– Tôi là bác sĩ Westin. Cô có hiểu là cuộc nói chuyện nầy sẽ bị ghi âm không?
– Có thưa bác sĩ.
– Bây giờ cô đã thấy bình tĩnh hơn chưa?
– Tôi bình tĩnh, nhưng tôi giận dữ.
– Cô giận dữ về cái gì?
– Không thể nhốt tôi ở đây. Tôi không điên. Tôi đã bị ghép tội một cách oan uổng.
– Ồ? Ai ghép tội cô?
– Tyler Stanford.
– Thẩm phán Tyler Stanford?
– Đúng vậy!
– Tại sao ông ta lại muốn làm như vậy?
– Vì tiền.
– Cô có tiền à?
Không. Tôi muốn nói là, vâng… thế nầy… lẽ ra tôi đã có tiền. Ông ta hứa sẽ cho tôi một tỉ đô la, một áo khoác lông chồn và nhiều đồ trang sức.
– Tại sao thẩm phán Stanford lại hứa với cô như vậy?
– Hãy để tôi giải thích từ đầu. Tôi không phải là Julia Stanford. Tên tôi là Margo Posner.
– Khi mới đến đây, cô khăng khăng nhận rằng cô là Julia Stanford.
– Hãy quên điều đó đi. Thực tế, tôi không phải.
– Vâng… chuyện thế nầy. Thẩm phán Tyler thuê tôi giả làm em gái của ông ấy.
– Tại sao ông ta làm như vậy?
– Để tôi có thể nhận một phần gia tài của nhà Stanford rồi chuyển giao lại cho ông ta.
– Và để làm việc nầy, ông ta đã hứa cho cô một tỉ đô la, một áo lông chồn và ít đồ nữ trang?
– Ông không tin tôi, phải không? Vâng, tôi có thể chứng minh. Ông ta đưa tôi đến đồi Rose. Đó là nơi ở của gia đình Stanford tại Boston. Tôi có thể miêu tả ngôi nhà nầy cho ông và có thể kể cho ông nghe về toàn thể gia đình.
– Cô có biết rằng cô đang đưa ra những lời buộc tội rất nghiêm trọng không?
– Tôi cuộc là tôi biết. Nhưng tôi cho rằng ông sẽ chẳng làm gì đâu vì Tyler là thẩm phán mà.
– Cô nhầm to rồi. Tôi đảm bảo với cô rằng tất cả mọi lời buộc tội của cô sẽ được điều tra đầy đủ.
– Tốt! Tôi muốn được thằng con hoang đó cũng sẽ bị nhốt giống như cách hắn đã nhốt tôi. Tôi muốn được ra khỏi đây?
– Cô hiểu là ngoài tôi ra, hai đồng nghiệp của tôi sẽ kiểm tra đánh giá tình trạng thẩn kinh của cô chứ?
– Cứ để họ làm. Tôi cũng binh thường như các ông thôi.
– Chiều nay bác sĩ Gifford sẽ tới đây, và chúng tôi sẽ quyết định nên tiến hành kiểm tra như thế nào.
– Càng sớm càng tốt. Tôi không thể chịu đựng cái chỗ chết tiệt nầy nữa.
Khi mang bữa trưa vào chỏ Margo, nữ y tá trưởng nói:
– Tôi vừa nói chuyện với bác sĩ Gifford. Một tiếng nữa, ông ta sẽ có mặt.
– Cám ơn. – Margo đã sẵn sàng đón ông ta. Cô sẵn sàng đón tất cả bọn họ. Cô sẽ kể cho họ nghe mọi chuyện mà cô biết từ chi tiết đầu tiên. Và khi mình kể xong, Margo nghĩ, họ sẽ nhốt hắn ta và thả mình ra. Cô hả hê với ý nghĩ nầy. Mình sẽ tự do! Rồi Margo lại nghĩ, tự do để làm gì. Mình sẽ lại lang thang trên phố. Có lẽ họ sẽ thu bồi bản cam kết của mình và lại tống mình vào nhà tù thôi.
Cô ta ném khay thức ăn vào tường. Quân khốn nạn! Chúng không thể đối xử với ta như vậy! Ngày hôm qua ta còn đáng giá tỉ đô la, vậy mà hôm nay… Hãy đợi đấy! Đợi đấy! Một ý nghĩa vụt loé lên trong óc Margo, kích động tới mức khiến cô ả ớn lạnh. Chúa ơi! Mình đang làm gì thế nầy? Mình đã được chứng minh rằng mình chính là Julia Stanford. Mình có nhân chứng. Cả gia đình đã nghe Frank Timmons tuyên bố rằng các vân tay đã chứng tỏ mình là Julia Stanford. Cái quái quỉ gì đã khiến mình muốn trở thành Margo Posner trong khi mình có thể là Julia Stanford? Chẳng có gì ngạc nhiên khi họ nhốt mình ở đây. Mình loạn trí rồi! Cô ả ấn chuông gọi y tá trưởng.
Khi người cô muốn gọi tới, Margo nói đầy vẻ kích động:
– Tôi muốn gặp bác sĩ ngay lập tức!
– Tôi biết. Cô sẽ gặp ông ấy vào…
– Bây giờ. Ngay bây giờ!
Nữ y tá trưởng ngắm nhìn vẻ mặt của Margo và nói.
– Bình tĩnh nào. Tôi sẽ gọi ông ấy.
Mười phút sau, bác sĩ Franz Gifford bước vào phòng của Margo.
– Cô yêu cầu được gặp tôi?
– Vâng. – cô ả mỉm cười, vẻ hối lỗi. – Tôi e rằng tôi đang đùa cợt đôi chút, thưa bác sĩ.
– Thế à?
– Vâng. Thật xấu hồ. Ông biết đấy, sự thật là tôi rất buồn bực về ông anh trai Tyler và tôi muốn trừng phạt anh ấy. Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng như vậy là sai trái. Tôi không còn buồn bực nữa, và tôi muốn trở về nhà ở đồi Rose.
– Tôi đã đọc biên bản phỏng vấn sáng nay. Cô nói rằng tên của cô là Margo Posner và rằng cô bị ghép tội oan.
Margo cười phá lên.
– Đó chỉ là trò đùa tinh quái của tôi thôi. Tôi nói như vậy chỉ để gây phiền hà cho Tyler. Không. Tôi là Julia Stanford.
Bác sĩ chăm chú nhìn cô ả.
– Cô có thể chứng minh điều đó không?
– Đây chính là giây phút mà Margo đang chờ đón.
– Ồ, có chứ? – Cô ả nói với vẻ chiến thắng. – Tyler đã tự mình chứng minh điều đó. Anh ấy thuê một thảm tử tư tên là Frank Timmons, người đã so sánh các vân tay của tôi với các dấu vân tay khi tôi làm bằng lái xe lúc còn trẻ. Chúng giống nhau. Chẳng còn gì nghi ngờ nữa.
– Cô nói thám tử Frank Timmons?
– Đúng thế. Ông ta làm việc cho văn phòng công tố ở Chicago.
Bác sĩ quan sát cô ả một lát.
– Nào, cô có chắc về điều nầy không? Cô không phải là Margo Posner – cô nhận là Julia Stanford?
– Chính thế.
Và viên thám tử tư nầy, Frank Timmons, có thể chứng nhận điều nầy chứ?
Cô ả mỉm cười:
– Ông ta đã làm việc nầy. Tất cả những việc mà ông phải làm là gọi điện cho văn phòng công tố Chicago và liên lạc với ông ta.
Bác sĩ Gifford gật đầu.
– Thôi được. Tôi sẽ làm.
Mười giờ sáng hôm sau, bác sĩ Gifford, theo sau là nữ y tá trưởng, quay trở lại phòng của Margo.
– Chào buổi sáng.
– Xin chào bác sĩ. – Cô ả nhìn ông với vẻ hào hứng.
– Ông đã nói chuyện với Frank Timmons chưa?
– Rồi. Tôi muốn xác nhận là tôi đã hiểu đúng điều nầy. Câu chuyện của cô về việc thẩm phán Stanford lôi kéo cô vào một âm mưu nào đó là hoàn toàn không đúng sự thật, phải không?
– Đúng rồi! Tôi nói như vậy là bởi vì tôi muốn trừng phạt anh trai của tôi. Nhưng bây giờ, mọi việc đã ổn thoả. Tôi đã sẵn sàng trở về nhà.
– Phải chăng Frank Timmons có thể chứng minh cô là Julia Stanford?
– Đúng.
Bác sĩ Gifford quay về phía y tá trưởng và gật đầu.
Cô ta ra hiệu cho một ai đó. Một người đàn ông cao, rắn chắc, da đen bước vào phòng. Ông ta nhìn Margo và nói:
– Tôi là Frank Timmons. Tôi có thể giúp gì cho cô?
Đó là một người xa lạ hoàn toàn.