Một hồi lâu không ai nói gì, sau đó Tiêu Phi mới chậm rãi mở miệng: “Tả hộ pháp của bổn giáo là người thẳng tính nghĩ sao nói vậy. Những lời của tả hộ pháp cũng là ý của Tiêu Phi. Sự thật đã bày ra trước mắt, hiện nay trừ Kì Linh giáo ta, không ai có thể địch được yêu tà như hôm qua. Các vị sợ là không hề hiểu gì về bọn chúng. Mấy năm nay Kì Linh giáo ta dù hành sự không giống chư vị trong giang hồ nhưng cũng không phải hạng người giậu đổ bìm leo. Đại địch trước mắt, trong lúc sinh tử tồn vong, mong các vị gác lại thành kiến, hợp tác với giáo ta để giành lấy một con đường sống. Ta dừng lời tại đây, các vị cứ suy nghĩ cho kĩ”.
Tiêu Phi nói khách sáo nhưng vẻ mặt lại không quá nhiệt tình, như thể người ta lựa chọn thế nào cũng không quan tâm. Phó Thanh Mộ lo lắng trong lòng, nếu những người này thật sự cứng nhắc, người ra cảm thấy ngươi ngạo mạn nên không hợp tác với ngươi thật… Đến lúc đó với sức của một giáo, Kì Linh giáo cũng không thể nào đối đầu với triều đình được…
“Tiêu gia đồng ý hợp tác với Kì Linh giáo”. Trong yên lặng, Tiêu Thế Lệ là người đầu tiên lên tiếng làm tất cả mọi người có mặt đều giật mình.
Phó Thanh Mộ nhìn Tiêu Thế Lệ, lại nhìn Tiêu Phi. Thảo nào hắn kiêu ngạo như vậy, thì ra đã tóm được đầu rồng rồi!
Sở Cuồng gật đầu: “Tiếp theo ta sẽ dạy các vị kiến thức cơ bản có liên quan đến sinh vật không mang hình người và cho các vị biết vị trí tàu mẹ của quân địch”. Hắn xoay tay, không biết móc từ đâu ra một khẩu súng. Mắt chuyển thành màu đỏ, khẩu súng trong tay nháy mắt đã biến thành một thanh trường kiếm màu đen. Sở Cuồng vung kiếm chém vào quả cầu ánh sáng màu lam ném ra lúc nãy. Quả cầu ánh sáng vỡ vụn, khối vuông màu bạc trong đó rơi xuống đất. Lúc này mọi người mới phát hiện bên trong quả cầu ánh sáng đó không có sợi dây nào treo khối vuông màu bạc. Vừa rồi chính khối vuông này tự trôi lơ lửng trong quả cầu ánh sáng.
Sở Cuồng bước tới, nhặt khối vuông lên nắm trong tay: “Tư liệu về quân địch ở đây. Ngoài ta ra, không ai đọc được. Người nào không muốn hợp tác với chúng ta có thể rời khỏi đây”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Phó Thanh Mộ cười cười, không nghe tiếp nữa mà đi vào trong phòng, thấy Nhẫm Cửu vẫn đang nằm đảo mắt. Phó Thanh Mộ cảm khái vỗ vỗ cánh tay Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, bây giờ cô nương đã nhất thống giang hồ rồi đấy”. Nhẫm Cửu thì đau gần chết vì hai cái vỗ này của Phó Thanh Mộ…
Suốt cả ngày, Sở Cuồng và Tiêu Phi mượn đại sảnh nghị sự của nhà họ Lâm, trao đổi với nhân sĩ các phái giang hồ và đưa ra đường lối công thủ cơ bản. Đến khi trời tối, thái độ của tất cả mọi người đối với Sở Cuồng đã thay đổi hoàn toàn. Ngay cả mấy lão già xưa nay nổi tiếng cao ngạo cũng không khỏi cảm khái anh hùng xuất hiện thiếu niên. Tiêu Phi cũng trêu hắn: “Tài thao lược của Sở huynh làm cảm phục bao nhiêu anh hùng, chỉ một ngày đã đủ để danh chấn giang hồ. Sau này nhất định sẽ trở thành một giai thoại”.
Sở Cuồng lại cảm thấy rất bình thường: “Phạm vi kiến thức của ta rộng hơn tất cả mọi người ở đây cộng lại. Không cần sùng bái ta một cách mù quáng vì việc này”.
Tiêu Phi lập tức yên lặng. Các nhân sĩ võ lâm còn chưa rời khỏi đại sảnh nghị sự cũng thấy hơi xấu hổ.
Bỗng nhiên có người nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Giáo chủ Kì Linh giáo vì sao không tham dự buổi nghị sự hôm nay?”.
Sở Cuồng ngẩn người. Hôm nay trong đầu toàn nghĩ đến các loại phương châm bố trí chiến lược, hắn quả thật không có thời gian nghĩ đến Nhẫm Cửu. Bây giờ có người nhắc tới, hắn mới nhớ tới Nhẫm Cửu… Nhẫm Cửu e là bây giờ vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy…
“Bọn ta sẽ tự báo cho giáo chủ kết quả hôm nay”. Tiêu Phi vừa trả lời người đó, chợt nghe thấy Sở Cuồng hỏi: “Nhà bếp ở đâu?”.
Sở Cuồng bưng một bát cháo trở lại tiểu viện, không thấy bóng dáng Phó Thanh Mộ đâu. Nhẫm Cửu đang nằm nhắm mắt trên giường, nghe tiếng bước chân, nàng lập tức mở mắt ra. Thấy Sở Cuồng bưng một chiếc bát đến, mắt nàng lập tức sáng lấp lánh. Nhưng thân thể vẫn không thể nhúc nhích, nàng nhìn Sở Cuồng đầy chờ mong, Sở Cuồng ngồi xuống bên giường, nói: “Theo tính toán của anh, chắc em còn sáu canh giờ không thể cử động được. Anh có thể đoán được bắp thịt và khung xương em hiện có hệ số đau đớn bao nhiêu. Cho nên bây giờ em có hai lựa chọn. Một là nhịn đói, đợi ngày mai có thể cử động sẽ tự dậy ăn. Hai là chịu đau, anh đút cháo cho em. Chọn cách thứ nhất chớp mắt một cái. Chọn cách thứ hai chớp hai cái”.
Nhẫm Cửu chớp liền hai cái không hề do dự.
Nghĩ cũng phải, hôm qua ăn cơm tối xong đã bắt đầu chiến đấu cường độ cao, đánh nhau suốt một buổi tối, cả ngày hôm nay không ăn gì, chắc đã đói lắm rồi. Sở Cuồng đặt bát cháo xuống bên cạnh, cúi xuống đỡ Nhẫm Cửu dậy, để nàng ngồi dựa vào lòng hắn cho tiện đút cháo. Chỉ có mấy cử động nhẹ nhàng như vậy mà Nhẫm Cửu đã đau tới mức môi run rẩy.
Sở Cuồng trước giờ là một người không thích trách móc người khác. Kể cả khi tổng kết sự kiện, thái độ của hắn luôn rất khách quan. Nhưng bây giờ thấy Nhẫm Cửu như vậy, không biết vì sao trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác vừa tức giận vừa thương xót: “Lúc anh nói với em các kiến thức về người đồng hóa thì em làm gì?”.
Em ngủ, em đập muỗi, em ngẩn người nhìn anh… Nhẫm Cửu trời sinh không phải một học trò ngoan, cho dù phu tử là Sở Cuồng cũng vẫn không nghe giảng được, cho nên bây giờ chịu đau là đáng đời. Nhẫm Cửu thở dài trong lòng, sau đó một thìa cháo nóng được đút vào miệng nàng.
Sở Cuồng nâng hàm dưới Nhẫm Cửu lên, ngón tay vuốt xuôi cổ họng Nhẫm Cửu, cháo trong miệng tự nhiên trôi xuống bụng. Thìa thứ hai cũng đút như vậy. Nhẫm Cửu có cảm giác bây giờ mình như một con vịt bị người ra nhồi đầy bánh đút vào miệng, sau đó vuốt cổ cho đồ ăn chạy xuống dạ dày.
Cảm giác đau đớn khi ngón tay Sở Cuồng vuốt dọc cổ họng làm Nhẫm Cửu cực kì khó chịu, vừa nuốt vừa chớp mắt liên tục. Sở Cuồng dừng lại, thấy đôi mắt Nhẫm Cửu hơi đỏ lên vì kích thích theo phản xạ, trong lòng Sở Cuồng lại có một sự xót xa vô cớ mà chính hắn cũng không hiểu được. Biết rõ đây chỉ là đau đớn da thịt chứ không có tổn hại gì đối với cơ thể nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy….. đau đớn vì sự đau đớn của nàng.
Sở Cuồng khẽ thở dài: “Vậy thì không ăn nữa nhé”.
Đau thế này, cũng đành phải không ăn nữa vậy. Ít nhất cũng được bón hai thìa cháo, dạ dày dù ít dù nhiều cũng ấm lên.
Sở Cuồng đỡ Nhẫm Cửu nằm xuống, sau đó kéo ghế đến ngồi bên cạnh.
“Hôm nay các phái võ lâm đều đồng ý hợp tác với chúng ta, đồng thời nghe theo sự chỉ huy của anh. Nhưng có thể thấy nhiều người trong lòng vẫn còn bất bình. Hôm nay anh đã nói với bọn họ về điểm yếu của người đồng hóa và sinh vật không mang hình người, sau này có thể sẽ có người bất bình lợi dụng điều này để đánh lén em. Em chú ý nhé”.
Nhẫm Cửu chớp chớp mắt.
Sở Cuồng thở dài một tiếng: “Em không biết điểm yếu của mình ở đâu đúng không? Lần trước anh dạy…”. Hắn bóp trán: “Thôi được rồi. Em nhớ kĩ, trong trạng thái người đồng hóa, bất cứ vết thương nào cũng có thể nahnh chóng liền lại, kể cả nội tạng, chỉ trừ một chỗ”. Sở Cuồng ấn lên vị trí trái tim Nhẫm Cửu: “Bất cứ lúc nào cũng phải nhớ bảo vệ nó cẩn thận”.
Nhẫm Cửu hiểu ra, chợt nhớ tới chuyện không lâu trước đây, Sở Cuồng và Phó Thanh Mộ ác đấu trong hang núi đằng sau thác nước, Phó Thanh Mộ cướp súng phi quân dụng của Sở Cuồng, sau đó bắn một phát vào tim hắn. Sau đó bọn họ từ dưới nước bò lên, Sở Cuồng nằm trọn ba ngày như người chết mới tỉnh lại. Khi đó Nhẫm Cửu không hề nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vũ khí của Sở Cuồng rất lợi hại nên đã gây ra tổn thương rất lớn đối với hắn.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, khi đó dù hắn không biến thành người đồng hóa nhưng ít nhất cũng có bộ quần áo đao thương bất nhập, chống đỡ khẩu súng phi quân dụng gì đó chắc không có vấn đề gì. Nhưng hắn lại nằm lâu như vậy, xem ra vị trí trái tim quả thật là điểm yếu…
Có điều nói đi cũng phải nói lại, trái tim của ai mà chẳng là điểm yếu? Ai bị đâm một đao vào tim mà không chết thẳng cẳng?
Nhẫm Cửu đang nghĩ vậy thì Sở Cuồng đột nhiên ngẩng đầu, bên ngoài có tiếng gõ cửa. Người đi vào là hai an hem Lâm Cẩm Phong và Lâm Cầm Tố. Nhẫm Cửu nhắm mắt giả vờ ngủ, giữa giường Nhẫm Cửu và cửa ra vào có một tấm bình phong. Sở Cuồng đi ra bên ngoài bình phong, hỏi: “Hai vị vì sao đến thăm giữa đêm khuya?”.
Lâm Cẩm Phong nói: “Kẻ bất tài này hôm nay hôn mê cả ngày, vừa rồi mới tỉnh lại…”. Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nghe nói giáo chủ cũng nằm nghỉ trong phòng cả ngày, phải chăng giáo chủ đã bị thương?”.
Lần đầu tiên được người khác gọi là giáo chủ với giọng điệu nghiêm túc như vậy, tâm can Nhẫm Cửu phía sau bình phong cũng run rẩy.
“Mệt mỏi quá độ thôi, nghỉ ngơi một đêm là được”. Sở Cuồng hỏi lại: “Hai vị có chuyện quan trọng gì sao?”.
Lâm Cẩm Phong đột nhiên cúi người vái Sở Cuồng: “Cẩm Phong đêm khuya quấy quả, một là để cảm ơn hai vị hôm qua đã cứu mạng. Nghe nói hôm nay tả hộ pháp và tế ti đề xuất chuyện hợp tác với đồng đạo võ lâm, sau này nhà họ Lâm sẽ dốc sức phối hợp. Hai là…”, hắn dừng lại một lát: “Hôm qua tại hạ đi theo hai vị đến khu phía đông thành Giang Châu, tại đó đã nhìn thấy… đầu… của phụ thân tại hạ… Đó có phải là thật không?”.
Lâm Cẩm Phong đến giờ vẫn không thể tin được những gì hắn chứng kiến hôm qua. Người cha mà hắn luôn kính trọng từ nhỏ không ngờ lại can tâm tình nguyện làm tay sai cho đám tà ma, cuối cùng còn cắn lên vai hắn. Nếu không có hòn đá của Nhẫm Cửu ném thủng đầu, chỉ sợ cánh tay hắn đã bị cắn đứt một miếng. Chuyện này còn đả kích Lâm Cẩm Phong hơn chuyện phụ thân hắn bị tà ma bắt đi.
“Là thật”.
Hai tiếng kiên định của Sở Cuồng khiến đôi mắt Lâm Cẩm Phong trống rỗng một lát. Lâm Cầm Tố phía sau hắn cũng nắm chẳ nắm đấm: “Tại sao phụ thân lại…”.
Sở Cuồng lại nói: “Cái đầu đó đúng là của phụ thân các hạ, nhưng ông ta bị người khác điều khiển, không hề có ý thức của chính mình”. Sở Cuồng nói sơ qua về người đồng hóa và thí nghiệm của Bạch Quý cho Lâm Cẩm Phong nghe.