Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sáng, Trưa Và Đêm

Chương 17

Tác giả: Sidney Sheldon

Quân cờ cuối cùng vô tình đã được di động.
Tyler nghĩ mãi về bản di chúc của ông bố, và cảm thấy tức tối bởi Woody và Kendall cũng được nhận phần tài sản bằng mình. Họ không xứng được nhiều như vậy.  Nếu không nhờ mình thì cá hai cững đã bị gạch tên khói tờ di chúc rồi. Và tất nhiên chúng sẽ cũng chẳng được gì cả. Thật không công bằng, nhưng ta có thể làm gì được?
Y được mẹ cho một cổ phiếu từ lâu rồi, và y vẫn còn nhớ như in những lời ông bố nói với mẹ y:  “Em nghĩ là nó sẽ làm được gì với cái cổ phiếu đó? Giành quyền kiểm soát công ty chăng?”
Woody và Kendall hợp lại, Tyler nghĩ, thì có đến hai phần ba cổ phiếu của công ty Stanford Enterprises. Chỉ thêm có một cổ phiếu nữa thì làm sao mà ta giành quyền kiểm soát công ty được? Rồi bỗng một câu trả lời chợt đến, đơn giản tới mức làm y sứng sốt.
“Tôi thấy cần báo với ông rằng có khả năng có thêm một người thừa kế nữa… Di chúc của cha ông cho thấy cụ thể rằng tài sản sẽ được chia đều cho các con ông. Cha ông còn có một con gái với cô gia sư hồi cô ta làm việc ở gia đình ta. Nếu Julia có mặt, thì sẽ có bốn người, Tyler nghĩ. Và nếu ta khống chế được cố phần của cô ta, thì ta sẽ có năm mươi phần trăm cổ phần của cha ta cộng thêm một phần trăm được thêm của mẹ nữa. Ta sẽ giành được quyền kiểm soát công ty Stanford Enterprises. Ta có thể ngồi được vào cái ghế của ông ấy. Nhưng ý nghĩ tiếp theo của y là Rosemary đã chết, và có lẽ bà ta chưa bao giờ nói cho con gái của mình cha nó là ai.
– Tại sao lại cứ phải có một cô Julia Stanford thật nhỉ?
Câu trả lời là Margo Posner.
Y gặp cô ta lần đầu tiên, vào hai tháng trước, tại một phiên toà. Người trợ lý hướng về phía những người đến dự trong phòng xử án thông báo.
– Thưa quí vị, toà án lưu động quận Cook mở phiên xét xử do Thẩm phán khả kính Tyler Stanford chủ trì. Đề nghị tất cả đứng dậy.
Tyler bước vào, ngồi xuống ghế quan toà của mình.
Y nhìn vào thẻ. Trường hợp đầu tiên là của Margo Posner bang Illinois. Cô ta mắc vào vụ hành hung và cố ý giết người.
Người luật sư của bên nguyên đứng lên.
– Thưa toà, bị cáo là một người rất nguy hiểm, đáng bị giam giữ không cho đi lại trên đường phố Chicago. Chính phủ bang sẽ dễ dàng chứng minh được bị cáo có một lý lịch phạm tội liên tục. Cô ta bị kết vào các tội: lấy trộm đồ trong các cửa hàng, ăn cắp của người khác, và sau hết, còn là một trong những gái điếm làm việc cho một tay chủ chứa tai tiếng tên là Rafael. Tháng Giêng năm nay, họ đã cãi nhau rất to và bị cáo đã lạnh lùng bắn Rafael và đồng bọn của hắn, một cách cố tình.
– Có ai bị chết không? – Tyler hỏi.
– Không, thưa toà. Khi họ được đưa vào bệnh viện thì đều bị thương rất nặng. Khẩu súng ngắn mà Margo Posner sử dụng là vũ khí bất hợp pháp.
Tyler quay sang nhìn bị cáo, và y ngạc nhiên. Trông cô ta không giống chút nào với những gì mà y vừa được nghe kể. Đó là một phụ nữ hấp dẫn, ăn mặc đẹp ở vào độ tuổi sấp sỉ ba mươi. Ở cô ta toát ra một vẻ lịch thiệp lặng lẽ, tới mức tự nó dường như đã phủ nhận những lời buộc tội kia. Điều đó có chứng tỏ hay không?
Tyler nghĩ với sự chế giễu, ai mà biết được.
Y lắng nghe lời trình bày của cả hai phía, nhưng mắt vẫn bị hút về phía bị cáo. Có cái gì ở cô ta gợi y nhớ đến em gái mình.
Khi những lời kết luận đã đọc xong, vụ án đưa trình lên bồi thẩm đoàn, và trong vòng chưa đầy bốn tiếng sau, quyết định cuối cùng là cô ta phạm đủ các tội trên.
Tyler nhìn xuống phía bị cáo và nói:
– Toà không tìm được chứng cớ nào giảm nhẹ tội trong vụ nầy. Toà tuyên phạt cô năm năm tù giam tại trại Dwight Correctional. Vụ tiếp theo.
Không cần đợi đến khi Margo Posner bỉ dẫn đi, Tyler đã nhận ra cái ở cô ta khiến y nghĩ đến Kendall.
Cô ta cũng có cặp mắt xám sẫm. Cặp mắt của nhà Stanford.
Tyler không nghĩ gì đến Margo Posner cho tới khi nhận được cú điện thoại của Dmitri.
Ván cờ đầu tiên đã hoàn toàn thắng lợi. Tyler đã sắp đặt mọi nước đi đâu vào đấy trong đầu. Y đã dùng đến nước cờ cổ điển của con hậu: mở đầu thí tốt cho con hậu đi hai nước. Đã đến lúc dấn sâu vào giữa cuộc chơi.
Tyler tới nhà tù nữ thăm Margo Posner
– Cô còn nhớ tôi không? – Tyler hỏi.
Cô ta nhìn y chằm chằm.
– Làm sao tôi quên ông được? Ông là người đã tống tôi vào cái nơi nầy.
– Cô ở đây thế nào? – Tyler hỏi.
Cô ta nhăn nhó.
– Ông đùa đấy à? Nơi đây khác gì địa ngục.
– Cô có muốn ra khỏi đây không?
– Có muốn? Nghiêm túc đấy chứ?
– Tôi nói rất nghiêm túc đấy. Tôi có thể thu xếp được việc nầy.
– Ồ thế… thế thì tuyệt quá! Cám ơn ông. Nhưng đổi lại tôi phải làm gì?
– Ồ có một việc tôi muốn cô làm cho tôi.
Cô ta nhìn y, khêu gợi.
– Được thôi. Có gì đâu.
– Đó không phải là điều tôi nghĩ đến.
Cô ta nói, cảnh giác.
– Vậy ông thực sự nghĩ đến cái gì?
– Tôi muốn cô tham gia vào một trò đùa cho tôi.
– Trò đùa kiểu gì?
– Tôi muốn cô đóng giả một người.
– Đóng giả một người? Tôi không biết đóng kỵch…
– Có hai mươi nhăm ngàn đô la cho cô trong vụ nầy.
Cô ta liền đổi giọng.
– Được thôi, – cô ta nói nhanh – Tôi làm được. Ông cần tôi đóng giả người nào?
Tyler ngả người về phía trước và bắt đầu kể.
Tyler nhận quản thúc Margo Posner
Y giải thích cho Keith Percy, người nữ chánh án.
– Tôi nhận thấy cô ta là một nghệ sĩ tài năng. Cô ta rất khao khát được có một cuộc sống bình thường và theo tôi, cô ta đáng được làm lại cuộc đời. Tôi nghĩ rằng vấn đề quan trọng là chúng ta nên phục hồi nhân phẩm cho những người thuộc loại nầy bất cứ khi nào chúng ta có thể làm được, phải không?
Keith rất ngạc nhiên và thực sự bị gây ân tượng.
– Chắc chắn rồi, Tyler. Cái việc anh đang làm thật là tuyệt vời.
Tyler đưa Margo về nhà và bỏ ra năm ngày để tóm tắt cho cô ta về gia đình Stanford. Sau đó y kiểm tra lại:
– Tên các anh trai cô là gì?
Tyler và Woodruff.
– Woodrow chứ.
– Đúng rồi. Woodrow.
– Chúng ta gọi anh ấy là gì?
– Woody.
– Cô có chị em gái không?
– Có. Kendall. Chị ấy là một nhà thiết kế mẫu thời trang.
– Chị ấy có gia đình chưa?
Chị ấy lấy một người Pháp. Tên anh ấy là… Marc Renoir.
– Renauld chứ.
– Vâng, Renauld.
– Tên mẹ cô là gì?
– Rosemary Nelson. Bà là gia sư, dạy các con nhà Stanford.
– Tại sao bà ấy bỏ đi?
– Bà bị phễnh bụng…
– Margo! – Tyler mắng.
– Tôi muốn nói là bà bị Harry Stanford làm cho có bầu.
– Điều gì xảy ra với bà Stanford?
– Bà ấy tự tử.
Mẹ cô kể cho cô nghe những gì về bọn trẻ nhà Stanford?
Margo dừng lại nghĩ một lúc.
– Thế nào?
– Có lần anh bị ngã khỏi thuyền vịt.
– Tôi không ngã! – Tyler nói. – Tôi chỉ suýt ngã thôi.
– Đúng rồi. Woody thì suýt bị bắt vì tội hái trộm hoa ở công viên Public Garden.
– Đó là Kendall…
Y rất sốt ruột, thậm chí thô bạo. Ngày nào họ cũng diễn đi diễn lại màn nầy cho đến khuya, Margo mệt rũ ra.
Kendall bị chó cắn.
– Tôi mới là đứa bị chó cắn.
Cô ta dụi mắt.
– Tôi không còn đủ tỉnh táo nữa rồi. Tôi mệt quá.
– Tôi muốn ngủ một chút.
– Cô sẽ ngủ sau.
– Thế còn thế nầy đến bao giờ? – Cô ta hỏi, vẻ bướng bỉnh.
Cho đến khi nào tôi thấy cô sẵn sàng. Thôi, ôn lại từ đầu. Lại tiếp tục diễn đi diễn lại cho đến khi Margo thuộc lòng từng chữ. Khi đến ngày Margo trả lời được mọi câu Tyler hỏi thì y hài lòng.
– Cô sẵn sàng rồi đấy, – y nói rồi đưa cho cô ta vài tài liệu có tính pháp lý.
– Gì thế nầy?
– Chỉ là vấn đề chuyên môn thôi mà, – Tyler nói qua quít.
Thứ mà y đưa cho cô ta ký là một văn bản cam kết trao cổ phần của cô ta cho một công ty thuộc quyền kiểm soát của một công ty khác và cái công ty khác nầy lại thuộc sự kiểm soát của một công ty chi nhánh ở hải ngoại mà Tyler Stanford là ông chủ duy nhất.
Có thánh tìm nổi đường để mà lần mò ngược lại được tới y. Tyler trao cho Margo năm nghìn đô la tiền mặt.
Cô sẽ nhận được phần còn lại khi mọi việc thành công. – Y nói. – Chỉ cần cô thuyết phục được họ rằng cô là Julia Stanford.
Kể từ khi Margo xuất hiện ở Rose Hill, Tyler đã sắm vai một người công kích(1). Đó là một nước cờ đánh lạc hướng cổ điển. Đầy rẫy những câu như sau:
– Tôi tin chắc rằng cô hiều được vị trí của chúng ta, thưa cô… Nếu không có chứng cớ chính đáng, thì không có cách gì…
– Tôi nghĩ rằng cô ta là một kẻ giả mạo.
– Có bao nhiêu người hầu làm việc ở nhà ta khi chúng ta còn nhô? Cả tá, đúng không? Mà vài người trong số đó cũng có thể biết những điều như người phụ nữ nầy nói… Bất cứ ai trong số họ cũng có thể đưa cho cô ta bức ảnh lắm chứ… Chúng ta đừng quên rằng việc nầy liên quan đến rất nhiều tiền.
Quân vua được sử dụng khi y yêu cầu phải kiểm tra ADN. Y đã gọi điện cho Hal Baker và đưa chỉ thị mới –  “Đào xác Harry Stanford lên và vứt đi!”
Rồi y chợt nảy ra sáng kiến gọi điện cho một thám tử tư. Trước sự có mặt của cả gia đình, y đã gọi cho một văn phòng luật sư của quận ở Chicago.
– Tôi là Thẩm phán Tyler Stanford. Tôi được biết là văn phòng của ông có một cộng tác viên là thám tử tư rất xuất sắc. Tên của anh ta là gì đó, như Simmons hay…
– Ồ, ông định nói đến Frank Timmons phải không?
– Timmons! Vâng, chính anh ta đấy, không biết các ông có thể cho tôi số điện thoại cưa anh ta để tôi liên lạc trực tiếp được không?
Thế vào đó, y đưa Hal Baker đến và giới thiệu là Frank Timmons.
Đầu tiên Tyler chỉ định cho Baker giả vờ tiến hành các bước kiểm tra Julia Stanford, nhưng rồi y quyết định rằng báo cáo sẽ gây ấn tượng hơn nếu Baker thực sự thực hiện các bước đó. Gia đình đã chấp nhận những kết luận của Baker mà không nghi ngờ gì.
Kế hoạch của Tyler qua từng bước không hề bị vướng mắc gì. Margo Posner đã vào vai hoàn hảo, và xét nghiệm dấu vân tay đã là nước đi cuối cùng của con vua. Mọi người đều tin rằng cô ta là Julia Stanford thực sự.
– Tôi cũng như mọi người, rất vui mừng vì chuyện nầy đã giải quyết xong. Để tôi lên xem cô ấy có cần giúp đỡ gì không?
Y lên lầu và đi dọc theo hành lang tới phòng cô gái. Y gõ cửa và gọi to.
– Julia?
– Cửa không khoá. Cứ vào!
Y đứng trên bậc cửa và cả hai im lặng nhìn nhau.
Rồi y cẩn thận đóng cửa lại, cầm tay cô gái và nở nụ cười:
– Thành công rồi, Margo! Chúng ta thành công rồi.
Chú thích:
(1) The Devil s advocate – người mà trong các cuộc tranh luận hay ủng hộ những ý kiến phản đối để làm cho tranh cái sôi nổi chứ không phải thực sự theo phe đó.

Bình luận