Đường XX
Lôi Vũ lạnh run người ngồi co rút bên cầu, từ xa ánh đèn xe chiếu thẳng vào anh làm anh nheo mắt lại nhìn. Diệp Tử Ái thấy Lôi Vũ liền bước xuống xe chạy nhanh đến
“Lôi Vũ? Cậu không sao chứ?”
Vừa thấy cô Lôi Vũ liền lao đến ôm chầm lấy rồi nức nở như đứa trẻ con tìm được mẹ
“Tử Ái…huhu…cuối cùng cậu cũng đến rồi”
“Đươc rồi…ai kêu cậu suốt ngày trăng hoa chơi bời giờ gặp được đối thủ rồi đó! đáng đời” Diệp Tử Ái tranh thủ mỉa mai Lôi Vũ vài câu.
“Cái con nhỏ Lâm Lâm này nếu để tớ gặp lần nữa tớ nhất định sẽ tính sổ với nó”
Từ xa Bạch Tử Ngôn nhìn thấy Lôi Vũ đang ôm Diệp Tử Ái ánh mắt lướt qua tia lạnh lùng, bước nhanh đến kéo tay Diệp Tử Ái về phía mình sau đó nhìn Lôi Vũ nói.
“Cậu không sao là tốt rồi! Là đàn ông dám làm dám chịu”
Lôi Vũ không ngờ Diệp Tử Ái lại đi chung với người khác nên ánh mắt ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi
“Anh là ai? ”
“Tôi?” Bạch Tử Ngôn khẽ liếc nhìn Diệp Tử Ái
Nhận ra ánh mắt của anh, cô liền nhanh chóng chen ngang “À à…đây là bạn của mình, anh ấy thuận đường nên đưa mình đi thôi”
Bạn sao? Bạch Tử Ngôn nhếch mép cười cũng không nói gì thêm, cô muốn gọi anh sao cũng được.
“Được rồi…mau đi về thôi”
Diệp Tử Ái không để Lôi Vũ thêm để ý đến anh ta nữa nên liền đẩy cậu ta lên xe rồi nhanh về nhà.
Trên xe, Lôi Vũ ngồi sau im lặng quan sát tình hình, cậu cảm thấy người đàn ông này rất quen nên ngay sau đó không nhịn được nói
“Cho hỏi anh tên gì?”
Bạch Tử Ngôn không buồn nhìn Lôi Vũ chỉ lãnh đạm đáp lại một câu “Bạch Tử Ngôn”
“Bạch Tử Ngôn sao? anh bao nhiêu tuổi rồi…tôi thấy hình như anh lớn hơn bọn tôi đúng không? Sao Tử Ái lại quen biết anh?”
Diệp Tử Ái ngồi bên cạnh lo lắng lỡ anh ta nói bậy bạ chắc chắn Lôi Vũ sẽ hiểu lầm mất. Cô thật không muốn Lôi Vũ sẽ biết về mối quan hệ giữa cô và anh ta nên nhanh chóng tìm cách chen ngang, ai ngờ khi chưa kịp mở lời đã bị Bạch Tử Ngôn nói trước
“Tôi năm nay 26 tuổi…hiện đang làm CEO của tập đoàn Ngôn Thị”
Vế sau anh không định trả lời vì anh biết được ánh mắt mà Diệp Tử Ái nhìn anh là ý gì, nên anh cũng thuận theo ý cô.
Nghe xong Diệp Tử Ái thở phào nhẹ nhõm anh ta thật sự hiểu được cô đang nghĩ gì sao?
“Ngôn Thị? Vậy anh chính là Ngôn Tổng trong truyền thuyết sao?” Lôi Vũ phấn khích như gặp được thần tượng đến mức muốn nhảy ra đằng trước để nhìn thật kĩ anh
Thấy vậy Diệp Tử Ái không khỏi khó hiểu cái gì mà trong truyền thuyết?
“Này Lôi Vũ cậu đang nói đến truyền thuyết nào?”
Lôi Vũ thấy mặt cô đang ngơ ra không hiểu gì bèn thở dài lắc đầu, đúng là đứa bạn thân này chỉ biết đi học và đi làm thôi nên chẳng cập nhật gì cả, do vậy cậu cũng không trách được cô liền tận tình giải thích
“Anh ấy chính là Ngôn Tổng người đã giúp Ngôn Thị vươn lên đứng nhất nhì trong mọi lĩnh vực ở thành phố Đế Đô này chỉ trong 2 năm nhận chức, chưa kể còn đẹp trai thuộc hàng cực phẩm được không ít báo chí khen ngợi, phải nói là một người vừa có tài lại còn có sắc nếu chưa gặp qua chắc chắn cũng không ai tin trên đời này lại có một người xuất chúng như vậy. Hôm nay tớ thật có phúc khi được tận mắt nhìn thấy Ngôn Tổng còn được anh cho đi nhờ xe nữa… đời này của tớ mãn nguyện rồi”
Lôi Vũ bày bộ dạng đầy ngưỡng mộ khi nói về Bạch Tử Ngôn khiến Diệp Tử Ái thấy thật chướng mắt. Chẳng phải chỉ có vẻ bề ngoài thôi sao? Nếu như cậu ta mà nhận ra con người thật của tên ác ma cuồng ngạo này thì chắc sẽ không dùng ánh mắt đó để mà nhìn anh ta đâu.
Bạch Tử Ngôn liếc mắt sang nhìn cô thấy gương mặt có vẻ như không đồng tình của cô mà khẽ cười. Cô thật sự ghét anh! Dù sao anh cũng không có ý định giải thích nên chỉ lẳng lặng lái xe
***
Ở hội trường đang nhốn nháo lên vì tin tức Diệp Tử Ái được nam thần siêu xe đón trước cổng trường. Cô ngay khi đến lớp đã cảm nhận mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình nên có chút không thoải mái lại càng cảm thấy khó hiểu liền kéo tay Nhã Tịnh hỏi
“Này! Cậu có cảm thấy là mọi người đều đang bàn tán về tớ không?”
Nhã Tịnh ngồi kế bên thản nhiên không ngó ngàng gì đến Diệp Tử Ái giận dỗi nói
“Cậu còn hỏi tớ? Tin tức và ảnh chụp cậu với nam thần đang tràn ngập trên trang web trường kìa Cậu mau giải thích cho tớ biết là cậu và nam thần kia có quan hệ gì sao anh ta lại đến đón cậu?”
Đột nhiên bị tra hỏi Diệp Tử Ái ngạc nhiên, lúc này cô mới hiểu ra mọi chuyện, thật đáng ghét mà! hèn gì mọi người đều nhìn cô bằng con mắt ghen ghét như vậy
“Tớ làm gì có quan hệ với anh ta…chỉ là có chút chuyện nên mới đi với anh ta thôi”
Nhã Tịnh nhìn cô với cặp mắt dò xét nghi ngờ không biết lời cô nói là thật hay không?
“Ây da…bạn thân Nhã Tịnh ơi, cậu cũng hiểu tớ rồi mà tớ không có gạt cậu đâu, thật sự là không có”
Nhã Tịnh lúc này mới thả lỏng nhìn cô gật đầu “Được rồi…Nhưng mà giờ cậu nổi lắm đấy, đám người Trần Hiểu Linh đang bếu rếu cậu khắp nơi nói cậu là được đại gia bao nuôi kìa”
Nghe xong Diệp Tử Ái liền nổi giận, Sao? Bao nuôi? Thật là quá đáng mà. Từ trước tới giờ cô và Trần Hiểu Linh đều không ưa gì nhau, nhiều lần đám người đó đều tìm cách kéo cô xuống hại cô không biết bao nhiêu lần nhưng cô đều không màng quan tâm đến vì cô biết dính vào chỉ có thêm rắc rối thôi. Lần này quả thực là không nhịn nổi mà!
Vừa nhắc tới thì từ xa nhóm người Trần Hiểu Linh tự nhiên đi đến, vẻ mặt vẫn luôn kiêu căng khinh bỉ nhìn Diệp Tử Ái bâng quơ nói
“Ấy…người cũ vừa đi thì liền kiếm ngay đại gia khác mà bám lấy, đúng là không biết xấu hổ còn dám vác mặt đi đến trường nữa chứ”
Mấy người bạn đi cùng với cô ta cũng hùa theo cười ha hả, Nhã Tịnh nhìn thấy vậy chướng mắt không chịu nổi liền lớn tiếng đáp lại
“Cũng có người suốt ngày đi gây sự kiếm chuyện với người khác…muốn kiếm đại gia để mà bám vào nhưng rất tiếc là bám không được nên quay ra nói đây mà. ”
“Cô vừa nói cái gì” Trần Hiểu linh tức giận toan lao đến
Diệp Tử Ái lao đến chắn ngang mặt cô ta, Nhã Tịnh phía sau cũng liền ngồi bật dậy
“Cô đừng có mà quá đáng”
Trần Hiểu Linh cười khẩy hóng hách nhìn Diệp Tử Ái
“Dám làm dám nhận…đừng có ở đó mà giả bộ ngây thơ chiêu đó chỉ có tác dụng với Vu Dịch thôi”
Nhắc đến Vu Dịch tâm tình cô chợt nặng xuống, cổ họng như có gì đó chặn ngang không thể nói được gì. Tim cô cũng nhói lên một hồi
“Hơ…Vu Dịch không có ở đây là cô liền tìm ngay một người đàn ông khác để mà giải tỏa cô đơn đúng là trơ trẽn mà” Trần Hiểu Linh nhìn bộ dạng của Diệp Tử Ái thừa thế nói tiếp
Lúc này cô không thể chịu đựng được nữa giơ tay lên mạnh mẽ tát xuống mặt của cô ta. Bị ăn một cú tát đau đớn Trần Hiểu Linh như nhím xù lông liền bổ nhào vào Diệp Tử Ái túm tóc cô lại. Nhã Tịnh bên cạnh cũng tiến đến toan đánh trả lại bị 2 đứa bạn đi cùng cô ta lao đến đánh
Sự việc xảy ra bất ngờ khiến mọi người trong phòng trở tay không kịp đứng nhìn một đám túm tóc tát nhau
“Con nhỏ này…mà dám đánh tao?” Trần Hiểu Linh như phát điên tát vào mặt Diệp Tử Ái một cái
Cảm giác đau truyền đến bên gò má trái, tóc cô bị túm đau đến nổi muốn rách cả da đầu chỉ cố gắng cầm cự giữ chặt tay cô ta lại
“Mau buông tôi ra…Cô đừng có mà quá đáng”
Nhã Tịnh một mình chống lại 2 người kia cũng không khá hơn muốn giúp cô mà không được
Cả phòng được phen náo nhiệt chẳng ai vào can ngăn chỉ đứng tụ tập đông đúc xem chuyện vui.
Lúc này Lôi Vũ đang đi trên hành lang từ xa trước phòng hội trường đang có một đám người bu đông liền tò mò chạy đến, ai ngờ khi mới chen chân được vào đám đông đã nghe tiếng hét của Diệp Tử Ái ngay lúc đó cậu hốt hoảng nhìn cảnh tượng trước mắt mà không tin nổi liền lao thẳng đến can ngăn
“Này! Các cậu làm gì vậy? Mau buông ra”
Một mình Lôi Vũ nhào đến tóm lấy tay của Trần Hiểu Linh cố gắng gỡ ra “Cậu điên rồi à? Mau buông cậu ấy ra?”
Cô ta như không nghe thấy gì vẫn tiếp tục đánh Diệp Tử Ái.
“Cậu!…” Lôi Vũ gần như không thể kiểm soát nổi tình hình một mình cậu quả là không cản nổi 5 đứa con gái mà
Đang không biết phải làm sao thì đột nhiên tay Trần Hiểu Linh bị một lực nắm chặt rồi dùng sức hất văng cô ta ra. Do sức hơi mạnh nên cô ta té xuống đất kêu lên một tiếng đau đớn. Lôi Vũ được một phen bất ngờ.
Ngay khi được thoát ra khỏi sự điên loạn của Trần Hiểu Linh, Diệp Tử Ái như mất phương hướng chóng mặt ngã xuống đúng lúc đó cô lại ngã vào lồng ngực ấm áp cùng hơi thở quen thuộc. Cô ngẩng mặt lên nhìn người đỡ mình, là anh ta Bạch Tử Ngôn?
Sao anh ta lại ở đây? Có phải mình bị đánh cho hoa mắt rồi không?
Thấy bộ dạng yếu ớt của cô tim của anh như mới bị ai đó dùng dao cứa vào nhìn cô dịu dàng nói
“Có sao không?”
Cô lắc đầu cố gắng đứng thẳng dậy nhưng Bạch Tử Ngôn vẫn không buông cô ra chỉ nhẹ nhàng đỡ cô rồi ôm chặt lấy. Tia lạnh lùng lướt qua gương mặt Trần Hiểu Linh đang tức tối kia
Cô Lưu đi phía sau Bạch Tử Ngôn ngay lập tức quát lớn
“Các em coi đây là đâu mà dám ngang nhiên đánh nhau trong trường? Có muốn tôi đuổi học hết không?”
Lôi Vũ thấy Diệp Tử Ái đang dựa vào lòng Bạch Tử Ngôn cũng yên tâm được phần nào, tầm mắt lại vô tình lướt qua một gương mặt khác đang xanh xao thở dốc trên trán còn có một vệt máu đỏ trông đáng thương không kém liền chạy đến
“Cậu không sao chứ?”
Nhã Tịnh bất lực cố trụ vững nhìn Lôi Vũ
“Tôi không sao! cảm ơn…”
“Tất cả các em mau lên phòng gặp tôi ngay”
Nói rồi cô Lưu hậm hực tức giận đi nhanh ra ngoài, đám người Trần Hiểu Linh cũng cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Tử Ái
“Mày cứ đợi đấy”
Nói xong cô ta dậm chân đi theo cô Lưu
Diệp Tử Ái cũng toan đi theo thì lại bị một lực nhấc bổng lên khiến cô hoảng hốt la lên một tiếng “Á”
Lôi Vũ cùng Nhã Tịnh bên cạnh đều kinh ngạc mắt chữ A miệng chữ O nhìn Bạch Tử Ngôn đang bế cô
“Anh làm gì vậy mau buông tôi ra” Diệp Tử Ái vùng vẫy
Bạch Tử Ngôn sắc mặt căng như sợi dây đàn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói
“Im lặng”
Không hiểu sao lúc này cô lại không dám chống cự nữa ngoan ngoãn để anh bế đi
Lôi Vũ đứng im bất động dường như vẫn còn ngơ ngác, Nhã Tịnh thấy vậy liền khẽ cười sau đó lấy khủy tay huých vào Lôi Vũ một cái
“Cậu ấy đi rồi”
Lôi Vũ giật mình quay sang nhìn Nhã Tịnh
“Ờ…Sao tôi cảm thấy chuyện này sai sai thế nào đấy? À mà sao Tử Ái và cô bị đám Hiểu Linh đánh vậy?”
Nhắc tới thôi là cả người Nhã Tịnh chợt đau liền thầm mắng một câu
“Đáng ghét! Cậu nghĩ Tử Ái sẽ đi gây chuyện trước sao?”
” Tất nhiên là không rồi! 2 người các cậu cũng không biết nhịn sao?”
Nhịn? Nói tới đây Nhã Tịnh như bị chọc tức liền lớn tiếng nói
“Cậu tưởng bọn tôi không nhịn sao? Nhưng mà sức chịu đựng có giới hạn…Cũng đâu phải thánh”
Lôi Vũ gật gù hiểu ý sau đó lại thấy Nhã Tịnh khẽ rên đau một tiếng bất giác cậu nhìn lên vết thương trên trán do khi nãy đánh nhau liền kéo tay Nhã Tịnh đi kèm theo lời nói
“Cậu bị thương rồi! mau đi theo tôi ”
Nhã Tịnh bất ngờ trước hành động của Lôi Vũ nên không kịp phản kháng chỉ lặng lẽ đi theo sau. Quen biết cậu ta cũng lâu nhưng chưa bao giờ tiếp xúc gần như vậy. Bình thường cậu ta rất kêu lêu lổng lại có tính trăng hoa nên cô cũng tự giác không để ý đến vậy mà hôm nay cô lại cảm thấy một bộ mặt khác mà trước giờ chưa thấy ở Lôi Vũ, chỉ là nắm tay cô thôi mà cũng đủ khiến cô có chút cảm giác ấm áp.
***
Bạch Tử Ngôn bế Diệp Tử Ái đến một nơi yên tĩnh trong trường sau đó đặt cô ngồi xuống, anh nhìn sơ lượt từ trên xuống xem xét xem cô có bị thương chỗ nào không cuối cùng dừng ngay lại nơi khóe môi bị rách của cô. Anh yên lặng lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay sau đó liền đưa đến gần môi cô lau nhẹ.
Cảm giác rát truyền đến Diệp Tử Ái rên khẽ “Đau”
“Em còn biết đau sao?” Bạch Tử Ngôn tức giận quát, anh không hiểu sao lúc nhìn thấy cô bị người ta đánh là anh liền không kiểm soát được bản thân muốn lao đến giết chết người đó ngay lập tức
Vừa đau lại còn bị mắng Diệp Tử Ái có chút uất ức không cam chịu ” Tôi cũng có muốn chuyện này xảy ra đâu? Do cô ta quá đáng trước”
Chiếc khăn tay bằng lụa tơ tằm cao cấp màu trắng được dệt khéo léo chạm nhẹ vào đôi môi anh đào xinh xắn, Bạch Tử Ngôn lúc này không biết mình có bao nhiêu phần dịu dàng, ấm áp. Tâm trạng anh lúc này cực kì khó chịu, nhìn vết thương trên miệng cô làm anh thêm phần xót, anh cố gắng nhẹ nhàng để không khiến cô cảm thấy đau.
“Còn đau không?” Bạch Tử Ngôn thổi một làn hơi nhẹ vào vết thương làm Diệp Tử Ái bất ngờ theo phản xạ né tránh. Ngay lập tức cằm cô bị anh giữ chặt lại
“Đừng động”
Đôi tay cầm chiếc khăn lụa nhẹ lướt qua. Nhìn cách Bạch Tử Ngôn ân cần lau vết máu trên miệng cô làm tim Diệp Tử Ái như có ai đó bóp chặt lại, gương mặt Vu Dịch hiện lên trong đầu cô, cũng khi mới vào trường cô bất cẩn bị té cũng may có Vu Dịch giúp cô lau nhẹ vết thương trên đầu gối lúc đó cô cảm thấy người con trai ấy thật ấm áp và tim cô cũng theo anh từ đó.
Chẳng hiểu sao ngay lúc này kí ức đó lại trở về, giờ đây chắc Vu Dịch đang ở một nơi khác sống một cuộc sống hạnh phúc rồi. Cô cũng nên quên đi những kỉ niệm này để thôi dày vò bản thân thêm nữa. Nghĩ tới đây không biết vì sao nước mắt cô tự nhiên rơi mà cô không thể nào kìm lại được.
Một giọt nước mắt của cô nhẹ rơi xuống bàn tay của Bạch Tử Ngôn anh dừng lại vài giây sau đó nhìn Diệp Tử Ái đang khóc, anh không biết có phải do anh làm đau cô hay do lúc nãy anh quát cô mà khiến cô chịu uất ức. Tâm trạng cực kì khó chịu, đôi lông mày hàng kiếm chau lại một chỗ, giọng trầm thấp nói.
“Em khóc sao? Tôi làm em đau à? hay nãy tôi làm em sợ?”
Diệp Tử Ái vội lau mấy giọt nước mắt của mình điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhìn Bạch Tử Ngôn
“Không phải!…Tôi chỉ là…chỉ là ”
Cô thật sự muốn tìm một lý do nào đó để nói với anh nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được chỉ biết cúi đầu thút thít
Bạch Tử Ngôn thấy cô không nói rõ cũng không cưỡng ép cô thêm, sau khi lau sạch vết máu trên khóe môi, Diệp Tử Ái nhẹ nhàng “Cảm ơn”
Lần đầu tiên anh cảm thấy mình có khao khát muốn bảo vệ một cô gái đến vậy! Có phải là anh bị điên rồi không? Từ ngày gặp cô gái này tâm trạng anh lên xuống thất thường chỉ muốn được nhìn thấy cô. Cũng may hôm nay anh có chuyện cần gặp cô Lưu nên mới kịp thời giải vây cho cô nếu không chắc giờ cô còn thê thảm hơn thế này rồi!