Ánh dương nhẹ nhàng soi rọi vào căn phòng lớn.
Lăng Tịnh Hy hệt như đứa trẻ sợ lạnh, cuốn cả người vào chăn ấm, nhưng vì tia nắng chiếu vào mắt, cô nhíu mày lấy tay che đi, cả người cảm thấy mệt mỏi không nhút nhích nỗi, cố gắng ngồi dậy thì đầu bổng choáng váng … Hôm qua uống vài ly đã say, tửu lượng càng lúc càng tệ.
Mở mắt ra nhìn xung quanh thì bổng giật mình, hiện tại cô đang nằm trên một chiếc giường lớn, cả căn phòng đều mang một màu trắng tinh khiết, cách bày trí trang nhã không cầu kì.
Cảm thấy có gì đó quái lạ, cô nhìn xuống người mình thì chấn kinh, trên người không một mảnh che thân, hơn nữa còn có nhiều dấu màu hồng ám muội, không phải chưa từng trãi qua chuyện chăn gối nên cô đương nhiên biết nó là gì.
Đầu lại đau, hai tay ôm đầu suy nghĩ xem hôm qua chuyện gì đã xảy ra.
Cô nhớ đã cùng Vương Thiếu Phong dùng bữa, sau đó uống khá nhiều rượu, sau đó … sau đó là gì cô cũng chẳng nhớ, mắt chợt sáng lên … không lẽ cô cùng Vương Thiếu Phong xảy ra quan hệ …
Trời ơi, không phải rượu vào làm loạn đấy chứ ? nhưng cũng không thể … Vương Thiếu Phong chắc không động tay với cô nhưng trên người toàn dấu hôn hơn nữa cả người mềm nhũn không chút sức lực, hiện tượng này là do kích tình gây ra … không xong rồi.
“ Đã tỉnh ?”
Giọng nói quen thuộc từ phía trước vang lên, Lang Tịnh Hy kinh hoảng nhìn người đang tiến lại gần mình.
Vì mới tắm xong nên Vương Thiếu Phong chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang hong, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, hắn đến cạnh Lăng Tịnh Hy, bàn tay vuốt ve làn da trắng nõn, giọng trầm thấp.
“ Xin lỗi, đêm qua anh không không chế mình được.”
Hôn nhẹ lên má cô nhưng cô lại tránh đi, giọng ấp úng.
“ Đêm qua, là do uống say… anh coi như chưa xảy ra chuyện gì đi .”
Cô kéo chăn che cảnh xuân trước mắt, muốn rời khỏi giường nhưng lại bị Vương Thiếu Phong kéo lại, xoay người một cái cô dã nằm dưới thân hắn.
“ Thiếu Phong.” – Cô hoảng sợ kêu tên hắn.
“ Em đã trở thành người đàn bà của anh, còn sợ gì nữa … nếu là anh trai thì em đừng lo.”
Nói xong, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô, để lại dấu vết mới, môi cong lên.
“ Đêm qua em còn rất nhiệt tình gọi tên anh, không phải sao ? … Tịnh Hy, thân thể của em khiến anh nhịn không được, bây giờ lại muốn em nữa rồi.”
“ Không … Thiếu Phong … anh hãy nghe em nói đã.”
Lăng Tịnh Hy chống tay lên ngực hắn, đôi mắt bổng ươn ướt, tình hình hiện tại nằm ngoài dự kiến, bây giờ lòng cô rối như tơ vò, tại sao lại mọi chuyện lại trở nên như vậy ?
“ Không phải lúc trước em cũng muốn cùng anh một chỗ đó sao ? … Tịnh Hy, em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em, không cho anh trai chạm đến em một lần nào nữa.”
Tay hắn muốn luồng vào trong chăn nhưng bị cô nắm chặt.
“ Thiếu Phong, anh từng nói sẽ không ép em, bây giờ em không muốn.”
“ Nhưng anh muốn … Tịnh Hy, em từ chối anh như thế không phải vì anh trai đó chứ ?” – Hắn nhíu mày nói, mắt chăm chú nhìn phản ứng của cô.
“ Em …” – Lúc này cô lại không trả lời được, cô không phải từng rất yêu Vương Thiếu Phong đó sao ? nhưng trong lúc này cô lại có chút bài xích với hắn, vì sao chứ ?
Từ cổ truyền đến cơn đau, cô trừng mắt nhìn người phía trên, giọng nói đầy phẫn nộ từ trên dội xuống.
“ Em yêu anh ấy ?”
Lăng Tịnh Hy ngây người, câu nói của Vương Thiếu Phong làm cô hoảng sợ … cô yêu Vương Vũ Hàn … sao có thể ? … không … không có chuyện đó được.
“ Em không yêu anh ấy.” – Cô không thể chấp nhận cái chuyện nực cười này được, nếu không … cô sẽ chết mất.
“ Vậy thì cho anh.”
Hắn nhẹ hôn lên trán cô, hai má cô, từ từ di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng mê người ấy, khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, ngay lặp tức Lăng Tịnh Hy lại né sang một bên … cô có thể thề, đây là phản ứng tự nhiên.
“ Em thà bị anh trai anh xem như món đồ chơi, ở lại bên cạnh anh ấy cũng không muốn ở bên cạnh anh ?” – Giọng hắn gầm gừ, cho thấy đã tức giận.
Lăng Tịnh Hy không trả lời, mỗi câu Vương Thiếu Phong hỏi cô, cô như kẻ ngốc một câu cũng không phản kháng nỗi, tâm tư bị xáo trộn, tâm trí rất khó chịu.
“ Rầm.”
Không khí ngột ngạc bị tiếng đạp cửa làm gián đoạn.
Vương Vũ Hàn mang vẻ mặt lạnh lẽo, cả người đầy sát khí, phía sau là một đám vệ sĩ của hắn, có cả người của Vương Thiếu Phong, hai bên không phải giành co, giống như hiên ngang mà đi vào.
Lăng Tịnh Hy tái mặt, mắt trợn nhìn Vương Vũ Hàn, tim cảm thấy đau nhói, không phải cô mong hắn đến sao ? sao giờ lại không muốn nữa … không, là cô không muốn hắn nhìn thấy cảnh này.
“ Anh đến rồi … nhưng chậm một bước.”
Vương Thiếu Phong ngồi dậy, tiện tay lấy áo sơ mi khoát lên người Lăng Tịnh Hy, sau đó đi đến trước mặt Vương Vũ Hàn, môi cười nhạt.
“ Từ đêm hôm qua, Tịnh Hy đã là người của em … Em đã thắng, Tập đoàn bên Mỹ sẽ thuộc về em.”
Vương Vũ Hàn mắt lạnh lùng nhìn Lăng Tịnh Hy, quan sát một chút, ánh mắt trở nên sắc bén cùng lạnh lẽo, hắn không trả lời Vương Thiếu Phong mà đi tới chỗ giường lớn, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô kéo mạnh.
Bị kéo mạnh khiến cô đau đớn, cả người bổ nhào vào hắn, cũng may vừa kịp mặc áo sơ mi của Vương Thiếu Phong nếu không, cô có nước kiếm cái lỗ để chui.
Vương Vũ Hàn nhìn cô, mắt dười xuống cổ áo, tay hắn kéo mạnh cổ áo ra, cô hoảng hốt muốn che lại nhưng hắn lại mạnh mẽ mở ra.
Nhìn những dấu vết đó, hắn biết đó là gì, sự phẫn nộ lên đến tột đỉnh, hai tay siết chặt, cố không khiến mình phải tổn thương cô, nắm chặt tay cô đi ra cửa nhưng mới vài bước đã bị Vương Thiếu Phong kéo tay còn lại của Lăng Tịnh Hy, hắn kéo mạnh làm cô ngã vào lòng hắn.
“ Ngay cả Tịnh Hy cũng là của em … anh trai, vụ cá cược lần này, em thắng.”
Lăng Tịnh Hy chỉ thấy đầu kêu ong ong, cô nghe Vương Thiếu Phong nói gì đó nhưng đầu óc vẫn chưa tiếp thu được.
Người lại bị kéo về phía Vương Vũ Hàn nhưng lần này tay cô vẫn bị Vương Thiếu Phong giữ lấy.
“ Tập đoàn đó em cứ lấy … Tịnh Hy vẫn là của anh.”
“ Cô ấy đã là người của em, anh vẫn muốn sao ?”
“ Câm miệng, em tốt nhất buông tay ra, nếu không đừng trách anh vô tình.”
Vương Vũ Hàn mất kiên nhẫn nói, mạnh tay kéo Lăng Tịnh Hy hơn.
“ Anh trai, anh đừng quên là anh đã thua … không lẽ anh muốn nuốt lời sao ?”
“ Các người đang nói gì vậy ?”
Lăng Tịnh Hy cũng chen ngang hai người họ, lúc này cô thật sự muốn biết, giữa họ đã có giao kết gì ? vì sao cứ nói người thắng người thua là sao ?
“ Châc, chậc … Tịnh Hy, em không nên biết vẫn tốt hơn.”
Vương Thiếu Phong làm ra vẻ huyền bí, hắn nhìn Lăng Tịnh Hy cười tà mị.
“ Tôi có quyền được biết … nói, rốt cuộc các anh đã làm cái gì ?”
Cô hét lớn khiến mọi người giật mình, ngay cả vệ sĩ cũng phải khiếp sợ.
Vương Vũ Hàn siết chặt tay cô, gằn giọng.
“ Em không cần biết, cùng anh trở về.”
“ Trước sau gì Tịnh Hy cũng biết, anh giấu cô ấy làm gì … anh không nói, vậy để em … Tịnh Hy …”
“ Câm miệng.”
Vương Thiếu Phong muốn lên tiếng thì Vương Vũ Hàn lại quát lớn nhưng hắn không sợ hãi, càng hung hăng kéo tay Lăng Tịnh Hy, nói thật nhanh.
“ Bọn anh đã cá cược nếu trong vòng một tháng, anh có thể khiến em leo lên giường của anh thì anh sẽ thắng.”
“ Rầm.” – Lần này không phải tiếng phá cửa, mà là tiếng sét đánh ngang tai cô.
Lăng Tịnh Hy trừng mắt nhìn Vương Thiếu Phong, giọng thỏa thẽ.
“ Anh … vừa nói gì ?”
“ Anh nói với anh trai rằng em vẫn còn yêu anh, muốn cùng anh một chỗ nhưng anh trai không tin nên hai anh đành cá cược … trong vòng một tháng, anh có thể khiến em cam tâm tình nguyện lên giường cùng anh thì tập đoàn bên Mỹ sẽ là của anh … ngay cả em cũng thế.”
Sắc mặt lúc này của cô như tờ giấy trắng, ánh mắt không tin nổi nhìn Vương Vũ Hàn, sắc mặt đầy chua xót, giọng nói cũng run rẩy.
“ Là thật … sao ?”
Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy không nói một câu, sự im lặng cũng như đã ngầm thừa nhận.
Lòng tự nhiên đau như dao cắt, hai người đàn ông trước mặt, một người cô đã từng yêu, một người đã khiến cô nhà tan cửa nát, hai người lại đem cô ra cá cược … đây là báo ứng sao ?
Cha cô phản bội bán đứng cha mẹ hai anh em họ nên giờ cô bị hai anh em họ xem như món đồ chơi đem ra cá cược … thật tức cười.
Nước mắt không phải sẽ rơi sao ? tại sao lại không khóc được … đau quá … tim đau quá …
“ Theo anh trở về.”
Vương Vũ Hàn cảm thấy đau lòng, tuy tức giận nhưng thấy dáng vẻ của cô hiện tại cũng biến mất, hắn đi tới kéo tay cô về phía mình nhưng Vương Thiếu Phong cũng không buông tha.
“ Em là người thắng cược, anh buông tay ra đi.”
Vương Thiếu Phong cũng không chịu thua, tay siết chặt tay Lăng Tịnh Hy.
Hai người đàn ông mang đầy sát khí, hai tay nắm chặt cô gái ở giữa, không ai chịu nhường ai, mấy tên vệ sĩ ở hai phía cũng không manh động, họ có chút cảm thông với Lăng Tịnh Hy, bị hai người đàn ông này kéo qua kéo lại, e rằng cô ta sẽ bị chia làm hai mảnh mất.
Đột nhiên Lăng Tịnh Hy rút tay về thật nhanh, vì hai người đang nắm chặt tay cô nên khi cô rút lại đã cào rách một đường dài trên tay Lăng Tịnh Hy làm tay cô rướm máu, hai người vừa muốn xong lên thì …
“ Áaaaaaaaaaaaaaaaa ……”
Lăng Tịnh Hy rút tay lại, thân thể trược xuống, hai tay ôm lấy đầu hét lớn.
Tiếng hét rất lớn khiến mọi người nghe mà đau lòng, bị hai người đàn ông mang ra đặc cược như thế, có ai chịu được tình cảnh này chứ ?
Một hồi lâu, như đã trút hết cơn giận, vẻ mặt Lăng Tịnh Hy chẳng có lấy một tia cảm xúc, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Vương Vũ Hàn không muốn nhìn thấy cảnh này chút nào cả.
Lúc đầu vì Vương Thiếu Phong cứ đeo bám Lăng Tịnh Hy mãi nên hắn mới nói chỉ cần Vương Thiếu Phong từ bỏ ý định, thì muốn gì hắn đều cho … không ngờ em trai hắn tham lam đến mức muốn cả tập đoàn bên Mỹ.
Hắn cũng không quan tâm muốn dứt khoát một lần, nào ngờ Vương thiếu Phong lại muốn cá cược, bảo chỉ cần một tháng, sẽ khiến Lăng Tịnh Hy lên giường của nó.
Nếu nó thắng cược thì tập đoàn cùng Lăng Tịnh Hy sẽ thuộc về nó, nếu thua … từ nay về sau nó sẽ không quấn lấy cô nàng nữa, còn một mực nghe lời hắn.
Mới đầu hắn không muốn nhưng trong thanh tâm có chút mong đợi, hắn muốn xem Lăng Tịnh hy có còn tình cảm với Vương Thiếu Phong hay không ? nếu cô thật sẽ lên giường cùng em trai thì hắn sẽ giam cô vào lồng, suốt đời cũng không cho cô nhìn thấy ánh mặt trời.
Nếu không … tức là trong lòng cô đã có hắn … vì sự mong đợi đó mà hắn đã chấp nhận nhưng thật không ngờ cô lại lên giường cùng Vương Thiếu Phong …
Nhưng một phần cũng do hắn mà ra, cả tháng nay hắn đã cố kiềm chặt cô không cho cô đi lung tung nên mới không bị Vương Thiếu Phong thừa cơ hội ra tay.
Nếu không phải đêm qua tìm được hang ổ của Smith, hắn đã không bỏ cô đi truy sát tên kia, tuy không bắt được Smith nhưng cũng thiêu rụi được hang ổ của hắn.
Vì về trễ mà hắn không kịp giữ cô, đến khi tìm được, hắn cũng không tin vào mắt của mình.
Vương Vũ Hàn đau đớn, kéo tay Lăng Tịnh Hy đứng dậy. – “ Đi thôi.”
“ Bốp.” – Mặt hắn nghiêng sang một bên, trên má in rõ dấu năm ngón tay.
Lăng Tịnh Hy mắt lạnh băng nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lam đó, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo.
“ Anh không có tư cách chạm vào tôi.”
Vương Thiếu Phong nhếch môi cười vẻ hài lòng, hắn tiến tới nắm lấy tay Lăng Tịnh Hy nhưng …
“ Bốp.” – Mặt hắn cũng nghiêng sang một bên, cũng không khác Vương Vũ Hàn, năm ngón tay in rõ trên má.
Không gian như ngưng động, không chỉ hai người đàn ông mà ngay cả đám vệ sĩ cũng không thể tin vào mắt mình, Lăng Tịnh Hy ngang nhiên tát hai vị tổng giám đốc cao cao tại thượng của họ … cô ta ăn gan hùm rồi sao ?
Lăng Tịnh Hy nhìn sâu vào mắt Vương Thiếu Phong, giọng đầy cay nghiệt.
“ Tôi thật sự hối hận vì mình cảm thấy có lỗi với anh … anh không đáng để tôi yêu.”
Cô biết, cô từng phụ hắn nhưng không phải hắn từng nói đã biết hết mọi chuyện là do anh trai hắn gây ra sao ? vì sao còn đối xử với cô như thế ? … là vì muốn trả thù cô nên ngay cả việc đem cô ra cá cược hắn cũng làm, loại người này không đáng để cô yêu.
Lăng Tịnh hy cười lạnh lùng nhìn hai người đàn ông trước mặt, không chút do dự rời đi …
Vương Vũ Hàn siết chặt tay, muốn đuổi theo thì Vương Thiếu Phong đã chặn lại.
“ Anh đã thua … chấp nhận sự thật mà buông tha cô ấy đi.”
Mắt hắn rét lạnh nhìn Vương Thiếp Phong, giọng gầm gừ.
“ Lặp từ bay về Mỹ, cá cược em đã thắng thì quay về đó quản lý tốt công ty … còn nữa … đừng để anh phải khiến em chỉ còn hai bàn tay trắng, tránh xa Tịnh Hy ra.”
Hắn hất tay Vương Thiếu Phong bỏ đi cùng mấy vệ sĩ khác.
Vương Thiếu Phong đi đến bên giường, ngồi xuống lấy một điếu xì gà đặt lên môi, Hà Ngũ Bàng từ ngoài đi vào châm thuốc cho hắn, sau đó lên tiếng nhắc nhỡ.
“ Đừng chơi nữa … về công ty đi.”
Hắn nhã ra một làn khỏi chữ O, miệng lẫm bẫm.
“ Còn vài việc cần giải quyết, chắc chỉ vài ngày là xong … chỉ mong ông anh sớm hiểu ra một chút, đừng để thằng em này phải ra tay.”
__________________________
Trên con đường tấp nập người đi lại, ai ai đi ngang cũng quay đầu lại nhìn người con gái đứng ngây ngốc tại bến xe buýt.
Cô gái rất đẹp, vì trên người khoát một áo choàng dài hơn gối nên không nhìn ra dáng vẻ của cô nhưng với cái áo choàng to đùng đó trông cô rất nhỏ nhắn, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn mang vẻ đẹp yêu kiều như hoa bách hợp mới nở, khiến bao người như động lòng xuân.
Lang thang không định rõ phương hướng, Lăng Tịnh Hy dừng trước trạm xe buýt, cô không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyến xe, chỉ biết cô muốn yên tĩnh, muốn tìm chỗ trốn, muốn tìm một bờ vai để dựa, để an ủi mình.
Trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của Vương Vũ Hàn, lòng nhói đau … vì sao lại nhớ đến hắn … hắn đối với cô như thế, là kẻ thù của cô vì sao vẫn nhớ đến hắn … không lẽ ….
Suy nghĩ đến đó làm cô hoảng sợ … cô không thể … không thể …yêu hắn … không thể thế được.
Nước mắt không nhịn được cũng rơi xuống, là đau lòng, là phẫn hận bản thân sao lại không ngăn cản trái tim dừng nghĩ về hắn, vì sao chứ ?
Ngồi xổm xuống đất, Lăng Tịnh Hy khóc nức nở, cô không muốn, không muốn chấp nhận nó … cô không thể có lỗi với cha mẹ … cô không muốn …
“ Kétttttttttt….”
Tiếng phanh xe gấp không gây sự chú ý đến Lăng Tịnh Hy, cho đến khi đôi giày da sáng bóng bước đến trước mặt cô, thì cô cũng ngất xỉu ngã bên lề đường.