Bãi biển xanh biếc với làn nước trong veo, dãy cát vàng nổi bật dưới lớp thảm đỏ dài, hai bên là dãy hoa hồng được trang trí. Hàng ghế được sắp xếp ngay ngắn theo hàng lối trình tự, tất cả vị khắp được mời đến đây đều vô cùng háo hức bởi vì đây là một hôn lễ lịch sử của Bạch Tử Ngôn!
Đối với lễ kết hôn này anh đã suy nghĩ rất kĩ càng và tạo cho cô một sự bất ngờ trước nay chưa từng có, bãi biển này là chỗ anh đã cầu hôn cô cũng chính nơi đây là nhân chứng cho tình yêu mà anh dành cho cô! Dòng người nô nức diện quần áo, váy vóc đơn giản vì tông màu chủ đạo của nó là màu trắng!
Diệp Tử Ái sớm đã được chuẩn bị ở trong một căn phòng khách sạn cao cấp bậc nhất gần đấy! Trên thân hình chuẩn bộ váy cưới trắng tinh, chất liệu viền ren ôm sát lấy đường cong quyến rũ, bờ vai gầy trắng ngần lộ ra theo kiểu trễ vai, nhờ phần đuôi cá mà vóc dáng của cô được tăng thêm gấp bội. Gương mặt thanh thuần, đường nét hoàn hảo nên chỉ cần tô điểm một chút là đã biến thành một nàng công chúa xinh xắn đến mức ai nhìn cũng phải tặc lưỡi một cái!.
Bạch Tử Ngôn đã đưa cô đến đây từ hôm qua, anh ấy nói rằng sẽ cho cô một sự bất ngờ lớn, tuy cô không biết là như thế nào cho tận hôm nay khi nhân viên mang một chiếc váy cưới đến đây thì tâm trạng của cô hoàn toàn bị treo lơ lửng, đôi mắt tinh xảo ngắm nhìn quanh một lượt sau đó nghe theo lời dặn của anh mà mặc vào! Cô có thể đoán được sơ sơ rằng anh sẽ chuẩn bị cái gì, trái tim theo trống ngực đập liên hồi ngắm mình trong chiếc gương lớn. Ngay cả chuyên viên trang điểm cũng được anh chuẩn bị chu đáo. Sau hơn vài tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng hoàn tất xong mọi thứ!
Vòng tay ấm áp ấy lại một lần nữa ôm lấy eo cô từ phía sau, hơi giật mình cô quay đầu lại thì đã nhận ra gương mặt Bạch Tử Ngôn! Anh vô đây từ khi nào?
Từ khi bước vào đây anh đã bị cô làm cho mê hoặc, chiếc váy cưới này quá hợp với cô mà cô lại còn xinh đẹp đến mức động lòng người, bước chân nhẹ nhàng không kìm được mà tiến sát lại gần cô hơn bất giác lại muốn ôm người con gái này vào lòng thủ thỉ bên tai cô
“Tử Ái…hôm nay em thật sự rất đep! Đẹp đến mức anh không tài nào tin được là người con gái trước mặt anh đây là vợ của anh”
“Dẻo miệng” Thật ra trong lòng cô đang cực kì xấu hổ bởi lời khen của anh nên chỉ cố gắng kìm nén lại, không biết nói cái gì
Bạch Tử Ngôn khẽ cười sau đó lại nhìn trên chiếc cổ của cô
“Nhưng mà…em vẫn còn thiếu một thứ!”
Hả? Thiếu gì? Cô nghĩ mình đã chuẩn bị kĩ càng rồi chứ? Đôi mắt ngọc trong veo nhìn qua tấm gương quan sát anh
“Thiếu thứ gì sao?”
Không trả lời cô, gương mặt điển trai từ tốn nở nụ cười sau đó đưa tay vào trong túi áo vest của mình lấy ra một sợi dây chuyền!
Phải rồi! Đây là sợi dây chuyền anh cầu hôn cô! Nhưng mà từ lúc đến đây cô đã không thấy nó đâu, tưởng rằng đã để quên ở biệt thự ai ngờ là do anh đã âm thầm lấy nó!
Hai mắt thoáng tia kinh ngạc sau đó là cảm động nhìn anh, bàn tay to lớn vòng ra trước sau đó dịu dàng đeo lên cổ cô một cách cẩn thận sau đó còn không quên đặt một nụ hôn lên vai trắng của cô
“Bây giờ thì hoàn hảo rồi!”
Ngón tay run run chạm vào chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền sau đó không giữ được giọt lệ mà dâng trào! Xoay người lại đối diện với anh trao tia thâm tình đầy hạnh phúc
“Ngôn…”
Khẽ đưa tay lau sơ qua khóe mắt cô sau đó nửa trêu nửa đùa nói
“Tuy công nhận là em rất xinh đẹp nhưng mà nếu khóc thì không được đẹp nữa nha!”
“Đáng ghét…anh còn chọc em” Diệp Tử Ái ngượng ngùng đánh nhẹ vào ngực anh.
Bạch Tử Ngôn bật cười trầm thấp sau đó bắt lấy tay cô nắm chặt sau đó nhìn cô bằng đôi mắt ôn nhu, dịu dàng nhất từ trước đến giờ. Khóe môi giật giật sau đó chậm rãi tiến gần đến vầng trán nhẵn nhụi của cô mà đặt một nụ hôn đằm thắm.
Lái chiếc xe đưa cô đến nơi tổ chức lễ cưới, trên đường đi Diệp Tử Ái ngồi trong xe không lúc nào yên ổn, hai tay bất giác cứ quấn lấy nhau đầy căng thẳng nhưng cũng may là có anh ở bên cạnh trấn an cô nên tâm tình dịu lại đôi chút!
Bạch Tử Ngôn nắm chặt lấy bàn tay cô sau đó dẫn cô đi về phía bãi biển, khung cảnh tráng lệ đầy lãng mạn dần hiện ra trước mắt cô sau đó từ hồi hộp cô chuyển sang bất ngờ! Có rất nhiều người đã đến đây từ sớm yên vị ngồi trên ghế khách. Sau khi thấy Bạch Tử Ngôn và Diệp Tử Ái đi đến mọi người bắt đầu đứng hết lên vỗ tay chào đón một cách nồng nhiệt.
“Tử Ái…cậu ấy thật xinh đẹp” Nhã Tịnh mắt ngân ngấn nước nhìn cô bạn thân của mình đang đi đến. Khi nhận được lời mời của Bạch Tử Ngôn cô đã không dám tin, bởi lẽ Diệp Tử Ái đột nhiên mất tăm hơi, không thể nào liên lạc được khiến cô vô cùng lo lắng, vậy mà sau khi được nghe Bạch Tử Ngôn kể lại mọi chuyện, cục đá nặng trong lòng cô cuối cùng cũng được gỡ bỏ, vui vẻ đến tham dự lễ cưới này
Thân váy trắng xinh đẹp sánh vai cùng người đàn ông quyến rũ mang nét đẹp nam tính, ai nhìn vào cũng phải trầm trồ mà tấm tắc khen!
Diệp Tử Ái sớm đã lạc mất đi lí trí cô ngơ ngác quay sang nhìn anh mà ngắt quãng nói
“Ngôn…đây là bất ngờ anh dành cho em sao?”
“Phải…đây chính là món quà lớn nhất mà anh dành cho vợ của anh! Hôn lễ này là do anh đích thân chuẩn bị theo sở thích của em! Có thích không?”
Diệp Tử Ái không còn muốn nói gì thêm cô gật đầu lia lịa sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút đi cùng anh trên tấm thảm đỏ! Tiểu Hành nhỏ cũng tham dự lễ cưới của ba mẹ mình, cậu hớn hở chạy đến chỗ hai người tay còn cầm theo bó hoa hồng lớn
“Mẹ thật xinh đẹp nha…đây là hoa của mẹ” Tay nhỏ nhắn đưa bó hoa cho cô rồi lon ton chạy về chỗ bà nội
Diệp Tử Ái hạnh phúc cùng anh sánh vai vào lễ đường trong tiếng vỗ tay của mọi người trên biển. Bầu trời xanh ngát hào cùng màu biển ngọc, làn gió biển thổi nhẹ vào mái tóc đen được búi gọn ra phía sau của cô ve vẩy vài cọng nhỏ trước mặt, cha sứ chứng giám cho cặp đôi chính ngày hôm nay cũng nghiêm trang với vẻ mặt phúc hậu
“Chú rể, xin mời đọc lời tuyên thệ với cô dâu”
Tuy vẻ ngoài anh rất điềm tĩnh nhưng sâu trong lòng sớm đã rất căng thẳng, nắm lấy bàn tay cô sau đó đối diện thẳng với người con gái mình yêu
“Bạch Tử Ngôn anh xin hứa rằng dù cho mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì, dù trái đất có ngừng quay, con tim này ngừng đập thì anh vẫn sẽ chỉ mãi yêu và chỉ yêu một mình em đến trọn kiếp này và cả kiếp sau nữa…”
Những lời nói của anh như mật rót vào tai cô không sót một chữ trong niềm hạnh phúc cô vẫn nở nụ cười rạng rỡ như ánh dương của mình.
“Cô dâu, xin mời đọc lời tuyên thệ với chú rể”
Hít một hơi sâu, mọi sự tập trung đều đổ dồn về một phía là anh, cả thế giới xung quanh như mất hết đi chỉ còn lại anh và cô đứng ở đây ngay trên bãi biển xinh đẹp này, giọng nói tuy có chút run nhưng vẫn rõ ràng mạch lạc
“Diệp Tử Ái em xin hứa rằng sẽ mãi ở bên cạnh anh cho dù gặp gian nan hay vất vả cũng không hề gì, chỉ cần trái tim này còn đập thì em sẽ yêu anh bằng tất cả sự chân thành, dịu dàng của mình. Sống bên cạnh anh trọn vẹn bằng tình yêu của chúng ta…Bạch Tử Ngôn em yêu anh”
Ngay khi cô vừa dứt câu thì đôi môi anh đã dán chặt vào môi cô mà quấn lấy, tiếng vỗ tay reo hò cùng lúc vang lên đánh thức cả mặt biển. Đất trời, biển cả dung hợp chứng kiến một tình yêu với kết thúc đẹp đầy viên mãn!
Nhã Tịnh cùng mọi người bên dưới cũng không kìm được những giọt nước mắt chúc phúc, Tiểu Hành nhìn ba mẹ mình hôn nhau cũng vui vẻ vỗ tay theo rồi đột nhiên chạy lên chỗ hai người.
“Con cũng muốn được hôn!”
Lời nói ngây thơ khiến ai nấy đầu bật cười, cả Bạch Tử Ngôn và Diệp Tử Ái cũng thế, cả hai đồng điệu bế Tiểu Hành lên sau đó hai bên đều đặt một nụ hôn trên má cậu.
Cuối cùng cũng đến màn ném hoa cưới, Diệp Tử Ái háo hức vào tư thế chuẩn bị ở phía sau là một dàn khách mời đang chờ đợi khoảnh khắc này. Sau khi hô lên ba tiếng, tưởng chừng như cô sẽ ném thẳng về phía sau nhưng không! Diệp Tử Ái lại đưa hoa cưới cho Lôi Vũ đang đứng bên cạnh mình sau đó còn nháy mắt ra hiệu cho cậu bạn thân này! Cô thừa biết rằng Lôi Vũ rất yêu Nhã Tịnh nên chuyện quan trọng này nhất định phải do cô tác thành!
Lôi Vũ đón lấy hoa cưới của Diệp Tử Ái sau đó ngầm hiểu ra ý của bạn mình, khẽ cười tà mị rồi cầm lấy bó hoa chậm rãi đi về phía dòng người phía sau đến thẳng đến cô gái đang ngơ ngác ở giữa mà quỳ một gối xuống
“Nhã Tịnh…em có đồng ý ở bên cạnh anh đến suốt cuộc đời này không? Anh thật sự rất yêu em!”
Nhã Tịnh kinh ngạc đến mức che miệng lại cô không ngờ rằng Lôi Vũ lại quỳ gối trước mặt cô! Từ năm đại học đến nay cô luôn không để ý đến anh nhưng từ sau khi anh nắm tay cô dẫn đi trong hội trường lúc ấy, con tim cô đã rung động thật sự! Đôi mắt dần tuôn trào hàng nước trong veo nhìn Lôi Vũ. Mọi người xung quanh đều hô hào khẩu hiệu
“Đồng ý đi”
“Đồng ý đi”
…
Rốt cục tình cảm chốn giấu bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng bộc phát cô gật đầu lia lịa sau đó nhận lấy bó hoa cưới trên tay Lôi Vũ. Cái gật đầu của cô khiến tim anh như vỡ ra, anh ôm chặt lấy Nhã Tịnh sau đó hét lên
“Tôi thành công rồi!”
Diệp Tử Ái nghiêng đầu vào vai Bạch Tử Ngôn chứng kiến một màn trước mắt mà hạnh phúc, trong dòng người đang hò reo chúc mừng thì ánh mắt vô tình lại lướt qua gương mặt thân quen. Vu Dịch? Anh ấy cũng ở đây sao? Cặp mắt sâu thẳm nhìn về phía Diệp Tử Ái đúng lúc đó cô cũng nhìn thấy anh nhưng còn chưa kịp nói gì thì anh lại quay mặt đi. Cô biết rằng anh chắc hẳn đã đến đây chứng kiến lễ cưới của mình, có rất nhiều điều cô muốn làm sáng tỏ với anh nên chỉ nhanh chóng nói với Bạch Tử Ngôn
“Anh đợi em một chút…” Nói đoạn cô đuổi theo Vu Dịch