Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sống Chung Với Mẹ Chồng

Chương 22: Rẽ lỗi gặp ai

Tác giả: Phù Thủy Dưới Đáy Biển

Quân Quân dùng khoản tiền thưởng của cuộc thi chơi game để trả cho chị gái. Mẹ sau khi đã bình tĩnh lại gọi điện cho Hy Lôi, dặn cô phải chăm sóc bản thân mình, khi nào không quá bận rộn với công việc thì nên ra ngoài đi dạo hoặc đi du lịch. Từ sau chuyến đi Vân Nam du lịch với Hứa Bân trước khi cưới, suốt năm trời cãi vã nhau, đã lâu lắm rồi cô không đi du lịch. Đề nghị của mẹ không sai, đúng là cô nên đi du lịch cho thoải mái.

Lại là một cuối tuần, buổi trưa cô đến ngân hàng, định nhân tiện tới Công ty du lịch hỏi tư vấn một chút. Nhìn thấy các đôi tình nhân đi trên đường, cảm giác lạc lõng lại dâng lên trong tim, đi qua một khách sạn, có một đôi trẻ đang cử hành hôn lễ, chiếc xe hoa được trang trí rất lộng lẫy dừng bên ngoài khách sạn, cô dâu mặc váy cưới, tay cầm hoa cưới, nụ cười tươi rói nắm tay chú rể, đi vào khách sạn trong vòng vây ấm áp của mọi người. Tất cả chỉ như mới ngày hôm qua, một ngày nào đó của năm ngoái, chẳng phải cô cũng mang theo tất cả những mơ mộng của tuổi con gái, nắm tay Hứa Bân, nhận lời chúc phúc của bạn bè thân thiết, đi vào thánh đường của hôn nhân, và cũng đi vào nấm mồ của tình yêu.

Khi nhìn lại tấm biển đặt trước khách sạn, trên đó viết “Chú rể Hứa Bân”, rồi nhìn lại cái bóng đàn ông đang bước vào trong, chẳng phải anh ta thì là ai.

Hy Lôi bật cười không thành tiếng, thế giới này nhỏ quá. Cô vội vã bỏ đi, sợ tức cảnh rồi sinh tình, khiến sự yếu đuối lại khống chế con tim, sợ rằng mình không chịu được mà lại rơi nước mắt.

Một lúc sau thì tới công ty du lịch, nói rõ mục đích của mình, nhân viên lễ tân bắt đầu nhiệt tình giới thiệu cho Hy Lôi vài tuyến du lịch đang hot và cả bảng giá thời gian gần đây. Hy Lôi lặng lẽ lắng nghe, cũng không biết cô ấy đang nói gì, chỉ gật đầu.

– Nếu chị đã từng tới Vân Nam thì hay là bây giờ đi năm thành phố ở Hoa Đông, non nước Giang Nam giờ phong cảnh rất đẹp, khí hậu cũng tốt, chơi xong ở Tô Châu thì tới Thượng Hải mua sắm, cảm nhận một chút sự phồn hoa của thành phố lớn, tuyến đi này thú vị lắm.

– Thượng Hải! – Hai chữ “Thượng Hải” nhảy vào đầu Hy Lôi, bỗng dưng khiến cô nhớ ra một người, người đã từng mang lại cho Hy Lôi những nhịp rung động đầu tiên của con tim, rồi cũng để lại cho Hy Lôi nỗi thất vọng vô bờ – Châu Cường. Anh ở Thượng Hải. Giờ anh đang làm gì? Anh vẫn khỏe chứ? Còn nhớ tới cô gái tóc dài váy trắng ở trường đại học năm xưa không?

Bỗng dưng cô muốn gọi điện thoại cho anh, giờ cô đã không còn ước vọng xa xỉ là có được tình yêu của anh nữa, chỉ muốn nghe giọng nói trầm ấm và quyến rũ của anh mà thôi, chỉ cần được nghe anh an ủi là tốt rồi.

Đứng ở cổng công ty du lịch, nhân lúc chút dũng khí và bốc đồng nhất thời còn tồn tại, cô ấn số của anh.

Bên kia điện thoại vang lên tiếng ồn ào, rồi Châu Cường nghe máy:

– Hy Lôi à? Cậu chờ một chút! – Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân bỏ đi vội vã, có lẽ là tìm một nơi nào đó yên tĩnh rồi mới nói, – Hy Lôi!

– Ừm! Tớ… – Điện thoại kết nối rồi Hy Lôi mới phát hiện ra, mình cũng không biết vì sao lại gọi cú điện thoại này, rốt cuộc thì mình muốn nói cái gì.

– Có việc gì không? Sao bỗng dưng lại gọi điện cho tớ? Cậu đã bao giờ gọi điện cho tớ đâu. Lần trước về thành phố A, muốn gặp cậu nhưng cậu cũng không chịu.

Nói tới chuyện lần trước anh tới thành phố A nhưng Hy Lôi tránh mặt, nước mắt cô lại trào ra. Đó là lúc cô đang đau khổ nhất, đang tìm kiếm sự giải thoát, để tránh điều tiếng không hay, cô đành cắn răng từ chối, còn Hứa Bân khi đó lại đã có người mới trong tay. Bao nhiêu tủi thân, uất ức khiến cô lập tức thổ lộ với Châu Cường:

– Lần trước, thời gian đó tớ đang ly hôn! Giờ tớ ly hôn rồi.

Vốn tưởng rằng Châu Cường sẽ nói những lời an ủi, nhưng không, sau một sự im lặng kéo dài, im lặng tới nỗi Hy Lôi tưởng đầu dây bên kia đã dập máy. Một lúc sau Châu Cường nói giọng phẫn nộ:

– Vì sao bây giờ cậu mới nói với tớ? Hy Lôi, cậu ngốc quá. Tớ từng tưởng rằng vì tớ không đủ dũng cảm và lo nghĩ quá nhiều nên mới để mất cậu, bây giờ tớ mới biết, chúng ta quả thực không có duyên phận. Tớ tưởng rằng mình công thành danh toại, có thể tỏ tình với cậu thì cậu đã lấy chồng, nhưng tớ bất chấp tất cả, tưởng rằng có thể vãn hồi, nhưng đúng vào lúc tớ đã từ bỏ thì cậu lại nói với tớ, cậu ly hôn rồi.

Châu Cường có vẻ rất kích động, Hy Lôi không hiểu vì sao, chỉ hỏi:

– Cậu nói thế là sao?

Châu Cường thở dài một tiếng, dường như đang cố nuốt những cảm xúc phức tạp của mình khi đó xuống đáy lòng:

– Cậu biết không, có một vai diễn, gọi là vợ, trong cuộc sống của tớ cần một vai diễn như thế, thế là tớ đã chọn một người phù hợp với tớ. Hy Lôi, bây giờ là 12 giờ trưa, trưa nay, bây giờ, ngay lập tức, tớ sẽ cử hành hôn lễ, với một người đàn bà.

Bao nhiêu dũng khí và bốc đồng bất chấp tất cả để gọi điện thoại cho Châu Cường ban nãy giờ lập tức tan biến, Hy Lôi máy móc nói:

– Ồ! Thế hả? Vậy thì chúc cậu hạnh phúc!

– Nhưng, Hy Lôi, cậu nghe đây, vừa nãy tớ đã nói, cho dù thế nào, nếu cậu gặp khó khăn tớ cũng sẽ giúp cậu, cho dù là lúc nào, nơi nào, cậu gọi điện thoại tới, nếu cậu cần thì tớ sẽ lập tức xuất hiện. Cậu phải sống cho thật tốt.

Hy Lôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, hứa:

– Tớ sẽ sống tốt, cậu cũng phải sống hạnh phúc nhé.

Bên kia có tiếng người gọi từ đằng xa:

– Châu Cường, làm gì thế? Bắt đầu rồi, mau lên, bây giờ còn nghe điện thoại gì nữa?

– Đám cưới sắp bắt đầu rồi, cậu đi đi! Tớ sẽ sống tốt.

– Hy Lôi, nhớ lời tớ nhé, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.

Cúp điện thoại, cô nói thầm với Châu Cường ở trong lòng: Không đâu, sau này tớ sẽ không gọi điện thoại cho cậu nữa, duyên phận giữa chúng ta đến đây là chấm dứt, níu kéo thêm cũng không được gì, cuối cùng chỉ là sự đau khổ của ba người. Từ nay về sau, bất cứ tình cảm nào mang lại đau khổ cho bản thân, mình đều không được bước chân vào. Hy Lôi phảng phất như nhìn thấy cánh cửa ánh sáng đã đóng sập trước mặt mình.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa, thời tiết thật tốt. Hôm nay là một ngày đẹp, rất hợp để kết hôn. Hy Lôi lại bước chân vào công ty du lịch, quyết định đi Giang Nam du lịch, đi Thượng Hải để xem thế giới đô thị phồn hoa. “Cho dù cả thế giới không còn ai yêu bạn, bạn cũng phải học cách yêu bản thân mình”. Đây là lời một bài hát mà cô từng nghe hồi học đại học, hôm nay nghĩ lại mới hiểu được ý nghĩa sâu sắc của nó.

2.

Vùng đất Giang Nam yên hoa tam nguyệt, du khách tới đây như mắc cửi. Mấy ngày đi đều trúng ngày mưa, những hạt mưa khiến bầu trời u ám một màu xanh xám. Đi giữa các đình đài lầu các của Viên Lâm Tô Châu, cô cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác. Điểm không hài hòa duy nhất trong cái đẹp này là sự vô tâm của Hy Lôi, cô quên đi giày du lịch, một đôi giày da nhỏ mũi vuông khiến bàn chân cô đau nhức, buổi tối về đến khách sạn, chân cô đã nổi mấy cái mụn nước, nhưng ngày nào cũng đi cùng với đoàn du lịch, hành trình đã được sắp xếp kín mít, qua mỗi điểm du lịch chỉ được cưỡi ngựa xem hoa, làm gì có thời gian để mình tự do chi phối, đương nhiên cũng không có thời gian để đi mua giày mới rồi.

Hôm nay, nơi mà họ sẽ đi là Ô trấn. Vừa xuống xe, nhìn thấy những công trình kiến trúc thời Minh Thanh soi bóng dưới dòng sông, cô không kìm nén được sự phấn khích trong lòng. Nhấc chân bước lên cây cầu nhỏ, cô không cẩn thận, bàn chân hơi trượt đi, đế chiếc giày bên trái gãy ra. Hy Lôi buồn bã ngồi xuống, xoa xoa mắt cá chân, cũng may chân không bị thương, nhìn những du khách đang lục tục từ trên xe bước xuống, Hy Lôi cau mày, làm thế nào bây giờ? Hành trình tiếp theo chẳng nhẽ phải đi bằng chân trần? Lại nhìn ra xung quanh, biết đi đâu mua giày đây?

Cô hướng dẫn viên trẻ tuổi lại gần, quan tâm hỏi:

– Sao thế ạ, chị bị thương à?

Hy Lôi cau mày:

– Không, chỉ có điều đôi giày bị hỏng rồi, làm thế nào đây?

Cô hướng dẫn viên nghĩ một lát:

– Cũng không thể đi chân không đi chơi được, hay là chị về xe chờ, em dẫn đoàn tham quan xong rồi về thẳng khách sạn.

– Như thế chẳng phải hôm nay mất công đến rồi sao? Đây là nơi mà chị mong đợi nhất, còn chưa được xem tí nào! Nếu không phải là đi theo đoàn thì chị còn muốn ở lại đây thêm một tí nữa!

Cô hướng dẫn viên cũng thấy khó xử, lúc này bên cạnh có một người đi đường xa lạ dừng chân lại. Một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc có vẻ thoải mái, khoảng 30 tuổi, anh cúi xuống hỏi:

– Có gì cần tôi giúp đỡ không?

Hy Lôi mỉm cười bất lực:

– Chắc là anh không giúp được rồi, giày của tôi bị hỏng, không đi được.

Chàng trai bật cười:

– Tình cờ thật, tôi vừa mua một đôi giày, hay là cô đi thử xem sao! – Hy Lôi lúc này mới để ý trong tay người đàn ông có một cái túi giấy khá lớn, bên trong là cái hộp giày hình chữ nhật.

Hy Lôi hơi do dự, miệng thì thoái thác:

– Dạ thôi, ngại lắm, chúng ta đâu có quen nhau.

Cô hướng dẫn bên cạnh lại giục:

– Chị Diệp, chị quyết định chưa, về xe ngồi chờ hay thế nào?

– Cô cứ thử trước đi! – Chàng trai chủ động mở hộp giày ra, bên trong là một đôi giày thể thao của nữ kiểu rất mới. Hy Lôi do dự xỏ chân vào, không to không nhỏ, vừa khít với chân cô. Cô để ý lại nhãn hiệu đôi giày, là của hãng Adidas, nếu là hàng xịn thì có lẽ phải hơn 1000 tệ! Đây là đôi giày đắt nhất cô từng đi.

Hy Lôi ngượng ngùng cười, hỏi:

– Anh mua tặng bạn gái phải không, tôi đi rồi thì cô ấy làm thế nào?

Chàng trai thoáng cau mày rồi bật cười:

– Bạn gái? À, không sao đâu, cô ấy cũng không vội đi. Tôi đi mua đôi khác là được rồi.

Hy Lôi vội vàng móc ví ra:

– Đôi giày này bao nhiêu ạ, để tôi gửi anh tiền? – Bỏ ví ra mới phát hiện, lúc đi cô chỉ mang theo một ít tiền lẻ, những món đồ đắt tiền và tiền mặt cô để cất cẩn thận ở khách sạn. Hy Lôi lại bật cười ngượng nghịu.

Chàng trai dường như cũng không định đòi tiền của Hy Lôi, nhanh chóng đứng lên chuẩn bị bỏ đi, nói:

– Nếu cô muốn trả tiền cho tôi thì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc là chờ tôi ở nhà hàng x x vào lúc 8 giờ.

Hy Lôi vội vàng hỏi lại:

– Số điện thoại của anh là bao nhiêu?

– Của cô là số nào, để tôi gọi sang.

Hy Lôi đọc một dãy số, còn chưa nói xong, người đàn ông đó đã gọi điện thoại sang, Hy Lôi vội vàng lưu số đó lại, đứng lên luôn miệng cảm ơn:

– Cảm ơn anh, đôi giày rất vừa với tôi. Tối nay tôi sẽ đi tìm anh.

Chàng trai cười hiền lành:

– Không phải lo, đi chơi thì hãy chơi hết mình đi, đừng để một đôi giày làm lỡ cuộc hành trình. Tạm biệt!

Hy Lôi nhìn theo bóng dáng chàng trai đã rời đi, giống như nằm mơ thấy một giấc mộng đẹp, thầm thở dài trong lòng, thì ra những người lương thiện vẫn chiếm đại đa số. Đến khi cô hướng dẫn viên giục thêm lần nữa, Hy Lôi mới nhớ ra, mình quên không hỏi tên người ta.

Ngày hôm đó, đi đôi giày thể thao dễ chịu, lúc bước lên cây cầu rồi ngồi trên con thuyền nhỏ ngắm cảnh vật xung quanh, nhìn những ngôi nhà hai bên bờ sông, tâm trạng cô thấy thoải mái vô cùng, phong cảnh tự nhiên của Ô trấn khiến Hy Lôi thấy cuộc sống lại đáng yêu trở lại. Khi theo đoàn về tới khách sạn, ăn xong cơm tối thì trời đã tối.

Hy Lôi cầm tiền, gọi điện thoại cho người đàn ông lạ rồi tới thẳng nhà hàng nơi anh đã nói.

3.

Liêu Phàm, đàn ông đơn thân, 32 tuổi, là học viên chất lượng cao khoa Công trình Thổ mộc, từng du học ở Pháp, sau khi về nước tự thành lập một công ty làm ăn rất tốt. Một năm rưỡi trước, ở thành phố A, anh đâm bị thương một cô gái đang thất thểu đi trên đường, và bồi thường cho cô 5000 tệ; hai tháng trước, anh tới bar Thời gian và gặp một cô gái xinh đẹp đã say mèm, chăm sóc cô gái suốt một buổi tối, hôm sau vì công ty có việc nên phải vội vã bỏ đi. Người con gái mà hai lần anh gặp phải đó là cùng một người, Diệp Hy Lôi.

Cô gái bị anh đâm bị thương ấy khi ở bệnh viện đã từ chối tiền bồi thường của anh, nhưng vì sự tham lam của người nhà mà miễn cưỡng chấp nhận; cô gái ở quán bar hôm đó sau khi uống say được anh dìu đi, nửa đêm cô đi giữa phố và hát lớn: “Không gì có thể ngăn cản sự tự do của tôi”. Dáng vẻ yếu đuối nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ ấy khiến anh thấy rung động. Đêm hôm đó ở khách sạn, anh lén dùng điện thoại của cô gọi sang điện thoại của anh, rồi lưu lại số đó, hôm sau trước khi đi, anh còn để lại danh thiếp, hy vọng cô sẽ chủ động gọi điện thoại cho mình, nhưng chỉ là sự chờ đợi trong vô vọng. Anh không biết rằng vào hai lần đó Hy Lôi đều đang khó khăn đối mặt một mình với những trắc trở trong hôn nhân, đâu còn tâm trạng để chú ý tới người đàn ông xuất hiện tình cờ bên cạnh mình. Không ngờ hôm nay, Liêu Phàm định mang một đôi giày tới tặng người chị sống ở Ô trấn lại tình cờ gặp cô.

Liêu Phàm đã tới tuổi “nhi lập” nhưng lại giống như một chàng thiếu niên mới lần đầu chạm ngưỡng tình yêu, anh cố nén niềm vui sướng trong tim, giống như một người qua đường xa lạ, đưa tay ra giúp đỡ cô gái Diệp Hy Lôi, người đã sớm quên anh, lần này, anh linh cảm rằng chắc chắn cô sẽ tới, anh thầm nói với bản thân, lần này nhất định không được bỏ lỡ nữa.

Hơn 9 giờ tối Hy Lôi mới tới được khách sạn nơi anh ở. Cô gái trước mắt anh vẫn xinh xắn, đáng yêu, chỉ có điều trong mắt cô đã có chút gì đó thanh thản và thản nhiên. Anh hoàn toàn không biết chút gì về cô, nhưng vẫn mong ngóng được gặp cô, có phải cô vẫn giống như hơn một năm trước, có một người chồng có vẻ thô bạo, một bà mẹ chồng tầm thường, tham lam, hoặc là, đã có con? Tất cả anh đều muốn biết.

Hy Lôi ngồi xuống:

– Xin lỗi, có phải tôi tới muộn rồi không?

Liêu Phàm vẫn giữ nụ cười dịu dàng:

– Không đâu! Tôi cũng chỉ mới vừa xuống lầu.

– Hôm nay thực sự cảm ơn anh lắm, nếu không có đôi giày này thì tôi chỉ còn cách ngồi trong xe đợi họ thôi, đành phải bỏ lỡ hành trình hôm nay, chuyến đi này mà như vậy thì thật là đáng tiếc.

– Cô chơi vui không?

– Ừm. Ô trấn quả là danh bất hư truyền, nếu có cơ hội lần sau không đi theo đoàn nữa, tôi muốn ở đây thêm vài ngày nữa.

– Đúng là nên như thế. Cô ăn cơm chưa, tôi gọi vài món ăn của Tô Châu, nếm thử nhé!

Nhân viên phục vụ đã lần lượt bày các món ăn mà Liêu Phàm gọi lên bàn.

Hy Lôi nói mình đã ăn rồi, lúc này mới sực nhớ ra mục đích của chuyến đi, thế là cô lấy túi tiền ra:

– Đúng rồi, đôi giày của anh tôi đi mất rồi, bạn gái anh không mắng anh chứ?

Liêu Phàm cười nói:

– Là chị gái tôi, chị ấy cùng mẹ tôi về nước thăm tôi, nhân tiện muốn đi ngắm cảnh, bèn tới Ô trấn ở, sáng nay gọi điện thoại bảo tôi mua một đôi giày mang qua cho chị. Không sao đâu, tôi mua cho chị ấy đôi giày khác rồi.

– Ồ, thế à, cái này là tiền gửi lại anh, cảm ơn anh lần nữa nhé. – Hy Lôi không biết đôi giày giá bao nhiêu tiền, bèn lấy ra 1000 tệ đặt lên bàn.

Liêu Phàm nhìn xấp tiền để trước mặt, hứng thú nhìn Hy Lôi rồi nói:

– Sao cô biết đôi giày đó bao nhiêu tiền?

– Tôi cũng chỉ xem nhãn hiệu rồi đoán đại khái thôi, với lại nếu tôi trả thiếu thì tôi nghĩ, với một người có thể tặng một món đồ đắt tiền như thế cho người lạ thì chắc là cũng không tính toán gì đâu, một người sẵn sàng đưa tay ra giúp người thì thứ mà anh ta theo đuổi là niềm vui tinh thần, đúng không? Ngược lại, nếu tôi đưa nhiều, với một người từng giúp đỡ tôi mà nói thì như vậy cũng là xứng đáng.

Lời nói của Hy Lôi khiến hai người cùng vui vẻ bật cười, Liêu Phàm nói:

– Thực ra cô không phải là người lạ.

– Hử? Anh nói gì? – Hy Lôi bỗng dưng nghe Liêu Phàm nói một câu thật kỳ quặc thì ngạc nhiên hỏi lại cho rõ.

Liêu Phàm nhanh chóng nói lái đi:

– Tôi nói, cùng ăn chút gì đi, đi theo đoàn du lịch thì sao ăn ngon được?

– Ồ! – Nhìn vào những đĩa thức ăn ngon bày đầy trên bàn, Hy Lôi thấy thực sự đói. Trên bàn toàn là các món ăn nổi tiếng của Tô Châu, đậu phụ khô, canh cua, bánh quế, cuối cùng còn một đĩa sủi cảo nhân tôm rất ngon, xem ra Liêu Phàm là người chu đáo, đã gọi trước hết rồi, Hy Lôi cũng không khách sáo, nói:

– Vậy được thôi, hôm nay anh giúp tôi, tôi sẽ mời anh.

Trong lúc nói chuyện mới biết chàng trai tên là Liêu Phàm, cũng là người thành phố A, tới đây để công tác, nhân tiện cùng mẹ và chị đi du lịch. Liêu Phàm cũng lần đầu tiên nghe cô trịnh trọng giới thiệu về họ tên và nghề nghiệp của mình, là một cô gái làm công việc bàn giấy, phụ trách một chuyên mục trên báo, thường xuyên làm bạn với những câu chữ đa sầu đa cảm, bất giác anh lại càng thêm có cảm tình với cô.

Anh cố ý hỏi thăm dò:

– Cô đi du lịch một mình à? Bạn trai hay chồng không đi cùng cô sao?

Hy Lôi cúi đầu, nói nhỏ:

– Ồ, tôi vừa mới ly hôn, đi chơi cho khuây khỏa.

Lời nói của cô khiến anh có cảm giác vui mừng, nhưng vẫn làm ra vẻ lịch sự:

– Xin lỗi!

– Không sao!

Bữa ăn đêm hôm đó trôi qua thật nhẹ nhàng, nhưng hơi vội vã, bởi vì Hy Lôi vẫn thắc thỏm chuyện quay về khách sạn, bởi vậy nên tạm biệt anh trong vội vã. Khi cô định thanh toán tiền thì nhân viên phục vụ nói với cô anh đã trả trước rồi.

Hy Lôi lại cảm thấy ngài ngại với anh, bèn nói:

– Khi nào về thành phố A tôi sẽ mời anh.

Đây đúng là điều mà anh vẫn mong, lập tức đồng ý:

– Được không? Đương nhiên là tốt rồi! Muộn quá, để tôi đưa cô về.

– Không cần đâu, tôi đón taxi về được rồi.

Liêu Phàm rất muốn lái xe đưa cô về, hy vọng cô có thể nhớ lại chuyện trước kia, nhưng Hy Lôi vẫn lịch sự từ chối, anh đành phải thôi. Số tiền cô trả anh cũng thản nhiên bỏ vào túi, đàn ông hơn 30 tuổi đã không còn sự bốc đồng, nóng vội của một chàng thiếu niên nữa rồi, sự rung động trong trái tim anh cũng chỉ là một dòng suối chảy lặng lẽ, bản thân anh có thể chế ngự được nó, để nó thuận lợi chảy về phía trước.

4.

Trong những ngày du lịch vội vã, đi đến nơi nào hầu như Hy Lôi cũng muốn được ở lại. Đi lại giữa những vùng non nước như được thực hiện một lễ rửa tội, vẻ đẹp của thế giới tự nhiên, những câu chuyện đơn giản với những du khách nhưng lại cảm nhận được chân tình trong đó, sự giúp đỡ của người đàn ông lạ khiến cô lại cảm thấy cuộc sống vẫn còn tốt đẹp, tâm trạng cô cũng bình yên trở lại, trên đường quay về, nằm trên tàu hỏa, nghe tiếng tàu nghiến vào đường ray, tiếng động sao thật vui tai.

Lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, cô nhìn kỹ, là của Hứa Bân gọi tới. Từ sau khi ly hôn, cô đã xóa số điện thoại của anh ta trong danh bạ, quyết tâm quên người đàn ông này đi, nhưng con số quen thuộc ấy thì làm sao cô có thể dễ dàng lãng quên. Cô do dự một lát rồi ấn nút từ chối. Vài giây sau, tiếng điện thoại lại vang lên. Lần này thì cô nghe.

Hứa Bân hình như đã uống chút rượu, giọng nói lè nhè không nghe rõ, miệng anh phát ra những tiếng ú ớ:

– Hy Lôi, em đang ở đâu?

– Chẳng phải giờ anh còn đang tân hôn sao? Không ở cạnh vợ, ở cạnh đứa trẻ sắp chào đời, ở cạnh mẹ anh sao? – Hứa Bân gọi điện tới, Hy Lôi vẫn không quên xỏ xiên anh vài câu.

Anh không tiếp lời cô, vẫn cứ thao thao nói:

– Em muốn nói gì anh cũng được, chửi gì anh cũng được, đúng thế, anh nên ở nhà với vợ, với mẹ anh. Nhưng… nhưng anh phát hiện ra mình sai rồi, anh thực sự sai rồi, anh làm gì cũng không đúng, anh không biết nên làm thế nào, em bảo anh phải làm sao? Hy Lôi, anh nhớ em, anh nhớ em, làm sao đây? – Nói mãi, bên kia vang lên tiếng khóc của Hứa Bân.

Anh khóc khiến Hy Lôi thấy tim mình vẫn nhoi nhói đau. Cô không nói gì, với một người đã say rượu thì cho dù mắng chửi, sỉ nhục anh ta thế nào, hay an ủi anh thì hôm sau tỉnh dậy, anh ta cũng không nhớ gì nữa. Hy Lôi nhẹ nhàng cúp điện thoại rồi tắt máy. Chạm khẽ lên khóe mắt, một giọt nước đang đọng trên đó, đèn tắt rồi, một lúc sau, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng tỉnh dậy, xuống khỏi tàu hỏa đã thấy lại thành phố quen thuộc, cô hít sâu một hơi rồi cùng dòng người đi ra khỏi sân ga. Đang định lấy điện thoại ra gọi điện báo bình an cho Mai Lạc thì sờ vào cái túi nhỏ để điện thoại thấy trống không, rồi cô lục tìm kỹ một lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng nó đâu. Lúc này mới nhớ ra, vừa nãy đi ra bị chen chúc với người ta, chắc là bị lấy trộm mất rồi.

Cô hơi buồn. Cách ga tàu không xa có một cửa hàng bán điện thoại, Hy Lôi đi vào, chọn một cái điện thoại Nokia. Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu dịch vụ gói cước tự thanh toán:

– Chị ơi, chị có muốn đăng ký số điện thoại mới không? Giờ đang có một gói cước nhiều ưu đãi lắm. – Sau đó cô lại nghe cô ta nói một đống những loại phí này phí kia được miễn, tóm lại là để khách hàng cảm thấy mình đang được lợi. Hy Lôi cười thầm trong bụng, nói đi nói lại, vô thương bất gian, làm gì có chuyện khách hàng được lợi? Nhưng nhân cơ hội này thay số điện thoại mới cũng được. Để sau này không bị Hứa Bân làm phiền, coi như là khởi đầu hoàn toàn mới.

Cô nhanh chóng chọn một cái sim rồi lắp vào điện thoại, gọi tới số của Mai Lạc:

– Tớ quay về rồi.

– Cầm điện thoại của ai thế? Có phải giữa đường gặp được tri kỷ hay không mà vui thế?

– Điện thoại của tớ, mới mua, số cũng mới luôn, cái kia bị móc mất rồi, cũ không đi thì mới không tới mà!

– Điện thoại bị móc mất rồi, các số điện thoại lưu trên đó thì làm thế nào, ai muốn liên lạc thì làm thế nào? Thằng trộm này thật đáng ghét.

– Số điện thoại của những người cần liên lạc tớ đều nhớ trong đầu rồi, chẳng phải tớ thuộc lòng số của cậu đấy sao? Người nào muốn liên lạc với tớ thì sẽ tự biết cách để tìm tớ.

– Có thời gian thì đến thăm con gái nuôi của cậu đi, càng lúc càng xinh rồi.

Hai người lại nói chuyện thêm vài câu. Hy Lôi xách hành lý, đi về phía “ngôi nhà” nơi mà chẳng có ai chờ đợi cô.

Còn Liêu Phàm, từ sau khi ở Tô Châu trở về, gọi điện thoại cho Hy Lôi nhưng không tài nào gọi được, bị báo là số máy không tồn tại, trong lòng anh lại thấy thất vọng, không lâu sau thì anh đưa mẹ với chị gái về Canada, bản thân anh cũng phải ở bên đó xử lý công việc tới mấy tháng trời, thế là lại một lần nữa mất liên lạc với Hy Lôi.

Hy Lôi thi thoảng cũng nhớ tớ chàng trai tên Liêu Phàm, con người nho nhã, lịch sự, trái tim cô lại thấy ấm áp hơn. Chỉ có điều cô đã mất số điện thoại của anh, khi đó cũng chẳng hỏi địa chỉ công ty anh ở đâu, nếu không sau khi về thành phố A, chắc chắn cô sẽ mời anh ăn cơm để cảm ơn.

Duyên phận là thứ thật kỳ diệu, nó luôn chơi trò trốn tìm với người ta, khi bạn đã nản lòng và định quay đầu bỏ đi thì nó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt bạn.

Mấy tháng sau Liêu Phàm trở về thành phố A, cảm thấy đây là sự an bài của số phận, thế là anh bắt đầu chấp nhận những sắp xếp hảo tâm của bạn bè, thử đi coi mắt.

Bình luận