Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

12 Kỳ Án Trung Hoa

Tiêu Sinh – Thảm Kịch Gia Đình

Tác giả: Huyền Cơ

Vào năm Thiên Thánh thứ 3 đời Tống Nhân Tông, đất Khai Phong phát triển rất mạnh, ca lâu tửu quán mọc lên khắp nơi. Với vị trí thuận lợi, việc giao thương buôn bán phồn thịnh nên số người nghèo ít hơn số người giàu, người dân ấm no sung túc. Ngày hôm ấy là dịp cuối xuân, hương vị ngày Tết cũng vẫn còn phảng phất nên các tửu điếm hầu như chật ních người. Trong số các tửu điếm nổi tiếng đất kinh thành, quán rượu Hoàng Hoa của người chủ họ Châu đắt hàng hơn cả bởi vị rượu ngon, giá cả lại tương đối. Hoàng Hoa quán cũng là nơi tụ tập trao đổi của các thương buôn và một số thi nhân tao khách nên lại càng đông hơn vào buổi tối.

Vào năm Thiên Thánh thứ 3 đời Tống Nhân Tông, đất Khai Phong phát triển rất mạnh, ca lâu tửu quán mọc lên khắp nơi. Với vị trí thuận lợi, việc giao thương buôn bán phồn thịnh nên số người nghèo ít hơn số người giàu, người dân ấm no sung túc. Ngày hôm ấy là dịp cuối xuân, hương vị ngày Tết cũng vẫn còn phảng phất nên các tửu điếm hầu như chật ních người. Trong số các tửu điếm nổi tiếng đất kinh thành, quán rượu Hoàng Hoa của người chủ họ Châu đắt hàng hơn cả bởi vị rượu ngon, giá cả lại tương đối. Hoàng Hoa quán cũng là nơi tụ tập trao đổi của các thương buôn và một số thi nhân tao khách nên lại càng đông hơn vào buổi tối.

Hầu như ai nấy cũng ăn mặc đẹp đẽ, cười nói vui vẻ, uống rượu hết sức hào sảng. Chỉ riêng ở trong góc cuối cùng của quán là có một thiếu niên ngồi uống rượu một mình, diện mạo tuy phong lưu nhưng hằn lên nét ưu sầu, cứ uống hết chén này đến chén khác, chẳng thèm nhìn ai cả. Chẳng bao lâu hình như thiếu niên này đã say, có khi rót rượu tràn ra cả chén mà không biết. Thói đời là vậy, khi người khác gặp chuyện buồn phiền thì người khác không tìm cách an ủi mà lại còn lấy cớ ấy để dè bỉu trêu chọc.

Thấy thiếu niên đã quá say, một người là thương buôn nổi tiếng họ Triệu ngồi ở bàn gần đó nâng chén rượu lên mời mọi người, thật sự là cố ý để thiếu niên kia nghe rõ:

— Nào chúng ta hãy nâng chén uống cạn mừng cho thiên hạ được an trị. Thế nhưng chỉ lấy cớ đất nước thanh bình mà cứ tối ngày uống rượu, chẳng làm gì thì thật phí hoài tuổi trẻ, đâu xứng đáng là nam nhi chí khí?

Mọi người vui vẻ uống cạn chén rồi cười lớn để tán thưởng. Nghe vậy thiếu niên đột ngột đứng phắt dậy, nói thật to phả cả hơi rượu nồng nặc đến mức mọi người bên bàn họ Triệu cũng có thể ngửi thấy:

— Các người đừng ỷ mình may mắn buôn bán phát tài rồi khích bác người khác. Ta đây chưa muốn ra tay đấy thôi, bất cứ việc gì cũng có thể làm được… kể cả giết người lấy tiền. Các ngươi đừng có khinh thường mà lầm đấy.

Triệu gia càng cười to hơn, khích thêm:

— Tiêu “công tử”, chúng tôi làm sao dám trêu chọc công tử. Đó chẳng qua là nhân tửu hứng nói chuyện đời mà thôi, chúng tôi thừa biết “công tử” là đại trượng phu, việc gì cũng dám làm… thế nhưng chắc tại trời nên lúc nào cũng nghèo kiết xác. Ha Ha, chẳng qua là thời vận phải không? Mấy người chúng tôi vẫn chờ xem thời vận khá hơn của “công tử” có đến hay không… Ha Ha Ha, mong lắm thay!

Thật sự thiếu niên họ Tiêu chỉ là một Nho sinh nghèo túng, việc học hành cũng dang dở bởi người chị gái lấy chồng họ Từ, cũng là một thương buôn chuyên về vải lụa, tuy gia sản giàu có nhưng Tiêu thị không hề được cầm đến đồng to đồng nhỏ, làm sao giúp cho em mình ăn học tới nơi tới chốn. Nhiều lần người chị cũng khuyên chàng Tiêu nên bỏ học chuyển sang buôn bán, nếu trời cho thì giàu sang mấy hồi. Thế nhưng Tiêu lang nhất quyết không chịu, chê rằng nghề buôn bán chẳng qua là mua thấp bán cao, lừa dối người khác lấy tiền mà thôi. Tiếc rằng chàng Tiêu đi thi cấp tỉnh nhưng đều bị rớt bởi kiến thức còn nông cạn, không được đọc nhiều sách vở thánh hiền. Càng thất bại chàng càng bất mãn, chàng đâm ra rượu chè say sưa để quên đời. Càng say thì tình hình lại càng túng bấn hơn nên có khi phải uống chịu nơi quán Hoàng Hoa, nhiều lần bị ông chủ Châu khó chịu cằn nhằn.

Đêm hôm nay hầu như toàn kinh đô ai cũng vui vẻ, chỉ riêng mình cô độc buồn phiền nên chàng Tiêu không sao chịu nổi những lời châm chọc của bọn thương buôn theo phe họ Triệu nên nóng mặt nói bừa một câu cho hả giận rồi lập tức bỏ quán về nhà.

Khi đi đến phòng của chị, chàng Tiêu chợt nghe thấy hình như có tiếng thì thầm to nhỏ ở căn phòng khác sát vách nhưng khi vểnh tai lên thì âm thanh ấy lại tắt hẳn. Lúc đó người anh rể họ Từ đã về mấy ngày trước nhưng lại cấp tốc đi nữa, để Tiêu thị ở nhà một mình. Chàng Tiêu tưởng mình quá say nghe lầm nên không để ý tới nữa, lén bước vào phòng chị, thò tay xuống dưới gầm giường tìm kiếm. Hóa ra chàng Tiêu đã biết anh rể họ Từ rất hay giấu tiền bạc ở chỗ đó, lần này tức giận định trộm một ít trả tiền rượu còn thiếu. Chẳng ngờ bàn tay của chàng chạm vào một cái túi khá lớn, thử trọng lượng thì chắc đến hơn 100 lạng bạc. Chàng Tiêu nghĩ thầm: “Hắn có nhiều tiền thế này mà chẳng bao giờ giúp mình một phân, lại luôn luôn chê bai khinh ghét, có lẽ chỉ muốn mình ra khỏi nhà mà thôi. Hôm nay tình cờ tìm được số bạc này, hay là lấy hết cho hắn hoảng sợ một phen?”.

Đang lúc vừa tức vừa say, chàng Tiêu không còn nghĩ được đúng sai, nhét túi bạc vào người rồi chạy như bay đến quán Hoàng Hoa, đập túi bạc lên bàn rồi nhìn thẳng vào đám thương buôn mà lên giọng nói thật lớn:

— Các ngươi nhìn đây. Tiêu mỗ tuy không có sức mạnh nhưng chỉ cần có gan là việc gì cũng làm được hết. Mỗ đây vừa ra ngoài thành giết người cướp lấy số bạc này ăn chơi đấy. Các ngươi cứ cười trêu đi, có ngày sẽ biết tay Tiêu mỗ này… đừng hối hận đấy nhé.

Nói xong, chàng Tiêu ngồi phịch xuống bàn, hốt ra một nén bạc quăng lên bàn, quát tháo:

— Chủ quán đâu! Tiểu nhị đâu! Mang cho ta một bình rượu ngon loại lớn. Bấy nhiêu đây có đủ trả tiền rượu chưa?

Quả nhiên đồng tiền dù là bất nhân cũng làm cho người ta tối mắt, ông chủ Châu lập tức hối tiểu nhị đem rượu ra, ân cần rót cho chàng Tiêu đầy chén lớn. Tiếng cười đùa trêu chọc ở bàn bên cũng tắt hẳn bởi ai nấy đều run sợ tự nghĩ nếu chàng Tiêu oán ghét, hôm nào rình mò giết chết mình cướp tiền thì sao? Thấy chàng Tiêu bưng chén rượu lên nốc ừng ực như người điên, một thương buôn họ Lý liền nói nho nhỏ với người trong bàn:

— Quả người đã say dám làm những chuyện mà ngày thường chỉ nghĩ đến thôi đã rùng mình kinh sợ. Có lẽ hôm nay chàng Tiêu đã quá say nên làm liều, đừng trêu chọc hắn nữa mà mang họa.

Thế nhưng chẳng hiểu tại sao, dù họ Lý đã nói rất nhỏ mà chàng Tiêu vẫn nghe thấy, đứng dậy đập bình rượu xuống bàn nghe “chát” một tiếng rồi hùng hổ nói:

— Ngươi tưởng là hễ cứ say mới dám làm hay sao? Ta đây là đại trượng phu, không cần tới men rượu cũng dám giết người như thường. Các người không tin thì hãy đến cái giếng khô ở cửa thành phía Tây mà xem thử. Kẻ nào làm ta tức giận thì trước sau gì cũng xuống đó mà nằm.

Mọi người nghe vậy bắt đầu hoảng sợ, cố nán uống một chén rượu nữa rồi lén bấm nhau bỏ về. Mất đối tượng, lại quá say, chàng Tiêu cũng không muốn uống nữa, lảo đảo ôm túi bạc về nhà.

Riêng họ Triệu không thể ngờ được chàng Tiêu lại dám liều lĩnh như vậy, suốt đêm trằn trọc không sao ngủ được, mãi đến tờ mờ sáng thì đột ngột trở dậy, một mình đi thẳng đến cửa thành phía Tây. Nơi đây có cái giếng đã khô từ lâu, đất đá lấp đầy nên rất cạn, nằm giữa lau sậy tre trúc nên ít người để ý tới. Nhờ ánh sáng lờ mờ buổi bình minh, họ Triệu nhìn xuống giếng thì thấy rõ ràng có một tử thi dưới đó, mặt cắt không còn hột máu, phóng nhanh về nhà như bay, ngồi xuống giường mà thở mãi.

Thấy chồng có hành động kỳ lạ, người vợ liền hỏi:

— Chẳng hay phu quân đi đâu giữa lúc mờ sáng thế? Chắc là có chuyện gì ghê gớm lắm phải không, nhìn sắc mặt xanh tái của phu quân là biết ngay. Thiếp xuống dưới nhà nấu trà làm cơm sáng cho phu quân nhé.

Mặc vợ nói gì thì nói, đi đâu thì đi, họ Triệu cứ ngẩn người ra nhưng mất hết hồn vía, tự nghĩ: “Hóa ra tiểu tử nói thật. Hắn dám giết người cướp của thì trước sau gì cũng tính đến cái mạng già này. Ta nhiều lần trêu chọc khinh bỉ hắn, chắc chắn hắn đã tức giận trong lòng, nếu bất ngờ hôm nào đó có cơ hội sẽ giết ta ngay. Hắn còn sống ngày nào ta thật không ngủ yên được, không những chết oan uổng mà bao nhiêu vàng bạc tích cóp bấy lâu nay về tay hắn tiêu xài thì đau đớn quá! Tốt nhất là làm cách nào cho hắn chết đi hoặc là suốt đời nằm trong ngục tối mới được”. Nghĩ vậy nên không chờ vợ dọn cơm sáng, nhân lúc chưa ai biết, họ Triệu quyết định chạy đến công đường huyện Khai Phong đánh trống tố cáo.

Khi Triển Chiêu ra tiếp nhận, có hơi ngỡ ngàng vì họ Triệu từ trước tới nay vốn rất đố kỵ với công đường, chưa bao giờ héo lánh tới. Đó cũng là việc tự nhiên bởi giới thương nhân hết sức nghi kỵ công đường, hễ cứ ai bị chạm đến không tù tội thì cũng tan gia phá sản.

Triển Chiêu liền đưa họ Triệu vào công đường ngồi chờ một lúc Bao Công mới ăn sáng xong và ra thăng đường. Bao Công hỏi trước:

— Có đơn kiện gì không, mau dâng lên!

Họ Triệu lắp bắp thưa:

— Bẩm đại nhân… vì việc quá gấp nên tiểu dân… quên cả làm đơn, xin khai sự thực về việc giết người cướp của.

Bao Công cũng không câu nệ, hỏi luôn:

— Ngươi tố cáo ai giết người cướp của, có tận mắt nhìn thấy hay có bằng chứng xác thực nào không?

Họ Triệu lại càng lúng túng:

— Bẩm Bao đại nhân. Tên họ Tiêu là em vợ tiểu nhân đêm hôm qua giết người cướp của, lại nhơn nhơn nói cho mọi người biết chứ không riêng gì tiểu nhân.

Bao Công lắc đầu nói:

— Có thể lúc đó Tiêu thư sinh quá say nên nói bừa mà thôi. Tuy bản quan chưa từng gặp mặt nhưng nghĩ rằng họ Tiêu là thư sinh nhiều lần đi thi, sức trói gà không chặt, lại đọc nhiều sách thánh hiền thì làm gì có gan giết người? Nếu ngươi không có bằng chứng xác thực thì cứ về đi, bản quan tha thứ cho không ghép tội làm náo loạn công đường.

Họ Triệu đã có chút bình tĩnh, vội thưa:

— Tiểu nhân nhớ rồi, nhớ rồi! Đêm qua hắn khoe cái túi bạc khá lớn, lại nói thẳng là giết người bỏ xác xuống giếng phía cửa thành Tây phi tang, cả quán Hoàng Hoa đều nghe thấy chứ không riêng gì tiểu nhân. Sáng nay… sáng nay… tiểu nhân đã tới đó, đích thực nhìn thấy xác chết. Như vậy đã có đủ bằng chứng vật chứng, xin đại nhân sai bắt hắn cho mau.

Thấy thái độ của họ Triệu khá lúng túng, nhất là sự việc sáng sớm tự mình đi tìm xác chết thì không bình thường. Bao Công liền quay lại gọi Triển Chiêu, ra lệnh:

— Sát nhân là án quan trọng không thể khinh suất. Ngươi hãy cùng quân lính đưa họ Triệu tới cửa thành phía Tây xem xét. Nếu quả có xác chết thì lập tức đưa về đây khám nghiệm, khi đã biết chắc thủ phạm mới tiến hành bắt người, đừng để kẻ vô tội bị oan sai.

Triển Chiêu tuân lệnh, cùng mấy tên quân và họ Triệu đến cửa thành phía Tây. Chắc chắn họ Triệu không ngờ được việc tố cáo bậy của mình đã dẫn đến vụ án giết người ly kỳ, càng làm cho danh tiếng của Bao Công thêm lừng lẫy. Lúc đến cái giếng thì trời đã có nắng lên cao, từ xa mọi người đều ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ đó. Triển Chiêu liền sai hai tên quân đu dây xuống giếng kéo cái xác kia lên. Nhìn sơ qua diện mạo, người đàn ông đó khoảng hơn 40 tuổi, da mặt đen xì, lưỡi phồng rộp lên thè cả ra ngoài. Khám xét bằng mắt thôi, Bao Công đã thừa biết nguyên nhân gây ra cái chết của người đàn ông này, quay lại nói với Triển Chiêu:

— Những dấu hiệu trên mặt cho thấy hắn đã bị đầu độc bằng thạch tín, máu bị đông lại nên làn da mới đen bầm như thế. Cái xác này lại có mùi hôi thối thì không phải mới chết đêm qua như lời tố cáo của họ Triệu…

Nói đến đây, Bao Công định quay nhìn họ Triệu nhưng đột nhiên hắn bỏ chạy đâu mất. Triển Chiêu phải cho quân đi tìm mãi mới gặp họ Triệu ngồi nép mình sau một bụi cây, diện mạo xanh lè như người chết rồi. Khi dẫn về trình diện Bao Công, ông liền quát hỏi:

— Tại sao ngươi bỏ chạy? Phải chăng có quen biết với cái xác này hay không?

Họ Triệu lúng túng đáp:

— Không phải! Không phải! Tiểu nhân không hề biết người này là ai, chỉ vì sợ quá mà bỏ chạy đến chỗ khác ngồi thở mà thôi. Nếu muốn biết nạn nhân là ai thì đại nhân chỉ cần tra khảo Tiêu sinh là rõ ngay.

Bao Công càng thêm nghi ngờ bởi họ Triệu cứ nhất quyết đổ tội cho Tiêu sinh. Thế nhưng không nói ra, cùng Triển Chiêu đi quanh hiện trường quan sát. Nơi đó là vùng đất thịt, đêm hôm qua có mưa nhỏ nên đến sáng đất vẫn còn ẩm ướt, hằn rõ một số vết chân người và vết bánh xe. Bao Công chú ý ghi nhận các vết tích đó, còn lấy cả một nắm đất đem về xem xét. Triển Chiêu lấy làm lạ, hỏi:

— Chúng ta đã ghi được các dấu vết, chắc chắn là đêm qua có kẻ dùng xe chở xác chết đến vất dưới giếng. Như vậy đã quá rõ ràng, tiểu nhân chưa hiểu lấy số đất ấy về làm gì?

Bao Công gật đầu, đáp:

— Trong việc xét án chưa có tìm ra thủ phạm chân chính thì tất cả các vết tích đều quan trọng. Nắm đất này có thể phát hiện ra cái xe đã chở xác chết đến đây.

Hai người còn đang bàn luận thì chợt có tiếng khóc vang lên rồi một người đàn bà đầu tóc rũ rượi chạy đến, vừa khóc vừa gào:

— Phu quân ơi, chàng chết rồi thì lấy ai chăm lo cho người vợ yếu đuối này đây! Thiếp làm sao sống nổi?

Vừa gào khóc, thiếu phụ vừa toan chạy đến ôm lấy xác chết. Bao Công liền sai quân chặn lại, hỏi luôn:

— Dân nữ kia! Ngươi chưa hề nhìn thấy mặt, sao biết đó là chồng? Ngươi tên là gì hãy khai trước ra đi.

Thiếu phụ ấy gạt nước mắt thưa:

— Dân nữ họ Tiêu, chính là vợ của người này đây. Dân nữ đang ở nhà thì chợt có người đến báo là chồng bị cường đạo giết chết, vất xác dưới giếng cửa thành Tây nên vội chạy đến.

Nghe vậy Bao Công biết thiếu phụ này chính là chị của Tiêu sinh, còn người chết là thương buôn họ Từ. Muốn cho sự việc rõ ràng, không thể theo lời khai của thiếu phụ mà suy đoán, Bao Công sai giở tấm vải che mặt xác chết để thiếu phụ xác nhận. Thiếu phụ vừa nhìn thấy mặt chồng, tự nhiên rùng mình một cái rồi mới bật lên gào khóc, còn thê thảm hơn trước. Cử chỉ rất nhỏ của Tiêu thị không qua được đôi mắt tinh tế của Bao Công, ông thong thả hỏi thêm:

— Ngươi đừng khóc nữa, người chết thì đã chết rồi. Bây giờ hãy trả lời bản quan, để bản quan có đủ yếu tố xét tìm thủ phạm giúp ngươi trả thù. Chồng ngươi không ở nhà hay sao? Đi đâu đến chốn hoang vu này để bị giết?

Tiêu thị liền ngưng khóc, sụt sùi khai rằng:

— Tiểu dân sống với chồng và đứa em trai là Tiêu sinh, không hề có oán giận gì. Chồng thiếp là người đam mê buôn bán nên mấy hôm trước vừa về tới, hôm sau nghe nói có nơi bán vải rẻ nên lập tức cầm tiền đi ngay. Chẳng ngờ lần đi này là lần vĩnh biệt.

Bao Công liền sai nha lại ghi chép toàn bộ lời khai cùng các ghi chú về dấu vết trên xác chết rồi cho Tiêu thị đem về quàn, chờ khi nào xét xử xong sẽ chôn cất. Bao Công hình như có vẻ trầm ngâm suy nghĩ nên Triển Chiêu không dám hỏi nữa, sai quân giữ hiện trường cẩn thận rồi đón Bao Công về phủ.

Vừa tới nơi, Bao Công lập tức sai Triển Chiêu cùng mình đến nhà Tiêu thị bắt giữ Tiêu sinh, mặc dù có lẽ trong lòng ông đã biết chắc hắn không thể là thủ phạm được nhưng đã có lời tố cáo của họ Triệu thì vẫn phải theo đúng trình tự mà thẩm vấn. Khi hai người tới nhà họ Tiêu thì không hề có ai, gọi mãi không được nên sau cùng phải phá cửa xông vào. Có lẽ lúc ấy Tiêu thị mắc bận đi lo liệu việc quàn xác chồng, Triển Chiêu đi mấy gian phòng mà không gặp ai. Mãi đến khi Triển Chiêu đến căn phòng nhỏ cuối cùng thì mới nhìn thấy một thiếu niên gầy gò hốc hác nằm lăn dưới đất mà ngủ, hai tay vẫn còn ôm chặt túi bạc. Triển Chiêu sai quân gọi dậy, rất lâu thiếu niên ấy mới làu bàu dụi mắt rồi cất tiếng hỏi:

— Các ngươi là ai? Xông vào nhà ta làm gì vậy? Ta đang ngủ ngon, các ngươi làm rầm lên mất cả giấc ngủ. Các ngươi là cường đạo phải không?

Triển Chiêu cả cười, quát:

— Tên thư sinh si ngốc kia, hãy nhìn xem là những ai đây. Mau chịu trói theo ta về phủ, đừng nhiều lời mà chịu đòn đau.

Lúc ấy Tiêu sinh mới kinh hoảng nhìn lên rồi khi bị bọn quân sĩ xúm lại trói chặt thì mới sợ hãi la lớn:

— Các ngươi là quan quân thật nhưng ta có làm gì mà bắt trói thế này?

Tiêu sinh dụi mắt nhìn lần nữa, thấy Triển Chiêu và Bao Công đều mặc quan phục thì sợ hãi, lời lẽ kính trọng hơn:

— Tiểu sinh là học trò, biết rõ vương pháp, lại chưa từng làm điều gì sai quấy. Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì tiểu sinh này quyết không đi đâu cả.

Triển Chiêu không muốn Tiêu sinh chống đối lôi thôi, hỏi:

— Ngươi thật sự không nhớ đêm hôm qua nói gì trong quán rượu Hoàng Hoa của ông chủ Châu hay sao?

Thấy Tiêu sinh ngơ ngác, Triển Chiêu lại hỏi tiếp:

— Chắc là ngươi say quá nên không nhớ nổi nhưng tay còn cầm túi bạc thì nói sao cho suôn đây? Thôi! Đừng chống cự nữa, hãy theo ta về phủ, túi bạc ấy là tang chứng đấy.

Mặc cho Tiêu sinh mềm ra như con mèo ướt, bọn quan quân lập tức xốc nách kéo lôi về phủ đường. Riêng Bao Công chưa về ngay, chậm rãi đi quanh một vòng quan sát rất kỹ lưỡng từ nhà trong cho đến vườn sau. Ngôi nhà tuy đã cũ, nhiều chỗ rêu phong nhưng họ Từ vốn cũng có tiền nên không đến nỗi hoang phế. Khi đi đến vườn sau, Bao Công chợt chú ý đến một cái cửa nhỏ, có thể thông sang nhà người khác. Bao Công gọi một tên quân vốn là người địa phương lại hỏi thì được biết trước đây chưa từng có cái cửa này, nó mới được đục ra làm cửa cách đây vài năm mà thôi. Bao Công lại hỏi xem cánh cửa ấy thông qua nhà ai thì hết sức bất ngờ, bởi có thể thông đến phía sau quán rượu Hoàng Hoa của ông chủ Châu. Có lẽ nhờ chi tiết này mà Bao Công đã hình thành một đáp án, gật gù trở lại công đường, gọi Tiêu sinh ra thẩm vấn. Tiêu sinh một mực kêu oan, khai rằng:

— Bây giờ tiểu sinh đã nhớ ra rồi. Đêm qua uống rượu ở quán Hoàng Hoa quá say rồi sau đó về nhà ngủ. Bao đại nhân thấy rõ đến sáng nay tiểu sinh còn chưa dậy nổi, sao có thể là hung thủ sát nhân được?

Bao Công đập bàn quát lớn:

— Ngươi là người có học hành tử tế, biết đạo lý thánh hiền, sao dám cả gan giết người cướp của? Không những đã có người tố cáo ngươi khoe khoang ở quán mà xác nạn nhân cũng đã tìm ra, ngươi lại còn ôm túi bạc trong tay, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nếu không khai thật thì bản quan sẽ dùng đến cực hình tra khảo.

Thế nhưng Tiêu sinh không chịu thua, lấy lý vặn lại:

— Cứ cho là tiểu sinh giết người đi, nhưng đại nhân đã có thấy ai giết người cướp của mà lại đi khoe rầm trong quán rượu hay không? Vả chăng tiểu sinh chân yếu tay mềm, lại không có hung khí thì làm sao giết người nổi?

Bao Công cũng phải công nhận, gật đầu nói:

— Ngươi có học nên biết suy nghĩ sự việc. Thế nhưng ngươi trả lời sao với số bạc cầm trong tay?

Thật sự Bao Công không muốn nhắc đến việc nạn nhân bị thuốc độc mà chết chứ không phải do người đánh hay đâm bằng hung khí, ông muốn Tiêu sinh khai ra những chi tiết để có thể kết hợp với những gì mình đã nghi ngờ. Thấy Tiêu sinh ngơ ngác không thể trả lời được câu hỏi về số bạc đã lấy ở đâu, Bao Công cũng không truy gắt, hỏi đến vấn dề khác:

— Ngươi có biết rằng đã giết chết ai không?

Tiêu sinh lắc đầu trả lời:

— Tiểu sinh không hề giết người thì làm sao dám nói biết nạn nhân là ai.

Bao Công gật đầu, nói luôn:

— Đó là anh rể họ Từ của ngươi.

Lần này Tiêu sinh thoáng vẻ buồn rầu, gục đầu nói:

— Hắn có chết cũng không liên quan gì tới tiểu sinh, chỉ tiếc rằng như vậy… chắc là chị tiểu sinh sẽ buồn khổ lắm mà thôi. Đại nhân đã nói là có người tố cáo tiểu sinh, bây giờ có thể cho đối chất trước công đường được không?

Bao Công theo lời thỉnh cầu của Tiêu sinh, gọi họ Triệu lên công đường. Vừa thấy mặt họ Triệu, Tiêu sinh đã đứng bật dậy, chỉ tay mắng luôn:

— Thì ra là ngươi! Chính ngươi nhiều lần cười giễu ta bất tài vô tướng chỉ biết ăn bám theo chị. Nay chắc ngươi tìm cớ vu oan giá họa cho ta chẳng sai.

Tiêu sinh lại quỳ xuống thưa:

— Đất Khai Phong này ai chẳng biết Bao đại nhân xử án công minh, giải oan cho người hiền lương. Nay đã có hắn trước mặt, tiểu sinh xin nói rõ hắn chính là người vu cáo, hoàn toàn tiểu sinh đâu có thể giết người.

Họ Triệu cũng gân cổ cãi:

— Chính ngươi nói với mọi người rằng đã giết người cướp của. Ta đâu vu cáo? Ta thấy ngươi vô nhân độc ác nên đi tố cáo đấy, trước mặt quan lớn ngươi giỏi thì cứ chối tội đi.

Câu qua lời lại, đôi bên không ai nhịn ai, dần dần to tiếng. Thấy vậy Bao Công đập bàn quát lớn:

— Hay cho các ngươi! Trước công đường mà dám tự tiện tranh cãi chẳng coi bản quan ra gì. Vì chưa có chứng cứ rõ ràng, bản quan tha cho hai ngươi cái tội bất kính, nay cứ tạm giam Tiêu sinh, chờ khi nào minh oan được thì thả ra cũng không muộn.

Khi Tiêu sinh bị dẫn vào ngục rồi, Bao Công liền đưa cho họ Triệu một gói giấy nhỏ, ghé tai dặn thầm mấy câu rồi để hắn tự do về nhà. Lúc đó người vợ cũng đang mong ngóng chồng bởi quán rượu hết sức đông đảo khách đến uống mà mấy ngày nay ông chồng thì cứ hết tần ngần lại đến ra đi, bỏ bê việc buôn bán lẫn cơm nước, giống như cái xác không hồn. Bà vợ tức giận vô cùng, ngồi luôn trước cửa, định bụng nếu chồng về thì không nhịn nữa, sẽ làm cho một trận tam bành.

Quả nhiên họ Triệu về nhà thật nhưng bất ngờ là cứ ngồi trước cửa, im lìm như tượng gỗ, không hề nói một lời nào. Vì vậy bà vợ kinh ngạc, không dám hỏi tại sao, chỉ biết tìm người thân bàn tính là phải đi tìm thầy bùa bà đồng về trị bệnh ma quỷ cho ông ta. Mấy ngày như vậy, chợt họ Triệu giật mình một cái rồi như con thoi chạy như bay đến cái xe ngựa đang dừng trước quán Hoàng Hoa. Cái xe ngựa này chở rượu tới cho ông chủ Châu. Khi người đánh xe bận rộn ôm các vò rượu vào, họ Triệu mau lẹ chạy đến thật sát chiếc xe, lấy tay hốt một ít đất bùn cho vào miếng giấy mà Bao Công đã đưa. Ông chủ Châu thấy họ Triệu lén lút làm gì đó, mặt mày tái xanh thì vội hỏi nửa đùa nửa thật:

— Chẳng lẽ hôm nay ngài thương gia họ Triệu đây định trộm cắp cái gì trong quán của tôi hay sao mà mặt mày lấm lét thế?

Họ Triệu giật bắn cả người nhưng nhanh trí đáp lời:

— Có gì lạ đâu! Ý tôi đang định mua chiếc xe giống như thế này để chở vải nên muốn xem kỹ một chút.

Ông chủ Châu vẫn còn chút nghi ngờ nhưng không biết nổi ý định của họ Triệu, cười mát mà nói:

— Giàu có như ông thì phải mua cái xe đẹp và sang trọng gấp năm gấp mười cái xe này mới đáng chứ.

Họ Triệu liền nói qua loa vờ vĩnh vài câu rồi rút lui ngay khiến ông chủ Châu càng thêm nghi ngờ bởi hắn là người rất khó chịu, nếu ai mai mỉa một chút lập tức trả đũa chứ đâu có hiền lành như vậy. Khi họ Triệu đã đi khuất rồi, ông chủ Châu vẫn còn mãi suy nghĩ, sau khi nhìn chăm chăm vào chiếc xe ngựa, hình như hắn khám phá ra một điều gì đó, giật mình một cái rồi trấn tỉnh lại, đôi môi bậm chặt, hai mắt giống như tóe lửa đầy vẻ ác độc. Một lúc sau ông chủ Châu mới trấn tỉnh hoàn toàn, mím môi nói nho nhỏ một mình:

— Được rồi! Được rồi! Sẽ biết tay ta.

Ngày hôm sau Bao Công lại gọi Tiêu sinh ra thẩm vấn. Vẫn loanh quanh mấy câu hỏi như trước và Tiêu sinh vẫn một mực kêu mình bị oan. Bất chợt Bao Công hỏi một câu gần như không dính líu tới án mạng giết người:

— Ngươi có biết về thuốc độc hay không? Có bao giờ dùng tới thuốc độc?

Tiêu sinh ngớ cả người ra, ấp úng đáp:

— Bao đại nhân tại sao hỏi kỳ lạ như vậy? Tiểu sinh là học trò chứ có phải thầy lang đâu mà biết thuốc bổ hay độc.

Bao Công giận dữ quát:

— Điều đó không liên quan đến ngươi. Bản quan hỏi thì cứ trả lời đi. Bản quan nhắc cho người nhớ là những lúc gần đây có thấy ai dùng thuốc độc hay bất cứ việc gì liên quan tới thuốc độc thì hãy khai ra mau. Đó chính là lối thoát cho ngươi đó.

Tiêu sinh thấy Bao Công tỏ ra quan trọng thì biết điều này không phải vô ích, nhíu mày suy nghĩ rồi chợt thưa:

— Tiểu sinh chẳng nhớ ngày nào tháng nào, chỉ mới mới đây có lần tỷ tỷ đi chợ mua về một gói thạch tín khá lớn, cất kỹ vào ngăn tủ nên tiểu sinh tò mò hỏi để làm gì. Tỷ tỷ cho biết dạo này nhiều chuột quấy phá, phải mua thạch tín trộn với cơm giết bọn chúng. Đây là việc thường tình nên tiểu sinh không để ý nữa, bây giờ bị đại nhân gạn hỏi mới nhớ ra. Chẳng lẽ…

Bao Công lập tức gạt lời Tiêu sinh, cấp tốc viết trát triệu Tiêu thị lên công đường đối chất. Thoạt đầu nghe Bao Công hỏi tới thạch tín, Tiêu thị giả như ngỡ ngàng, chối:

— Nhà chỉ có hai chị em, chồng dân nữ đi vắng quanh năm, dân nữ mua thạch tín để làm gì mới được. Chắc là đứa em đã nhớ sai rồi.

Tiêu sinh cãi lại:

— Em nhớ rất rõ, thậm chí còn nhớ rõ gói thuốc ấy gói bằng giấy loại gì. Tỷ tỷ đã không giết người thì cứ tình thực khai ra, sao lại phải giấu?

Bất đắc dĩ Tiêu thị đành phải khai thực là mua thạch tín về định làm bẫy giết chuột. Bao Công đã có chứng cớ chắc chắn đúng với suy đoán của mình, một mặt sai quân đến nhà Tiêu thị tìm kiếm quyết phải cho ra gói thuốc độc, một mặt sai người đi gọi người chủ đánh xe ngựa hôm trước, vốn là người giao hàng quen thuộc của quán Hoàng Hoa tới công đường.

Người này rất chất phác, chỉ biết ngày ngày đánh xe chuyên chở kiếm sống nên khi tới công đường run như cầy sấy, lập tức quỳ xuống kêu van:

— Bẩm quan lớn! Con là người hiền lương, nếu quan lớn cần gì thì cứ hỏi, con sẽ thành thật khai ra hết. Chỉ xin đừng giam con vào ngục, lấy ai tìm kiếm miếng ăn cho vợ con đây.

Bao Công liền dùng lời ôn tồn hỏi:

— Ngươi rất thường hay chở rượu đến quán Hoàng Hoa, cố nhớ lại là có lần nào được ông chủ Châu tiếp đãi ân cần hoặc là giữ lại ngủ đêm không?

Người đánh xe cả mừng, nói ngay:

— Việc đó tiểu nhân nhớ rất rõ bởi vì mấy năm đánh xe chưa bao giờ được ông chủ Châu tiếp đãi lần nào. Thế mà cách đây hơn tuần, một lần tiểu nhân đánh xe đến thì được ông chủ Châu ân cần cho ăn uống, chuốc rượu quá nhiều. Tiểu nhân đã say thì ông chủ Châu còn tốt bụng nói hãy ở lại một đêm, sáng mai về sớm cũng được. Đây là chuyện rất kỳ lạ nên tiểu nhân làm sao quên được?

Bao Công thoáng mừng rỡ, hỏi tiếp:

— Sáng ra ngươi lấy xe có thấy điều gì khác thường không?

Lần này người đánh xe phải nghĩ mãi mới ra, vội vàng nói:

— Sáng hôm sau tiểu nhân lấy xe định về nhà thì thấy bánh xe dính đầy bùn cát. Thế nhưng ông chủ Châu đã đãi đằng hậu hĩnh thì việc này có sao, tiểu nhân định đem xe về nhà rửa sạch nhưng công việc tới tấp, đến hôm nay vẫn chưa rửa được.

Bao Công hỏi cung xong truyền lệnh giam cả người đánh xe lẫn Tiêu thị vào ngục, đồng thời tung tin là đã bắt được hung thủ giết người bỏ xuống giếng cửa thành Tây phi tang. Tối hôm ấy Bao Công và Công Tôn Sách cùng đi tới quán Hoàng Hoa. Ông chủ Châu vừa thấy bóng dáng hai người thì đã lập tức chạy ra chào hỏi, vồn vã đón mời:

— Chẳng biết cơn gió lành nào thổi hai vị tới đây, thực hân hạnh cho quán của tiểu nhân quá! Xin hai vị vào trong rồi tiểu nhân sẽ đưa thứ rượu ngon nhất ra, hầu hạ hết sức chu đáo để tỏ lòng thành kính với Bao đại nhân.

Bao Công và Công Tôn Sách chẳng đợi tới lần mời thứ hai, thong thả vào bàn ngồi nhâm nhi chén rượu, luôn miệng khen ngợi rượu ngon làm cho ông chủ Châu vô cùng sung sướng. Uống được vài tuần rượu, thừa lúc ông chủ Châu phải chạy ra đón khách, Bao Công liền lấy cớ vệ sinh đi thẳng xuống bếp. Bọn gia nhân thấy có vẻ hơi kỳ quặc nhưng không dám hỏi mà cũng không dám báo cho chủ nhân biết, để mặc Bao Công thong thả. Nhân cơ hội ấy nhìn kỹ khắp nơi, thấy trong xó tối có một đôi giày cùng bộ quần áo giấu trong đó, Bao Công liền nhanh tay lấy bỏ vào người rồi mới trở ra, cùng Công Tôn Sách về phủ nghỉ ngơi.

Đêm hôm ấy Bao Công cho gọi Tiêu sinh gặp riêng, lấy tình cảm dò hỏi:

— Ta biết ngươi không thể nào là hung phạm nhưng riêng Tiêu thị thì có nhiều nghi vấn. Bây giờ ngươi hãy bỏ hết tình riêng mà khai thật với ta là có khi nào hai vợ chồng họ Từ gây gổ với nhau không?

Tiêu sinh cũng không đến nỗi quá ngu ngốc, nghe vậy biết rằng Bao Công đã nghi ngờ người chị của mình. Thế nhưng nếu giấu diếm thì mình sẽ bị khép tội mà khai ra có khi nguy đến tính mạng của chị gái. Vì vậy Tiêu sinh ngần ngừ mãi không trả lời. Bao Công nhìn vẻ bối rối ấy càng thêm đoan quyết, khuyến khích mãi Tiêu sinh mới khai ra:

— Ông anh rể họ Từ ấy vốn đi buôn bán đã lâu, trước mấy ngày khi tiểu sinh say đến mất cả tâm trí thì ông ta có về nhưng chẳng hiểu tại sao lại chửi mắng tỷ tỷ rất dữ, thậm chí còn đánh đập tàn nhẫn nữa. Tiểu nhân nghe loáng thoáng có nhắc đến “thông dâm” nhưng nóng ruột vì chị liền nhảy vào can thiệp, rồi sinh ra ẩu đả. Ông anh rể thấy vậy mới tức giận bỏ đi, chẳng ngờ chết thảm ở nơi giếng hoang.

Nắm được đầu mối rồi, Bao Công lại sai Triển Chiêu đi dò hỏi số thạch tín ấy do hiệu thuốc nào bán và bán cho ai. Với uy danh của mình, Triển Chiêu không mất nhiều công sức đã tìm ra Ký Tân đường là nơi bán ra số thạch tín. Lang y ở hiệu thuốc cũng cho biết chi tiết, đó là ông ta hơi ngạc nhiên vì số thuốc khá lớn nhưng vốn nể ông chủ Châu nên mới bằng lòng bán.

Khi đã thu thập đầy đủ tang chứng vật chứng, Bao Công liền thăng đường mở phiên xét xử, cho gọi mọi người liên can đến quỳ trước sân. Sau đó Bao Công mới phát lệnh triệu tập ông chủ Châu đến khai báo. Mặc dù biết rõ Triển Chiêu theo lệnh của Bao Công, một vị đại quan hàm tam phẩm nổi danh nghiêm minh nhất trong triều, ông chủ Châu cũng phản ứng rất dữ, hung hăng nói:

— Chắc các ngươi lầm rồi. Tối hôm qua Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đến đây uống rượu rất vui vẻ, sáng hôm sau lại yết thị bố cáo đã bắt được hung phạm. Sao hôm nay lại bất ngờ tập nã ta thế. Ta là người buôn bán lương thiện chưa bao giờ phạm vương pháp thì các ngươi không có quyền bắt dẫn đi. Bao giờ đưa được bằng chứng thì ta mới chịu theo đến công đường.

Triển Chiêu phải dùng sức mạnh mới bắt hắn được. Vừa đến công đường, ông chủ Châu chưa chịu quỳ mà ngước nhìn Bao Công kêu váng lên:

— Bẩm Bao đại nhân công minh! Tiểu nhân có tội gì mà phải đến đây? Có phải đại nhân đã sai người bắt lầm rồi không?

Bao Công bình tĩnh nói lớn:

— Lầm hay không thì chỉ chút nữa thôi ngươi sẽ biết tường tận. Nếu ngoan cố kêu la loạn xạ thì đừng trách bản quan dụng hình. Triển Chiêu đâu! Hãy đưa hết các nghi phạm lên đây.

Khi Tiêu thị đi ngang qua mặt ông chủ Châu, thị lén liếc một cái đôi mắt tỏ vẻ oán hờn. Những chi tiết đó không qua được mắt Bao Công, ông chờ khi tất cả đã quỳ trước mặt mới bắt đầu lớn tiếng tuyên bố:

— Bản quan qua nhiều ngày hạch hỏi các nghi phạm và thu thập chứng cứ, quả nhiên đã bắt được chính hung thủ. Các ngươi hãy nghe đây, hung thủ là chủ nhân quán rượu Hoàng Hoa họ Châu. Hắn đã thông dâm rồi dùng thuốc độc giết chết chồng của Tiêu thị họ Từ. Sau đó họ Triệu khích bác khiến Tiêu sinh phẫn uất nói càng, lại tưởng là thật nên đi tố cáo…

Bao Công liền chỉ mặt ông chủ Châu mắng:

— Bản quan đã có đủ nhân chứng vật chứng, ngươi còn gì để chối cãi nữa không?

Chẳng biết trong lòng tên chủ quán rượu có hoảng sợ hay không, ngoài mặt hắn vẫn giữ được bình tĩnh, gian xảo thưa:

— Tiểu dân cả đời buôn bán làm ăn, số tiền kiếm được nơi quán Hoàng Hoa thừa đủ để tiêu xài, lo cho vợ con thì đâu còn tham lam tiền bạc mà giết người đoạt của. Vả chăng tiểu nhân không hề thù oán gì với họ Từ, tại sao lại đi giết hắn? Nói ra những điều này không phải chối cãi mà xin đại nhân sáng suốt xem lại, minh oan cho tiểu nhân mà thôi.

Bao Công cười nhạt, thét nha sai đưa đôi giày và bộ quần áo dính đầy bùn đất đã lén lấy được trong quán Hoàng Hoa đặt lên án thư khiến hắn không sao giữ được bình tĩnh nữa, mặt mày biến thành màu xanh. Bao Công thong thả nói tiếp:

— Đôi giày và bộ quần áo này là của ngươi, ta đã lấy được trong chính nhà của ngươi. Bản quan cũng nói rõ là đã so sánh các vết bùn đất trên đôi giày cùng quần áo với vết bùn đất ở cỗ xe ngựa, lại trùng khớp với mẫu bùn đất mà bản quan đã lấy từ giếng hoang về. Như thế đã đủ bằng chứng chưa?

Nghe vậy ông chủ Châu càng run rẩy, cứng họng không nói được lời nào. Bao Công liền chỉ mặt hắn mắng lớn:

— Tội phạm kia! Ngươi quả là thứ lang sói, từ lâu đã muốn chiếm Tiêu thị làm tình nhân rồi cướp đoạt gia sản của họ Từ. Thế nhưng vì có Tiêu sinh ở đó nên ngươi tìm cách tư thông với Tiêu thị làm tay sai, xúi giục vợ giết chồng. Ngươi toan tính sẽ tìm cách đổ tội sát nhân cho Tiêu sinh để hoàn tất việc ác. Kế hoạch của ngươi thật là tinh vi, thế nhưng “trời bất dung gian”, Tiêu sinh vì quá phẫn uất nói bừa tạo cơ hội tốt cho ngươi. Ngươi đã giữ người đánh xe lại ăn uống, dùng cái xe đó đưa xác chết họ Từ đến cái giếng hoang quăng xuống, dấu bánh xe và dấu chân đều vừa khớp với các tang vật. Ngươi còn chối cãi được hay không?

Tên chủ họ Châu nghe vậy không còn hồn vía nào nữa bởi Bao Công nói không sai một tý. Ông lại nói tiếp:

— Thế nhưng không chỉ mình ngươi mà bản quan còn đoán ra Tiêu thị là tòng phạm bởi cái cửa sau thông qua nhà ngươi. Ngay lúc phát hiện ra xác chết bản quan đã biết nạn nhân chết vì thuốc độc chứ không phải do hành hung, lại chết trước một hai ngày. Đến khi Tiêu thị chạy đến, chưa thấy mặt đã kêu khóc thì lại càng chính xác hơn. Hiện giờ bản quan đã nắm trong tay lời khai của chủ hiệu thuốc, đầy đủ tang chứng vật chứng rồi đó, ngươi nói sao đây?

Tên chủ quán Hoàng Hoa càng nghe càng rủ người xuống như đã chết rồi. Thế nhưng hắn vốn gian manh thành tính, chỉ trong phút chốc đã tìm được một tia hy vọng sống sót, vội ngẩng lên chỉ mặt Tiêu thị mà mắng:

— Chính thị là người đầu độc chồng. Tiểu nhân quả có thông dâm nhưng chưa đến nỗi giết người. Chính thị đã giết chồng rồi toan tính gian díu với tiểu nhân, nhờ tiểu nhân đem xác chồng đi phi tang, xin đại nhân minh xét cho.

Tiêu sinh tức quá lồng lên, đã toan xấn lại đánh cho tên chủ họ Châu mấy cái nhưng quân lính can thiệp kịp thời, đành phải van nài từ xa:

— Tỷ tỷ ơi! Đã đến nước này thì cứ thật thà khai ra, đừng để tên gian manh kia thừa cơ đổ tội lên đầu. Dù có chết tỷ tỷ cũng đừng làm hoen ố danh tiếng của họ Tiêu chúng ta.

Tiêu thị nghe vậy liền ngẩng đầu lên, lau nước mắt nói với Bao Công:

— Dân nữ xin kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi để thấy lòng lang dạ sói của hắn. Sau khi xem xét tùy ý đại nhân xử tội như thế nào dân nữ cũng cam lòng, nhất quyết không để hung thủ xảo quyệt thoát được vòng lao lý…

Tiêu thị quá xúc động nên phải ngừng một chút rồi mới tiếp được:

— Chồng dân nữ vốn hay đi xa lâu ngày không về. Hắn ở sát bên nhiều lần lấy lời chọc ghẹo, dân nữ cũng hơi xiêu lòng nhưng chưa đến nỗi phản bội chồng. Nhân dịp phu quân về nhà, hắn lân la làm quen rồi xin mở cửa sau để tiện bề thăm hỏi. Phu quân dân nữ ngay tình bằng lòng, thế là hắn có dịp ra vào thong thả. Nhân một lần em trai không có nhà, hắn liền dùng sức mạnh cưỡng dâm rồi hăm dọa nếu đi báo quan cũng không được gì, hắn sẽ bỏ thật nhiều tiền ra chạy tội. Dân nữ quá sợ, lại e rằng em trai bị tai tiếng không tốt nên cắn răng chịu đựng…

Một lần nữa Tiêu thị phải ngừng lời, sau đó thở dài nói tiếp:

— Dân nữ thật không ngờ rằng hắn đã có ý định giết phu quân của dân nữ từ lâu, vừa chiếm được vợ người vừa chiếm được gia tài. Chỉ vì còn có đứa em nên hắn chưa ra tay đấy thôi. Để trừ khử một lượt hai người, trước tiên hắn hăm dọa nếu không hạ độc giết chồng thì sẽ rêu rao chuyện xấu xa cho mọi người biết. Bất đắc dĩ dân nữ phải nghe theo, bao nhiêu tội xin gánh chịu hết. Dân nữ lại không sao ngờ được đây là kế đưa em trai vào vòng tù tội, mãi đến nay mới nhìn rõ được lòng dạ lang sói vô nhân của hắn. Bây giờ đến nước cùng, hắn lại đổ hết tội lỗi lên đầu dân nữ thì thật không thể giấu diếm được nữa.

Bao Công không ngờ vụ án lại chuyển qua tình tiết bất ngờ như thế, giận dữ phán quyết:

— Dù họ Châu không tự tay giết người nhưng đi mua thuốc độc về rồi dùng áp lực bắt phụ nữ yếu đuối phải thi hành theo ý của mình thì tội cũng sánh ngang với thủ phạm, hãy giam vào ngục tử tội, khi nào văn án hoàn thành thì đem ra chợ chặt đầu làm gương.

Bao Công cũng phân xử các người khác:

— Tiêu sinh hoàn toàn không có tội, được tha về. Thế nhưng đã là người theo học thánh hiền thì không nên sa vào tình trạng uống rượu quá say mà đánh mất tư cách của mình đi. Họ Triệu tuy tố cáo oan nhưng chính là lo sợ cho trật tự, lại có công lén lấy bằng chứng theo lệnh của ta nên “công chuộc tội” cho tha về nhà làm ăn.

Bao Công nhìn Tiêu thị, trầm giọng nói:

— Ngươi chỉ vì sa ngã mà dần dần vướng vào tròng của ác nhân, đáng ra có thể dung thứ vài phần. Tiếc rằng tội đầu độc chồng không sao nhẹ được, bản quan khuyên ngươi nên sám hối để khi chết linh hồn được thanh thản.

Nghe vậy cả Tiêu thị lẫn Tiêu sinh đều rơi nước mắt, ôm chặt lấy nhau. Một lúc sau Tiêu thị chợt đẩy em ra nghẹn ngào nói:

— Chị vì ngu dại chết đã xứng lắm rồi. Chị chỉ mong em từ nay bỏ thói rượu chè, chuyên tâm học hành để sau này làm rạng danh họ Tiêu chúng ta. Như thế chị có xuống suối vàng cũng không hổ thẹn với cha mẹ, tổ tiên.

Tiêu sinh còn chưa kịp an ủi thì Tiêu thị đã bất ngờ chạy đến, lao mạnh vào cột đá nơi công đường vỡ tung đầu óc, máu chảy ra lênh láng, tắt thở ngay tức thì. Bao Công cũng xúc động không kém truyền bãi đường để Tiêu sinh được thong thả đem xác chị về quê hương chôn cất.

Bình luận
720
× sticky