Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Trả Thù Tổng Giám Đốc Ác Độc

Chương 31: Làm việc tốt

Tác giả: Nhật Dạ An Nhiên
Chọn tập

Khí trời hôm nay rất tốt, Lăng Tịnh Hy vừa tan tầm đã tản bộ về khu nhà trọ.

Mấy ngày nay Vương Vũ Hàn bận việc ở công ty nên không quản cô vì thế cô mới được tự do, tranh thủ về nhà trọ lấy vài thứ, sẵn tiện quét dọn một chút.

Ba mẹ của cô lần này không về nước bởi khách rất đông nên bảo tới sinh nhật cô, họ về chúc mừng luôn … thật ra cũng không sao, bất quá nếu nhớ họ thì điện thoại là được.

“ Gâu, gâu, gâu …”

Đang nhìn những hàng cây khô không lá, bổng một con chó từ đâu chạy tới chắn chân cô, Lăng Tịnh Hy nhìn xuống, là một chú chó nhỏ lông xù màu trắng trông rất đáng yêu, nó đang quẩy đuôi khè lưỡi ngồi bẹp xuống đất nhìn cô.

Lăng Tịnh Hy rất thích cho nên thấy vẻ đáng yêu đó làm sao nhịn được, vì thế cô liền ngồi xuống ôm nó vào lòng vuốt ve, lại hôn một cái chụt nữa chứ.

Con chó nhỏ tự nhiên nghiêng đâu sau đó nhảy xuống làm cô hoảng sợ, nhìn theo thì thấy cô gái nhỏ nhắn vận một chiếc váy liền màu trắng, trông như thiên sứ, chỉ thiếu mỗi đôi cánh mà thôi.

Chú chó nhỏ nhảy vào vòng tay cô bé, Lăng Tịnh Hy giờ mới nhận ra đó là ai, cô đi tới mỉm cười.

“ Kha Nhi, lâu rồi không gặp, em vẫn khỏe chứ ?”

Nói xong cô mới biết mình thật sai lầm, Kha Nhi không biết nói thì làm sao trả lời, cô từng hỏi Vương Vũ Hàn về Kha Nhi, hắn nói cô bé là quái vật, đừng nên tiếp cận nhưng cô bé thật sự rất đáng yêu nha.

Kha Nhi gật đầu coi như chào hỏi, vẫn ôm chú chó nhỏ nhìn Lăng Tịnh Hy.

Lăng Tịnh Hy liếm môi, cô không biết nên nói cái gì nữa đây ? nhìn xung quanh cũng không thấy Man Cảnh Ân, không lẽ Kha Nhi đi lạc.

“ Man tiên sinh không đi cùng em sao ?”

Kha Nhi gật đầu, cô lại hỏi tiếp. – “ Em đi một mình sao ? không ai đi cùng em à ?”

Cô bé lại gật đầu, Lăng Tịnh Hy không biết làm sao cho phải, cô lấy giấy viết ra.

“ Em cho chị số của Man tiên sinh, chị sẽ gọi cho anh ấy đến đón em.”

Cô bé im lặng, không nhút nhích, Lăng Tịnh Hy thật sự bó tay, không hiểu vì sao một người sống trong hắc đạo như Man Cảnh Ân lại có thể để bên cạnh một cô bé đáng yêu như thế này ?

Mấy người có quyền lực luôn có sở thích biến thái hay sao ?

“ À, em biết đường về nhà không ? để chị gọi taxi hộ em ?”

Kha Nhi vẫn nhìn cô ngây ngốc, cô cúi đầu thở dài.

“ Kha Nhi, hiện tại chị có việc cần làm, nếu em biết đường về nhà vậy chị đi trước nha.”

Cô lấy ít tiền đưa cho Kha Nhi, sau đó muốn rời đi nhưng …

“ Ân đi Mỹ mai mới về, em đang đi dạo với Zero.”

Thanh âm trong trẻo đến mức khiến người nghe có cảm giác như có một dòng nước ấm đang chảy vào tim, Lăng Tịnh Hy xoay người nhìn Kha Nhi.

“ Em … nói được ?” – Cô dò hỏi.

Kha Nhi gật đầu, Lăng Tịnh Hy lại càng khó hiểu hơn, nếu biết nói chuyện sao nãy giờ không nói sớm, báo hại cô phải suy nghĩ nát óc mới nghĩ ra cách để hỏi.

“ Tin, tin, tin …” – Tiếng còi in ỏi lôi kéo ánh mắt hai cô gái.

Trước mặt họ là chiếc Ferrari màu xẫm sang trọng, cửa xe mở ra, chủ nhân chiếc xe vừa bước xuống là một người đàn ông có đôi mắt đào hoa, thân người thẳng tấp vận bộ Tây Âu đen phối áo tối màu, trên cổ choàng một chiếc khăn màu nâu, tay đút túi quần, trong anh thật tuấn lãng khiến biết bao cô gái đi đường đều phải chết chân đứng nhìn.

Lăng Tịnh Hy cảm thấy hôm nay không biết là vận may hay xui xẻo mà cứ gặp người quen mãi, thấy người đàn ông ăn mặc bãnh bao đi đến chỗ mình, cô mỉm cười.

“ Lâu rôi không gặp, Mạch tiên sinh, ngài vẫn khỏe chứ ?”

Mạch Quân Vỹ nở nụ cười tà mị, anh nói với vẻ thân thiết.

“ Gọi anh là Quân Vỹ được rồi, anh vẫn bình thường, chỉ có điều sắp bị tên Man rợ rịa quấy rầy sắp chết.” – Lại nhìn Kha Nhi.

“ Kha Nhi, Ân nhờ anh chăm sóc em mấy ngày, bảo em muốn đi đâu thì nói với anh là được.”

Kha Nhi không nói một lời, chỉ gật đầu, Lăng Tịnh Hy nhíu mày, sao lại im lặng nữa rồi ?

“ Tịnh Hy, em định đi đâu sao ? anh có thể có em quá giang được đó.”

Mạch Quân Vỹ tuy lúc đầu không có thiện cảm lắm với Lăng Tịnh Hy, bởi cô nàng từng làm cậu em thân yêu ruột thừa của anh đau lòng nhưng việc lần trước nhờ có cô mà hắn mới tìm được Vu Tử Băng vì thế hắn mới có thiện cảm một chút.

“ Ơ, thôi anh đưa Kha Nhi đi đi, em đi một chút nữa là tới rồi.”

Cô cự tuyệt nhưng váy lại bị Kha Nhi kéo kéo như muốn cô đi chung, nhìn vẻ mặt đáng yêu như thiên thần ấy làm sao cự tuyệt nỗi, cô ậm ực rồi cũng lên xe.

“ Phiền anh vậy.”

Chiếc xe sang trọng từ từ hòa vào dòng xe đang chạy. Trong xe ba người không ai nói với ai, Kha Nhi ngồi ghế sao cùng Zero, Lăng Tịnh Hy ngồi cạnh Mạch Quân Vỹ, thấy không gian cứ yên ắng, cô đành lên tiếng.

“ Chị Tử Băng dạo này vẫn khỏe chứ anh ?”

“ Băng đi Pháp rồi, ba ngày sao mới về.” – Nhắc đến Vu Tử Băng, vẻ mặt Mạch Quân Vỹ tươi hắn, khiến Lăng Tịnh Hy rất tò mò không biết rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì.

Một năm trước, Lăng Tịnh Hy biết được thì ra Mạch Quân Vỹ là anh rể của Vu Tử Băng nhưng không biết một năm sau đã xảy ra chuyện gì mà Mạch Quân Vỹ lại ly hôn còn muốn sống chung với Tử Băng, cô không phải nhiều chuyện nhưng là bạn tốt nên biết chút ít để nếu có chuyện gì xả ra cô cũng có thể an ủi được cô bạn thân.

“ Em thấy anh đường đường là Tổng giám đốc vậy mà sao nhàn rỗi thế ? còn chị Tử Băng chỉ là thư kí mà bận tối mặt tối mũi, hơi … tội thật.”

Lăng Tịnh Hy cố ý châm chọc, cô cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà nói năng kiểu đó, chắc tại cô biết chỉ cần là chuyện của Vu Tử Băng thì Mạch Quân Vỹ đời nào trách nỗi cô.

Qủa nhiên, ánh mắt hắn bổng thâm trầm, vẻ mặt không còn mang vẻ hời hợt mà mang theo chút buồn bã. – “ Cô ấy nói nếu muốn tốt cho cô ấy, hãy để cô ấy được tự do.”

Làm việc với tự do liên quan gì với nhau ? Lăng Tịnh Hy thở dài, đành tìm một dịp nào đó hỏi cho ra lẽ mới được, cô cũng mong Vu Tử Băng được hạnh phúc đó thôi.

“ Còn em thì sao ?” – Hắn chợt hỏi cô, Lăng Tịnh Hy giật mình nhưng vẫn cười khẽ trả lời.

“ Cuộc sống của món đồ chơi, anh nghĩ xem ?” – Cô nhìn ra cửa sổ.

“ Anh cũng biết chuyện của em và Thiếu Phong rồi đó … Khôn ba năm dại một giờ, ngày ấy nếu em không ngu ngốc thì đâu rơi vào tình trạng này, cũng là do em tự làm tự chịu, không trách ai được.”

Đôi mắt nhìn về xa xâm. – “ Chỉ mong Vũ Hàn mau chán món đồ chơi này mà thả em đi, sau khi được tự do, em sẽ quay về cuộc sống hiện tại, sống thật hạnh phúc bên ba mẹ.”

Không biết vì sao nói ra những lời này, cô cảm thấy rất dễ chịu, tuy không tiếp xúc nhiều với Mạch Quân Vỹ nhưng thấy hắn chịu tâm sự cùng mình nên cô cũng không ngại nhiều lời.

“ Hàn bề ngoài tuy lạnh lùng nhưng cậu ấy rất để ý đến cảm giác của người khác, cũng biết quan tâm đến người khác, chỉ là em chưa thấy đó thôi.” – Hắn dừng một giây.

“ Tịnh Hy à, anh nói thật, từ lúc quen biết Hàn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu ấy luôn tỏ ra khó chịu khi bọn anh nhắc đến em, nhất là lần ở Ảo Cư, lần đầu tiên Hàn không muốn để người phụ nữ bên cạnh mình phục vụ bọn anh.”

Lăng Tịnh Hy quay mặt nhìn Mạch Quân Vỹ, cô muốn nghe hắn nói tiếp nhưng hắn lại ngập ngừng.

“ Anh không biết nên nói sao cho em hiểu nhưng bất kì người đàn bà nào đều có thể phản bội Hàn nhưng em tuyệt đối không thể làm thế, hiểu không ?”

Cô cau mày. – “ Vì sao ?”

Hắn cười cười. – “ Vì đối với Hàn, mấy cô gái đó chẳng là gì cả nhưng còn em thì Hàn sẽ không vui.”

Lăng Tịnh Hy im lặng nhìn về phía trước, trong đầu nảy sinh ra rất nhiều vấn đề.

Lát sau cô lên tiếng. – “ Nếu anh nói thể, không lẽ cả đời này, em cũng đừng mơ đến hai chữ tự do sao ?”

“ Em cứ tiếp xúc với Hàn thêm một thời gian nữa thì sẽ biết cậu ta là người thế nào ? Hàn … thật sự rất đáng thương.”

Nghe xong lời đó, cô sửng sốt, kẻ lòng lang dạ sói như hắn mà đáng thương sao ? nếu hắn đáng thương vậy những kẻ hắn giết thì sao ? còn ba mẹ cô không lẽ đang chết sao ?

Không muốn nhớ đến chuyện đau lòng, Lăng Tịnh Hy chuyển đề tài.

“ Khăn choàng đan đẹp thật, chị Tử Bắng tay nghề vẫn như xưa.”

Mạch Quân Vỹ giật mình bởi câu nói đột ngột của cô, hắn cười khẽ, tay chạm vào khăn choàng.

“ Anh thật muốn biết, em và Băng thân nhau đến mức nào, em có thể kể anh nghe những chuyện của Băng cho anh biết được không ?”

“ Em chỉ biết sơ sơ thôi … như sở thích, năng khiếu … ngoài ra em không biết gì hết.”

Cô nói dối không chớp mắt, nếu nói quá nhiều thì sẽ lộ ngay.

“ Ừm … À, anh có chút chuyện muốn nhờ em, em giúp anh được không ?”

“ Anh cứ nói đi nhưng quá sức của em thì không được.”

Hắn xoay bánh lái nói. – “ Anh muốn mua một ít đồ cho Băng nhưng không biết cô ấy thích gì ? giờ có em ở đây nên anh nhờ em giúp anh chọn đồ được không ?”

“ OK, nhưng ngay bây giờ thì không được vì em còn có việc.” – Cô còn phaie về lấy đồ nữa nha, cũng không muốn về trễ để tên kia bắt bẽ.

“ Không cần gấp, chủ nhật tuần này đi, sáng anh sẽ rước em.” – Hắn lại nhìn kiếng xe.

“ Kha Nhi đi chung luôn nha.”

Người vô hình nãy giờ mới được nhắc tới ngốc đầu lên, gật một cái rồi cho chú chó nhỏ ăn xúc xích.

“ Vâng, vậy chủ nhật anh đến tiệm cafe TEAM đón em đi.”

Cô không muốn tên kia lại gây chuyện không đâu, giấu hắn là tốt nhất. Mạch Quân Vỹ cũng hiểu ý, hắn cười cười.

“ Em giúp anh nhiều thế, nếu có chuyện gì cần anh giúp thì cứ nói, anh sẽ cố hết sức.”

Càng lúc hắn càng thích Lăng Tịnh Hy, có cô rồi thì hiểu biết về Vu Tử Băng sẽ càng nhiều.

Lăng Tịnh Hy suy nghĩ một chút, lại nhìn khăn choàng trên cổ hắn, cô lên tiếng.

“ Có đấy, em sẽ làm phiền anh một thời gian dài đấy nha.”

Mạch Quân Vỹ tười cười gật đầu dù chưa biết cô muốn hắn làm gì nhưng đối với hắn, mọi thứ chỉ là việc nhỏ, chuyện của Vu Tử Băng mới là chuyện lớn.

____________________________________

Gần một tháng trôi qua trong im lặng, Lăng Tịnh Hy hai mắt ngày nào cũng như gấu trúc đi đến công ty, một phần vì Vương Vũ Hàn, phần còn lại cũng là vì hắn, cô không biết tạo sao mình phải tự hành hạ bản thân mình như thế, thật là điên hết chỗ nói.

Quán TEAM.

Lăng Tịnh Hy cùng Mạch Quân Vỹ và Vu Tử Băng ngồi uống cafe, không khí hiển nhiên rất vui vẻ, Mạch Quân Vỹ lại giữ vẻ mặt cợt nhã chọc ghẹo Lăng Tịnh Hy nhưng lại bị Vu Tử Băng bóp cổ.

Lát sau, Vu Tử Băng đi vệ sinh, còn lại hai người, Lăng Tịnh Hy lấy túi sách, lên tiếng.

“ Tiếp tục nào ?”

“ Nữa sao ?” – Hắn thở dài tỏ vẻ rầu rỉ nhưng vẫn đứng lên làm người mẫu.

Lăng Tịnh Hy cười hì hì, từ trong túi sách lấy ra một chiếc khăn choàng màu đen, hoa văn trên khăn có hình hoa tuyết rất tinh xảo, Lăng Tịnh Hy đứng dậy đến bên Mạch Quân Vỹ choàng qua vai hắn, sờ cằm nghiền ngẵm.

“ Ưm … khoản một gang tay nữa là được rồi.”

“ Anh thấy nên hai gang thì hơn, tên đó cao hơn anh một chút.” – Hắn cũng cho thêm ý kiến.

“ Đây là khăn choàng cổ chứ không phải Cravat.” – Cô nhíu mày nói.

Đàn ông quả không có khiểu thẫm mỹ mà, nhìn gái là hay nhất.

Hắn lại cười, sau đó vẫn thấy hơi khó hiểu, hắn lại hỏi.

“ Sao em không kêu Hàn làm thử nghiệm ? như vậy tiện hơn.”

Lăng Tịnh Hy chỉnh chu một chút, không ngẩn đầu nhìn hắn, nói vẻ thản nhiên.

“ Anh cũng biết anh ấy chỉ sài đồ hiệu, đâu thích mấy món rẻ tiền này.”

Cô dừng một chút. – “ Em định đan xong sẽ đến chỗ cửa hiệu em quen đóng nhãn hàng hiệu, sau đó gói lại tặng anh ấy, như vậy anh ấy sẽ không nghĩ nó là hàng rẻ tiền.”

Lúc trước cô và Vu Tử Băng hay đan khăn, nón, áo bằng len để kiếm tiền nên có quen một cửa tiệm đóng nhãn hàng hiệu, chỉ cần đóng tem thì bán được với giá rất cao nhưng với tay nghề của hai cô đương nhiên không ai phát hiện, chắc Vương Vũ Hàn cũng thế thôi.

“ Anh thấy nếu Hàn biết là em làm thì dù nó chỉ đáng 1 xu, cậu ấy vẫn thích.”

Mạch Quân Vỹ nói thật lòng, theo như kinh nghiệm tình trường lão luyện thì chắc tên kia đã động tâm nhưng vì đầu đá như hắn chỉ biết tìm gái phát tiết, mà chuyện tình cảm thì lại mù tịt nên đến bây giờ vẫn làm khó dễ Lăng Tịnh Hy.

“ Chuyện anh kể chẳng vui tý nào.” – Lăng Tịnh Hy cười chế giễu, lại suy nghĩ, mắt trừng hắn.

“ Anh nói đồ em chỉ đang một xu anh muốn chết sao ?”

Mạch Quân Vỹ thở dài, hai cánh tay đè lên vai Lăng Tịnh Hy, nếu người ngoài nhìn thấy tưởng đâu họ đang muốn trao nhau một cái hôn nồng cháy nữa là khác.

“ Anh giỡn thôi mà, làm gì hung dữ thế ?” – Hắn chọc chọc má cô.

“ Nhưng Tịnh Hy à, anh thấy tên kia là tên đầu đá, em đừng nói với anh em là đầu gỗ nghe ?”

Cô lườm hắn, cũng không hất tay hắn ra, mà vòng bên hong nhéo mạnh.

“ Á …” – Hắn lui lại, xoa hai bên hong. – “ Em hung dữ như thế không sợ đàn ông bỏ chạy hết sao ?”

“ Nếu được như lời anh nói thì em sẽ cúng một con heo quay.”

Cô vừa cười vừa nói, lại nhìn dáng vẻ Mạch Quân Vỹ đang xoa hai bê hong, không nhịn được nên cười lớn hơn.

Đây mà là Tổng giám đốc ngân hàng đa quốc gia sao ? cho xin đi, thà tin heo biết leo cây còn hơn.

Vu Tử Băng đi ra trông thấy bộ dạng ấy cũng không nhịn được cười.

“ Tổng giám đốc cao cao tại thượng như anh mà không làm lại một cô nhóc, nếu chuyền ra ngoài, mặt mũi của anh chắc nên đi thẫm mỹ viện chỉnh sữa lại để người ta khỏi biết anh là ai thì hơn.”

“ Băng, em hùa với Tịnh Hy ăn hiếp anh sao ? … được, được lắm, hôm nay bổn đại gia sẽ cho hai cô nương biết tay.”

Nói xong, hắn liên nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống Vu Tử Băng nhưng bị Lăng Tịnh Hy chắn ngang ôm lại.

“ Là đàn ông con trai mà đi so đo với phụ nữ, anh là đàn bà chắc.”

Lăng Tịnh Hy nói xong buông hắn ra, môi vẫn nở nụ cười, Mạch Quân Vỹ nghe thế không giận, nhìn Vu Tử Băng, cười gian xảo.

“ Băng à, Tịnh Hy nói anh là đàn bà, em chứng mình cho em ấy thấy đi.”

Vu Tử Băng mặt đỏ như quả cà chua, cô cắn môi, trừng mắt. – “ Anh muốn chết ?”

Thấy cô nổi giận, hắn cười cười đi đến ôm cô vào lòng.

“ Đừng giận, bảo bối, anh thích em cười nhiều hơn, em cười rất đẹp đó nha.”

Vu Tử Băng nghe được hắn khen, trong lòng cảm thấy ngọt ngào cũng ôm lại không hề để ý Lăng Tịnh Hy kế bên đang xem phim tình cảm.

Lăng Tịnh Hy nhìn họ với vẻ ngưởng mộ cùng ghen tỵ, không biết khi nào cô mới được như Vu Tử Băng, được người đàn ông mình yêu ôm vào lòng, cảm giác đó chắc chắn rất tuyệt.

________________________________

Nguyệt Thự

Không gian hôm nay rất lạ, Lăng Tịnh Hy vừa về đến biệt thự thì mọi người làm đã đứng hàng ngang ở đại sãnh, vẻ mặt người nào cũng nặng nề như sắp có động đất đến nơi nhưng không biết đường nào để chạy.

Lăng Tịnh Hy khó hiểu đi đến muốn hỏi hang thì một luồng khí lạnh quét trước mặt khiến cô rùng cả mình, nhìn về phía có hàn khí bay đến.

Vương Vũ Hàn cả người toát vẻ u ám, vẻ mặt tối sầm như ai đang thiếu nợ hắn, từng bước chân đi xuống cầu thang như muốn giẫm chết người, hắn đến chỗ cô, giọng lạnh đến âm độ.

“ Tại sao bây giờ mới chịu về ?”

Chọn tập
Bình luận