Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Danh Môn Độc Sủng

Chương 23: Thảm đỏ*

Tác giả: Hoa Đào Dẫn
Chọn tập

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

Từ lúc Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách thành lập tới nay, chưa bao giờ họ nghênh đón nhiều người như vậy. Số phóng viên nhiều gấp ba lần mọi lần, tất cả đều đang đợi Phùng Vân Hi xuất hiện.

Tuy bây giờ Phùng Vân Hi không phải là vô cùng nổi tiếng nhưng nhờ có một đám fan trung thành mà cô ấy đang nằm trong hot search đấy. Trích lời của một fan cuồng là: “Nếu thần tượng nhà chúng tôi muốn lên hot search thì còn dễ hơn ăn bánh.”

Lúc lễ trao giải chưa bắt đầu, hàng trăm phóng viên phải ngồi ở bên ngoài còn tất cả fan của Phùng Vân Hi vì giữ gìn thanh danh cho thần tượng nhà mình nên đứng tại chỗ, kéo một cái băng rôn cực kỳ dài.

Trên băng rôn ghi: “Phùng Vân Hi, chúng em yêu chị!”

“Xin hỏi, các bạn có thể xích ra một chút không? Các bạn chiếm hết chỗ rồi, thần tượng của chúng mình không nhìn thấy poster của chúng mình được.” Một cô bé là fan của người khác lễ phép hỏi.

Sau đó, cô bé thấy fan của Phùng Vân Hi vô cùng thân thiện nhường đường: “Chúng mình chỉ tạm thời giơ băng rôn lên thôi, khi nào lễ mở màn thì chúng mình sẽ đổi cái khác.”

“Bạn xem thử quyển sách này đi.”

Sau đó, mỗi fan của người khác đã yêu cầu fan của Phùng Vân Hi xích ra nhận được một quyển sách về Phùng Vân Hi, bên trong có vô vàn ảnh của Phùng Vân Hi.

“Bạn có thể yêu thích nhan sắc của idol nhà mình rồi sau đó yêu mến tính cách của nữ thần.”

Phóng viên bên cạnh: “…” Chẳng lẽ, tất cả fan của Phùng Vân Hi đều thần kỳ như vậy ư?

Sau đó, những phóng viên đang ngồi đợi cảm thấy có chút nhàm chán, dù sao cũng rảnh rỗi thì xem thử quyển sách về Phùng Vân Hi cũng được.

Mười phút sau…

“Wow wow wow, Phùng Vân Hi là tiên nữ không dính bụi trần, tôi không nỡ hỏi cô ấy bất kỳ câu hỏi sắc bén nào.”

“Tôi nói cho mọi người biết, không ai được bôi đen cô ấy, cô ấy là tiên nữ giáng trần, chúng ta không thể để cho cô ấy bị nhân gian làm ô uế được.”

“Cô gái, cô còn quyển nào không? Cho tôi thêm một quyển đi, một quyển tôi dùng để xem, quyển còn lại dùng để trưng bày.”

Phóng viên đến muộn: Fan của Phùng Vân Hi là tà giáo ư? Vì sao tôi chỉ đến muộn một chút thôi mà tình hữu nghị giữa tôi và đồng nghiệp đã vỡ nát rồi? Rõ ràng trước khi xuất phát, chúng tôi đã thảo luận hết tất cả vấn đề sẽ hỏi trong đêm nay mà.

Váy dài màu xanh biển bao lấy dáng người nóng bỏng nhưng lại không hề dung tục, mái tóc đen tuyền xoã xuống như sóng nước, che khuất phần lưng.

Sau khi Phùng Vân Hi chuẩn bị xong xuôi, ngay cả Hứa Chu cũng bị hớp hồn.

Một tay Tiếu Lỵ cầm sữa chua, tay còn lại chọn trang sức cho Phùng Vân Hi. Vì Phùng Vân Hi mà cô ấy đã đến tận đây luôn đấy. Chính xác, cô ấy lại bị chính mình làm cảm động nữa rồi.

Phùng Vân Hi soi gương một hồi lâu rồi nhét di dộng của mình vào lòng của Hứa Chu: “Anh Chu, chụp giúp em vài tấm đi, em cần dùng.”

Ánh mắt Tiếu Lỵ liếc qua liếc lại hai người: “Vân Hi ới, cuối cùng tớ cũng tin rằng tình cảm của cậu với anh Chu là thật lòng, tớ cũng tin cậu sẽ không đổi quản lý luôn.”

Phùng Vân Hi: “Là sao?”

“Không ngờ cậu lại yên tâm để cho đàn ông thô lỗ như anh Chu chụp ảnh cho cậu. Chẳng lẽ, nhiêu đây còn chưa đủ chứng minh tình cảm của cậu dành cho anh ấy sao?”

Hứa Chu: “…”

“Vậy thì đợi tiểu Trân về rồi chụp cho mình vậy.” Nói xong, Phùng Vân Hi lấy lại di động.

“Em selfie vài tấm đã.”

Hứa Chu: Anh ta chỉ muốn lẳng lặng suy nghĩ, vì sao người đau khổ luôn là mình?

Lúc lễ trao giải sắp bắt đầu, Ôn Tuấn đến tận đây để đưa cho Phùng Vân Hi một cái dây chuyền gắn đá quý màu xanh dương. Dây chuyền này là hàng thật 100%, viên đá quý to như trứng bồ câu, xung quanh viên đá còn khảm kim cương nữa.

“Ông chủ của tôi nhìn thấy bài đăng của cô trên Weibo, thấy sợi dây chuyền rất hợp với váy của cô nên bảo tôi đưa đến đây.” Vẻ mặt Ôn Tuấn nhẹ nhõm nhưng nội tâm đã sụp đổ thành ngàn mảnh.

Từ chỗ anh ta đến chỗ Phùng Vân Hi không phải cách một con đường đâu, mà là một thành phố lận đó!

Sau khi anh ta chuẩn bị hết tài liệu cho cuộc họp, ông chủ đột nhiên bảo là sẽ giao một nhiệm vụ quang vinh cho anh ta. Trong khoảnh khắc đó, anh ta còn tưởng mình đã được thăng chức. Ai dè, nhiệm vụ lại là đưa dây chuyền cho Phùng Vân Hi.

May là thành phố A không xa thành phố C mấy. Nếu không, đừng nói là đi đến thăng chức, anh ta còn phải lo lắng về tiền thưởng của tháng này mất.

Tiếu Lỵ cười cười, đem trang sức cô ấy đã chọn vào trong hộp, còn hát một câu: “Nếu như đây không phải là yêu thì còn gì buồn hơn nữa.*”Khi đi đến bên cạnh Phùng Vân Hi thì đổi gu: “Đã bị em chinh phục như vậy đó.”

*Đoạn này là hai câu hát trong hai bài khác nhau. Bài đầu tiên là nếu như đây không phải là yêu của Jacky Cheung, bài thứ hai là chinh phục của Na Ying.

Nếu như đây không phải là yêu: https://www.youtube.com/watch?v=XNddVxU3Fzc

Chinh phục: https://www.youtube.com/watch?v=WXzHhEWb__A

Phùng Vân Hi: “Tớ không nghĩ hát mà không có nhạc nền hợp với cậu đâu.”

Tiếu Lỵ: “…”

Vì cô đi thảm đỏ chung với Chu Hạo Hiên nên hai người phải xuất phát cùng lúc.

Trước khi xuất phát mười phút, Chu Hạo Hiên tới phòng nghỉ của Phùng Vân Hi. Sau đó, cậu trở nên không được bình thường.

Thật ra, biểu hiện bây giờ của Chu Hạo Hiên vô cùng phù hợp với chuẩn mực của người bình thường nhưng Phùng Vân Hi đã quen với việc cậu là người vui vẻ, thích trêu cợt người khác nên không quen với việc cậu nghiêm túc.

“Này, cậu có chuyện gì hả?” Phùng Vân Hi nghĩ, nếu không phải đã xảy ra chuyện kinh khủng gì thì sao một Chu Hạo Hiên vui vẻ lại thay đổi 180 độ được.

Chu Hạo Hiên nhẹ nhàng liếc qua Tiếu Lỵ: “Không có việc gì hết, sao vậy?”

Phùng Vân Hi: “…”

Cậu trai à, hành động của cậu đã nói rõ nội tâm của cậu, cậu còn dám nói là không có chuyện gì hả?

Phùng Vân Hi nhìn thoáng qua Tiếu Lỵ, cô phát hiện Tiếu Lỵ hoàn toàn không chú ý đến Chu Hạo Hiên, cô nàng này vẫn chăm chú ăn ăn ăn mà thôi.

“Tiếu Lỵ, cậu nhìn xem quần áo của chúng tớ khi đi thảm đỏ có hợp nhau không?” Phùng Vân Hi hỏi.

Tiếu Lỵ ngẩng đầu: “Ai đi chung với cậu thì đều bị lu mờ hết, cậu không cần lo anh ta đoạt mất hào quang của cậu đâu.”

Chu Hạo Hiên: Ahuhu~

Lễ trao giải chính thức khai mạc vào bảy giờ tối.

Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách không muốn cho Phùng Vân Hi cơ hội để nổi bật nên cô không phải là người xuất hiện đầu tiên, vị trí mấu chốt cũng không phải cô nốt. Cô xuất hiện vào lúc khán giả mệt mỏi nhất.

Trong lúc đợi chờ để lên sân khấu, Phùng Vân Hi bảo Hứa Chu đi mua một nồi lẩu Tứ Xuyên, vài cái vỉ nướng và đường trắng. Cô còn bảo Hứa Trân mua cho mỗi một fan đang đợi cùng với cô một ổ bánh mì và một ly cà phê.

Vì thế, bầu không khí liền trở nên khó tả, vài nhóm người đang điên cuồng gào thét, chỉ có một nhóm fan đang điên cuồng ăn.

“Lần này là bỏ phiếu trên mạng, cô vẫn còn cơ hội đoạt giải mà. Hồi nãy, tôi còn lên Weibo kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho cô đó.” Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Chu Hạo Hiên nghiêm túc nói chuyện với cô.

Nghe vậy, Phùng Vân Hi lấy một cái búa nhỏ từ sau lưng ra: “Tôi đã chuẩn bị cái búa luôn, cậu nghĩ cơ hội tôi đoạt giải có lớn không?”

Đợi hơn một tiếng, xe của Phùng Vân Hi mới lái vào hội trường.

Bầu không khí lập tức sôi nổi hơn hẳn, người không biết còn tưởng đại minh tinh đã đến đây đó.

Tuy băng rôn không phải cực kỳ bự nhưng nổi bật hơn mấy lá cờ nhỏ xíu của mấy fan khác. Fan của các idol khác toàn đều dùng mấy lá cờ bé xíu như trong đại hội thể thao, lâu lâu sẽ phất phất vài cái.

Không có minh tinh nào được hoan nghênh khi xuất hiện như Phùng Vân Hi cả.

“Vân Hi Vân Hi Vân Hi.”

“Nữ thần, nữ thần, chúng em sẽ mãi mãi ủng hộ chị!”

Chu Hạo Hiên xuống xe trước nhưng người hâm mộ vẫn liên tục gào thét.

Phóng viên cũng chia thành hai phe: Một phe là vừa bị fan của Phùng Vân Hi “tẩy não” nên đã gia nhập đội ngũ hâm mộ Phùng Vân Hi, phe còn lại vẫn còn tỉnh táo, muốn hỏi rất nhiều vấn đề.

Sau khi Chu Hạo Hiên xuống xe thì lại vòng qua bên kia, mở cửa cho Phùng Vân Hi, lịch thiệp đưa tay ra, Phùng Vân Hi vịn tay cậu, bước xuống.

Mọi người im lặng trong ba giây rồi lập tức bùng nổ!

“A a a a, nữ thần, chị có biết chị lại đẹp hơn rồi không!”

Phóng viên cũng lập tức ùa lên, Phùng Vân Hi ngơ ngác trước những câu hỏi của họ. Cô cảm thấy năng lực tiếp nhận của cô vẫn còn kém quá, cô vẫn còn có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi đã là kỳ tích rồi.

“Người đàn ông bí ẩn sau lưng cô là ai vậy? Là Chu Hạo Hiên đang đứng cạnh cô sao?”

“Cô nghĩ sao về tin đồn rằng cô nổi lên là nhờ núi dựa vững chắc?”

“Cô có lòng tin sẽ đoạt giải lần này không? Cảm nghĩ của cô dành cho Trương Lan Lan là gì?”

“Tất cả đều dạt ra cho tôi. Nữ thần, chị đã nghĩ ra bài phát biểu cảm nghĩ khi đoạt giải chưa?”

Không biết là ai tinh mắt, phát hiện ra sợi dây chuyền lấp lánh của Phùng Vân Hi. Sau đó, toàn bộ máy ảnh đều tập trung vào sợi dây chuyền.

Trong suốt toàn bộ quá trình, Chu Hạo Hiên cư xử lịch thiệp như một quý ông, cậu vừa che chở cho Phùng Vân Hi vừa mỉm cười với phóng viên.

Phùng Vân Hi mỉm cười: “Cuối cùng tôi cũng thấy cậu giống nam thần.”

Chu Hạo Hiên vẫn mỉm cười: “Cuối cùng tôi cũng cảm thấy cô giống tiên nữ.”

“…”

Với những câu hỏi này, hai người đã nhất trí với nhau là sẽ không trả lời. Ai bảo họ là “Tiên nữ siêu phàm thoát tục” và “Lạnh lùng đến mức vạn vật xung quanh đều đóng băng” chứ.

Phùng Vân Hi xem như đã qua cửa đi thảm đỏ nhưng chút nữa gặp MC chủ trì mới là cửa ải khó khăn. Cô có thể từ chối trả lời câu hỏi của phóng viên nhưng không thể từ chối trả lời câu hỏi của MC.

Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách không ngờ Phùng Vân Hi còn dám xuất hiện. Dẫu sao, khi cô ta đến thì chắc chắn sẽ bị mất mặt, trừ phi cô ta tự tin bản thân sẽ được nhận giải. Nhưng mà, Hiệp Hội Trao Thưởng Duy Khách vô cùng tự tin rằng xác suất Phùng Vân Hi đoạt giải chính là con số không tròn trĩnh.

Ai dè, Phùng Vân Hi không những tới mà còn xuất hiện như một nữ thần nữa chứ!

Khi Phùng Vân Hi đi hết thảm đỏ, tới chỗ của MC thì cô nhìn thấy nụ cười xấu xa của MC thì đã biết ngay vị này không có ý tốt rồi.

Vì Hiệp Hội Trao Thưởng bảo cô ta thẳng thắn nên cô ta vào thẳng vấn đề luôn: “Tôi thấy cô không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên nên tôi muốn thay họ hỏi cô một cô, có được không?”

Phóng viên: Mắc mớ gì đến chúng tôi?

Phùng Vân Hi gật đầu: “Được, cô hỏi đi.”

“Cô nghĩ sao về việc người khác nói cô nổi lên là vì núi dựa?”

“Cô chắc chắn là cô muốn hỏi vấn đề này sao?”

MC phân vân khi nghe Phùng Vân Hi nói như vậy nhưng vẫn gật đầu: “Cô có thể trả lời vấn đề này không?”

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky