Từ khi ra khỏi cục cảnh sát, tuyết bên ngoài cũng đã ngừng rơi.
Họ vừa ra khỏi cửa, đã thấy Mạnh Tây Nam và Hàn Kinh Dương đều đang đợi trên xe ở bên ngoài.
“Bố đã biết chuyện này, bảo anh đến xem thử,” Mạnh Tây Nam đưa tay vỗ vai Tưởng Tĩnh Thành, rồi lại nhìn Thành Thực bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Người của Mạnh gia, đều có trái tim lương thiện vậy đấy.
Rõ ràng chuyện này cũng là người bị hại, nhưng mỗi một người nhìn thấy Thành Thực, trong lòng luôn sẽ chìm vào trong áy náy.
Anh đi đến trước mặt Thành Thực, thấp giọng nói: “Cậu yên tâm, lần này chúng tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ chân tướng năm đó.”
“Cảm ơn,” Thành Thực giờ đây đã khôi phục dáng vẻ thường thấy, vẻ mặt nhẹ nhàng thản nhiên.
Mạnh Tây Nam vỗ vỗ vai anh, khẽ thở dài. Cuối cùng, Mạnh Tây Nam lái xe đưa Thành Thực về, vốn Ngôn Dụ cũng muốn về cũng, nhưng lại bị mọi người ngăn lại.
Mùa đông Bắc Kinh, đêm tuyết rơi gần rạng sáng, rét lạnh đến thấu xương.
Thành Thực lên xe xong, xe của Mạnh Tây Nam quay đầu đi ra, chậm rãi lái ra khỏi cổng. Ngôn Dụ đứng yên tại chỗ, nghe bánh xe nghiền qua lớp tuyết mỏng dưới đất, phát ra tiếng ken két.
“Anh ơi,” Ngôn Dụ đứng nguyên tại chỗ, bỗng nhiên gọi.
Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của cô vang vọng ra rất rất xa, Tưởng Tĩnh Thành nắm tay cô, cô đứng đó, nhìn xe Mạnh Tây Nam càng lái càng xa.
Lúc Ngôn Dụ về đại viện, Tưởng Tĩnh Thành lái thẳng xe đến cổng nhà cô.
“Đừng nghĩ ngợi lung tung,” lúc cô muốn đẩy cửa xuống xe, Tưởng Tĩnh Thành kéo người lại, thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, biết tất cả mọi chuyện tối này, đều khiến trong lòng cô khó chịu.
Ngôn Dụ rũ đầu, không có sinh khí gật đầu.
Tưởng Tĩnh Thành rất đau lòng, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên trán, “Anh đã từng nói, đừng tự trách mình mãi, đó không phải lỗi của em.”
Trong xe không mở đèn, chỉ có giọng nói trầm thấp của anh, giống như tiếng violin-cent nhẹ nhàng, trong đêm đông càng thêm ấm áp.
“Được rồi, cô bé, nên về nhà rồi,” Tưởng Tĩnh Thành vỗ lưng cô, dịu dàng nói.
Ngôn Dụ buồn cười, “Em không phải cô bé.”
Tưởng Tĩnh Thành cúi đầu hôn cô, cô bé của anh, mãi là thế.
Ngôn Dụ xuống xe, đi đến cổng, lại quay đầu vẫy tay với người trong xe. Đến khi đẩy cổng ra, phát hiện đèn trong phòng khách vẫn còn sáng. Cô đi vào, thấy Mạnh Trọng Khâm mặc đồ ở nhà, cầm một quyển sách, ngồi trên sofa.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, ông ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính, “Ngôn Ngôn, về rồi à con.”
Cô vừa gật đầu, thì thấy thư ký của Mạnh Trọng Khâm từ trong bếp đi ra, trong tay bưng ly trà của Mạnh Trọng Khâm, thoạt nhìn là đi pha trà cho ông. Thấy Ngôn Dụ về, thư ký gật đầu với cô.
“Ngôn Ngôn về rồi, vậy cậu về đi,” Mạnh Trọng Khâm nói với thư ký.
Thư ký giờ này vẫn mặc quân trang gật đầu, nhưng lại thấp giọng nói: “Thủ trưởng, vừa rồi bên kia điện thoại đến, nói lãnh sự quán Mỹ đã biết chuyện này, e rằng là muốn bão lãnh người ra ngoài.”
“Một tội phạm giết người, hơn nữa còn vi phạm luật pháp Trung Quốc chúng ta, chỉ bởi vì bà ta là người Mỹ, thì có thể thoát khỏi tù tội?” Mạnh Trọng Khâm nặng nề để ly trà vừa cầm trong tay lên bàn.
Đến số tuổi và địa vị này của ông, rất hiếm khi sẽ tức giận.
Nhưng đối với Vu Lệ Khanh này, thực lòng mà nói ông rất ghê tởm. Người phụ nữ này năm đó từng viết thư gửi đến đơn vị cho ông, Mạnh Trọng Khâm xuất thân gia thế như thế, được phụ nữ nhăm nhe, cũng là chuyện thường xảy ra.
Chỉ có điều ông liếc mắt đã nhìn trúng Tống Uyển, sau khi quen biết bà không bao lâu, thì cầu hôn bà.
Đối với người phụ nữ khác, Mạnh Trọng Khâm không quan tâm.
Nói thực, lúc đó ông trẻ tuổi nào không hấp dẫn, người như Vu Lệ Khanh lại đâu phải chỉ một. Chỉ là ông không ngờ, một Vu Lệ Khanh lại dám to gan đến vậy.
Thư ký Kiều gật đầu: “Thủ trưởng yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ luôn giám sát.”
“Chúng ta cũng không bắt nạt người, chỉ tìm chứng cứ, lấy chứng cứ để định tội,” Mạnh Trọng Khâm trịnh trọng nói.
Sau khi thư ký Kiều đi, Mạnh Trọng Khâm mới nhìn con gái đang ngồi trên sofa đơn ở đối diện. Ông thở dài, hỏi: “Bố nghe nói hôm nay Thành Thực cũng ở đó?”
Ngôn Dụ gật đầu.
Trong lòng Mạnh Trọng Khâm rất không nỡ, con ông đã chịu nhiều cực khổ như vậy, nhưng cuối cùng nó vẫn phải gánh vác nhiều như thế. Có bố mẹ nào muốn thấy con cái nhà mình, phải luôn chịu tội đâu chứ. Nhưng Ngôn Dụ rõ ràng xuất thân tốt đến vậy, cuộc đời nên thuận buồm xuôi gió, lại gặp những đau khổ, mà ngay cả người bình thường cũng khó gặp phải.
“Ngôn Ngôn, có những chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể cưỡng cầu được,” chuyện đến hôm nay, Mạnh Trọng Khâm cũng chỉ có thể khuyên cô như vậy mà thôi.
Đột nhiên Ngôn Dụ cắn răng, hốc mắt đỏ bừng nhìn Mạnh Trọng Khâm nói: “Nhưng dựa vào cái gì chứ ạ, dựa vào cái gì chuyện người khác làm sai, người chịu hậu quả cuối cùng lại là anh Thành Thực chứ.”
“Bố, có đôi khi thậm chí con còn nghĩ, khi đó chẳng thà Vu Lệ Khanh vứt con đi còn hơn.”
Mạnh Trọng Khâm đau lòng nói: “Con nghĩ vậy, thì đứa bé Thành gia kia có thể trở về ư?”
Ngôn Dụ im lặng.
“Bố hy vọng chuyện này có thể kết thúc thật nhanh, là bởi vì bố không hy vọng con và Thành Thực cứ mãi vướng mắc trong chuyện này. Vu Lệ Khanh đã không còn tương lai, nhưng các con không giống thế, các con đều còn trẻ, còn có tương lai, phải nhìn về trước, đi về trước.”
“Ngôn Ngôn, trầm mê quá mức trong đau khổ, cũng sẽ không thể giảm bớt đau khổ trong lòng con. Cho nên bố hy vọng, con có thể độ lượng, nhìn thoáng ra càng sớm càng tốt.”
……
Ngôn Dụ không ngờ chuyện Vu Lệ Khanh này, lại còn gây ra không ít sóng gió. Bởi vì lúc đó đưa bà ta về cục cảnh sát, là ở cửa khách sạn, hơn nữa Mạnh Thanh Bắc còn liên quan trong đó, cho nên khi ấy đã có người chụp ảnh post lên mạng.
Người quản lý bên cạnh Mạnh Thanh Bắc vừa vì hút ma túy mà ngồi tù, không ngờ người bên cạnh cô ta, lại có người dính dáng đến kiện cáo.
Cho dù không phải bản thân cô ta, nhưng cư dân mạng sớm đã bàn luận xôn xao về cô ta.
Huống hồ, chuyện của Vu Lệ Khanh liên quan đến thương gia Hồng Kông đã qua đời, đừng nói trong nước, mà ngay cả truyền thông Hồng Kông nghe được thông tin cũng chạy đến. Năm đó Vu Lệ Khanh ở Hồng Kông, được phong là tiểu tam mạnh nhất. Chu Thắng Tuyền bố của Chu Dĩ Trạm giống như bị bỏ bùa, không những xây dựng tổ ấm tình yêu với bà ta ở bên ngoài, thậm chí còn dẫn bà ta xuất hiện ở các buổi tiệc.
Bản thân bà ta là kiểu, sớm muộn cũng phải vào Chu gia.
Nhưng Chu gia cuối cùng là nhà giàu lâu đời, đừng nói trưởng bối trong nhà không đồng ý, mà ngay cả các chú bác của Chu Dĩ Trạm cũng phản đối.
Huồng hồ Vu Lệ Khanh vẫn không sinh con cho Chu gia.
Vì thế cuối cùng, bà ta thất bại trong gang tấc.
Bây giờ bà ta sa lưới ở Bắc Kinh, mà tội danh còn liên quan đến việc mưu hại Chu Thắng Tuyền.
Trên mạng luôn là một viên đá bắn lên ngàn lớp sóng, huống hồ còn là tin tức quan hệ bất chính ầm ĩ thế này. Tai nạn xe nhiều năm trước của một thương gia Hồng Kông, vậy mà lại do một tay tình nhân của mình đạo diễn.
Lên án công khai Vu Lệ Khanh đương nhiên có, nhưng mắng chửi Chu Thắng Tuyền đáng kiếp, cũng không ít.
Cũng có người bàn luận, liệu không biết Mạnh Thanh Bắc có phải con riêng của Chu gia hay không?
“Trời ơi trời, vậy mà cô ta trước đây còn cứ thả thính, để người khác hiểu lầm Tống Uyển là mẹ cô ta nữa chứ.”
“Cái này thì mị nhớ nè, làm cho quản lý của cô Tống phải chủ động đứng ra bác bỏ tin đồn, nói rằng con cô Tống không hề làm việc trong giới giải trí đó.”
“Hóa ra cô ta chính là con riêng, sinh ra chính là nguồn gốc tội lỗi.”
“Tất cả những thứ Mạnh Thanh Bắc có được ngày hôm nay, có thể đều là do mẹ cô ta hút máu của vợ đầu Chu gia mà có được đấy. Vậy mà cô ta còn có thể giả vờ kiểu nữ thần trí thức gì đó trước mặt người khác, nghĩ tới lúc trước mị từng thích cô ta, tự nhiên thấy chán ghét thiệt chứ.”
Mà weibo của cô ta kể từ sau khi Tôn Gia Minh xảy ra chuyện, đã không update tin gì mới.
Weibo mới nhất cuối cùng, là có người chất vấn cô ta có phải cũng hút ma túy hay không. Lúc đó còn có fan, miễn cưỡng nói chuyện giúp cô ta, dù sai người hút ma túy là người quản lý, quả thực không liên quan gì đến cô ta.
Nhưng bây giờ, bình luận bên dưới đã bị cư dân mạng lên án công khai chiếm giữ.
“Mẹ cô là □□, phiền chuyển lời cho cô ta.”
“Chưa bao giờ thích Mạnh Thanh Bắc, cứ cảm thấy cô ta giả giả thế nào í, like cho mị đê.” Weibo này được hai vạn lượt like.
Nhất thời, những anh hùng bàn phím chính nghĩa kia, lại bắt đầu quay sang chửi rủa Mạnh Thanh Bắc. Nói tất cả những thứ cô ta có, đều là hút máu của người khác.
Cô ta nhốt mình trong nhà, cả chuyện của Vu Lệ Khanh cũng mặc kệ.
Tài xế năm đó lái xe cho Chu Thắng Tuyền, rất nhanh đã nhận tội. Hơn nữa để tranh thủ xử lý khoan hồng, ông ta còn giao ra ghi âm năm đó Vu Lệ Khanh cho ông ta tiền.
Hóa ra người này đã chuẩn bị thủ đoạn, nghĩ sau này không có tiền, lại đem thứ này uy hiếp Vu Lệ Khanh.
Chỉ đáng tiếc Vu Lệ Khanh sau khi Chu Thắng Tuyền xảy ra chuyện, không bao lâu đã rời khỏi Hồng Kông.
Người tài xế đó đã rất nhiều năm không gặp bà ta, cũng may ông ta vẫn luôn cất giữ chứng cứ hại người này.
Vu Lệ Khanh mới đầu còn nhất định không hé răng, nhưng dưới nhiều chứng cứ như vậy, bà ta cuối cùng vẫn phải mở miệng.
Lúc cảnh sát thông báo cho Ngôn Dụ và Thành Thực, họ chạy đến. Tuy rất đáng tiếc, nhưng phía cảnh sát vẫn nói cho họ biết, bởi vì chuyện ném đứa bé năm đó, thực sự trôi qua quá lâu rồi, căn bản không có chứng cứ, cho nên lần này cho dù khởi tố Vu Lệ Khanh, cũng là lấy tội danh giết người.
Thấy họ đều không nói chuyện, trong lòng cảnh sát thụ lý án cũng rất khó chịu.
Lúc hai người ra khỏi cục cảnh sát, bầu trời Bắc Kinh sau những ngày âm u, cuối cùng cũng đã trời quang mây tạnh.
Lá rơi bên đường, gió bấc lướt qua, xoay tròn thổi về trước.
“Ngôn Ngôn,” Thành Thực bỗng nhiên xoay đầu, nhìn Ngôn Dụ.
Anh nói: “Mùa đông Bắc Kinh, lạnh thật đấy.”
Ngôn Dụ cũng xoay đầu nhìn anh, rõ ràng lúc anh nói lời này, khóe miệng mỉm cười. Nhưng Ngôn Dụ lại có loại cảm giác muốn khóc, bởi vì cô cảm thấy, cô sẽ không muốn nghe lời tiếp theo Thành Thực nói.
“Anh rất nhớ quê nhà chúng ta.”
Nơi đó bốn mùa đều như mùa xuân.
Nước mắt Ngôn Dụ muốn rơi, cô biết, cô liền biết. Anh trai là đang từ biệt cô, anh phải đi rồi.
“Ngôn Ngôn, em đừng khóc,” Thành Thực đưa tay lau gò má cô, nhưng khoảnh khắc này nước mắt trong hốc mắt cô, cứ ồ ạt tuôn ra, không chút cố kỵ, “Đừng khóc nữa mà.”
“Thực ra chuyện về nhà này, luôn là tâm nguyện của mẹ. Mẹ cứ nhắc tới người và chuyện ở quê, sở dĩ anh và mẹ ở lại Bắc Kinh, là muốn đợi em trở về.”
Ngôn Dụ nghẹn ngào nói: “Bây giờ em về rồi, nhà chúng ta cũng có thể ở cùng nhau mà.”
Thành Thực bao giờ cũng luyến tiếc cô.
Cô vừa khóc, anh liền mềm lòng. Anh đưa tay ôm Ngôn Dụ, khẽ nói: “Mấy năm này, anh vẫn không từ bỏ. Anh biết với cường độ công việc của bệnh viện ở Bắc Kinh, thì chân anh không thể nào đảm đương được. Nhưng bệnh viện ở quê, sẵn lòng thu nhận anh.”
“Ngôn Ngôn, anh trai đã học hành nhiều năm, cuối cùng vẫn muốn là một bác sĩ trị bệnh cứu người.”
Thực ra bệnh viện cộng đồng cũng rất tốt, nhưng anh không muốn chôn vùi mình ở nơi này.
Năm đó lúc người ta khiêng di hài của bố về, cảnh tượng mẹ khóc ngất xỉu, Thành Thực đến bây giờ vẫn còn nhớ như in. Thực ra nếu lúc có thể đưa đến bệnh viện kịp thời, thì bố anh chắc chắn vẫn còn sống.
Nhưng chỗ họ ngay cả một con đường hoàn hảo cũng không có.
Khám bác sĩ cũng là xa xỉ.
Cho nên lúc nhận được email trả lời của bệnh viện quê nhà, thông báo anh có thể đi phỏng vấn, Thành Thực đã động lòng.
**
Ngày Thành Thực cùng mẹ Thành rời Bắc Kinh, Tưởng Tĩnh Thành lái xe đưa họ đi sân bay. Căn hộ bên này vốn là dùng tiền Ngôn Dụ mua, nên Thành Thực đã nhờ môi giới chuẩn bị bán đi.
“Quả Quả, hôm nay phải đi làm à?” Mẹ Thành đến bây giờ cũng không biết chuyện xảy ra, nhưng bà vui mừng là, cuối cùng cũng có thể về quê.
Hỏi xong, bà lại thở dài, khẽ nói: “Có phải Quả Quả giận chúng ta rồi không, chúng ta đều đi cả, để lại mình nó ở đây.”
Tưởng Tĩnh Thành lái xe, đang muốn an ủi bà, không có chuyện đó.
Thì Thành Thực đã nói trước: “Mẹ, không phải đã nói với mẹ rồi sao ạ, bây giờ giao thông thuận tiện như vậy, nếu Quả Quả muốn về, thì lúc nào cũng có thể đến thăm chúng ta mà. Huống hồ em ấy bây giờ không phải một mình, nó sắp phải kết hôn với tiểu Thành rồi.”
“À, đúng đúng, xem mẹ nói này,” mẹ Thành xấu hổ cười cười.
Đến khi đến sân bay, Tưởng Tĩnh Thành vẫn điện thoại cho Ngôn Dụ.
Nhưng từ buổi sáng, di dộng của Ngôn Dụ đã không gọi được, rõ ràng cô biết hôm nay là ngày mẹ Thành và Thành Thực rời đi, bởi vì rất nhiều năm không đón tết ở quê, cho nên họ muốn về trước tết, để năm nay còn có thể đón tết ở quê.
Trước khi lên máy bay, ngay cả Thành Thực cũng nhìn quanh một vòng.
“Lên máy bay đi, đợi năm mới, tôi đưa Ngôn Ngôn về,” Tưởng Tĩnh Thành vỗ vai Thành Thực, khẽ nói.
Thành Thực cười khổ: “Cố gắng dỗ dành nó.”
Tưởng Tĩnh Thành đưa tay đấm vào ngực anh, không nặng, nhưng lộ ra sự thân thiết. Nhiều năm như vậy, bạn bè anh có thể mở lòng không nhiều, ngoại trừ những người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, thì là đồng đội, còn có Thành Thực.
Người đàn ông này nội tâm mạnh mẽ, khiến Tưởng Tĩnh Thành cũng bội phục không ngớt.
Anh nói: “Thuận buồm xui gió, chăm sóc tốt cho bác gái nhé.”
Thành Thực gật đầu, mẹ Thành lúc này cũng bất giác đưa tay lau nước mắt.
Tưởng Tĩnh Thành chợt cúi người, đưa tay ôm lấy bà. Mẹ Thành cũng chưa từng thân thiết với Thành Thực như thế, nhất thời có hơi sững sờ.
Đến tận khi Tưởng Tĩnh Thành nói nhỏ: “Mặc dù con và Ngôn Ngôn còn chưa kết hôn, nhưng con vẫn muốn gọi người trước một tiếng.”
“Mẹ, thuận buồm xui gió.”
Lúc anh ra khỏi sân bay, thì nhận được điện thoại của Mạnh Tây Nam, bảo anh đến đón Ngôn Dụ về.
Lúc này Mạnh Tây Nam đang ngồi trông trong quán bar, ban ngày lại có người uống hết một chai rượu, hơn nữa còn là hai cô gái. Thiệu Nghi hiển nhiên không uống nhiều như Ngôn Dụ, nhìn thấy anh đến, còn biết sợ.
Cô liền giải thích: “Bọn em chỉ uống một tí thôi.”
“Các em……” Mạnh Tây Nam gõ chai rượu, cái chai trống rỗng.
“Anh,” Ngôn Dụ ôm hông anh, nức nở, khỏi phải nói dáng vẻ có bao nhiêu đáng thương.
Mạnh Tây Nam thật sự hết cách với cô, chỉ có thể đưa các cô về nhà. Nào biết Thiệu Nghi lại cố gắng chống đỡ dứng dậy, nói: “Không sao, em không say, tự gọi xe về được. Anh đưa Ngôn Ngôn về đi.”
“Càn quấy,” Mạnh Tây Nam trừng cô.
Nói thực, tính cách Mạnh Tây Nam rất trầm ổn, anh và Thiệu Nghi hai người ở cùng nhau, luôn rất hòa bình. Vốn anh cảm thấy mình là thích phần hòa bình này, nhưng anh thế nào cũng không ngờ, suy nghĩ của mình rất nhanh đã bị phá vỡ.
Cho nên anh chưa từng to tiếng với Thiệu Nghi.
Lúc này bị trừng, Thiệu Nghi lại sinh ra tâm lý phản nghịch, phản bác: “Uống rượu thì thế nào, tâm trạng không tốt thì phải thả lỏng chứ, nếu Ngôn Ngôn còn muốn uống nữa, thì em cùng cậu ấy uống tiếp chai nữa.”
Lời nói hùng hồn, nói năng có khí phách.
Nhưng lúc cô nói chuyện, vẻ mặt hùng hồn đó, đột nhiên lại khiến Mạnh Tây Nam thích thú.
Anh cũng không biết, cô lại còn có một mặt thế này.
Thấy anh cười, Thiệu Nghi còn tưởng anh đang cười mình, tức giận nói: “Có phải anh cảm thấy em nói khoác hay không, em không có nha. Em thật sự có thể cùng Ngôn Ngôn, uống thêm chai nữa đấy.”
Giống như sợ anh không tin, Thiệu Nghi liền bảo người lấy thêm rượu.
Mạnh Tây Nam đưa tay kéo tay cô lại, nhưng không ngờ dùng sức quá mạnh, kéo người vào trong ngực. Thiệu Nghi đụng vào ngực anh, rõ ràng cách một cái áo ấm dày dặn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được vòm ngực cứng như thép của anh. Là kiểu không giống với các bác sĩ cô thường gặp ở bệnh viện.
“Xin lỗi,” Mạnh Tây Nam thấp giọng nói.
Nhưng anh lại không buông tay mình ra.
Thiệu Nghi ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói không có sức: “Vậy anh buông tay đi.”
Mạnh Tây Nam cúi đầu nhìn cô, thấy cô rũ đầu, thấp giọng mỉm cười, hơi thở ấm áp cứ thế lướt qua gò má cô.
Thật ấm áp, thật ngứa ngáy.
Sau khi Tưởng Tĩnh Thành chạy đến, đón được Ngôn Dụ, vừa thấy cô say đến mức nằm bò trên bàn, thì chợt cau mày nói: “Sao để cô ấy uống nhiều vậy.”
“Nhanh đưa nó về đi, nếu không rượu ở quán bar này chắc sẽ bị nó uống hết luôn quá,” Mạnh Tây Nam rất bất đắc dĩ.
Đối với con ma men này, anh nói chuyện cũng không dám cao giọng.
Vốn Mạnh Tây Nam định đưa Ngôn Dụ về nhà, kết quả cô khóc lóc nói muốn anh tiểu Thành. Thế là Mạnh Tây Nam đè xuống bất đắc dĩ, điện thoại cho anh tiểu Thành của cô, tên phản đồ nhà anh.
Thiệu Nghi vừa hay đi nhà vệ sinh, đến khi cô quay lại, đã không thấy Ngôn Dụ nữa.
“Tiểu Thành đón nó về rồi, chúng ta cũng đi thôi,” Mạnh Tây Nam nói xong, thì xoay người đi ra ngoài.
Đến khi cô ra khỏi cửa, Mạnh Tây Nam mới phát hiện cô không mặc áo ấm, Thiệu Nghi thấy vẻ mặt anh đầy khác thường, đành phải giải thích: “Lúc anh chưa đến, áo ấm của em đã bị người ta nôn bẩn rồi.”
Là một quân nhân chuyện nghiệp, Mạnh Tây Nam rất không hiểu, vì sao lại có người ban ngày đã uống say đến mức nôn ra.
Anh cởi áo ấm mình ra, Thiệu Nghi từ chối không cần.
Thế nhưng anh cưỡng ép khoác lên người cô, kéo tay cô, đi xuống lầu, nói: “Sợ cái gì, bây giờ mua áo mới cho em.”
Dưới lầu từ tầng một đến tầng năm, là một cửa hàng tổng hợp cỡ lớn, bên trong còn có không ít quầy chuyên doanh.
Thiệu Nghi không ngờ anh mua áo cho mình thật, từ chối nói không cần, thì Mạnh Tây Nam mỉm cười nhìn cô, “Sợ anh mua không nổi?”
Quần áo trong cửa hàng này, thật sự rất đắt.
Hết cách, Thiệu Nghi không tiện nói thêm, đi theo anh bắt đầu dạo. May là trong cửa hàng có hệ thống sưởi ấm, anh không mặc áo ấm cũng không sao.
Nhưng khi đi đến một cửa hàng đồ dùng mẹ và bé, bước chân Thiệu Nghi bỗng dừng lại.
Bởi vì đúng lúc có một cặp đôi trông như vợ chồng, từ bên trong chầm chậm đi ra, người phụ nữ rõ ràng bụng đã lớn, mà trong tay người đàn ông xách túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm.
Thiệu Nghi dừng lại, nhưng đôi vợ chồng kia hiển nhiên cũng nhìn thấy cô.
Người phụ nữ kia bụng rất to, đã nặng nề hừ một tiếng, vốn chỉ cầm tay người đàn ông, trong chớp mắt đã thành khoác khuỷu tay anh ta.
Kết quả còn chưa đợi họ nói chuyện, Mạnh Tây Nam đã đưa tay đặt lên vai cô, rất ôn hòa nhìn đối diện.
“Vợ, bạn em hả?” Anh nhàn nhạt hỏi.
Một câu nói, khiến cho vẻ mặt lạnh lùng của người phụ nữ đối diện, bất chợt trở nên buồn cười.
Nào biết Thiệu Nghi đã hất cằm, rất thản nhiên nói: “Không quen, chồng à, chúng ta đi thôi.”
Thế là Mạnh Tây Nam ôm vai cô, đi tiếp về trước, thản nhiên lướt qua đôi vợ chồng kia.
Đến khi đi được hơi xa, lúc này Thiệu Nghi mới xoay đầu nhìn anh, muốn giải thích. Nào biết Mạnh Tây Nam lại dừng bước chân lại trước, nghiêm túc nhìn cô.
“Thực ra vừa rồi người đó, là trước……” Thiệu Nghi đang muốn nói.
“Kết hôn đi,” Mạnh Tây Nam chợt mở miệng, lời của anh khiến cho trên mặt cô gái đối diện, xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Vậy là, anh nghiêm túc nói lại một lần. “Thiệu Nghi, chúng ta kết hôn đi.”