Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giết Người Đưa Thư

Chương 54

Tác giả: Tami Hoag

Thêm một buổi sáng tuyệt diệu của miền Nam California. Ánh mặt trời rực rỡ, xe cộ đông đúc và những tin tức giật gân.

Tất cả những bản tin sớm của các kênh truyền hình trong thành phố đều phát đi đoạn phim “Hiểm họa ở Quảng trường Pershing” và tiếp theo là “Cuộc đấu súng trên phố Olvera.” Phần lớn những cảnh đó được một sinh viên của trường đại học Nam California ghi lại, cậu ta đến công viên để làm phim tài liệu về nhóm làm phim đang dựng cảnh quay.

Các hãng tin đều cử phóng viên đến hiện trường, nhưng lúc đó đã là sáu giờ sáng và đương nhiên chẳng có chuyện gì xảy ra. Cũng không ai còn điều gì giá trị để mà tường thuật lại nữa.

Xào xáo và nhai lại những sự kiện thiếu chi tiết và các phỏng đoán, đó là công việc của phóng viên truyền hình trong thiên niên kỉ mới.

Parker xem vô tuyến nhưng không bật tiếng, cái tên Diane ở bên dưới được phát đi phát lại. Tất cả những cảnh sát, giám định pháp y và trợ lý ở hiện trường đều biết cô. Không thiếu những kẻ sẵn sàng bước ra ánh sáng để bình luận hay diễn tả sự bất ngờ của họ. Các kênh truyền hình đều đã phát tấm hình của cô ở góc phải màn hình.

Thật đau đớn khi nhìn thấy ánh mắt trống rỗng với nước da tái xanh nhợt nhạt của cô. Đó không phải là người phụ nữ mạnh mẽ, đầy nghị lực mà anh vẫn biết. Đó là một Diane nào đó khác. Một Diane mà cô đã từng nhắc đến, một người lạ đối với chính cô. Trong người phụ nữ ấy tồn tại sự sợ hãi, giận dữ và một nỗi đau đớn đến kì lạ, đã đẩy con người ta vượt qua những ranh giới mà lẽ ra họ chưa cần phải bước qua. Người phụ nữ ấy đã thuê kẻ giết người. Người phụ nữ ấy đã bắn vào đầu một người đàn ông. Người phụ nữ ấy đã lên kế hoạch, dàn dựng khiến một kẻ có thể sẽ bị trừng phạt bằng cái chết.

Trong người phụ nữ ấy tồn tại nỗi khao khát tình yêu và sự yếu đuối của một đứa trẻ. Người phụ nữ ấy đã bị một kẻ lệch lạc về tính dục lạm dụng và ngược đãi trong một trò chơi tàn nhẫn.

Parker rời khỏi chiếc tivi màn hình plasma để đi lên gác thư giãn, khép lại mọi thứ trong đầu và thực hiện những động tác vẫn thường giúp anh giữ bình tĩnh và tập trung trong suốt những năm vừa qua. Ngày hôm nay những động tác của anh đầy căng thẳng cùng với sự giận dữ, năng lượng bị kìm nén bởi sức mạnh của cảm xúc.

Khi nỗi thất vọng đã vượt quá sự kiên nhẫn, anh đành bỏ cuộc và đứng đó thật lâu, ánh mắt hướng về phía khu phố Tàu, lắng nghe những âm thanh của thành phố đang thức giấc và bắt đầu một ngày mới.

Điều anh thích nhất ở thành phố Los Angeles là cảm giác như mỗi ngày đều thật mới mẻ, đầy ắp những giấc mơ sắp trở thành sự thật. Ngày hôm nay, những gì anh cảm thấy chỉ là đối lập của sự hy vọng. Ngày hôm nay, rất có thể anh sẽ đánh mất cái sự nghiệp mà phải thật khó khăn anh mới gượng lại được. Hôm nay, người phụ nữ anh yêu sẽ bị buộc tội giết người và một kẻ vô đạo đức chuyên đi cưỡng bức cảm xúc của người khác sẽ được thả ra qua một quyết định ngầm và tiếp tục cuộc đời như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Parker thở dài và quay vào để chuẩn bị đối mặt với tất cả. Điều tốt nhất nên làm trong một ngày tồi tệ đó là vượt qua và kết thúc nó với hi vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn.

Nơi Parker rẽ qua đầu tiên trong ngày là bệnh viện. Lý do thứ nhất là lúc này hẵng còn rất sớm, anh sẽ không phải chạm trán mấy gã bên Phòng Cướp của – Giết người. Dĩ nhiên hôm nay họ sẽ thẩm vấn Abby Lowell nhưng cũng chẳng vội gì mà phải làm ngay. Eddie Davis chưa thể đi đâu được. Và lý do thứ hai là bởi vì anh vẫn còn một chiếc huy hiệu, nó sẽ giúp anh vào gặp cô mà không bị hỏi han gì.

Trông cô tựa như một thây ma nằm quấn tấm chăn màu trắng, và chỉ những chiếc máy theo dõi sức khỏe mới cho thấy dấu hiệu của sự sống nơi cô. Cô nhìn lên chiếc ti vi treo trên tường, gương mặt vô hồn, ánh mắt trống rỗng. Cô đang xem chương trình Ngày hôm nay. Phóng viên thời sự của đài NBC đứng ở Quảng trường Pershing và bình luận về sự kiện vừa xảy ra, cuộn phim của cậu sinh viên được phát lại, Katie Couric có vẻ lo âu khi hỏi phóng viên có người ngoài cuộc nào bị thương không.

– Mười lăm phút của cô bắt đầu. – Parker nói và gõ vào mặt đồng hồ.

Abby đưa mắt nhìn anh và im lặng. Parker kéo một chiếc ghế đẩu đến cạnh giường rồi ngồi xuống.

– Người ta nói với tôi rằng tiến triển bệnh của cô rất tốt. – Anh nói. – Chân tay cô đều có cảm giác.

– Chân tôi không động đậy được. – Cô nói.

– Nhưng cô biết là chúng vẫn còn ở đấy. Đó cũng là một dấu hiệu tốt.

Cô nhìn anh một hồi mà không biết phải nói gì, rồi hết nhìn lên tivi lại quay sang anh.

– Cảm ơn anh vì đã ở lại với tôi trong công viên tối qua. Anh thật tử tế.

– Không có gì – Anh nở một nụ cười xã giao. – Thấy không? Tôi cũng không xấu xa lắm đâu.

– Anh cực kì xấu xa. – Cô nói. – Anh đã đối xử với tôi như tội phạm vậy.

– Giờ thì tôi có thể xin lỗi. – Parker nói – Nhưng công việc luôn buộc tôi phải nghi ngờ người khác. Chín trên mười lần tôi chứng minh được là mình đúng.

– Còn lần thứ mười thì sao?

– Tôi sẽ gửi hoa đến.

– Anh đã bắt được gã đưa thư chưa?

Anh gật đầu.

– Nhưng nó không hề liên quan đến cái chết của bố cô.

– Hắn định bán cho tôi cuộn phim. Tôi nghĩ rằng hắn cùng hội với Davis.

– Tại sao cô lại muốn có chúng?

– Tôi có cần sự hiện diện của luật sư ở đây không nhỉ? – Cô hỏi.

Parker lắc đầu.

– Việc cô định trả tiền để đổi lấy cuộn phim không có gì là phạm luật cả. Nhưng cô liên quan đến tấm phim à?

– Không.

– Thế cô có vai trò gì trong vụ tống tiền không? – Anh không chắc là cô không dính líu gì. Hành động của cô sau tất cả những chuyện này không hề ngây thơ chút nào.

– Tôi đã phát hiện ra là Lenny có liên quan. – Cô nói. – Tôi cứ tưởng rằng ông ấy không thể làm tôi bất ngờ và thất vọng hơn được nữa. Nhưng tôi đã lầm.

– Thật khó khăn khi phải đón nhận bài học đó từ một người mà cô quan tâm.

– Tôi không muốn tin đó là sự thật. Tôi cảnh báo, năn nỉ ông ấy hãy dừng mọi chuyện lại, như thế có thể thay đổi sự thật rằng ông đã phạm tội tống tiền. Ông nói với tôi rằng ông sẽ làm. Ông nói rằng ông không thể thoát ra được và ông sợ Eddie.

– Làm thế nào ông ta lại liên quan đến chuyện này?

– Davis là một khách hàng. Hắn đến gặp Lenny và khoe khoang về vụ giết người. Rồi hắn nhờ Lenny giúp hắn trong vụ tống tiền. Hắn cần một người chụp ảnh và kẻ đó sẽ không phản bội hắn.

– Và Lenny đã đồng ý. – Parker nói. – Mồi nhử là một khoản tiền lớn, hoặc do lời thú nhận từ thủ phạm của một vụ giết người tàn bạo khiến cho lời đề nghị ấy thật khó từ chối.

Một y tá bước vào phòng, sau khi xem xét máy theo dõi sức khỏe và kiểm tra tình trạng của Abby. Cô ta đưa mắt nhìn Parker để ra hiệu cho anh ra ngoài. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Abby, anh có thể nhận ra cô đang cảm thấy khó thở.

– Có phải Lenny đã tiết lộ tên của Davis cho Phòng Ủy viên Công tố? – Anh muốn có câu trả lời cuối cùng.

Những giọt nước mắt ứa trên hai hàng mi của Abby. Máy theo dõi nhịp tim của cô bắt đầu phát ra tiếng bíp bíp nhanh hơn.

– Tôi đã làm việc đó. – Cô thì thầm thú nhận. – Tôi đã nghĩ rằng nếu Giradello theo dõi Davis… Thì hẳn Davis sẽ bị bắt vì tội đã giết Tricia Crowne-Cole. Những thước phim chỉ chụp Davis và Diane. Họ sẽ không tìm được bất kì điều gì chống lại Lenny, ngoại trừ lời khai của một kẻ đâm thuê chém mướn. Nhưng Davis đã có những kế hoạch khác.

– Cô đã nói chuyện với chính Giradello?

– Không. Với phụ tá của ông ta.

– Cô có cho biết tên không?

– Tôi không thể.

Và làm sao Anthony Giradello có thể nghiêm túc đón nhận lời tiết lộ nặc danh về một vụ án đang là chiếc chìa khóa để bắt đầu sự nghiệp chính trị của hắn? Chắc chắn là không. Hắn muốn hạ gục Rob Cole. Điều khó hiểu ở đây là hắn lại muốn Kyle và Roddick gí mũi vào chuyện này.

Parker nhìn Abby Lowell nằm đó với nỗi sợ hãi và đau đớn sau những mất mát mà cô phải trải qua. Và anh có thể hình dung ra vẫn nét mặt đó của cô khi ngồi trong góc một căn phòng cá độ, người cha vứt cô ở đó như thể một thứ hành lí mà tiện trên đường về ông ta sẽ nhặt lên.

Cô khép mắt lại. Nữ y tá cau mày với Parker. Anh khẽ nói lời tạm biệt rồi bước ra ngoài.

Bình luận
720
× sticky