Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 36: Tử trì

Tác giả: Y Phỷ Cô Cô
Chọn tập

Thời gian thấm thoắt trôi chẳng chờ đợi một ai, bao nhiêu lần lá xanh hoá úa vàng rồi lại rơi rụng. Hệt như nỗi nhớ mong day dứt tồn tại nơi tâm can mỗi con người cứ hết vơi rồi lại đầy theo từng khắc từng giây.

Mới đó cũng chỉ còn gần một tháng nữa là sẽ đến ngày Mịch Chi lâm bồn hạ sinh. Khoảng thời gian từ lúc cô mang thai, mọi họat động của cô hầu như đều được hai nha hoàn thân cận Tiểu Hồng, Tiểu Mai giám sát gắt gao vô cùng.

Gần đến ngày hạ sanh, thì càng thêm siết chặt vòng giám sát ấy hơn. Đôi lúc làm Mịch Chi cảm thấy ngột ngạt, bất tiện là điều không thể tránh khỏi.

Bao nhiêu tháng ngày trôi qua, hầu như cứ cách vài hôm là lại có một phong thư từ người thương nơi biên cương xa xôi gửi về cho cô.

Những dòng chữ đượm đầy nỗi tương tư da diết, nơi giấy bút dường như vẫn còn thoảng lấy mùi hương của đối phương. Mỗi lần đọc thư, là mỗi lần khoé mi ướt đẫm, rơi rớt từng giọt nươc trong vắt, tròn đều như pha lê hoen trên má phấn.

Dù đã tự nhủ phải cố giữ lấy tâm tư tĩnh lặng, tránh hao tâm tổn phế vì thai nhi trong bụng. Vậy mà Mịch Chi cô vẫn không thể nào qua đuoc. Đánh lừa con tim và lý trí, là việc làm tàn nhẫn nhất đối với chính bản thân mình.

Sáng nay thức dậy, như mọi hôm kể từ khi Tử Lạc rời đi, cô cùng hai nha hoàn đều đến chơi đùa với Đồng Đồng nơi biệt uyển. Cùng nó ngắm mây, nghe gió, hay cùng nó vẽ tranh, rồi dạy nó viết chữ. Nhờ có Đồng Đồng, mà ngày tháng cô quạnh này trôi qua cũng đỡ tẻ nhạt hơn hẳn.

Đôi tay ngọc thon mịn trắng ngần như bạch bích vô hạ (*), đang cầm ngòi bút quệt vào nghiên mực ngọc thạch mà hoạ lên trang giấy trắng từng đường nét cong mềm uyển chuyển.

[Bạch bích vô hạ: một viên ngọc trắng đẹp hoàn mỹ]

Tuy không thể sánh là long bút chẩm đề, hay nét phượng rồng bay. Nhưng cũng đủ làm người khác phải gật đầu hài lòng.

Mịch Chi như thả trôi tâm tư theo một dòng xúc cảm vô định, ngón tay thon thả cứ nâng niu ngòi bút mà hoạ thành từng đường. Dần dần mường tượng ra một khung cảnh quen thuộc mà khi chợt nhận ra mình hoạ thứ gì, cũng đủ làm nơi tâm can đau nhói đến rã rời.

Trước mặt cô, hiện hữu trên trang giấy trắng tinh là khung cảnh một vườn cây rậm rạp, hoa cỏ chen xung quanh, giữa trang giấy, là đôi phu thê cùng nhau hợp cẩn tấu đàn múa kiếm.

Mịch Chi chỉ kịp cảm thấy một tiếng sấm rền nổ lớn bên trong đại não, đau buốt đến đầu óc cô vang lên từng tiếng ong ong khó chịu.

Bàn tay cầm bút bắt đầu run rẫy từng hồi, nét bút cô đọng dừng lại lơ lửng giữa không trung cách mặt giấy không xa.

“Tách” – một giọt mực sóng sánh đen kịt lỡ nhịp rơi xuống trên bức cổ phong thơ mộng. Mịch Chi liền hoàn hồn trở lại, vội muốn bôi xoá dấu vết lem luốc ấy. Nhưng cô nhận ra không tài nào bôi xoá được.

Ngược lại, càng động nó lại càng lan dần ra, vết mực nhanh chóng thấm vào trang giấy. Hệt như nỗi đau mà cô và Tử Lạc phải gánh chịu trong bao nhiêu ngày tháng qua.

Thấm sâu vào tận tâm can, len lỏi ăn mòn đến hao mòn từng tế bào. Bức đến hơi thở lẫn sự kiên cường nơi họ cũng dần trở nên cạn kiệt. Đau thương này dẫu muốn một lần bôi nhoà đi cũng không tài nào làm được.

Thâm tình sâu nặng đã cắm rể tận trong đáy lòng, nhưng lại chẳng có lấy một lần một khắc khai hoa.

Chỉ mới kịp hé nụ tầm, đã vội lụi tàn khi bạo vũ cuồng phong kéo đến giăng đầy cả tâm lộ.

Mịch Chi chợt hiểu ra, trong thâm tâm cô, trong suy nghĩ cô không lúc nào là không nghĩ đến Tử Lạc. Cô dẫu đã cố kiếm mọi cách, cố làm cho bản thân không có thời gian để suy nghĩ về hắn, vậy mà mọi thứ đều vô ích.

Thân ảnh nam nhân ngạo mạn, hống hách lại lạnh lùng, ngang ngược. Cùng nụ cười lành lạnh xảo trá, nhưng đôi lúc cũng dành cho cô mọi sự ân cần, chu đáo vốn có của một đấng phu quân cứ không ngừng hiện hữu quấy nhiễu tâm trí cô đến tê dại bao lần.

Đến độ chỉ việc cầm bút muốn hoạ một cổ phong đơn giản, không ngờ lại vô thức hoạ ra cảnh tượng mỹ miều, hoan hỷ cũng chẳng kém mùi bi thương, gợi nhớ.

Mịch Chi buông bỏ ngòi bút trên tay, tâm mi lay động làm cho lệ nóng mau chóng dễ dàng rơi khỏi mắt ngọc mà thấm ướt cả cổ phong vừa hoạ nét.

Từng vết tích mờ nhạt dần trên trang giấy cũng giống như dung mạo của cô theo từng ngày từng tháng, dường như nước mắt phần nào cũng đã bôi nhoà đi những nét thanh thoát, vô tư, nhẹ nhàng trên dung nhan diễm kiều.

Vẫn là một nhan sắc tựa băng thanh ngọc khiết, nhưng bây giờ đã điểm lấy vài nét đau thương, khắc khoải vì tương tư, mong ngóng.

Mạo dung của cô hiện tại, chỉ có thể nói là tựa như hồng lệ đổ tuyết trang. Nhãn ngọc bao lần bị phủ mờ bởi thứ nước mặn đắng, chát chúa cứ không ngừng ứ đọng. Vương nơi khoed mắt, vương đến cả nơi tim cũng thổn thức đau đớn tột cùng.

Đồng Đồng ngồi cạnh bên Mịch Chi, thấy cô tự dưng lại đăm chiêu bi thống liền lay nhẹ cánh tay cô khẽ cất giọng.

– Tỷ tỷ, tỷ lại khóc nữa rồi!

Mịch Chi chợt tỉnh, cô lau nước mắt nhanh chóng cố gượng mà cười tươi với thằng bé.

– Đâu có! Cay mắt nên vậy thôi.

– Tỷ nói dối, tỷ khóc làm lem cả bức hoạ rồi kìa!

Đồng Đồng cong môi tay chỉ vào bức cổ phong trước mặt, Mịch Chi rãnh mỗi nhếch lên đầy khổ sở.

Đúng thật, cô đã tự mình làm hỏng cả bức cổ phong đẹp đẽ mà mình mới vừa hoạ xong.

Chẳng khác gì ái tình của cô và Tử Lạc, chỉ mới kịp nhận ra chân ái của bản thân liền bị ly tán chẳng hẹn ngày tương ngộ.

Mịch Chi lặng buông một tiếng thở dài, vô tình để Tiểu Mai nghe thấy liền đi đến xoa xoa bả vai thon sau lớp ngoại bào.

– Nương Nương! Người lại như vậy nữa rồi!

– À! Ta sơ ý quên mất!

Mịch Chi ngẩng mặt gượng cười, rồi cô nhìn sang Đồng Đồng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu thằng bé ôn nhu cất giọng.

– Tiểu màn thầu, hôm trước chẳng phải em nói em muốn đi cho Tiểu Kim ăn sao? Bây giờ tỷ dẫn em đi, có chịu không?

– Hay quá! Hay quá!

Đồng Đồng vui mừng nhảy cẫng lên tỏ vẻ phấn khích, Tiểu Kim chính là con cá vàng được nuôi bên bờ hồ thượng uyển phía tây vương phủ. Là do tận tay Mịch Chi mang thả ra đây khi vô tình nhìn thấy nó bị giam nơi chậu nước ngay nhà bếp, chuẩn bị lên thớt đến nơi.

Đối với Tiểu Kim, Mịch Chi cô đây quả thực là một ân nhân cứu mạng còn gì. Hơn nữa, mỗi ngày cô đều ra bờ hồ cho nó ăn. Tiểu Kim dường như cũng rất yêu mến vị Vương phi hoà nhã, hiền lương này. Bởi thế mỗi lần nghe bước chân cô đến, không cần rải thức ăn xuống thì Tiểu Kim đã lập tưc trồi lên mà bơi qua bơi lại trên mặt nước.

Mịch Chi đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Đồng Đồng chầm chậm theo sự dìu dắt của Tiểu Mai bước khỏi biệt uyển.

Trên đầu lúc này bỗng kéo hắc vân mỏng manh bao trùm kín cả một khoảng. Tuy không dày đặc, nhưng cũng đủ làm không gian trước mặt phần nào u tối.

– Trời có vẻ sắp mưa, Tiểu màn thầu, chúng ta đi nhanh lên một chút! Nếu không Tiểu Kim sẽ đói đó!

Mịch Chi véo má của Đồng Đồng cười đùa vơi nó, thằng bé cũng cười tươi đáp lại bằng hai cái gật đầu rất nhiệt tình.

Bước chân đang bình thản sải trên con đuong được trải đầy sỏi nhỏ, bỗng dưng từ nơi bụng Mịch Chi truyền lên một cơn đau thắt khó tả. Xộc thẳng lên trí óc lập tức khiến cô buông tay Đồng Đồng mà ôm ghì lấy bụng.

Mày liễu cau có, vầng trán thanh tao nhanh chóng tuôn đổ mồ hôi ướt đẫm. Tiểu Hồng, Tiểu Mai nhanh chóng đỡ lấy cô, hốt hoảng vô cùng.

– Nương Nương! Người sao thế này?

– Bụng…bụng của ta…đau quá!

Mịch Chi cố gượng lên tiếng, hai chân lúc này hoàn toàn vơi sức không thể chống đỡ mà ngã khuỵ. Nơi chân bắt đầu cảm nhận một dòng nước ươn ướt chảy dọc men theo bắp đùi.

Cô đưa tay ra hiệu cho Tiểu Hồng vén nhẹ một lớp ngoại bào bên dưới để xem xét, ngay lập tức nàng nha hoàn mặt mũi tái xanh khi nhìn thấy lớp vải thanh y bên trong nhanh chóng bị thấm đẫm một màu đỏ tươi.

– Nương Nương! Người chảy máu….chảy máu nhiều lắm!

Tiểu Hồng đỡ lấy thân người cô, còn Tiểu Mai thì chạy đi truyền Vu thái y đến gấp.

Mịch Chi được cả một đám người hầu nâng đỡ mang vào trong phòng, Tiểu Hồng túc trực bên cô không rời, tay liên tục vắt lấy khăn ấm chườm lên trán.

Nơi bụng càng lúc càng co thắt dữ dội, cảm tưởng như bị một lực vô hình bóp chặt từng khúc ruột gan đến đau đớn khôn cùng.

Mịch Chi nhắm mắt cắn chặt cánh môi cố gắng chịu đựng. Trong đầu cô lẫn cả đám gia nhân hầu hết đều lo sợ. Ngày dự sanh của cô vốn được Vu thái y chẩn đoán còn tận gần một tháng. Nhưng bây giờ chưa gì đã vội đau bụng âm ĩ thế này. Hẳn là có chuyện không may!

– Thái y đến rồi! Vu thái y đến rồi!

Tiểu Mai bên ngoài chạy vào hụt hơi, theo sau là Vu thái y cùng Nham thái y bước đến bên giương.

Vu thái y chẩn mạch cho Mịch Chi, ngay lập tưc sắc mặt ông cũng biến sắc. Liền quay sang căn dặn cẩn trọng.

– Mau, chuẩn bị nước nóng cùng khăn sạch. Nương Nương sắp sanh! Mau lên!

Sau câu nói đó, ngay lập tức bao nhiêu kẻ hầu người hạ ùa nhau chạy đi ra ngoài để chuẩn bị mọi thứ.

Bên trong phòng chỉ còn một mình Tiểu Hồng ở lại, Mịch Chi ra sức siết chặt bàn tay nàng nha hoàn. Như cố tìm kiếm cho mình một điểm tựa vững chắc khi thiếu vắng Tử Lạc bên cạnh.

Thật không thể ngờ, cô lại sanh sớm hơn dự đoán. Lại còn chẳng có phu quân ở bên. Tử Lạc giờ đang ở ngoài biên cương bụi giăng mịt mù, hẳn không thể nào biết được, nơi quê nhà nương tử đang chịu từng con đau đến thắt ruột thắt gan để chuẩn bị hạ sanh vượt cạn trong muôn vàn khổ sở.

[…]

“Xuyên Nhi! Hãy nhớ, đợi ta!”

Thân ảnh nam nhân quân trang hùng dũng, vẫn một khí hách hiển hách đến ngút trời, tay cầm mũi thương sắc lãnh ngự trên chiến mã oanh liệt.

Nhưng một màu đỏ tươi nhanh chóng lan ra nhuộm đỏ cả quân trang, diện dung vẫn cười mà tựa như đau lòng cùng ánh mắt hằn rõ sự bi thương thống khổ từ nam nhân như xoáy sâu vào tâm can ai đó.

Trong khoảng không vô mịch vô định chẳng mường tượng rõ điều gì, một màn khói sương bao bọc phủ mờ nhân ảnh, người chẳng khác gì hoà vào làn khói sương ấy mà tan biến.

“Tử Lạc! Người đừng đi….đừng mà!”

Thanh âm nữ nhân gào thống đến lạc giọng, lệ bi thương tuôn trào hoen ố cả dung nhan nữ tử.

Vội đưa bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh với lấy nhân ảnh mờ ảo, người chẳng khác tần sương mỏng manh. Chưa kịp động vào đã vội hoá khói sương.

Nữ nhân điên loạn tìm kiếm trong vô vọng, bàn tay không ngừng đưa ra như thể mong muốn nắm bắt được chút ít gì rơi đọng. Nhưng hoàn toàn không thể, cả một hơi sương vừa lắng lại trên lòng bàn tay cũng bị tiêu tán.

– Tử Lạc! Tử Lạc……!!!

Mịch Chi mở mắt trừng trừng trắng dã, cả trán cũng lấm tấm mồ hôi, nhịp thở dồn dập khiến nơi lồng ngực kịch liệt nhấp nhô.

Tiểu Hồng đứng cạnh liền sốt sắng lấy khăn ấm lau trán cho cô, lo lắng nhìn cô rồi hỏi.

– Nương Nương! Người tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!

– Ta…rốt cuộc là chuyện gì?

Mịch Chi đưa mắt ngơ ngơ nhìn quanh, chợt cô thấy nơi hạ thân vẫn còn đau rát đến động nhẹ thôi cũng đủ làm cơn đau xộc thẳng lên trí óc.

Cô nhớ ra, mới vừa rồi cô đã sắp sanh kia mà. Nhưng trong đầu cô hầu như không thể nhớ đuoc gì ngoài những hình ảnh cô nằm trên giường, tay nắm chặt nha hoàn Tiểu Hồng không ngừng cắn chặt răng vật vã đau đớn suốt mấy canh giờ.

Mịch Chi lúc này mới nhận ra, là cô sanh sớm lại còn thêm sanh khó. Khiến mọi sức lực dường như bị bức đến cùng cực, khi hài nhi của cô vừa cât tiếng khóc đầu tiên trong đời, cũng là lúc cô liệm đi chẳng còn hay biết gì nữa.

Mịch Chi được Tiểu Hồng đỡ ngồi dậy, việc đầu tiên cô muốn làm là bế con mình trên tay.

Tiểu bối lặc được quấn kỹ trong một tấm vải nhung màu xanh thẫm, điểm thêm hoạ tiêt là vài nhánh liễu rũ đong đưa như rũ mình trong gió.

Ôm hài tử vẫn còn đỏ hỏn trong tay, Mịch Chi không ngăn được xúc cảm hạnh phúc tột cùng mà nghẹn ngào bật khóc. Nơi đáy mắt long lánh ngấn nước đong đầy tia mãn nguyện.

– Tử Lạc! Người xem….Tiểu Bối Lặc thật sự rất giống người! Thật sự……rất giống!

Cổ họng cô dần trở nên uất nghẹn khôngg thể nói thêm lời nào, cô nhẹ nhàng ôm Tiểu Bối Lặc áp vào gò má nhợt nhạt, từng tiếng khóc nghẹn nơi cô hoà chung với tiếng khóc the thé của đứa nhỏ làm lắng lại bầu không khí của buổi đêm tĩnh mịch.

Tiểu Hồng, Tiểu Mai cũng không thể cầm được nước mắt, hai nàng nha hoàn đưa tay áo lau đi khoé mi ướt đẫm, đi đến an ủi, vỗ về vị Vương phi đang không ngăn được xúc động cứ oà khóc nức nở.

– Nương Nương! Người đừng như vậy! Vu thái y đã nói ngọc thể Nương Nương rất yếu, lại sanh sớm khó khăn thế này nên rất cần phải chú tâm tịnh dưỡng, tránh để xúc động quá nhiều. Cả Tiểu Bối Lặc cũng phải chăm sóc thật kỹ!

Mịch Chi khép nhẹ mi tâm khẽ gật đầu, cô hít thở thật sâu cố kiềm nén tiếng khóc đang tồn dự nơi thanh quản. Cô nghiêng đầu âu yếm ngắm nhìn Tiểu Bối Lặc đang cựa quậy trong tay mình. Khoé môi mĩm cười vô thức, nhưng thoảng trên dung nhan cô vẫn không tránh khỏi một chút chua xót, bi thương khó lột tả.

Có lẽ, cuộc đời của cô dù có thế nào, thì cũng không thể gọi là hoàn hảo, trọn vẹn tâm tình khi thiếu vắng một người.

Lúc này, Tiểu Mai nghiêng đầu cười nói.

– Nương Nương! Tiểu Bối Lặc vẫn đang đợi người đặt tên!

Mịch Chi mím môi, mắt vẫn chẳng rời hài tử trong tay dù chỉ là một khắc. Tự dưng một loạt xúc cảm hỗn độn chồng chéo, ngang dọc hằn lên trong đại não. Bao nhiêu tâm tư một lúc như bị khuấy động đến thổn thức.

Rồi trong một thời khắc nào đó, khi gom góp mọi mảnh vụn cảm xúc bị rơi rớt sót lại, ghép thành một thể hoàn chỉnh. Mịch Chi nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu xiu của hài nhi, rãnh môi tinh tú chợt cười, thốt ra hai từ thật nhẹ.

– Tử Trì!

Nói rồi cô lại ôm lấy đứa bé vào lòng ôm ấp, vỗ về. Cái tên cô đặt cho nó, nghĩa dù có chết vẫn kiên trì chờ đợi. Mặc dù cô biết, “Tử” trong “Tử Lạc” là quân tử. Tên của hắn ngụ ý là một đấng quân tử lỗi lạc với thiên hạ. Còn đối với cô, tuy chữ “Tử” của táng thương cách viết hoàn toàn không có điểm tương đồng, nhưng dẫu vậy cũng vẫn gọi là một tiếng “Tử”, thì theo tÂm niệm nơi cô, dù là “Tử” nào cũng như nhau. Chỉ là do cô đem suy nghĩ từ tận sâu thâm tâm mà áp đặt ý nghĩa lên nó mà thôi.

Lòng nghĩ sao, thì muốn toàn ý như vậy!

Giấc mộng vừa rồi, vẫn quanh đi quẫn lại một câu nói duy nhât từ lâu khắc sâu vào trong tâm thức.

“Hãy nhớ! Đợi ta.”

Đó là lời nhắn nhủ của Tử Lạc trước khi xuất chinh biên ải, cũng xem như là một lời hứa hẹn của cô với phu quân.

– Tử Lạc, xa cũng đã xa rồi. Chờ cũng đã chờ rồi, đến cả sanh cho người một hài nhi… thiếp cũng đã sanh rồi…. Đến khi nào người mới quay về đây? Thiếp và Tử Trì…. vẫn luôn ở đây đợi người!

Thanh âm nhuốm đầy màu bi thương mau chống làm lạnh thêm màn đêm sương đang dần phủ kín cả vương phủ. Từng đợt gió lạnh luồn qua khe cửa, len lỏi lay động từng manh trúc treo nơi vách gỗ sơn phết màu nâu sẫm, đánh động thổi làn hơi lạnh ấy lướt trên tách trà trên bàn tròn.

Mịch Chi ôm Tử Trì, hệt như ôm một nổi niềm mong đợi thực đến táng thương cũng không phai. Dung nhan này vẫn vậy, nhưng tâm đã sớm vướng lấy sẹo mờ. Song đồng tiễn thuỷ (*) vậy mà vẫn không thể nào chứa đựng đủ hình bóng ai đó. Cố mộng này, tư mộ này liệu còn vương vấn hồng trần đến bao lâu mới thôi?

[Song đồng tiễn thuỷ: đôi mắt trong trẻo như nước]

Duyên đã là do trời định, cớ sao đã an bày rồi còn phải gieo rắc ly tán, thương đau?

Mi mục như hoạ (*) cũng thấm đẫm lệ sầu.

Mâu hàm thu thuỷ (*) cũng ứa đọng từng tầng sương mờ bi thống.

[Mị mục như hoa: ánh mắt, mày liễu tựa như tranh]

[Mâu hàm thu thuỷ: ánh mắt như làn nước mùa thu]

Chỉ mong rằng, dẫu ly tán vẫn còn ngày tương ngộ trùng phùng. Chứ chẳng tựa như một mối nghiệt duyên giữa kiếp nhân sinh vướng đầy bụi trần tục. Chẳng tựa khói tan hay hương tàn mà phân tán rải đầy khắp nhân gian rộng lớn. Một mình ta là đủ, ôm lấy ái tình dù có là nghiệt duyên cũng nguyện một đời, một kiếp bất hối bất oán!

[…]

Chọn tập
Bình luận