Trong giờ làm, Đàm Tĩnh chợt nhận được điện thoại của đồn công an, vốn dĩ điện thoại trong cửa hàng không được dùng vào mục đích cá nhân khi đang làm việc, nhưng nhân viên nghe điện thoại thấy bảo đầu bên kia là đồn công an muốn tìm Đàm Tĩnh, liền giật bắn cả mình, vội vàng gọi Đàm Tĩnh ra nghe điện thoại.
Đàm Tĩnh cũng hết cả hồn, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, đã nghe thấy đầu bên kia hỏi: “Cô là vợ của Tôn Chí Quân?”
“Vâng.” Đàm Tĩnh hơi hoang mang, “Tôn Chí Quân có chuyện gì vậy? Anh ta sao rồi?”
“Anh ta chẳng sao cả, cô đến đồn công an làm thủ tục đi!”
Đàm Tĩnh càng thêm hoang mang, nhưng đầu bên kia không để cô hỏi nhiều, chỉ thông báo vắn tắt cho cô địa chỉ, rồi lập tức cúp máy.
Đàm Tĩnh đành phải muối mặt đi tìm Quản lý xin nghỉ. Quản lý đang chuẩn bị chuyển lên tổng công ty, đích thân Quản lý khu vực đến cửa hàng thông báo, đây có thể coi là một chuyện vui lớn, bởi từ vị trí quản lý cửa hàng tiến thẳng lên tầng lớp lãnh đạo của tổng công ty, phải nói là chuyện rất hiếm khi xảy ra, mấy khu vực lớn trên cả nước, về cơ bản chưa bao giờ nghe thấy có chuyện đặc cách thăng chức vượt cấp như vậy, vì thế ngay cả Cửa hàng trưởng cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Mấy hôm nay, Quản lý rất vui, Đàm Tĩnh lập cập tìm anh xin nghỉ, anh cũng chẳng hỏi gì nhiều đã đồng ý luôn.
Đàm Tĩnh đổi ba lần xe buýt mới đến được đồn công an, đúng lúc tan làm, bảo vệ không cho cô vào. Cô cuống quýt nài nỉ: “Anh ơi, tôi xin nghỉ cả làm để đến đây, phải chuyển đến ba tuyến xe buýt rồi, ngày mai còn phải đi làm, nếu ngày mai đến nữa sợ rằng tôi không xin nghỉ được, xin anh cho tôi vào đi.”
Bảo vệ thấy tóc mái cô ướt nhẹp, dính chặt vào trán, đôi mắt tha thiết nhìn anh vật nài, trông vô cùng tội nghiệp. Tuy anh đã quen với đủ thể loại người, nhưng vẫn thấy cô gái này quả thực rất đáng thương, cuối cùng, anh thoáng do dự nói: “Để tôi gọi điện cho cảnh sát Trương, xem anh ấy đã về chưa, cô đến tìm cảnh sát Trương đúng không?”
Đàm Tĩnh gật đầu lia lịa, bảo vệ liền nhấc điện thoại lên, nói qua loa vài câu, rồi quay lại bảo cô: “Cô đăng ký nhanh lên! Coi như cô gặp may đấy, cảnh sát Trương vẫn chưa về.” Dứt lời, anh ta đưa cho cô quyển sổ đăng ký. Đàm Tĩnh rối rít cảm ơn, rồi nhanh chóng đăng ký, sau đó đi về phía bảo vệ chỉ, tiến thẳng đến phòng làm việc của cảnh sát Trương.
Đàm Tĩnh lần đầu tiên đến đồn công an, trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ, lên lầu tìm đến phòng làm việc, cô thập thò ngoài cửa, thấy giữa căn phòng rộng thênh thang có mấy người dáng dấp giông giống cảnh sát đang đứng, bèn lấy hết dũng khí hỏi: “Xin hỏi, ai là cảnh sát Trương ạ?”
“Trương Minh Hằng, tìm anh này!” Một viên cảnh sát lên tiếng gọi, cảnh sát Trương nghe tiếng liền quay lại, nhìn cô một lượt như đánh giá rồi hỏi: “Cô là vợ của Tôn Chí Quân?”
Thấy Đàm Tĩnh gật đầu, cảnh sát Trương nói: “Tôn Chí Quân ẩu đả với người khác, đánh gãy sống mũi người ta, bây giờ họ đến báo án, đợi có kết quả kiểm tra thương tật có lẽ anh ta sẽ bị giam giữ khoảng 15 ngày theo quy định xử phạt về an ninh trật tự.”
Đàm Tĩnh thấy đầu ong lên, mắt hoa hết cả, người mềm nhũn ra như sắp ngất lịm, cô phải vịn vào tường gượng đứng cho vững: “Sao anh ấy lại đánh nhau với người ta…”
“Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Cảnh sát Trương nói, “Nghe nói người bị thương còn là đồng nghiệp của anh ta, đường đường một người đàn ông, thế mà lại chỉ biết vung nắm đấm lên đánh người.” Nói rồi anh ta chỉ vào góc tường, Đàm Tĩnh lúc này mới thấy Tôn Chí Quân đang bị còng vào ghế, cúi gằm mặt xuống không nói năng gì. Trên người anh vẫn mặc đồng phục công ty, có điều trên áo còn lấm tấm vết máu, không biết trên người anh có bị thương ở đâu không, hay đó là máu của người bị đánh kia.
Đàm Tĩnh vừa lo lắng vừa tức giận, không biết làm thế nào cho phải. Cảnh sát Trương nói: “Hỏi anh ta địa chỉ, điện thoại liên lạc của người nhà, anh ta chẳng chịu nói gì cả, cuối cùng phải nhờ đến phòng nhân sự ở công ty anh ta mới tìm được số điện thoại của cô, tiền viện phí các thứ của người ta, cô xem làm thế nào đi.”
Đàm Tĩnh mặt trắng bệch, hỏi nhỏ: “Phải mất bao nhiêu tiền viện phí ạ?”
“Làm sao tôi biết được?” Cảnh sát Trương có vẻ vừa tức vừa buồn cười, “Người bị thương tên là Phùng Cánh Huy, vẫn còn ở trong bệnh viện kia kìa… Thôi, thôi, đã giúp thì giúp cho trót, để tôi chỉ cách cho cô. Cô đến bệnh viện tìm Phùng Cánh Huy, bồi thường tiền viện phí các thứ cho người ta, nếu người ta không truy cứu thì chồng cô cũng không bị giam giữ nữa.”
Đàm Tĩnh bây giờ mới vỡ lẽ, cô vốn không ngốc, chẳng qua sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến cô cuống quá đâm ra lú lẫn mà thôi. Nghe cảnh sát Trương nói, biết anh có lòng tốt chỉ bảo cho mình, cô vội vàng cảm ơn rối rít. Tôn Chí Quân từ lúc cô bước vào cửa không hề ngẩng đầu lên, lúc này lại đanh thép buông một câu: “Tôi không có tiền bồi thường.”
Cảnh sát Trương chẳng những không tức mà còn cười nói: “Anh có bản lĩnh nhỉ, đánh người ta lại còn không có tiền đền. Không có tiền đền sao anh còn đánh người ta chứ?” Đàm Tĩnh chợt thấy đau lòng, cũng không muốn nói thêm gì nữa, cô kéo tay viên cảnh sát nói: “Anh đừng chấp anh ta, để tôi đến bệnh viện.”
Cảnh sát Trương thấy mắt cô đỏ hoe, quay lại nhìn bộ dạng của Tôn Chí Quân, liền hiểu ngay tình cảnh giữa hai vợ chồng. Anh làm việc ở đồn công an, kiểu vợ chồng như thế này đã gặp quá nhiều, thường thì chồng gây chuyện ở ngoài, cuối cùng người vợ yếu đuối lại phải ra mặt giải quyết hậu quả. Anh chợt thấy đồng cảm với người phụ nữ, bèn cho Đàm Tĩnh biết địa chỉ bệnh viện, còn nói thêm: “Theo tôi, cô cứ mặc kệ, giam cho anh ta mười ngày nửa tháng cũng tốt, thứ người gì vậy không biết.”
Đàm Tĩnh nghẹn ngào cảm ơn cảnh sát Trương, rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tuy lúc này đã tắt nắng, nhưng không khí trong thành phố vẫn oi nồng khó chịu. Đàm Tĩnh đang sốt ruột nhưng sau khi đến bệnh viện, cô nghĩ ngợi một lát rồi chạy qua bên đường mua lẵng hoa quả, lẵng hoa quả gần bệnh viện đương nhiên là rất đắt, nhưng cũng không kén chọn được nhiều như thế. Khu vực cấp cứu của bệnh viện có lắp điều hòa, có điều người đông quá, mùi mồ hôi, mùi thuốc trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, càng khiến cho người ta khó chịu. Bệnh viện quá lớn, Đàm Tĩnh phải hỏi bàn chỉ dẫn mới tìm được phòng Theo dõi của khoa Ngoại. Vừa đúng lúc gặp vợ Phùng Cánh Huy đến bệnh viện đưa cơm, hai người họ đang ngồi trên giường bệnh ăn cơm.
Đàm Tĩnh tiến lại rụt rè giới thiệu thân phận và ý định của mình, Phùng Cánh Huy còn đỡ, nhưng vợ của Phùng Cánh Huy vừa nghe nói cô là người nhà Tôn Chí Quân, lập tức vứt đôi đũa xuống, nhảy dựng lên mắng té tát: “Chồng cô bị thần kinh à, vô duyên vô cớ vung tay đánh người, đánh gãy cả sống mũi chồng tôi rồi! Tôi cho cô biết, bên công an đã nói, chúng tôi có thể đến tòa kiện anh ta tội cố ý gây thương tích! Lần này tôi nhất định không tha cho các người! Chồng tôi đang yên đang lành, bị các người đánh thành ra thế này, phải nằm viện đến nửa tháng, các người cứ chờ đấy mà đi hầu tòa!”
Đàm Tĩnh chỉ biết cười hối lỗi, cô lấy tất cả tiền trong túi ra nói: “Tôi đến đưa tiền viện phí, xin lỗi đã để chị phải trả trước tiền đặt cọc, tôi cũng không biết bệnh viện bắt nộp bao nhiêu tiền, hôm nay đi vội quá, không đem theo sổ tiết kiệm, chỗ tiền này xin chị nhận trước, tôi biết là không đủ, ngày mai tôi đi ngân hàng rút tiền, rồi sẽ gửi chị tiếp.”
“Ai cần mấy đồng tiền bẩn thỉu của các người!” Vợ Phùng Cánh Huy dùng sức đẩy Đàm Tĩnh, dúi lẵng hoa quả bên cạnh vào tay cô, rồi tống cô ra cửa. Trong phòng Theo dõi có khoảng mười mấy giường bệnh, lại đúng vào giờ cơm trưa, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân đều chăm chú theo dõi cuộc cãi vã vừa rồi. Đàm Tĩnh vừa xấu hổ vừa lo lắng, cô vốn không khéo nài nỉ van cầu người khác, chỉ biết cầm lẵng hoa quả trong tay, tiến thoái lưỡng nan.
Vợ Phùng Cánh Huy chẳng buồn để ý đến cô nữa, ngồi phịch xuống ăn cơm. Phùng Cánh Huy ngẩng lên nhìn cô mấy lần, bị vợ bắt gặp, chị ta càng thêm tức giận, quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thấy người ta xinh đẹp, mềm lòng rồi à? Bảo sao chồng người ta chẳng đấm cho vỡ cả mũi, đũa mốc lại còn đòi chòi mâm son!”
Chị ta mắng vậy, làm mọi người trong phòng bệnh càng đổ dồn mắt về phía Đàm Tĩnh, cô chưa bao giờ trải qua cảnh ngộ này nên mặt đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức không sao đứng đó được nữa, đành xách lẵng hoa quả xiêu vẹo bước đi.
Lúc lên cô đi thang máy, từ phòng Theo dõi đi ra đáng lẽ cô phải đi dọc theo hành lang rồi rẽ trái, nhưng cô mải nghĩ ngợi, vừa lo nhà họ Phùng không chịu hòa giải, vừa lo ngày mai không biết số tiền dành dụm có đủ nộp viện phí hay không, lòng nóng như lửa đốt. Cô cứ mơ mơ màng màng đi dọc theo hành lang mãi như thế. Mấy tòa nhà lớn trong bệnh viện đều thông nhau, giống như mê cung vậy, rẽ vào một lối rẽ không tìm thấy thang máy, bấy giờ cô mới biết mình đã đi lầm đường. Nếu quay trở lại, lại phải đi qua phòng Theo dõi. Cô thực sự không có dũng khí để người nhà họ Phùng trông thấy mình lần nữa, nhìn thấy phía trước có biển chỉ dẫn, cô liền đi thẳng về phía cửa thoát hiểm.
Đi đến chỗ cửa thoát hiểm, cô mới phát hiện ra ở đó còn một cái thang máy nữa. Cô không biết mình đã đi dọc theo hành lang bao xa, chỉ thấy bốn bề vắng tanh, ánh đèn điện lấp loáng rọi xuống sàn đá hoa. Nơi này không ồn ào hỗn loạn như những chỗ khác. Như thế này cũng tốt, cô vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán, vừa ấn nút thang máy. Cô định đi bộ xuống phía cửa thoát hiểm, nhưng chạy đôn chạy đáo từ chiều đến giờ, cơm tối chưa ăn, miệng đắng ngắt, chân mỏi rã rời, thực sự là không nhấc nổi chân lên nữa, đến lẵng quả đó cũng trở nên nặng trĩu, làm đau buốt ngón tay cô. Cô đành ôm lẵng quả trước ngực, tự nhủ lòng không được khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng thì tất cả sẽ qua hết, ngày mai nhất định cô có thể nghĩ ra cách.
Mỗi lần tuyệt vọng cô đều an ủi mình như vậy. Chuyện xấu xa khổ sở đến đâu cô cũng đã từng trải qua rồi, còn chuyện gì cô không chịu đựng được nữa chứ?
Thang máy “tinh” một tiếng, hai cánh cửa từ từ mở ra, cô ôm lẵng quả, sững sờ nhìn người đứng trong thang máy.
Tuy rằng chuyện xấu xa chuyện khổ sở đến đâu cô cũng trải qua rồi, tuy rằng cô luôn cho rằng chỉ cần mình nhẫn nhịn chịu đựng thì mọi chuyện sẽ qua đi, tuy rằng cô đã cố ngụy trang để che giấu vỏ bọc mềm yếu của mình, tuy rằng cô không hề kiên cường, nhưng cô luôn phải kiên cường đối mặt với tất cả.
Chỉ có điều, cô không thể đối mặt với Nhiếp Vũ Thịnh.
Anh đứng ngay giữa thang máy, hình như cũng không ngờ là sẽ gặp cô. Có điều, chỉ vài giây sau, anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, chiếc áo blouse khoác trên người anh hệt như một tấm áo giáp tinh tế nhất, toàn thân anh toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao, cả con người anh như một lưỡi dao, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm xuyên cô, mổ xẻ cô, khiến cô không trốn đi đâu được.
Anh đứng trong thang máy nhìn cô như một người xa lạ, hiện giờ, đối với anh, cô thật sự chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi. Khi nghe thấy tên bệnh viện này, lẽ ra cô phải biết rằng, sẽ có thể chạm trán Nhiếp Vũ Thịnh. Nhưng cả bệnh viện to như vậy, hàng nghìn hàng vạn bệnh nhân, cô cứ ôm một tia hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra. Huống hồ anh làm ở khoa Ngoại Tim mạch, chắc khó có thể xuất hiện ở khoa Cấp cứu.
Vận khí của cô, luôn luôn đen đủi như vậy.
Oan gia ngõ hẹp. Những lúc khó khăn nhất, khổ sở nhất, cô luôn luôn gặp anh.
Lần cuối khi chia tay, anh đã từng nói: “Đàm Tĩnh, cô tưởng rằng thế là xong ư?”
Anh nói đúng, số mệnh chẳng bao giờ biết thương xót ai, cô không có cách nào né tránh, cũng không có cách nào chạy trốn, cô đã sai, đây là báo ứng của cô.
Đôi giày của Nhiếp Vũ Thịnh lướt ngang qua cô, anh không hề nhìn cô thêm lần nào nữa, chỉ cắm cúi đi thẳng về phía trước. Cô túm lấy cánh cửa thang máy, hai chân mềm nhũn, bóng tối như thủy triều âm thầm ập đến, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng.
Đàm Tĩnh cảm thấy như đang mơ thấy ác mộng, giống ngày cô sinh em bé vậy. Bác sĩ, y tá đều vây xung quanh cô, chỉ nghe thấy bác sĩ nói: “Nhanh, băng huyết, mau đi lấy máu.” Tiếng bác sĩ đỡ đẻ vừa gần vừa xa, tiếng trẻ con khóc cũng vừa gần vừa xa, trong khi toàn thân cô đã lạnh buốt, như bị rơi xuống hố băng, không đủ sức giơ ngón tay lên nữa. Ý thức dần dần mất đi, cô không nghe thấy tiếng người nói ồn ào xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng khóc của con trẻ, lúc đó cô đã cận kề cái chết, nhưng trong tiềm thức, cô biết mình không thể chết.
Nếu như mình chết rồi, đứa trẻ sẽ không có mẹ. Vì thế cô nhất định phải sống, vì con, cô phải sống.
Ý thức dần dần khôi phục, nhưng cô vẫn không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bèn thều thào hỏi: “Em bé đâu rồi?”
Thực ra cô nhớ bác sĩ đỡ đẻ đã thông báo với mình rằng đứa bé được đưa vào lồng kính rồi, nhưng dù mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, cô vẫn cố gượng không chịu ngủ, thều thào hỏi lại lần nữa: “Em bé đâu rồi?”
Chẳng ai thèm để ý đến cô, y tá vội vàng chạy ra ngoài, trong vầng sáng mờ mờ, cô chợt nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Cô biết mình đã nhìn nhầm, nếu không cô không thể nào trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh được. Giữa lúc sống chết cách nhau gang tấc, trong khoảnh khắc đối mặt với tử thần, dường như cô đã nhìn thấy anh. Trông thấy anh, cô liền nghĩ: quả nhiên là mình sắp chết rồi. Có người từng nói với cô, người mà mình nhìn thấy lúc sắp chết mới là người mình lưu luyến nhất trên cõi đời này. Cô luôn cho rằng mình sẽ nhìn thấy mẹ, nhưng mẹ đã ở sẵn trên thiên đường chờ cô, cô có thể đoàn tụ với mẹ, vì thế mà cô mới nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh chăng?
Khuôn mặt của Nhiếp Vũ Thịnh mỗi lúc một rõ, mọi thứ xung quanh cũng dần dần rõ hơn, ý thức cô từ từ khôi phục, cô không phải nằm trong phòng đẻ, tuy đây cũng là bệnh viện, nhưng tất cả đều rất rõ ràng, chứ không phải là mơ.
Đứng cạnh Nhiếp Vũ Thịnh là một nữ bác sĩ, cô ta chậm rãi nói: “Tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Đã cảm nắng lại còn hạ đường huyết, chưa ăn tối đúng không? Hôm nay may mà cô ngất trong bệnh viện chúng tôi, cũng may có người bên cạnh, cô lại ngã đúng cửa thang máy, nếu chậm một chút nữa, cửa thang máy sẽ kẹp chặt cổ cô thì nguy hiểm lắm.”
Bây giờ Đàm Tĩnh mới hiểu ra, không phải là cô nằm mơ thấy ác mộng, mà là ngất xỉu bên cạnh thang máy.
Nữ bác sĩ lại hỏi: “Điện thoại ở nhà là bao nhiêu? Thông báo cho một người đến chăm sóc cô, vừa truyền cho cô một chai glucose, phải quan sát hai tiếng nữa mới được về. Có bảo hiểm không? Gọi người nhà cô đến rồi đi nộp viện phí.”
“Không, không cần, tôi tự đi nộp tiền.” Đàm Tĩnh có vẻ ngại ngùng luống cuống, giọng cô vẫn còn khản đặc, đầu lưỡi đắng ngắt. Tôn Chí Quân vẫn còn bị giam ở đồn, không có ai đi nộp tiền thay cô được cả. Nhiếp Vũ Thịnh đứng đó, mặt mũi lạnh tanh. Có lẽ chính anh ta đã báo cho bác sĩ, đưa cô đi cấp cứu, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt. Cô đã không còn bất cứ mộng tưởng hão huyền nào, cô cũng không hề kỳ vọng anh là người cứu mình. Có thể Nhiếp Vũ Thịnh bị ảnh hưởng bởi sự tu dưỡng của bản thân và đạo đức bác sĩ, dù nhìn thấy một người xa lạ ngất xỉu ở đó, anh cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.
“Được, tôi gọi y tá đến.” Nữ bác sĩ gật đầu với Nhiếp Vũ Thịnh, “Bác sĩ Nhiếp, người này không việc gì nữa rồi.” Rồi lại nói với Đàm Tĩnh, “Đây là bác sĩ Nhiếp ở bệnh viện chúng tôi, chính anh ấy đã cứu chị, chị cảm ơn người ta đi.”
“Cảm ơn.” Giọng cô nhỏ đến mức chính cô cũng không nghe thấy gì, Nhiếp Vũ Thịnh không thèm nhìn cô, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, thậm chí chẳng buồn đáp lại, chỉ nói với nữ bác sĩ kia: “Tôi lên phòng mổ đây.”
Trong người Đàm Tĩnh chỉ mang có hơn 200 tệ, y tá mang tờ hóa đơn đến cho cô, ngoài truyền glucose, còn làm xét nghiệm máu thường quy, tổng cộng hết hơn 300 tệ. Tuy cửa hàng cũng có làm thẻ bảo hiểm cho nhân viên, nhưng cô lại không mang theo thẻ bảo hiểm. Đàm Tĩnh không có cách nào, đành mượn di động của bệnh nhân bên cạnh gọi cho Vương Vũ Linh, ai ngờ di động của Vương Vũ Linh lại tắt máy. Cô hốt hoảng nghĩ nát óc cũng không ra một ai có thể cho cô vay tiền cả.
Chai glucose đã truyền hết, y tá đến rút kim truyền ra, giục cô đi trả tiền, Đàm Tĩnh đành cắn răng hỏi: “Xin hỏi, điện thoại của bác sĩ Nhiếp là bao nhiêu?”
Cô y tá biết cô được bác sĩ Nhiếp đưa vào cấp cứu, lúc đó bác sĩ Nhiếp bế cô xông vào phòng Cấp cứu, mặt anh tái nhợt, khiến mọi người trong khoa Cấp cứu đều giật nảy mình, còn tưởng bệnh nhân này là người nhà, hay thậm chí là người yêu của Nhiếp Vũ Thịnh nữa. Lúc bác sĩ Hoắc phụ trách cấp cứu đo huyết áp cho cô, Nhiếp Vũ Thịnh cứ đứng ngây như khúc gỗ, hai tay nắm chặt vào nhau. Phó chủ nhiệm phòng Cấp cứu thấy tình hình như vậy còn phải chạy lại hỏi thăm. Các cô y tá đều thắc mắc, thầm nghĩ bác sĩ Nhiếp trước nay luôn là người điềm đạm, vậy mà lần này lại cuống quýt lo lắng như thế, không lẽ nữ bệnh nhân lạ mặt này đúng là bạn gái của anh? Thế nhưng nhìn có vẻ không giống. Các y tá đều rất tò mò về nữ bệnh nhân này, nào ngờ sau khi kiểm tra xong, thấy bảo cô không sao, lúc hỏi tên bệnh nhân để ghi vào bệnh án, Nhiếp Vũ Thịnh lại nói là không quen biết, thấy cô ấy ngã ở gần thang máy nên cứu mà thôi. Không quen nên không biết tên, bệnh sử không rõ, tuổi tác không tường.
Trường hợp như vậy xảy ra quá nhiều, cả bệnh viện to thế này, thường xuyên có người ngất xỉu ở cửa ra vào, hay thậm chí trong hành lang, phòng Cấp cứu của họ chẳng lạ lẫm gì. Lúc nói không quen biết, giọng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn lạnh lùng như thường thấy. Bác sĩ Hoắc nhìn cách ăn mặc trang điểm của bệnh nhân, thầm so sánh với hoàn cảnh gia đình khá giả như bác sĩ Nhiếp, thấy quả là hai người ở hai thế giới khác nhau, Nhiếp Vũ Thịnh đã nói không quen biết, đương nhiên là không quen biết thật.
Cô y tá nghe thấy Đàm Tĩnh hỏi số điện thoại của bác sĩ Nhiếp, liền bĩu môi, nói: “Thôi không cần đâu, bác sĩ Nhiếp đi mổ rồi, hôm nay anh ấy có ca mổ cấp cứu. May cho cô đấy, gặp đúng lúc bác sĩ Nhiếp đi thang máy lên phòng mổ cấp cứu. Vừa nãy cô chẳng cảm ơn anh ấy rồi còn gì, tìm anh ấy làm gì nữa?”
Đàm Tĩnh không có cách nào, đành ấp úng nói: “Tôi… tôi… không mang đủ tiền.”
Cô y tá nói: “Thế thì gọi điện kêu người nhà cô mang đến.”
“Ở nhà không có ai.”
“Thì gọi điện cho họ hàng bạn bè.” Ánh mắt cô y tá trở nên nghiêm khắc, “Tổng cộng hơn 300 tệ, cô cũng không có à?”
Đàm Tĩnh nuốt lại câu mình định nói, lí nhí: “Tôi chỉ mang có hơn 200 tệ…”
Cô y tá dường như đã quá quen với những cảnh như thế này, bèn nói: “Thế thì không được, tìm người nào mang tiền đến đây cho cô.”
Đàm Tĩnh gục đầu một lúc lâu mới ngẩng lên nói: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát không?”
Cô y tá thoáng ngây người rồi lôi điện thoại trong túi ra, lẩm bẩm: “Thời buổi này còn có người không có di động.” Bên cạnh có người gọi tháo kim truyền, cô ta vội qua bên đó tháo kim cho người ta.
Đàm Tĩnh không có lòng dạ nào để ý đến thái độ lạnh nhạt của y tá nữa, chờ cô ta đi khỏi, cô liền nhấn từng phím điện thoại, vẫn là dãy số có 136 ở đầu, rất lâu rất lâu về trước, Nhiếp Vũ Thịnh dùng số này. Sau này anh ra nước ngoài, số này chắc đã khóa từ lâu rồi.
Thực ra cô vẫn ôm một tia hy vọng mong manh rằng mình chỉ đang hoang tưởng mà thôi.
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, cô không biết điều này nghĩa là gì, có lẽ sẽ nghe thấy câu “Số máy quý khách vừa gọi không có” cũng nên, thế nhưng dường như chỉ mới một giây, cũng dường như dài như cả thế kỷ, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ, truyền đến bên tai cô qua máy điện thoại.
Anh nghe điện thoại thường giới thiệu cả tên mình theo thói quen: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Bỗng nhiên cô nghẹn ngào, không nói được câu nào. Một số điện thoại đáng lẽ phải vứt đi từ lâu, một số điện thoại cô nên quên từ lâu rồi, cách xa bảy năm, giống như cách cả một khoảng không gian và thời gian, vượt qua trăm sông ngàn núi như trong chuyện cổ, xa như tiếng vọng về từ một thế giới khác.
Cô đã quên hết tất cả lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của mình, dù cô biết rõ rằng anh giữ số điện thoại này chắc chắn không phải là vì cô. Tình yêu giữa hai người đã bị lòng hận thù gặm nhấm đến tận xương tủy từ lâu, chỉ là trong buổi tối khốn khổ, nhục nhã, bất lực như thế này đây, cô lại nảy dạ hão huyền nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ đã qua.
Tất cả những gì đẹp đẽ, đều đã bị chính bản thân cô, xé nát thành từng mảnh vụn.
Cô khẽ hít vào một hơi, để giọng của mình nghe có vẻ mềm mại và uyển chuyển hơn, câu này dù khó nói đến mấy, cô cũng quyết định phải nói.
Còn gì để lưu luyến, còn gì để nuối tiếc đâu, chẳng qua chỉ là giẫm thêm một cái, đâm thêm một nhát nữa mà thôi.
Cô hỏi: “Có thể cho tôi vay ít tiền được không?”
Nếu quay lại bảy năm trước, cô thà chết cũng không bao giờ nói như thế với Nhiếp Vũ Thịnh. Thế nhưng sau bảy năm, cái chết đã nhẹ như lông hồng, chỉ còn những gian khổ khó khăn trong cuộc sống buộc cô phải từ bỏ lòng tự trọng. Tự trọng là gì? Có ăn được không? Có chữa bệnh được không? Có thể gửi Bình Bình đi học mẫu giáo được không?
Đến bản thân cô cũng phải sững sờ vì mình có thể thốt ra câu này với Nhiếp Vũ Thịnh một cách lưu loát, rõ ràng, gần như vô liêm sỉ, thậm chí không hề sợ sệt như vậy.
Cô gần như có thể tưởng tượng được, anh sẽ không chút do dự cúp máy.
Quả nhiên, gần như ngay lập tức, anh liền cúp máy.
Cô lại gọi lần nữa, tiếng chuông đổ rất lâu, tay cô run lên bần bật, như không khống chế được bản thân vậy. Cô thầm nghĩ: thà rằng anh tắt máy, nhưng không, khoảng nửa phút sau, anh vẫn nghe.
Không chờ anh nói, cô đã cướp lời: “Thư anh viết cho tôi, cả ảnh nữa, tôi nghĩ anh muốn lấy lại.”
Anh im lặng rất lâu, rồi dằn từng tiếng một: “Cô cần bao nhiêu tiền?”
“Năm vạn.” Cô nói, “Tôi trả lại anh tất cả, hơn nữa sẽ không tiết lộ với bất cứ ai mối quan hệ của chúng ta.”
Anh cười trong điện thoại: “Cô cho rằng cô đáng giá năm vạn? Đàm Tĩnh, cô đánh giá mình cao quá đấy.”
“Không phải tôi đáng giá năm vạn, mà là quá khứ của Nhiếp Vũ Thịnh đáng giá năm vạn.” Cô gắng bình tĩnh lại, cùng cực xấu xa cũng chỉ đến thế này mà thôi, “Chắc chắn anh không muốn có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa, nên tôi trả lại anh tất cả. Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Sao cô không đòi luôn 10 vạn đi! Vừa đủ để làm phẫu thuật cho con trai cô!” Giọng anh toát lên vẻ căm hận và khinh bỉ, “Hay cô thấy quá khứ của Nhiếp Vũ Thịnh không đáng giá 10 vạn?!”
“Anh muốn đưa tôi 10 vạn thì cứ đưa.” Cô bất chấp tất cả, “Tôi không có tiền trả tiền cấp cứu, anh xuống đây trả cho tôi.”
“Được, cô chờ đấy.”
Từ hành lang tầng 13 nhìn xuống, nhà nhà đã lên đèn, cả thành phố trông như một biển đèn rực rỡ. Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng đầu lên, rồi đột ngột tức giận ném mạnh điện thoại đi.
Chiếc điện thoại văng vào tường rồi rơi “choang” xuống đất, linh kiện bắn khắp nơi. Trong lòng anh chỉ còn lửa giận bừng bừng đang thiêu đốt điên cuồng, đến nỗi các mạch máu trong người anh như muốn nổ tung.
Từ phòng Cấp cứu đi ra, anh đã không thể khống chế tình cảm của mình nữa. Anh biết mình như vậy không thể cầm dao mổ được, đành gọi điện nhờ đồng nghiệp đang trực ban đến mổ giùm, còn mình quay trở lại phòng trực thay cho đồng nghiệp. Sự xuất hiện của Đàm Tĩnh đã làm đảo lộn tất cả, nhất là khi anh nhìn thấy cô ngã xuống bên thang máy, phản ứng đầu tiên của anh là hoảng sợ. Rất nhiều lần anh đã nhắc đi nhắc lại với mình rằng, tình yêu thời niên thiếu chỉ là sự khờ khạo ấu trĩ, hơn nữa anh đã phải trả một cái giá quá đắt cho nó rồi. Hãy quên người phụ nữ lòng dạ độc ác đó, quên mối tình đầu dang dở đó đi.
Anh đã phải mất bao nhiêu năm tháng để ép mình dần dần thích ứng với cuộc sống không có Đàm Tĩnh. Một dạo anh tưởng rằng mình đã thành công. Thế nhưng, giây phút trông thấy Đàm Tĩnh ngã xuống, anh mới hiểu, mọi cố gắng của mình chẳng qua chỉ là sự giãy giụa vô ích, mọi thứ của anh vẫn nằm trong tay người phụ nữ ấy, hỷ nộ ai lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với cô ta. Anh bế cô lên, như bao nhiêu lần anh từng làm trước đây, chỉ có điều cô bây giờ không còn là Đàm Tĩnh của anh nữa, mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, khóe mắt còn đọng nước mắt, cô đã khóc. Trong giây phút đó, anh chợt thấy hoảng loạn hệt như bảy năm về trước, anh không thể tưởng tượng nổi cô sẽ rời xa anh, cho dù sự rời xa này là về thể xác hay tinh thần. Anh đã từng hận cô đến tận xương tủy, thậm chí hận đến mức nghĩ cô chết rồi mới hả. Nhưng khi cô ngã xuống trước mặt anh, anh lại thấy hoảng sợ vô cùng. Nếu cô chết, nếu cô không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, anh cũng không cách nào tưởng tượng được mình phải làm sao để có thể sống một mình. Tất cả những hận thù trước kia, cũng chỉ bởi vì biết cô vẫn còn trên thế gian này, cho dù cách xa nhau đến hàng nghìn vạn dặm, cho dù cô đã biến mất trong biển người mênh mông, nhưng dù sao cô và anh vẫn cùng chung một khoảng không gian và thời gian, cho dù cô từ lâu đã trở thành một người xa lạ. Nhưng cô vẫn còn trên thế gian này, tất cả hận thù của anh, đến cuối cùng anh mới tuyệt vọng hiểu ra rằng, hóa ra chỉ vì cô không thể ở bên cạnh anh được nữa.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh.
Anh bế cô lên, vỗ vào mặt cô, thì thầm gọi tên cô, thậm chí muốn cúi xuống hôn cô. Cô giống như người đẹp ngủ trong rừng trong truyền thuyết, nếu như anh hôn cô, liệu cô có thể tỉnh lại không? Anh rối loạn như đứa bé bị lạc mẹ, chỉ biết ôm khư khư thứ quý giá nhất trên đời, mà không biết phải làm gì. Nếu cô không tỉnh lại nữa thì sao?
Anh đâu ngờ, sau khi mất cô, tương tư đã trở thành một thứ thuốc độc, dần dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng anh, bảy năm khổ sở kìm nén, hóa ra, bệnh trạng đã không thể cứu vãn được nữa. Trong giây phút ấy, anh chỉ mong có thể đem tất cả của mình để đổi lấy việc cô từ từ mở mắt.
Khi bế cô lao vào phòng Cấp cứu, tay anh vẫn còn đang run. Tơ tóc của cô vương vấn trên mặt anh, anh luống cuống đếm mạch đập, vốn là động tác đã quá đỗi thành thạo, nhưng anh cứ bị ngắt quãng hoài, mỗi lần đếm được đến mười mấy nhịp, anh lại bấn loạn đếm sai, không nhớ nổi mình đã đếm đến bao nhiêu nữa, đành phải bắt đầu lại từ đầu. Các đồng nghiệp ở phòng Cấp cứu chạy đến, anh mới bị động đứng im một chỗ.
Anh biết mình không thể nào khống chế tình cảm được, nên sau khi ra khỏi phòng Theo dõi, anh đành tìm lý do đột xuất nhờ đồng nghiệp thực hiện giúp ca mổ đã sắp xếp từ trước. Anh đầm đìa mồ hôi lạnh ngồi trong phòng trực, cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên.
Nhiếp Vũ Thịnh, chi bằng mày chết đi còn hơn.
Anh lạnh lùng lắng nghe giọng cô trong điện thoại, lắng nghe yêu cầu cô đưa ra. Không phải cô đang yêu cầu, mà cô đang tống tiền.
Đúng vậy, quá khứ của Nhiếp Vũ Thịnh đương nhiên đáng giá năm vạn, thậm chí đáng giá mười vạn.
Anh chỉ không ngờ cô có thể làm thế, có thể mở được miệng nói câu đó.
Nhưng như thế cũng tốt, anh nhìn ánh sáng phản chiếu lại trên cửa kính, khóe miệng nở nụ cười châm biếm. Người đàn bà này vốn là loại người như thế, chẳng phải bảy năm trước anh đã biết rồi ư? Cô ta không có giới hạn thì cứ để cho cô ta không có giới hạn đi, đằng nào thì dù là tống tiền đi nữa, cô ta cũng chỉ có thể tống tiền mình một lần cuối này thôi.
Nhiếp Vũ Thịnh, mày có thể quên hẳn cô ta đi rồi.
Anh ngồi thụp xuống, tìm thấy SIM điện thoại của mình trong đống mảnh vụn. Ngày mai, anh sẽ đi thay điện thoại mới.
Anh cất SIM điện thoại vào trong hộp đựng danh thiếp, rồi quay trở lại phòng trực, mở khóa ngăn kéo bàn làm việc của mình, lấy ví tiền ra, rút mấy tờ tiền màu hồng, đoạn đi thang máy xuống lầu.
Đàm Tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, đến tận khi Nhiếp Vũ Thịnh đưa cho cô tờ hóa đơn thanh toán, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt anh vẫn không có chút cảm xúc nào, nếu nói trước kia ánh mắt của anh thỉnh thoảng còn lộ vẻ căm hận thì nay, đến cả căm hận anh cũng không buồn cho cô nữa. Người đàn ông này và tất cả những gì thuộc về mình đều đã kết thúc, cô đã hủy hoại mọi thứ hết sức triệt để, bảy năm trước một lần, hôm nay lại một lần nữa.
Đến làm kẻ thù của nhau cũng không thể, cô nhìn xuống, như vậy cũng tốt.
Cô không hề cảm ơn, nhận lấy tờ hóa đơn rồi đi vào phòng đưa cho cô y tá, đoạn quay người đi về. Không ngờ Nhiếp Vũ Thịnh đứng chờ cô ở đầu hành lang, anh dường như đoán trước được cô sẽ không đi thang máy, mà đi cầu thang bộ xuống.
Anh chỉ nói: “Thời gian, địa điểm.”
Cô ngớ người một lúc mới hiểu là anh hỏi cô thời gian và địa điểm đưa tiền. Cô đáp: “Tôi cần tiền gấp, 10 giờ sáng mai, ở ngay quán cà phê đối diện bệnh viện.”
Anh thờ ơ liếc cô rồi quay người đi mất.
Đàm Tĩnh đi bộ về, vốn cô đã lên xe buýt đi được mấy bến rồi, sau đó, xe buýt đến chỗ xuống, đáng lẽ cô phải đổi xe, nhưng không hiểu sao, cô lại lần theo bến xe buýt đi bộ về phía trước. Tới lúc về đến nhà cô mới phát hiện ra mình đã đi bộ qua mấy bến xe rồi.
Quai ba lô đeo trên lưng đã bị cô nắm đến nỗi ướt đẫm mồ hôi tay, trong nhà không bật đèn, tối om om, nhưng như thế cũng tốt. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, không buồn đứng lên nữa. Cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc vừa mới về, tay nắm khư khư quai ba lô, ngồi bất động ở đó.
Cô phải dọn dẹp đồ đạc một chút, cô đã hứa sẽ trả cho anh những thứ đó.
Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một vài lá thư anh viết, dăm ba món đồ nho nhỏ anh tặng cô, cả tấm ảnh hai người chụp chung nữa.
Cô biết bản thân vô liêm sỉ đến cực độ, nhưng thực sự cô quá mệt mỏi rồi, cuộc sống đã bức bách cô quá đỗi, giống như một sợi dây thừng thắt chặt vào cổ, khiến cô không hít thở nổi. Khi đã sắp tắt thở, sắp không chịu đựng nổi nữa, cô đành quờ quạng tóm lấy bất cứ thứ gì có thể tóm được, để hít lấy một hơi. Cho dù hơi thở đó độc ác hay không đến đâu chăng nữa.
Cô dựa vào đâu mà đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh? Thế nhưng quả nhiên anh vẫn đồng ý cho cô, bởi cô biết chắc rằng với tính cách và lòng tự trọng của mình, anh sẽ dùng tiền để tống cổ cô đi, như vậy từ nay anh có thể không còn cả hận cô nữa.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh, cô thầm gọi tên mình. Cô làm như vậy, là vì sao chứ? Là sợ mình vẫn còn ôm mộng viển vông ư? Là sợ mình sẽ một lần nữa lao vào cái bẫy ngọt ngào mà đáng sợ đó ư? Là sợ mình trong lúc tuyệt vọng sẽ giơ tay ra vọng tưởng túm được anh ư?
Không cần phải nằm mơ nữa, thế này cũng tốt.
Cô co quắp người lại trên sofa như một đứa trẻ, tựa hồ được trở về trong lòng mẹ. Bảy năm nay, không một giây phút nào cô không ở trong trạng thái mệt mỏi rã rời, gánh nặng cuộc sống làm cô không sao chống đỡ nổi, rất nhiều lần cô thấy mình không thể tiếp tục gánh vác được nữa, thế nhưng vì con, cô vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Thực ra Đàm Tĩnh cũng biết, cô đã quá khắt khe với chính mình, vì thế hôm nay nhân lúc không có ai, con trai và Tôn Chí Quân đều không ở bên cạnh, cuối cùng cô cũng cho phép bản thân được co mình lại một cách yếu đuối và mệt mỏi như thế này. Trên đời vốn không có truyện cổ tích, càng chẳng có chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng nào đến cứu cô, trên thế giới này chẳng có gì cả, chỉ có mình cô, cô cũng chỉ cho phép mình thương xót bản thân một lúc, chỉ một lúc này thôi. Ngày mai cô phải đi lấy tiền, ngày mai cô phải đi làm, ngày mai cô phải nghĩ cách bảo lãnh Tôn Chí Quân ra khỏi đồn công an, ngày mai cô còn phải chữa bệnh cho Bình Bình.
Cô cứ co quắp trên chiếc sofa cũ nát như vậy, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tất cả các bác sĩ trực đêm sáng sớm hôm sau bắt buộc phải đi kiểm tra phòng bệnh, kiểm tra phòng bệnh và giao ban xong thì có thể về nhà ngủ. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không về nhà, anh đi thẳng đến ngân hàng rút tiền rồi quay lại quán cà phê đối diện bệnh viện.
Đàm Tĩnh đến sớm hơn anh, trong mắt cô hằn những tia máu đỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ ngày hè, trông cô càng thêm tiều tụy. Khóe mắt cô đã có nếp nhăn, thoáng nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều.
Cô không hề né tránh ánh mắt của Nhiếp Vũ Thịnh, anh nhìn cô rất kỹ, như thể chưa từng quen biết cô vậy. Có lẽ, anh quả thực không nên quen biết cô. Cuối cùng, anh rút ra một chiếc túi giấy dày cộp, nói: “Tiền ở trong này, tất cả là hai vạn chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt tệ. Tôi chỉ đưa cô ba vạn, trừ đi tiền viện phí tôi trả cho cô hôm qua, còn từng này thôi.”
Đàm Tĩnh không đáp lại, cô đưa chiếc hộp cho anh.
Nhiếp Vũ Thịnh mở ra, lật đi lật lại các thứ trong đó, tất cả thư từ của mình, còn có những thứ nho nhỏ anh tặng cô, đều ở bên trong. Có điều, khung của chiếc ảnh chụp chung rõ ràng đã bị đập vỡ, miếng kính không còn nữa, viền khung cũng bị rời ra một đoạn.
“Ghim cài áo đâu?” Anh ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Tôi bán rồi.” Cô bình thản nói, “Cái ghim cài áo đó nạm kim cương, đáng giá vài nghìn tệ, nên tôi đã đem bán, tiền cũng tiêu hết rồi.”
Anh gật đầu nói: “Rất tốt.”
Cũng không biết ý anh là cô bán rất tốt hay cô giải thích như vậy rất tốt.
Cô không biện hộ gì, chỉ đưa tay ra định đỡ lấy túi tiền trong tay anh.
“Không đếm ư?” Anh nhếch mép, rồi nở nụ cười nửa miệng: “Cũng không chê ít sao? Hôm qua cô còn đòi tôi năm vạn cơ mà.”
“Anh không muốn đưa thì thôi.” Đàm Tĩnh nắm lấy quai túi đứng lên. Không ngờ Nhiếp Vũ Thịnh gọi giật lại: “Chờ đã.”
Cô tưởng anh còn có gì muốn nói, nào ngờ anh đột ngột vung tay lên, tất cả tiền trong túi rơi tung tóe ra đất như một trận mưa. Bị ngăn cách bởi những tờ tiền đang bay, tầm mắt cô mờ hẳn đi. Anh đứng ngay trước mặt cô, giống như năm ấy, anh sải bước trên lớp lớp đóa hoa rụng tiến về phía cô, thế nhưng ngày hôm nay họ đã là người ở hai thế giới khác nhau, cô không còn sức lực giơ tay về phía anh nữa.
Anh thậm chí còn cười với cô: “Cô cứ nhặt từ từ nhé, đừng nhặt thiếu tờ nào đấy!”
Tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây ra nhìn họ, rồi lại nhìn đống tiền trên mặt đất. Đàm Tĩnh nước mắt lưng tròng nhưng cố nhịn không rơi lệ, chẳng nói một tiếng nào, lập tức ngồi thụp xuống nhặt tiền.
Nhiếp Vũ Thịnh quay người bỏ đi.
Mọi người xung quanh đều nhìn đống tiền rơi đầy đất, Đàm Tĩnh không ngẩng đầu lên, chỉ cắm cúi nhặt từng tờ tiền đút vào túi, nhặt hết tờ này đến tờ khác, những tờ tiền vung vãi đầy đất, như đống tro tàn vừa đốt trụi tất cả. Tay Đàm Tĩnh run lên, nhưng cô nhặt rất nhanh. Cho dù Nhiếp Vũ Thịnh ném tiền vào mặt cô, cô vẫn cúi xuống miệt mài nhặt từng tờ lên như thế này ư? May mà anh vẫn bị cái gọi là phong độ ràng buộc, dẫu sao đi nữa anh cũng không thể đối xử với một người phụ nữ như vậy được. Ném tiền xuống đất, có lẽ đó cũng là cực điểm của anh rồi, cực điểm để biểu thị sự khinh bỉ và nhục mạ của anh. Đầu óc trống rỗng, cô chỉ mải miết lo nhặt tiền như một cái máy, rồi nhét vào trong túi. Cũng may cuối cùng đếm lại, không thiếu một đồng nào. Hai vạn chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt tệ, khi tìm thấy đồng xu một tệ sáng bóng đó ở dưới gầm bàn, cô thở phào nhẹ nhõm. Đợi cô đứng thẳng người dậy mới phát hiện tất cả mọi người trong quán cà phê đều đang nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng, ngay mấy người phục vụ cũng e dè tránh xa cô, một người đàn bà nhặt tiền rơi dưới đất, trong mắt người ngoài chắc chắn là vô liêm sỉ đến cực độ, đáng khinh đến cực độ. Thực ra cô cũng rất khinh bỉ bản thân mình, nhưng bây giờ cô không nghĩ được nhiều như thế.
Từ quán cà phê đi ra, cô đi thẳng đến bệnh viện, đầu tiên là tìm gặp bác sĩ chữa trị cho Phùng Cánh Huy, lấy một vạn tệ nộp tiền đặt cọc viện phí, rồi đến phòng bệnh gặp Phùng Cánh Huy. Hôm nay vợ của Phùng Cánh Huy đi làm, chỉ có một mình Phùng Cánh Huy nằm trên giường đọc báo. Đàm Tĩnh đã nói chuyện với bác sĩ chữa trị của Phùng Cánh Huy, biết gãy sống mũi có thể nằm viện hoặc về nhà chữa trị, nhưng người nhà Phùng Cánh Huy nhất định đòi nằm viện. Đàm Tĩnh biết, vợ Phùng Cánh Huy hậm hực tức tối nên mới nhất quyết đòi để anh ta nằm viện nhằm tính thêm tiền viện phí, thuốc men, dù sao cũng là tại Tôn Chí Quân đánh anh ta thành ra thế này, người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Phùng Cánh Huy vừa nhìn thấy cô, dường như có vẻ hơi ngại ngùng, vội vàng gấp tờ báo lại. Đàm Tĩnh đưa tờ hóa đơn nộp tiền đặt cọc viện phí cho anh ta, dặn dò: “Anh cứ yên tâm ở đây chữa bệnh, nếu như chỗ này không đủ thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ mang tới. Tất cả là do Tôn Chí Quân không tốt, đánh anh thành ra thế này, ở đây còn một nghìn tệ, anh đưa cho chị nhà, để chị nhà hầm canh xương hay gì đó cho anh ăn, nghe nói bị gãy xương phải bổ sung canxi. Đáng lẽ tôi đã mua chút hoa quả đến, nhưng không biết anh có phải kiêng cữ gì không, nên tôi không mua.”
Phùng Cánh Huy thấy cô vừa nộp tiền viện phí vừa mang tiền mặt đến, nói chuyện lại nhã nhặn, đối diện với một người phụ nữ như vậy, anh ta không thể nào sưng sỉa thốt ra những lời khó nghe được, đành nói: “Thật ra tôi chỉ đùa với Tôn Chí Quân thôi, không ngờ anh ấy lại nổi giận. Con người anh ta thật xấu tính quá, sao lại có thể đánh người cơ chứ?”
Đàm Tĩnh cười gượng: “Tất cả là do Tôn Chí Quân không tốt, làm anh phải bị vạ lây. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh, mong anh bỏ quá cho. Bây giờ anh ấy vẫn bị giam ở đồn công an, chiều nay tôi còn phải đi làm, tôi đưa cho anh số điện thoại ở cửa hàng, nếu anh có việc gì, hoặc tiền thuốc thang viện phí không đủ, anh cứ gọi điện cho tôi là được.”
Phùng Cánh Huy vốn dĩ vẫn ấm ức trong lòng, nhưng thấy Đàm Tĩnh nói năng dễ nghe, nghĩ bụng cô cũng là người phụ nữ đáng thương, hơn nữa Tôn Chí Quân bị giam ở đồn công an, tuy cô không nhắc đến nửa câu, nhưng thái độ vẫn rất nhã nhặn, vì thế nỗi hậm hực của anh ta cũng đã tan mất tự bao giờ. Phùng Cánh Huy nói: “Tôi hiểu ý cô, cô muốn tôi không kiện Tôn Chí Quân chứ gì. Thực ra, tôi là đồng nghiệp với anh ta, bình thường quan hệ vẫn rất tốt, ai ngờ anh ta bỗng dưng đánh người, lại còn đánh tôi thành ra thế này nữa chứ.”
Đàm Tĩnh không biết làm sao, đành xin lỗi rối rít, những bệnh nhân khác trong phòng bệnh, thấy cô đáng thương quá, liền thi nhau nói giúp cho cô. Có người nói: “Đánh người là không đúng, nhưng người ta cũng đã bị bắt giam rồi, vợ người ta đến xin lỗi, lại còn đưa tiền nữa, thôi anh bỏ qua chuyện này đi.”
“Đúng rồi đấy, tôi thấy thái độ của cô vợ này rất tốt, chẳng hiểu sao ông chồng kia lại vô cớ đánh người như thế chứ.”
Đàm Tĩnh từ trước đến nay ghét nhất là bị người khác nói này nói nọ, nhưng trước tình cảnh này, có xấu hổ đến mấy cũng phải cắn răng chịu đựng. Cô chỉ nói: “Tôi phải đi làm đây, số điện thoại tôi viết ở đây, anh có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm tôi.”
Phùng Cánh Huy nói: “Cô là người biết điều, tôi cũng hiểu ý của cô, muốn tôi không kiện Tôn Chí Quân. Chuyện này tôi phải bàn với vợ tôi đã.”
Đàm Tĩnh nghe anh ta nói vậy, vội vàng cảm ơn. Phùng Cánh Huy nói: “Một người phụ nữ như cô tất tả ngược xuôi thế này cũng vất vả quá, thôi cô đi làm nhanh lên.”
Đàm Tĩnh ngồi trên xe buýt mà vẫn lo lắng không yên, chẳng biết Phùng Cánh Huy có kiện Tôn Chí Quân không nữa. Tuy Phùng Cánh Huy có vẻ muốn kết thúc chuyện này cho nhanh, nhưng vợ anh ta dường như không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng dù thế nào chăng nữa, trong chuyện này, cô cũng đã gắng hết sức, thậm chí còn phải làm chuyện mà cô không bao giờ muốn làm – đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh.
Đàm Tĩnh vô thức nắn nắn cái túi, trong túi vẫn còn hơn một vạn tệ, cô biết mình đã đem chút tàn tro sót lại trong lòng thổi bay tan tành không còn gì hết, nhưng như vậy cũng tốt. Cô mệt mỏi dựa vào cửa xe buýt, ánh nắng gay gắt của ngày hè oi bức xuyên qua chiếc rèm màu xanh nhạt rọi vào trong, chiếu lên da thịt khiến người ta thấy rát bỏng.
Không còn gì để lưu luyến nữa, không còn gì nữa rồi.
Trong giờ làm, Đàm Tĩnh chợt nhận được điện thoại của đồn công an, vốn dĩ điện thoại trong cửa hàng không được dùng vào mục đích cá nhân khi đang làm việc, nhưng nhân viên nghe điện thoại thấy bảo đầu bên kia là đồn công an muốn tìm Đàm Tĩnh, liền giật bắn cả mình, vội vàng gọi Đàm Tĩnh ra nghe điện thoại.
Đàm Tĩnh cũng hết cả hồn, còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, đã nghe thấy đầu bên kia hỏi: “Cô là vợ của Tôn Chí Quân?”
“Vâng.” Đàm Tĩnh hơi hoang mang, “Tôn Chí Quân có chuyện gì vậy? Anh ta sao rồi?”
“Anh ta chẳng sao cả, cô đến đồn công an làm thủ tục đi!”
Đàm Tĩnh càng thêm hoang mang, nhưng đầu bên kia không để cô hỏi nhiều, chỉ thông báo vắn tắt cho cô địa chỉ, rồi lập tức cúp máy.
Đàm Tĩnh đành phải muối mặt đi tìm Quản lý xin nghỉ. Quản lý đang chuẩn bị chuyển lên tổng công ty, đích thân Quản lý khu vực đến cửa hàng thông báo, đây có thể coi là một chuyện vui lớn, bởi từ vị trí quản lý cửa hàng tiến thẳng lên tầng lớp lãnh đạo của tổng công ty, phải nói là chuyện rất hiếm khi xảy ra, mấy khu vực lớn trên cả nước, về cơ bản chưa bao giờ nghe thấy có chuyện đặc cách thăng chức vượt cấp như vậy, vì thế ngay cả Cửa hàng trưởng cũng phải nhìn anh bằng con mắt khác. Mấy hôm nay, Quản lý rất vui, Đàm Tĩnh lập cập tìm anh xin nghỉ, anh cũng chẳng hỏi gì nhiều đã đồng ý luôn.
Đàm Tĩnh đổi ba lần xe buýt mới đến được đồn công an, đúng lúc tan làm, bảo vệ không cho cô vào. Cô cuống quýt nài nỉ: “Anh ơi, tôi xin nghỉ cả làm để đến đây, phải chuyển đến ba tuyến xe buýt rồi, ngày mai còn phải đi làm, nếu ngày mai đến nữa sợ rằng tôi không xin nghỉ được, xin anh cho tôi vào đi.”
Bảo vệ thấy tóc mái cô ướt nhẹp, dính chặt vào trán, đôi mắt tha thiết nhìn anh vật nài, trông vô cùng tội nghiệp. Tuy anh đã quen với đủ thể loại người, nhưng vẫn thấy cô gái này quả thực rất đáng thương, cuối cùng, anh thoáng do dự nói: “Để tôi gọi điện cho cảnh sát Trương, xem anh ấy đã về chưa, cô đến tìm cảnh sát Trương đúng không?”
Đàm Tĩnh gật đầu lia lịa, bảo vệ liền nhấc điện thoại lên, nói qua loa vài câu, rồi quay lại bảo cô: “Cô đăng ký nhanh lên! Coi như cô gặp may đấy, cảnh sát Trương vẫn chưa về.” Dứt lời, anh ta đưa cho cô quyển sổ đăng ký. Đàm Tĩnh rối rít cảm ơn, rồi nhanh chóng đăng ký, sau đó đi về phía bảo vệ chỉ, tiến thẳng đến phòng làm việc của cảnh sát Trương.
Đàm Tĩnh lần đầu tiên đến đồn công an, trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ, lên lầu tìm đến phòng làm việc, cô thập thò ngoài cửa, thấy giữa căn phòng rộng thênh thang có mấy người dáng dấp giông giống cảnh sát đang đứng, bèn lấy hết dũng khí hỏi: “Xin hỏi, ai là cảnh sát Trương ạ?”
“Trương Minh Hằng, tìm anh này!” Một viên cảnh sát lên tiếng gọi, cảnh sát Trương nghe tiếng liền quay lại, nhìn cô một lượt như đánh giá rồi hỏi: “Cô là vợ của Tôn Chí Quân?”
Thấy Đàm Tĩnh gật đầu, cảnh sát Trương nói: “Tôn Chí Quân ẩu đả với người khác, đánh gãy sống mũi người ta, bây giờ họ đến báo án, đợi có kết quả kiểm tra thương tật có lẽ anh ta sẽ bị giam giữ khoảng 15 ngày theo quy định xử phạt về an ninh trật tự.”
Đàm Tĩnh thấy đầu ong lên, mắt hoa hết cả, người mềm nhũn ra như sắp ngất lịm, cô phải vịn vào tường gượng đứng cho vững: “Sao anh ấy lại đánh nhau với người ta…”
“Cô hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Cảnh sát Trương nói, “Nghe nói người bị thương còn là đồng nghiệp của anh ta, đường đường một người đàn ông, thế mà lại chỉ biết vung nắm đấm lên đánh người.” Nói rồi anh ta chỉ vào góc tường, Đàm Tĩnh lúc này mới thấy Tôn Chí Quân đang bị còng vào ghế, cúi gằm mặt xuống không nói năng gì. Trên người anh vẫn mặc đồng phục công ty, có điều trên áo còn lấm tấm vết máu, không biết trên người anh có bị thương ở đâu không, hay đó là máu của người bị đánh kia.
Đàm Tĩnh vừa lo lắng vừa tức giận, không biết làm thế nào cho phải. Cảnh sát Trương nói: “Hỏi anh ta địa chỉ, điện thoại liên lạc của người nhà, anh ta chẳng chịu nói gì cả, cuối cùng phải nhờ đến phòng nhân sự ở công ty anh ta mới tìm được số điện thoại của cô, tiền viện phí các thứ của người ta, cô xem làm thế nào đi.”
Đàm Tĩnh mặt trắng bệch, hỏi nhỏ: “Phải mất bao nhiêu tiền viện phí ạ?”
“Làm sao tôi biết được?” Cảnh sát Trương có vẻ vừa tức vừa buồn cười, “Người bị thương tên là Phùng Cánh Huy, vẫn còn ở trong bệnh viện kia kìa… Thôi, thôi, đã giúp thì giúp cho trót, để tôi chỉ cách cho cô. Cô đến bệnh viện tìm Phùng Cánh Huy, bồi thường tiền viện phí các thứ cho người ta, nếu người ta không truy cứu thì chồng cô cũng không bị giam giữ nữa.”
Đàm Tĩnh bây giờ mới vỡ lẽ, cô vốn không ngốc, chẳng qua sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến cô cuống quá đâm ra lú lẫn mà thôi. Nghe cảnh sát Trương nói, biết anh có lòng tốt chỉ bảo cho mình, cô vội vàng cảm ơn rối rít. Tôn Chí Quân từ lúc cô bước vào cửa không hề ngẩng đầu lên, lúc này lại đanh thép buông một câu: “Tôi không có tiền bồi thường.”
Cảnh sát Trương chẳng những không tức mà còn cười nói: “Anh có bản lĩnh nhỉ, đánh người ta lại còn không có tiền đền. Không có tiền đền sao anh còn đánh người ta chứ?” Đàm Tĩnh chợt thấy đau lòng, cũng không muốn nói thêm gì nữa, cô kéo tay viên cảnh sát nói: “Anh đừng chấp anh ta, để tôi đến bệnh viện.”
Cảnh sát Trương thấy mắt cô đỏ hoe, quay lại nhìn bộ dạng của Tôn Chí Quân, liền hiểu ngay tình cảnh giữa hai vợ chồng. Anh làm việc ở đồn công an, kiểu vợ chồng như thế này đã gặp quá nhiều, thường thì chồng gây chuyện ở ngoài, cuối cùng người vợ yếu đuối lại phải ra mặt giải quyết hậu quả. Anh chợt thấy đồng cảm với người phụ nữ, bèn cho Đàm Tĩnh biết địa chỉ bệnh viện, còn nói thêm: “Theo tôi, cô cứ mặc kệ, giam cho anh ta mười ngày nửa tháng cũng tốt, thứ người gì vậy không biết.”
Đàm Tĩnh nghẹn ngào cảm ơn cảnh sát Trương, rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Tuy lúc này đã tắt nắng, nhưng không khí trong thành phố vẫn oi nồng khó chịu. Đàm Tĩnh đang sốt ruột nhưng sau khi đến bệnh viện, cô nghĩ ngợi một lát rồi chạy qua bên đường mua lẵng hoa quả, lẵng hoa quả gần bệnh viện đương nhiên là rất đắt, nhưng cũng không kén chọn được nhiều như thế. Khu vực cấp cứu của bệnh viện có lắp điều hòa, có điều người đông quá, mùi mồ hôi, mùi thuốc trộn lẫn với mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện, càng khiến cho người ta khó chịu. Bệnh viện quá lớn, Đàm Tĩnh phải hỏi bàn chỉ dẫn mới tìm được phòng Theo dõi của khoa Ngoại. Vừa đúng lúc gặp vợ Phùng Cánh Huy đến bệnh viện đưa cơm, hai người họ đang ngồi trên giường bệnh ăn cơm.
Đàm Tĩnh tiến lại rụt rè giới thiệu thân phận và ý định của mình, Phùng Cánh Huy còn đỡ, nhưng vợ của Phùng Cánh Huy vừa nghe nói cô là người nhà Tôn Chí Quân, lập tức vứt đôi đũa xuống, nhảy dựng lên mắng té tát: “Chồng cô bị thần kinh à, vô duyên vô cớ vung tay đánh người, đánh gãy cả sống mũi chồng tôi rồi! Tôi cho cô biết, bên công an đã nói, chúng tôi có thể đến tòa kiện anh ta tội cố ý gây thương tích! Lần này tôi nhất định không tha cho các người! Chồng tôi đang yên đang lành, bị các người đánh thành ra thế này, phải nằm viện đến nửa tháng, các người cứ chờ đấy mà đi hầu tòa!”
Đàm Tĩnh chỉ biết cười hối lỗi, cô lấy tất cả tiền trong túi ra nói: “Tôi đến đưa tiền viện phí, xin lỗi đã để chị phải trả trước tiền đặt cọc, tôi cũng không biết bệnh viện bắt nộp bao nhiêu tiền, hôm nay đi vội quá, không đem theo sổ tiết kiệm, chỗ tiền này xin chị nhận trước, tôi biết là không đủ, ngày mai tôi đi ngân hàng rút tiền, rồi sẽ gửi chị tiếp.”
“Ai cần mấy đồng tiền bẩn thỉu của các người!” Vợ Phùng Cánh Huy dùng sức đẩy Đàm Tĩnh, dúi lẵng hoa quả bên cạnh vào tay cô, rồi tống cô ra cửa. Trong phòng Theo dõi có khoảng mười mấy giường bệnh, lại đúng vào giờ cơm trưa, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân đều chăm chú theo dõi cuộc cãi vã vừa rồi. Đàm Tĩnh vừa xấu hổ vừa lo lắng, cô vốn không khéo nài nỉ van cầu người khác, chỉ biết cầm lẵng hoa quả trong tay, tiến thoái lưỡng nan.
Vợ Phùng Cánh Huy chẳng buồn để ý đến cô nữa, ngồi phịch xuống ăn cơm. Phùng Cánh Huy ngẩng lên nhìn cô mấy lần, bị vợ bắt gặp, chị ta càng thêm tức giận, quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Thấy người ta xinh đẹp, mềm lòng rồi à? Bảo sao chồng người ta chẳng đấm cho vỡ cả mũi, đũa mốc lại còn đòi chòi mâm son!”
Chị ta mắng vậy, làm mọi người trong phòng bệnh càng đổ dồn mắt về phía Đàm Tĩnh, cô chưa bao giờ trải qua cảnh ngộ này nên mặt đỏ bừng lên, xấu hổ đến mức không sao đứng đó được nữa, đành xách lẵng hoa quả xiêu vẹo bước đi.
Lúc lên cô đi thang máy, từ phòng Theo dõi đi ra đáng lẽ cô phải đi dọc theo hành lang rồi rẽ trái, nhưng cô mải nghĩ ngợi, vừa lo nhà họ Phùng không chịu hòa giải, vừa lo ngày mai không biết số tiền dành dụm có đủ nộp viện phí hay không, lòng nóng như lửa đốt. Cô cứ mơ mơ màng màng đi dọc theo hành lang mãi như thế. Mấy tòa nhà lớn trong bệnh viện đều thông nhau, giống như mê cung vậy, rẽ vào một lối rẽ không tìm thấy thang máy, bấy giờ cô mới biết mình đã đi lầm đường. Nếu quay trở lại, lại phải đi qua phòng Theo dõi. Cô thực sự không có dũng khí để người nhà họ Phùng trông thấy mình lần nữa, nhìn thấy phía trước có biển chỉ dẫn, cô liền đi thẳng về phía cửa thoát hiểm.
Đi đến chỗ cửa thoát hiểm, cô mới phát hiện ra ở đó còn một cái thang máy nữa. Cô không biết mình đã đi dọc theo hành lang bao xa, chỉ thấy bốn bề vắng tanh, ánh đèn điện lấp loáng rọi xuống sàn đá hoa. Nơi này không ồn ào hỗn loạn như những chỗ khác. Như thế này cũng tốt, cô vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán, vừa ấn nút thang máy. Cô định đi bộ xuống phía cửa thoát hiểm, nhưng chạy đôn chạy đáo từ chiều đến giờ, cơm tối chưa ăn, miệng đắng ngắt, chân mỏi rã rời, thực sự là không nhấc nổi chân lên nữa, đến lẵng quả đó cũng trở nên nặng trĩu, làm đau buốt ngón tay cô. Cô đành ôm lẵng quả trước ngực, tự nhủ lòng không được khóc, mọi chuyện rồi sẽ qua đi, chỉ cần nhẫn nhịn chịu đựng thì tất cả sẽ qua hết, ngày mai nhất định cô có thể nghĩ ra cách.
Mỗi lần tuyệt vọng cô đều an ủi mình như vậy. Chuyện xấu xa khổ sở đến đâu cô cũng đã từng trải qua rồi, còn chuyện gì cô không chịu đựng được nữa chứ?
Thang máy “tinh” một tiếng, hai cánh cửa từ từ mở ra, cô ôm lẵng quả, sững sờ nhìn người đứng trong thang máy.
Tuy rằng chuyện xấu xa chuyện khổ sở đến đâu cô cũng trải qua rồi, tuy rằng cô luôn cho rằng chỉ cần mình nhẫn nhịn chịu đựng thì mọi chuyện sẽ qua đi, tuy rằng cô đã cố ngụy trang để che giấu vỏ bọc mềm yếu của mình, tuy rằng cô không hề kiên cường, nhưng cô luôn phải kiên cường đối mặt với tất cả.
Chỉ có điều, cô không thể đối mặt với Nhiếp Vũ Thịnh.
Anh đứng ngay giữa thang máy, hình như cũng không ngờ là sẽ gặp cô. Có điều, chỉ vài giây sau, anh đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng, chiếc áo blouse khoác trên người anh hệt như một tấm áo giáp tinh tế nhất, toàn thân anh toát lên vẻ lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao, cả con người anh như một lưỡi dao, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm xuyên cô, mổ xẻ cô, khiến cô không trốn đi đâu được.
Anh đứng trong thang máy nhìn cô như một người xa lạ, hiện giờ, đối với anh, cô thật sự chỉ là một người qua đường xa lạ mà thôi. Khi nghe thấy tên bệnh viện này, lẽ ra cô phải biết rằng, sẽ có thể chạm trán Nhiếp Vũ Thịnh. Nhưng cả bệnh viện to như vậy, hàng nghìn hàng vạn bệnh nhân, cô cứ ôm một tia hy vọng rằng điều đó sẽ không xảy ra. Huống hồ anh làm ở khoa Ngoại Tim mạch, chắc khó có thể xuất hiện ở khoa Cấp cứu.
Vận khí của cô, luôn luôn đen đủi như vậy.
Oan gia ngõ hẹp. Những lúc khó khăn nhất, khổ sở nhất, cô luôn luôn gặp anh.
Lần cuối khi chia tay, anh đã từng nói: “Đàm Tĩnh, cô tưởng rằng thế là xong ư?”
Anh nói đúng, số mệnh chẳng bao giờ biết thương xót ai, cô không có cách nào né tránh, cũng không có cách nào chạy trốn, cô đã sai, đây là báo ứng của cô.
Đôi giày của Nhiếp Vũ Thịnh lướt ngang qua cô, anh không hề nhìn cô thêm lần nào nữa, chỉ cắm cúi đi thẳng về phía trước. Cô túm lấy cánh cửa thang máy, hai chân mềm nhũn, bóng tối như thủy triều âm thầm ập đến, dịu dàng ôm lấy cô vào lòng.
Đàm Tĩnh cảm thấy như đang mơ thấy ác mộng, giống ngày cô sinh em bé vậy. Bác sĩ, y tá đều vây xung quanh cô, chỉ nghe thấy bác sĩ nói: “Nhanh, băng huyết, mau đi lấy máu.” Tiếng bác sĩ đỡ đẻ vừa gần vừa xa, tiếng trẻ con khóc cũng vừa gần vừa xa, trong khi toàn thân cô đã lạnh buốt, như bị rơi xuống hố băng, không đủ sức giơ ngón tay lên nữa. Ý thức dần dần mất đi, cô không nghe thấy tiếng người nói ồn ào xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng khóc của con trẻ, lúc đó cô đã cận kề cái chết, nhưng trong tiềm thức, cô biết mình không thể chết.
Nếu như mình chết rồi, đứa trẻ sẽ không có mẹ. Vì thế cô nhất định phải sống, vì con, cô phải sống.
Ý thức dần dần khôi phục, nhưng cô vẫn không nghe thấy tiếng trẻ con khóc, bèn thều thào hỏi: “Em bé đâu rồi?”
Thực ra cô nhớ bác sĩ đỡ đẻ đã thông báo với mình rằng đứa bé được đưa vào lồng kính rồi, nhưng dù mệt mỏi đến mức chỉ muốn ngủ, cô vẫn cố gượng không chịu ngủ, thều thào hỏi lại lần nữa: “Em bé đâu rồi?”
Chẳng ai thèm để ý đến cô, y tá vội vàng chạy ra ngoài, trong vầng sáng mờ mờ, cô chợt nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh. Cô biết mình đã nhìn nhầm, nếu không cô không thể nào trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh được. Giữa lúc sống chết cách nhau gang tấc, trong khoảnh khắc đối mặt với tử thần, dường như cô đã nhìn thấy anh. Trông thấy anh, cô liền nghĩ: quả nhiên là mình sắp chết rồi. Có người từng nói với cô, người mà mình nhìn thấy lúc sắp chết mới là người mình lưu luyến nhất trên cõi đời này. Cô luôn cho rằng mình sẽ nhìn thấy mẹ, nhưng mẹ đã ở sẵn trên thiên đường chờ cô, cô có thể đoàn tụ với mẹ, vì thế mà cô mới nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh chăng?
Khuôn mặt của Nhiếp Vũ Thịnh mỗi lúc một rõ, mọi thứ xung quanh cũng dần dần rõ hơn, ý thức cô từ từ khôi phục, cô không phải nằm trong phòng đẻ, tuy đây cũng là bệnh viện, nhưng tất cả đều rất rõ ràng, chứ không phải là mơ.
Đứng cạnh Nhiếp Vũ Thịnh là một nữ bác sĩ, cô ta chậm rãi nói: “Tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Đã cảm nắng lại còn hạ đường huyết, chưa ăn tối đúng không? Hôm nay may mà cô ngất trong bệnh viện chúng tôi, cũng may có người bên cạnh, cô lại ngã đúng cửa thang máy, nếu chậm một chút nữa, cửa thang máy sẽ kẹp chặt cổ cô thì nguy hiểm lắm.”
Bây giờ Đàm Tĩnh mới hiểu ra, không phải là cô nằm mơ thấy ác mộng, mà là ngất xỉu bên cạnh thang máy.
Nữ bác sĩ lại hỏi: “Điện thoại ở nhà là bao nhiêu? Thông báo cho một người đến chăm sóc cô, vừa truyền cho cô một chai glucose, phải quan sát hai tiếng nữa mới được về. Có bảo hiểm không? Gọi người nhà cô đến rồi đi nộp viện phí.”
“Không, không cần, tôi tự đi nộp tiền.” Đàm Tĩnh có vẻ ngại ngùng luống cuống, giọng cô vẫn còn khản đặc, đầu lưỡi đắng ngắt. Tôn Chí Quân vẫn còn bị giam ở đồn, không có ai đi nộp tiền thay cô được cả. Nhiếp Vũ Thịnh đứng đó, mặt mũi lạnh tanh. Có lẽ chính anh ta đã báo cho bác sĩ, đưa cô đi cấp cứu, nhưng giờ phút này cô chỉ muốn tránh anh càng xa càng tốt. Cô đã không còn bất cứ mộng tưởng hão huyền nào, cô cũng không hề kỳ vọng anh là người cứu mình. Có thể Nhiếp Vũ Thịnh bị ảnh hưởng bởi sự tu dưỡng của bản thân và đạo đức bác sĩ, dù nhìn thấy một người xa lạ ngất xỉu ở đó, anh cũng sẽ không thể thấy chết mà không cứu được.
“Được, tôi gọi y tá đến.” Nữ bác sĩ gật đầu với Nhiếp Vũ Thịnh, “Bác sĩ Nhiếp, người này không việc gì nữa rồi.” Rồi lại nói với Đàm Tĩnh, “Đây là bác sĩ Nhiếp ở bệnh viện chúng tôi, chính anh ấy đã cứu chị, chị cảm ơn người ta đi.”
“Cảm ơn.” Giọng cô nhỏ đến mức chính cô cũng không nghe thấy gì, Nhiếp Vũ Thịnh không thèm nhìn cô, vẫn giữ vẻ lạnh lùng như cũ, thậm chí chẳng buồn đáp lại, chỉ nói với nữ bác sĩ kia: “Tôi lên phòng mổ đây.”
Trong người Đàm Tĩnh chỉ mang có hơn 200 tệ, y tá mang tờ hóa đơn đến cho cô, ngoài truyền glucose, còn làm xét nghiệm máu thường quy, tổng cộng hết hơn 300 tệ. Tuy cửa hàng cũng có làm thẻ bảo hiểm cho nhân viên, nhưng cô lại không mang theo thẻ bảo hiểm. Đàm Tĩnh không có cách nào, đành mượn di động của bệnh nhân bên cạnh gọi cho Vương Vũ Linh, ai ngờ di động của Vương Vũ Linh lại tắt máy. Cô hốt hoảng nghĩ nát óc cũng không ra một ai có thể cho cô vay tiền cả.
Chai glucose đã truyền hết, y tá đến rút kim truyền ra, giục cô đi trả tiền, Đàm Tĩnh đành cắn răng hỏi: “Xin hỏi, điện thoại của bác sĩ Nhiếp là bao nhiêu?”
Cô y tá biết cô được bác sĩ Nhiếp đưa vào cấp cứu, lúc đó bác sĩ Nhiếp bế cô xông vào phòng Cấp cứu, mặt anh tái nhợt, khiến mọi người trong khoa Cấp cứu đều giật nảy mình, còn tưởng bệnh nhân này là người nhà, hay thậm chí là người yêu của Nhiếp Vũ Thịnh nữa. Lúc bác sĩ Hoắc phụ trách cấp cứu đo huyết áp cho cô, Nhiếp Vũ Thịnh cứ đứng ngây như khúc gỗ, hai tay nắm chặt vào nhau. Phó chủ nhiệm phòng Cấp cứu thấy tình hình như vậy còn phải chạy lại hỏi thăm. Các cô y tá đều thắc mắc, thầm nghĩ bác sĩ Nhiếp trước nay luôn là người điềm đạm, vậy mà lần này lại cuống quýt lo lắng như thế, không lẽ nữ bệnh nhân lạ mặt này đúng là bạn gái của anh? Thế nhưng nhìn có vẻ không giống. Các y tá đều rất tò mò về nữ bệnh nhân này, nào ngờ sau khi kiểm tra xong, thấy bảo cô không sao, lúc hỏi tên bệnh nhân để ghi vào bệnh án, Nhiếp Vũ Thịnh lại nói là không quen biết, thấy cô ấy ngã ở gần thang máy nên cứu mà thôi. Không quen nên không biết tên, bệnh sử không rõ, tuổi tác không tường.
Trường hợp như vậy xảy ra quá nhiều, cả bệnh viện to thế này, thường xuyên có người ngất xỉu ở cửa ra vào, hay thậm chí trong hành lang, phòng Cấp cứu của họ chẳng lạ lẫm gì. Lúc nói không quen biết, giọng Nhiếp Vũ Thịnh vẫn lạnh lùng như thường thấy. Bác sĩ Hoắc nhìn cách ăn mặc trang điểm của bệnh nhân, thầm so sánh với hoàn cảnh gia đình khá giả như bác sĩ Nhiếp, thấy quả là hai người ở hai thế giới khác nhau, Nhiếp Vũ Thịnh đã nói không quen biết, đương nhiên là không quen biết thật.
Cô y tá nghe thấy Đàm Tĩnh hỏi số điện thoại của bác sĩ Nhiếp, liền bĩu môi, nói: “Thôi không cần đâu, bác sĩ Nhiếp đi mổ rồi, hôm nay anh ấy có ca mổ cấp cứu. May cho cô đấy, gặp đúng lúc bác sĩ Nhiếp đi thang máy lên phòng mổ cấp cứu. Vừa nãy cô chẳng cảm ơn anh ấy rồi còn gì, tìm anh ấy làm gì nữa?”
Đàm Tĩnh không có cách nào, đành ấp úng nói: “Tôi… tôi… không mang đủ tiền.”
Cô y tá nói: “Thế thì gọi điện kêu người nhà cô mang đến.”
“Ở nhà không có ai.”
“Thì gọi điện cho họ hàng bạn bè.” Ánh mắt cô y tá trở nên nghiêm khắc, “Tổng cộng hơn 300 tệ, cô cũng không có à?”
Đàm Tĩnh nuốt lại câu mình định nói, lí nhí: “Tôi chỉ mang có hơn 200 tệ…”
Cô y tá dường như đã quá quen với những cảnh như thế này, bèn nói: “Thế thì không được, tìm người nào mang tiền đến đây cho cô.”
Đàm Tĩnh gục đầu một lúc lâu mới ngẩng lên nói: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát không?”
Cô y tá thoáng ngây người rồi lôi điện thoại trong túi ra, lẩm bẩm: “Thời buổi này còn có người không có di động.” Bên cạnh có người gọi tháo kim truyền, cô ta vội qua bên đó tháo kim cho người ta.
Đàm Tĩnh không có lòng dạ nào để ý đến thái độ lạnh nhạt của y tá nữa, chờ cô ta đi khỏi, cô liền nhấn từng phím điện thoại, vẫn là dãy số có 136 ở đầu, rất lâu rất lâu về trước, Nhiếp Vũ Thịnh dùng số này. Sau này anh ra nước ngoài, số này chắc đã khóa từ lâu rồi.
Thực ra cô vẫn ôm một tia hy vọng mong manh rằng mình chỉ đang hoang tưởng mà thôi.
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, cô không biết điều này nghĩa là gì, có lẽ sẽ nghe thấy câu “Số máy quý khách vừa gọi không có” cũng nên, thế nhưng dường như chỉ mới một giây, cũng dường như dài như cả thế kỷ, một giọng nói quen thuộc mà xa lạ, truyền đến bên tai cô qua máy điện thoại.
Anh nghe điện thoại thường giới thiệu cả tên mình theo thói quen: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”
Bỗng nhiên cô nghẹn ngào, không nói được câu nào. Một số điện thoại đáng lẽ phải vứt đi từ lâu, một số điện thoại cô nên quên từ lâu rồi, cách xa bảy năm, giống như cách cả một khoảng không gian và thời gian, vượt qua trăm sông ngàn núi như trong chuyện cổ, xa như tiếng vọng về từ một thế giới khác.
Cô đã quên hết tất cả lớp vỏ ngụy trang bên ngoài của mình, dù cô biết rõ rằng anh giữ số điện thoại này chắc chắn không phải là vì cô. Tình yêu giữa hai người đã bị lòng hận thù gặm nhấm đến tận xương tủy từ lâu, chỉ là trong buổi tối khốn khổ, nhục nhã, bất lực như thế này đây, cô lại nảy dạ hão huyền nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ đã qua.
Tất cả những gì đẹp đẽ, đều đã bị chính bản thân cô, xé nát thành từng mảnh vụn.
Cô khẽ hít vào một hơi, để giọng của mình nghe có vẻ mềm mại và uyển chuyển hơn, câu này dù khó nói đến mấy, cô cũng quyết định phải nói.
Còn gì để lưu luyến, còn gì để nuối tiếc đâu, chẳng qua chỉ là giẫm thêm một cái, đâm thêm một nhát nữa mà thôi.
Cô hỏi: “Có thể cho tôi vay ít tiền được không?”
Nếu quay lại bảy năm trước, cô thà chết cũng không bao giờ nói như thế với Nhiếp Vũ Thịnh. Thế nhưng sau bảy năm, cái chết đã nhẹ như lông hồng, chỉ còn những gian khổ khó khăn trong cuộc sống buộc cô phải từ bỏ lòng tự trọng. Tự trọng là gì? Có ăn được không? Có chữa bệnh được không? Có thể gửi Bình Bình đi học mẫu giáo được không?
Đến bản thân cô cũng phải sững sờ vì mình có thể thốt ra câu này với Nhiếp Vũ Thịnh một cách lưu loát, rõ ràng, gần như vô liêm sỉ, thậm chí không hề sợ sệt như vậy.
Cô gần như có thể tưởng tượng được, anh sẽ không chút do dự cúp máy.
Quả nhiên, gần như ngay lập tức, anh liền cúp máy.
Cô lại gọi lần nữa, tiếng chuông đổ rất lâu, tay cô run lên bần bật, như không khống chế được bản thân vậy. Cô thầm nghĩ: thà rằng anh tắt máy, nhưng không, khoảng nửa phút sau, anh vẫn nghe.
Không chờ anh nói, cô đã cướp lời: “Thư anh viết cho tôi, cả ảnh nữa, tôi nghĩ anh muốn lấy lại.”
Anh im lặng rất lâu, rồi dằn từng tiếng một: “Cô cần bao nhiêu tiền?”
“Năm vạn.” Cô nói, “Tôi trả lại anh tất cả, hơn nữa sẽ không tiết lộ với bất cứ ai mối quan hệ của chúng ta.”
Anh cười trong điện thoại: “Cô cho rằng cô đáng giá năm vạn? Đàm Tĩnh, cô đánh giá mình cao quá đấy.”
“Không phải tôi đáng giá năm vạn, mà là quá khứ của Nhiếp Vũ Thịnh đáng giá năm vạn.” Cô gắng bình tĩnh lại, cùng cực xấu xa cũng chỉ đến thế này mà thôi, “Chắc chắn anh không muốn có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa, nên tôi trả lại anh tất cả. Từ nay về sau, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
“Sao cô không đòi luôn 10 vạn đi! Vừa đủ để làm phẫu thuật cho con trai cô!” Giọng anh toát lên vẻ căm hận và khinh bỉ, “Hay cô thấy quá khứ của Nhiếp Vũ Thịnh không đáng giá 10 vạn?!”
“Anh muốn đưa tôi 10 vạn thì cứ đưa.” Cô bất chấp tất cả, “Tôi không có tiền trả tiền cấp cứu, anh xuống đây trả cho tôi.”
“Được, cô chờ đấy.”
Từ hành lang tầng 13 nhìn xuống, nhà nhà đã lên đèn, cả thành phố trông như một biển đèn rực rỡ. Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng đầu lên, rồi đột ngột tức giận ném mạnh điện thoại đi.
Chiếc điện thoại văng vào tường rồi rơi “choang” xuống đất, linh kiện bắn khắp nơi. Trong lòng anh chỉ còn lửa giận bừng bừng đang thiêu đốt điên cuồng, đến nỗi các mạch máu trong người anh như muốn nổ tung.
Từ phòng Cấp cứu đi ra, anh đã không thể khống chế tình cảm của mình nữa. Anh biết mình như vậy không thể cầm dao mổ được, đành gọi điện nhờ đồng nghiệp đang trực ban đến mổ giùm, còn mình quay trở lại phòng trực thay cho đồng nghiệp. Sự xuất hiện của Đàm Tĩnh đã làm đảo lộn tất cả, nhất là khi anh nhìn thấy cô ngã xuống bên thang máy, phản ứng đầu tiên của anh là hoảng sợ. Rất nhiều lần anh đã nhắc đi nhắc lại với mình rằng, tình yêu thời niên thiếu chỉ là sự khờ khạo ấu trĩ, hơn nữa anh đã phải trả một cái giá quá đắt cho nó rồi. Hãy quên người phụ nữ lòng dạ độc ác đó, quên mối tình đầu dang dở đó đi.
Anh đã phải mất bao nhiêu năm tháng để ép mình dần dần thích ứng với cuộc sống không có Đàm Tĩnh. Một dạo anh tưởng rằng mình đã thành công. Thế nhưng, giây phút trông thấy Đàm Tĩnh ngã xuống, anh mới hiểu, mọi cố gắng của mình chẳng qua chỉ là sự giãy giụa vô ích, mọi thứ của anh vẫn nằm trong tay người phụ nữ ấy, hỷ nộ ai lạc, tất cả và tất cả, vẫn gắn chặt với cô ta. Anh bế cô lên, như bao nhiêu lần anh từng làm trước đây, chỉ có điều cô bây giờ không còn là Đàm Tĩnh của anh nữa, mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, khóe mắt còn đọng nước mắt, cô đã khóc. Trong giây phút đó, anh chợt thấy hoảng loạn hệt như bảy năm về trước, anh không thể tưởng tượng nổi cô sẽ rời xa anh, cho dù sự rời xa này là về thể xác hay tinh thần. Anh đã từng hận cô đến tận xương tủy, thậm chí hận đến mức nghĩ cô chết rồi mới hả. Nhưng khi cô ngã xuống trước mặt anh, anh lại thấy hoảng sợ vô cùng. Nếu cô chết, nếu cô không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, anh cũng không cách nào tưởng tượng được mình phải làm sao để có thể sống một mình. Tất cả những hận thù trước kia, cũng chỉ bởi vì biết cô vẫn còn trên thế gian này, cho dù cách xa nhau đến hàng nghìn vạn dặm, cho dù cô đã biến mất trong biển người mênh mông, nhưng dù sao cô và anh vẫn cùng chung một khoảng không gian và thời gian, cho dù cô từ lâu đã trở thành một người xa lạ. Nhưng cô vẫn còn trên thế gian này, tất cả hận thù của anh, đến cuối cùng anh mới tuyệt vọng hiểu ra rằng, hóa ra chỉ vì cô không thể ở bên cạnh anh được nữa.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh.
Anh bế cô lên, vỗ vào mặt cô, thì thầm gọi tên cô, thậm chí muốn cúi xuống hôn cô. Cô giống như người đẹp ngủ trong rừng trong truyền thuyết, nếu như anh hôn cô, liệu cô có thể tỉnh lại không? Anh rối loạn như đứa bé bị lạc mẹ, chỉ biết ôm khư khư thứ quý giá nhất trên đời, mà không biết phải làm gì. Nếu cô không tỉnh lại nữa thì sao?
Anh đâu ngờ, sau khi mất cô, tương tư đã trở thành một thứ thuốc độc, dần dần ăn mòn lục phủ ngũ tạng anh, bảy năm khổ sở kìm nén, hóa ra, bệnh trạng đã không thể cứu vãn được nữa. Trong giây phút ấy, anh chỉ mong có thể đem tất cả của mình để đổi lấy việc cô từ từ mở mắt.
Khi bế cô lao vào phòng Cấp cứu, tay anh vẫn còn đang run. Tơ tóc của cô vương vấn trên mặt anh, anh luống cuống đếm mạch đập, vốn là động tác đã quá đỗi thành thạo, nhưng anh cứ bị ngắt quãng hoài, mỗi lần đếm được đến mười mấy nhịp, anh lại bấn loạn đếm sai, không nhớ nổi mình đã đếm đến bao nhiêu nữa, đành phải bắt đầu lại từ đầu. Các đồng nghiệp ở phòng Cấp cứu chạy đến, anh mới bị động đứng im một chỗ.
Anh biết mình không thể nào khống chế tình cảm được, nên sau khi ra khỏi phòng Theo dõi, anh đành tìm lý do đột xuất nhờ đồng nghiệp thực hiện giúp ca mổ đã sắp xếp từ trước. Anh đầm đìa mồ hôi lạnh ngồi trong phòng trực, cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên.
Nhiếp Vũ Thịnh, chi bằng mày chết đi còn hơn.
Anh lạnh lùng lắng nghe giọng cô trong điện thoại, lắng nghe yêu cầu cô đưa ra. Không phải cô đang yêu cầu, mà cô đang tống tiền.
Đúng vậy, quá khứ của Nhiếp Vũ Thịnh đương nhiên đáng giá năm vạn, thậm chí đáng giá mười vạn.
Anh chỉ không ngờ cô có thể làm thế, có thể mở được miệng nói câu đó.
Nhưng như thế cũng tốt, anh nhìn ánh sáng phản chiếu lại trên cửa kính, khóe miệng nở nụ cười châm biếm. Người đàn bà này vốn là loại người như thế, chẳng phải bảy năm trước anh đã biết rồi ư? Cô ta không có giới hạn thì cứ để cho cô ta không có giới hạn đi, đằng nào thì dù là tống tiền đi nữa, cô ta cũng chỉ có thể tống tiền mình một lần cuối này thôi.
Nhiếp Vũ Thịnh, mày có thể quên hẳn cô ta đi rồi.
Anh ngồi thụp xuống, tìm thấy SIM điện thoại của mình trong đống mảnh vụn. Ngày mai, anh sẽ đi thay điện thoại mới.
Anh cất SIM điện thoại vào trong hộp đựng danh thiếp, rồi quay trở lại phòng trực, mở khóa ngăn kéo bàn làm việc của mình, lấy ví tiền ra, rút mấy tờ tiền màu hồng, đoạn đi thang máy xuống lầu.
Đàm Tĩnh ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, đến tận khi Nhiếp Vũ Thịnh đưa cho cô tờ hóa đơn thanh toán, cô mới ngẩng đầu nhìn anh.
Mặt anh vẫn không có chút cảm xúc nào, nếu nói trước kia ánh mắt của anh thỉnh thoảng còn lộ vẻ căm hận thì nay, đến cả căm hận anh cũng không buồn cho cô nữa. Người đàn ông này và tất cả những gì thuộc về mình đều đã kết thúc, cô đã hủy hoại mọi thứ hết sức triệt để, bảy năm trước một lần, hôm nay lại một lần nữa.
Đến làm kẻ thù của nhau cũng không thể, cô nhìn xuống, như vậy cũng tốt.
Cô không hề cảm ơn, nhận lấy tờ hóa đơn rồi đi vào phòng đưa cho cô y tá, đoạn quay người đi về. Không ngờ Nhiếp Vũ Thịnh đứng chờ cô ở đầu hành lang, anh dường như đoán trước được cô sẽ không đi thang máy, mà đi cầu thang bộ xuống.
Anh chỉ nói: “Thời gian, địa điểm.”
Cô ngớ người một lúc mới hiểu là anh hỏi cô thời gian và địa điểm đưa tiền. Cô đáp: “Tôi cần tiền gấp, 10 giờ sáng mai, ở ngay quán cà phê đối diện bệnh viện.”
Anh thờ ơ liếc cô rồi quay người đi mất.
Đàm Tĩnh đi bộ về, vốn cô đã lên xe buýt đi được mấy bến rồi, sau đó, xe buýt đến chỗ xuống, đáng lẽ cô phải đổi xe, nhưng không hiểu sao, cô lại lần theo bến xe buýt đi bộ về phía trước. Tới lúc về đến nhà cô mới phát hiện ra mình đã đi bộ qua mấy bến xe rồi.
Quai ba lô đeo trên lưng đã bị cô nắm đến nỗi ướt đẫm mồ hôi tay, trong nhà không bật đèn, tối om om, nhưng như thế cũng tốt. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, không buồn đứng lên nữa. Cô vẫn giữ nguyên tư thế như lúc vừa mới về, tay nắm khư khư quai ba lô, ngồi bất động ở đó.
Cô phải dọn dẹp đồ đạc một chút, cô đã hứa sẽ trả cho anh những thứ đó.
Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là một vài lá thư anh viết, dăm ba món đồ nho nhỏ anh tặng cô, cả tấm ảnh hai người chụp chung nữa.
Cô biết bản thân vô liêm sỉ đến cực độ, nhưng thực sự cô quá mệt mỏi rồi, cuộc sống đã bức bách cô quá đỗi, giống như một sợi dây thừng thắt chặt vào cổ, khiến cô không hít thở nổi. Khi đã sắp tắt thở, sắp không chịu đựng nổi nữa, cô đành quờ quạng tóm lấy bất cứ thứ gì có thể tóm được, để hít lấy một hơi. Cho dù hơi thở đó độc ác hay không đến đâu chăng nữa.
Cô dựa vào đâu mà đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh? Thế nhưng quả nhiên anh vẫn đồng ý cho cô, bởi cô biết chắc rằng với tính cách và lòng tự trọng của mình, anh sẽ dùng tiền để tống cổ cô đi, như vậy từ nay anh có thể không còn cả hận cô nữa.
Đàm Tĩnh, Đàm Tĩnh, cô thầm gọi tên mình. Cô làm như vậy, là vì sao chứ? Là sợ mình vẫn còn ôm mộng viển vông ư? Là sợ mình sẽ một lần nữa lao vào cái bẫy ngọt ngào mà đáng sợ đó ư? Là sợ mình trong lúc tuyệt vọng sẽ giơ tay ra vọng tưởng túm được anh ư?
Không cần phải nằm mơ nữa, thế này cũng tốt.
Cô co quắp người lại trên sofa như một đứa trẻ, tựa hồ được trở về trong lòng mẹ. Bảy năm nay, không một giây phút nào cô không ở trong trạng thái mệt mỏi rã rời, gánh nặng cuộc sống làm cô không sao chống đỡ nổi, rất nhiều lần cô thấy mình không thể tiếp tục gánh vác được nữa, thế nhưng vì con, cô vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Thực ra Đàm Tĩnh cũng biết, cô đã quá khắt khe với chính mình, vì thế hôm nay nhân lúc không có ai, con trai và Tôn Chí Quân đều không ở bên cạnh, cuối cùng cô cũng cho phép bản thân được co mình lại một cách yếu đuối và mệt mỏi như thế này. Trên đời vốn không có truyện cổ tích, càng chẳng có chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng nào đến cứu cô, trên thế giới này chẳng có gì cả, chỉ có mình cô, cô cũng chỉ cho phép mình thương xót bản thân một lúc, chỉ một lúc này thôi. Ngày mai cô phải đi lấy tiền, ngày mai cô phải đi làm, ngày mai cô phải nghĩ cách bảo lãnh Tôn Chí Quân ra khỏi đồn công an, ngày mai cô còn phải chữa bệnh cho Bình Bình.
Cô cứ co quắp trên chiếc sofa cũ nát như vậy, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tất cả các bác sĩ trực đêm sáng sớm hôm sau bắt buộc phải đi kiểm tra phòng bệnh, kiểm tra phòng bệnh và giao ban xong thì có thể về nhà ngủ. Nhưng Nhiếp Vũ Thịnh không về nhà, anh đi thẳng đến ngân hàng rút tiền rồi quay lại quán cà phê đối diện bệnh viện.
Đàm Tĩnh đến sớm hơn anh, trong mắt cô hằn những tia máu đỏ, dưới ánh mặt trời rực rỡ ngày hè, trông cô càng thêm tiều tụy. Khóe mắt cô đã có nếp nhăn, thoáng nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều.
Cô không hề né tránh ánh mắt của Nhiếp Vũ Thịnh, anh nhìn cô rất kỹ, như thể chưa từng quen biết cô vậy. Có lẽ, anh quả thực không nên quen biết cô. Cuối cùng, anh rút ra một chiếc túi giấy dày cộp, nói: “Tiền ở trong này, tất cả là hai vạn chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt tệ. Tôi chỉ đưa cô ba vạn, trừ đi tiền viện phí tôi trả cho cô hôm qua, còn từng này thôi.”
Đàm Tĩnh không đáp lại, cô đưa chiếc hộp cho anh.
Nhiếp Vũ Thịnh mở ra, lật đi lật lại các thứ trong đó, tất cả thư từ của mình, còn có những thứ nho nhỏ anh tặng cô, đều ở bên trong. Có điều, khung của chiếc ảnh chụp chung rõ ràng đã bị đập vỡ, miếng kính không còn nữa, viền khung cũng bị rời ra một đoạn.
“Ghim cài áo đâu?” Anh ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Tôi bán rồi.” Cô bình thản nói, “Cái ghim cài áo đó nạm kim cương, đáng giá vài nghìn tệ, nên tôi đã đem bán, tiền cũng tiêu hết rồi.”
Anh gật đầu nói: “Rất tốt.”
Cũng không biết ý anh là cô bán rất tốt hay cô giải thích như vậy rất tốt.
Cô không biện hộ gì, chỉ đưa tay ra định đỡ lấy túi tiền trong tay anh.
“Không đếm ư?” Anh nhếch mép, rồi nở nụ cười nửa miệng: “Cũng không chê ít sao? Hôm qua cô còn đòi tôi năm vạn cơ mà.”
“Anh không muốn đưa thì thôi.” Đàm Tĩnh nắm lấy quai túi đứng lên. Không ngờ Nhiếp Vũ Thịnh gọi giật lại: “Chờ đã.”
Cô tưởng anh còn có gì muốn nói, nào ngờ anh đột ngột vung tay lên, tất cả tiền trong túi rơi tung tóe ra đất như một trận mưa. Bị ngăn cách bởi những tờ tiền đang bay, tầm mắt cô mờ hẳn đi. Anh đứng ngay trước mặt cô, giống như năm ấy, anh sải bước trên lớp lớp đóa hoa rụng tiến về phía cô, thế nhưng ngày hôm nay họ đã là người ở hai thế giới khác nhau, cô không còn sức lực giơ tay về phía anh nữa.
Anh thậm chí còn cười với cô: “Cô cứ nhặt từ từ nhé, đừng nhặt thiếu tờ nào đấy!”
Tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây ra nhìn họ, rồi lại nhìn đống tiền trên mặt đất. Đàm Tĩnh nước mắt lưng tròng nhưng cố nhịn không rơi lệ, chẳng nói một tiếng nào, lập tức ngồi thụp xuống nhặt tiền.
Nhiếp Vũ Thịnh quay người bỏ đi.
Mọi người xung quanh đều nhìn đống tiền rơi đầy đất, Đàm Tĩnh không ngẩng đầu lên, chỉ cắm cúi nhặt từng tờ tiền đút vào túi, nhặt hết tờ này đến tờ khác, những tờ tiền vung vãi đầy đất, như đống tro tàn vừa đốt trụi tất cả. Tay Đàm Tĩnh run lên, nhưng cô nhặt rất nhanh. Cho dù Nhiếp Vũ Thịnh ném tiền vào mặt cô, cô vẫn cúi xuống miệt mài nhặt từng tờ lên như thế này ư? May mà anh vẫn bị cái gọi là phong độ ràng buộc, dẫu sao đi nữa anh cũng không thể đối xử với một người phụ nữ như vậy được. Ném tiền xuống đất, có lẽ đó cũng là cực điểm của anh rồi, cực điểm để biểu thị sự khinh bỉ và nhục mạ của anh. Đầu óc trống rỗng, cô chỉ mải miết lo nhặt tiền như một cái máy, rồi nhét vào trong túi. Cũng may cuối cùng đếm lại, không thiếu một đồng nào. Hai vạn chín nghìn sáu trăm bốn mươi mốt tệ, khi tìm thấy đồng xu một tệ sáng bóng đó ở dưới gầm bàn, cô thở phào nhẹ nhõm. Đợi cô đứng thẳng người dậy mới phát hiện tất cả mọi người trong quán cà phê đều đang nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng, ngay mấy người phục vụ cũng e dè tránh xa cô, một người đàn bà nhặt tiền rơi dưới đất, trong mắt người ngoài chắc chắn là vô liêm sỉ đến cực độ, đáng khinh đến cực độ. Thực ra cô cũng rất khinh bỉ bản thân mình, nhưng bây giờ cô không nghĩ được nhiều như thế.
Từ quán cà phê đi ra, cô đi thẳng đến bệnh viện, đầu tiên là tìm gặp bác sĩ chữa trị cho Phùng Cánh Huy, lấy một vạn tệ nộp tiền đặt cọc viện phí, rồi đến phòng bệnh gặp Phùng Cánh Huy. Hôm nay vợ của Phùng Cánh Huy đi làm, chỉ có một mình Phùng Cánh Huy nằm trên giường đọc báo. Đàm Tĩnh đã nói chuyện với bác sĩ chữa trị của Phùng Cánh Huy, biết gãy sống mũi có thể nằm viện hoặc về nhà chữa trị, nhưng người nhà Phùng Cánh Huy nhất định đòi nằm viện. Đàm Tĩnh biết, vợ Phùng Cánh Huy hậm hực tức tối nên mới nhất quyết đòi để anh ta nằm viện nhằm tính thêm tiền viện phí, thuốc men, dù sao cũng là tại Tôn Chí Quân đánh anh ta thành ra thế này, người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Phùng Cánh Huy vừa nhìn thấy cô, dường như có vẻ hơi ngại ngùng, vội vàng gấp tờ báo lại. Đàm Tĩnh đưa tờ hóa đơn nộp tiền đặt cọc viện phí cho anh ta, dặn dò: “Anh cứ yên tâm ở đây chữa bệnh, nếu như chỗ này không đủ thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ mang tới. Tất cả là do Tôn Chí Quân không tốt, đánh anh thành ra thế này, ở đây còn một nghìn tệ, anh đưa cho chị nhà, để chị nhà hầm canh xương hay gì đó cho anh ăn, nghe nói bị gãy xương phải bổ sung canxi. Đáng lẽ tôi đã mua chút hoa quả đến, nhưng không biết anh có phải kiêng cữ gì không, nên tôi không mua.”
Phùng Cánh Huy thấy cô vừa nộp tiền viện phí vừa mang tiền mặt đến, nói chuyện lại nhã nhặn, đối diện với một người phụ nữ như vậy, anh ta không thể nào sưng sỉa thốt ra những lời khó nghe được, đành nói: “Thật ra tôi chỉ đùa với Tôn Chí Quân thôi, không ngờ anh ấy lại nổi giận. Con người anh ta thật xấu tính quá, sao lại có thể đánh người cơ chứ?”
Đàm Tĩnh cười gượng: “Tất cả là do Tôn Chí Quân không tốt, làm anh phải bị vạ lây. Tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh, mong anh bỏ quá cho. Bây giờ anh ấy vẫn bị giam ở đồn công an, chiều nay tôi còn phải đi làm, tôi đưa cho anh số điện thoại ở cửa hàng, nếu anh có việc gì, hoặc tiền thuốc thang viện phí không đủ, anh cứ gọi điện cho tôi là được.”
Phùng Cánh Huy vốn dĩ vẫn ấm ức trong lòng, nhưng thấy Đàm Tĩnh nói năng dễ nghe, nghĩ bụng cô cũng là người phụ nữ đáng thương, hơn nữa Tôn Chí Quân bị giam ở đồn công an, tuy cô không nhắc đến nửa câu, nhưng thái độ vẫn rất nhã nhặn, vì thế nỗi hậm hực của anh ta cũng đã tan mất tự bao giờ. Phùng Cánh Huy nói: “Tôi hiểu ý cô, cô muốn tôi không kiện Tôn Chí Quân chứ gì. Thực ra, tôi là đồng nghiệp với anh ta, bình thường quan hệ vẫn rất tốt, ai ngờ anh ta bỗng dưng đánh người, lại còn đánh tôi thành ra thế này nữa chứ.”
Đàm Tĩnh không biết làm sao, đành xin lỗi rối rít, những bệnh nhân khác trong phòng bệnh, thấy cô đáng thương quá, liền thi nhau nói giúp cho cô. Có người nói: “Đánh người là không đúng, nhưng người ta cũng đã bị bắt giam rồi, vợ người ta đến xin lỗi, lại còn đưa tiền nữa, thôi anh bỏ qua chuyện này đi.”
“Đúng rồi đấy, tôi thấy thái độ của cô vợ này rất tốt, chẳng hiểu sao ông chồng kia lại vô cớ đánh người như thế chứ.”
Đàm Tĩnh từ trước đến nay ghét nhất là bị người khác nói này nói nọ, nhưng trước tình cảnh này, có xấu hổ đến mấy cũng phải cắn răng chịu đựng. Cô chỉ nói: “Tôi phải đi làm đây, số điện thoại tôi viết ở đây, anh có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm tôi.”
Phùng Cánh Huy nói: “Cô là người biết điều, tôi cũng hiểu ý của cô, muốn tôi không kiện Tôn Chí Quân. Chuyện này tôi phải bàn với vợ tôi đã.”
Đàm Tĩnh nghe anh ta nói vậy, vội vàng cảm ơn. Phùng Cánh Huy nói: “Một người phụ nữ như cô tất tả ngược xuôi thế này cũng vất vả quá, thôi cô đi làm nhanh lên.”
Đàm Tĩnh ngồi trên xe buýt mà vẫn lo lắng không yên, chẳng biết Phùng Cánh Huy có kiện Tôn Chí Quân không nữa. Tuy Phùng Cánh Huy có vẻ muốn kết thúc chuyện này cho nhanh, nhưng vợ anh ta dường như không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng dù thế nào chăng nữa, trong chuyện này, cô cũng đã gắng hết sức, thậm chí còn phải làm chuyện mà cô không bao giờ muốn làm – đòi tiền Nhiếp Vũ Thịnh.
Đàm Tĩnh vô thức nắn nắn cái túi, trong túi vẫn còn hơn một vạn tệ, cô biết mình đã đem chút tàn tro sót lại trong lòng thổi bay tan tành không còn gì hết, nhưng như vậy cũng tốt. Cô mệt mỏi dựa vào cửa xe buýt, ánh nắng gay gắt của ngày hè oi bức xuyên qua chiếc rèm màu xanh nhạt rọi vào trong, chiếu lên da thịt khiến người ta thấy rát bỏng.
Không còn gì để lưu luyến nữa, không còn gì nữa rồi.