Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Danh Môn Độc Sủng

Chương 61: Quảng cáo Nhị Oa Đầu*

Tác giả: Hoa Đào Dẫn
Chọn tập

Editor: Rika Rin

Beta-er: Y Phi và Nhạc Dao

Đứng trước quán mì, động tác kéo mì của Phùng Vân Hi vô cùng thành thạo, có vẻ như cô đã rất quen với việc này.

Trong không gian nhỏ này, từng động tác của cô tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Thẩm Tử Mặc đứng ở bên cạnh nhìn cô. Cho tới bây giờ, anh vẫn không tin được anh lại có được hạnh phúc như thế, mà lại còn được nhiều đến vậy.

Một lọn tóc nhỏ rơi xuống, vì trên tay vẫn còn dính bột mì nên Phùng Vân Hi không thể tự vén tóc lên được. Cô đành phải dùng cánh tay liên tục cọ lọn tóc kia, cố gắng vén ra đằng sau mang tai.

Không biết Thẩm Tử Mặc đã đứng sau lưng cô từ khi nào, nhẹ nhàng giúp cô vén lọn tóc kia lên.

Phùng Vân Hi nhìn anh cười ngọt ngào, sau đó cô tiếp tục động tác trên tay.

Hứa Chu ở cạnh đã há hốc mồm kinh ngạc: Từ khi nào gà nhà anh ta biết nấu ăn vậy?? Khoan đã, cái này không phải là trọng điểm, cái chính là tại sao khung cảnh này lại ngọt ngào đến thế chứ!

Quen biết nhau lâu như vậy nhưng Hứa Chu chưa bao giờ thấy Phùng Vân Hi vào bếp, đến úp gói mỳ cô còn lười nữa là.

Phùng Vân Hi biết nấu ăn là vì kiếp trước cô từng tham gia một chương trình ẩm thực, cô đã được học nấu ăn với đầu bếp.

Vị đầu bếp kia còn khen cô có thiên phú nấu ăn đó.

Chu Hạo Hiên nhẹ giọng khẽ hừ một tiếng: “Mấy người có biết tôi đến đây bằng cách nào không? Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi. Chương trình này không cần chúng ta nữa đâu, chỉ cần hai người này là đã đủ rồi.”

“Bây giờ cậu mới hiểu được thì có ích gì.” Đạo diễn cũng học theo giọng điệu của Chu Hạo Hiên, ông khẽ hừ một tiếng.

Nói chung là chỉ khi chương trình được chiếu thì mới thấy Chu Hạo Hiên tham gia chương trình này đúng là dư thừa.

Chu Hạo Hiên: “…” Cậu ta cùng lắm chỉ là tham gia chương trình này mà thôi, không những bị ngược đãi lại còn kèm thêm bị đạo diễn ghét bỏ.

Đợi tới sau này khi đã có bạn gái, cậu ta chắc chắn sẽ công khai, rồi ngày ngày show ân ái cho mấy người coi.

Đáng tiếc, hiện tại cậu ta không có bạn gái, mà cũng không biết đến lúc nào mới có thể có bạn gái…

Thời gian làm mì không lâu, với lại hầu như mọi thứ đều đã có sẵn, nên Phùng Vân Hi rất nhanh đã làm xong.

Cô chan dầu sôi lên mỳ, ngoài âm thanh xèo xèo còn có mùi thơm tỏa ra bốn phía.

Phùng Vân Hi bưng bát mỳ, cẩn thận đặt lên bàn như báu vật: “Nguyên liệu nấu ăn ở đây không đủ, chờ chúng ta về nhà, em sẽ làm cho anh những món anh thích nhé?”

Thẩm Tử Mặc cầm tay cô, sau đó đưa tay lau bột mì còn sót lại trên má cô: “Chỉ cần là em nấu, anh đều thích.”

Phùng Vân Hi cười híp mắt, ánh mắt cô ngập tràn cảm giác thỏa mãn: “Vậy anh mau ăn đi. Nhưng nếu không ngon thì anh cũng phải ăn hết đấy.”

Phùng Vân Hi rất tự tin vào tài nghệ của mình nhưng cô muốn chứng minh rằng cho dù mình nấu ăn không ngon thì Thẩm Tử Mặc cũng sẽ ăn.

“Chúng mình cùng ăn nhé?”

“Vâng…”

Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc ngồi riêng một bàn.

Thật ra đây không phải là yêu cầu của họ, mà bởi vì không có ai muốn ngồi ăn cùng một bàn với hai người này.

Anh quay phim: Mấy người không nghĩ đến cảm thụ của tôi sao? Tôi phải quay họ suốt đường đó, ai đó mau đến đổi ca cho tôi đi.

Sau khi buổi ghi hình kết thúc, mọi người cùng nhau quay về thành phố A.

Có lẽ là nhờ chương trình này mà tình cảm của Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc đột nhiên sâu sắc thêm. Thật ra, chỉ có Phùng Vân Hi nghĩ như vậy thôi, bởi vì Thẩm Tử Mặc vẫn luôn đối xử cực kỳ tốt với cô.

Hai ngày sau, chương trình chính thức công chiếu.

# Siêu cấp khiêu chiến bất ngờ đổi phong cách #

Mật đào: Lúc đầu tôi cho rằng đây là một chương trình khiêu chiến, nhưng với cương vị là một người xem, tại sao tôi lại phải xem bọn họ diễn cảnh tình củm chứ.

Giá đỗ: Mọi người có cảm thấy Chu Hạo Hiên hơi thừa không? Đột nhiên tôi muốn xem bản không có Chu Hạo Hiên quá.

Cơm chiên trứng: Thím lầu trên, thím không biết đã có cao thủ cắt phần của Chu Hạo Hiên rồi sao? Để tôi cho thím địa chỉ trang web, thím đăng nhập vào là có thể xem.

Tổ tiết mục thật là tài giỏi: Cần gì địa chỉ trang web chứ, làm như chỉ có mỗi chỗ đó là xem được vậy. Chỉ cần tìm kiếm cụm từ “Phùng Vân Hi siêu cấp khiêu chiến” là thím có thể tìm ra tất cả phiên bản không có Chu Hạo Hiên đó.

Tui là fan cuồng của Chu Hạo Hiên: Mấy người đang nói lung tung cái gì vậy! Mặc dù Chu Hạo Hiên nhà tôi cỏ vẻ hơi thừa nhưng mấy người cũng không thể đối xử với anh ấy như thế. Cứ im lặng mà coi mấy video kia là được rồi mà.

Chu Hạo Hiên đã khóc ngất trong nhà vệ sinh sau khi đọc những bình luận này. Cậu đã dùng hành động để chứng minh rằng cậu hoàn toàn không phù hợp với chương trình đó bằng cách không xem.

Vì hôm sau sẽ phải tham gia buổi lễ ký hợp đồng với Cửu Thiên Kiếm, sau đó phải đi theo đoàn làm phim đến phim trường rồi quay phim, nên Phùng Vân Hi muốn dành riêng một ngày cùng đi làm với Thẩm Tử Mặc.

Ai ngờ, không biết Hứa Chu bị trúng gió gì, lại nói là nhận được quyền đại diện của một nhãn hiệu sẽ thay đổi cả tương lai của cô.

Phùng Vân Hi kích động không thôi. Nhãn hiệu có thể thay đổi cả tương lai của cô thì chắc chắn là rất lớn đó, có lẽ là thương hiệu đẳng cấp quốc tế cũng nên.

Phùng Vân Hi nghĩ rằng, chỉ cần cô nhanh chóng nổi tiếng, đứng lên đỉnh cao thì sau này không cần đóng quá nhiều quảng cáo, cũng không cần thường xuyên đóng phim để nhắc mọi người nhớ tới sự tồn tại của bản thân nữa. Nếu như thế thì cô sẽ càng có nhiều thời gian ở cạnh Thẩm Tử Mặc hơn.

Sau đó, cô chuyển buổi hẹn với Thẩm Tử Mặc sang buổi chiều, rồi kích động chạy tới công ty.

“Anh Chu, đó là nhãn hiệu gì vậy?”

“Em sẽ không tin được đâu!”

Phùng Vân Hi cầm lấy lạt điều rồi bắt đầu ăn: “Anh chờ một chút. Anh chờ em bình tĩnh lại rồi anh hẵng nói.”

Qua tầm ba phút, Phùng Vân Hi điều chỉnh trạng thái về mức bình thường, cô cũng tỉnh táo thì Hứa Chu mới nói: “Em có biết Phiêu Hương Nhị Oa Đầu không*?”

*Nhị Oa Đầu [二锅头]: một loại rượu mạnh, nước rượu trong. Rượu này không mắc tiền, và do đó rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa. Đây có lẽ là loại rượu trắng Bạch Tửu được uống nhiều nhứt ở Bắc Kinh và do đó thường được liên hệ đến thành phố này. (Nguồn:)

Phùng Vân Hi: Σ ( ° △°|||)︴

Phiêu Hương Nhị Oa Đầu là gì vậy?

Không sai, nhãn hiệu mà Hứa Chu cho Phùng Vân Hi làm người đại diện phát ngôn chính là Phiêu Hương Nhị Oa Đầu, hơn nữa anh ta còn nói rất rõ ràng rằng anh hy vọng Phùng Vân Hi sẽ tham gia quay quảng cáo này vào chiều nay luôn.

Quảng cáo này tương đối dễ quay, chỉ có một câu thoại, cũng không cần bối cảnh, trực tiếp quay ở trường quay là được, sau đó nhân viên hậu kỳ sẽ thay đổi khung cảnh phía sau cô. Nói tóm gọn lại là quảng cáo này rất đơn giản.

Phiêu Hương Nhị Oa Đầu…

Quản lý nhà cô cho cô làm người đại diện phát ngôn của Phiêu Hương Nhị Oa Đầu…

# Vì sao quản lý nhà cô lúc nào cũng thích cho cô làm người phát ngôn của mấy nhãn hiệu kỳ quái vậy? #

Phùng Vân Hi: Thật sự không muốn thừa nhận đây là quản lý nhà cô chút nào.

Quả thật là nhãn hiệu này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai của cô, ừ, sau này cô sẽ nổi tiếng khắp mọi nhà luôn.

Phùng Vân Hi ôm một tia hi vọng nhỏ nhoi hỏi lại: “Anh Chu, anh có nhầm lẫn gì không? Có khi nào nó là rượu vang Phiêu Hương không?”

Mặc dù rượu vang Phiêu Hương nghe có hơi kỳ quặc nhưng dù sao cũng dễ nghe hơn Phiêu Hương Nhị Oa Đầu. Không phải cô kỳ thị Nhị Oa Đầu, nhưng sản phẩm đó thật sự không thích hợp với cô.

Cứ nghĩ đến việc sau này bản sơ yếu lý lịch của mình bao gồm việc làm người đại diện phát ngôn cho Nhị Oa Đầu là cô đã muốn khóc.

Những nhãn hàng mà cô từng đại diện là cái gì? Nào là kem đánh răng Dark Blue, nào là Phiêu Hương Nhị Oa Đầu. Người khác toàn là những thương hiệu nước ngoài đó.

Hứa Chu cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Hừm, anh chắn chắn là mình không nhầm đâu.”

“…”

Quả nhiên, đây mới là cuộc đời của cô. Đây mới là Hứa Chu.

“Em có biết ông nội của Thẩm Tử Mặc thích nhất gì không?”

“Ông ấy thích nhất cháu trai Thẩm Tử Mặc của mình. Tương lai ông ấy sẽ thích em, thích con của em và Thẩm Tử Mặc – chắt của ông ấy.”

Hứa Chu: Anh ta đã theo không kịp tiết tấu của gà nhà mình rồi.

Hứa Chu hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: “Anh không phải là người thích làm loạn!”

“Anh mà làm loạn lên thì không ai là đối thủ của anh cả.”

“…”

Hứa Chu thật sự không làm loạn mà. Ông nội của Thẩm Tử Mặc – Thẩm lão gia có một sở thích là uống Nhị Oa Đầu, nhất là Phiêu Hương Nhị Oa Đầu.

Phiêu Hương Nhị Oa Đầu đã có từ lâu, có một lần xưởng rượu trải qua khủng hoảng, nhờ có Thẩm lão gia nhận thầu toàn bộ rượu xái trong nhà máy thì xưởng rượu này mới có thể tiếp tục hoạt động.

Hứa Chu phải mất rất nhiều công sức mới biết được chuyện này.

Vì gà nhà mình, anh ta chịu khổ chút cũng không sao.

Phùng Vân Hi thật sự không ngờ còn có chuyện như vậy: “Anh Chu, anh có thể nói cho em biết, Thẩm lão gia ngoại trừ thích uống Nhị Oa Đầu thì còn sở thích gì nữa không?”

“Nếu anh biết thì còn để cho em quảng cáo Nhị Oa Đầu sao?”

Phiêu Hương Nhị Oa Đầu không thể tin khi biết Phùng Vân Hi muốn làm người đại diện phát ngôn cho xưởng bọn họ. Dù sao thì giá trị con người hiện tại của Phùng Vân Hi và hướng đi của cô cũng thích hợp với phát ngôn cho rượu vang hơn.

Vì chuyện này mà giám đốc xưởng rượu còn cố ý mở một cuộc họp, nội dung chính là về tương lai phát triển xưởng rượu của họ, đồng thời cũng nghĩ cách để tiếp đãi Phùng Vân Hi.

Cuối cùng, mọi người đưa ra kết luận: tặng Nhị Oa Đầu cho cô.

Phùng Vân Hi gọi điện thoại Thẩm Tử Mặc, sẵn tiện kể với anh về việc này. Thẩm Tử Mặc trả lời: “Nếu như em không thích thì đừng miễn cưỡng chính mình. Mọi chuyện đều có tôi lo.”

Nhưng điều ấy lại làm cho Phùng Vân Hi càng kiên định hơn về quyết tâm làm đại diện phát ngôn lần này. Cô muốn được nhận sự yêu thích của ông nội Thẩm Tử Mặc, không vì lý do gì khác, chỉ vì cô không muốn Thẩm Tử Mặc khó xử khi ở giữa hai người.

Vì vậy, sau khi cúp điện thoại, Phùng Vân Hi ăn liên tiếp ba bao lạt điều mới nói: “Không phải chỉ là quảng cáo Nhị Oa Đầu thôi sao. Em nhận!”

Lúc xế chiều, Hứa Chu liền dẫn Phùng Vân Hi đi tới xưởng rượu Phiêu Hương.

Xưởng Phiêu Hương Nhị Oa Đầu vì nghênh đón Phùng Vân Hi mà đã làm rất rầm rộ, băng rôn màu đỏ tung bay, rất nhiều công nhân cầm bảng hiệu ghi tên cô.

Vừa xuống xe, Phùng Vân Hi liền ngây ra như phỗng.

Trong xưởng, các công nhân đồng thanh hô to: “Hoan nghênh Phùng Vân Hi làm người đại diện phát ngôn cho Phiêu Hương Nhị Oa Đầu, hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài.”

Phùng Vân Hi đã phát ngôn cho rất nhiều nhãn hàng, nhưng chưa bao giờ cô đã mơ mơ màng màng khi vừa bước xuống xe như này.

Cô cảm thấy bản thân không phải là đến phát ngôn mà là tới tham gia đại hội khen thưởng đó.

Giám đốc xưởng rượu tự mình đón tiếp Phùng Vân Hi, ông ta còn đưa tay ra để bắt tay với cô: “Thật vinh dự khi cô đã lựa chọn hợp tác với chúng tôi. Cô yên tâm, chất lượng của rượu của chúng tôi rất tốt, sản phẩm của chúng tôi nhất định có thể vươn đến tầm quốc tế.”

Hứa Chu thấy thế, vội vàng thay Phùng Vân Hi tiếp nhận ý tốt. Anh ta đi tới bắt tay với vị giám đốc kia: “Chúng tôi tin tưởng chất lượng sản phẩm của các anh. Nếu không thì chúng tôi đã không đồng ý nhận làm người đại diện rồi. Bây giờ chính là lúc chúng ta cùng nhau vươn ra quốc tế.”

Phùng Vân Hi: “…” Tôi chỉ đến quay quảng cáo thôi mà.

Thật ra Hứa Chu cũng rất bất đắc dĩ. Anh ta không đoán được giám đốc xưởng lại nhiệt tình đến thế, cũng may là anh ta phản ứng nhanh nhẹn đó.

Chọn tập
Bình luận