Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dư Sinh

Chương 7: Người đàn ông em yêu (2)

Tác giả: Gia Bất Hối

Cố Dư bị động tác mãnh liệt của anh doạ sợ, kéo lại áo ngủ vừa bị vén lên tận vai, ngồi dậy, run rẩy,

“Anh điên à? Đang ở trong nhà đấy.”

Cố Thần Sinh ngồi đối diện cô, hơi thở dồn dập, cả người nóng hừng hực áp sát.

Lại một nụ hôn sâu ập xuống, Cố Dư bị anh ôm ngồi dạng chân trên đùi, vòng tay qua cổ anh. Thân dưới hai người cọ xát, nơi mềm mại của cô cảm nhận rõ nơi đó của anh đã căng cứng, cách một lớp quần vải chọc chọc vào đùi cô.

Bộ ngực bị bắt lấy, bàn tay anh cùng một lúc nắm lấy cả hai bên, bóp thành đủ mọi hình dạng.

Cô ngập ngừng, cố rút đầu lưỡi từ miệng anh về, tách ra, trán cụng trán, hơi thở hoà quyện nhau. Vì tư thế ngồi nên cô cao hơn anh một đoạn, cúi đầu, né tránh cánh môi đang rượt đuổi của Cố Thần Sinh,

“Đừng, đêm nay không được.”

Cố Thần Sinh không để ý, tiếp tục mút lấy môi cô,

“Tại sao không được, anh chờ một năm rồi.”

Cố Dư cáu kỉnh đập vào vai anh, “Mọi người sẽ không chấp nhận.”

Thì ra là vẫn sợ chuyện này.

Anh bật cười, hai tay dời xuống, ôm lấy eo cô, để cô đong đưa người, thân dưới hai người lại trước sau ma sát, cực kì dễ chịu. Cố Dư ngại ngùng, vùi đầu trên vai anh, mặc anh giày vò. Cố Thần Sinh hôn lên tai cô, nói nhỏ,

“Anh bảo vệ em.”

Bảo vệ thế nào? Bằng cách nào? Dẫu sao cũng là tình thân máu mủ, cô không thể vì ích kỉ mà bỏ qua mọi người.

Cố Dư nhìn sâu vào mắt anh, phòng tối om, cả hai đều nhìn nhau nhưng không rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

Qua một lúc lâu, Cố Thần Sinh đặt cô nằm xuống giường, đưa tay cởi quần dài, gậy thịt to lớn nằm ngang trong quần lót, Cố Dư tưởng tượng một giây nữa nó sẽ lập tức bật ra ngoài.

Cô nghĩ tới thứ này một năm trước đã tiến vào trong thân thể cô, một lát nữa sẽ lại tiếp tục cuộc chinh phạt, không nhịn được hơi rụt người.

Cố Thần Sinh áp tới, cánh môi hạ xuống cổ cô, lưu lại từng dấu vết đỏ bừng. Anh cầm lấy tay cô, đặt lên vật phía sau quần lót.

To, cứng, nóng đến doạ người. Cố Dư sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn rút tay về nhưng bị anh bắt lại.

Quần lót bị kéo căng, Cố Dư theo sự dẫn dắt của anh, kéo nó xuống, gậy thịt bật ra ngoài, chĩa lên thằng đứng.

Cố Thần Sinh tách khỏi môi cô, thở một hơi dài, cúi đầu nhìn xuống nơi đó, phân vân một chút, cuối cùng vẫn quyết định đè cô xuống.

Cố Dư bị thân thể cao lớn nặng trịch của anh đè đến khó thở, không cam chịu mà khuất phục, để anh cởi áo ngủ của mình.

Lần thứ hai trong đời lộ thân thể ra trước mặt người khác, mà cả hai lần, đều trao cho duy nhất một người, cảm giác thật kì diệu.

Trong bóng tối, mắt cô mở to hết cỡ để nhìn anh hành động nhưng vô ích. Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dốc của cả hai người.

Một chân bị nâng lên, quần lót bị kéo xuống. Cố Thần Sinh cúi đầu nhìn nơi đó của cô, đã ướt đẫm.

Anh liếm liếm môi, do dự vài giây, khom người.

Cố Dư hét lên thất thanh, dùng chân đạp lên vai anh, “Cố Thần Sinh, anh đừng làm thế!”

Cố Thần Sinh liếm liếm nơi đó của cô, vụng về. Rất nhanh lên khôi phục tư thế, bàn tay thay thế đầu lưỡi, dò dẫm xoa nhẹ lên hai cánh hoa mập mạp.

Cố Dư bị anh nâng cằm, hôn sâu, mơ hồ cảm nhận được mùi vị của chính mình. Lại nghĩ đến hành động của anh vừa rồi, đỏ mặt.

Triền miên một hồi lâu, cho đến khi “em trai nhỏ” dưới thân không nhịn được mà giật giật, Cố Thần Sinh mới tách hai chân cô ra, cầm lấy gậy thịt đặt trước cửa huyệt ướt đẫm, ma sát vào cái rồi đút vào lỗ nhỏ.

Lần đầu tiên đã là một năn trước, hoa huyệt vốn đã chật hẹp, này lại bị kích thích mà co rút, khiến Cố Thần Sinh muốn tiến vào cũng không được, mà rút ra cũng không xong.

Anh thấp giọng bên tai cô dụ dỗ, “Ngoan, thả lỏng nào, em cắn của anh đứt mất.”

Cố Dư chỉ hận không thể đạp anh ra ngoài cửa sổ.

Cảm nhận cô đã thoải mái hơn, anh nhấp thắt lưng một cái, tiến vào tận cùng.

Động tác eo của anh nhanh dần, khiến Cố Dư bắt đầu không nhịn được mà rên rỉ. Anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, hai cánh tay chống bên hai người cô, cong người, ra vào mãnh liệt, có tiếng nước nhóp nhép phát ra từ nơi kết hợp của hai người.

Đêm đó, anh đã không còn ngây ngô như một năm về trước nữa, bây giờ đã biến thành lão sói xám xấu xa bắt nạt cô bé quàng khăn đỏ yếu đuối.

Cố Dư cao trào tới hai lần, mà gậy thịt trong cơ thể cô vẫn ra vào không có hồi kết. Anh không biết chừng mực, động tác nhanh đến nỗi mấy lần ép cô đến mép giường, thiếu chút nữa đã rơi xuống thì lại bị anh nắm lấy eo kéo về.

Cố Thần Sinh trong lúc cao hứng, lật người cô lại, để tấm lưng trắng nõn đối diện trước mặt, từ phía sau tiến vào, tiếp tục cho đến hơn một giờ sáng.

____________

Từ sau đêm hôn đó, quan hệ lén lút của hai người chính thức được xác nhận.

Cố Dư bây giờ nghĩ lại, thấy năm đó quyết định như thế, sai lầm nhưng cô tuyệt đối không hối hận.

Cố Thần Sinh như con sư tử được vuốt bờm mà ngoan ngoãn nằm trên đùi cô. Thấy cô trầm mặc, khẽ hỏi,

“Đang nghĩ gì vậy?”

Cố Dư gãi gãi đầu anh, “Đang nghĩ, năm đó nếu không gặp anh trước đó, chúng ta liệu có như bây giờ không?”

Cố Thần Sinh mở mắt, ánh mắt tối đen như mực, nhìn mãi không thấy đáy, cuốn Cố Dư vào, không thoát được. Anh im lặng một hồi sau mới trả lời,

“Có, chắc chắn có.”

Câu trả lời chắc nịch. Cố Dư nhìn anh, cũng không hỏi tại sao. Bởi trong lòng cô cũng đã có câu trả lời.

Có. Chắc chắn có.

_____________

Sáng hôm sau, ngoài ý muốn, lúc Cố Dư thức dậy, ngái ngủ xuống phòng bếp, lại thấy Úc Thượng Linh đang cùng mẹ cô làm bữa sáng cho cả nhà.

Cô khẽ nhíu mày, tiến đến gần,

“Chào chị Úc.”

Úc Thượng Linh một thân giản dị, áo sơ mi và quần jeans, mặt lấm lem bột làm bánh trắng xoá. Thấy Cố Dư xuống, cô ta liền niềm nở,

“Tiểu Dư đã dậy rồi sao?”

Được lắm, rất có phong thái của nữ chủ nhân. Cố Dư trong lòng lại hung hăng đem Cố Thần Sinh giận cá chém thớt một bận.

Cô cười một cái lấy lệ, quay sang hỏi Diệp Lộ,

“Mọi người ở đâu hết rồi ạ mẹ?”

Diệp Lộ đang lăn bánh, “Còn đi đâu nữa, đi chúc Tết rồi, hôm qua vẫn chưa đi hết.”

Cố Dư nhìn Úc Thượng Linh một cái, lơ đãng hỏi, “Vậy chú Cố đâu ạ?”

Diệp Lộ lúc này mới dừng tay, nhìn Úc Thượng Linh, “Thằng bé vẫn chưa dậy, Linh Linh, nếu không cháu lên phòng thức nó dậy đi.”

Úc Thượng Linh ngập ngừng, nghĩ đến anh, đỏ mặt, “Như thế, có tiện không ạ?”

Cố Dư cảm thấy mắt mình mờ hẳn đi. Đúng vậy, là ghen đến mờ mắt. Nụ cười của cô cứng đờ trên môi, vội vàng ngăn lại,

“Mẹ, không tiện đâu ạ. Mẹ biết tính chú út mà, không thích người lạ vào phòng.”

Hai chữ “người lạ” đã thành công đổi lấy một cái nhíu mày của Úc Thượng Linh. Cố Dư giả vờ không nhìn thấy, trong lòng làm mặt quỷ với cô ta.

Diệp Lộ nghĩ nghĩ, “Cũng đúng, vậy Cố Dư, con lên phòng thức chú út dậy, khách đến nhà không thể ngủ mãi như thế được.”

Úc Thượng Linh gượng cười một tiếng, quay người tiếp tục làm bánh.

Cố Dư chạy biến.

______________

Cố Thần Sinh không thích người lạ vào phòng mình, là sự thật. Dù giúp việc mỗi ngày đều vào đây để dọn dẹp nhưng cũng đều là những người làm lâu năm trong lâu đài, đối với anh đều thân quen.

Cố Dư không thèm gõ cửa, mở cửa tiến vào. Cố Thần Sinh vừa tắm xong, mặc quần vải và áo sơ mi trắng ngồi bên kia mép giường xoay lưng lại với cửa phòng, xem gì đó trong điện thoại.

Chiếc loa kiểu dáng cũ trong phòng đang phát ra một bài hát không lời thịnh hành vào những năm 90. Cố Dư rón rén đến gần, rồi bất thình lình nhảy tọt lên giường, như chú gấu kola bám lên vai anh, cười khúc khích,

“Sói xám đây, mau chạy.”

Cố Thần Sinh bị cô làm giật mình, thả điện thoại xuống giường, nắm lấy hai tay cô đang để trước ngực mình, đưa lên miệng hôn nhẹ,

“Sao vậy? Cao hứng chuyện gì?”

Cố Dư nghiêng đầu thơm lên má anh một cái, “Không có chuyện gì thì không thể lên phòng chú Cố sao?”

Cố Thần Sinh bật cười, xoay người nhìn cửa phòng đóng chặt, kéo đầu cô ra trước, lưu manh cắn mút một phen.

Hai người mới sáng sớm đã nhắng nhít trong phòng ngủ, mãi một hồi sau mới lần lượt xuống nhà ăn sáng.

Cố Thần Sinh xuống phòng bếp, phát hiện trên bàn ăn có thêm một người, quay đầu nhìn Cố Dư. Cô lè lưỡi, cười với anh một cái rồi chạy đến chỗ ngồi của mình.

Úc Thượng Linh ngồi bên cạnh Diệp Lộ, Cố Noãn hình như không thích cô ta lắm, chỉ khách sáo mời vài tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.

Cố Thần Sinh không thèm để ý đến chỗ trống mọi người cố tình chừa lại bên cạnh Úc Thượng Linh, kéo ghế xuống ngồi bên cạnh Cố Dư.

Cố Dư bề ngoài tỏ ra bình thản, nhưng bên trong đã đắc chí đến phát điên rồi. Coi như anh biết điều.

Cố Thần Sinh làm sao không biết trong đầu cô đang nghĩ gì chứ, chỉ biết nhìn cô một cái, kín đáo cười sủng nịnh.

Bữa sáng hôm nay là tự tay Úc Thượng Linh làm dưới sự dẫn dắt của Diệp Lộ, mọi người đều khách sáo khen ngon, cô ta từ đầu đến cuối đều cười bẽn lẽn, ra vẻ cực kì thân thiết hỏi han mọi người.

Cố Dư chán ghét đến mức mí mắt không buồn nâng lên một cái.

_____________

Lúc Cố Dư đang rửa tay trong nhà vệ sinh, Úc Thượng Linh cũng tình cờ bước vào, cười dịu dàng,

“Thật trùng hợp.”

Cố Dư nhìn cô ta, cười một cái, lâu khô tay, định bước ra ngoài.

Úc Thượng Linh gọi giật cô lại, “Tiểu Dư, có thể gọi cháu là Tiểu Dư không?”

Cố Dư cười giễu trong lòng. Gọi Tiểu Dư thì còn miễn cưỡng chấp nhận, còn chữ “cháu” kia, cô ra đang gọi ngang hàng với Cố Thần Sinh sao? Với tuổi đời chỉ hơn cô có bảy năm?

Cô xoay người, cười khách sáo, “Chị cứ gọi là Tiểu Dư là được ạ, chúng ta cũng không hơn nhau nhiều tuổi lắm.”

____________

Đừng quên vote tiếp thêm động lực cho ta nhé ????

Bình luận