Chẳng thể nào mình trở lại được đâu
Buồng tim ấy ngập sầu rồi anh ạ
Hãy cứ để hồn em thành sỏi đá
Một nghìn thu ôm đất lạ ngủ vùi.
Trách làm gì khi duyên nợ khiến xui
Tình đang đẹp bỗng sụt sùi ly biệt
Em cứ tưởng sợi tơ hồng thắm thiết
Ai có ngờ sức cạn kiệt nên buông
Kết thúc thôi vai diễn một vỡ tuồng
Còn gì nữa khi tiếng chuông đã điểm
Cuộc tình ấy cũng đến giờ khâm liệm
Mây giăng trời những vệt tím đau thương
Anh muốn em vẽ lại một thiên đường
Khi ta đã duyên tàn hương phai sắc
Bức mành nhỏ buông u hoài trầm mặc
Rẽ buồng tim hai khoảnh khắc cuộc đời
Xem như mình đã lạc bước dạo chơi
Để lầm lỡ mảnh duyên thời trói buộc
Tàn đêm lạnh vẳng bên tai tiếng guốc
Tình chết rồi ta chẳng thuộc về nhau.
Bích Sen