Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thế Giới Của Tôi Chỉ Có Anh Ấy

Chương 77

Tác giả: Tưởng Mục Đồng

Trong phòng nghỉ, tiếng thút thít của Mạnh Thanh Bắc, vang vọng rõ ràng.

Rõ ràng trong lòng sớm đã đoán ra, nhưng lúc thật sự nghe được, dù là Mạnh Tây Nam cũng không khỏi phẫn nộ. Anh nhìn chằm chằm Mạnh Thanh Bắc, thấy cô ta cứ khóc mãi, vẻ giận dữ đã không thể kìm nén được.

“Cô khóc cái gì?”

Anh trào phúng nói: “Cô làm con Mạnh gia chúng tôi mười bốn năm, ai cũng nâng cô trong lòng bàn tay. Cho dù Ngôn Ngôn trở về, cũng không ai đối xử tệ với cô. Nhưng còn Ngôn Ngôn thì sao, bởi vì cô, nó phải chịu cực khổ mười bốn năm ở nơi đó. Đúng, là ông trời thương xót nó, để nó gặp được người nhà như Thành gia. Cho dù có vất vả nghèo khó hơn nữa, cũng tuyệt đối không đối xử tệ bạc với nó.”

Tuy lúc này cô ta nói ra sự thực, nhưng cô ta cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, chấp nhận những lời này của Mạnh Tây Nam.

Người anh trai yêu thương cô ta, cũng không còn nữa.

“Mà đáng thương nhất chính là đứa bé của Thành gia, năm đó lúc mẹ cô vứt nó, nó cũng chỉ là một đứa bé mới vừa sinh ra,” lúc Mạnh Tây Nam nói lời này, cho dù đó không phải em gái anh, nhưng vừa nghĩ đến, nếu năm đó người bị vứt đi là Ngôn Ngôn, thì giờ phút này e rằng trong lòng anh cũng muốn giết người.

Thành Thực vì cứu Ngôn Ngôn, đã mất đi một chân.

Nếu bây giờ lại để họ biết được chân tướng, thì cả nhà họ nợ Thành gia thật sự quá nhiều, quá nhiều.

“Loại đàn bà độc ác này,” Mạnh Tây Nam chán ghét nhìn cô ta, hiển nhiên khoảnh khắc này dưới cái nhìn của anh, Mạnh Thanh Bắc không nghi ngờ gì chính là cùng một giuộc với Vu Lệ Khanh, cô ta biết chân tướng, nhưng vẫn lựa chọn bao che.

Mạnh Thanh Bắc thấy anh muốn đi, nhịn không được đi tới, túm lấy cánh tay anh, van xin: “Anh ơi, xin anh……”

Nhưng lời đến bên miệng lại không thể mở miệng, xin gì đây, xin anh tha thứ ư?

Lời thế này, chính cô ta cũng không mở miệng được.

“Thanh Bắc, tôi có thể xin cô làm một việc nữa được không?” Đột nhiên, Mạnh Tây Nam quay người lại, vẻ mặt anh bình tĩnh nhìn người đang kéo anh.

Trên mặt Mạnh Thanh Bắc đều là nước mắt, bỗng lộ ra vẻ mặt vui mừng, cô ta gật đầu, “Anh nói đi.”

Ánh mắt Mạnh Tây Nam vô cùng bình tĩnh, lần này, anh thật sự muốn cắt đứt tất cả với quá khứ.

Em gái làm bạn từ nhỏ, anh ôm trong ngực dỗ dành, anh nhón mũi chân đứng bên nôi, mong đợi em gái lớn lên, dắt đôi tay nhỏ xíu của em ấy, những kí ức tốt đẹp từng có kia, khi ấy đẹp bao nhiêu thì bây giờ lại khiến người ta muốn quên đi bấy nhiêu.

Người đều là động vật cảm tính, lúc Mạnh Thanh Bắc làm những việc đó, anh thất vọng, anh tức giận, anh khổ sở.

Nhưng cuối cùng, anh cũng hy vọng cô ta có thể đi về phía đúng, hy vọng cô ta có thể suôn sẻ cả đời.

Bây giờ, Mạnh Tây Nam và Mạnh Thanh Bắc, cặp anh em đã từng không còn tồn tại nữa.

“Đổi tên của cô đi, đừng lấy họ Mạnh nữa.”

**

Ngôn Dụ cũng không biết, Mạnh Tây Nam vì chuyện của con gái Thành gia, mà đi tìm Mạnh Thanh Bắc.

Lúc này cô đang xử lý chuyện khoáng sản ở Việt Nam, tập đoàn Liên Hợp đều có sản nghiệp ở toàn cầu nơi có tài nguyên khoáng sản phong phú. Mỏ kim cương, mỏ vàng, mỏ ngọc, chỉ là những khoáng sản do công ty nắm giữ dưới tên của Quý Khải Mộ cũng có vài nơi.

Lần này xảy ra chuyện, chính là công ty khoáng sản dưới trướng của Quý Khải Mộ.

Quý Khải Mộ mặc com lê ba mảnh (gồm áo vest, áo ghi lê bên trong và quần vest) tinh xảo vừa người, anh vừa mở hội nghị video với bên Mỹ, cho nên hiếm khi ăn mặc đứng đắn như vậy.

“Một đám rác rưởi,” ngón tay cậu ta đập lên bàn, oán hận với Ngôn Dụ.

Không ngờ mỏ ngọc ở Việt Nam, lại xuất hiện chuyện người phụ trách nuốt riêng hạt giống, còn tham gia buôn lậu.

Nếu không phải lần này phía cảnh sát Vân Nam liên lạc với cậu ta, thì đến giờ Quý Khải Mộ cũng vẫn không biết, tình hình bên đó lại hỏng bét như thế.

Vốn phía cảnh sát nghi ngờ cậu ta cũng tham gia trong đường dây buôn lậu này, nhưng sau lại rõ ràng không hợp với lẽ thường, dù sao ngọc Phỉ Thúy cũng sản xuất ra trong mỏ này, là thương hiệu đá quý do tập đoàn Liên Hợp tiêu thụ.

Một viên phỉ thúy buôn lậu, bán ra ba mươi vạn, nhưng một khi được thương hiệu chế tác thành trang sức tinh xảo, thì giá cả có thể lên đến trăm vạn.

Trừ phi Quý Khải Mộ có vấn đề về não, mới sẽ làm ra chuyện tay trái đánh tay phải này.

Hơn nữa còn mua đi bán lại bị lỗ vốn.

Chuyện này vừa xảy ra, liên đới cả khu vực Châu Á Thái Bình Dương đều phải xét duyệt nội bộ lại lần nữa.

“Chuyện này sao đột ngột vậy,” Ngôn Dụ cau mày, cảm thấy chuyện này không dám tin, một chủ quản nhỏ bé, lại dám làm ra loại chuyện này ở khu vực khai thác mỏ?

Quý Khải Mộ hừ một tiếng, tức giận nói: “Sao lại đột ngột, kể từ sau lần trước lộ ra chuyện công xưởng bóc lột, chúng ta đã nâng lương và đãi ngộ ở khu vực đó rất nhiều. Tiền lương cho những công nhân đó, là cao nhất trong ngành.”

Một đám sói mắt trắng.

“Nghe nói phía cảnh sát Vân Nam trong quá trình tấn công buôn lậu ngọc thạch, đã phát hiện chuyện này,” Quý Khải Mộ lại tức giận nói: “Người phụ trách này còn là người của gia tộc bọn tớ, thằng khốn ăn cây táo rào cây sung.”

Nhưng đây có lẽ cũng chính là tác hại của xí nghiệp gia tộc, dễ dàng xuất hiện tình trạng bỏ đầy túi riêng.

Thấy Ngôn Dụ chau mày, Quý Khải Mộ cười khổ giải thích: “Là một cậu họ của tớ, căn cứ vào quan hệ thì là họ hàng bên bà nội tớ.”

Loại chuyện này, đáng hận nhất chính là loại quan hệ gia tộc này.

Huống hồ người cậu họ này, còn là con trai của em trai ruột bà cụ Quý gia, sau khi ông ta biết được chuyện con trai mình làm, không những không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại còn đến cửa mắng họ không biết bảo vệ người trong nhà, mặc kệ người ngoài hãm hại người nhà mình.

Bây giờ Quý Khải Mộ ở Trung Quốc, cũng xem như tránh được một nạn.

Nhưng Quý Khải Phục lại bị bà cụ gọi mấy cuộc điện thoại bảo về nhà, nếu không về, bà cụ vậy mà còn uy hiếp anh, muốn đăng báo lên án anh.

Kể từ sau khi Quý Viễn Hồng ra tù, bà cụ làm việc càng quá trớn.

Đặc biệt là lần trước Quý Viễn Hồng muốn nhân lúc Quý Khải Phục xảy ra chuyện, cưỡng ép tiến vào tập đoàn Liên Hợp thất bại, liên lụy bà cụ vô cùng bất mãn với Quý Khải Phục, có thể thấy trong lòng bà ta cháu trai còn không quan trọng bằng con trai.

“Qua mấy ngày nữa tớ định đi Việt Nam một chuyến,” Quý Khải Mộ bất đắc dĩ nói.

Ngôn Dụ gật đầu, “Tôi đi với cậu.”

Nghe thấy lời này, Quý Khải Mộ cuối cùng cũng thở phào, có chút vui mừng, “Tớ biết Ngôn Ngôn, cậu sẽ giúp tớ mà.”

“Có chút dáng vẻ của Phó tổng đi,” Ngôn Dụ trừng cậu ta.

Gần đây Quý Khải Mộ chính thức đảm nhiệm chức vụ Phó tổng khu vực Trung Quốc của tập đoàn Liên Hợp, không có cách nào cả, người dựa vào anh trai chính là đúng lý hợp tình vậy đấy.

Họ còn đang thảo luận chuyện bên Việt Nam, thì di động Ngôn Dụ để trên bàn vang lên. Cô cúi đầu nhìn, là Mạnh Tây Nam gọi đến.

Cô cầm lên nghe máy, Quý Khải Mộ yên lặng nhìn.

Lúc này Mạnh Tây Nam ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời bên ngoài cửa sổ, vách tường ngoài bằng kính dưới ánh mặt trời bắn ra ánh sáng chói mắt. Mở cửa xe ra, tay trái anh cầm điếu thuốc, giờ phút này cánh tay để trên cửa xe.

“Mạnh Tây Nam,” Ngôn Dụ hơi kỳ lạ, sao điện thoại lại không nói chuyện.

Một tiếng Mạnh Tây Nam trong trẻo, khiến người đàn ông ngồi trong xe, nhịn không được hút một hơi thuốc, trên mặt lộ ra ý cười.

Anh nói: “Anh đang ở dưới công ty em, xuống đây đi.”

Ngôn Dụ: “……” Ban ngày, anh không đi làm mà muốn làm cái gì đây?

Nhưng Ngôn Dụ vẫn nói với Quý Khải Mộ một tiếng, rồi vội đi xuống tìm anh. Cô đi ra khỏi tòa nhà, tìm đến chỗ Mạnh Tây Nam nói, xe anh lái rất nổi bật, việt dã màu xanh quân dội, nổi bật lại chói mắt đậu trên phố.

“Ném đầu thuốc bừa bãi, phạt năm mươi tệ,” Ngôn Dụ đi qua, gõ gõ lên cửa xe.

Mạnh Tây Nam đưa tay rút một tờ khăn giấy, đưa đầu thuốc trong tay cho Ngôn Dụ, dẩu môi chỉ huy: “Đi, ném đầu thuốc vào thùng rác.”

Ngôn Dụ: “……”

Anh nói rất đương nhiên, nên Ngôn Dụ sững sờ một lúc lâu, vẫn là bị anh búng trán, “Còn không mau đi.”

Không có cách nào khác, Ngôn Dụ cầm khăn giấy đi vứt.

“Lên xe,” vứt xong, Mạnh Tây Nam hất đầu, nói với cô.

Ngôn Dụ đành nói: “Em còn phải đi làm đấy.”

“Muốn anh xuống vác em lên?” Mạnh Tây Nam nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc.

Còn nói nữa, Ngôn Dụ cảm thấy anh thật sự có thể làm ra chuyện này. Cho nên suy nghĩ một chút, cô vòng qua đầu xe, ngồi lên ghế lái phụ.

Sau khi Mạnh Tây Nam lái xe ra ngoài, Ngôn Dụ không nhịn được hỏi anh: “Chúng ta đi đâu?”

Nhưng người đàn ông đang lái xe, lại vô cùng nghiêm túc, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Lúc này cửa xe đã được đẩy lên, Bắc Kinh đầu đông, trên phố vẫn phồn hoa như trước. Chiếc xe lái trên đường, cảnh phố không ngừng kéo về sau, trong xe không ai nói chuyện, ngược lại Ngôn Dụ không còn mơ hồ như lúc vừa lên xe nữa.

Yên lặng ngồi trên ghế lái phụ.

Đến khi cảnh vật xung quanh dần quen thuộc, cánh cổng trang nghiêm kia dần đến gần, Ngôn Dụ mới có chút giật mình.

Cô không ngờ Mạnh Tây Nam lại đưa cô về nhà.

Lính gác nhận ra xe của Mạnh Tây Nam, lập tức cho đi, Mạnh Tây Nam hạ kính xe xuống, chào lính gác. Sau đó mới khởi động xe, lái vào.

Đến khi Mạnh Tây Nam dừng xe ở bãi đậu xe bên cạnh sân bóng rổ, Ngôn Dụ còn rất kỳ lạ hỏi: “Không lái về nhà hả?”

Nơi này cách sân Mạnh gia, còn một khoảng nữa.

“Chúng ta đi bộ,” Mạnh Tây Nam ném ra một câu, rồi xuống xe trước.

Nào ngờ Ngôn Dụ xuống xe, thì thấy anh lại móc gói thuốc từ trong túi quần ra, cô đi qua, giật gói thuốc lại. Đối diện vừa hay có một cái thùng rác, cô ngẩng đầu ném qua, cú ném hoàn hảo bay vèo trong không trung, sau đó rơi vào trong thùng rác.

“Hút nhiều thuốc, không tốt cho sức khỏe,” lúc Mạnh Tây Nam nhìn sang, Ngôn Dụ phủi tay, nói rõ ràng.

Mạnh Tây Nam cũng không tức giận, gật đầu: “Khó trách tiểu Thành bây giờ hút thuốc cũng phải lén lén lút lút.”

Anh đưa tay vuốt mái tóc dài của Ngôn Dụ, khẽ cười nói: “Ngôn Ngôn chúng ta lợi hại thật, ngay cả tiểu Thành cũng phải nghe lời em.”

Ngôn Dụ: “……” Ngây thơ.

Cô xoay người chậm rãi đi về, Mạnh Tây Nam còn dựa bên cửa xe, nhìn người trước mặt. Ngôn Dụ vốn cao ráo mảnh mai, lúc này mặc áo khoác cashmere màu nâu nhạt, giày cao gót màu đen, càng thon dài hơn. Cô đi lên lối đi bộ, lá rơi lả tả, lượn vòng bên cạnh cô, rồi rơi xuống đất.

“Còn không đi?” Thấy Mạnh Tây Nam không đi theo, cô quay đầu lại.

Cô bé ngày nào đã thật sự lớn rồi, cô của hiện tại xinh đẹp, nữ tính, không còn là cô bé nhút nhát như khi vừa đến Bắc Kinh kia nữa.

Mạnh Tây Nam đuổi theo lên, hai người cứ yên lặng như vậy đi về.

Đến khi đến cổng sân nhà họ, thì Ngôn Dụ bị Mạnh Tây Nam kéo lại.

“Lại sao nữa?” Ngôn Dụ bất lực, anh ấy hôm nay thật sự rất kỳ lạ.

Mạnh Tây Nam nghiêm túc nhìn cô nói, “Ngôn Ngôn, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”

Là lần đầu tiên anh em ruột gặp mặt.

Ngôn Dụ sững sờ, sao sẽ không nhớ chứ, cô mang theo sự thấp thỏm và băn khoăn mà đến, nhưng anh trai ruột của cô, lại không thích cô.

Mà đó cũng là lần đầu tiên cô và Tưởng Tĩnh Thành gặp mặt.

“Anh thật hy vọng thời gian có thể quay lại.”

Giờ phút này họ nhìn nhau, đây rõ ràng nên là cặp anh em thân cận nhất trên thế gian, thế nhưng trong những năm tháng quá khứ, từ đầu đến cuối lại vẫn luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần.

Anh từng để ý Mạnh Thanh Bắc hơn cả Ngôn Dụ.

Mà Ngôn Dụ thích Thành Thực, cũng hơn cả Mạnh Tây Nam.

Anh là anh trai duy nhất của cô, cô nên là em gái mà anh yêu thương nhất. Nhưng vận mệnh lại giống như một trò đùa với họ, không thể không đối mặt với trò đùa ấy.

Bỗng Mạnh Tây Nam bật cười, trong mắt anh mang theo ánh nước.

“Ngôn Ngôn, anh luôn không phải là một người anh trai tốt, anh thật hy vọng có thể quay về cái ngày mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy. Anh nhất định sẽ ôm em, nói với em,” anh chợt ngừng lại, người đàn ông cao lớn kiên cường là vậy, rõ ràng vất vả gì cũng đã trải qua, đau đớn gì cũng có thể chịu đựng. Nhưng khoảnh khắc này bỗng nghẹn ngào.

“Chào mừng em về nhà, Ngôn Ngôn.”

Ngôn Dụ vẫn không cúi đầu, cô nhìn anh, nhìn đến nghiêm túc.

Đến khi cô chậm rãi mở miệng: “Mạnh Tây Nam.”

Bắc Kinh ngày đông, rõ ràng phải lạnh nhưng khoảnh khắc này trái tim cô thật ấm áp.

“Anh trai.”

*。”

Mạnh Tây Nam thấy Ngôn Dụ khóc, đưa tay ôm lấy cô an ủi: “Đừng khóc, nếu không lát nữa đi vào, bà nội lại tưởng anh bắt nạt em.”

Ngôn Dụ buồn bực nói: “Lẽ nào không phải à?”

Vì thế đợi Ngôn Dụ khóc xong, hai người mới chuẩn bị về nhà.

Nhưng lúc cô đi vào, thì di động bỗng vang lên, là Tưởng Tĩnh Thành gọi.

Ngôn Dụ nghe máy, đối diện đã vô cùng lo lắng nói: “Ngôn Dụ, em có thể đến đơn vị bọn anh một chút không? Lúc Tĩnh Thành huấn luyện, xảy ra chút chuyện.”

Là Lưu Minh Siêu dùng di động Tưởng Tĩnh Thành gọi đến.

Mạnh Tây Nam thấy sắc mặt cô không bình thường, vừa muốn hỏi thì thấy cô xoay người đi ra.

Anh mới biết Tưởng Tĩnh Thành xảy ra chuyện, vì thế anh vội kéo người lại, sợ cô quá kích động, nên tự mình lái xe đưa cô đi. Trên đường đi, Ngôn Dụ im lặng đến đáng sợ.

Vẫn là Mạnh Tây Nam an ủi cô: “Đừng sợ, tiểu Thành chắc chắn sẽ không sao.”

Phải, chắc chắn sẽ không sao, tiểu tử này rất lợi hại.

Đến đơn vị, sau khi đăng kí thì đi vào. Ngôn Dụ biết phòng y tế ở chỗ nào, nhưng cô vừa xuống xe, thì Lưu Minh Siêu lại đến.

Đến khi Lưu Minh Siêu dẫn cô về ký túc xa, thì trong lòng không còn căng thẳng nữa.

“Anh ấy không sao ạ?” Ngôn Dụ hỏi,

Lưu Minh Siêu thở dài: “Lúc ngã xuống rất nghiêm trọng, nhưng em cũng biết đấy, con người cậu ta sĩ diện lắm.”

Mạnh Tây Nam đi theo bên cạnh, không nói chuyện.

Sau khi mọi người lên lầu, Ngôn Dụ đã từng đến ký túc xá của Tưởng Tĩnh Thành, cô đi phía trước, lúc đẩy cửa mới phát hiện, cửa không khóa.

Nhưng bên trong lại không có người, cô đi vào, chỉ nhìn thấy giường chiếu anh sạch sẽ chỉnh tề.

“Ngôn Ngôn,” phía sau có một giọng nói vang lên, Ngôn Dụ xoay đầu lại.

Thì thấy Tưởng Tĩnh Thành mặc quần trang, đứng ở cửa, gương mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Sợi dây trong lòng Ngôn Dụ chợt buông ra, một cỗ uất ức cực lớn dâng lên trong lòng, “Anh gạt em.”

“Uhm, bị thương là gạt em,” Tưởng Tĩnh Thành đi đến, không phủ nhận.

Nhưng ánh mắt của anh lướt qua cô, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhưng có một chuyện không gạt em.”

Ngôn Dụ sững sờ.

“Cầu hôn là thật.”

Cửa ban công mở ra, giờ phút này dưới lầu có âm thanh, Tưởng Tĩnh Thành kéo cô đi ra ngoài.

Thẳng đến khi cô nhìn thấy người dưới lầu, thì nhất thời sợ ngây người.

Rõ ràng vừa rồi đến, không gặp được ai, nhưng giờ đây dưới lầu lại nhiều chiến sĩ đứng như vậy, họ mặc quân trang chỉnh tề, hàng ngũ ngay ngắn.

Thấy Ngôn Dụ đi ra, có người hô, “Bắt đầu.”

Một lát sau, đội ngũ bắt đầu thay đổi, cho đến khi dần xuất hiện rõ ba chữ.

Ngôn Dụ che miệng, giật mình nhìn đội ngũ dưới lầu, đội ngũ do người tạo thành, cuối cùng cũng yên tĩnh lại, sắp xếp nghiêm túc lại chỉnh tề.

Gả cho anh.

Bình luận
720
× sticky