Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc – Tập 1

Chương 13

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Tinh thần ông Nhiếp Đông Viễn khá tốt, có điều các loại trị liệu khiến sắc mặt của ông tái đi, tóc bắt đầu rụng, không ăn uống được gì. Gặp con trai, ông rất vui, thấy anh dẫn theo Thư Cầm ông lại càng vui hơn: “Tiểu Thư, sao lại mang hộp giữ nhiệt thế kia, đem gì ngon cho bác à?”

“Bác phải ăn kiêng mà, cháu không dám mang gì vào, sợ bác sĩ lại vứt đi. Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay tăng ca nên cháu đem chút bánh chẻo cho anh ấy.”

“Cháu đừng đối tốt với thằng bé này quá, cứ thế nó sẽ không biết điều đâu. Lần sau gói bánh chẻo nhớ phần bác một nửa, bác sĩ bảo bác ăn được bánh chẻo.”

Thư Cầm cười nhận lời, Nhiếp Vũ Thịnh ra ngoài nói vài câu với bác sĩ trực ban, rồi quay lại xem số liệu về bệnh trạng của bố. Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Đừng xem nữa, bố anh không chết trong một sớm một chiều được đâu. Hơn nữa đây đâu phải chuyên khoa của anh, đọc thì hiểu gì chứ?”

“Những thứ chung chung con vẫn hiểu được.” Nhiếp Vũ Thịnh đặt bản báo cáo kiểm tra về chỗ cũ, bình thản đáp.

Phòng của bố anh là phòng VIP, rất rộng, điều kiện cũng rất tốt. Ti vi tinh thể lỏng treo trên tường đang phát tin tức, vừa hay có tin về đứa bé bị ngã trong công trường chiều nay, đưa đến bệnh viện mổ mất bảy tám tiếng, hiện giờ đã vào ICU(1).

Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Ủa, đó không phải bệnh viện này sao? Nhà đó trông con thế nào vậy? Sao lại đưa nó đến công trường? Xảy ra chuyện như vậy rất nguy hiểm. Tôi phải gọi cho Tổng giám đốc bất động sản bên ấy, công trường của chúng ta không thể để xảy ra chuyện đó được.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Con cái của những công nhân xuất thân nông thôn đến kỳ nghỉ hè không có nơi nào để đi cả. Nhưng đúng là có vấn đề trong khâu quản lý ở công trường, không nên để trẻ chưa thành niên vào trong, lại không đội mũ bảo hiểm, ngã như vậy làm tổn thương rất nhiều bộ phận trong cơ thể, đầu cũng bị thương ngoài da, cả khoa Ngoại đều tất bật suốt buổi chiều vì đứa trẻ đó. Phần tim do con phụ trách bị một sợi sắt cắm vào, dịch lên vài mi li mét có lẽ không còn mạng nữa rồi.”

Ông Nhiếp Đông Viễn chau mày: “Vết thương đó có lành được không?”

“Còn phải trông vào may mắn nữa, nếu vượt qua được đêm nay, chưa biết chừng tình hình sẽ lạc quan hơn.”

Ti vi lại nói có người trong bệnh viện đang quyên góp tiền cho đứa bé, ông Nhiếp Đông Viễn sực nhớ ra: “Viện phí của đứa bé đó là bao nhiêu?”

“Không biết nữa, ICU đắt như thế, xem nó phải ở bao lâu, lại cộng thêm phí mổ cấp cứu, chắc cũng đến hơn hai vạn.”

“Anh đi nói với bố mẹ của đứa bé, viện phí bố trả, cứ yên tâm điều trị.”

Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn bố mình. Ông Nhiếp Đông Viễn cũng không phải chưa từng làm từ thiện, tập đoàn Đông Viễn từng quyên tiền xây hơn chục trường tiểu học ở những vùng nghèo đói khó khăn, còn đưa cả phóng viên theo đến vùng núi phía Tây Nam Quý Châu làm từ thiện. Có điều, thực lòng ông chẳng mấy quan tâm tới việc làm từ thiện, nguyên nhân ông ủng hộ các hoạt động từ thiện rất đơn giản, một là để xây dựng hình ảnh cho công ty, hai là nhằm được giảm thuế hợp pháp.

“Sống đến ngày hôm nay mới hiểu tiền là gì, mệnh là gì.” Ông Nhiếp Đông Viễn dường như rất thương cảm, “Chẳng biết bố có sống được đến lúc nhìn thấy mặt cháu không, cứu mạng con người ta coi như tích chút đức.”

Thư Cầm vội nói: “Bác đừng bi quan như vậy, thật ra chuyên gia cũng nói rồi mà, nếu chịu khó kiêng khem, giữ vững hiệu quả điều trị thì sống thêm tám đến mười năm nữa là bình thường. Khoa học bây giờ phát triển như thế, trong nước ngoài nước có biết bao nhiêu loại thuốc, bác điều trị vài năm chưa biết chừng, thế giới lại phát minh ra loại thuốc mới, có thể trị khỏi hoàn toàn.”

Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Không phải bác giục các con kết hôn đâu.” Đoạn ông thở dài, “Chỉ là số mệnh rồi cũng đến lúc kết thúc, không thể miễn cưỡng được. Trước đây bác luôn cho rằng mình hơn người, dù có già cũng không đến nỗi hồ đồ như người ta. Giờ mới biết, thì ra mình đã già thật rồi, suy nghĩ cũng giống hệt người khác. Một người có thể sống đến già, sau khi nghỉ hưu thì ở nhà rảnh rang trông cháu, mới đúng là hạnh phúc.”

Nhiếp Vũ Thịnh không thể không chen vào: “Bố đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, phối hợp điều trị cho tốt, tuần sau còn phải họp hội đồng quản trị đấy.”

“Đúng rồi.” Ông Nhiếp Đông Viễn lấy lại tinh thần, “Anh làm hai việc này cho bố: một là gọi điện cho Tổng giám đốc Tưởng bên bất động sản; hai là gọi cho Thư ký Trương bảo cậu ấy đến bệnh viện nộp viện phí cho đứa bé kia.”

Từ sau khi bị bệnh, thỉnh thoảng ông cũng sai Nhiếp Vũ Thịnh làm một vài việc, phần lớn là những việc nhỏ nhặt thế này. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Con không có số của Tổng giám đốc Tưởng.”

“Thư ký Trương có, anh gọi cho cậu ấy trước đi.”

Thư ký Trương vô cùng nhanh nhẹn, vừa nhận được điện của Nhiếp Vũ Thịnh liền đi ngay đến bệnh viện, thay mặt ông Nhiếp Đông Viễn góp mười vạn cho đứa trẻ kia, gửi vào tài khoản bệnh viện coi như tiền đặt cọc nằm viện, còn nói những chi phí tiếp theo sẽ do quỹ từ thiện của tập đoàn Đông Viễn phụ trách. Người nhà đứa bé cảm ơn rối rít, Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nhìn cảnh tượng đó nên đã tránh đi từ sớm, không hề lộ diện. Ông Nhiếp Đông Viễn đương nhiên càng không thể lộ diện.

Nhưng sau khi làm xong các việc đó, Thư ký Trương vẫn đến phòng bệnh của ông Nhiếp Đông Viễn đưa cho Nhiếp Vũ Thịnh một cuốn sổ địa chỉ: “Đây là cách thức liên lạc với tổng giám đốc tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn, cùng các quan chức quản lý cấp cao và cấp trung của tập đoàn.”

“Đưa tôi làm gì?”

“Ông Nhiếp đang ốm, lại nằm ở viện của cậu, có những lúc tôi không ở bên cạnh, nếu ông ấy muốn gọi điện thoại thì tìm cậu sẽ tiện hơn.”

“Được rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh cũng không bận tâm nhiều, liền nhận lấy.

“Còn nữa, ông Nhiếp nói phải gọi điện cho Tổng giám đốc Tưởng, cậu đừng quên.”

“Tôi biết rồi.”

Nhiếp Vũ Thịnh thấy chuyện này cũng không có gì to tát, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền gọi cho Tổng giám đốc Tưởng bên bất động sản, truyền đạt lại ý của ông Nhiếp Đông Viễn. Tổng giám đốc Tưởng trong điện thoại rất khách khí, hứa ngày mai sẽ triệu tập cuộc họp khẩn cấp, thông báo cho các công ty con trên toàn quốc cùng với bên B giám sát đơn vị thi công thanh tra công trường, quy phạm chế độ, tổ chức tháng an toàn. Nói xong việc công, ông ta lại hỏi thăm tình hình ông Nhiếp Đông Viễn, an ủi Nhiếp Vũ Thịnh vài câu rồi mới ngắt máy.

Khi Nhiếp Vũ Thịnh rời khỏi bệnh viện thì đã là lúc phòng bệnh tắt đèn. Trên xe, Thư Cầm không kìm được phì cười thành tiếng. Nhiếp Vũ Thịnh không hiểu, hỏi: “Em cười gì vậy?”

“Em cười anh là Tôn Ngộ Không, làm thế nào cũng chẳng thoát khỏi bàn tay Phật Tổ Như Lai.”

“Em muốn nói bố anh?”

“Đúng thế.” Thư Cầm nhìn anh cười, “Bác bảo anh gọi điện thoại là anh gọi, anh có bao giờ nghĩ mình gọi với thân phận gì không?”

“Còn thân phận gì được nữa, không phải con trai ông ấy sao?”

“Em đoán… ông Tưởng kia rất khách sáo với anh.”

“Cấp dưới của bố anh lúc nào cũng khách sáo với anh.”

“Tối nay lại khác, anh không thấy ông ấy đặc biệt khách sáo sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ một lát rồi nói: “Đặc biệt khách sáo thì không. Nhưng ông ta nói sẽ làm cái gì mà tháng an toàn ở các công trường của công ty con trên toàn quốc, hỏi ý anh thế nào. Anh chẳng hiểu gì về ngành của họ, căn bản không hiểu tại sao lại hỏi ý kiến anh, chỉ bảo ông ta cứ tự liệu mà làm.”

“Thái tử gia ơi là thái tử gia, người ta coi anh là người kế nhiệm ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị rồi, đương nhiên sẽ hỏi ý kiến của anh về phương án họ đưa ra. Anh còn bảo cứ liệu mà làm, gặp phải ông chủ như anh thì người ta xui xẻo rồi.”

“Anh chỉ thay mặt bố gọi cho ông ta…”

“Người ta coi anh là thái tử giám quốc rồi, anh vẫn còn lơ ngơ thế à.”

“Bố anh đã bảo ông sẽ không ép anh tiếp nhận sự nghiệp.”

“Thế anh định làm gì với cả cái tập đoàn Đông Viễn đây? Đó là công ty đã lên sàn chứng khoán, nói một câu không phải, nhỡ chẳng may bác gặp chuyện gì, quyền sở hữu cổ phần đều thuộc về anh, đến lúc đó anh định thế nào? Không lẽ anh nói với tất cả cổ đông là, tôi không hiểu gì cả, cũng không muốn quản, các anh cứ liệu mà làm à?”

“Nghĩ một cách lạc quan thì ít nhất trong mấy năm nữa sẽ không xảy ra chuyện đó.”

“Vì thế trong mấy năm này, bác trai sẽ dần dần dẫn anh vào vị trí quản lý. Nhiếp Vũ Thịnh, anh chấp nhận số phận đi, ai bảo anh là con trai độc nhất chứ?”

“Anh không phải con độc nhất, bố anh còn một người con nữa. Vì thế anh vẫn luôn cho rằng mình không thể tha thứ cho ông ấy được.”

Thư Cầm kinh ngạc, sững người ra.

“Anh chưa kể với em… Thật ra ngoài em, anh mới chỉ nói cho một người thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh bất giác siết chặt vô lăng, như thể thứ anh đang bóp chặt không phải vô lăng mà là cổ họng của vận mệnh. Trong đêm mưa bão mười năm trước, anh bỏ nhà đi tìm Đàm Tĩnh giữa mưa to gió lớn. Lúc đó anh có cảm giác mình đã bị cả thế giới bỏ rơi. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có bố hoặc mẹ thường rất nhạy cảm với gia đình, với tình yêu thương từ bố mẹ. Đó cũng là lý do tại sao ban đầu anh lại tiếp cận Đàm Tĩnh. Vì cô cũng lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ.

Đàm Tĩnh mở cửa nhìn thấy anh, ánh mắt đó cả đời này anh cũng không quên được. Cô kéo anh vào nhà, lấy khăn lau tóc cho anh, quần áo anh đã ướt nhẹp dính chặt vào người, lạnh đến mức toàn thân run rẩy. Anh hỏi: “Đàm Tĩnh, nếu anh không có bất cứ thứ gì, liệu em còn thích anh không?”

Lúc đó cô trả lời: “Cho dù anh là tên ăn mày đầu đường xó chợ, em vẫn thích anh!”

Định nghĩa về tình yêu của thanh niên mười bảy mười tám tuổi vẫn chỉ là thích. Đàm Tĩnh ít tuổi hơn anh, nhưng hôm đó cứ ôm anh như ôm một đứa trẻ mà dỗ dành. Hôm sau anh sốt cao, nhưng cô lại không thể không về trường. Cô đành lấy một cái đĩa, đổ chút nước, cho mấy hạt đậu vào, cười bảo anh: “Bao giờ đậu nảy mầm thì em về.”

Rất nhiều chuyện cũ, những khoảng thời gian bên nhau, những ký ức cả vui lẫn buồn, thì ra tất cả vẫn nguyên vẹn trong tâm trí anh, chưa bao giờ mất đi.

Bao năm nay, mỗi khi ở một mình, anh lại theo thói quen bỏ vài hạt đậu vào một cái đĩa đựng nước, để lên bệ cửa sổ, ngồi nhìn chúng dần nảy mầm. Ban đầu mầm cây trắng trắng mập mập, rồi dần đổi thành màu xanh, cuối cùng sẽ trở nên vừa dài vừa mảnh.

Nỗi xót xa ban đầu cuối cùng đã trở thành tỉnh ngộ. Đàm Tĩnh sẽ không bao giờ quay về nữa, dù anh có chờ đợi thế nào, dù anh có mong chờ ra sao, dù mầm cây mọc dài thế nào chăng nữa. Thậm chí, sự chờ đợi đó ngay từ ban đầu đã là khởi nguồn của một bi kịch. Làm gì có hạt đậu nào sinh trưởng được thành quả đậu khi ngâm trong nước? Chẳng qua nó cũng chỉ có thể mọc mầm, rồi cuối cùng, vì không có cội rễ, không có dinh dưỡng, mà dần dần khô héo đi. Giống như tình yêu của anh và cô vậy, ban đầu khi mới chớm nở, cũng chỉ là niềm mơ ước giản đơn như thế, nhưng nó đã được định sẵn rằng không có kết quả.

Thư Cầm không truy hỏi còn ai biết bí mật này, cũng không hỏi đứa con kia của ông Nhiếp Đông Viễn là người thế nào. Cô biết Nhiếp Vũ Thịnh không cần sự an ủi, anh chỉ cần nơi để trút ra bí mật mà thôi. Khi biết được điều này, chắc chắn anh đã bị tổn thương sâu sắc. Tuy rằng nhìn bề ngoài anh có vẻ lạnh lùng, thanh cao, nhưng thật ra anh lại là người nhạy cảm mà yếu đuối. Anh quá coi trọng tình thân và tình yêu, cũng quá nặng tình, nên chỉ cần tổn thương một lần, cũng như lấy mạng anh rồi.

Trước đây, khi biết được chân tướng, chắc hẳn anh vô cùng khủng hoảng và đau khổ. Người an ủi anh khi ấy có lẽ chính là cô bạn gái trước, người duy nhất từng chia sẻ bí mật này với anh, người duy nhất anh từng toàn tâm toàn ý tin tưởng.

Cũng là người duy nhất mà bao năm nay anh vẫn chưa thể thật sự buông tay.

Thư Cầm chợt cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh thật may mắn, có những người cả đời cũng không gặp được người khiến mình khắc cốt ghi tâm, có người gặp được nhưng rồi càng ngày lại càng xa nhau. Nhiếp Vũ Thịnh thì khác, anh đã chia sẻ mọi điều từ sâu thẳm đáy lòng với người đó, từng yêu một người bằng trọn vẹn con tim, dù rằng cuối cùng bị tổn thương, nhưng anh cũng đã có được một khoảng thời gian không hối tiếc.

Nhiếp Vũ Thịnh im lặng suốt dọc đường về, cuối cùng, trước khi anh xuống xe, cô mới nói: “Anh đừng trách bác trai, bác ấy không có lỗi gì với anh, nhưng lại có lỗi với người con kia.”

“Anh biết.” Nhiếp Vũ Thịnh cười đầy chua xót, “Mọi việc đã qua lâu rồi, thật tình, nói ra được cũng rất nhẹ nhõm. Anh đã giữ chuyện này trong lòng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể trải lòng thổ lộ rồi.”

Thật ra, anh quên mất rằng mình từng nói chuyện này với một người từ nhiều năm trước, nhưng điều đó khác mà, phải không nhỉ? Thư Cầm nghĩ bụng, anh vẫn coi cô là bạn, là tri kỷ nhiều hơn. Còn người kia, lại là một phần của cuộc đời anh. Anh chưa từng coi cô ấy là người ngoài, nên không cảm thấy khó khăn khi chia sẻ những điều đó với cô ấy.

“Anh ngủ sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”

“Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Thư Cầm khởi động xe, lái trở lại đường lớn. Ánh đèn từ những ngôi nhà hai bên đường dần thưa thớt hẳn đi. Thành phố chìm dần vào giấc ngủ, những ngọn đèn màu trên phố vẫn nhấp nháy sáng, nhưng rất nhiều người đã ngủ rồi.

Đèn từ các ngôi nhà dần tắt, xe cộ trên đường cũng ít hơn hẳn. Thư Cầm mở radio, trên đài đang phát một bài tình ca, giọng hát khàn khàn vang lên:

Anh chưa từng kháng cự nổi sức hấp dẫn của em

Dù rằng em chưa từng say đắm anh

Nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhìn em

Tình ý của anh mãi nồng nàn trong ánh mắt

Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng

Mặc cho bản thân ảo tưởng về chúng ta

Rằng em yêu anh, yêu anh đến cùng

Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng

Tin chắc rằng mình thật sự có thể yêu em đắm say…

Cuối cùng cô không nhịn được gọi cho Thịnh Phương Đình: “Tại sao anh lại cho Đàm Tĩnh vay tiền?”

Có lẽ anh đang ở trong phòng bệnh nên trong điện thoại rất yên tĩnh, anh nói: “Giữa đồng nghiệp cũng nên giúp đỡ nhau, hơn nữa cô ấy từng cứu tôi, cô biết mà.”

Thư Cầm nghiến răng: “Anh trở thành người tốt có tấm lòng lương thiện từ bao giờ thế? Lẽ nào anh đã biết từ lâu? Tại sao không cho tôi biết?”

“Tôi cũng chỉ mới phát hiện thôi, dường như cô ấy có mối quan hệ không bình thường với Nhiếp Vũ Thịnh.”

“Ánh mắt anh ấy nhìn Đàm Tĩnh không bình thường, chắc chắn cô ấy là bạn gái cũ của anh ấy. Tôi vừa thăm dò thử, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh chẳng để lộ gì cả.”

“Thư Cầm.” Giọng Thịnh Phương Đình rất bình tĩnh, “Cô đừng nhập tâm quá! Như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm đấy.”

“Không phải anh chưa bao giờ lo lắng tôi sẽ yêu Nhiếp Vũ Thịnh sao?” Thư Cầm mỉa mai, “So với anh ta, đúng là anh còn giống ma quỷ hơn đấy.”

Thịnh Phương Đình khẽ cười, nói: “Ma quỷ và ma quỷ mới bên nhau mãi mãi được. Cô và tôi cùng là một loại người, nên tôi chẳng bao giờ lo cô sẽ yêu một thiên sứ như Nhiếp Vũ Thịnh cả. Vì thế cô cũng đừng lo, tôi và bạn gái của Nhiếp Vũ Thịnh sẽ chẳng có gì đâu.”

Cả đêm Đàm Tĩnh không ngủ được, người nhà bệnh nhân ai nấy đều thể hiện sự hiểu biết của mình. Một bà cụ tốt bụng cho cô biết có thể thuê ghế nằm mà ngủ, nhưng một đêm mất tám mươi tệ, cô tiếc tiền nên đành ghép hai cái ghế lại, nửa nằm nửa ngồi, mơ màng suốt đêm. Cứ cách hai tiếng y tá lại đến xem máy, kiểm tra dưỡng khí và dịch truyền, như thế cô càng không ngủ được, đến tận khi trời tảng sáng mới thiu thiu ngủ được một lúc thì đã nghe thấy ngoài hành lang ồn ào cả lên. Buổi giao ban kiểm tra phòng bệnh sáng, tất cả bác sĩ đều đến.

Hôm nay là Chủ nhật, không phải lịch tổng kiểm tra phòng bệnh, nhưng vừa hay hôm qua Chủ nhiệm Phương mổ một ca đặc biệt, sáng nay đi kiểm tra bệnh nhân sau phẫu thuật như thường lệ. Đã do ông dẫn đoàn, đội ngũ kiểm tra đương nhiên sẽ rất hùng hậu.

Phòng bệnh không rộng, nhiều bác sĩ vào cùng một lúc thế này khiến nhìn đâu cũng thấy áo blouse trắng. Chủ nhiệm Phương xem tình hình của từng bệnh nhân, khi đến Tôn Bình, ông hỏi han rất kỹ. Mọi người đều nơm nớp lo lắng, ai cũng biết chắc chắn Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay sẽ gặp xui xẻo. Chuyện Chủ nhiệm Phương tối qua nổi trận lôi đình bên bàn mổ gần như cả khoa đều đã biết. Sáng nay đi kiểm tra phòng bệnh, hễ gặp bệnh nhân của Nhiếp Vũ Thịnh, Chủ nhiệm Phương lại đích thân hỏi. Quả nhiên, đến một chữ cái La-tinh trong tên thuốc trong lời căn dặn của bác sĩ viết hơi tháu ông cũng không bỏ qua, giáo huấn từ việc viết đơn thuốc có quy phạm, đến sự an toàn khi dùng thuốc trong điều trị. Tuy nhiên ông không hề nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh, cũng chẳng nhìn thẳng vào anh, mọi người đều cúi đầu nghe ông giáo huấn, chẳng ai dám ngắt lời. Cuối cùng, một vị Phó chủ nhiệm khoa Ngoại phải giải vây: “Bệnh nhân giường số 7 bốn giờ sáng nay đã phải đeo máy thở. Chín giờ anh lại có cuộc họp rồi, giờ anh có muốn qua đó xem trước không…”

Dù Chủ nhiệm Phương không nể mặt ai thì cũng phải nể mặt Phó chủ nhiệm. Vì thế ông không nói thêm gì nữa, quay người bước đi, cả đoàn người nối đuôi theo sau. Nhiếp Vũ Thịnh đi cuối hàng, vốn đã ra khỏi phòng bệnh nhưng rồi anh lại quay vào, lấy bút mực trong túi ra, cẩn thận viết lại từng nét trong cái tên La-tinh kia.

Mỗi khi bị ấm ức anh vẫn mím môi lại như đứa trẻ, hai bên khóe miệng hơi cong, nhìn giống như một đĩnh vàng nhỏ cong cong hai bên mép vậy. Đàm Tĩnh đứng từ xa nhìn anh, vừa rồi có đông người, cô cố tình không nhìn anh, nhưng giờ chỉ còn một mình anh, cô muốn tránh cũng không tránh được. Đầu ngón cái của anh bị dính chút mực đen, viết xong, anh vội tìm giấy lau đi nhưng không tìm thấy, liền vào phòng vệ sinh rửa tay, nước chảy rào rào. Khi ra ngoài anh đã vẩy nước rồi, nhưng đầu ngón tay vẫn còn ướt, đành kẹp sổ ghi chép vào cánh tay.

Ngoài hành lang có người hỏi: “Nhiếp Vũ Thịnh đâu? Mau, Chủ nhiệm tìm anh ấy.”

Anh nhanh chóng đi ra, đã ba chục tuổi đầu, vậy mà bước đi vẫn sải dài, nhanh nhẹn như chàng trai mười bảy mười tám, không có cảm giác gấp gáp chỉ thấy rất trẻ con. Đàm Tĩnh thấy chua xót. Chia tay rồi gặp lại, nhưng chưa lần gặp mặt nào lại có ấn tượng như sáng nay. Nhiếp Vũ Thịnh của buổi sáng hôm nay hệt như Nhiếp Vũ Thịnh của mười năm về trước vậy, vẫn là cậu thiếu niên bề ngoài trầm mặc nhưng sâu bên trong lại rất nổi loạn.

Phòng bệnh đã yên tĩnh lại nhưng lòng dạ Đàm Tĩnh vẫn rối bời, cô ngồi xuống, nhìn Tôn Bình đang nằm trên giường, thấy con hít thở rất khó khăn, ngực phập phồng lên xuống, cặp môi tím tái. Đàm Tĩnh cảm thấy mình như một ngọn cây trong bão, cơn bão tố của số mệnh đã quăng quật giày vò cô quá lâu, quá lâu rồi, cô sắp không trụ nổi nữa.

Dù chín giờ phải họp, nhưng sau khi kiểm tra phòng bệnh xong, Chủ nhiệm Phương vẫn dành nửa tiếng quý báu mắng Nhiếp Vũ Thịnh trong văn phòng. Mọi người đi qua văn phòng của ông đều rón rén nhẹ nhàng, chỉ sợ lại gây ra tiếng động khiến Chủ nhiệm Phương nổi giận. Mấy vị tiến sĩ ở bên ngoài đến thở cũng không dám thở mạnh, cắm cúi viết bệnh án, ngay cả y tá trưởng bình thường nhiều lời là vậy mà lúc này miệng cũng như dán băng dính, chẳng nói tiếng nào.

“Có biết vì sao tôi mắng cậu không? Rốt cuộc gần đây cậu làm sao vậy? Đầu óc cứ lơ lửng tận đâu ấy. Đừng tưởng vẫn chưa gây ra lỗi lớn gì, tôi thấy cứ thế này sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện thôi. Cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu cả ngày rầu rĩ đầy tâm sự như vậy là sao? Chúng ta làm bác sĩ, mọi lúc mọi nơi đều phải suy xét vấn đề một cách lý trí, bình tĩnh. Chuyện hôm qua là thế nào? Tôn Bình có quan hệ gì với cậu? Cậu không chi một đồng nào cho thuốc ngoài bảo hiểm, trong khi có những loại bắt buộc phải dùng, bắt buộc cậu hiểu không hả? Cậu tiết kiệm tiền cho bệnh nhân hay là lấy mạng người ta?”

Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh khẽ đáp: “Cháu và đứa trẻ đó… không có quan hệ gì đặc biệt… chỉ là điều kiện gia đình họ không tốt…”

“Không có quan hệ gì đặc biệt mà cậu gọi điện cả vào phòng mổ?” Chủ nhiệm Phương không kìm nổi gầm lên, “Tôi còn tưởng trời sập, cậu gọi tôi đến cứu chứ!”

“Cháu quên mất Chủ nhiệm đang mổ…”

“Quên?” Giọng Chủ nhiệm Phương lại cao lên một bậc, “Cậu còn bảo mình không lơ đãng đi! Cậu đang mổ cũng quên luôn sao? Tôi cho cậu hay, cậu cứ cả ngày nghĩ ngợi lung tung thế này nữa, rồi sẽ có ngày để quên dao mổ trong ngực bệnh nhân! Đừng tưởng quên mình đang làm gì là chuyện nhỏ, như thế là cậu không có y đức!”

Một bác sĩ đang học bồi dưỡng đẩy thiết bị đi tới, đang định gõ cửa thì nghe thấy câu nói cuối cùng, vội giật mình rụt tay về, nhìn sang mấy vị tiến sĩ đang viết bệnh án bên cạnh, thấy họ làm động tác rạch ngang cổ, anh ta giật thót, liền rón rén đẩy thiết bị đi mất.

Cuối cùng, khi đến giờ họp, Chủ nhiệm Phương mới hầm hầm rời khỏi văn phòng, trước khi ra cửa còn buông lại một câu: “Cậu hãy tự kiểm điểm lại đi!”

Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu đi ra. Tiến sĩ Đổng, người nhiều tuổi nhất trong số những người được Chủ nhiệm Phương dẫn dắt, bình thường rất biết quan tâm chăm sóc người khác, vì Nhiếp Vũ Thịnh ít tuổi, lại được Chủ nhiệm Phương đặc biệt ưu ái, nên anh họ Đổng này vẫn luôn coi Nhiếp Vũ Thịnh là sư đệ đồng môn, mà quên mất rằng anh đã có hai học vị, hơn nữa cũng không phải học trò của Chủ nhiệm Phương. Lúc này, tiến sĩ Đổng lại đến an ủi anh: “Có quan tâm đến cậu thì ông ấy mới lo lắng như vậy, nếu đổi là người khác, ông ấy không phí sức thế đâu.”

“Phải rồi.” Tiến sĩ Tiểu Mẫn đẩy gọng kính nói, “Nhiếp sư huynh đừng nản chí, ‘lão yêu’ quý anh nhất đấy. Ông ấy là Phong Thanh Dương, anh là Lệnh Hồ Xung(2), ông ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép đấy thôi!” Lão yêu là biệt hiệu của Chủ nhiệm Phương, cũng chỉ có mấy đệ tử này dám công khai đặt biệt hiệu cho ông như vậy. Chủ nhiệm Phương luôn cho rằng kỹ thuật tốt thì mọi thứ đều tốt, chỉ cần kỹ thuật tốt, thành tích tốt thì ông có thể cưng học trò như ông trời con.

“Tiểu Mẫn, cậu so sánh như thế không đúng rồi. Nếu lão yêu là Phong Thanh Dương, thì Lệnh Hồ Xung nên là Đổng đại sư huynh chứ! Cậu xem anh Đổng điềm đạm lễ độ, rất giống Lệnh Hồ Xung. Còn Nhiếp Vũ Thịnh hấp dẫn phụ nữ thế này, nói thế nào cũng là Dương Quá(3), không phải Lệnh Hồ Xung!”

“Chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung không hấp dẫn phụ nữ ư? Sao Nhậm Doanh Doanh lại sống chết theo anh ta chứ? Hơn nữa sao Nhiếp Vũ Thịnh lại có thể là Dương Quá được? Nếu cậu ta là Dương Quá, không phải chúng ta thành môn hạ của phái Toàn Chân sao? Tôi không muốn cùng một giuộc với bọn đạo sĩ thối đó…”

“Sao Dương Quá lại là môn hạ Toàn Chân? Dương Quá là người của phái Cổ Mộ mới đúng. Nhưng Cổ Mộ cũng không tốt lành gì… toàn những phụ nữ tâm lý biến thái…”

Mấy người mồm năm miệng mười bàn tán cười đùa. Tiến sĩ y học lâm sàng khổ, tiến sĩ y học lâm sàng dưới trướng Chủ nhiệm Phương còn khổ hơn. Những thầy hướng dẫn khác có lẽ còn có thể mắt nhắm mắt mở, tặng quà, lôi kéo quan hệ là được. Nhưng với Chủ nhiệm Phương thì không đủ giỏi đừng hòng tốt nghiệp. Bài tập căng thẳng, ca mổ lại nhiều, vì thế các tiến sĩ đều phải tự tìm niềm vui trong nỗi khổ. Bình thường chỉ cần nghe họ nói linh tinh một lúc, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ thấy nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng hôm nay anh thật sự rất buồn. Chủ nhiệm Phương nói rất đúng, gần đây anh suốt ngày ngẩn ngơ suy nghĩ những gì không biết nữa, phạm lỗi liên tục, cứ thế này thật sự có nguy cơ gây đại họa chứ chẳng chơi.

Thấy anh thất thần, Tiểu Mẫn thông cảm nói: “Nhiếp sư huynh, anh bị lão yêu mắng đến ngớ ngẩn thật rồi…”

“Tiểu Nhiếp đang phiền lòng vì chuyện gia đình.” Anh Đổng ngắt lời Tiểu Mẫn, còn nháy mắt một cái, “Cậu cũng đừng lo lắng, hai chủ nhiệm khoa Gan và khoa U bướu hôm đó cùng đến tìm lão yêu, tôi nghe thấy. Bệnh tình của bác trai thật ra rất khả quan, kiên trì điều trị, mấy năm không thành vấn đề đâu.”

“Cảm ơn anh.” Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh cười méo xẹo, “Cảm ơn mọi người, gần đây quả thực tôi lú lẫn quá!”

“Có ai gặp chuyện này mà không lo lắng chứ.” Anh Đổng vỗ vai anh, “Tôi đổi cho cậu ca trực đêm ngày mai, cậu làm ca sáng cho tôi, gần đây cậu mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ? Ca mổ tuần trước suýt nữa thì tôi cắt nhầm mạch máu, may mà cậu nhanh tay ngăn lại, nếu không lão yêu biết sẽ phanh thây tôi mất. Đại ân đại đức đó tôi chỉ đổi cho cậu một ca sáng, thế là quá hời rồi.”

Hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn ca mổ, anh ăn trưa một mình ở nhà ăn, lại gặp Vương Vũ Linh đến mua cơm. Đây là nhà ăn bệnh viện, mua ở đây phải quẹt thẻ nội bộ, xem ra cô đã đến nhầm. Vương Vũ Linh xếp hàng cả nửa ngày trời mới biết mình nhầm, đang định đi thì Nhiếp Vũ Thịnh đứng dậy mua giùm cô hai suất.

“Một suất trứng xốt cà chua.” Anh nói với người bên trong cửa sổ rồi quay sang hỏi Vương Vũ Linh, “Cô ăn gì?”

“Thịt xào rau cần.”

“Một suất thịt xào rau cần nữa.”

Vương Vũ Linh cho suất cơm trứng xốt cà chua vào một hộp cơm mới, còn suất kia cô ăn tại nhà ăn luôn. Thấy bên cạnh Nhiếp Vũ Thịnh có chỗ trống, cô liền ngồi xuống, khiến các y tá quanh đó ra sức xì xào bàn tán. Rất nhiều người thích nhìn Nhiếp Vũ Thịnh ăn cơm, nhưng rất ít y tá dám ngồi đối diện với anh. Anh quá lạnh lùng, lúc nào cũng giữ thái độ xa cách, vẻ mặt nhất mực lãnh đạm nghiêm túc, dường như tay anh không cầm đũa mà cầm dao mổ, trước mặt anh cũng không phải cơm mà là bệnh nhân trên bàn mổ vậy. Vì thế dù các y tá hết sức hâm mộ anh nhưng rất ít khi dám tới ngồi cùng bàn. Vương Vũ Linh không thấy vậy, cô thấy Nhiếp Vũ Thịnh quẹt thẻ mua cơm giúp mình, rõ ràng là người tốt, bèn lấy ra chút tiền đưa cho anh: “Cảm ơn anh, bác sĩ Nhiếp!”

“Không cần khách sáo.”

Vương Vũ Linh thấy anh không nhận tiền, đành đặt trên bàn. Cô nghĩ, bác sĩ thật cẩn thận, tiền bẩn lắm mà, đương nhiên anh không muốn dùng tay cầm tiền khi đang ăn. Cô vừa ăn vừa hỏi Nhiếp Vũ Thịnh: “Sao anh biết tôi muốn mua cơm trứng xốt cà chua?”

“Hôm qua tôi thấy cô mua cơm.”

“À, đúng rồi!” Vương Vũ Linh chợt hiểu.

Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu ăn, lòng thầm rủa chính mình. Sáng nay bị Chủ nhiệm Phương mắng té tát, anh đã quyết tâm kiểm điểm bản thân, vậy mà vừa nhìn thấy Vương Vũ Linh đứng đó, anh lại lập tức tới quẹt thẻ giúp. Mình mất trí rồi! Giờ anh không chỉ thấy Đàm Tĩnh là lú lẫn mà gặp người có liên quan đến cô anh cũng lú lẫn, cứ thế này sao được chứ?

Vương Vũ Linh thu hết can đảm hỏi anh: “Bác sĩ Nhiếp, tôi là bạn… của mẹ Tôn Bình, bệnh nhân nằm giường số 39 ấy. Bệnh tình của Tôn Bình… rốt cuộc thế nào…”

“Phải mổ càng sớm càng tốt.”

“Thế chi phí mổ mất bao nhiêu?”

“Gần chục vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tỉ mẩn nhặt cọng hành trong bát canh ra, nói, “Tình hình bệnh nhân hiện giờ không ổn định, rủi ro cao, chưa biết chừng sau khi mổ còn phải vào ICU, chi phí khá cao.”

Vương Vũ Linh nói: “Hôm nay tôi xem tin tức, nghe nói đứa trẻ bị đưa đến viện hôm qua đã được một vị tiên sinh họ Nhiếp ủng hộ mười vạn, ông ấy còn nói sẽ chịu chi phí sau đó nữa… Các y tá nói đó là bố anh, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đông Viễn. Gia cảnh của Tôn Bình tôi biết, họ không thể lấy đâu ra cả chục vạn để làm phẫu thuật…”

Nhiếp Vũ Thịnh buông đũa, dửng dưng hỏi: “Cô muốn nói gì?”

“Bác sĩ Nhiếp, anh là người tốt, có thể nói với viện trưởng tìm giúp cho Tôn Bình người nào đó ủng hộ tiền, cứu nó… hoặc anh nói với ông Nhiếp…”

“Bệnh viện không phải tổ chức từ thiện, cũng không phải ai cũng được quyên góp tiền. Khoa Tim có hơn hai trăm bệnh nhân, khoa Nhi còn có mười mấy đứa trẻ bị bệnh tim, ngoài một tổ chức từ thiện hỗ trợ phẫu thuật tim cho trẻ nông thôn ra, không còn bất cứ tổ chức xã hội nào có kế hoạch quyên tiền nữa. Xin lỗi cô Vương, tôi không giúp được.”

Vương Vũ Linh nói: “Nhưng đứa trẻ hôm qua…”

“Đứa trẻ đó được người ta quyên tiền cho là vì ảnh hưởng của thời sự, bố tôi vừa hay xem được tin tức nên động lòng trắc ẩn. Còn trường hợp như Tôn Bình bệnh viện không còn cách nào, tôi cũng vậy. Tôi sẽ không vì bệnh nhân của mình mà yêu cầu bố quyên tiền đâu, ông ấy là ông ấy, tôi là tôi.” Ngừng một chút, anh nói, “Huống hồ tôi đã nói chuyện với mẹ Tôn Bình, có phương án hỗ trợ phẫu thuật của công ty CM, có điều phương án này yêu cầu sử dụng huyết quản nhân tạo của CM, nhưng mẹ bệnh nhân vẫn chưa đồng ý nên chưa thực hiện được.”

Vương Vũ Linh không biết tại sao Đàm Tĩnh lại không đồng ý, vì thế khi mang cơm về phòng bệnh, cô liền hỏi chuyện này. Đàm Tĩnh đáp: “Rủi ro quá lớn, hơn 50%.”

Lúc này Vương Vũ Linh mới hiểu ra, cũng không biết nên nói gì, chỉ nhìn Đàm Tĩnh dùng đũa khều khều mấy hạt cơm trong bát. Vương Vũ Linh thở dài: “Bác sĩ Nhiếp đúng là người tốt. Cơm này là anh ấy mua cho tớ đấy. Có ông bố giàu có thế mà anh ấy chẳng ra vẻ chút nào. Nhưng hễ cứ nhắc đến chuyện Chủ tịch Nhiếp quyên tiền là anh ấy đanh mặt lại, có vẻ không vui. Ài, Đàm Tĩnh, Tôn Bình nhà chúng ta không may mắn được như con nhà người ta. Con nhà người ta gặp chuyện, bố của bác sĩ Nhiếp quyên liền mười vạn, còn nói bệnh viện cứ cố gắng chữa trị, ông ấy sẽ lo hết chi phí sau này. Chuyện như vậy sao chúng ta không gặp được chứ…”

Đàm Tĩnh cúi đầu, ngón tay cầm đũa hơi run rẩy, mãi một lúc lâu cô mới nghe thấy mình khó nhọc nói: “Tự tớ gây ra, không trách ai được.”

“Nói gì thế Đàm Tĩnh?” Vương Vũ Linh không nghe rõ, cô nói, “Cứ vo ve như muỗi ấy.”

“Không có gì.” Đàm Tĩnh gắng lấy lại tinh thần, “Tớ phải qua chỗ Giám đốc Thịnh xem sao. Mai là thứ hai, chắc chắn công ty sẽ có rất nhiều email, tớ phải đến đó xem anh ấy cần giúp gì không. Cậu trông Tôn Bình giúp tớ một lát nhé.”

“Được rồi.”

“Nếu nó tỉnh dậy thì gọi cho tớ.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Đàm Tĩnh đi đến cuối hành lang, ở đó có một phòng vệ sinh công cộng, rất ít người dùng, vì phòng bệnh bây giờ hầu như đều có phòng vệ sinh riêng. Phòng vệ sinh này ngoại trừ thỉnh thoảng có nhân viên bệnh viện sử dụng, còn thì rất ít người vào. Lúc Đàm Tĩnh bước vào, bên trong không có ai cả, cô bèn trốn trong đó khóc một trận thoải mái.

Phải mất bao nhiêu nước mắt mới vơi được nỗi đau đè nặng trong lòng? Phải mất bao nhiêu nước mắt mới gột sạch được niềm hối hận khi xưa? Thật sự cô thấy mình đã sai, cô hoàn toàn không có khả năng cho con một cuộc sống tốt đẹp, vậy mà lại đưa nó đến thế giới này để nó vừa sinh ra đã phải chịu khổ, đến bây giờ vẫn hôn mê trong phòng bệnh. Bệnh tật không đánh gục được cô, lúc khó khăn nhất cô cũng đã cắn răng vượt qua, nhưng bây giờ số mệnh sắp quật ngã cô rồi.

Cô không thể chống chọi nổi nữa.

Khi vào phòng vệ sinh, Nhiếp Vũ Thịnh loáng thoáng nghe thấy bên kia vách có tiếng khóc, là tiếng phụ nữ, khóc rất kìm nén, rất đau đớn. Trong bệnh viện thường xuyên có người khóc, đặc biệt là nửa đêm, khi anh lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi phòng mổ cấp cứu, nghe thấy tiếng nức nở của người nhà bệnh nhân, anh thường có ảo giác rằng, người đang khóc đó chính là Đàm Tĩnh của anh.

Vì tiếng khóc của Đàm Tĩnh cũng kìm nén giống như vậy, ngay việc khóc thật to lên cô cũng không biết, chỉ biết nấc lên từng tiếng. Rất lâu sau anh mới ép mình thay đổi được phán đoán sai lầm đó, bởi mỗi lần đi ngang qua người nhà bệnh nhân, anh lại ép mình nhìn, nhìn cho rõ đó không phải Đàm Tĩnh. Chiêu đó tuy tàn nhẫn nhưng rất hiệu quả, khiến anh có thể lập tức tỉnh táo lại, gặp bất cứ ai khóc anh cũng phải ép bản thân đưa mắt nhìn. Nhiếp Vũ Thịnh thấy mình lại mất trí rồi, con trai Đàm Tĩnh đã trở thành bệnh nhân của anh, đang nằm trong phòng bệnh tim khoa Ngoại, nên cả ngày anh cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Anh bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, đến phòng trực ban kéo y tá trưởng sang một bên, nói: “Cô bảo người vào phòng vệ sinh đi, có một người phụ nữ đang khóc trong đó, tôi sợ xảy ra chuyện.”

Y tá trưởng cũng sợ xảy ra chuyện, trước đây từng có bệnh nhân nhảy lầu khiến cả bệnh viện nháo nhào, tuy không phải sự cố y học nhưng cũng khiến từ trên xuống dưới nơm nớp mấy tháng liền, nên bệnh viện đề phòng chuyện này rất nghiêm ngặt, phòng hành chính đã đổi hết tất cả cửa sổ trong phòng bệnh và hành lang sang loại chỉ mở được một khe nhỏ, bên ngoài cửa sổ có thêm song sắt, nói với bên ngoài là lưới chống trộm, thật ra, cao thế này trộm trèo không nổi, là đề phòng người nhảy lầu mà thôi.

Vì thế khi nghe Nhiếp Vũ Thịnh nói vậy, y tá trưởng liền đích thân đến đó. Mãi lâu sau mới quay lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ lắc đầu thở dài. Nhiếp Vũ Thịnh hỏi: “Thế nào?”

“Là người nhà của bệnh nhân anh, đứa trẻ giường 39 ấy, cô ấy trốn một mình trong đó ngồi khóc. Thấy tôi vào, cô ta vội vàng lau nước mắt làm như không có chuyện gì. Tội nghiệp quá, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông, phải khuyên nhủ mãi mới về đấy.”

Người nhà bệnh nhân giường 39… Nhiếp Vũ Thịnh phải mất hai giây mới hiểu ra người mà y tá trưởng nói là ai, nhất thời sững người.

Rất nhiều lần khi người khác khóc lóc, anh toàn lo đó là Đàm Tĩnh. Nhưng đến khi Đàm Tĩnh thật sự khóc thì anh lại không nhận ra. Rốt cuộc thời gian đã đánh cắp mất điều gì… mà khiến khoảng cách giữa họ trở nên xa xôi, lạ lẫm như vậy… Mãi lâu sau anh mới lên tiếng: “Giờ cô ấy ở đâu?”

“Cô ấy nói muốn đi thăm đồng nghiệp cũng ở bệnh viện này. Tôi thấy cô ấy vào thang máy.” Y tá trưởng nói, “Chắc không sao đâu.”

Nhiếp Vũ Thịnh biết chắc hẳn cô đi thăm Thịnh Phương Đình, cảm xúc lại trở nên phức tạp. Anh bước tới cửa sổ nhìn xuống, phòng bệnh tim khoa Ngoại ở tầng 30, quá cao, từ đây trông xuống mọi người bên dưới chỉ như những chấm nhỏ li ti, đâu thể nhận ra ai là Đàm Tĩnh?

Anh nghĩ, có lẽ mãi mãi mình sẽ thế này, đứng ở một nơi xa xôi, không sao lại gần, cũng không thể lại gần, nhìn về một hướng, ngóng chờ sự xuất hiện của cô, nhưng khi cô thật sự xuất hiện, anh có thể sẽ không nhận ra cô nữa, vì khoảng cách giữa hai người quá xa, quá xa.

Thịnh Phương Đình đang trả lời thư thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài hành lang. Anh đã phân biệt được tiếng bước chân của Đàm Tĩnh và các y tá, vì Đàm Tĩnh bước rất nhẹ. Bệnh nhân cùng phòng với anh xuất viện rồi, giờ chỉ còn mình anh trong phòng, khi xử lý công việc anh sẽ bảo hộ lý Tiểu Phùng xuống vườn hoa nghỉ ngơi, như vậy phòng bệnh lại càng yên tĩnh. Anh nhấp vào nút gửi thư, rồi gập notebook vào. Quả nhiên Đàm Tĩnh xuất hiện ở cửa phòng, tinh thần cô không được tốt lắm, quanh mắt có quầng thâm, nhưng cô vẫn gượng cười: “Giám đốc Thịnh, hôm nay anh thấy thế nào?”

“Rất khỏe, bác sĩ nói tuần sau tôi xuất viện được rồi.” Thịnh Phương Đình hỏi, “Bình Bình thế nào rồi? Cô cứ chăm sóc cháu cho tốt, không phải qua đây, ở đây có Tiểu Phùng rồi, cậu ấy rất cẩn thận.”

Nhắc đến Tôn Bình, Đàm Tĩnh không cười nổi nữa, hàng lông mày cau lại: “Bình Bình vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói nó quá yếu nên bị hôn mê.” Cô nói, “Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi ý anh. Kiến thức và tầm nhìn của anh đều cao hơn tôi, tôi cũng chẳng còn thân thích bạn bè nào có thể bàn bạc cả nên muốn đến hỏi anh.”

“Cô cứ nói, giúp được chắc chắn tôi sẽ giúp.”

Đàm Tĩnh lưỡng lự một chút rồi hỏi: “Anh đã bao giờ gặp chuyện đặc biệt khó xử chưa?”

“Đương nhiên là rồi. Cuộc đời không thể cứ là màu hồng mãi, ai cũng có lúc gặp khó khăn.”

“Thế anh đã bao giờ hận ai chưa? Vô cùng, vô cùng hận… Vì thế đã làm một việc vốn không nên làm.”

“Tôi là người bình thường, cũng có lúc căm hận, cũng từng làm việc không nên làm.” Thịnh Phương Đình nói, “Thật ra ai cũng có lúc mắc lỗi, ai cũng có thể làm những việc không nên làm. Chúng ta là người thường, không phải thánh nhân, làm sai cũng là chuyện thường mà.”

Đàm Tĩnh khẽ thở dài, cúi đầu nói: “Nhưng hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Bất cứ chuyện gì cũng không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng đâu.” Thịnh Phương Đình nói, “Khi mới đến Thượng Hải làm việc, tôi đã phạm phải một lỗi đặc biệt, đặc biệt nghiêm trọng, khiến các nhà cung ứng của cả khu vực Thái Bình Dương nhận một cái báo giá sai. Tôi nghĩ thế là hết, chắc chắn sẽ bị công ty đuổi việc, nhưng thực tế tôi đã lập tức báo cáo lỗi của mình cho cấp trên, cứ thế cấp này báo lên cấp kia, thậm chí kinh động tới tận Phó tổng giám đốc khu vực Thái Bình Dương. Cuối cùng công ty cho tôi một cơ hội, trong nửa tháng tôi đã bay tới mười sáu nước để xin lỗi từng nhà cung ứng, đồng thời ký kết hợp đồng mới. Sau khi về Thượng Hải tôi còn bị trừ ba tháng lương. Nhưng kết quả tôi đạt được sau đó rất tuyệt vời, công ty quyết định giữ tôi lại. Không lâu sau tôi thăng chức, vì tôi từng gặp tất cả các nhà cung ứng, hơn nữa quan hệ hợp tác sau đó cũng rất tốt. Trời không tuyệt đường của ai, cô đừng nghiêm trọng hóa lỗi lầm, Tái ông mất ngựa chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Đàm Tĩnh thất thần, thật ra Thịnh Phương Đình cũng không nghĩ mình lại kể chuyện đó cho cô nghe. Có lẽ vì bộ dạng Đàm Tĩnh hôm nay quá đỗi bơ vơ, không nơi nương tựa, khiến anh cảm thấy mình nhất định phải nói gì đó để cổ vũ cô, có lẽ bệnh tình của con trai đã thật sự quật ngã cô rồi.

Cuối cùng Đàm Tĩnh ngẩng lên, hỏi: “Nếu có hai sự lựa chọn, một sẽ làm tổn thương rất nhiều người, lựa chọn kia cũng làm tổn thương rất nhiều người…”

“Người ta vẫn nói hãy chọn cách tổn thương ít hơn, trong công ty cũng vậy, cái nào tạo ít tổn thất hơn thì ta sẽ chọn cái đó.”

Anh cố ý nhấn mạnh là trong công ty, Đàm Tĩnh thoáng ngẩn người, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, nói: “Giám đốc Thịnh, cảm ơn anh, tôi biết nên làm gì rồi.”

Thịnh Phương Đình nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Trước khi quyết định việc gì quan trọng, cô phải thật nghiêm túc suy xét tất cả các vấn đề có thể xảy ra. Còn khi đã quyết định, dù kết quả không lý tưởng thì cũng đừng hối hận, vì cô đã cố gắng hết sức rồi.”

“Cảm ơn anh, Giám đốc Thịnh.”

“Không có gì.”

“Còn nữa… từ tuần sau, tôi muốn nghỉ một tuần…”

Thịnh Phương Đình biết cô phải ở viện chăm con, liền nói: “Không sao, tuần sau tôi vẫn ở viện, chắc chắn công ty sẽ sắp xếp cô tiếp tục chăm sóc cho tôi. Như vậy không coi là nghỉ, nếu công ty gọi đến, tôi sẽ sắp xếp.”

Đàm Tĩnh vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh.”

Sau khi Đàm Tĩnh đi, Thịnh Phương Đình lại mở notebook ra, rốt cuộc người phụ nữ này muốn hỏi điều gì nhỉ? Anh biết cô đã quyết định một điều rất quan trọng, nhưng rốt cuộc nó là gì? Thịnh Phương Đình nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ mà thất thần, anh bắt đầu tò mò về mọi điều của Đàm Tĩnh, đặc biệt là khi phát hiện ra cô có liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh. Thật ra nhìn bề ngoài cô có vẻ yếu đuối, nhưng bên trong lại rất cố chấp, rất kiên cường. Có lẽ cuộc đời đã đem lại cho cô rất nhiều khó khăn, nhưng dường như cô chưa bao giờ gục ngã. Có điều hai hôm nay trông cô vô cùng tiều tụy, tựa hồ những đòn nặng nề của số phận đã khiến cô chao đảo sắp ngã quỵ.

Thịnh Phương Đình thở dài, có lẽ đây chính là người phụ nữ có con. Người phụ nữ đã có con không bao giờ bị quật ngã, trừ phi con họ xảy ra chuyện.

Tinh thần ông Nhiếp Đông Viễn khá tốt, có điều các loại trị liệu khiến sắc mặt của ông tái đi, tóc bắt đầu rụng, không ăn uống được gì. Gặp con trai, ông rất vui, thấy anh dẫn theo Thư Cầm ông lại càng vui hơn: “Tiểu Thư, sao lại mang hộp giữ nhiệt thế kia, đem gì ngon cho bác à?”

“Bác phải ăn kiêng mà, cháu không dám mang gì vào, sợ bác sĩ lại vứt đi. Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay tăng ca nên cháu đem chút bánh chẻo cho anh ấy.”

“Cháu đừng đối tốt với thằng bé này quá, cứ thế nó sẽ không biết điều đâu. Lần sau gói bánh chẻo nhớ phần bác một nửa, bác sĩ bảo bác ăn được bánh chẻo.”

Thư Cầm cười nhận lời, Nhiếp Vũ Thịnh ra ngoài nói vài câu với bác sĩ trực ban, rồi quay lại xem số liệu về bệnh trạng của bố. Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Đừng xem nữa, bố anh không chết trong một sớm một chiều được đâu. Hơn nữa đây đâu phải chuyên khoa của anh, đọc thì hiểu gì chứ?”

“Những thứ chung chung con vẫn hiểu được.” Nhiếp Vũ Thịnh đặt bản báo cáo kiểm tra về chỗ cũ, bình thản đáp.

Phòng của bố anh là phòng VIP, rất rộng, điều kiện cũng rất tốt. Ti vi tinh thể lỏng treo trên tường đang phát tin tức, vừa hay có tin về đứa bé bị ngã trong công trường chiều nay, đưa đến bệnh viện mổ mất bảy tám tiếng, hiện giờ đã vào ICU(1).

Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Ủa, đó không phải bệnh viện này sao? Nhà đó trông con thế nào vậy? Sao lại đưa nó đến công trường? Xảy ra chuyện như vậy rất nguy hiểm. Tôi phải gọi cho Tổng giám đốc bất động sản bên ấy, công trường của chúng ta không thể để xảy ra chuyện đó được.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Con cái của những công nhân xuất thân nông thôn đến kỳ nghỉ hè không có nơi nào để đi cả. Nhưng đúng là có vấn đề trong khâu quản lý ở công trường, không nên để trẻ chưa thành niên vào trong, lại không đội mũ bảo hiểm, ngã như vậy làm tổn thương rất nhiều bộ phận trong cơ thể, đầu cũng bị thương ngoài da, cả khoa Ngoại đều tất bật suốt buổi chiều vì đứa trẻ đó. Phần tim do con phụ trách bị một sợi sắt cắm vào, dịch lên vài mi li mét có lẽ không còn mạng nữa rồi.”

Ông Nhiếp Đông Viễn chau mày: “Vết thương đó có lành được không?”

“Còn phải trông vào may mắn nữa, nếu vượt qua được đêm nay, chưa biết chừng tình hình sẽ lạc quan hơn.”

Ti vi lại nói có người trong bệnh viện đang quyên góp tiền cho đứa bé, ông Nhiếp Đông Viễn sực nhớ ra: “Viện phí của đứa bé đó là bao nhiêu?”

“Không biết nữa, ICU đắt như thế, xem nó phải ở bao lâu, lại cộng thêm phí mổ cấp cứu, chắc cũng đến hơn hai vạn.”

“Anh đi nói với bố mẹ của đứa bé, viện phí bố trả, cứ yên tâm điều trị.”

Nhiếp Vũ Thịnh kinh ngạc nhìn bố mình. Ông Nhiếp Đông Viễn cũng không phải chưa từng làm từ thiện, tập đoàn Đông Viễn từng quyên tiền xây hơn chục trường tiểu học ở những vùng nghèo đói khó khăn, còn đưa cả phóng viên theo đến vùng núi phía Tây Nam Quý Châu làm từ thiện. Có điều, thực lòng ông chẳng mấy quan tâm tới việc làm từ thiện, nguyên nhân ông ủng hộ các hoạt động từ thiện rất đơn giản, một là để xây dựng hình ảnh cho công ty, hai là nhằm được giảm thuế hợp pháp.

“Sống đến ngày hôm nay mới hiểu tiền là gì, mệnh là gì.” Ông Nhiếp Đông Viễn dường như rất thương cảm, “Chẳng biết bố có sống được đến lúc nhìn thấy mặt cháu không, cứu mạng con người ta coi như tích chút đức.”

Thư Cầm vội nói: “Bác đừng bi quan như vậy, thật ra chuyên gia cũng nói rồi mà, nếu chịu khó kiêng khem, giữ vững hiệu quả điều trị thì sống thêm tám đến mười năm nữa là bình thường. Khoa học bây giờ phát triển như thế, trong nước ngoài nước có biết bao nhiêu loại thuốc, bác điều trị vài năm chưa biết chừng, thế giới lại phát minh ra loại thuốc mới, có thể trị khỏi hoàn toàn.”

Ông Nhiếp Đông Viễn nói: “Không phải bác giục các con kết hôn đâu.” Đoạn ông thở dài, “Chỉ là số mệnh rồi cũng đến lúc kết thúc, không thể miễn cưỡng được. Trước đây bác luôn cho rằng mình hơn người, dù có già cũng không đến nỗi hồ đồ như người ta. Giờ mới biết, thì ra mình đã già thật rồi, suy nghĩ cũng giống hệt người khác. Một người có thể sống đến già, sau khi nghỉ hưu thì ở nhà rảnh rang trông cháu, mới đúng là hạnh phúc.”

Nhiếp Vũ Thịnh không thể không chen vào: “Bố đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, phối hợp điều trị cho tốt, tuần sau còn phải họp hội đồng quản trị đấy.”

“Đúng rồi.” Ông Nhiếp Đông Viễn lấy lại tinh thần, “Anh làm hai việc này cho bố: một là gọi điện cho Tổng giám đốc Tưởng bên bất động sản; hai là gọi cho Thư ký Trương bảo cậu ấy đến bệnh viện nộp viện phí cho đứa bé kia.”

Từ sau khi bị bệnh, thỉnh thoảng ông cũng sai Nhiếp Vũ Thịnh làm một vài việc, phần lớn là những việc nhỏ nhặt thế này. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Con không có số của Tổng giám đốc Tưởng.”

“Thư ký Trương có, anh gọi cho cậu ấy trước đi.”

Thư ký Trương vô cùng nhanh nhẹn, vừa nhận được điện của Nhiếp Vũ Thịnh liền đi ngay đến bệnh viện, thay mặt ông Nhiếp Đông Viễn góp mười vạn cho đứa trẻ kia, gửi vào tài khoản bệnh viện coi như tiền đặt cọc nằm viện, còn nói những chi phí tiếp theo sẽ do quỹ từ thiện của tập đoàn Đông Viễn phụ trách. Người nhà đứa bé cảm ơn rối rít, Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nhìn cảnh tượng đó nên đã tránh đi từ sớm, không hề lộ diện. Ông Nhiếp Đông Viễn đương nhiên càng không thể lộ diện.

Nhưng sau khi làm xong các việc đó, Thư ký Trương vẫn đến phòng bệnh của ông Nhiếp Đông Viễn đưa cho Nhiếp Vũ Thịnh một cuốn sổ địa chỉ: “Đây là cách thức liên lạc với tổng giám đốc tất cả các công ty trực thuộc tập đoàn, cùng các quan chức quản lý cấp cao và cấp trung của tập đoàn.”

“Đưa tôi làm gì?”

“Ông Nhiếp đang ốm, lại nằm ở viện của cậu, có những lúc tôi không ở bên cạnh, nếu ông ấy muốn gọi điện thoại thì tìm cậu sẽ tiện hơn.”

“Được rồi.” Nhiếp Vũ Thịnh cũng không bận tâm nhiều, liền nhận lấy.

“Còn nữa, ông Nhiếp nói phải gọi điện cho Tổng giám đốc Tưởng, cậu đừng quên.”

“Tôi biết rồi.”

Nhiếp Vũ Thịnh thấy chuyện này cũng không có gì to tát, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền gọi cho Tổng giám đốc Tưởng bên bất động sản, truyền đạt lại ý của ông Nhiếp Đông Viễn. Tổng giám đốc Tưởng trong điện thoại rất khách khí, hứa ngày mai sẽ triệu tập cuộc họp khẩn cấp, thông báo cho các công ty con trên toàn quốc cùng với bên B giám sát đơn vị thi công thanh tra công trường, quy phạm chế độ, tổ chức tháng an toàn. Nói xong việc công, ông ta lại hỏi thăm tình hình ông Nhiếp Đông Viễn, an ủi Nhiếp Vũ Thịnh vài câu rồi mới ngắt máy.

Khi Nhiếp Vũ Thịnh rời khỏi bệnh viện thì đã là lúc phòng bệnh tắt đèn. Trên xe, Thư Cầm không kìm được phì cười thành tiếng. Nhiếp Vũ Thịnh không hiểu, hỏi: “Em cười gì vậy?”

“Em cười anh là Tôn Ngộ Không, làm thế nào cũng chẳng thoát khỏi bàn tay Phật Tổ Như Lai.”

“Em muốn nói bố anh?”

“Đúng thế.” Thư Cầm nhìn anh cười, “Bác bảo anh gọi điện thoại là anh gọi, anh có bao giờ nghĩ mình gọi với thân phận gì không?”

“Còn thân phận gì được nữa, không phải con trai ông ấy sao?”

“Em đoán… ông Tưởng kia rất khách sáo với anh.”

“Cấp dưới của bố anh lúc nào cũng khách sáo với anh.”

“Tối nay lại khác, anh không thấy ông ấy đặc biệt khách sáo sao?”

Nhiếp Vũ Thịnh nghĩ một lát rồi nói: “Đặc biệt khách sáo thì không. Nhưng ông ta nói sẽ làm cái gì mà tháng an toàn ở các công trường của công ty con trên toàn quốc, hỏi ý anh thế nào. Anh chẳng hiểu gì về ngành của họ, căn bản không hiểu tại sao lại hỏi ý kiến anh, chỉ bảo ông ta cứ tự liệu mà làm.”

“Thái tử gia ơi là thái tử gia, người ta coi anh là người kế nhiệm ghế Chủ tịch Hội đồng quản trị rồi, đương nhiên sẽ hỏi ý kiến của anh về phương án họ đưa ra. Anh còn bảo cứ liệu mà làm, gặp phải ông chủ như anh thì người ta xui xẻo rồi.”

“Anh chỉ thay mặt bố gọi cho ông ta…”

“Người ta coi anh là thái tử giám quốc rồi, anh vẫn còn lơ ngơ thế à.”

“Bố anh đã bảo ông sẽ không ép anh tiếp nhận sự nghiệp.”

“Thế anh định làm gì với cả cái tập đoàn Đông Viễn đây? Đó là công ty đã lên sàn chứng khoán, nói một câu không phải, nhỡ chẳng may bác gặp chuyện gì, quyền sở hữu cổ phần đều thuộc về anh, đến lúc đó anh định thế nào? Không lẽ anh nói với tất cả cổ đông là, tôi không hiểu gì cả, cũng không muốn quản, các anh cứ liệu mà làm à?”

“Nghĩ một cách lạc quan thì ít nhất trong mấy năm nữa sẽ không xảy ra chuyện đó.”

“Vì thế trong mấy năm này, bác trai sẽ dần dần dẫn anh vào vị trí quản lý. Nhiếp Vũ Thịnh, anh chấp nhận số phận đi, ai bảo anh là con trai độc nhất chứ?”

“Anh không phải con độc nhất, bố anh còn một người con nữa. Vì thế anh vẫn luôn cho rằng mình không thể tha thứ cho ông ấy được.”

Thư Cầm kinh ngạc, sững người ra.

“Anh chưa kể với em… Thật ra ngoài em, anh mới chỉ nói cho một người thôi.”

Nhiếp Vũ Thịnh bất giác siết chặt vô lăng, như thể thứ anh đang bóp chặt không phải vô lăng mà là cổ họng của vận mệnh. Trong đêm mưa bão mười năm trước, anh bỏ nhà đi tìm Đàm Tĩnh giữa mưa to gió lớn. Lúc đó anh có cảm giác mình đã bị cả thế giới bỏ rơi. Những đứa trẻ lớn lên trong gia đình chỉ có bố hoặc mẹ thường rất nhạy cảm với gia đình, với tình yêu thương từ bố mẹ. Đó cũng là lý do tại sao ban đầu anh lại tiếp cận Đàm Tĩnh. Vì cô cũng lớn lên trong gia đình chỉ có mẹ.

Đàm Tĩnh mở cửa nhìn thấy anh, ánh mắt đó cả đời này anh cũng không quên được. Cô kéo anh vào nhà, lấy khăn lau tóc cho anh, quần áo anh đã ướt nhẹp dính chặt vào người, lạnh đến mức toàn thân run rẩy. Anh hỏi: “Đàm Tĩnh, nếu anh không có bất cứ thứ gì, liệu em còn thích anh không?”

Lúc đó cô trả lời: “Cho dù anh là tên ăn mày đầu đường xó chợ, em vẫn thích anh!”

Định nghĩa về tình yêu của thanh niên mười bảy mười tám tuổi vẫn chỉ là thích. Đàm Tĩnh ít tuổi hơn anh, nhưng hôm đó cứ ôm anh như ôm một đứa trẻ mà dỗ dành. Hôm sau anh sốt cao, nhưng cô lại không thể không về trường. Cô đành lấy một cái đĩa, đổ chút nước, cho mấy hạt đậu vào, cười bảo anh: “Bao giờ đậu nảy mầm thì em về.”

Rất nhiều chuyện cũ, những khoảng thời gian bên nhau, những ký ức cả vui lẫn buồn, thì ra tất cả vẫn nguyên vẹn trong tâm trí anh, chưa bao giờ mất đi.

Bao năm nay, mỗi khi ở một mình, anh lại theo thói quen bỏ vài hạt đậu vào một cái đĩa đựng nước, để lên bệ cửa sổ, ngồi nhìn chúng dần nảy mầm. Ban đầu mầm cây trắng trắng mập mập, rồi dần đổi thành màu xanh, cuối cùng sẽ trở nên vừa dài vừa mảnh.

Nỗi xót xa ban đầu cuối cùng đã trở thành tỉnh ngộ. Đàm Tĩnh sẽ không bao giờ quay về nữa, dù anh có chờ đợi thế nào, dù anh có mong chờ ra sao, dù mầm cây mọc dài thế nào chăng nữa. Thậm chí, sự chờ đợi đó ngay từ ban đầu đã là khởi nguồn của một bi kịch. Làm gì có hạt đậu nào sinh trưởng được thành quả đậu khi ngâm trong nước? Chẳng qua nó cũng chỉ có thể mọc mầm, rồi cuối cùng, vì không có cội rễ, không có dinh dưỡng, mà dần dần khô héo đi. Giống như tình yêu của anh và cô vậy, ban đầu khi mới chớm nở, cũng chỉ là niềm mơ ước giản đơn như thế, nhưng nó đã được định sẵn rằng không có kết quả.

Thư Cầm không truy hỏi còn ai biết bí mật này, cũng không hỏi đứa con kia của ông Nhiếp Đông Viễn là người thế nào. Cô biết Nhiếp Vũ Thịnh không cần sự an ủi, anh chỉ cần nơi để trút ra bí mật mà thôi. Khi biết được điều này, chắc chắn anh đã bị tổn thương sâu sắc. Tuy rằng nhìn bề ngoài anh có vẻ lạnh lùng, thanh cao, nhưng thật ra anh lại là người nhạy cảm mà yếu đuối. Anh quá coi trọng tình thân và tình yêu, cũng quá nặng tình, nên chỉ cần tổn thương một lần, cũng như lấy mạng anh rồi.

Trước đây, khi biết được chân tướng, chắc hẳn anh vô cùng khủng hoảng và đau khổ. Người an ủi anh khi ấy có lẽ chính là cô bạn gái trước, người duy nhất từng chia sẻ bí mật này với anh, người duy nhất anh từng toàn tâm toàn ý tin tưởng.

Cũng là người duy nhất mà bao năm nay anh vẫn chưa thể thật sự buông tay.

Thư Cầm chợt cảm thấy Nhiếp Vũ Thịnh thật may mắn, có những người cả đời cũng không gặp được người khiến mình khắc cốt ghi tâm, có người gặp được nhưng rồi càng ngày lại càng xa nhau. Nhiếp Vũ Thịnh thì khác, anh đã chia sẻ mọi điều từ sâu thẳm đáy lòng với người đó, từng yêu một người bằng trọn vẹn con tim, dù rằng cuối cùng bị tổn thương, nhưng anh cũng đã có được một khoảng thời gian không hối tiếc.

Nhiếp Vũ Thịnh im lặng suốt dọc đường về, cuối cùng, trước khi anh xuống xe, cô mới nói: “Anh đừng trách bác trai, bác ấy không có lỗi gì với anh, nhưng lại có lỗi với người con kia.”

“Anh biết.” Nhiếp Vũ Thịnh cười đầy chua xót, “Mọi việc đã qua lâu rồi, thật tình, nói ra được cũng rất nhẹ nhõm. Anh đã giữ chuyện này trong lòng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể trải lòng thổ lộ rồi.”

Thật ra, anh quên mất rằng mình từng nói chuyện này với một người từ nhiều năm trước, nhưng điều đó khác mà, phải không nhỉ? Thư Cầm nghĩ bụng, anh vẫn coi cô là bạn, là tri kỷ nhiều hơn. Còn người kia, lại là một phần của cuộc đời anh. Anh chưa từng coi cô ấy là người ngoài, nên không cảm thấy khó khăn khi chia sẻ những điều đó với cô ấy.

“Anh ngủ sớm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá!”

“Ngủ ngon!”

“Ngủ ngon!”

Thư Cầm khởi động xe, lái trở lại đường lớn. Ánh đèn từ những ngôi nhà hai bên đường dần thưa thớt hẳn đi. Thành phố chìm dần vào giấc ngủ, những ngọn đèn màu trên phố vẫn nhấp nháy sáng, nhưng rất nhiều người đã ngủ rồi.

Đèn từ các ngôi nhà dần tắt, xe cộ trên đường cũng ít hơn hẳn. Thư Cầm mở radio, trên đài đang phát một bài tình ca, giọng hát khàn khàn vang lên:

Anh chưa từng kháng cự nổi sức hấp dẫn của em

Dù rằng em chưa từng say đắm anh

Nhưng anh vẫn luôn mỉm cười nhìn em

Tình ý của anh mãi nồng nàn trong ánh mắt

Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng

Mặc cho bản thân ảo tưởng về chúng ta

Rằng em yêu anh, yêu anh đến cùng

Lần đầu tiên trong đời anh gạt bỏ sự cẩn trọng

Tin chắc rằng mình thật sự có thể yêu em đắm say…

Cuối cùng cô không nhịn được gọi cho Thịnh Phương Đình: “Tại sao anh lại cho Đàm Tĩnh vay tiền?”

Có lẽ anh đang ở trong phòng bệnh nên trong điện thoại rất yên tĩnh, anh nói: “Giữa đồng nghiệp cũng nên giúp đỡ nhau, hơn nữa cô ấy từng cứu tôi, cô biết mà.”

Thư Cầm nghiến răng: “Anh trở thành người tốt có tấm lòng lương thiện từ bao giờ thế? Lẽ nào anh đã biết từ lâu? Tại sao không cho tôi biết?”

“Tôi cũng chỉ mới phát hiện thôi, dường như cô ấy có mối quan hệ không bình thường với Nhiếp Vũ Thịnh.”

“Ánh mắt anh ấy nhìn Đàm Tĩnh không bình thường, chắc chắn cô ấy là bạn gái cũ của anh ấy. Tôi vừa thăm dò thử, nhưng Nhiếp Vũ Thịnh chẳng để lộ gì cả.”

“Thư Cầm.” Giọng Thịnh Phương Đình rất bình tĩnh, “Cô đừng nhập tâm quá! Như vậy sẽ khiến tôi hiểu nhầm đấy.”

“Không phải anh chưa bao giờ lo lắng tôi sẽ yêu Nhiếp Vũ Thịnh sao?” Thư Cầm mỉa mai, “So với anh ta, đúng là anh còn giống ma quỷ hơn đấy.”

Thịnh Phương Đình khẽ cười, nói: “Ma quỷ và ma quỷ mới bên nhau mãi mãi được. Cô và tôi cùng là một loại người, nên tôi chẳng bao giờ lo cô sẽ yêu một thiên sứ như Nhiếp Vũ Thịnh cả. Vì thế cô cũng đừng lo, tôi và bạn gái của Nhiếp Vũ Thịnh sẽ chẳng có gì đâu.”

Cả đêm Đàm Tĩnh không ngủ được, người nhà bệnh nhân ai nấy đều thể hiện sự hiểu biết của mình. Một bà cụ tốt bụng cho cô biết có thể thuê ghế nằm mà ngủ, nhưng một đêm mất tám mươi tệ, cô tiếc tiền nên đành ghép hai cái ghế lại, nửa nằm nửa ngồi, mơ màng suốt đêm. Cứ cách hai tiếng y tá lại đến xem máy, kiểm tra dưỡng khí và dịch truyền, như thế cô càng không ngủ được, đến tận khi trời tảng sáng mới thiu thiu ngủ được một lúc thì đã nghe thấy ngoài hành lang ồn ào cả lên. Buổi giao ban kiểm tra phòng bệnh sáng, tất cả bác sĩ đều đến.

Hôm nay là Chủ nhật, không phải lịch tổng kiểm tra phòng bệnh, nhưng vừa hay hôm qua Chủ nhiệm Phương mổ một ca đặc biệt, sáng nay đi kiểm tra bệnh nhân sau phẫu thuật như thường lệ. Đã do ông dẫn đoàn, đội ngũ kiểm tra đương nhiên sẽ rất hùng hậu.

Phòng bệnh không rộng, nhiều bác sĩ vào cùng một lúc thế này khiến nhìn đâu cũng thấy áo blouse trắng. Chủ nhiệm Phương xem tình hình của từng bệnh nhân, khi đến Tôn Bình, ông hỏi han rất kỹ. Mọi người đều nơm nớp lo lắng, ai cũng biết chắc chắn Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay sẽ gặp xui xẻo. Chuyện Chủ nhiệm Phương tối qua nổi trận lôi đình bên bàn mổ gần như cả khoa đều đã biết. Sáng nay đi kiểm tra phòng bệnh, hễ gặp bệnh nhân của Nhiếp Vũ Thịnh, Chủ nhiệm Phương lại đích thân hỏi. Quả nhiên, đến một chữ cái La-tinh trong tên thuốc trong lời căn dặn của bác sĩ viết hơi tháu ông cũng không bỏ qua, giáo huấn từ việc viết đơn thuốc có quy phạm, đến sự an toàn khi dùng thuốc trong điều trị. Tuy nhiên ông không hề nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh, cũng chẳng nhìn thẳng vào anh, mọi người đều cúi đầu nghe ông giáo huấn, chẳng ai dám ngắt lời. Cuối cùng, một vị Phó chủ nhiệm khoa Ngoại phải giải vây: “Bệnh nhân giường số 7 bốn giờ sáng nay đã phải đeo máy thở. Chín giờ anh lại có cuộc họp rồi, giờ anh có muốn qua đó xem trước không…”

Dù Chủ nhiệm Phương không nể mặt ai thì cũng phải nể mặt Phó chủ nhiệm. Vì thế ông không nói thêm gì nữa, quay người bước đi, cả đoàn người nối đuôi theo sau. Nhiếp Vũ Thịnh đi cuối hàng, vốn đã ra khỏi phòng bệnh nhưng rồi anh lại quay vào, lấy bút mực trong túi ra, cẩn thận viết lại từng nét trong cái tên La-tinh kia.

Mỗi khi bị ấm ức anh vẫn mím môi lại như đứa trẻ, hai bên khóe miệng hơi cong, nhìn giống như một đĩnh vàng nhỏ cong cong hai bên mép vậy. Đàm Tĩnh đứng từ xa nhìn anh, vừa rồi có đông người, cô cố tình không nhìn anh, nhưng giờ chỉ còn một mình anh, cô muốn tránh cũng không tránh được. Đầu ngón cái của anh bị dính chút mực đen, viết xong, anh vội tìm giấy lau đi nhưng không tìm thấy, liền vào phòng vệ sinh rửa tay, nước chảy rào rào. Khi ra ngoài anh đã vẩy nước rồi, nhưng đầu ngón tay vẫn còn ướt, đành kẹp sổ ghi chép vào cánh tay.

Ngoài hành lang có người hỏi: “Nhiếp Vũ Thịnh đâu? Mau, Chủ nhiệm tìm anh ấy.”

Anh nhanh chóng đi ra, đã ba chục tuổi đầu, vậy mà bước đi vẫn sải dài, nhanh nhẹn như chàng trai mười bảy mười tám, không có cảm giác gấp gáp chỉ thấy rất trẻ con. Đàm Tĩnh thấy chua xót. Chia tay rồi gặp lại, nhưng chưa lần gặp mặt nào lại có ấn tượng như sáng nay. Nhiếp Vũ Thịnh của buổi sáng hôm nay hệt như Nhiếp Vũ Thịnh của mười năm về trước vậy, vẫn là cậu thiếu niên bề ngoài trầm mặc nhưng sâu bên trong lại rất nổi loạn.

Phòng bệnh đã yên tĩnh lại nhưng lòng dạ Đàm Tĩnh vẫn rối bời, cô ngồi xuống, nhìn Tôn Bình đang nằm trên giường, thấy con hít thở rất khó khăn, ngực phập phồng lên xuống, cặp môi tím tái. Đàm Tĩnh cảm thấy mình như một ngọn cây trong bão, cơn bão tố của số mệnh đã quăng quật giày vò cô quá lâu, quá lâu rồi, cô sắp không trụ nổi nữa.

Dù chín giờ phải họp, nhưng sau khi kiểm tra phòng bệnh xong, Chủ nhiệm Phương vẫn dành nửa tiếng quý báu mắng Nhiếp Vũ Thịnh trong văn phòng. Mọi người đi qua văn phòng của ông đều rón rén nhẹ nhàng, chỉ sợ lại gây ra tiếng động khiến Chủ nhiệm Phương nổi giận. Mấy vị tiến sĩ ở bên ngoài đến thở cũng không dám thở mạnh, cắm cúi viết bệnh án, ngay cả y tá trưởng bình thường nhiều lời là vậy mà lúc này miệng cũng như dán băng dính, chẳng nói tiếng nào.

“Có biết vì sao tôi mắng cậu không? Rốt cuộc gần đây cậu làm sao vậy? Đầu óc cứ lơ lửng tận đâu ấy. Đừng tưởng vẫn chưa gây ra lỗi lớn gì, tôi thấy cứ thế này sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện thôi. Cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Cậu cả ngày rầu rĩ đầy tâm sự như vậy là sao? Chúng ta làm bác sĩ, mọi lúc mọi nơi đều phải suy xét vấn đề một cách lý trí, bình tĩnh. Chuyện hôm qua là thế nào? Tôn Bình có quan hệ gì với cậu? Cậu không chi một đồng nào cho thuốc ngoài bảo hiểm, trong khi có những loại bắt buộc phải dùng, bắt buộc cậu hiểu không hả? Cậu tiết kiệm tiền cho bệnh nhân hay là lấy mạng người ta?”

Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh khẽ đáp: “Cháu và đứa trẻ đó… không có quan hệ gì đặc biệt… chỉ là điều kiện gia đình họ không tốt…”

“Không có quan hệ gì đặc biệt mà cậu gọi điện cả vào phòng mổ?” Chủ nhiệm Phương không kìm nổi gầm lên, “Tôi còn tưởng trời sập, cậu gọi tôi đến cứu chứ!”

“Cháu quên mất Chủ nhiệm đang mổ…”

“Quên?” Giọng Chủ nhiệm Phương lại cao lên một bậc, “Cậu còn bảo mình không lơ đãng đi! Cậu đang mổ cũng quên luôn sao? Tôi cho cậu hay, cậu cứ cả ngày nghĩ ngợi lung tung thế này nữa, rồi sẽ có ngày để quên dao mổ trong ngực bệnh nhân! Đừng tưởng quên mình đang làm gì là chuyện nhỏ, như thế là cậu không có y đức!”

Một bác sĩ đang học bồi dưỡng đẩy thiết bị đi tới, đang định gõ cửa thì nghe thấy câu nói cuối cùng, vội giật mình rụt tay về, nhìn sang mấy vị tiến sĩ đang viết bệnh án bên cạnh, thấy họ làm động tác rạch ngang cổ, anh ta giật thót, liền rón rén đẩy thiết bị đi mất.

Cuối cùng, khi đến giờ họp, Chủ nhiệm Phương mới hầm hầm rời khỏi văn phòng, trước khi ra cửa còn buông lại một câu: “Cậu hãy tự kiểm điểm lại đi!”

Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu đi ra. Tiến sĩ Đổng, người nhiều tuổi nhất trong số những người được Chủ nhiệm Phương dẫn dắt, bình thường rất biết quan tâm chăm sóc người khác, vì Nhiếp Vũ Thịnh ít tuổi, lại được Chủ nhiệm Phương đặc biệt ưu ái, nên anh họ Đổng này vẫn luôn coi Nhiếp Vũ Thịnh là sư đệ đồng môn, mà quên mất rằng anh đã có hai học vị, hơn nữa cũng không phải học trò của Chủ nhiệm Phương. Lúc này, tiến sĩ Đổng lại đến an ủi anh: “Có quan tâm đến cậu thì ông ấy mới lo lắng như vậy, nếu đổi là người khác, ông ấy không phí sức thế đâu.”

“Phải rồi.” Tiến sĩ Tiểu Mẫn đẩy gọng kính nói, “Nhiếp sư huynh đừng nản chí, ‘lão yêu’ quý anh nhất đấy. Ông ấy là Phong Thanh Dương, anh là Lệnh Hồ Xung(2), ông ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép đấy thôi!” Lão yêu là biệt hiệu của Chủ nhiệm Phương, cũng chỉ có mấy đệ tử này dám công khai đặt biệt hiệu cho ông như vậy. Chủ nhiệm Phương luôn cho rằng kỹ thuật tốt thì mọi thứ đều tốt, chỉ cần kỹ thuật tốt, thành tích tốt thì ông có thể cưng học trò như ông trời con.

“Tiểu Mẫn, cậu so sánh như thế không đúng rồi. Nếu lão yêu là Phong Thanh Dương, thì Lệnh Hồ Xung nên là Đổng đại sư huynh chứ! Cậu xem anh Đổng điềm đạm lễ độ, rất giống Lệnh Hồ Xung. Còn Nhiếp Vũ Thịnh hấp dẫn phụ nữ thế này, nói thế nào cũng là Dương Quá(3), không phải Lệnh Hồ Xung!”

“Chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung không hấp dẫn phụ nữ ư? Sao Nhậm Doanh Doanh lại sống chết theo anh ta chứ? Hơn nữa sao Nhiếp Vũ Thịnh lại có thể là Dương Quá được? Nếu cậu ta là Dương Quá, không phải chúng ta thành môn hạ của phái Toàn Chân sao? Tôi không muốn cùng một giuộc với bọn đạo sĩ thối đó…”

“Sao Dương Quá lại là môn hạ Toàn Chân? Dương Quá là người của phái Cổ Mộ mới đúng. Nhưng Cổ Mộ cũng không tốt lành gì… toàn những phụ nữ tâm lý biến thái…”

Mấy người mồm năm miệng mười bàn tán cười đùa. Tiến sĩ y học lâm sàng khổ, tiến sĩ y học lâm sàng dưới trướng Chủ nhiệm Phương còn khổ hơn. Những thầy hướng dẫn khác có lẽ còn có thể mắt nhắm mắt mở, tặng quà, lôi kéo quan hệ là được. Nhưng với Chủ nhiệm Phương thì không đủ giỏi đừng hòng tốt nghiệp. Bài tập căng thẳng, ca mổ lại nhiều, vì thế các tiến sĩ đều phải tự tìm niềm vui trong nỗi khổ. Bình thường chỉ cần nghe họ nói linh tinh một lúc, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ thấy nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng hôm nay anh thật sự rất buồn. Chủ nhiệm Phương nói rất đúng, gần đây anh suốt ngày ngẩn ngơ suy nghĩ những gì không biết nữa, phạm lỗi liên tục, cứ thế này thật sự có nguy cơ gây đại họa chứ chẳng chơi.

Thấy anh thất thần, Tiểu Mẫn thông cảm nói: “Nhiếp sư huynh, anh bị lão yêu mắng đến ngớ ngẩn thật rồi…”

“Tiểu Nhiếp đang phiền lòng vì chuyện gia đình.” Anh Đổng ngắt lời Tiểu Mẫn, còn nháy mắt một cái, “Cậu cũng đừng lo lắng, hai chủ nhiệm khoa Gan và khoa U bướu hôm đó cùng đến tìm lão yêu, tôi nghe thấy. Bệnh tình của bác trai thật ra rất khả quan, kiên trì điều trị, mấy năm không thành vấn đề đâu.”

“Cảm ơn anh.” Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh cười méo xẹo, “Cảm ơn mọi người, gần đây quả thực tôi lú lẫn quá!”

“Có ai gặp chuyện này mà không lo lắng chứ.” Anh Đổng vỗ vai anh, “Tôi đổi cho cậu ca trực đêm ngày mai, cậu làm ca sáng cho tôi, gần đây cậu mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ? Ca mổ tuần trước suýt nữa thì tôi cắt nhầm mạch máu, may mà cậu nhanh tay ngăn lại, nếu không lão yêu biết sẽ phanh thây tôi mất. Đại ân đại đức đó tôi chỉ đổi cho cậu một ca sáng, thế là quá hời rồi.”

Hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn ca mổ, anh ăn trưa một mình ở nhà ăn, lại gặp Vương Vũ Linh đến mua cơm. Đây là nhà ăn bệnh viện, mua ở đây phải quẹt thẻ nội bộ, xem ra cô đã đến nhầm. Vương Vũ Linh xếp hàng cả nửa ngày trời mới biết mình nhầm, đang định đi thì Nhiếp Vũ Thịnh đứng dậy mua giùm cô hai suất.

“Một suất trứng xốt cà chua.” Anh nói với người bên trong cửa sổ rồi quay sang hỏi Vương Vũ Linh, “Cô ăn gì?”

“Thịt xào rau cần.”

“Một suất thịt xào rau cần nữa.”

Vương Vũ Linh cho suất cơm trứng xốt cà chua vào một hộp cơm mới, còn suất kia cô ăn tại nhà ăn luôn. Thấy bên cạnh Nhiếp Vũ Thịnh có chỗ trống, cô liền ngồi xuống, khiến các y tá quanh đó ra sức xì xào bàn tán. Rất nhiều người thích nhìn Nhiếp Vũ Thịnh ăn cơm, nhưng rất ít y tá dám ngồi đối diện với anh. Anh quá lạnh lùng, lúc nào cũng giữ thái độ xa cách, vẻ mặt nhất mực lãnh đạm nghiêm túc, dường như tay anh không cầm đũa mà cầm dao mổ, trước mặt anh cũng không phải cơm mà là bệnh nhân trên bàn mổ vậy. Vì thế dù các y tá hết sức hâm mộ anh nhưng rất ít khi dám tới ngồi cùng bàn. Vương Vũ Linh không thấy vậy, cô thấy Nhiếp Vũ Thịnh quẹt thẻ mua cơm giúp mình, rõ ràng là người tốt, bèn lấy ra chút tiền đưa cho anh: “Cảm ơn anh, bác sĩ Nhiếp!”

“Không cần khách sáo.”

Vương Vũ Linh thấy anh không nhận tiền, đành đặt trên bàn. Cô nghĩ, bác sĩ thật cẩn thận, tiền bẩn lắm mà, đương nhiên anh không muốn dùng tay cầm tiền khi đang ăn. Cô vừa ăn vừa hỏi Nhiếp Vũ Thịnh: “Sao anh biết tôi muốn mua cơm trứng xốt cà chua?”

“Hôm qua tôi thấy cô mua cơm.”

“À, đúng rồi!” Vương Vũ Linh chợt hiểu.

Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu ăn, lòng thầm rủa chính mình. Sáng nay bị Chủ nhiệm Phương mắng té tát, anh đã quyết tâm kiểm điểm bản thân, vậy mà vừa nhìn thấy Vương Vũ Linh đứng đó, anh lại lập tức tới quẹt thẻ giúp. Mình mất trí rồi! Giờ anh không chỉ thấy Đàm Tĩnh là lú lẫn mà gặp người có liên quan đến cô anh cũng lú lẫn, cứ thế này sao được chứ?

Vương Vũ Linh thu hết can đảm hỏi anh: “Bác sĩ Nhiếp, tôi là bạn… của mẹ Tôn Bình, bệnh nhân nằm giường số 39 ấy. Bệnh tình của Tôn Bình… rốt cuộc thế nào…”

“Phải mổ càng sớm càng tốt.”

“Thế chi phí mổ mất bao nhiêu?”

“Gần chục vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tỉ mẩn nhặt cọng hành trong bát canh ra, nói, “Tình hình bệnh nhân hiện giờ không ổn định, rủi ro cao, chưa biết chừng sau khi mổ còn phải vào ICU, chi phí khá cao.”

Vương Vũ Linh nói: “Hôm nay tôi xem tin tức, nghe nói đứa trẻ bị đưa đến viện hôm qua đã được một vị tiên sinh họ Nhiếp ủng hộ mười vạn, ông ấy còn nói sẽ chịu chi phí sau đó nữa… Các y tá nói đó là bố anh, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Đông Viễn. Gia cảnh của Tôn Bình tôi biết, họ không thể lấy đâu ra cả chục vạn để làm phẫu thuật…”

Nhiếp Vũ Thịnh buông đũa, dửng dưng hỏi: “Cô muốn nói gì?”

“Bác sĩ Nhiếp, anh là người tốt, có thể nói với viện trưởng tìm giúp cho Tôn Bình người nào đó ủng hộ tiền, cứu nó… hoặc anh nói với ông Nhiếp…”

“Bệnh viện không phải tổ chức từ thiện, cũng không phải ai cũng được quyên góp tiền. Khoa Tim có hơn hai trăm bệnh nhân, khoa Nhi còn có mười mấy đứa trẻ bị bệnh tim, ngoài một tổ chức từ thiện hỗ trợ phẫu thuật tim cho trẻ nông thôn ra, không còn bất cứ tổ chức xã hội nào có kế hoạch quyên tiền nữa. Xin lỗi cô Vương, tôi không giúp được.”

Vương Vũ Linh nói: “Nhưng đứa trẻ hôm qua…”

“Đứa trẻ đó được người ta quyên tiền cho là vì ảnh hưởng của thời sự, bố tôi vừa hay xem được tin tức nên động lòng trắc ẩn. Còn trường hợp như Tôn Bình bệnh viện không còn cách nào, tôi cũng vậy. Tôi sẽ không vì bệnh nhân của mình mà yêu cầu bố quyên tiền đâu, ông ấy là ông ấy, tôi là tôi.” Ngừng một chút, anh nói, “Huống hồ tôi đã nói chuyện với mẹ Tôn Bình, có phương án hỗ trợ phẫu thuật của công ty CM, có điều phương án này yêu cầu sử dụng huyết quản nhân tạo của CM, nhưng mẹ bệnh nhân vẫn chưa đồng ý nên chưa thực hiện được.”

Vương Vũ Linh không biết tại sao Đàm Tĩnh lại không đồng ý, vì thế khi mang cơm về phòng bệnh, cô liền hỏi chuyện này. Đàm Tĩnh đáp: “Rủi ro quá lớn, hơn 50%.”

Lúc này Vương Vũ Linh mới hiểu ra, cũng không biết nên nói gì, chỉ nhìn Đàm Tĩnh dùng đũa khều khều mấy hạt cơm trong bát. Vương Vũ Linh thở dài: “Bác sĩ Nhiếp đúng là người tốt. Cơm này là anh ấy mua cho tớ đấy. Có ông bố giàu có thế mà anh ấy chẳng ra vẻ chút nào. Nhưng hễ cứ nhắc đến chuyện Chủ tịch Nhiếp quyên tiền là anh ấy đanh mặt lại, có vẻ không vui. Ài, Đàm Tĩnh, Tôn Bình nhà chúng ta không may mắn được như con nhà người ta. Con nhà người ta gặp chuyện, bố của bác sĩ Nhiếp quyên liền mười vạn, còn nói bệnh viện cứ cố gắng chữa trị, ông ấy sẽ lo hết chi phí sau này. Chuyện như vậy sao chúng ta không gặp được chứ…”

Đàm Tĩnh cúi đầu, ngón tay cầm đũa hơi run rẩy, mãi một lúc lâu cô mới nghe thấy mình khó nhọc nói: “Tự tớ gây ra, không trách ai được.”

“Nói gì thế Đàm Tĩnh?” Vương Vũ Linh không nghe rõ, cô nói, “Cứ vo ve như muỗi ấy.”

“Không có gì.” Đàm Tĩnh gắng lấy lại tinh thần, “Tớ phải qua chỗ Giám đốc Thịnh xem sao. Mai là thứ hai, chắc chắn công ty sẽ có rất nhiều email, tớ phải đến đó xem anh ấy cần giúp gì không. Cậu trông Tôn Bình giúp tớ một lát nhé.”

“Được rồi.”

“Nếu nó tỉnh dậy thì gọi cho tớ.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Đàm Tĩnh đi đến cuối hành lang, ở đó có một phòng vệ sinh công cộng, rất ít người dùng, vì phòng bệnh bây giờ hầu như đều có phòng vệ sinh riêng. Phòng vệ sinh này ngoại trừ thỉnh thoảng có nhân viên bệnh viện sử dụng, còn thì rất ít người vào. Lúc Đàm Tĩnh bước vào, bên trong không có ai cả, cô bèn trốn trong đó khóc một trận thoải mái.

Phải mất bao nhiêu nước mắt mới vơi được nỗi đau đè nặng trong lòng? Phải mất bao nhiêu nước mắt mới gột sạch được niềm hối hận khi xưa? Thật sự cô thấy mình đã sai, cô hoàn toàn không có khả năng cho con một cuộc sống tốt đẹp, vậy mà lại đưa nó đến thế giới này để nó vừa sinh ra đã phải chịu khổ, đến bây giờ vẫn hôn mê trong phòng bệnh. Bệnh tật không đánh gục được cô, lúc khó khăn nhất cô cũng đã cắn răng vượt qua, nhưng bây giờ số mệnh sắp quật ngã cô rồi.

Cô không thể chống chọi nổi nữa.

Khi vào phòng vệ sinh, Nhiếp Vũ Thịnh loáng thoáng nghe thấy bên kia vách có tiếng khóc, là tiếng phụ nữ, khóc rất kìm nén, rất đau đớn. Trong bệnh viện thường xuyên có người khóc, đặc biệt là nửa đêm, khi anh lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi phòng mổ cấp cứu, nghe thấy tiếng nức nở của người nhà bệnh nhân, anh thường có ảo giác rằng, người đang khóc đó chính là Đàm Tĩnh của anh.

Vì tiếng khóc của Đàm Tĩnh cũng kìm nén giống như vậy, ngay việc khóc thật to lên cô cũng không biết, chỉ biết nấc lên từng tiếng. Rất lâu sau anh mới ép mình thay đổi được phán đoán sai lầm đó, bởi mỗi lần đi ngang qua người nhà bệnh nhân, anh lại ép mình nhìn, nhìn cho rõ đó không phải Đàm Tĩnh. Chiêu đó tuy tàn nhẫn nhưng rất hiệu quả, khiến anh có thể lập tức tỉnh táo lại, gặp bất cứ ai khóc anh cũng phải ép bản thân đưa mắt nhìn. Nhiếp Vũ Thịnh thấy mình lại mất trí rồi, con trai Đàm Tĩnh đã trở thành bệnh nhân của anh, đang nằm trong phòng bệnh tim khoa Ngoại, nên cả ngày anh cũng không biết mình nghĩ gì nữa. Anh bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, đến phòng trực ban kéo y tá trưởng sang một bên, nói: “Cô bảo người vào phòng vệ sinh đi, có một người phụ nữ đang khóc trong đó, tôi sợ xảy ra chuyện.”

Y tá trưởng cũng sợ xảy ra chuyện, trước đây từng có bệnh nhân nhảy lầu khiến cả bệnh viện nháo nhào, tuy không phải sự cố y học nhưng cũng khiến từ trên xuống dưới nơm nớp mấy tháng liền, nên bệnh viện đề phòng chuyện này rất nghiêm ngặt, phòng hành chính đã đổi hết tất cả cửa sổ trong phòng bệnh và hành lang sang loại chỉ mở được một khe nhỏ, bên ngoài cửa sổ có thêm song sắt, nói với bên ngoài là lưới chống trộm, thật ra, cao thế này trộm trèo không nổi, là đề phòng người nhảy lầu mà thôi.

Vì thế khi nghe Nhiếp Vũ Thịnh nói vậy, y tá trưởng liền đích thân đến đó. Mãi lâu sau mới quay lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Nhiếp Vũ Thịnh, chỉ lắc đầu thở dài. Nhiếp Vũ Thịnh hỏi: “Thế nào?”

“Là người nhà của bệnh nhân anh, đứa trẻ giường 39 ấy, cô ấy trốn một mình trong đó ngồi khóc. Thấy tôi vào, cô ta vội vàng lau nước mắt làm như không có chuyện gì. Tội nghiệp quá, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông, phải khuyên nhủ mãi mới về đấy.”

Người nhà bệnh nhân giường 39… Nhiếp Vũ Thịnh phải mất hai giây mới hiểu ra người mà y tá trưởng nói là ai, nhất thời sững người.

Rất nhiều lần khi người khác khóc lóc, anh toàn lo đó là Đàm Tĩnh. Nhưng đến khi Đàm Tĩnh thật sự khóc thì anh lại không nhận ra. Rốt cuộc thời gian đã đánh cắp mất điều gì… mà khiến khoảng cách giữa họ trở nên xa xôi, lạ lẫm như vậy… Mãi lâu sau anh mới lên tiếng: “Giờ cô ấy ở đâu?”

“Cô ấy nói muốn đi thăm đồng nghiệp cũng ở bệnh viện này. Tôi thấy cô ấy vào thang máy.” Y tá trưởng nói, “Chắc không sao đâu.”

Nhiếp Vũ Thịnh biết chắc hẳn cô đi thăm Thịnh Phương Đình, cảm xúc lại trở nên phức tạp. Anh bước tới cửa sổ nhìn xuống, phòng bệnh tim khoa Ngoại ở tầng 30, quá cao, từ đây trông xuống mọi người bên dưới chỉ như những chấm nhỏ li ti, đâu thể nhận ra ai là Đàm Tĩnh?

Anh nghĩ, có lẽ mãi mãi mình sẽ thế này, đứng ở một nơi xa xôi, không sao lại gần, cũng không thể lại gần, nhìn về một hướng, ngóng chờ sự xuất hiện của cô, nhưng khi cô thật sự xuất hiện, anh có thể sẽ không nhận ra cô nữa, vì khoảng cách giữa hai người quá xa, quá xa.

Thịnh Phương Đình đang trả lời thư thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ngoài hành lang. Anh đã phân biệt được tiếng bước chân của Đàm Tĩnh và các y tá, vì Đàm Tĩnh bước rất nhẹ. Bệnh nhân cùng phòng với anh xuất viện rồi, giờ chỉ còn mình anh trong phòng, khi xử lý công việc anh sẽ bảo hộ lý Tiểu Phùng xuống vườn hoa nghỉ ngơi, như vậy phòng bệnh lại càng yên tĩnh. Anh nhấp vào nút gửi thư, rồi gập notebook vào. Quả nhiên Đàm Tĩnh xuất hiện ở cửa phòng, tinh thần cô không được tốt lắm, quanh mắt có quầng thâm, nhưng cô vẫn gượng cười: “Giám đốc Thịnh, hôm nay anh thấy thế nào?”

“Rất khỏe, bác sĩ nói tuần sau tôi xuất viện được rồi.” Thịnh Phương Đình hỏi, “Bình Bình thế nào rồi? Cô cứ chăm sóc cháu cho tốt, không phải qua đây, ở đây có Tiểu Phùng rồi, cậu ấy rất cẩn thận.”

Nhắc đến Tôn Bình, Đàm Tĩnh không cười nổi nữa, hàng lông mày cau lại: “Bình Bình vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ nói nó quá yếu nên bị hôn mê.” Cô nói, “Thật ra tôi có chuyện muốn hỏi ý anh. Kiến thức và tầm nhìn của anh đều cao hơn tôi, tôi cũng chẳng còn thân thích bạn bè nào có thể bàn bạc cả nên muốn đến hỏi anh.”

“Cô cứ nói, giúp được chắc chắn tôi sẽ giúp.”

Đàm Tĩnh lưỡng lự một chút rồi hỏi: “Anh đã bao giờ gặp chuyện đặc biệt khó xử chưa?”

“Đương nhiên là rồi. Cuộc đời không thể cứ là màu hồng mãi, ai cũng có lúc gặp khó khăn.”

“Thế anh đã bao giờ hận ai chưa? Vô cùng, vô cùng hận… Vì thế đã làm một việc vốn không nên làm.”

“Tôi là người bình thường, cũng có lúc căm hận, cũng từng làm việc không nên làm.” Thịnh Phương Đình nói, “Thật ra ai cũng có lúc mắc lỗi, ai cũng có thể làm những việc không nên làm. Chúng ta là người thường, không phải thánh nhân, làm sai cũng là chuyện thường mà.”

Đàm Tĩnh khẽ thở dài, cúi đầu nói: “Nhưng hậu quả rất nghiêm trọng.”

“Bất cứ chuyện gì cũng không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng đâu.” Thịnh Phương Đình nói, “Khi mới đến Thượng Hải làm việc, tôi đã phạm phải một lỗi đặc biệt, đặc biệt nghiêm trọng, khiến các nhà cung ứng của cả khu vực Thái Bình Dương nhận một cái báo giá sai. Tôi nghĩ thế là hết, chắc chắn sẽ bị công ty đuổi việc, nhưng thực tế tôi đã lập tức báo cáo lỗi của mình cho cấp trên, cứ thế cấp này báo lên cấp kia, thậm chí kinh động tới tận Phó tổng giám đốc khu vực Thái Bình Dương. Cuối cùng công ty cho tôi một cơ hội, trong nửa tháng tôi đã bay tới mười sáu nước để xin lỗi từng nhà cung ứng, đồng thời ký kết hợp đồng mới. Sau khi về Thượng Hải tôi còn bị trừ ba tháng lương. Nhưng kết quả tôi đạt được sau đó rất tuyệt vời, công ty quyết định giữ tôi lại. Không lâu sau tôi thăng chức, vì tôi từng gặp tất cả các nhà cung ứng, hơn nữa quan hệ hợp tác sau đó cũng rất tốt. Trời không tuyệt đường của ai, cô đừng nghiêm trọng hóa lỗi lầm, Tái ông mất ngựa chưa chắc đã là chuyện xấu.”

Đàm Tĩnh thất thần, thật ra Thịnh Phương Đình cũng không nghĩ mình lại kể chuyện đó cho cô nghe. Có lẽ vì bộ dạng Đàm Tĩnh hôm nay quá đỗi bơ vơ, không nơi nương tựa, khiến anh cảm thấy mình nhất định phải nói gì đó để cổ vũ cô, có lẽ bệnh tình của con trai đã thật sự quật ngã cô rồi.

Cuối cùng Đàm Tĩnh ngẩng lên, hỏi: “Nếu có hai sự lựa chọn, một sẽ làm tổn thương rất nhiều người, lựa chọn kia cũng làm tổn thương rất nhiều người…”

“Người ta vẫn nói hãy chọn cách tổn thương ít hơn, trong công ty cũng vậy, cái nào tạo ít tổn thất hơn thì ta sẽ chọn cái đó.”

Anh cố ý nhấn mạnh là trong công ty, Đàm Tĩnh thoáng ngẩn người, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, nói: “Giám đốc Thịnh, cảm ơn anh, tôi biết nên làm gì rồi.”

Thịnh Phương Đình nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Trước khi quyết định việc gì quan trọng, cô phải thật nghiêm túc suy xét tất cả các vấn đề có thể xảy ra. Còn khi đã quyết định, dù kết quả không lý tưởng thì cũng đừng hối hận, vì cô đã cố gắng hết sức rồi.”

“Cảm ơn anh, Giám đốc Thịnh.”

“Không có gì.”

“Còn nữa… từ tuần sau, tôi muốn nghỉ một tuần…”

Thịnh Phương Đình biết cô phải ở viện chăm con, liền nói: “Không sao, tuần sau tôi vẫn ở viện, chắc chắn công ty sẽ sắp xếp cô tiếp tục chăm sóc cho tôi. Như vậy không coi là nghỉ, nếu công ty gọi đến, tôi sẽ sắp xếp.”

Đàm Tĩnh vô cùng cảm động: “Cảm ơn anh.”

Sau khi Đàm Tĩnh đi, Thịnh Phương Đình lại mở notebook ra, rốt cuộc người phụ nữ này muốn hỏi điều gì nhỉ? Anh biết cô đã quyết định một điều rất quan trọng, nhưng rốt cuộc nó là gì? Thịnh Phương Đình nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ mà thất thần, anh bắt đầu tò mò về mọi điều của Đàm Tĩnh, đặc biệt là khi phát hiện ra cô có liên quan đến Nhiếp Vũ Thịnh. Thật ra nhìn bề ngoài cô có vẻ yếu đuối, nhưng bên trong lại rất cố chấp, rất kiên cường. Có lẽ cuộc đời đã đem lại cho cô rất nhiều khó khăn, nhưng dường như cô chưa bao giờ gục ngã. Có điều hai hôm nay trông cô vô cùng tiều tụy, tựa hồ những đòn nặng nề của số phận đã khiến cô chao đảo sắp ngã quỵ.

Thịnh Phương Đình thở dài, có lẽ đây chính là người phụ nữ có con. Người phụ nữ đã có con không bao giờ bị quật ngã, trừ phi con họ xảy ra chuyện.

Bình luận