường như cô đã hoàn toàn đắm mình vào thế giới của những loài thực vật này mà quên đi hết thảy mọi chuyện xung quanh vậy.
Khi Lưu Ly đem bông hoa đào cuối cùng bỏ vào bình rồi tháo khẩu trang xuống liền nhìn thấy cách đó không xa có người đàn ông đang mỉm cười nhìn mình liền khẽ chau mày, “Anh đóng cửa lại hoặc là rời khỏi đây ngay. Trước khi bước vào căn phòng này nhất định phải mặc quần áo đã được khử trùng vì nơi này không cho phép có chút xíu ô nhiễm nào. Y phục treo ngay ở cửa đó!”
Kỳ Ưng Diêm cũng không phải mẫu người thấy khó khăn thì lùi bước cho nên Lưu Ly vừa nói xong, anh ta liền lấy quần áo khử trùng mặc vào, đóng kỹ cửa phòng lại rồi mới bước lại gần.
“Chỉ cần anh không tới gần khu vực chiết xuất thì cũng không cần phải đeo khẩu trang.” Lưu Ly lại cất tiếng dặn dò thêm.
“Mỗi ngày em đều phải làm như vậy sao?” Kỳ Ưng Diêm thực không hiểu nổi mấy thứ hoa cỏ này có gì thú vị mà khiến Lưu Ly say mê như vậy.
Lưu Ly cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nghiêm túc hoàn thành nốt việc ghi chép lại kết quả nghiên cứu của ngày hôm nay rồi khẽ thở phào một hơi.
Kỳ Ưng Diêm lúc này đã không thể nhẫn nại thêm nữa, liền tiến lên chặn trước mặt Lưu Ly, dứt khoát cất tiếng hỏi, “Tôi biết em vẫn luôn ghét luật sư, nhưng về chuyện em lạnh lùng với tôi như vậy có phải là do thành kiến cũ hay không?”
Lưu Ly cũng chẳng mấy để ý đến ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm lúc này mà chỉ thờ ơ nhìn anh ta rồi lên tiếng, “Anh nói không sai, tôi thật sự rất ghét luật sư. Nếu không phải vì anh là bạn của Tiểu Tranh, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh ở lại nơi này, thậm chí tôi cũng sẽ không cứu anh. Anh nói tôi mang nặng thành kiến cũng tốt, không thấu tình đạt lý cũng được, tóm lại tôi chỉ cho phép anh ở lại đây đến khi vết thương trên người anh khỏi hẳn mà thôi.”
“Được, được. Tôi chịu thua em rồi!” Kỳ Ưng Diêm giơ cao hai tay tỏ rõ ý đầu hàng, giọng nói của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, “Như vậy đi, trong khoảng thời gian này, em hãy quên việc tôi là luật sư mà chỉ coi tôi như một người bạn tới thăm nơi này, được không?”
“Bạn?” Lưu Ly thấy cách xưng hô thế này của
anh ta lại khẽ chau mày. Ngoại trừ Lạc Tranh, cho tới giờ cô chưa từng chủ động cùng ai kết bạn cả. Chuyện như vậy nên để tùy duyên chứ không nên cưỡng cầu.
“Phải, chẳng lẽ em cứ muốn đối địch với tôi như vậy sao?” Kỳ Ưng Diêm vừa nói vừa khẽ nhích lại gần Lưu Ly hơn.
‘Tôi cũng không hề có ý đối địch với anh.” Lưu Ly cảm thấy lời nói của anh ta có chút kỳ quái liền lên tiếng cải chính.
Kỳ Ưng Diêm bật cười khẽ nhưng cũng không lên tiếng phản bác, “Sở dĩ em không cho người ngoài đến gần nơi này chắc hẳn là bởi nơi đây có rất nhiều ong, đúng chứ?”
“Vạn vật đều có linh hồn của nó, người dân địa phương mặc dù rất quen thuộc với địa hình nơi đây nhưng bầy ong kia vốn lưu trú ở nơi này, khi trông thấy họ cũng vẫn coi như thấy người lạ mà tấn công. Thật ra giữa con người và thiên nhiên luôn có mối giao hòa và có thể khiến cả hai phía cùng đạt được lợi ích nhưng tiếc là đạo lý đơn giản đó lại rất ít người hiểu được.” Nói đến đây, Lưu Ly chợt cảm thấy hô hấp có chút không thuận lắm. Lúc này cô mới phát hiện Kỳ Ưng Diêm đã tiến rất sát người mình nên vô thức lùi về phía sau hai bước.
Kỳ Ưng Diêm cũng không khó nhận ra động tác này của cô nên trong đáy mắt của anh ta thoáng hiện lên cảm giác thất bại. Anh ta khẽ nhìn xung quanh một vòng rồi nhẹ nhàng nói, “Tôi không hiểu sao em lại phải đến nơi này?”
“Loại hương liệu tôi đang nghiên cứu cần có tinh chất từ cây oliu và cây hoa thần. Nếu như có thể nghiên cứu thành công loại hương liệu này thì thị trường nước hoa sẽ được mở rộng rất nhiều. Chẳng lẽ anh không biết cây oliu ở Hy Lạp là loại thuần khiết nhất còn thị trấn này chính là nơi sinh trưởng của cây hoa thần hay sao?”
“Cây hoa thần là cây gì?” Đây là lần đầu tiên Kỳ Ưng Diêm nghe nói tới loại cây này. Nhưng cũng khó trách anh ta bởi trước giờ anh ta cũng không có hứng thú với các loại thực vật.
Lưu Ly khẽ liếc anh ta một cái rồi mới trả lời, “Cây hoa thần ở Hy Lạp này được coi là nữ thần của các loài hoa bởi nó có được sự che chở của thần linh, trừ tà và đem lại may mắn, biểu tượng của chính nghĩa cùng dũng khí luôn ẩn trong nó. Chính là thân cây này đây.” Vừa nói Lưu Ly vừa đưa cho Kỳ Ưng Diêm một đoạn thực vật có hình dáng khá xấu xí.
Kỳ Ưng Diêm đưa tay cầm lấy thân cây kia, nhìn đi nhìn lại cũng không cảm thấy nó có gì khác lạ, đưa lên mũi ngửi cũng chỉ cảm thấy mùi gỗ thoang thoảng chứ không có gì đặc biệt.
“Mỗi một loài thực vật đều có linh hồn của nó. Đó chính là chỗ tinh diệu trong việc chế tác hương liệu.” Lưu Ly khẽ đưa tay cầm lại cây hoa thần rồi lại nhíu mày, “Anh chẳng biết chút gì về hoa cỏ cả, thật đúng là thảm họa.”
“Ai nói vậy chứ? So với những người đàn ông khác, hiểu biết của tôi còn hơn rất nhiều.” Kỳ Ưng Diêm có chút bối rối nhưng vẫn muốn giữ lại chút thể diện.
Lưu Ly nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó cũng không nói gì rồi lập tức bỏ đi. Kỳ Ưng Diêm thấy vậy cũng lập tức đi theo ra ngoài.
***
Đêm đã khuya, lại vào ngày cuối cùng của tháng nên màn đêm lại càng có vẻ lãng mạn đa tình.
Dạ hội tại trường đại học không giống với với dạ hội bên ngoài bởi nó vẫn mang vẻ thanh khiết hơn rất nhiều, nhưng cũng là nơi khiến nhiều mối tình nảy nở.
Khoác trên người một bộ vest tuyệt đẹp, Liệt vừa bước vào hội trường tổ chức dạ hội đã nhận được rất nhiều lời trầm trồ ngưỡng mộ của đám sinh viên nữ, cũng có nhiều cô dùng ánh mắt oán hận nhìn cô gái với thân hình bốc lửa ở bên cạnh cậu ta.
Giờ khắc này, đang dính lấy người Liệt là một nữ sinh viên đến từ Tây Ban Nha, có vẻ là sinh viên năm nhất. Dường như cô ta rất đắm đuối với vẻ tuấn mỹ của Liệt nên không ngừng dùng ánh mắt mê muội nhìn cậu ta, thỉnh thoảng còn đưa bộ ngực cao ngất cọ tới cọ lui.
Từ lúc bước vào cửa, Liệt vẫn luôn nở nụ cười đầy lịch lãm, kéo cô gái đi cùng tham gia khiêu vũ nhưng ánh mắt cậu ta lại liên tục dò xét xung quanh một cách kín đáo. Cuối cùng, cậu ta cùng nhìn thấy người mình muốn gặp tại một bàn bày đầy ly rượu cocktail trong một góc phòng.
Đêm nay, Vi Như cũng thay đổi hoàn toàn phong cách thường ngày của mình, trông cô đĩnh đạc hẳn lên trong bộ váy đen dài khiến vóc dáng quyến rũ của cô hoàn toàn lộ rõ. Rất nhiều nữ sinh viên đều nhân cơ hội này để mua sắm cho mình những bộ lễ phục đắt tiền, dùng sự quyến rũ của bản thân mình để thu hút nửa kia của bữa tiệc.
Nhưng Vi Như thì không có ý định như vậy. Mặc dù phần lưng của Vi Như rất đẹp nhưng cô cũng không vì thế mà khoe nó một cách lộ liễu. Phần lưng hoàn mỹ này chẳng những phải kể đến một làn da khỏe mạnh với những đường cong duyên dáng mà còn phải không có chút tỳ vết. Nhưng cũng có những cô thì lại chọn những bộ váy có thể tôn lên phần ngực của mình, đem khe rãnh ẩn hiện mê người kia để thu hút ánh nhìn của đàn ông.
Vi Như cầm trên tay một ly cocktail, vui vẻ trò chuyện với một nam sinh viên cao lớn ăn mặc bảnh bao, trông rất lịch sự. Người này chính là đàn anh Harry của cô.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người đó cách mình không xa, Liệt khẽ nhíu mày, nét không vui lặng lẽ xẹt qua đáy mắt.
“Liệt, anh nhìn gì vậy?” Cô gái đi cùng cậu ta cũng nương theo ánh mắt của Liệt mà nhìn về phía đó. Lập tức, cô ta liền nũng nịu vùi vào ngực cậu ta, “Đáng ghét, còn đang ôm em như vậy mà vẫn còn nhìn cô khác.”
“Uống rượu đi!” Liệt cũng không nói lời nào chỉ khẽ nhếch môi rồi đi về phía khu vực đặt ly cocktail.
“Liệt…” Cô bạn gái vội vàng đuổi theo cậu ta như sợ bị bỏ rơi…
Rất nhanh chóng, Liệt đã đi tới bên cạnh Vi Như, dùng ánh mắt đánh giá một lượt từ đầu tới chân cô, rồi ánh mắt cậu ta lại dừng lại nơi bờ vai thon thả, sau đó khẽ huýt sáo một cách xấu xa.
Đang mải nói chuyện với Harry rất vui vẻ, bất thình lình bị tiếng huýt sáo làm cho hết hồn, vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt giống như côn đồ của Liệt đang nhìn mình cười, Vi Như kinh ngạc cất tiếng hỏi, “Anh làm gì thế?”
Tay Liệt vẫn cầm một ly cocktail, khẽ nở nụ cười tà rồi đi vòng quanh Vi Như một vòng, khẽ thở dài một tiếng, “Vi Như, không ngờ tới cô lại còn có dáng vẻ thâm tàng bất lộ như vậy?”
Liệt cũng không vội vàng đẩy Meili ra mà chỉ nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực, nhếch môi nở nụ cười nhẹ mang theo sự hút hồn còn hơn cả phụ nữ. Trên khuôn mặt anh tuấn của cậu ta lộ rõ vẻ tà mị cùng kiên quyết, “Tôi không bao giờ chạm vào cùng một người phụ nữ hai lần. Tôi cũng không thích tranh giành phụ nữ với người đàn ông khác.”
Đây là tác phong trước giờ của Liệt. Bất luận là bốn năm trước hay bốn năm sau, đối với chuyện quan hệ nam nữ, cậu ta chỉ theo đuổi cảm giác kích thích cực độ mà thôi. Mỗi một người phụ nữ mới sẽ đem đến cho cậu ta một cảm giác hoàn toàn mới, cho nên cậu ta tuyệt đối không cho phép cảm giác đó bị phá bỏ. Đây cũng là nguyên nhân khiến cậu ta không bao giờ chạm vào một người phụ nữ nào đến lần thứ hai.
Trên gương mặt Meili hiện rõ vẻ hoảng sợ cùng hối hận. Cô ta vội vàng kéo tay Liệt rồi lên tiếng, “Liệt, anh hiểu lầm rồi. Em vốn không hề thích Peter, chỉ là anh ta tự mình đa tình mà thôi. Liệt, chẳng phải tối qua chúng ta vẫn rất vui vẻ đó sao?”
Liệt khẽ nhún vai rồi đáp lại, “Cô thích Peter hay không, không liên quan gì tới tôi. Cả trường này đều biết Louis Liệt tôi trước nay không bao giờ phát sinh quan hệ đến lần thứ hai với cùng một người phụ nữ. Cô cho rằng mình là người rất đặc biệt sao?” Nói dứt lời, Liệt liền giật tay mình ra khỏi bàn tay của Meili rồi sải bước rời khỏi quán cà phê.
“Liệt…” Meili vừa gọi vừa vội vàng chạy theo. Mặc dù đuổi không kịp Liệt nhưng cô ta vẫn kiên trì theo tới cùng.
Liệt cũng bất đắc dĩ phải dừng lại chờ Meili tới gần. Hàng lông mày rậm của cậu ta khẽ chau lại, ánh mắt quét nhanh bốn phía một vòng…
“Liệt, em thật sự không muốn chia tay với anh. Em…”
“A…chó cưng dễ thương đã tới rồi, qua đây nào!” Liệt cũng chẳng buồn nghe Meili nói gì mà chỉ khẽ huýt sáo rồi vẫy tay với một cô gái cách đó không xa.
Cô gái đang ôm con chó nhỏ trong ngực nhìn về phía Liệt đang bị một cô gái níu kéo ở phía xa, không khỏi bất đắc dĩ trợn mắt lên một chút, sau đó đem con chó nhỏ trong ngực đặt xuống đất. Con chó nhỏ cực kỳ hưng phấn hướng phía Liệt chạy tới, còn vòng qua vòng lại quanh chân cậu ta liên hồi.
“Con đáng yêu của ta, từ sáng tới giờ không được gặp, thực nhớ con muốn chết mà.” Liệt dùng một tay ôm lấy Kity giơ lên cao, sau đó lại ôm vào trong ngực hôn nhẹ một cái. Kity cũng cực kỳ cao hứng dụi đầu vào ngực Liệt kêu ư ư mấy tiếng. Hôm nay, Kity mặc một bộ váy rất dễ thương, bên tai còn đeo thêm một chiếc nơ bướm cực đẹp.
Cô gái cách đó không xa cũng đã bước tới, đứng cạnh Liệt nhưng vẫn không hề mở miệng nói chuyện.
“Liệt…” Meili cảm thấy như bị bỏ rơi liền cất tiếng gọi đầy uỷ khuất…
Cuối cùng Liệt cũng nhìn về phía Meili nhưng cánh tay lại khoác lên vai cô gái bên cạnh. Cậu ta khẽ nở nụ cười tà rồi lên tiếng, “Thật ngại quá, tôi phải cùng người bạn tốt của mình đưa Kity đi tắm rồi. Những gì cần nói tôi đã nói cả rồi. Tạm biệt!” Nói xong, Liệt ôm cô gái kia bỏ đi.
“Louis Liệt, anh thật quá đáng!” Meili nhìn theo bóng lưng cậu ta, giận dữ hét lên.
***
Sau khi mọi nguy cơ đã hoàn toàn được hoá giải, cô gái mới hất tay Liệt ra, không vui nhíu mày, “Liệt thiếu gia, anh có thể đừng lần nào cũng lấy tôi làm bia đỡ đạn như vậy hay không? Giờ tôi đã trở thành mục tiêu công kích của nữ sinh toàn trường rồi.”
Liệt khẽ cất tiếng cười cực kỳ thoải mái rồi đi đến chiếc ghế dưới tán cây ngồi xuống, ôm Kity đặt vào trong lòng rồi lười biếng ngẩng đầu nhìn cô gái, “Cô sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”
“Đồ thần kinh!” Cô gái trừng mắt liếc cậu ta một cái rồi xoay người rời đi.
“Này…” Liệt thấy vậy liền vội vàng đứng dậy, vươn cánh tay dài ra ngăn cản hướng đi của cô gái rồi nghiêng đầu nở nụ cười tà mị, “Vi Như, giận thật sao?”
Vi Như miễn cưỡng nhìn cậu ta rồi khẽ lên tiếng, “Liệt thiếu gia, anh có thể tìm một cô gái phù hợp rồi nói chuyện yêu đương nghiêm túc đi được không? Tuần này tôi đã bị anh lôi ra làm bia đỡ đạn những bốn lần rồi. Ba ngày còn lại thì anh tới phòng tập thể thao, bằng không thời gian của tôi cũng bị anh cướp mất hết. Xin anh đó, tôi thật sự rất bận.”
Tới trường này để học nốt mấy học kỳ còn bỏ dở ở trường luật là sự lựa chọn sai lầm nhất đời của Vi Như. Còn có biết bao trường tốt cô không chọn, lại đi chọn nơi này. Lúc mới đến đây, cứ tưởng mọi chuyện sẽ sóng êm gió lặng, không ngờ tới có một ngày, cô nghe thấy bên hồ nước trong trường vọng tới tiếng khóc của một cô gái. Vừa đi tới đó thì Vi Như nhìn ngay thấy bóng dáng của Louis Liệt. Cậu ta lại đang bỏ rơi cô bạn gái mới quen. Thấy Vi Như xuất hiện, cậu ta cũng không nói lời nào, lập tức túm lấy cô làm bia đỡ đạn. Kết quả, cơn ác mộng của Vi Như lại bắt đầu. Mỗi lần cô đi trong sân trường là lại nghe thấy những lời xì xào về mình không ngừng vang lên. Nghĩ tới cũng thấy lạ. Ngôi trường này lớn như vậy, thế mà không biết tại sao mỗi lần Louis Liệt bỏ rơi phụ nữ đều bị cô bắt gặp. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi có mấy tháng này, Vi Như thực cảm thấy mệt muốn chết bởi không nhớ nổi Louis Liệt rốt cuộc đã bỏ rơi bao nhiêu cô gái và lôi cô ra làm bia đỡ đạn bao nhiêu lần.
Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc các cô bạn gái của Liệt sẽ phát triển sang tận các trường đại học khác. Đến lúc đó, chẳng phải Vi Như cô sẽ càng thê thảm hơn sao?
Thấy sắc mặt Vi Như chuyển lạnh, Liệt vội vàng nở nụ cười cầu hoà rồi lên tiếng nịnh nọt, thậm chí còn ôm chầm lấy cô dịu dàng lên tiếng, “Vi Như, tôi biết cô là người tốt nhất trên đời. Đừng quên hai chúng ta là huynh đệ tốt, tôi có khó khăn đương nhiên cô phải ra tay giúp đỡ rồi. Ngược lại nếu cô có khó khăn, tôi cũng sẽ không chút do dự mà giúp cô vậy.”
“Nói thì dễ nghe lắm!” Vi Như nhìn cậu ta bằng ánh mắt có chút khinh thường tựa như gương mặt anh tuấn kia trong mắt cô chẳng có chút đáng kể hay uy hiếp nào.
“Anh mới thực sự là tai nạn của mấy cô sinh viên kia đó. Louis Liệt, tới khi nào anh mới có thể bớt phóng túng một chút đi. Anh cũng đâu còn là trẻ con nữa, chả lẽ một chút đạo đức tối thiểu anh cũng không có sao?”
Liệt nghe vậy cũng không hề tức giận mà còn bật cười. Khẽ nhìn Vi Như một lượt từ đầu tới chân, cậu ta khịt mũi một cái rồi lên tiếng, “Này, tiểu nha đầu, đừng quên cô mới có hai mươi tuổi thôi đấy. Đừng có lấy bộ dạng như bô lão đó để giáo huấn tôi. Dù gì tôi cũng là trưởng bối của cô đó.”
“Ây da, anh đã biến thành trưởng bối của tôi từ khi nào vậy? Chẳng phải vừa nãy anh còn là huynh đệ của tôi sao?” Vi Như khẽ cất tiếng cười lạnh, “Nếu anh đã là trưởng bối của tôi, vậy sau này chuyện của trưởng bối tôi cũng không dám dính vào. Ngài tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi, trưởng bối!”
Nói xong, Vi Như liền hất tay Liệt ra rồi xoay người rời đi…
“Vi Như…Vi Như…” Liệt vội vàng bước nhanh lên trước dùng thân hình cao lớn của mình chắn trước mặt cô, “Là tôi nói sai rồi! Cho tôi xin lỗi được không?”
“Chỉ cần sau này anh đừng có làm phiền tôi như vậy thì được rồi. Tôi không có thời gian chơi mấy trò điên khùng với anh. Tránh ra đi!” Vi Như cũng không muốn lôi thôi với cậu ta nên nói xong liền đẩy Liệt qua một bên.
“Ây da, thân thể tôn quý của tôi sao cô có thể nói đẩy là đẩy luôn như vậy?” Liệt hướng theo phía bóng lưng Vi Như, không vui nói với theo.
“Thân phận tôn quý của anh thực khiến tôi sợ muốn chết…” Vi Như quay đầu lại khẽ đùa một câu..
“Cô vội vã như vậy rốt cuộc là muốn đi đâu?” Liệt không nhịn được liền cất tiếng hỏi.
Vi Như khẽ khịt mũi một cái rồi cười nhẹ, “Liệt thiếu gia, xem ra đúng là tinh lực của anh đều đặt hết cả lên mấy cô đó rồi. Tối nay có dạ hội, tôi đương nhiên là muốn đi chuẩn bị rồi.”
“Cô muốn tham dự dạ hội? Có ai mời cô sao?” Liệt cất tiếng cười đầy tà ý.
Vi Như cũng đáp lại cậu ta bằng một nụ cười lạnh lùng, “Để anh phải thất vọng rồi. Tôi đã nhận lời mời cùng Harry tham dự dạ hội rồi.”
“Harry?” Liệt dường như không được vui khi nghe nhắc đến cái tên này. Hàng lông mày của cậu ta khẽ nhíu lại, hai bàn tay cũng siết chặt thành nắm đấm, “Đừng nói với tôi rằng anh ta đang theo đuổi cô đấy? Anh ta không hợp với cô đâu.”
“Hợp hay không hợp thì cũng phải thử mới biết được. Nhưng tôi thực sự thích Harry bởi phong độ lịch lãm và vẻ nam tính của anh ấy.”
“Phong độ lịch lãm?” Liệt khịt mũi rồi cười khì một tiếng, “Lịch lãm đến mấy cũng không thể bằng người Pháp được. Chi bằng đêm nay cô làm bạn nhảy của tôi đi. Đừng tự làm mất mặt mình như vậy.”
“Anh nghĩ mình là người lịch lãm lắm phải không?” Vi Như có chút buồn cười nhìn cậu ta một lượt từ đầu tới chân, “Gặp được anh tôi mới biết cái gì gọi là tự đại, cái gì gọi là cuồng vọng. Anh cũng muốn tham dự dạ hội sao? Muốn tìm bạn nhảy thì tới chỗ mấy cô bạn gái của anh ấy. Bổn cô nương đây đã nhận lời mời của người ta rồi, không rảnh bồi tiếp anh.”
“Vi Như…nha đầu kiêu ngạo kia…” Liệt hướng theo phía bóng lưng của Vi Như, giận dữ gầm lên trong cuống họng.
***
Thị trấn Flora Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cánh đồng hoa ngút ngàn…
Sáng sớm, từng cơn gió nhẹ thổi qua rừng hoa đào, đưa mùi hương dịu nhẹ của nó tới từng góc nhỏ của căn biệt thự. Khi Kỳ Ưng Diêm khó nhọc bước xuống khỏi giường đã thấy bóng dáng của Lưu Ly thấp thoáng trong rừng hoa đào phía trước.
Trong ấn tượng của anh ta, dường như Lưu Ly rất yêu màu trắng cùng màu tím bởi vì quần áo cô mặc phần lớn đều là hai màu sắc này. Hôm nay, cô cũng mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài được buộc lại gọn gàng. Cô đang quay lưng về phía anh ta, cũng không biết là đang bận rộn cái gì nữa. Loại cảm giác trong lòng Kỳ Ưng Diêm lúc này thực sự rất kỳ lạ. Cô gái đứng cách anh ta không xa kia đang cực kỳ an tĩnh, hệt như một bức hoạ thiếu nữ đang đắm mình vào không gian ngập tràn cánh hoa đào bay múa.
Không có một người nào, không có một phụ nữ nào có thể khiến Kỳ Ưng Diêm trở nên mất hồn như vậy. Ánh mắt anh ta lúc này mang theo sự si mê điên cuồng chăm chú dán vào hình bóng Lưu Ly ở phía xa.
Cảm giác có chút bất thường ở phía sau, Lưu Ly khẽ đứng thẳng dậy rồi xoay người lại. Từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến ngàn vạn cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi rụng, nương theo cơn gió dịu dàng đáp xuống xung quanh cô, tạo thành một khung cảnh cực kỳ đẹp mắt.
Kỳ Ưng Diêm thực sự lại một lần nữa cảm thấy hít thở không thông. Cảnh tượng thế này, có mấy ai trên đời có dịp chứng kiến đây?
Thấy người đàn ông cách đó không xa đứng đờ ra đó nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt Lưu Ly đầu tiên là thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, sau đó liền quay đầu lại, tiếp tục hái những bông hoa phù hợp trên cây, sau đó nhẹ nhàng đặt vào giỏ hoa trên tay, thanh âm dịu dàng của cô cũng khẽ vang lên…
“Thể chất của Kỳ tiên sinh quả nhiên rất tốt, chỉ sau một đêm đã có thể hồi phục như vậy cũng thật hiếm thấy.”
Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới khôi phục lại được chút phản ứng, thu lại ánh mắt đầy si mê của mình rồi bước lại gần phía Lưu Ly. Anh ta khẽ duỗi chân duỗi tay một chút rồi lười biếng dựa vào một gốc cây khô gần đó, “Trên mặt, trên người tôi vẫn còn rất nhiều chỗ đang sưng tấy.”
“Tôi đã đưa cho anh bình tinh dầu có tác dụng tiêu sưng rồi.” Lưu Ly cũng rất bình thản lên tiếng, dường như không muốn lãng phí thêm thời gian nói về đề tài này.
Kỳ Ưng Diêm vừa cất tiếng cười nhẹ thì lại động đến khóe miệng đang sưng khiến anh ta đau nhói kêu khẽ một tiếng. Mà Lưu Ly nghe thấy vậy, quay đầu lại nhìn anh ta nhưng cũng không nói gì.
“Tinh dầu đó tôi đã dùng rồi, trên mặt thì còn được, nhưng trên người…” Nói tới đây, anh ta cố ý ngừng lại không tiếp tục nữa…
“Yên tâm đi, tinh dầu đó đều có nguồn gốc tự nhiên, sẽ không có bất kỳ tổn thương nào với cơ thể của anh đâu.” Lưu Ly hiểu lầm ý tứ của anh ta nên khẽ cất tiếng giải thích.
“Ý của tôi không phải như vậy!” Kỳ Ưng Diêm đi tới bên cạnh giúp Lưu Ly hái hoa đào rồi khẽ cất tiếng, “Ý của tôi là, những chỗ bị ong chích trên người, tôi không có cách nào tự bôi thuốc cả.”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn của Lưu Ly vừa đưa ra chuẩn bị hái một bông hoa liền sững lại, vô tình chạm phải bàn tay Kỳ Ưng Diêm. Dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, làn da của Lưu Ly tạo thành sắc màu tương phản với bàn tay to của Kỳ Ưng Diêm.
Kỳ Ưng Diêm chỉ cảm thấy nơi lòng bàn tay dâng lên một cảm giác mát lạnh giống như là hơi lạnh đầu mùa xuân trên đỉnh Thiên Sơn vậy. Cảm giác dễ chịu này cũng theo không khí trong lành buổi sớm len lỏi vào tận sâu thẳm trong lòng anh ta.
Kỳ Ưng Diêm vốn cho rằng Lưu Ly có thể hiểu được ý tứ của mình.
Nào ngờ…
“Kỳ tiên sinh, việc thu hái những bông hoa này không thích hợp với anh lắm. Có lẽ anh nên quay về phòng nghỉ ngơi đi.” Lưu Ly vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững, bình thản lên tiếng.
Trong lòng Kỳ Ưng Diêm không khỏi nổi lên một cảm giác thất bại thảm hại, gương mặt anh ta cũng lộ rõ vẻ lúng túng. Nhưng rất nhanh, anh ta lại nở nụ cười làm lành, “Hay để tôi giúp em đi, như vậy có thể làm nhanh hơn một chút.”
Lưu Ly cũng cảm thấy lời nói của anh ta có chút kỳ lạ liền quay lại hỏi, “Anh đang rất vội sao?”
“A…tôi không phải có ý đó!”
“Những bông hoa đào này được dùng để chiết xuất thử nghiệm. Thời điểm thu thập hoa cũng phải chú ý để không làm tổn hại đến bông hoa. Cách hái vừa rồi của anh đã khiến nhụy hoa bị phá hỏng, không thể dùng được nữa.” Lưu Ly khẽ lên tiếng giải thích.
“Thì ra là vậy!” Kỳ Ưng Diêm có chút bất đắc dĩ khẽ cười nhẹ. Xem ra trước mặt Lưu Ly, anh ta làm cái gì cũng đều trở thành thừa thãi cả.
Thấy Kỳ Ưng Diêm vẫn không có ý định rời đi, Lưu Ly lại nhìn anh ta một cái rồi nói tiếp, “Vết ong chích trên người anh chắc hẳn rất nhiều?”
Mắt Kỳ Ưng Diêm liền lập tức sáng lên, “Đúng vậy!”
“Tôi có thể giúp anh, nhưng khi vết thương của anh khá hơn, lập tức phải rời khỏi nơi này ngay.” Lưu Ly nhẹ nhàng lên tiếng. Người đàn ông này cứ ở lại nơi đây thực sự rất ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô. Chẳng hạn tối qua, anh ta nằm trong phòng bên cạnh lăn qua lăn lại khiến cái giường gỗ không ngừng kêu kẽo kẹt, phiền nhiễu cô cả một đêm suýt mất ngủ.
Nhưng cũng không trách được anh ta. Giường trong phòng khách đối với anh ta đúng là hơi nhỏ. Chân tay anh ta dài như vậy, chắc chắn sẽ không quen với việc ngủ chật chội như thế. Đến giờ này Lưu Ly cũng không hiểu lý do vì sao anh ta còn ở lại chỗ này.
Kỳ Ưng Diêm vừa nghe liền lập tức tỉnh táo hẳn, “Được, tôi nhận lời với em!”
Lưu Ly lại nhìn Kỳ Ưng Diêm lần nữa, không hiểu tại sao anh ta lại cảm thấy hưng phấn đến như vậy.”
***
Khi màn đêm buông xuống, cả thị trấn Flora đều chìm trong bầu không khí an tĩnh đến dị thường. Nơi này cách xa thành phố ồn ào náo động, mỗi gia đình lại ở cách nhau rất xa nên ban đêm yên tĩnh là điều dễ hiểu.
Kỳ Ưng Diêm dựa vào bên cạnh cửa nhìn thân ảnh Lưu Ly cách đó không xa vẫn đang bận rộn liên tục suốt từ sáng sớm đến giờ. Cô vẫn mải mê ở trong nhà kính nên khi Kỳ Ưng Diêm đẩy cửa bước vào thì cô vẫn đang nghiêm túc ghi chép kết quả nghiên cứu.
Cho tới giờ Kỳ Ưng Diêm cũng không nghĩ tới một người phụ nữ lại có thể chuyên chú với công việc như vậy. Dường như cô đã hoàn toàn đắm mình vào thế giới của những loài thực vật này mà quên đi hết thảy mọi chuyện xung quanh vậy.
Khi Lưu Ly đem bông hoa đào cuối cùng bỏ vào bình rồi tháo khẩu trang xuống liền nhìn thấy cách đó không xa có người đàn ông đang mỉm cười nhìn mình liền khẽ chau mày, “Anh đóng cửa lại hoặc là rời khỏi đây ngay. Trước khi bước vào căn phòng này nhất định phải mặc quần áo đã được khử trùng vì nơi này không cho phép có chút xíu ô nhiễm nào. Y phục treo ngay ở cửa đó!”
Kỳ Ưng Diêm cũng không phải mẫu người thấy khó khăn thì lùi bước cho nên Lưu Ly vừa nói xong, anh ta liền lấy quần áo khử trùng mặc vào, đóng kỹ cửa phòng lại rồi mới bước lại gần.
“Chỉ cần anh không tới gần khu vực chiết xuất thì cũng không cần phải đeo khẩu trang.” Lưu Ly lại cất tiếng dặn dò thêm.
“Mỗi ngày em đều phải làm như vậy sao?” Kỳ Ưng Diêm thực không hiểu nổi mấy thứ hoa cỏ này có gì thú vị mà khiến Lưu Ly say mê như vậy.
Lưu Ly cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ nghiêm túc hoàn thành nốt việc ghi chép lại kết quả nghiên cứu của ngày hôm nay rồi khẽ thở phào một hơi.
Kỳ Ưng Diêm lúc này đã không thể nhẫn nại thêm nữa, liền tiến lên chặn trước mặt Lưu Ly, dứt khoát cất tiếng hỏi, “Tôi biết em vẫn luôn ghét luật sư, nhưng về chuyện em lạnh lùng với tôi như vậy có phải là do thành kiến cũ hay không?”
Lưu Ly cũng chẳng mấy để ý đến ánh mắt của Kỳ Ưng Diêm lúc này mà chỉ thờ ơ nhìn anh ta rồi lên tiếng, “Anh nói không sai, tôi thật sự rất ghét luật sư. Nếu không phải vì anh là bạn của Tiểu Tranh, tôi tuyệt đối sẽ không cho anh ở lại nơi này, thậm chí tôi cũng sẽ không cứu anh. Anh nói tôi mang nặng thành kiến cũng tốt, không thấu tình đạt lý cũng được, tóm lại tôi chỉ cho phép anh ở lại đây đến khi vết thương trên người anh khỏi hẳn mà thôi.”
“Được, được. Tôi chịu thua em rồi!” Kỳ Ưng Diêm giơ cao hai tay tỏ rõ ý đầu hàng, giọng nói của anh ta cũng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, “Như vậy đi, trong khoảng thời gian này, em hãy quên việc tôi là luật sư mà chỉ coi tôi như một người bạn tới thăm nơi này, được không?”
“Bạn?” Lưu Ly thấy cách xưng hô thế này của
anh ta lại khẽ chau mày. Ngoại trừ Lạc Tranh, cho tới giờ cô chưa từng chủ động cùng ai kết bạn cả. Chuyện như vậy nên để tùy duyên chứ không nên cưỡng cầu.
“Phải, chẳng lẽ em cứ muốn đối địch với tôi như vậy sao?” Kỳ Ưng Diêm vừa nói vừa khẽ nhích lại gần Lưu Ly hơn.
‘Tôi cũng không hề có ý đối địch với anh.” Lưu Ly cảm thấy lời nói của anh ta có chút kỳ quái liền lên tiếng cải chính.
Kỳ Ưng Diêm bật cười khẽ nhưng cũng không lên tiếng phản bác, “Sở dĩ em không cho người ngoài đến gần nơi này chắc hẳn là bởi nơi đây có rất nhiều ong, đúng chứ?”
“Vạn vật đều có linh hồn của nó, người dân địa phương mặc dù rất quen thuộc với địa hình nơi đây nhưng bầy ong kia vốn lưu trú ở nơi này, khi trông thấy họ cũng vẫn coi như thấy người lạ mà tấn công. Thật ra giữa con người và thiên nhiên luôn có mối giao hòa và có thể khiến cả hai phía cùng đạt được lợi ích nhưng tiếc là đạo lý đơn giản đó lại rất ít người hiểu được.” Nói đến đây, Lưu Ly chợt cảm thấy hô hấp có chút không thuận lắm. Lúc này cô mới phát hiện Kỳ Ưng Diêm đã tiến rất sát người mình nên vô thức lùi về phía sau hai bước.
Kỳ Ưng Diêm cũng không khó nhận ra động tác này của cô nên trong đáy mắt của anh ta thoáng hiện lên cảm giác thất bại. Anh ta khẽ nhìn xung quanh một vòng rồi nhẹ nhàng nói, “Tôi không hiểu sao em lại phải đến nơi này?”
“Loại hương liệu tôi đang nghiên cứu cần có tinh chất từ cây oliu và cây hoa thần. Nếu như có thể nghiên cứu thành công loại hương liệu này thì thị trường nước hoa sẽ được mở rộng rất nhiều. Chẳng lẽ anh không biết cây oliu ở Hy Lạp là loại thuần khiết nhất còn thị trấn này chính là nơi sinh trưởng của cây hoa thần hay sao?”
“Cây hoa thần là cây gì?” Đây là lần đầu tiên Kỳ Ưng Diêm nghe nói tới loại cây này. Nhưng cũng khó trách anh ta bởi trước giờ anh ta cũng không có hứng thú với các loại thực vật.
Lưu Ly khẽ liếc anh ta một cái rồi mới trả lời, “Cây hoa thần ở Hy Lạp này được coi là nữ thần của các loài hoa bởi nó có được sự che chở của thần linh, trừ tà và đem lại may mắn, biểu tượng của chính nghĩa cùng dũng khí luôn ẩn trong nó. Chính là thân cây này đây.” Vừa nói Lưu Ly vừa đưa cho Kỳ Ưng Diêm một đoạn thực vật có hình dáng khá xấu xí.
Kỳ Ưng Diêm đưa tay cầm lấy thân cây kia, nhìn đi nhìn lại cũng không cảm thấy nó có gì khác lạ, đưa lên mũi ngửi cũng chỉ cảm thấy mùi gỗ thoang thoảng chứ không có gì đặc biệt.
“Mỗi một loài thực vật đều có linh hồn của nó. Đó chính là chỗ tinh diệu trong việc chế tác hương liệu.” Lưu Ly khẽ đưa tay cầm lại cây hoa thần rồi lại nhíu mày, “Anh chẳng biết chút gì về hoa cỏ cả, thật đúng là thảm họa.”
“Ai nói vậy chứ? So với những người đàn ông khác, hiểu biết của tôi còn hơn rất nhiều.” Kỳ Ưng Diêm có chút bối rối nhưng vẫn muốn giữ lại chút thể diện.
Lưu Ly nhìn anh ta một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó cũng không nói gì rồi lập tức bỏ đi. Kỳ Ưng Diêm thấy vậy cũng lập tức đi theo ra ngoài.
***
Đêm đã khuya, lại vào ngày cuối cùng của tháng nên màn đêm lại càng có vẻ lãng mạn đa tình.
Dạ hội tại trường đại học không giống với với dạ hội bên ngoài bởi nó vẫn mang vẻ thanh khiết hơn rất nhiều, nhưng cũng là nơi khiến nhiều mối tình nảy nở.
Khoác trên người một bộ vest tuyệt đẹp, Liệt vừa bước vào hội trường tổ chức dạ hội đã nhận được rất nhiều lời trầm trồ ngưỡng mộ của đám sinh viên nữ, cũng có nhiều cô dùng ánh mắt oán hận nhìn cô gái với thân hình bốc lửa ở bên cạnh cậu ta.
Giờ khắc này, đang dính lấy người Liệt là một nữ sinh viên đến từ Tây Ban Nha, có vẻ là sinh viên năm nhất. Dường như cô ta rất đắm đuối với vẻ tuấn mỹ của Liệt nên không ngừng dùng ánh mắt mê muội nhìn cậu ta, thỉnh thoảng còn đưa bộ ngực cao ngất cọ tới cọ lui.
Từ lúc bước vào cửa, Liệt vẫn luôn nở nụ cười đầy lịch lãm, kéo cô gái đi cùng tham gia khiêu vũ nhưng ánh mắt cậu ta lại liên tục dò xét xung quanh một cách kín đáo. Cuối cùng, cậu ta cùng nhìn thấy người mình muốn gặp tại một bàn bày đầy ly rượu cocktail trong một góc phòng.
Đêm nay, Vi Như cũng thay đổi hoàn toàn phong cách thường ngày của mình, trông cô đĩnh đạc hẳn lên trong bộ váy đen dài khiến vóc dáng quyến rũ của cô hoàn toàn lộ rõ. Rất nhiều nữ sinh viên đều nhân cơ hội này để mua sắm cho mình những bộ lễ phục đắt tiền, dùng sự quyến rũ của bản thân mình để thu hút nửa kia của bữa tiệc.
Nhưng Vi Như thì không có ý định như vậy. Mặc dù phần lưng của Vi Như rất đẹp nhưng cô cũng không vì thế mà khoe nó một cách lộ liễu. Phần lưng hoàn mỹ này chẳng những phải kể đến một làn da khỏe mạnh với những đường cong duyên dáng mà còn phải không có chút tỳ vết. Nhưng cũng có những cô thì lại chọn những bộ váy có thể tôn lên phần ngực của mình, đem khe rãnh ẩn hiện mê người kia để thu hút ánh nhìn của đàn ông.
Vi Như cầm trên tay một ly cocktail, vui vẻ trò chuyện với một nam sinh viên cao lớn ăn mặc bảnh bao, trông rất lịch sự. Người này chính là đàn anh Harry của cô.
Nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người đó cách mình không xa, Liệt khẽ nhíu mày, nét không vui lặng lẽ xẹt qua đáy mắt.
“Liệt, anh nhìn gì vậy?” Cô gái đi cùng cậu ta cũng nương theo ánh mắt của Liệt mà nhìn về phía đó. Lập tức, cô ta liền nũng nịu vùi vào ngực cậu ta, “Đáng ghét, còn đang ôm em như vậy mà vẫn còn nhìn cô khác.”
“Uống rượu đi!” Liệt cũng không nói lời nào chỉ khẽ nhếch môi rồi đi về phía khu vực đặt ly cocktail.
“Liệt…” Cô bạn gái vội vàng đuổi theo cậu ta như sợ bị bỏ rơi…
Rất nhanh chóng, Liệt đã đi tới bên cạnh Vi Như, dùng ánh mắt đánh giá một lượt từ đầu tới chân cô, rồi ánh mắt cậu ta lại dừng lại nơi bờ vai thon thả, sau đó khẽ huýt sáo một cách xấu xa.
Đang mải nói chuyện với Harry rất vui vẻ, bất thình lình bị tiếng huýt sáo làm cho hết hồn, vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt giống như côn đồ của Liệt đang nhìn mình cười, Vi Như kinh ngạc cất tiếng hỏi, “Anh làm gì thế?”
Tay Liệt vẫn cầm một ly cocktail, khẽ nở nụ cười tà rồi đi vòng quanh Vi Như một vòng, khẽ thở dài một tiếng, “Vi Như, không ngờ tới cô lại còn có dáng vẻ thâm tàng bất lộ như vậy?”