Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giết Người Đưa Thư

Chương 26

Tác giả: Tami Hoag

– Chết tiệt. – Parker thở dài. Anh cảm thấy toàn bộ sức lực và năng lượng đã bị rút hết qua cái thở hắt ra. – Chết tiệt thật.

Đèn pha trên xe của Chewalski chiếu sáng quắc hiện trường như thể đó là sân khấu trình diễn của một nghệ sĩ đương đại.

Eta Fitzgerald nằm trên vũng máu ở vỉa hè phía sau văn phòng Speed. Đúng hơn là thi thể cô đang nằm đó. Không còn là con người to béo mà sáng nay Parker đã gặp. Cô ta đã mất hết sự sống. Những gì anh chứng kiến bây giờ chỉ là một xác chết vô hồn. Parker ngồi xổm xuống cạnh cái xác. Cổ họng cô bị rạch ngang từ tai nọ sang tai kia.

– Nàng nóng bỏng gớm. – Jimmy Chew nhận xét.

– Đừng. – Parker nói khẽ. – Đừng. Không phải lúc này.

– Cậu quen nàng này à, Kev?

– Ừ, tôi biết cô ấy.

Giờ lại xảy ra chuyện đây. Một trong những điều đầu tiên anh thường cảnh báo các thực tập sinh là không được để cảm xúc cá nhân nảy sinh trong các vụ án mạng. Điều đó sẽ bất lợi cho công việc điều tra. Nhưng nói thì dễ hơn làm, đặc biệt là khi ta lại đã tiếp xúc với nạn nhân ngay trước khi xảy ra án mạng.

– Ôi, tôi xin lỗi. – Chew nói. – Bạn cậu à?

– Không, nhưng lẽ ra là như thế, vào một lúc khác, ở một nơi khác.

– Cô ta không mang theo giấy tờ tùy thân. Không sổ tay. Tôi chắc rằng tiền của cô ấy đã chạy đi khắp thành phố rồi, dùng để mua cocain hoặc một con điếm thổi kèn giá năm mươi đô la chẳng hạn. Chúng tôi đã tìm thấy chùm chìa khóa rơi trên đất gần nạn nhân. Đấy là chìa khóa xe. Chiếc xe này đăng ký dưới cái tên Evangeline Fitzgerald.

– Eta. – Parker nói. – Cô ấy tự gọi mình là Eta. Cô ấy là điều phối viên ở đây. Sáng nay tôi và Ruiz đã nói chuyện với cô ta rồi.

– Cái thằng đưa thư kia cũng làm ở đây à?

– Ừ.

– Tôi đoán nó là kẻ tình nghi đúng không? Cả tay luật sư và cô điều phối viên này đều biết hắn.

Parker không nói gì nhưng cũng không bỏ qua. Tại sao Damon lại phải chờ đến tận cuối ngày mới giết cô ta? Chắc chắn hắn phải hiểu rằng cảnh sát sẽ tìm đến trụ sở đưa thư đầu tiên chứ. Nếu mọi thứ bị lộ thì sẽ lộ từ lúc ban ngày rồi, nếu như Eta chọn giải pháp khai báo với họ. Còn nếu như Damon muốn cô ta im lặng, hắn sẽ giết cô ta trước khi cô ta đến chỗ làm, chứ không phải chờ đến lúc cô ta đi làm về.

Hay hắn quay lại đây để trấn tiền của cô. Ngay cả điều này cũng làm Parker nghi ngờ. Tại sao thằng nhóc ấy lại dám liều mạng quay lại đây mới được chứ? Theo anh biết thì chỗ này đang được đặt vào trong tình trạng theo dõi. Vả lại hắn đã vớ được một món tiền lớn từ két sắt của Lenny Lowell rồi kia mà. Thế thì hắn còn muốn gì trong chiếc ví của người phụ nữ này?

– Cô ấy còn có gia đình, con nhỏ. – Anh nói.

– Những kẻ duy nhất xứng đáng được hưởng kết cục này thường là những kẻ cầm chuôi dao, tôi nghiệm ra thế. – Jimmy Chew nói.

Parker đứng lên và đưa mắt nhìn quanh.

– Ruiz đâu rồi nhỉ? Cô ta gọi tôi đến mà.

– Cô ấy chưa đến đây. Giờ này chắc còn đang ngồi dũa móng. Anh có một cô gái rất tuyệt đấy, Kev.

– Tôi không cần phải thích mấy cái của nợ ấy. – Parker bước đi. – Tôi phải dạy cho cô ta một bài học nữa mới được.

– Ừ, chúc thành công.

– Có thứ gì cho báo chí không, ông thám tử? – Kelly đang đứng sau mấy dải băng vàng ngăn hiện trường.

Parker thọc tay vào túi áo khoác và bước qua dải băng.

– Không phải vụ của anh.

– Thế thám tử có phải điều tra vụ này không?

– Chưa. – Parker liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng Jimmy Chew không nghe lén. – Caldrovics đâu rồi?

Kelly nhún vai.

– Chuồn rồi. Chắc nó đang vội bẩm báo chuyện vừa rồi với các nhà chức trách.

– Nó chẳng lưu được tí bằng chứng nào cả, trừ mỗi cái vết em đá nó. – Parker nói. – Nhận tiện thì cảm ơn em nhé.

– Nó xứng đáng bị như thế. Không có gì. Rất hân hạnh được giúp đỡ một cảnh sát.

– Anh đã cố gắng cải tổ thằng Caldrovics mà nó vẫn không tiếp thu được.

Kelly nhăn mặt.

– Lũ nhóc bây giờ là thế. Thế anh có gì cho em không, Parker? Một cái tin lớn chứ?

– Nạn nhân là điều phối viên của Speed Couriers. Có vẻ như bị cướp. Bị mất ví.

Kelly ghi nhanh vào sổ tay.

– Có biết tên cô ấy không?

– Cái đó phải chờ khai báo của thân nhân. – Parker hít một hơi không khí ẩm ướt đầy mùi rác rưởi. Anh nghĩ đến gia đình Eta. Họ sẽ tiếp nhận cái tin này như thế nào, họ sẽ tiếp tục như thế nào nếu không có cô ấy. Anh không thể để Ruiz đi báo cái tin buồn này được. Anh như nghe thấy cô ta nói “Cô ấy chết rồi. Đến nhận đi.”

– Kev? – Kelly nhìn anh lo lắng.

– Tối qua Lenny Lowell đã chờ một người đưa thư. Hắn làm cho Speed Couriers. Nhưng từ bấy đến giờ chưa ai nhìn thấy hắn cả.

Tin đó không hoàn toàn chính xác nhưng Kelly không cần nghe chi tiết. Và Parker vẫn chưa chắc chắn về cuộc chạm trán giữa Abby Lowell và Damon mà cô ta đã kể thế.

– Sáng nay tôi và Ruiz đã đến đây để lấy thông tin. Nhưng chẳng có gì cả. Tên của hắn có thể là giả. Địa chỉ trên hồ sơ cũng không thật.

– Thế thằng đưa thư này đang nằm trong diện tình nghi à? Của cả hai vụ án?

– Có vẻ thế.

Một chiếc xe lao rầm rầm vào ngõ hẻm. Nó rê bánh trên mặt đường trước khi đậu sát nút chiếc xe của Chewalski, chỉ cách phần hậu có ba inches. Cửa xe mở ra và Ruiz xuất hiện với bộ đồ da đen bó sát từ đầu đến chân.

– Cô vừa đi đâu về đấy? – Parker thốt lên. – Người lấp lánh như nữ siêu nhân thế à? Cô gọi tôi từ cách đây nửa tiếng cơ mà.

– Ồ, xin lỗi. Nào tôi có được sống ở căn hộ cao cấp trong khu trung tâm hạng sang đâu. Tôi ở mãi tận Valley cơ mà.

– Tại sao chuyện này chẳng làm em ngạc nhiên tí nào nhỉ? – Kelly thì thầm đủ để Parker nghe thấy.

– Bị tắc đường. – Ruiz tiếp tục. – Có một thằng dở hơi đánh rơi cái bàn ăn ra khỏi xe tải. Thế là…

Parker giơ tay lên.

– Thôi đủ rồi. Cô đã đến đây rồi. Cô không cần phải tra tấn chúng tôi thêm nữa. Ruiz, đây là Andi Kelly. – Anh hất đầu về phía cô nhà báo. – Cô ấy viết cho tờ Times.

Trông Ruiz như bị xúc phạm.

– Thế cô ấy làm gì ở đây?

Kelly thể hiện ngay thái độ và tỏ vẻ chế nhạo cô nàng ở khu Valley.

– Phóng viên. Tội ác. Săn tin. Đủ chưa?

– Thưa các quý bà, không cãi cọ ở hiện trường vụ án. – Parker nói. – Vụ này là của cô, Ruiz. Tùy cô quyết định xem nên cung cấp cho báo chí những thông tin gì. Hãy nhớ là họ cũng rất có ích cho chúng ta. Trong vụ này, tôi muốn cô hãy thông qua tôi mọi thứ trước. Vụ án này cũng có liên quan đến vụ của tôi tối qua. Chúng ta cần hợp tác với nhau. Cô đã biết nạn nhân là ai chưa?

– Người điều phối.

Nhân viên giám định pháp y đã đến và chậm rãi bước quanh cái xác của Eta Fitzgerald. Cứ như là anh ta chưa biết phải bắt đầu từ đâu trước.

– Đây là hiện trường của cô. – Parker nói. – Kiểm tra đi. Đừng làm hỏng mọi chuyện. Hãy nhớ là tôi đang quan sát cô y như một con diều hâu đấy nhé. Chỉ một sai lầm xảy ra thôi là cô sẽ bị tống cổ ra đường để ghi thẻ phạt.

Ruiz ngúng nguẩy bỏ đi chỗ khác.

– Ồ, chắc kẻ nào đó ở Trung tâm Parker hành anh rồi. – Kelly nói.

– Cưng ơi, tất cả tụi Trung tâm Parker đều ghét anh. – Anh dựng cổ áo lên và đội lại mũ. – Anh sẽ gọi lại cho em.

Anh dợm bước về phía khu vực hiện trường.

– Này, Parker. – Kelly gọi trước khi anh đi được mười bước chân. Anh ngoái đầu lại. – Có thực là anh sống ở căn hộ cao cấp trong khu trung tâm hạng sang không?

– Chúc ngủ ngon, Andi. – Anh bước tiếp.

Nhân viên giám định pháp y đang tiến hành công việc của mình bằng cách cướp nốt phẩm giá của nạn nhân khi cắt hết quần áo của cô ra để kiểm tra những vết thương trên cơ thể.

– Cô ta chết lâu chưa, Stan? – Parker hỏi.

– Hai hoặc ba giờ.

Anh ta rên rỉ khi lật Eta Fitzgerald lại. Nặng hơn hai trăm pound. Nếu còn sống, hẳn cô đã đá đít được gã này rồi. Cổ họng cô bị cắt đến tận xương, và khi thi thể cô được lật ngửa ra, cái đầu như không dính được vào cổ nữa.

Ruiz quay đi và thì thầm.

– Madre de Dios.

Mặt cô trắng bệch ra và lùi lại sau một bước. Parker đặt tay lên vai cô để giữ thăng bằng.

– Lần đầu tiên cô nhìn thấy một vụ cắt cổ đúng không?

Ruiz gật đầu.

– Phát ốm lên rồi hả cưng?

Cô lại gật đầu. Parker chỉ ra xa.

– Đừng có nôn lên các dấu vết đấy nhé.

Giết người kiểu này là tàn bạo nhất. Parker cũng biết có nhiều chiến binh bị trào cả thức ăn ra khỏi vết cứa cổ hay một bộ phận bị cắt nào nó. Không dễ gì khi phải chứng kiến những cảnh đó. Nhưng qua thời gian, Parker đã được tôi luyện đến chai lì. Và điều đó khiến anh thỉnh thoảng tự hỏi mình rằng như thế nghĩa là thế nào. Anh cho rằng mình đã học được cách tự điều chỉnh và không để cảm xúc riêng tư chen vào công việc. Càng ngày anh càng học được một kỹ năng vô giá là tách rời nạn nhân lúc sống với nạn nhân lúc chết.

Nhưng cho dù là như thế, cái xác này cũng vẫn làm anh choáng váng hơn bình thường. Mới vài tiếng đồng hồ thôi, anh còn nghe mấy lời châm biếm thốt ra ào ào từ cái người phụ nữ to béo và mạnh mẽ này. Giờ thì vô hồn vô cảm, cái cổ họng kia chỉ để giám định pháp y làm nhiệm vụ phân tích.

Những lớp da trên vết thương đang há miệng đã lật ra như lớp vải để lộ lớp mỡ vàng nhạt. Dưới ánh đèn sáng trắng, trông nó cứ như mỡ gà được phết dạ quang.

Xung quanh vết thương không có nhiều máu. Máu đã chảy hết ra ngoài và một phần từ thực quản trôi thẳng vào phổi. Lúc ấy hẳn động mạch cổ đã phun như vòi. Nếu người ta không xả nước bớt đi thì hẳn những vết máu đã bắn ra đến gần hai mét. Máu đã đọng lại thành vũng dưới vỉa hè. Ngực cô lấm lem vì máu đã ngấm ướt sũng áo, khiến hình săm trái tim đỏ bốc lửa trên ngực trái cũng bị mờ đi.

Nhiều máu là thế nhưng nếu kẻ giết người có tư thế đứng thích hợp, hắn có thể bỏ đi mà không dính một giọt máu nào.

Ruiz quay lại và vẻ mặt của cô khiến Parker muốn pha trò.

– Cô đã cho kiểm tra những tòa nhà xung quanh chưa? – Anh hỏi. – Có thể có người đã chứng kiến được điều gì đó.

Cô gật đầu.

– Ai gọi điện báo cho cô thế?

– Tôi không biết.

Parker quay về phía Chewalski.

– Jimmy?

– Một công dân tốt bụng. – Tay cảnh sát nói và hất đầu ra hiệu cho họ đi xuyên qua con hẻm theo anh ta.

Khi họ đến khu vực bốc dỡ hàng của một cửa hàng đồ nội thất có tên là Fiorenza, có một đống tối sẫm in hình lên cái thùng các tông phế thải. Khi lại gần, mới thấy đấy là một người da đen cao gầy, tóc muối tiêu, quần áo tầng tầng lớp lớp rách rưới. Nhưng cái mùi của ông ta xuất hiện trước ông ta. Cứ như thể ông ta vừa chui từ dưới cống lên vậy.

– Thưa các thám tử, đây là Obidia Jones. Obi, đây là thám tử Parker và thám tử Ruiz.

– Tôi đã tìm thấy người phụ nữ tội nghiệp đó. – Jones chỉ về đầu ngõ hẻm. – Tôi đã cố hồi sức cho cô ấy nhưng không thể vật ngửa cô ấy ra được. Các ngài thấy đấy, cô ấy to ngoại cỡ. Một người tội nghiệp. Tôi đã cố ngăn cho cô ấy đừng chết nhưng dù sao thì cô ấy cũng đã chết mất rồi.

– Và ông gọi cho cảnh sát? – Ruiz hỏi, giọng nghi ngờ.

– Gọi cho 911 thì không mất phí. Ở góc kia một bốt điện thoại.

– Ông có nhìn thấy chuyện gì trước đó không, ông Jones? – Ruiz nhăn mặt lại vì mùi hôi của người đàn ông.

– Không thưa bà. Lúc xảy ra hành động man rợ đó, tôi bị khó ở. Tôi đoán là tôi ăn quá nhiều chất xơ trong bữa ăn kiêng.

– Tôi không cần biết điều đó. – Ruiz nói.

Ông già liếc nhìn cô rồi ngó hẳn vào mặt.

– Tôi tin là cô cũng thiếu chất xơ đấy. Nhìn mặt cô là biết.

Rồi ông ta nhìn sang Parker để chờ một sự đồng tình.

– Nếu thế thì đơn giản quá. – Parker nói. – Ông phát hiện ra người phụ nữ đó như thế nào, ông Jones?

– Tôi đi về chỗ của tôi và nhìn thấy cô ấy nằm đó ngay sau khi chiếc xe kia phóng đi.

– Xe nào?

– Chiếc xe màu đen to tướng ấy.

– Ông có nhìn thấy người lái không?

– Không phải lúc ấy.

Ruiz vuốt trán.

– Thế nghĩa là sao?

– Ồ, tôi đã nhìn thấy hắn lúc trước đó rồi. – Jones nói giọng vô cảm. – Hắn đến từ lúc sớm kia.

– Thế bây giờ nếu gặp lại hắn thì ông có nhận ra không? – Parker hỏi.

– Trông hắn y như con chó ngao ấy. – Jones nói. – Trán vuông, mắt ti hí. Đương nhiên là một thằng da trắng rác rưởi.

– Chúng tôi cần nhờ ông xem một số tấm hình. – Parker nói.

Jones nhướn đôi lông mày muối tiêu dày rậm.

– Đến đồn cảnh sát à?

– Ừ.

– Tối nay á? – Ông ta hỏi rõ. – Trong lúc lạnh và ướt thế này á?

– Nếu ông không phiền.

– Tôi cũng không phiền lắm đâu, nhưng ở đó có pizza không?

– Chắc chắn rồi.

– Tôi có thể mang theo các túi đồ của tôi được không? Tất cả của nả của tôi nằm trong mấy túi này hết.

– Được chứ. – Parker nói. – Thám tử Ruiz đây sẽ mang chúng lên xe giúp ông.

Jones nhìn sang cô.

– Trong đó cũng có một ít đồ ăn chứa chất xơ đấy. Tôi sẽ rất vui lòng mời cô.

– Ừ, tuyệt. – Ruiz giận dữ nhìn Parker. – Và thám tử Parker sẽ chở ông đi.

– Không. – Parker nói. – Ông Jones đây thích được đi xe của cảnh sát hơn, tôi chắc là như thế. Chewalski sẽ đi trước dẫn đường cho xe chở ông.

– Thật là oách quá. – Jones nói.

– Đi lấy túi đi Obi. – Chewalski nói. – Chúng tôi sẽ đặt nó vào trong cốp xe của thám tử đây.

Ruiz ngước nhìn Parker và rành rọt từng từ.

– Tôi ghét anh.

Parker lờ đi.

– Còn một điều nữa, ông Jones. Trong khoảng thời gian vụ án mạng xảy ra, ông có nhìn thấy người nào đi xe đạp qua đây không?

– Không, thưa ông. Tất cả mấy người đưa thư bằng xe đạp đã về từ trước đó lâu rồi.

– Thế có chiếc xe nào màu đen nhỏ nhắn?

– Không, thưa ông. Xe to chứ. Dài và đen như cỗ máy thần chết ấy.

– Cảm ơn.

– Anh đúng là đồ của nợ. – Ruiz nói khi họ quay về hiện trường.

– Coi như cô tự hành xác để hối lỗi đi vậy. – Parker nói.

– Vì cái tội đi muộn á?

– Vì cái tội trời sinh ra cô.

Bình luận
× sticky