Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dư Sinh

Chương 4: Hồi ức (2)

Tác giả: Gia Bất Hối

Khoảnh khắc Cố Thần Sinh xuyên qua cô, Cố Dư đau đến thân thể co lại, nước mắt thoáng chốc ào ra.

Cố Thần Sinh cũng chẳng dễ chịu gì, bên trong cô siết chặt đến mức khiến anh phát điên. Nhìn người con gái dưới thân khóc nức nở, rên rỉ từng tiếng như đang nỉ non, anh cúi đầu hôn nhẹ lên mi mắt cô,

“Cố Dư, thả lỏng một chút.”

Cố Dư làm sao còn có thể để ý đến mấy lời dụ dỗ của anh, nức nở mấy cái, đánh vào lồng ngực anh,

“Anh đi ra đi, không làm nữa.”

Cố Thần Sinh dở khóc dở cười, nằm sấp trên người cô, gậy thịt vẫn chôn sâu trong cơ thể cô, chậm rãi nhích từng tí một, nửa cầu xin, nửa dụ dỗ,

“Ngoan, tôi cũng là lần đầu tiên, tôi cũng khó chịu, phối hợp một chút, được không, hửm?”

Cố Dư thanh tỉnh, đôi mắt đỏ hòe mở to nhìn anh, chóp mũi ửng đỏ vì khóc,

“Nhưng mà đau quá.”

Cố Thần Sinh hôn lên môi cô, trước khi bốn cánh môi lại lần nữa hoà quyện, anh lại nói,

“Một lát sẽ hết đau.”

Sau đó, thắt lưng anh rút ra một chút, gậy thịt lùi ra ngoài, chỉ còn lại qui đầu bên trong, rồi lại tiến vào. Cố Dư cắn chặt môi, nhíu mày, móng tay sắc nhọn cào mấy vết ứa máu trên tấm lưng rộng của anh.

Một lát sau, sự đau rát dần qua đi, đổi lại là cảm giác căng trướng và thoải mái theo động tác ra vào của anh ập đến.

Cố Thần Sinh bắt đầu ra vào nhanh hơn, cảm giác chưa bao giờ được nếm thử khiến anh không nhịn được, tiếng rên trầm thấp cũng bật ra từ yết hầu gợi cảm.

Dẫu cho đây là tình một đêm, nhưng mọi chuyện chỉ kéo dài khoảng một tiếng rồi kết thúc. Suốt quá trình đó, Cố Thần Sinh bị khoái cảm nhấn chìm, bắt đầu lộ ra bản chất thực sự là một con sói xấu xa.

Anh không ngừng ở bên tai cô nói những lời mà chỉ những cặp tình nhân mới nói cho nhau lúc ân ái, thỉnh thoảng anh lại đưa tay vỗ mạnh vào mông cô khiến nó trở nên đỏ bừng.

Sau khi kết thúc, Cố Dư nằm sấp trên ngực anh, dưới thân là chất lỏng hỗn loạn, nhớp nháp, nhắm mắt thở dốc.

Mồ hôi dinh dính trên cơ thể thật khó chịu, cô khẽ cựa người, liền bị bàn tay đặt trên eo ép chặt, giọng nói khàn khàn truyền đến từ đỉnh đầu,

“Yên nào, muốn thêm một lần nữa sao?”

Lúc đó Cố Dư chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười tám, bị những lời lẽ lưu manh của anh kích động đến mức cả người đỏ bừng, vùi sâu vào ngực anh.

Cô thoáng nghĩ, nếu như ở trên xe cô biết anh vốn là một người lưu manh như vậy, cô sẽ suy nghĩ lại một chút. Nhưng đó cũng chỉ là nếu như, vì bây giờ, cô đã trao thân cho người đàn ông xa lạ này rồi.

_____________

Sáng hôm sau, Cố Dư thức dậy trong vòng tay anh. Ngơ ngẩn nhìn gương mặt đang ngủ say không chút phòng bị trước mặt, cô mới nhận ra, người đàn ông này đẹp trai hơn cô nghĩ, thậm chí còn có chút quen quen, giống như đã từng gặp nhau ở đâu đó.

Lúc mở mắt ra, ánh mắt sắc bén, thậm chí có chút khó gần, nhưng khi ngủ, lại trở nên ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Cô vươn tay vẽ dọc theo hàng lông mày rậm kia, đến cuối liền điểm nhẹ một cái, người đàn ông liền nhíu mày, cựa quậy. Cô cười khúc khích.

Cố Dư định luồn tay vào mái tóc rối của anh, liền bị bắt lại. Cố Thần Sinh mở mắt, cánh tay đặt bên dưới eo cô siết lại, gương mặt hài người phút chốc sát lại gần nhau, gần đến nỗi cô còn cảm nhận được tim anh đang đập từng nhịp, từng nhịp khẩn trương.

“Em làm anh tỉnh sao?”

Cố Thần Sinh cầm lấy bàn tay cô, đặt lên má mình, rồi áp bàn tay mình lên, nhìn cô một hồi lâu, lát sau mới nói chuyện,

“Không có.”

Cố Dư cười híp mắt, rút tay ra khỏi, ôm lấy chăn che trước ngực, ngồi dậy,

“Đến lúc em nên về rồi.”

Cố Thần Sinh nhìn cô gái nhỏ ngồi bên mép giường quay lưng lại với anh, rõ ràng hôm qua còn nhút nhát như thế, qua một đêm đã trở nên quyến rũ thế này rồi.

Cố Thần Sinh yên tĩnh nhìn cô mặc đồ, một lúc sau, lúc Cố Dư mặc xong chiếc áo cuối cùng, liền vội vàng tiến tới, ôm cô từ phía sau, giam cô vào lòng,

“Cố Dư, nếu không, em làm bạn gái anh nhé?”

Lần đầu tiên trong đời kết giao bạn gái, không ngờ sẽ qua loa thế này.

Cố Dư nghe anh nói xong, ngẩn người, một lát sau, cô liền cười khẽ, đưa tay gỡ tay anh đang ôm rõ mình,

“Cố tiên sinh, chẳng qua chỉ là tình một đêm, không cần thiết phải như thế.”

Anh hơi hoảng hốt, siết chặt tay cô, liếm liếm môi,

“Anh cảm thấy thích em, thật hoang đường nhưng anh thích em mất rồi, em là người phụ nữ đầu tiên của anh, chúng ta thử một lần, được không?”

Không được. Cố Dư chắc chắn trong lòng. Cô chỉ cho phép mình phóng túng đến đây thôi, mọi chuyện đã đi quá xa, cả đời có mơ cô cũng không ngờ lần đầu tiên của mình sẽ trao cho một người xa lạ, bây giờ người đó lại muốn cô làm bạn gái anh, đúng là nhất thời không đỡ được.

Cố Dư không trả lời anh, yên lặng dùng sức rút tay mình khỏi tay anh, đứng dậy, cầm áo khoác nơi cuối giường, hướng cửa phòng đi thẳng.

Người đàn ông phía sau trầm giọng,

“Nếu như vấn đề trách nhiệm thì sao? Em không để anh chịu trách nhiệm với em, thì cũng phải chịu trách nhiệm với anh chứ.”

Cố Dư dừng chân, thiếu chút nữa phì cười, đúng là một kẻ lưu manh ấu trĩ. Cô quay đầu, giọng nói cực kì nghiêm túc,

“Cố tiên sinh, chúng ta có duyên gặp lại.”

_____________

Sự thật chứng minh, duyên phận chính là thứ trêu ngươi con người nhất.

Lần tiếp theo gặp lại, họ đã không còn là những người xa lạ, mà anh lại trở thành con trai của ông nội cô.

Cố Dư tròn mắt nhìn “Cố Thần” ngồi đối diện mình trên bàn ăn gia đình, Cố Thần Sinh dù đang nói tự nhiên với mọi người nhưng ánh mắt vẫn kín đáo nhìn cô mấy lần, khiến Cố Dư không khỏi rùng mình sợ hãi.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

“Cố Thần” lại là người chú út mà Cố Dư chỉ mới được nghe tên chứ chưa hề biết mặt?

Nói chưa hề biết mặt cũng không đúng, nếu như đứa con nít sáu tuổi cười nhe răng trong bức ảnh chụp cùng ông nội được tính thì cô đúng là đã biết mặt anh rồi.

Duyên phận đúng là trớ trêu. Suốt bữa cơm hôm đó, Cố Dư không thể nuốt trôi hạt cơm nào.

Một năm trôi qua, chuyện đêm đó cũng giống như một giấc mơ vậy. Thời gian đầu, mỗi ngày cô đều nhớ tới đêm đó, nhớ tới người đàn ông lưu manh vô cùng quyến rũ đó. Dần dà, về sau, chỉ còn là thỉnh thoảng những lúc tuyết rơi.

Cố Thần Sinh ở nước ngoài mười mấy năm trời, cuối cùng cũng về nhà được một lần, Cố Mạn mười ba tuổi ngây thơ nhìn người chú út rơi từ trên trời xuống của mình, ngại ngùng rúc vào lòng mẹ.

Tối đó, trừ Cố Mạn và Cố Dư mới gặp anh lần đầu vẫn đang “lạ lẫm”, thì mọi người đều như chưa từng có khoảng cách mười mấy năm, ăn uống no say.

______________

Cố Dư vừa chùi hai tay vào vạt váy bên hông, vừa cúi đầu bước ra khỏi nhà vệ sinh tầng hai.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài chắn giữa hành lang chật hẹp. Tim Cố Dư rung lên một hồi báo động, cứng ngắc ngẩng đầu. Một năm không gặp, anh lại nhiều hơn một nét quyến rũ trưởng thành, đối mặt với tình huống này, Cố Dư lắp bắp,

“Anh…Chú…Chú út.”

Cố Thần Sinh hai tay để trong túi quần, tựa vào tường nhìn cô, như con mèo lười đang nhìn con chuột yếu đuối trước mặt,

“Ừm, xưng hô rất được, rất tình thú.”

Cố Dư trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này thế mà lại không biết điều, dùng thân phận này gặp cô mà vẫn còn dám nhớ tới chuyện đêm đó.

Cô nghẹn họng, “Anh bị điên rồi. Nếu cả nhà biết được, thể nào tôi cũng không còn đường sống.”

Cố Thần Sinh nhìn bộ dạng hết sức khoa trương của cô, nhếch mép cười,

“Lần gặp lại này, có được tính là duyên phận không?”

Cố Dư kinh hãi, anh vẫn còn nhớ tới câu nói cô bỏ lại vào sáng hôm đó. Cô nghĩ, cách tốt nhất là giả điếc, anh cũng không thể làm được gì.

Cô cúi đầu bước nhanh quá người anh, mùi hương nam tính vừa quen thuộc vừa xa lạ lọt vào sống mũi, tim Cố Dư “thịch” một tiếng.

Cánh tay bị bắt lại, anh thẳng thừng lôi cô vào trong nhà tắm, đè chặt cô lên tường,

“Giả ngốc sao, hỏi lại em, chúng ta thế này có được tính là duyên phận không?”

Cố Dư chột dạ, co rúm người, “Duyên phận thì không được tính, nhưng được tính là loạn luân.”

Cố Thần Sinh hừ lạnh một tiếng, “Em thừa biết chúng ta không có quan hệ máu mủ.”

Cố Dư cúi đầu, đúng là không cùng huyết thống, anh không phải con ruột của ông nội, mà là con của người chiến hữu thân thiết năm đó hi sinh trên chiến trường của ông, từ đó, đứa con sáu tuổi của người chiến hữu đó được ông coi như con đẻ mà nuôi nấng, đó chính là anh. Nhưng dù thế, họ vẫn trên danh nghĩa là người chúng một nhà.

Cố Dư ậm ờ, “Tại sao năm đó anh lại nói dối tôi?”

Cố Thần Sinh nhất thời nghĩ không ra cô đang nói tới chuyện gì.Cố Dư nghiến răng,

“Nếu anh nói ra tên thật, tôi cũng sẽ không bệnh đến mức đi tình một đêm với người cùng tên với chú mình.”

Cố Thần Sinh hiểu ra, bật cười, “Nhưng anh sẵn sàng lên giường với người con gái cùng tên với cháu gái anh.”

Cố Dư rít qua khẽ răng, hung tợn trừng mắt nhìn anh, “Biến thái.”

Cố Thần Sinh vây cô giữa lồng ngực mình với bức tường, cúi đầu, gương mặt áp sát, cánh môi hai người như có như không ma sát lẫn nhau,

“Có biến thái hay không tối đó không phải em đã biết rồi sao?”

Cố Dư hết nói nổi, vùng vằng cố thoát ra khỏi vòng tay như kìm kẹp của anh, nhưng vô ích. Cả người bị anh kéo vào lồng ngực, phòng tắm đầy hơi nước cộng thêm thân nhiệt nóng hổi từ người anh cách một lớp vải mỏng truyền sang cô, Cố Dư cảm thấy thật nóng. Cố Thần Sinh hôn khẽ lên môi cô, cô liền rụt đầu, tránh né,

“Không được, anh điên rồi.”

____________

Trước còn bày đặt ra luật một tuần ba chương, giờ thì thành mỗi ngày một chương rồi ???? tui đúng là thiếu nghị lực.

Luật cũ, mọi người vote và comment đi tui up chương mới nhanh cho ????

Bình luận
720
× sticky