Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những cú siêu lừa của Arséne Lupin

Chương V – Mê gái mà Arséne Lupin sa bẫy

Tác giả: Maurice Leblanc

Chúng tôi dần dần dời xa bờ biển nước pháp trên con tàu viễn dương “Provence”, sóng lớn Đại Tây Dương cuồn cuộn vỗ vào hai bên mạn tầu.

Chiều ngày thư hai, mưa gió sấm chớp ập tới. Một thông báo khẩn được chuyển đến qua làn sóng điện. Nội dung bức điện báo như sau:

“Arsene Lupin đang ở trên tàu. Tóc hắn màu vàng, vai bên phải có vết sẹo, không đi cùng ai, mang tên giả là R..”

Ngay chính giây phút đó, một tiếng sấm nổ vang trời, sóng điện bị ngắt nên chúng tôi không nhận được phần sau của bức điện báo. Chúng tôi chỉ biết chữ cái đầu tiên trong tên giả của Arsene Lupin là R. Nhưng không hiểu thông tin điện báo được truyền đến cho chúng tôi bằng cách nào, mà kể từ ngày hôm đó, tất cả các vị khách trên tàu cũng đều biết rằng tên trộm Arsene Lupin nổi tiếng đang trà trộn cùng họ.

Arsene Lupin đang ở đây! Mấy tháng nay. Không tờ báo nào là không đăng tải tin tức về tên trộm nghĩa hiệp chưa từng bị bắt ấy. Nhân vật bí ẩn này khiến vị thám tử lừng danh của chúng ta phải lên tiếng thách đấu một phen sống mái. Nhưng lần nào, đến phút chót vị thám tử ấy cũng bị hớ. Arsene Lupin có kỹ thuật giả trang xuất quỉ nhập thần: là lái xe, ca sĩ giọng nam cao, nhân viên trại nuôi ngựa đua, cậu ấm con nhà giàu, cụ già, nhân viên tiếp thị, hướng dẫn viên du lịch, bác sĩ người Nga, võ sĩ đấu bò Tây Ban Nha… Vai nào hắn cũng đóng y như thật.

Tất cả các vị khách đều lo ngại: gã Arsène Lupin đó đang lượn lờ ngay trên con tàu, nơi mà ngày nào ở ngay mọi người cũng chạm mặt nhau. Cũng có thể hắn ở ngay trong phòng khách, hay phòng hút thuốc… Không chừng hắn là ông nào đó… hoặc là cái nhà ông kia, hay chính là ông ngồi ngay cạnh mình… thậm chí có thể là ông ở cùng khoang với mình…

– Chẳng lẽ phải lo lắng phập phồng như thế này suốt năm ngày sao?- Một hôm tiểu thư Nelly Andre Daun la lên- Thật không chịu nổi! Tôi mong có ai đó sớm bắt lấy hắn ta.

Chợt cô quay lại nhìn tôi, nói:

– Anh Dunn Dmex, anh đã có quan hệ rất tốt với thuyền trưởng, liệu đã nghe được tin tức gì mới chưa?

Tôi rất muốn nghe ngóng được điều gì đó, để chiều lòng tiểu thư Nelly. Cô ấy là người con gái rất xinh đẹp và hấp dẫn; bất cứ đâu, chỉ cần cô xuât hiện thì mọi ánh mắt đều sẽ đổ dồn vào cô. Vẻ đẹp cũng như tài sản mà cô ấy có khiến người ta phải thèm muốn. Cô lớn lên cùng mẹ ở Pari. Lần này, cô đang trên đường đến Chicago để đoàn tụ với người cha tỷ phú của mình. Có người bạn gái của cô đi cùng.

Khi mới lên tàu, tôi chưa gia nhập ngay đội ngũ những kẻ tôn sùng và mong muốn làm bạn với cô. Nhưng không lâu sau, sức cuốn hút của cô đã mê hoặc tôi. Mỗi khi đôi mắt to, đen của cô nhìn tôi đầu óc tôi quay cuồng. Mặt khác, cô cũng rất quý mến tôi; những câu chuyện bông đùa của tôi thường khiến cô cười rất thoải mái. Và tôi cũng khiến cô phải chăm chú lắng nghe, với những “tin tức vỉa hè’ mà mình biết.

Song, có một kẻ tình địch khiến tôi cảm thấy bất an. Đó là một anh chàng đẹp trai, cử chỉ nho nhã, lịch sự, tính cách trái ngược vợi sự “hướng ngoại” của người Pari như tôi. Cô Nelly lại có vẻ thích cái tính ít nói ấy ở anh ta.

Vừa khi cô Nelly hỏi tôi, một đám con trai ngưỡng mộ cô đang quẩn quanh cô. Sau trận mưa lớn tôi hôm qua, mọi thứ đều sạch trơn, không khí cũng trở nên vô cùng sảng khoái.

– Thưa tiểu thư Nelly, rất tiếc là tôi không có tin tức gì cho cô cả.- Tôi trả lời- Nhưng chẳng nhẽ chúng ta không tự điều tra được sao? Chúng ta có thể tranh tài với ông Marjane.

– Ồ không, ý tưởng của anh có vẻ hão huyền quá!

– Lẽ nào chuyện này lại phức tạp đến thế?

– Rất phức tạp.

– Đó là vì anh quên rằng trong tay chúng ta đã có một số manh mối quan trọng.

– Manh mối gì vậy?

– Thứ nhất, hiện nay Lupin mang tên giả là R…gì đó

– Manh mối này mơ hồ quá!

– Thứ hai, là hắn ta chỉ đi có một mình

– Chỉ dựa vào những điều này thì làm được gì?

– Thứ ba, hắn có tóc và râu màu vàng.

– Vậy thì đã sao cơ chứ?

– Chúng ta chỉ cần lấy danh sách các hành khách đi trên tàu, rồi loại dần những người không có đặc điểm đáng nghi ngờ như trên là được. Trong túi tôi có một bản danh sách. Tôi lấy nó ra và nhìn lướt nhanh một lượt.

– Ở đây có 13 cái tên khiến tôi phải để ý.

– Chỉ 13 thôi à?- Nelly nghi ngờ.

– Trong khu vực khách hạng sang chỉ có từng đó thôi! Trong số 13 người này có 9 người đi cùng vợ, con gái hay người hầu. Điều này rất dễ kiểm tra. Chỉ còn lại 4 người: Có Bá tướng Delaware.

– Anh ta là bí thư của đại sứ quán- Cô Nelly cắt ngang- Tôi quen anh ta mà.

– Thiếu tá Lawson – Đó là chú tôi- Một người nào đó lên tiếng trả lời ngay.

– Ông Rivolta

– Có mặt!- Một người trong chúng tôi lên tiếng. Đó là một người Italia có chòm ria cong và đen. Cô Nelly cười lớn:

– Ông này không thể nói là có “râu, tóc màu vàng” được.

– Vậy thì…- Tôi nói tiếp- Tôi rút ra kết luận, kẻ chúng ta cần tìm là người cuối cùng trong danh sách này.

– Ai vậy?

– Ông Rozeh- có ai đã quen ông ta rồi không? Không ai trả lời. Nhưng cô Nelly thì quay người lại và nói với tình địch của tôi:

– Sao vậy, anh Rozeh, sao anh không trả lời. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh chàng Rozeh này. Anh ta đúng là có mái tóc vàng.

– Sao tôi lại phải trả lời?- Anh ta nói- Vì tôi đã sớm biết rằng cái tên và mái tóc của tôi sẽ gây cho tôi không ít phiền phức, hơn nữa tôi lại đi du lịch có một mình.

Tôi nghĩ chắc các anh định bắt tôi lại chứ hả? Chắc chắn là anh ta đang nói đùa, nhưng vẻ mặt, thái độ của anh ta khiến mọi người đều có cảm giác… là lạ.

Cô Nelly cười và nói thêm:

– Nhưng anh không bị thương chứ?

– Đúng vậy- Anh ta nói- Tôi không bị thương.

Nói rồi anh ta từ từ vén một tay áo lên, để lộ ra một bên vai. Bất chợt tôi lóe lên một ý tưởng, vội nhìn về phía cô Nelly, cũng đúng lúc cô đưa mắt nhìn tôi: anh ta cho chúng tôi xem vai trái! Nhưng, đúng khoảng khắc tôi định vạch trần sự dối trá này thì một chuyện khác đã xảy ra. Phu nhân hớt hơ hớt hải chạy về phía chúng tôi… Khó khăn lắm bà mới có thể bình tĩnh được để nói với chúng tôi:

– Trang sức của tôi… ngọc quý… bị trộm lấy hết sạch rồi!

Chúng không bị lấy đi hết, đó là sự thật. Tuy nhiên thật lạ là tên trộm đã chọn lựa những chiếc vòng đeo tay, vòng cổ, ngọc… quý nhất, tinh xảo nhất, đáng tiền nhất và nhỏ nhất để lấy đi.

Chắc chắn tên trộm đã tranh thủ lúc phu nhân đi uống trà để lấy trộm những món đồ trên. Hắn đi qua hành lang vốn có những người qua lại, lừa dịp mở cửa phòng, tìm chiếc xắc nhung để trong chiếc hộp giấy mở ra và chọn lựa! Vậy tên trộm đó là ai? Mọi người đều cùng nghĩ về một người Arsène Lupin!

Bữa tối, không ai ngồi ăn cạnh Rozeh cả. Ăn xong, thuyền trưởng cho gọi anh ta lên, sau đó tạm giam lại. Đây là điều đã được dự đoán từ trước nên ai nấy đều cảm thấy nhẹ cả người. Buổi tối hôm đó, trên tàu lại có dạ hội. Vẻ đẹp và phong thái của tiểu thư Nelly đã hoàn toàn chinh phục được tôi. Dưới ánh trăng vằng vặc, tôi đã bày tỏ lòng mình với cô ấy.

Ngày hôm sau, ai cũng ngạc nhiên khi nghe tin anh chàng Rozeh không bị giam lỏng nữa vì không đủ chứng cứ.

Nghe nói anh ta là con trai một thương nhân bán buôn lớn. Giấy tờ tùy thân của anh ta đã chứng thực điều đó. Ngoài ra, vai phải anh ta cũng không có vết thương nào.

– Giấy tờ tùy thân ư?- những tình địch của Rozeh hét lên- Giấy tờ thì làm gì được cơ chứ! Với Lupin hắn có cả đống! Còn vết thương hắn có thể đã… xử lý thì sao?

Bữa trưa Rozeh vênh mặt đi về phía chúng tôi, tiểu thư Nelly và phu nhân thấy vậy liền lánh đi chỗ khác. Có thể thấy rằng hai người sợ anh ta.

Một tiếng sau, một tờ giấy được chuyền đi khắp các nhân viên và hành khách trên tàu. Trên tờ giấy, viết Luis Rozeh ban thưởng mười nghìn franc cho người tìm ra Arsène Lupin. Anh ta còn nói với thuyền trưởng rằng:

– Nếu không ai giúp tôi xử lý tên trộm này thì chính tôi sẽ tính sổ với hắn- Rozeh đối đầu với Lupin hay như nhiều người nói, Lupin đang đối đầu với chính mình. Quả là có màn kịch hay để xem rồi!

Vậy là hai ngày đã trôi qua. Chúng tôi thấy Rozeh lùng sục khắp nơi, nghe ngóng mọi chuyện. Nửa đêm người ta còn thấy anh ta như bị ma ám, không biết đang làm trò gì. Thuyền trưởng cũng ra lệnh cho khám xét toàn bộ con tàu. Khi biện pháp này được tiến hành có người cho rằng: đồ bị lấy cắp có thể được dấu ở bất kỳ chỗ nào trên tàu, nhưng chắc chắn là sẽ không có ở trong khoang mà vụ án xảy ra.

– Chắc chắn là sẽ tìm được cái gì đó, anh thấy có đúng không?- Cô Nelly thì thầm hỏi tôi- Cho dù hắn có là tên phù thủy, thì cũng không thể làm những đồ quý đó biến mất được.

– Sao lại không cơ chứ- Tôi trả lời- Trừ khi kiểm tra toàn bộ mũ nón, quần áo… của tất cả mọi người.

Vừa nói tôi vừa cho cô ấy xem chiếc máy ảnh Kodak 9×12 của tôi, từ lúc lên thuyền tôi luôn mang nó bên mình và đã chụp được rất nhiều ảnh.

– Cô xem, một đồ dùng như thế này chẳng lẽ không cất giấu được vài món đồ trang sức của phu nhân à? Hắn ta chỉ cần giấu nó trong máy ảnh là có thể qua mắt được mọi người.

– Nhưng tôi nghe nói, kẻ trộm luôn để lại dấu vết.

– Nhưng có một người không như vậy, đó là Lupin- tôi khẳng định.

– Sao vậy?

– Tại sao ư? Vì hắn ta không chỉ tìm cách lấy trộm mà còn tìm cách làm thế nào để không bị phát hiện.

– Anh đừng tâng bốc hắn lên thế chứ!

– Hiện nay hắn đang giỡn chúng ta đó.

– Thế theo anh thì…

– Theo tôi, chúng ta đang lãng phí thời gian.

Quả nhiên cuộc điều tra không có tiến triển gì mà kết quả còn khiến người ta dở khóc dở cười: chiếc đồng hồ đeo tay của thuyền trưởng đã bị đánh cắp!

Thuyền trưởng vô cùng tức giận, đối xử với Rozeh càng nghiêm khắc hơn. Nhưng đến ngày thứ hai, chiếc đồng hồ lại bất ngờ xuất hiện ở giữa cổ áo chiếc sơ mi, trong ngăn kéo.

Mọi việc diễn ra ly kỳ đã cho thấy phong cách hài hước khoáng đạt của Lupin. Ông ta vừa thể hiện xong một vai diễn tuyệt vời.

Ở góc độ trong nghề mà nói, ông ấy quả là một nghệ thuật gia vĩ đại. Tôi đã thấy thật kính nể khi theo dõi vẻ mặt buồn rầu, thất thần của Rozeh.

Tuy vậy, đêm trước cuộc hành trình kết thúc, đã xảy ra một việc mà không ai có thể ngờ tới. Khi trực ban Nhị Phú nghe thấy tiếng rên rỉ ở góc boong tàu, tới xem thì thấy có một người đàn ông nằm trên sàn, một chiếc khăn vuông dày màu tro che đi khuôn mặt của ông ấy, còn hai tay thì bị trói bằng sợi dây thừng.

Nhị Phú cởi trói và đỡ người đàn ông dậy. Người đó chính là Rozeh. Hóa ra Rozeh đã bị đánh ngất khi đang ở trên boong tàu, ví tiền trên người ông cũng bị cướp mất, còn trên ngực áo có cài một tấm danh thiếp trên đó ghi rằng: “Xin ngài Rozeh vui lòng nhận một ngàn fanc từ ông Lupin”.

Ví tiền rốt cục vẫn ở trên người ông, bên trong còn có thêm một ngàn franc. Nếu như vậy thì Rozeh không phải là Lupin, mà ông ta chính là con trai của một thương nhân. Có điều sự việc lần này đã chứng thực một cách vô cùng rõ ràng rằng Lupin đang ở cùng chúng ta.

Nghĩ đến điều này lại khiến người ta chẳng rét mà run. Tất cả các hành khách đều không dám đứng một mình trên khoang tàu, và cũng không dám tới những nơi vắng vẻ. Mọi người đều cẩn thận tụ tập với nhau, chỉ qua lại với vài người bạn mình tin tưởng nhất.

Sau đó, những bức điện báo nhận được không hề có nội dung gì mới; thậm chí thuyền trưởng cũng không hề tuyên bố tin mới nào cả. Kiểu che giấu bí mật này đã khiến mọi người càng thêm lo lắng và sợ hãi.

Ngày cuối cùng vì thế đã trở nên dài khác thường. Mọi người đều bồn chồn như đang chờ đợi một sự việc bất hạnh nào đó sẽ xảy ra. Nhưng tôi phải công nhận rằng tôi lại có cảm giác khác, bởi chính vì thế mà tiểu thư Nelly đã càng tin tưởng tôi hơn. Phải chịu áp lực như vậy khiến cô ấy tự nguyện đến bên tôi, cần sự che chở, mà vai trò người bảo vệ ấy từ lâu tôi có cầu cũng chẳng được. Từ sâu thẳm trong trái tim, tôi thầm cảm ơn Lupin.

Vào lúc cuộc hành trình sắp kết thúc, hai chúng tôi vai kề vai ngồi tựa khoang thuyền, hướng ánh mắt về phía bờ biển nước Mỹ.

Trên tàu đã chấm dứt cuộc điều tra. Mọi người đều đang mong đợi từ khoang hạng nhất rộng rãi thoải mái đến khoang lớn chật ních dân di cư, ai ai cũng chờ đợi giây phút điều bí ẩn được giải đáp. Rốt cuộc ai là Lupin?

Ngài Lupin tiếng tăm lừng lẫy đã dùng bí danh nào, ông ấy sẽ xuất hiện với bộ mặt nào đây?

Cuối cùng giây phút ấy đã đến. Cho dù có sống đến một trăm tuổi, tôi cũng sẽ không thể quên từng chi tiết này.

– Sao sắc mặt cô nhợt nhạt vậy, tiểu thư Nelly- Tôi nói với tiểu thư. Lúc này, cô ấy đang dựa vào vai tôi, vẻ vô cùng yếu ớt.

– Còn ngài?- Cô ấy trả lời.

Chao ôi, cô ấy quả thật khác trước…

– Cô hãy nghĩ xem, thời khắc này dễ làm người ta xao xuyến, huống hồ tôi lại vinh hạnh được ngồi bên cạnh cô…

Nhưng cô ấy không hề nghe tôi nói, mà vẫn còn thở dài đầy hồi hộp. Cầu thang mạn đã được hạ xuống. Nhưng hành khách chưa kịp xuống thì dưới bờ có một toán người vây quanh, trong đó có cả nhân viên hải quan, cảnh sát. Tiểu thư Nelly nói thầm thì:

– Canh phòng nghiêm ngặt như vậy, Lupin có dám lộ diện không?

– E rằng ông ta sẽ không bó tay chịu trói đâu. Nhẫn nhục chịu đựng, chi bằng nhảy quách xuống biển cho rồi.

– Xin đừng đùa như vậy?- Cô ấy có vẻ bực tức trách tôi.

Đột nhiên tôi giật thót mình, nhìn vào ánh mắt đầy nghi hoặc của cô ấy, tôi hỏi:

– Cô có nhìn thấy ông già đang đứng ở đầu kia cầu thang không?

– Có phải là người mặc chiếc áo dài màu xanh và tay cầm ô không?

– Ông ấy chính là Marjane

– Marjane.

– Đúng là vị thám tử lừng danh rồi. Ông ấy đã từng thề là sẽ tự tay bắt được Lupin. A, tôi hiểu tại sao bên bờ lại im lặng như thế. Marjane đã đến đây từ sớm. Ông ấy không thích bất kỳ ai tham gia vào vụ án của mình.

– Nói như vậy thì Lupin sẽ bị bắt?

– Điều đó thì chưa chắc. Vì trừ lúc đã hóa trang, có lẽ từ trước đến nay, Marjane vẫn chưa hề nhìn thấy diện mạo thật của Lupin. Không thì, Marjane phải biết rõ thuật hóa trang của hắn ta…

– Ồ!- Cô ấy thốt lên với tất cả sự tò mò của phụ nữa khiến người khác phải lo ngại- Tôi rất muốn được tận mắt chứng kiến hắn ta bị bắt như thế nào!

– Đừng vội, thưa tiểu thư. Lupin chắc hẳn đã nhìn thấy đối thủ truyền kiếp của mình rồi. Có lẽ ông ta đi trong tốp người cuối cùng xuống tàu. Đến lúc đó, ngài thám tử đã hoa cả mắt rồi. Hành khách bắt đầu lên bờ. Marjane chống ô xuống đất, hai tay chắp lên tay cầm của ô, sắc mặt lạnh lùng hầu như không hề chú ý đến tốp người xuống cầu thang. Nhưng tôi để ý thấy có một vị cảnh sát đứng cạnh chốc chốc lại ghé tai ông ta thì thầm điều gì đó.

Và một vài người Italia đang lên bờ, tiếp theo là rất nhiều hành khách khác… Bỗng nhiên, tôi thấy Rozeh tiến gần đến bên Marjane.

– Rozeh đáng thương! Xem ra anh ta thật đen đủi!

– Chỉ sợ rằng chính là anh ta- Tiểu thư Nelly thì thầm với tôi- Còn anh nghĩ sao? Tôi thấy, nếu có thể chụp chúng một tấm ảnh của Marjane với Rozeh thì sẽ rất hay đó. Anh có thể lấy máy ảnh giúp tôi, vì tay tôi cứng ra rồi.

Tôi đưa máy ảnh cho cô ấy. Tiếc là chậm một bước, không chụp được cảnh đó. Rozeh đã đi qua. Vị cảnh sát kia đã nói gì đó với Marjane, ông ta nhún vai một cái thế là Rozeh đã đi qua.

– Nhưng nếu như vậy thì trời ơi, Lupin là ai đây?

– Đúng thế- tiểu thư Nelly nói to- Lupin là ai?

Trên tàu chỉ còn lại khoảng hơn hai chục người. Cô ấy ngắm nghía từng người một vẻ như sợ rằng thủ phạm không có ở trong nhóm người này.

Tôi giục cô ấy:

– Chúng ta không thể chờ đợi được nữa. Cô ấy bước đi phía trước, tôi đằng sau. Nhưng mới chỉ đi được chục bước, chúng tôi đã bị ngài Marjane chặn lại.

– Chuyện gì vậy?- Tôi hỏi lớn tiếng.

– Xin ông đợi cho giây lát! Phải chăng ông có việc gấp?

– Tôi phải cùng tiểu thư đây lên bờ.

Ông ấy nhìn kỹ tôi một lượt, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi:

– Đây có phải là ngài Lupin không? Tôi cười lớn:

– Không, tôi tên là Berna.

– Berna đã chết cách đây ba năm ở Maggi rồi.

– Nếu như Berna đã chết thì trên thế giới này không thể xuất hiện Berna thứ hai. Nhưng tôi đang đứng đây. Đó là giấy tờ của tôi.

– Những giấy tờ này đều là của hắn ta. Còn anh làm cách nào lấy được chúng? Đó chính là điều tôi muốn nói với anh.

– Ngài nhầm rồi? Cái tên mà Lupin dùng trên tàu bắt đầu bằng chữ R.

– Đúng vậy, đó là một chiêu của anh, đó là ma trận mà anh cố tình sắp đặt! Anh giải quyết sự việc rất sạch sẽ và thông minh. Nhưng đã đến lúc anh bị bắt. Được rồi, Lupin thua cũng phải như một hảo hán…

Tôi do dự trong phút chốc. Bất ngờ, ông ta đánh mạnh vào vai trái tôi. Tôi đau đến thét lên. Ông ấy đánh đúng vào cánh tay bị thương ở bức điện báo cũng đã cố ý rùm beng điểm này.

– Được thôi, nên nhận thua thôi- Tôi quay lại với tiểu thư Nelly. Cô ấy đã nghe thấy hết, sắc mặt tái nhợt đứng không vững nữa.

Tôi và cô ấy nhìn nhau một lúc rồi chuyển ánh mắt tới chiếc máy ảnh Koda tôi đưa cho cô ấy. Bỗng nhiên cô ấy ra hiệu gì đó tôi cảm thấy rằng- không, tôi tin rằng trong khoảng khắc đó cô ấy đã hiểu hết mọi việc. Không sai, chính là ở trong này, ở trong hộp máy ảnh tôi đưa cho cô ấy trước lúc bị Marjane bắt. Một ngàn franc của Rozeh và những đồ trang sức quí giá của phu nhân Jelander đều nằm trong chiếc hộp vuông nhỏ bé này.

Thực ra, lúc Marjane và hai trợ thủ của ông ta vây quanh tôi, trong giây phút bàng hoàng tôi không hề để ý lý do gì mà bị bắt, sự chú ý của mọi người… Không, tôi chẳng mảy may để ý… Chỉ có một chuyện khiến tôi băn khoăn, áy này đó là chiếc hộp máy ảnh tôi vừa đưa cho đấy, cô ấy sẽ quyết định xử lý nó ra sao đây?

Nếu mà họ dùng chúng làm vật chứng buộc tội tôi, thì tôi không sợ. Nhưng tiểu thư Nelly có đưa những vật chứng này không?

Tôi sẽ bị cô ấy bán đứng, bị bôi nhọ danh dự? Cô ấy sẽ lấy đó mà phản bộ lại tôi không chút nương tay hay vẫn còn nhớ những ngày bên nhau mà thương hai, khoan dung cho tôi?

Cô ấy bước qua trước mặt tôi. Tôi không nói gì chỉ khom lưng cúi người một cái. Rồi cô ấy cùng những người khác đi xuống cầu thang, trên tay vẫn là chiếc máy ảnh Kodak.

Tôi nghĩ rằng, cô ấy không dám đưa nó ra trước đông người như vậy. Có lẽ một lát nữa cô ấy sẽ giao nộp nó thôi.

Nhưng khi đi đến giữa cầu thang, cô ấy làm ra vẻ vụng về làm rơi mất chiếc máy ảnh xuống biển. Sau đó, cô ấy bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Vóc dáng yêu kiều của cô ấy hòa dần vào dòng người lúc ẩn lúc hiện, rồi không thấy đâu nữa. Tất cả đã kết thúc, kết thúc vĩnh viễn!

Tôi đứng đó như một khúc gỗ, lúc ấy lòng dạ tôi vừa đau đớn trong tim vừa trào lên niềm cảm xúc mãnh liệt. Sau đó tôi than lên một câu mà khiến cho Marjane cũng phải ngạc nhiên:

– Thật đáng tiếc, rốt cuộc thì mình không phải là một chính nhân quân tử…

Trên đây là câu chuyện về hôm ông bị bắt mà Lupin kể lại cho tôi nghe. Chúng tôi kết thân với nhau cũng là từ những chuyện rất nhỏ và ngẫu nhiên, những chuyện ấy được tồi lần lượt ghi chép lại…

Trông ông ấy ra sao? Tôi khó có thể nói được. Cho dù rằng tôi đã gặp ông ấy hai chục lần thì mỗi lần gặp lại là một Lupin khác… Hay nói cách khác cũng vẫn là ông ấy, nhưng trước mặt tôi là hai mươi cái gương, mỗi chiếc gương phản chiếu một Lupin khác.

Ông ấy nói với tôi:

– Tôi cũng không biết, rốt cuộc tôi là ai. Khi soi gương chính tôi cũng không nhận ra mình nữa.

Tất nhiên, đó chỉ là câu bông đùa có vẻ lạ, nhưng đối với những người hay gặp ông ấy mà không thân quen thì đó là câu nói rất chân thực. Trình độ hóa trang của ông thật siêu phàm, khiến người khác phải thán phục.

Ông ấy cho rằng:

– Sao tôi lại phải mãi giữ nguyên một ngoại hình? Ai muốn nhận ra tôi thì nên dựa vào công việc tôi làm, chẳng phải tốt sao.

Tiếp đó, ông nói một cách kiêu ngạo:

– Nếu như mọi người, không có cách nào chắc chắn nói: “Đây là Arsène Lupin” thì chẳng phải càng tốt hơn sao? Nguy hại là ai ai cũng khăng khăng cho rằng: “Việc này do Lupin làm”.

Tôi sẽ viết lần lượt bằng hết những câu chuyện kinh thiên động địa mà ông ấy đã tiến hành trong những đêm mùa đông này, khi ông ấy ngồi trong thư phòng của tôi kể cho tôi nghe…

Bình luận