Có phải chăng chúng mình không duyên nợ
Nên muôn đời dang dở giấc mơ yêu
Giữa đông rồi hạt nắng cứ liêu xiêu
Mấy vần thơ sao hết điều muốn nói.
Lời thì thầm hằng đêm em vẫn gọi
Mà sao anh mong mỏi mãi hư không
Có phải là tại cơn gió mùa đông
Nên yêu thương chẳng còn nồng tình ái
Anh biết rằng đời em đầy ngang trái
Nên vẫn còn mê mải chuyện lo toan
Thời gian đâu sắp xếp để chu toàn
Anh chẳng dám trách oan cho em được
Anh chỉ trách gió đông sao ngang ngược
Cứ xoay vần sau trước chẳng lặng im
Để cho anh cứ mải miết kiếm tìm
Phút yêu thương nằm im trong dĩ vãng
Vần thơ tình theo mây trời lãng đãng
Gửi cho người …
Lúc chạng vạng …
Hoàng hôn !
– Hồng Giang –