Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Chết Trong Rừng

Chương 7

Tác giả: Brigitte Aubert

Một cuộc dạo chơi bằng xe hơi. Hôm nay là chủ nhật, Paul đưa chúng tôi đi dạo một vòng ở Essonne, vì “trời cuối hè thật là đẹp”. Tôi ngồi ở ghế trước, được cài dây an toàn. Ngồi ghế sau là Virginie và Hélène. Còn cô Yvette thì nhân cơ hội này để đến thăm một tá chị em họ của mình, tất nhiên là cô ấy đi cùng với ông Jean Guillaume. Cửa kính được hạ xuống một nửa. Tôi cảm nhận được mùi của đồng quê, mùi của cỏ cây ẩm mốc. Trong xe chẳng ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng Paul nói: “Em có thấy cái nhà thờ đó không? Trông nó đẹp thật đấy” hoặc “Em có thấy cái trang trại cổ đó không? Một công trình thiêng liêng đấy” và Hélène thì trả lời: “Có, rất đẹp”. Virginie thì mải đọc quyển Câu lạc bộ năm thành viên của mình và chẳng thèm quan tâm đến ai cả.

-Cô có thấy lạnh không hả Lise? – Paul hỏi giọng ân cần.

Tôi không giơ ngón tay. Tôi đang như sắp bị chảy ra vì nóng đây này. Cô Yvette đã nhồi hàng đống quần áo cho tôi như thể tôi sắp tham gia cuộc thám hiểm Bắc cực vậy.

-Em có nghĩ là cô ấy bị lạnh không? – Paul hỏi Hélène.

-Nếu cô ấy lạnh thì cô ấy sẽ phải trả lời anh chứ, phải không? – Hélène hỏi vặn lại.

Tôi cảm thấy hoạt cảnh này đang đi đến hồi cuối. Xe bỗng rẽ sang trái và tôi bị nghiêng người sang một bên.

-Anh phải chú ý chứ! Anh lái như một thằng điên ấy! – Hélène kêu lên.

Thế là xong, cuộc chiến bắt đầu.

-Thôi đủ rồi. Cứ như chưa bao giờ em bị thế này ấy. Em không thấy là trong xe rất chật hay sao?

-Đương nhiên rồi, anh thì lúc nào cũng có lý do của mình.

Ô, ô, tôi đang bị lèn sang một bên này.

-Đấy là lý do mà em có thể bực mình ngay khi em bắt đầu đấy.

-Còn anh, đó là lý do mà anh có ác ý như vậy đấy. Dù sao đi chăng nữa thì em cũng đã biết rõ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy rồi. Anh đã gây sự ngay khi mới đi rồi.

-Cái gì cơ? Chính em mới là người gây sự. Em không thèm nói một lời nào suốt từ chiều đến giờ.

-Thế anh muốn em phải nói gì? Rằng em phải say mê hàng đống đất đá trên đường à? Xin lỗi nhé, còn có khối cách hay hơn để mà giết thời gian còn hơn là chạy xe dưới trời mưa như những ông bà già thế này.

-Đấy, lúc nào em cũng gièm pha, mỉa mai. Mẹ kiếp, chết tiệt!

Xe phanh gấp. Tôi bị đổ người về phía trước. Một cánh cửa xe mở ra.

-Bố đi đâu đấy?

-Đi đái.

-Con cũng muốn đi.

Một cánh cửa nữa mở ra.

-Đồ bẩn thỉu xấu xa. – Hélène lẩm bẩm sau lưng tôi.

Tôi bị nghiêng hẳn sang cửa bên phải, nhưng chẳng ai để ý. Thật khó chịu, vì nếu Paul vẫn cứ chạy xe kiểu này thì chắc là tôi sẽ bị văng ra khỏi xe mất. Cửa trước mở ra.

-Thế nào? Quý ông đã bình tĩnh lại chưa?

-Nghe này, em thôi ngay đi, được chứ? Bây giờ không phải lúc, Hélène ạ, không phải lúc này, được chứ?

-Tại sao lại không?

-May cho em vì em là phụ nữ đấy, bởi vì có những lúc…

-Lúc trước ấy, anh dẫn cô ta đi chơi ít hơn hả? Những khi anh cần tới tôi…

-Đồ…

Bốp. Rõ ràng là lúc này Paul tỏ ra rất thô bạo.

-Sao anh dám? Anh bị mất trí hay sao đấy?

Có tiếng cửa xe mở, rồi những tiếng kêu khác nhau.

-Bố mẹ tôi ơi, dừng lại đi!

Tôi mong mình có thể ngẩng đầu lên được. Tôi mong là mình đang ở một nơi khác. Tôi ghê sợ cái hoàn cảnh này. Clac, clac, mọi người lại lên xe. Một sự im lặng đáng sợ. Paul bật radio lên và âm nhạc của Beethoven ngập tràn trong xe. Anh lại khởi động xe, hơi căng thẳng. Chúng tôi lại lên đường. Tôi thì ủ rũ như một chiếc túi xách cũ nát trên trên móc vậy. Cuộc dạo chơi thật tuyệt vời quá phải không? Hélène muốn nói gì khi cô nói với Paul “những lúc anh cần tới tôi”? Ồ mà chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng thật sự là tôi chẳng biết gì về họ cả. Thậm chí tôi còn tự hỏi vì sao họ quan tâm tôi nhiều đến thế. Sau tất cả mọi chuyện, tôi thực sự không phải là người đồng hành dễ chịu gì cả, mà chính là quán ăn kiễu Tây Ban Nha, nơi mà người ta có thể tìm thấy những cái mà họ mang theo thì đúng hơn. Cuối cùng thì… Virginie có vẻ như đã lại bị cuốn vào trong quyển sách của mình. Việc bố mẹ nó cãi nhau cũng chẳng thể nào giải quyết được những vấn đề của nó. Tôi hiểu tại sao con bé lại sáng tác ra chuyện anh trai nó “vẫn còn sống”.

Âm nhạc của Beethoven bị dừng để nhường chỗ cho bản tin. “Kêu gọi nhân chứng: Trong cuộc điều tra về kẻ sát hạt cậu bé Michaël Massenet ở Boissy-les-Combes, chúng tôi tôi kêu gọi ai đã trông thấy một chiếc ô tô màu trắng hoặc màu kem kiểu break[1] vào ngày thứ bảy 28 tháng Năm, lúc 13h trên quốc lộ D91, chỗ có tên là La Furerière ra làm chứng. Tại Sarajevo; những đợt bắn pháo mới của người Serbie…”

[1] Xe break: xe ô tô con có ngăn hành lý đằng sau dãy ghế sau.

Sau đó radio chuyển sang nhạc rock.

-Một chiếc xe kiểu break, giống xe của chúng ta?

-Đúng.

-Xe của chúng ta cũng thế, nó cũng màu trắng. – Virginie nói theo.

-Cảm ơn, thế mà chúng ta chưa bao giờ nhận ra điều đó đấy. – Paul lẩm bẩm.

-Có hàng đống ô to giống xe của chúng ta. – Hélène nói – Xe của ông Guillaume cũng thế, cũng là một chiếc break trắng.

Những thông tin đó quay cuồng trong đầu tôi. Ông Yssart đã nói với tôi là các manh mối rất mờ nhạt. Nên nghĩ rằng không phải như vậy. Một chiếc xe kiểu break màu trắng hay màu kem, giống xe của họ hay giống như xe của ông Guillaume. Dù sao thì ông Guillaume cũng là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, nơi tôi bị dìm cho chết đuối. Vậy ai có thể là người đầu tiên có mặt ở đó chứ, nếu đó không phải là người đã đẩy tôi xuống nước. Không, tôi nghĩ linh tinh rồi: ông Jean đáng thương không thể là tên sát nhân được. Thêm nữa, nếu ông ta là thủ phạm thì tại sao ông ta lại cứu tôi? Để ông xâm nhập vào góc sâu kín của tôi rồi sau đó theo dõi Virginie? Không, không thể như vậy được. Hoang tưởng như vậy là đủ rồi.

Paul vẫn lái xe một cách căng thẳng như vậy và tôi vẫn bị lúc lắc về mọi phía, như trò chơi xe ô tô húc nhau vậy. Tôi nghe thấy dạ dày của mình bắt đầu phản kháng. Cuối cùng thì Paul cũng phanh xe lại.

-Nhìn một đám dở hơi đang đổ về nông thôn kìa! – Paul vừa lẩm bẩm vừa châm một điếu thuốc.

-Vì sao chúng ta lại dừng lại vậy?

-Vì bố đưa chúng ta đến một đám ùn tắc… Mùi thuốc thật ngột ngạt quá!

-Em chỉ việc hạ cửa kính xuống là xong.

Bầu không khí thật dễ chịu. Tôi sẽ phải nhớ chuyến dạo chơi này lắm. Chúng tôi nhích từng tí một trong một đoạn dài, chẳng ai nói với ai một lời nào. Bỗng nhiên Hélène kêu lên:

-Nhìn kìa, Steph kìa. Trong chiếc CX màu trắng ấy… kia kìa!

-Cậu ấy không có xe CX, cậu ấy có một con BMW.

-Tôi nói là chính anh ta. Dù sao thì tôi cũng biết anh ta chứ, Steph ấy.

-Điều đó thì tôi biết. Xin lỗi nhưng tôi chẳng nhìn thấy chiếc CX nào cả.

-Hẳn thế rồi, vì anh ta vừa rẽ sang phải. Chắc đó là một đoạn đường tắt. Anh ta thông thạo đường phố, chứ không phải ngốc nghếch đến nỗi bị ùn tắc hàng tiếng đồng hồ dở hơi này.

Paul vặn to chiếc radio của xe, âm thanh của nhạc rock to đến mức nhức tai. Cuối cùng thì xe cũng thoát khỏi ùn tắc và chúng tôi lại lên đường. Tôi hình dung ra hàng trăm gia đình bị mắc kẹt trong xe hơi, xếp hàng dài, tất cả đều đang la ó trong âm thanh hỗn độn của radio và tiếng còi xe.

Cuối cùng thì cũng về đến nhà. Tất cả mọi người xuống xe. Cô Yvette giúp Paul đưa tôi ra khỏi xe và nhắc tôi vào xe đẩy.

-Thế nào, cuộc dạo chơi vui vẻ chứ? – cô Yvette hỏi.

-Tốt lắm, tốt lắm. Chúng tôi xin lỗi, chúng tôi có hàng đống việc phải làm. Hẹn gặp lại ngày mai. – Paul nói và khởi động xe.

-Thế đấy, có vẻ như anh chàng này bị nuốt phải cây cúc gai hay sao ấy. – cô Yvette ngạc nhiên và đẩy xe đưa tôi vào nhà.

Có một cây cúc gai á? Phải nói là cả một bó cúc gai ấy chứ. Và tôi có ý nghĩ là mọi chuyện chưa kết thúc: có vẻ như Hélène đang khích bác tôi.

Trời lại mưa. Thú thật tôi rất thích nghe tiếng mưa vì mưa làm cho tôi bận tâm. Nhưng xung quanh tôi, ai cũng càu nhàu. Cô Yvette cũng đang càu nhàu về bệnh thấp khớp của mình.

Có mùi cà phê. Cô Yvette ngồi cạnh tôi, mở tờ báo đọc. Mưa càng ngày càng to.

-Cô nghe này! “Diễn biến trong vụ án tàn bạo xảy ra ở Boissy-les-Colombes. Một người giấu tên hôm qua đã gọi điện đến Sở cảnh sát Saint-Quentin và khuyên cảnh sát đến điều tra ở rừng Vilmorin, trong một căn lều gác rừng nằm giữa hai bên lối đi G7 và G9. Căn lều này thường được dùng để chứa tạm những đồ nghề làm rừng. Tại đây, những nhân viên điều tra đã phát hiện được bộ quần áo đàn ông dính máu. Kết quả những cuộc phân tích được tiến hành ngay trong đêm chưa được tiết lộ”. Lise, cô có nghe thấy không? Nhưng tại sao mà hung thủ lại giấu quần áo của mình trong căn lều đó thay vì đốt chúng hay vứt chúng xuống sông? Không logic tí nào hết.

Cháu đồng ý với cô, cô Yvette ạ. Tuy nhiên phải có lý do nào đó chứ. Chúng ta phải chờ kết quả phân tích thôi.

Có tiếng chuông điện thoại. Cô Yvette đứng dậy một cách nặng nề.

-Alô? À chào cậu Stéphane. Có, cô ấy có ở đây. Được rồi, tôi chuyển máy cho cậu. Là Stéphane đấy, cậu ấy muốn nói chuyện với cô.

-Alô, Lise phải không?

Vì tôi không thể trả lời được nên anh ta nói luôn:

-Tôi muốn nói với cô là… cô đừng tin những gì người ta nói về tôi. Tôi không thể giải thích cho cô hiểu được, nhưng tôi có nhiều kẻ thù, tôi cần phải đi khỏi đây. Tôi ôm hôn cô. Tôi… tôi yêu em. Vĩnh biệt, Lise!

Anh ta gác máy.

-Anh ta cúp máy rồi à? – cô Yvette hỏi. Từ nãy đến giờ cô ấy lịch sự không nghe cuộc nói chuyện của tôi.

Tôi giơ ngón trỏ trả lời.

-Mọi việc đều ổn chứ?

Ổn. Nhưng mà không, chẳng ổn tí nào cả. Anh ta muốn nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết. Ý nghĩ là gã gàn dở này phải lòng tôi chẳng mang lại cho tôi một chút an ủi gì hết.

Tôi ngủ không ngon giấc. Gió đã nổi, một cơn gió to, dữ dội, như thể một lũ quỷ sứ đang la hét om sòm vậy. Suốt cả đêm tôi chỉ nghĩ đi nghĩ lại những sự việc với mọi ý nghĩa của chúng, nhưng chẳng được kết quả gì ngoài việc giờ tôi đang bị một cơn đau nửa đầu hành hạ.

Làm sao để có thể nói “tôi bị đau đầu” bằng một ngón trỏ nhỉ? Chắc là không thể. Thế nên cũng không có aspirin. Vậy là tôi đành phải chịu đựng những cơn đau âm ỉ, ngấm ngầm trên lông mày, rồi cả tiếng mưa rả rích, tiếng gió rú gào… Một bầu không khí thật tuyệt vời trong một bộ phim buồn thê thảm. Cửa ra vào bật mở:

-Thời tiết thật khiếp quá! Tôi bị ướt sũng hết! Tôi phải pha một cốc nước hâm thật nóng mới được.

Khiếp quá đi mất!

-Một cốc nước hâm cỏ đuôi ngựa… Nó sẽ làm cho chúng ta phấn chấn lên.

Khiếp quá, khiếp quá! Không, một ly rượu táo trắng cơ. Tôi muốn một ly rượu táo trắng cơ!

-Tôi đã mua báo để xem có tin gì mới không. Trên tivi người ta chẳng bao giờ đưa tin chi tiết cả.

Tốt, tôi hoàn toàn đồng ý.

-Xong rồi, tôi đã đun nước rồi. Xem nào… kính của tôi đâu rồi nhỉ?

Cháu chắc chắn là cô đang đeo cái cặp kính đó ở trên cổ như mọi khi ấy.

-Tôi thật dở hơi quá! Nó ở cổ tôi đây này.

Đấy thấy chưa! Cô Yvette bắt đầu lật giở từng trang báo và đọc:

-Lụt lội… người Séc ở vùng Bosnia… trận đấu bóng giữa đội tuyển Pháp và Bulgarie… dự án Vigipirate… phản ứng của nhà thờ… à, đây rồi. “Phải chăng Michaël Massenet đã bị sát hại trong căn lều gác rừng ở trong rừng? Người ta có thể đặt ra nhiều nghi vấn. Thật vậy, những phân tích nhanh chóng đã cho thấy những vết máu dính trên quần áo đàn ông được phát hiện trong căn lều (xem số báo ra ngày hôm qua) là máu của cậu bé Michaël. Còn bộ quần áo (gồm một áo săngđay bằng len màu xám, một chiếc quần jean, găng tay da màu đen), là của một người đàn ông cao khoảng 1,85m, cỡ 46, bàn tay to. Tất cả những gì chúng tôi có thể thông báo cho quý vị – theo thanh tra Yssart nói – là cuộc điều tra vừa có một bước tiến lớn”. Thế đấy, cùng với những thứ này, – cô Yvette nói, – chắc chắn là họ phải tìm ra hắn thôi. Nhất là khi họ chắc chắn tìm thấy những sợi tóc hay lông dính trên áo săngđay, bây giờ họ có nhiều máy móc chính xác lắm, chỉ với một sợi tóc thôi là họ có thể biết nhiều điều, tuổi tác, màu da, khối thứ ấy chứ. Ôi, hy vọng là họ sẽ tóm cổ được hắn. 1m85, gần bằng chiều cao của Stéphane. Đúng. Cao hơn Jean nhiều, còn cao hơn Paul nửa cái đầu nửa. Tôi đọc tiếp cho cô phần sau nhé: “Liệu những yếu tố mới này có cho phép đưa ra ánh sáng những tên giết người ở Boissy-les-Colombes mà đến nay vẫn chưa bị trừng phạt hay không? Ngày 11 tháng Sáu 1991: Victor Legendre. 13 tháng Tám 1992: Charles-Eric Galliano. 15 tháng Tư 1993: Renaud Fansten. 28 tháng Năm 1995: Michaël Massenet. Và ngày 22 tháng Bảy vừa rồi, đến lượt cậu bé Mathieu Golbert bị sát hại một cách tàn bạo. Một loạt tội ác mà cảnh sát hy vọng sớm giải quyết được”. Hy vọng là có nhiều chi tiết hơn trong số báo ngày mai. Tôi đi gọi điện cho Hélène đây, nhỡ đâu cảnh sát đã liên lạc với cô ấy rồi.

Cô Yvette đon đả đến bên điện thoại. Hélène đáng thương! Những vụ giết người mới và những lo âu kèm theo nó hẳn phải làm cho cô ấy nhớ đến cái chết của Renaud. Cứ như là một chuỗi các cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại không dứt ấy. Có lẽ với những ông bố bà mẹ khác có liên quan đến vụ án này cũng như thế. Điều tồi tệ nhất là trong tất cả những chuyện này có một tên sát nhân. Đằng sau cái mác “một kẻ ưa thích những trò tàn bạo”, luôn có một ai đó vẫn nói chuyện, vẫn ăn uống, đùa cười, vẫn làm việc như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Có một sinh vật có tính người có khả năng bóp cổ một đứa trẻ và móc mắt hay moi tim của nó. Tại sao ông Yssart lại kể những chuyện đó cho tôi nghe chứ? Có lẽ tôi không cần biết những chuyện đó!

-Thanh tra Gassin đã đến thăm họ. Anh ta yêu cầu họ ngày mai qua xem những bộ quần áo, nhỡ đâu họ lại nhận ra chúng. Bố mẹ của bọn trẻ đã được triệu ập đến gặp thẩm phán, bà Blanchard. Anh ta cũng hỏi tên tất cả bạn bè của họ, những người có thể trả lời về những dấu hiệu nhận dạng mà báo chí đã đưa. Tất cả bọn họ đều nhắc tới cái tên Stéphane. Hélène có vẻ rất mệt mỏi. Cô ấy nói với tôi là cô ấy rất muốn mọi chuyện nhanh chóng kết thúc. Đấy, tôi hiểu cô ấy lắm.

Năm vụ giết người trong năm năm. Victor, Charles-Eric, Renaud, Michaël, Mathieu. Trong năm vụ đó chỉ có bốn đứa bé trai bị làm biến dạng một cách dã man. Một khoảng cách dài giữa những vụ án, cho đến thời gian gần đây. Từ năm 93 đến 95 chẳng có gì xảy ra, bỗng dưng giờ đây… Chuyện gì đã xảy ra trong sáu tháng vừa rồi? Phải chăng cỗ máy giết người do chạy quá tải nên đã bị rối loạn, hỏng hóc? Tại sao? Có phải là vì tôi gặp Virginie? Đúng. Virginie là một chìa khóa, nhưng tôi không biết phải tra nó vào ổ khóa nào. Còn những bộ quần áo đàn ông bị bỏ lại trong căn lều gác rừng? Hung thủ hẳn phải đoán được là người ta sẽ tìm thấy chúng ở đó. Ai đã gọi điện cho cảnh sát? Một cú điện thoại nặc danh… Cú điện thoại đó có thể do ai thực hiện? Do một ai đó đã nhìn thấy hung thủ đi vào lều? Hay là của ai đó có thể vô tình đã phát hiện ra bộ quần áo nhưng không muốn liên quan đến một vụ giết người? Thật là bực mình khi không thể nói ra những câu hỏi đó. Tôi mong sớm đến ngày mai để biết bà thẩm phán muốn biết những gì.

Cái ngày hôm nay như không bao giờ kết thúc mất! Tôi đang cố chịu đựng. Trời thậm chí còn không mưa nữa. Ông Jean Guillaume đã mang đến cho cô Yvette hai con cá hồi rất ngon mà chính tay ông câu được. Giờ thì cả hai đang chơi bài belote. Tôi nghe thấy tiếng họ cười vui vẻ. Cô Yvette nói với tôi là ông Guillaume nom giống người anh họ Léon của cô. Tôi vẫn nhớ người anh họ Léon của cô, một người lái xe tải đường trường rất khỏe mạnh với cái đầu rất đẹp của người Pháp những năm 1900. Hình ông có trong tất cả những bức ảnh gia đình của cô Yvette cho đến khi ông bị chết trong một vụ tai nạn trên đường cao tốc gần Liège. Tôi luôn nghi rằng cô Yvette có chút cảm tình với anh họ Léon của mình, một người rất hay cười đùa. Tôi biết ông Jean Guillaume là người không cao to, cô Yvette đã nói với tôi điều đó. Tôi dán cái đầu của ông anh họ Léon với thân hình nhỏ con của vận động viên cử tạ và cứ chơi mãi cái trỏ đó. Tôi chờ tiếng chuông điện thoại, hy vọng Hélène gọi điện cho chúng tôi.

Tiếng cô Yvette:

-Mấy giờ rồi?

Ông Jean Guillaume:

-Bốn giờ…

-Tôi phải đi đón cháu Virginie ở trường nếu bố mẹ của nó chưa kịp trở về.

-Tôi không muốn ở vào vị trí của họ. Đến lượt tôi vơ bài. Tôi tự hỏi tại sao mà bà thẩm phán lại phải triệu tập tất cả mọi người… Anh ta không nói gì cho bà biết hả, anh thanh tra ấy?

-Chúng tôi chẳng gặp lại cậu ta nữa. Cẩn thận này, tôi ăn bài đây.

-Một người có thể gặp phiền toái chính là cậu Migoin. Anh ta có dáng người chuẩn, vạm vỡ, tay thì to như cái vồ ấy, và anh ta có mặt ở đó khi Elise bị ném xuống nước… Tôi không muốn ở vào địa vị anh ta lúc này đâu.

-Stéphane? Ông đang nói đùa à? Tại sao lại là Stéphane chứ? Thêm nữa, anh ta cũng không biết những đứa trẻ kia…

-Một người đã từng làm công trường thì có thể đã đi khắp nơi rồi. Người ta nói với tôi rằng anh ta chính là người xây nhà cho gia đình Golbert. Bởi vì cũng có những chuyện ngồi lê đôi mách hồi đó như vậy mà, nhưng cũng không nên tin lắm. Nó đây rồi, át, bà thật là ghê đấy!

-Trên radio họ nói là đang tìm một chiếc break màu trắng hoặc màu kem, còn Stéphane thì lại có một chiếc BMW màu xanh thẫm.

-Ừm, tôi biết, nhưng mà mấy chiếc xe hơi ấy, chúng cũng có thể thay đổi được chứ.

Một đoạn phim thuật lại cảnh quá khứ: “Ôi nhìn kìa, Stéphane, đấy, ngồi trong chiếc CX màu trắng! – Anh ta không có xe CX, mà anh ta có một chiếc BMW”. Stéphane…, người đã gọi điện cho tôi nói là anh ta có nhiều kẻ thù và mọi người chắc chắn sẽ nói “này nọ” về anh ta. Stéphane…, người mà tôi không thấy “minh bạch” ngay từ đầu. Hãy tin vào trực giác của bạn, các chuyên gia tâm lý đã nói vậy. Tôi tin, tôi tin vào trực giác của mình, tôi tin, tôi không tin.

Cô Yvette đã đi đón Virginie. Jean ngồi trên tràng kỷ ở gần tôi. Ông ta thở dài:

-Tất cả những chuyện tồi tệ này, dù sao cũng… Còn cô, Elise đáng thương của tôi, cô ổn chứ?

Tôi giơ ngón trỏ lên.

-À, hôm qua tôi đã nghĩ tới cô, khi đi ngang qua nhà Romero.

Romero là người bán những thiết bị cho việc cấp cứu hay thiết bị cho người tàn tật.

-Họ đang bán một chiếc ghế đẩy chạy bằng điện. Hiện giờ khi cô có thể cử động được ngón tay của mình, cô cũng có thể tự điều khiển được nó một mình. Chỉ cần bật cái công tắc điện. Cô có muốn tôi nói với bà Yvette để bà ấy nói với chú cô không?

Một chiếc xe đẩy chạy bằng điện? Chắc là tôi sẽ làm nó chạy lung tung khắp nơi mất! Nhưng nếu tôi học cách điều khiển nó chỉ chạy trong nhà thôi… Lạy Chúa, có thể, có thể là… một cuộc cách mạng!

Tôi giơ ngón trỏ.

-Cô có lý đấy. Cô không thể ở mãi một chỗ như vậy, cứ như là một con búp bê bằng giẻ ấy, chỉ chờ được chữa khỏi bệnh… Tôi tin chắc là người ta có thể chế tạo ra rất nhiều thứ để làm cho cuộc sống của cô dễ dàng hơn.

Thật tuyệt vời ông Jean Guillaume với cái đầu của ông anh họ Léon! Thế mà có lúc tôi lại nghi ngờ ông ấy là kẻ giết người. Nào, làm đi, làm đi, hãy cho tôi thoát ra khỏi cái đường hầm tối đen này, nơi mà tôi đang chết gí ở trong này.

_________

Virginie đang xem tivi. Tôi nghe thấy những tiếng kêu ăng ẳng, những tiếng kêu the thé, tiếng ồn của những trận chiến giữa các vị tinh tú. “Không được để chúng thoát khỏi chúng ta. – Thưa đại tá, chúng tôi không thể tăng độ nóng cháy của nitroglycerin[1], chúng ta phải nhảy ra thôi”.

[1] Một chất lỏng không màu, được dùng cho các ứng dụng thuốc, thuốc nổ và một số ứng dụng khác.

Big, bang, pụp, pụp…, ông Jean đang giúp cô Yvette mổ cá hồi. Bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ?

Có tiếng chuông cửa. Cuối cùng thì cũng có người đến.

-Đây rồi, tôi ra ngay đây! A, chào cô Hélène, chào Paul! Mọi người vào đi, Virginie đang xem phim Intergalactics. Thế nào, mọi chuyện thế nào? Anh chị có muốn uống chút gì không?

-Tôi muốn uống một cốc bia, nếu bà có bia. Tôi đang chết khát đây. – Paul trả lời.

-Đúng là lâu quá…, nhưng cuối cùng thì bà thẩm phán cũng có vẻ rất tốt… Tôi chỉ muốn một cốc nước thôi. – Hélène nói.

-Ngồi xuống đi, tôi xong ngay đây. Jean đang bận làm cá. Ông ấy mang đến hai con cá hồi tuyệt vời.

-Chào cô, Elise.

-Chào Elise.

Tôi giơ ngón trỏ.

Họ ngồi xuống, Paul thở dài. Có ai đó đang bẻ ngón tay.

-Đây rồi, đây rồi. Hy vọng là bia còn đủ lạnh. Thế nào?

Tôi dỏng tai lên lắng nghe. Paul hẳn là đã uống hết một hơi dài, tôi nghe thấy tiếng anh ta nuốt, sau đó anh ta trả lời:

-Bà thẩm phán sẽ ra lệnh, hừm… khai quật… hừm, khai quật tử thi. Bà ấy cho rằng, vì lúc đó người ta chưa nghĩ tới việc kết nối các vụ án lại với nhau, nên cần phải tiến hành lại việc mổ xác. Lúc đấy không ai nghi ngờ gì cả, tất nhiên rồi, nhưng còn biết làm gì đây bây giờ?

-Khai quật tử thi? Ôi…, nhưng mà… rõ ràng là…

-Họ nghĩ là, – Hélène cắt lời, – là Michaël đã bị sát hại ở gần sông và hung thủ đã đi thay quần áo trong căn lều gác rừng. Vào thời gian đó trong năm, căn lều đó bị bỏ không.

-Nhưng… làm sao mà có người lại biết được hắn? – cô Yvette hỏi.

-Bởi vì có ai đó đã trông thấy hắn. Có ai đó đã sợ hãi và đã im lặng. Như vậy đấy! – Paul uống nốt cốc bia và nói.

Phải chăng đó là Virginie? Không, cảnh sát hẳn phải phân biệt được giọng của một đứa trẻ với giọng của một người lớn chứ… Như vậy phải có ai đó biết rõ mọi chuyện?

-Có thể là một kẻ lang thang lúc ấy đang tìm chỗ trú ẩn trong căn lều đó và hắn đã phát hiện ra bộ quần áo. – ông Guillaume nói trong tiếng lép bép của mỡ rán cá.

-Một tên du đãng chắc là không báo tin cho cảnh sát đâu. – Hélène nói, giọng mệt mỏi.

Tóm lại, mọi người đang quay lòng vòng. Giá mà ông Yssart ngớ ngẩn này có thể đến thăm tôi, ông này lúc nào cũng chỉ xuất hiện vào những lúc mà tôi không muốn…

Khai quật tử thi… Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng tôi. Những bàn tay nhỏ nhợt nhạt, nắp quan tài bị bật ra từ dưới đất ẩm, những thi thể bị thối rữa, những mụn quần áo rách, những lọn tóc vương vãi trên những khuôn mặt gầy quắt queo lồi lên những chiếc xương. Dừng lại ngay Elise, không được nghĩ về chuyện đó. Không nghĩ về chuyện đó nữa.

-Thật là bất hạnh. Hy vọng là người ta sẽ sớm bắt được hung thủ. – cô Yvette thở dài.

-Đáng tiếc là họ chưa bắt được hắn. – Paul càu nhàu. – Thôi chúng tôi đi đây, tôi có việc bị muộn rồi.

-Đúng rồi, đừng để bị muộn nhé… À thế khi nào thì… chuyện đó ấy…

-Việc khai quật à? Sáng ngày kia. – Hélène trả lời. – Nào Virginie, con lại đây, chúng ta đi thôi.

-Đã đi rồi á? Nhưng phim còn chưa hết…

-Nhanh lên và đừng lằng nhằng nữa!

-Chào cô Elise, tạm biết bà Yvette. Tạm biệt ông Jean.

Con bé gọi ông Jean Guillaume là “ông Jean”. Mọi người đều chào tạm biệt. Chỉ còn lại mỗi “cái giỏ khoai tây” là vẫn ngồi ở chỗ của mình, đâm chiêu suy nghĩ. Chẳng có gì đúng trong chuyện này cả. Không có gì trùng hợp cả. Như thể có ai đó đã làm rối tung các hướng điều tra. Hẳn là phải có ai đó có cái nhìn bao quát trong trò chơi xếp hình và sắp xếp các mẫu gỗ sao cho không ai có thể xếp chúng khít vào nhau.

-Paul thật đáng thương! Tôi không muốn ở vào địa vị của cậu ta đâu. Cứ nghĩ đến chuyện người ta sẽ đào xác con trai mình lên… – ông Guillaume nói vọng ra từ trng bếp.

-Thôi ông đừng nói nữa, nó làm tôi rùng hết cả mình đấy. Cô có thất thế không hả Elise?

Tôi giơ ngón trỏ.

-Khỏi phải nói, vẫn có đầy người phải chịu bất hạnh trên trái đất này đấy thôi. – cô Yvette nói tiếp.

Tôi chỉ còn có thể tán thành với ý kiến đó.

-Trông cậu ta già nhanh quá. – ông Guillaume nói – Lúc này cậu ta cứ như già đi mười tuổi ấy.

Tôi không thể ngăn mình tự hỏi tôi cảm thấy gì nếu người ta nói với tôi là người ta sẽ đào mộ của Benoît lên. Tôi không có mặt ở bên anh khi Benoît rời bỏ tôi, người ta đã chôn Benoît khi tôi không ở đó. Benoît vẫn mãi là người đàn ông luôn mỉm cười dưới bầu trời đầy mây ở đất nước Ái Nhĩ Lan, là người đang phải chịu số phận của một cái xác quắt queo với những con giun đang làm công việc của mình. Thật quá bất công! Nhiều khi tôi muốn phá vỡ cái thế giới này trong lòng bàn tay như bóp vỡ một cái cốc vậy, và để cho mình bị chảy máu.

-Elise có ăn được cá hồi không?

-Tôi sẽ nghiền một ít cá với khoai tay cho cô ấy…

Này, đấy là món patê cho lợn đấy.

Tối hôm nay tôi có cảm giác mình có tâm trạng thật tồi tệ.

Thế là tôi đã có nó rồi! Một chiếc xe đẩy chạy bằng điện. Tôi ngồi trên ghế như là một bà hoàng ấy. Sáng hôm qua cô Yvette đã gọi điện cho chú tôi và ngay buổi chiều hôm đó, người ta đã chuyển cho tôi chiếc xe này. Jean bắt tay vào công việc giúp đỡ tôi và suốt từ sáng đến giờ, ông ấy là của tôi. Một chiếc ghế có thể đi tới đi lui một mình. Và, còn một điều kỳ diệu trong các điều kỳ diệu nữa, đó là việc tôi có thể làm cho ghế chạy mà không cần phải nhờ đến ai cả, chỉ việc ấn cái nút nhỏ thành hình chữ thập, trước, sau, phải, trái. Ngay lúc này tôi có thể ấn vào nút trước và sau, còn nút phải và trái thì hơi khó. Ông Raybaud thì thấy rằng thiết bị này chỉ có thể làm cho chức năng vận động tay của tôi trở nên dễ dàng hơn thôi và ông vẫn khuyến khích tôi phải kiên trì. Cứ như là tôi làm điều đó để làm ông ta thấy dễ chịu vậy. Dù sao thì… Vậy là tôi cho máy chạy, tôi cho xe tiến lên và lùi xuống trong phòng khách (cô Yvette đã sắp xếp các đồ đạc lại gần tường) và tôi phải nói rằng, khi người ta phải sống phụ thuộc vào lòng tốt của người khác từ nhiều tháng nay thì thật là tuyệt vời khi giờ đây có thể tự mình di chuyển được, ngay cả khi chỉ là tiến lùi được có ba mét trên sàn nhà mà thôi.

Ngoài việc đó ra, trong khi tôi đang vui thích với món đồ chơi mới của mình thì cảnh sát đang tiến hành khai quật xác bọn trẻ, trong sự chứng kiến của một người trong các gia đình. Tôi đoán rằng Paul là người phải đến đó. Chắc các ông bố khác cũng vậy.

Một vòng tròn những người đàn ông, ánh mắt khô khan, cổ họng ức nghẹn, đứng trong gió lạnh nhìn những người đào huyệt đang ấn những nhát xẻng xuống đất. Khốn nạn! Theo như cô Yvette nói thì trời rất đẹp. Cô ấy để cửa sổ mở, và mùi của đất ẩm mùa thu bốc lên. Hình như là những người đào huyệt có đeo khẩu trang, như là những bác sĩ phẫu thuật ấy, không phải vì sợ mùi ẩm mốc mà vì sợ chướng khí. Chướng khí lên men trong các quan tài. Thỉnh thoảng vẫn có chướng khí bốc lên. Nhưng tại sao tôi cứ bị dẫn dắt bởi những suy nghĩ đó chứ? Trước, sau, sau, trước, tôi không muốn hình dung ra cái nghĩa địa ấy, tôi không muốn nghĩ về những cái xác bị quắt lại nữa, trước, sau, trước, sau…

-Cô sẽ đào được một cái rãnh mất thôi!

Ồ đúng rồi, cô Yvette tốt bụng của cháu, sau, trước, một cái rãnh, một cái hào, một cái hố, rồi một cái huyệt mộ. Thôi nào, dừng lại ngay!

Có tiếng chuông điện thoại.

-Alô? À chào cô Catherine. Sao cơ? Không, không, không sao cả. Ngày mai cô mới đến hả? Tôi hiểu rồi… nếu cô phải đi khám nha khoa… Cái gì cơ? Cô nói cái gì cơ?… Nhưng không thể như vậy được! Làm sao cô biết tin đó? Mà anh ta hả, anh ta nói gì cơ?… Cái gì cơ?… Nhưng thật là điên rồ! Tại sao chứ?… Đó không phải là lý do… Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô. Hẹn gặp ngày mai… Elise, thật kinh khủng, vợ của Stéphane… Cô ấy tự tử! Lúc người ta mang cô ấy đến bệnh viện thì Catherine đang ở trong đó…

Cái gì cơ? Lại còn chuyện gì nữa đây?

-Cô ấy đã nuốt một ống thuốc bacbituric. Người giúp việc của họ đã trông thấy cô ấy nằm dưới đất… Cô ấy chết rồi, Elise ạ!

Chết rồi? Vợ của Steph? Tự tử? Tại sao lại như vậy chứ?

-Catherine cho rằng vì cậu ấy muốn bỏ cô ta… Dù sao đi chăng nữa, chết vì điều đó thì… Còn cậu ấy thì, người ta không biết cậu ấy ở đâu, người ta không thể liên lạc được cậu ấy… Cô có thấy rằng vợ cậu ấy chết, còn cậu ta thậm chí còn không biết tin không? Họ đã cố gọi cho cậu ấy vì cậu ấy có điện thoại ở trong xe nhưng cậu ấy không nhấc máy. Trời đất, lúc này thật là kinh khủng, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Những chuyện ấy kéo dài mãi không kết thúc được.

Có nói mãi điều đó rồi. Sophie đã chết. Còn tôi thì cứ tin rằng người ta luôn luôn chết hụt với bacbituric. Còn Steph, giờ này anh ta đang ở đâu? Tôi có cảm giác rằng anh ta sẽ gặp nhiều rắc rối, những rắc rối nghiêm trọng. Anh ta muốn nói gì trong cú điện thoại gọi cho tôi trước đây: “Tôi có nhiều kẻ thù”… cứ như là anh ta đã báo trước những điều sẽ xảy ra vậy. Steph lái chiếc xe kiểu break màu trắng chưa ai biết đến… vợ anh ta chết rất đúng lúc… và Steph nói rằng anh ta yêu tôi. Một người bình thường lại đi yêu một “cái giỏ đựng khoai tây” thì chắc là hơi gàn dở.

Lại có tiếng chuông điện thoại. Màn xiếc lại bắt đầu.

-Alô? Chào cô Hélène… Vâng, tôi biết rồi, Catherine đã nói với chúng tôi. Thật khủng khiếp quá… Sao cơ?… Nhưng tôi không biết tại sao cả… À tất nhiên rồi… Còn anh chị ổn chứ?… Đúng, tôi cũng nghĩ thế… Cô có thể đến chỗ chúng tôi nếu cô cảm thấy quá cô đơn… Hãy đến đây uống cà phê đi… Đồng ý, hẹn gặp lại lát nữa. Hélène gọi điện. Viên thanh tra Gassin vừa đến chỗ cô ấy. Anh ta muốn biết cô ấy có biết Stéphane hiện đang ở đâu không. Họ đang tìm anh ta. Cô ấy nói là cô ấy không biết gì cả, chắc là anh ta đang ở một công trường nào đó. Cô ấy có vẻ bị sa sút tinh thần. Cô ấy cũng biết Sophie đáng thương và cũng chỉ biết chuyện vào sáng nay thôi… Paul thì ở chỗ khai quật, Virginie thì ở trường học, còn cô ấy thì ở một mình. Tôi đã mời cô ấy đến nhà chúng ta uống cà phê. Cô ấy đã đồng ý, hôm nay cô ấy không đi làm. Những chuyện này thật ảm đạm quá!

Có tiếng chuông cửa.

-Rõ ràng là… Còn chuyện gì nữa đây?

Có tiếng mở cửa.

-A, xin chào ngài thanh tra. Xin mời vào. Anh ta không có ở đây.

-Tôi thấy rõ là tin tức bay đi thật nhanh. Xin lỗi bà… xin chào bà.

Chắc là anh ta đến để hỏi tôi. Tôi giơ ngón trỏ lên.

-Cô có biết là bà Migoin đã chết rồi không?

-Có, chúng tôi cũng vừa mới biết tin qua Catherine Rimiez, y tá phục hồi chức năng vận động của Elise.

-Chúng tôi đang tìm cách gặp ông Migoin. Bà có vô tình biết được chúng tôi có thể tìm thấy anh ta ở đâu không?

-Ông Migoin không có thói quen gửi gắm lịch công tác của ông ta cho chúng tôi, chúng tôi chỉ quen biết nhau thôi…

-Tôi biết, nhưng tôi cần phải thử hỏi mọi cách.

-Dù sao đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ trở về nhà mình. Tại sao lại phải chuốc lấy những điều tồi tệ này chứ?

-Tôi lấy làm tiếc là đã làm phiền bà và cô đây… Xin tạm biệt.

Có tiếng đóng cửa. Đúng thế, tại sao lại cứ chuốc lấy những điều tồi tệ này? Người ta không cần một thanh tra chỉ chuyên đi điều tra một bà góa, mà người ta cần một thanh tra… Rõ ràng là tôi có lý: Mọi việc có vẻ không tốt với Stéphane rồi đây…

-Tôi tự hỏi tại sao cảnh sát họ lại rối tung rối mù lên như vậy. – cô Yvette nói. – Tôi đi pha cà phê đây.

Trước, sau, trước, sau… giá mà tôi có thể cử động cái ngón tay đáng ghét này sang bên cạnh 1 milimét thôi, giá mà tôi có thể… Tôi cảm thấy nó rung động và run rẩy, rồi tôi sẽ làm được thôi!

-Cô có đoán được tôi đang nghĩ đến chuyện gì không. Elise? Chắc chắn đêm qua cô ấy đã phải uống thuốc ngủ, nếu không thì người giúp việc hẳn là đã kịp thời phát hiện ra cô ấy. Cô ấy chắc là phải uống thuốc trong khi chồng mình đang ngủ. Thật là khủng khiếp khi hình dung ra việc cậu ấy ngủ bên cạnh cô vợ trong khi cô vợ đang dần dần chết.

Chẳng lẽ Stéphane không nhận ra tình trạng của vợ mình khi tỉnh dậy? Có lẽ anh ta cứ nghĩ rằng vợ mình muốn ngủ nướng nên mới rón rén ra đi? Tại sao lại không thể như thế chứ? Nhưng tại sao cô ấy lại bị ngã xuống đất? Trong khoảng thời gian cuối cùng khi còn có thể nhận thức được? Chắc chắn người ta phải biết điều đó khi đặt tay lên trên cô ấy. Bởi vì tôi có cảm giác là ông bố trẻ Stéphane đã chuẩn bị hành lý ra đi. Thật lạ lùng… ý tôi muốn nói là, tôi hoàn toàn không nghĩ Sophie thuộc kiểu người có thể tự tử. Với tính cách của cô ấy thì… Nhưng cũng chính vì thế mà nhiều khi người ta hoàn toàn nhầm lẫn trong việc xét đoán con người.

Hélène đang ở đây. Chúng tôi đang uống cà phê. Không, chỉ có cô Yvette và Hélène uống cà phê thôi, còn tôi thì đang được uống một cốc nước hâm rất ngon có tác dụng tăng cường tiêu hóa. Tôi ngửi thấy mùi cà phê rất ngon. Tôi thèm một tách cà phê đặc có nhiều đường đến chết đi được. Tôi nuốt món nước hâm quá nóng một cách mệt mỏi mà trong lòng thầm nguyền rủa cô Yvette.

Giọng nói của Hélène như bị biến dạng sau những ngày u ám. Cô có vẻ rất mệt mỏi. Đôi khi, tôi tự hỏi không biết liệu Hélène sẽ kết thúc bằng một cơn trầm uất thật sự hay không. Tôi thấy cô càng ngày càng buồn thảm.

-Họ vẫn chưa tìm thấy Stéphane. Họ đã tìm anh ấy ở khắp các công trường của anh ấy nhưng chẳng ai thấy anh ấy cả. Mọi người thấy thế là không bình thường phải không? Còn cả chuyện Sophie tự tử nữa. Steph và cô ấy không còn tình yêu từ lâu, vậy tại sao họ không ly hôn nhỉ? Tôi biết cô ấy được năm năm rồi, cô ấy đã giúp tôi rất nhiều khi mà… khi mà… Renaud bị… mỗi khi tôi nghĩ đến những việc mà người ta đang làm với Renaud là… Chuyện đó làm Paul hóa điên…

Có tiếng sụt sịt của Hélène, rồi những lời an ủi của cô Yvette. Có những lúc thật may là không nhìn thấy gì cả.

-Cả Virginie cũng đang lên cơn. Con bé chọn không đúng thời điểm. Tôi biết đó không phải là lỗi của con bé, nhưng tôi không biết phải làm gì với con bé nữa. Con bé sống hoàn toàn khép kín. Nó có vẻ như là biết vâng lời, nhưng chỉ ở bề ngoài vậy thôi. Kết quả học tập của con bé ở trường luôn bị giảm, nhưng nó vẫn không chịu nói về chuyện đó. Có những lúc như là con bé không tồn tại, nó không nghe thấy chúng tôi nói gì cả, chỉ đơn giản vậy thôi. Nó vẫn nói, vẫn cười, nhưng có vẻ như nó chẳng có gì trong đầu cả. Tôi đã đưa nó đi khám bác sĩ tâm thần ở trường nó, ông ta nói là bình thường, rằng con bé bị một cú sốc tình cảm lớn, rằng việc bọn người đã giết Michaël và Mathieu đã khơi lại cái chết của anh con bé… và rằng cần phải có thời gian. Tôi không thể cứ ngồi chờ mãi như vậy, tôi không thể chịu đựng được nữa. Người ta vẫn nói phải chờ đợi, rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, nhưng họ đã lầm, không đúng như vậy, đó là sự thật. Mọi chuyện không tốt đẹp hơn, thậm chí nó còn tồi tệ hơn.

-Hélène, cô đừng nói như vậy. Lúc này cô đang rất mệt, cô đang phải trải qua những giờ phút đau khổ, nhưng rồi cô sẽ thấy… một ngày kia, ngày đó còn ở rất xa cô. Rồi cô sẽ lại thấy tương lai, hy vọng…

Theo cháu thì cô đang hơi thái quá đấy, cô Yvette ạ, nhưng suy cho cùng thì nó cũng xuất phát từ một tình cảm tốt mà thôi. Dù sao đi chăng nữa thì biết nói gì với Hélène lúc này bây giờ? Đúng, con gái của cô có vẻ hơi gàn dở, chồng của cô có vẻ như không thể chịu đựng được cô nữa, người bạn gái thân nhất của cô thì vừa mới chết và chồng của cô ấy có thể là thủ phạm đã giết con trai của chồng mình. Đấy, tất cả đều rất ổng đấy??

-Vâng, cũng có thể bà đúng… Rồi chúng ta sẽ thấy. – Hélène trả lời, chẳng có một chút hào hứng nào cả. – Còn cô Elise, ổn chứ?

Tôi giơ ngón trỏ.

-Elise vừa có một chiếc ghế mới.

-À đúng rồi, thế mà tôi không nhận ra. Xin lỗi nhé, lúc này tôi đang…

Có lẽ Hélène đang chăm chú quan sát cái xe đẩy của tôi.

-Đó là một cái ghế chạy bằng điện. Có thể đẩy nó, nhưng cô ấy cũng có thể sử dụng nó một mình được.

-Nó tuyệt thật đấy. Cho tôi xem đi nào!

Tôi chưa bao giờ nghe thấy ai nói “tuyệt” với một giọng thất vọng như thế. Nhưng thôi, tôi vẫn thực hiện theo lời cô: trước, sau…

-Ôi, Elise, thật tuyệt vời! Rồi cô có thể làm được rất nhiều việc khác ấy chứ!

Vâng, nhiều việc lắm, ví dụ như là đi từ bức tường này đến bức tường kia chẳng hạn.

-Jean Guillaume thấy cái xe đó trong cửa hàng Romero và ông ấy có ý kiến giới thiệu cho Elise.

-Này bà Yvette, bà có vẻ rất quan tâm đến ông Guillaume đấy. – Hélène định trêu đùa bằng một giọng nói nhỏ, nhàu nhĩ.

-Tôi phải công nhận là ông ấy rất nhiệt tình, với lại, một người đàn ông thì lúc nào cũng có ích đấy chứ. Cô có muốn dùng thêm chút cà phê không?

-Không, cảm ơn bà, tôi đã quá đủ căng thẳng rồi. Paul không gọi điện đến đây à?

-Paul? Không, sao cơ?

-Không, chỉ vì anh ấy nói là anh ấy sẽ gọi điện về nhà, nhưng vì tôi ra ngoài thế này nên tôi nghĩ là có thể anh ấy sẽ gọi điện đến đây.

-Anh ấy chắc phải có rất nhiều công việc…

-Vâng, lúc này anh ấy bận rộn lắm. Tôi đã gọi cho anh ấy để nói chuyện Sophie… Lúc ấy anh ấy có cuộc hẹn, nhưng cảnh sát đã đến rồi: viên thanh tra trẻ, Gassin, và anh ấy nói là anh ấy sẽ gọi cho tôi… Hôm nay trời thật là đẹp!

-Cô có muốn chúng ta đi dạo một chút không?

-Sao lại không chứ? Sau đó tôi sẽ đón Virginie.

-Để tôi đi lấy cái khăn choàng cho Elise cái đã.

Cứ như thế thì tôi đến chảy ra thành nước vì nóng mất. Hélène đứng gần tôi, vì tôi ngửi thấy mùi nước hoa của cô.

-Stéphane không giết vợ anh ấy. – Cô thì thầm rất nhanh vào tai tôi.

A, vậy thì càng tốt, nhưng thật sự mà nói thì tôi không nghĩ là…

-Cô có biết sự thật phải không?

Sự thật nào chứ? Cô ấy đang nói về chuyện gì thế?

-Chúng ta đi thôi chứ? – cô Yvette cắt ngang, rồi đặt một tấm khăn choàng của người Êcốt chắc phải nặng đến trăm kilô lên đùi tôi.

Sự thật… Tôi cũng muốn biết sự thật lắm… Bên ngoài, trời rất nóng, không khí thơm tho, Hélène chắc hẳn là đang nghĩ đến Renaud đang bị người ta đang mổ xẻ trong cái mùi cùa formol, nghĩ đến Sophie đang yên nghỉ trong nhà xác của bệnh viện. “Stéphane không giết vợ anh ấy…”. Thế có nghĩa là có người khác đã giết cô ấy? Có thể là một tên giết người cải trang hay không?… Không, tôi đang tìm kiếm điều gì đó rồi! Hãy cứ đi dạo chơi đi cô nàng, và đừng nghĩ đến những chuyện gì khác nữa!

Sự thật… tại sao tôi lại có thể biết được sự thật? Còn Hélène, liệu cô ấy có biết được sự thật không?

Liệu Hélène có nghĩ là Virginie biết sự thật không? Liệu cô ấy có cho rằng Virginie gửi gắm cho tôi một điều gì đó không? Elise, dừng lại đi, mày sẽ phát điên lên mất. Thôi được rồi, đồng ý.

Họ vẫn chưa tìm thấy Stéphane. Đã ba ngày rồi. Dự kiến mai là ngày chôn cất Sophie. Đương nhiên là Paul muốn đến dự tang lễ còn Hélène thì không. Theo điều tra viên Gassin, Sophie có thể bị giết vì chồng cô ấy vừa mới ra đi. Vừa mới rời bỏ cô ấy. Vừa mới cuốn xéo hoàn toàn. Anh ta đã vét sạch tài khoản trong ngân hàng, thu xếp lại công việc theo trật tự và, hấp, anh ta lên đường với một cuộc sống mới. Cứ cho là một sự ra đi có chủ định đi. Tôi tự hỏi liệu anh ta có phản ứng lại lời kêu gọi vời cảnh sát hay không. Theo ý tôi thì anh ta không hề có ý muốn biết điều gì có thể xảy đến với vợ mình. Hơn nữa, cảnh sát chưa hề đưa ra một sự buộc tội nào chống lại anh ta: không phải lỗi của anh ta nếu vợ anh ta tự tử. Nhưng tôi dám chắc là cảnh sát có hàng đống câu hỏi dành cho anh ta và cái chết của vợ anh ta chỉ là một cái cớ mà thôi. Một giả thuyết khác: bạn sẽ làm gì nếu phát hiện ra chồng mình là một kẻ giết người? Nếu bạn nhận ra anh ta qua sự miêu tả của một vài thứ quần áo? Liệu người ta có thể tự tử vì điều đó được không?

Tiếng chuông cửa reo. Cô Yvette lao ra mở cửa.

-Ồ, xin chào.

Chắc chắn là sự thất vọng của cô đấy, cô Yvette ạ.

-Xin chào bà Holzinsky. Tôi nghĩ rằng cô Andrioll đang ở đây.

-Thế ông muốn cô ấy ở đâu? Cô ấy đang ở phòng khách. Ông biết đường rồi đấy.

-Ồ vâng, cảm ơn.

Ông Yssart. Tiếng bước chân bình tĩnh của ông ta bước trên sàn nhà. Không biết ông ta ăn mặc như thế nào. Một bộ quần áo ba phần hoàn hảo không chê vào đâu được? Ông ta dùng nước hoa.

-Xin chào cô.

Tôi giơ ngón tay.

-Tôi tự cho phép mình đến thăm cô khi đi ngang qua đây. Cô đừng lo, tôi sẽ không hỏi cô chuyện gì đâu. Không, tôi đến chỉ để thông tin cho cô biết thôi. Vì tôi bị thuyết phục là cô thật sự quan tâm đến toàn bộ câu chuyện buồn này. Công tác điều tra đã cho thấy rõ sự xuất hiện của những sợi tóc trên cổ áo săngđay tìm thấy trong căn lều gác rừng. Những sợi tóc màu sáng. Chúng là của Stéphane Migoin. Chúng tôi đã so sánh chúng với một mẫu tóc được lấy ra từ chiếc lược chải đầu ở nhà anh ta. Đấy, tôi chỉ muốn bảo với cô như vậy.

Vậy thì đúng là anh ta rồi còn gì?

-Thêm nữa, có vẻ như là cái chết của bà Migoin không phải là một tai nạn. Theo quan điểm của tôi, cô ấy rất có thể bị ép phải uống số thuốc đó. Cô ấy có một vết máu bầm ở hàm, nó củng cố giả thiết này rất rõ, cho dù cô ấy có thể bị xây xát khi ngã từ trên giường xuống. Người ta nói với tôi là ông Migoin rất quan tâm đến cô.

Một chút im lặng. Tôi chờ đợi. Chắc chắn là ông ta đang quan sát tôi. Ông ta nói tiếp:

-Người ta cũng nói với tôi là có thể họ nhìn thấy anh ta sau tay lái chiếc xe CX màu trắng.

Paul và Hélène. Họ đã cho anh ta mượn!

-Họ đã nói với tôi rất nhiều chuyện đến nỗi tôi buộc phải làm một cái lệnh bắt anh ta. Thế nên, trong trường hợp cô biết một chỗ nào đó mà có thể tìm thấy anh ta, tôi rất muốn cô thông báo ngay cho chúng tôi. Điều đó sẽ có ích cho tất cả mọi người.

Lại thế nữa! Chắc chắn là gã này nhất định tin rằng tôi được cả cái thành phố này gửi gắm tâm sự. Nếu tôi mà biết Stéphane đang ở đâu thì tôi sẽ là người đầu tiên nói điều đó ra. Không, sẽ là người đầu tiên cố gắng làm cho mọi người hiểu điều đó.

-Cô có biết chuyện gì đó không?

Không có ngón tay giơ lên.

-Cô có nghĩ là con bé Virginie có thể gắn bó với ông Migoin đến mức mà nó không tiết lộ những điều mà nó có thể biết liên quan đến chuyện này không?

Virginie? Gắn bó với Stéphane? Nhìn thấy anh ta giết anh trai mình mà lại không nói năng gì? Không, không thể như vậy được, trừ phi là… là… lạy Chúa, nhưng mà đúng thế thật! Trừ phi là Stéphane là người tình của Hélène! Nếu đúng như vậy thì Virginie sẽ không dám nói ra. Nhưng mà Hélène yêu Paul cơ mà? Thế quái nào mà cô ấy lại ngủ với Stéphane cơ chứ? Còn Stéphane thì lại yêu mình. Trời đất, tôi sắp bị mất dấu mất rồi…

-Cô có biết là Stéphane Migoin sẽ bị buộc tội là thủ phạm giết cậu bé Massenet không?

Ngón trỏ.

-Cô có nghĩ anh ta là hung thủ không?

Ông ta đang nghĩ đến chuyện gì vậy chứ? Chắc ông ta nghĩ tôi là người báo “những lời sấm truyền đền Delphes[1]” chăng? Cảnh sát bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của những người bị liệt từ bao giờ thế không biết?

[1] Delphes: Đền thờ thần Apollo ở Hy Lạp cổ đại, tương truyền đến này do thần Apollo xây dựng. Tại đây người ta có thể hỏi ý kiến thần Apollo.

Thế còn tôi thì nghĩ gì? Tôi không thể quyết định giơ ngón trỏ. Tôi biết rõ là tôi không thể tin chuyện Stéphane giết bọn trẻ. Tôi có thể nghi ngờ điều đó, nhưng không phải là tin.

-Cảm ơn. Tôi muốn biết thái độ của cô. Cô thấy đấy, cô Andrioll, trái với những gì mà cô có thể nghĩ, tôi rất tin vào những đánh giá của cô.

Thế đấy, ông ta cắt ngang suy nghĩ của tôi! Tôi chưa bao giờ nói với ông ta, nhưng ông ta lại tin vào những đánh giá của tôi. Chuyện cứ như đùa! Gã cảnh sát này cũng thật gàn dở! Tôi bị những người gàn dở bao xung quanh mình. Chắc là vì tôi đang ở trong một bệnh viện tâm thần và không ai cho tôi biết điều đó.

-Tôi phải đi đây. Cô hãy bảo trọng.

Quyến rũ làm sao? Cảm ơn, và gửi lời chào đến ông. Xin mời người tiếp theo! Bệnh viện tâm thần mở cửa hàng ngày! Tôi nghe thấy tiếng bước chân thong thả của ông ta xa dần. Tôi chắc chắn là ông ta đi giày da được khâu bằng tay.

-Ông ấy đi rồi hả? – cô Yvette hỏi, giọng ngạo mạn.

Tôi giơ ngón tay.

-Con người tự phụ, biến đi cho khuất mắt! – cô Yvette còn ném lại một câu trước khi quay trở lại bếp.

Trước, sau, sau, trước… tôi đang suy nghĩ. Trong đời tôi, tôi chưa bao giờ lại suy nghĩ nhiều như thế. Trước đây, mọi chuyện đều rất đơn giản. Tôi cũng hay kêu ca phàn nàn như tất cả mọi người, nhưng khi nghĩ đến mọi chuyện đơn giản biết bao so với bây giờ thì… Trước, sau, trước, sau… Tôi mà bị đâm vào tường thì sao nhỉ? “Một người bị liệt tứ chi lao vào tường trong phòng khách của mình với vận tốc 250km trên giờ và bị vỡ sọ!”. Trước, sau, sau, trước… quý ông quý bà xin hãy chú ý, đây là buổi biểu diễn chế ngự dã thú ở Boissy-les-Colombes, với ngôi sao có một không hai Elise Andrioli. Mọi người vỗ tay cổ vũ cô ta rất to. May mà không ai biết tôi đang nghĩ những gì, nếu không chắc hẳn là tôi phải xấu hổ lắm.

Người cha tội nghiệp của tôi luôn tự hỏi tại sao tôi lại có thể cười tất cả mọi chuyện được như thế, thậm chí ngay trong những hoàn cảnh tồi tệ nhất. Cần phải biết rằng đó là một thứ tài sản. Một giả thuyết khác tôi là một con điên thực sự. Thôi nào, hãy nghiêm túc đi. Liệu Stéphane có thể trốn ở đâu được? Tại sao anh ta phải chạy trốn? Tại sao anh ta lại quyết tâm ra đi, và rút hết tiền trong tài khoản, tại sao… tại sao…? Và nhất là, anh ta có ngu ngốc đến mức để lại chiếc áo săngđay dính đầy máu của Michaël trong căn lều gác rừng không? Có thể anh ta không phải là Einstein, nhưng dù sao thì…

Bình luận