Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tác giả Nghinh Nguyễn

Tác giả:
Thể loại: Thơ Hay


Tác giả: Nghinh Nguyễn
Tên thật: Nguyễn Thị Nghinh
Nick FB: Nghinh Nguyễn
Quê quán: Thôn Phú Mỹ, xã Tự Lập, huyện Mê Linh, Hà Nội
Sinh ngày 12/08/1986

Là một trong những cây viết nổi lên trong nền văn học mạng thế hệ 8X với nhiều tác phẩm ghi dấu ấn sâu sắc vào lòng độc giả. Nghinh Nguyễn thử sức mình với nhiều đề tài khác nhau. Thơ cô không sử dụng những câu từ đắt như những tác giả trẻ khác, càng không sử dụng được những tứ thơ hiếm như những nhà thơ gạo cội, nhưng khi đọc thơ của cô gái ấy chúng ta cảm nhận được hơi thở cảm xúc thật nhẹ nhàng, len lỏi vào từng câu từ mộc mạc của mỗi bài thơ.

Đọc thơ Nghinh Nguyễn ta thấy rất nhiều cung bậc cảm xúc. Có khi chỉ là nỗi nhớ nhà của một cô sinh viên lần đầu xa mẹ.

NỖI NHỚ CHIỀU THỨ SÁU

Mảnh sân trường chiều thứ sáu chênh vênh
Những chiếc lá nơi góc trời hoang hoải
Bạn về hết còn mình ta ở lại
Ngắm sân trường bỗng nhớ mẹ nhiều hơn

Có lẽ giờ, mẹ cũng rất cô đơn
Ngồi một góc để nhớ miền viễn xứ
Có người con cũng đang ngồi tư lự
Nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ lũ em thơ.

Chiều thứ sáu buồn héo hắt những cơn mưa
Mùi khoai nướng thơm con nhớ bàn tay mẹ
Vắng con rồi còn ai cùng chia sẻ
Những nhọc nhằn trên vai mẹ gầy hao.

Nơi góc trường vòm cây nhỏ xôn xao
Những chú chim gọi bầy thương da diết
Chiều thứ sáu nơi quê nhà mẹ biết
Có đứa con xa nhớ mẹ thật nhiều.

Hẳn ai đi học xa nhà đều không ít lần da diết nhớ quê hương, da diết nhớ những người thân yêu nhất, hẳn ai cũng có đôi lần lạc mình vào một chút cảm xúc vu vơ. Đó là cảm xúc trong sáng thuần khiết đẹp đẽ của tuổi học trò được Nghinh Nguyễn gửi gắm vào hình ảnh mái trường thật đẹp đậm chất thơ: “Mảnh sân trường chiều thứ sáu chênh vênh”, “Những chiếc lá nơi góc trời hoang hoải” hay những hình ảnh đẹp của quê hương khắc họa một cách bình dị với hình ảnh ” Mùi khoai nướng thơm con nhớ bàn tay mẹ”. Nỗi nhớ ấy da diết mà thật nhẹ nhàng tựa như chiếc lá rơi nhẹ nơi góc trời xuân trẻ.

Nói đến thơ Nghinh Nguyễn chúng ta không thể không nhắc đến những bài thơ tình đã được bao trái tim độc giả yêu mến. Bên cạnh rất nhiều bài thơ tình từng được đăng báo, tạp chí như: “Nỗi buồn chẳng chịu mang tên”, “Anh có về tháng tư với em không?”, “Người đàn bà tháng mười hai”, “Tháng 11, chào em!”, … cô còn có nhiều bài thơ khác rất hay được các độc giả yêu thích đăng trên các trang thơ như Tình Yêu và Nỗi Nhớ, Đẹp và Hay, Sắc Màu Nỗi Nhớ, Một Thời Ta Đã Yêu…

NỖI BUỒN CHẲNG CHỊU MANG TÊN

Muốn vòng tay ôm chặt một lần thôi
Muốn hít thật sâu một hơi sau những ngày không cùng chung lối
Rồi vội vàng bước đi đầy bối rối
Chỉ sợ ánh mắt người này chạm nỗi nhớ người kia

Muốn được cả đời chẳng phải cách chia
Muốn được cùng nhau chung niềm mơ ước
Muốn nói lời yêu thương mà sao chẳng được
Chợt nhận ra hai đứa chẳng chung đường

Sau những khoảng trời tràn ngập yêu thương
Sau những ánh nhìn chỉ còn tiếc nuối
Giọt nước mắt chực chờ rơi vội
Em giữ chặt lòng mình để bước qua anh.

Để lại đằng sau nỗi nhớ màu xanh
Ngày ấy… bây giờ… xa quá.
Nỗi buồn thật lạ
Chẳng bao giờ chịu mang tên.

Trong con mắt của cô gái 8X ấy, tình yêu và cảm xúc thật trừu tượng vừa gần mà vừa xa xôi, vừa khát khao bỏng cháy vừa thầm kín sâu thẳm. Thơ tình Nghinh Nguyễn được chia sẻ rộng rãi trên mạng xã hội và trên các trang thơ :

VIẾT CHO NGƯỜI TÌNH CŨ

Lâu lắm rồi em không viết cho anh
Một vần thơ nói về người tình cũ
Sau bao tháng năm cuộc tình mình say ngủ
Em và anh mỗi đứa một phương trời.

Ta bước về hai phía xa xôi
Tìm mảnh ghép hai phương trời xa lạ
Người đàn ông của em, người đàn bà riêng anh
… có lẽ giờ là tất cả
Mặc định vậy rồi… nhung nhớ để làm chi.

Nơi góc đường buổi ấy chia ly
Những cánh Osaka buồn rơi rụng
Em cố giấu lòng mình không được khóc
Anh cố bước chân đi chạy trốn những cơn sầu.

Mình đã từng mơ ước về đâu?
Xây mái nhà tranh bên sườn đồi hiu hắt
Và anh sẽ không để buồn vương khóe mắt
Cho em cười trong khoảng lặng bình yên.

Với chúng mình yêu dấu đầu tiên
Cả ánh mắt cách nhìn đời lạ lắm
Có điều gì trong tận cùng sâu thẳm…
Hai tiếng “thương yêu” quá đỗi ngọt ngào.

Những trái tim non vừa mới xôn xao
Những đứa trẻ mới vừa chợt lớn
Ôi tình đầu giống con sóng gợn
Cuộn trào rồi xô mãi về đâu?

Bởi tại ngọt ngào… nên mới thương đau
Bởi tại hằn sâu nên cả đời nói quên mà vẫn nhớ.
Hay tại bởi Osaka bao mùa vẫn nở

Nhắc chuyện đôi mình thuở ấy chung đôi.

Mối tình đầu đẹp chỉ bấy nhiêu thôi
Chỉ là để giấu hoài trong nỗi nhớ
Rồi lại cất đi… trong phút giây chồng – vợ
Trả một người … về phía hôm qua.

****

YÊU ĐẾN CẠN CÙNG

Em tự hỏi lòng mình sao lại thích Tigon
Những cánh hoa mỏng manh giống hình tim vỡ
Có lẽ trái tim người đàn bà sau những mùa dang dở
Biết bao điều vỡ nát tựa như hoa

Em chẳng ước mình được trở lại hôm qua
Được mang trong mình ước mơ tròn trĩnh
Cuộc đời em sau bao ngày say …tỉnh
Nhận ra nỗi buồn cũng ngọt lắm thay.

Có thể có những ngày chẳng nắm chặt tay
Có thể đôi lần thèm gục đầu vai anh khóc
Có thể em đi qua những tháng ngày khó nhọc
Sẽ chỉ một mình không có anh bên…

Xem thêm  CÔ GÁI À, QUÊN NHÉ CHUYỆN ĐÃ QUA

Có thể chỉ mãi là cảm xúc không tên
Cháy lòng khát khao những điều nho nhỏ
Như bông hoa vỡ tan… vẫn vẹn nguyên sắc đỏ
Như trái tim em yêu đến cạn cùng.

****

GỬI MỘT NGƯỜI !

Có khi nào anh quên mất tên em
Kỉ niệm cũ, nỗi buồn ngày đã cũ
Hàng dương liễu bên góc đường vờ ngủ
Để chiếc lá vàng chiều ấy vương rơi.

Có khi nào anh nhớ đến rồi thôi
Rồi lặng lẽ giấu vào trong hơi thở
Chuyện đã qua chỉ thoáng trong nỗi nhớ
Một cái tên lướt thật nhẹ trong đầu

Có thể nào anh quên cả nỗi đau
Quên cả những trách hờn ngày đã cũ
Để ngày xưa lặng thầm trong giấc ngủ
Có khi nào anh quên mất mùa yêu.

Chuyện chúng mình ngày ấy chỉ bấy nhiêu
Ô cửa lớp rợp màu hoa phượng đỏ
Hoa sứ vẫn thả hương mềm trong gió
Gót chân nào sau mỗi bước em qua.

Gửi một người nơi nào đó thật xa
Một khắc khoải một nhớ nhung khờ dại
Ta đã qua… dòng sông không trở lại
Cuộc tình nào ai đó nhớ hay quên?

Gửi một người ta chưa kịp đặt tên
Một khoảng trời thanh xuân nằm ở lại
Một nỗi nhớ trong thẳm sâu mãi mãi
Ở nơi nào ta đã bước đi qua …

Mỗi bài thơ tình một cung bậc cảm xúc rất riêng có khi là sự hoài niệm về một cuộc tình cũ “Viết cho người tình cũ”, cũng có khi là muôn ngàn thắc mắc trong trái tim của mình cần tìm một lời giải đáp về một tình yêu bỏng cháy hết mình để được “Yêu đến cạn cùng”, hay chỉ là một lời nhắn gửi đến ai đó ”Gửi một người!” những điều sâu thẳm trong trái tim. Chúng ta luôn thấy một sự vọng hoài quá khứ đã đi qua, một sự trân trọng kí ức của những điều đã cũ trong mỗi vần thơ nồng nàn, tha thiết ấy chỉ để nhận ra tất cả cho dẫu thật đẹp đẽ nhưng chỉ là ảo ảnh rồi “trả một người … về phía hôm qua” để cuối cùng cảm xúc cũng trở về với thực tại.

Ngoài những bài thơ tình ngọt ngào, tác giả trẻ Nghinh Nguyễn còn sở hữu những bài thơ khắc khoải đàn bà. Những độc giả yêu thơ cô đặt cho cô cái biệt danh thân mật “người đàn bà viết thơ về đàn bà”. Không phải ai cũng dễ dàng cảm nhận được những điều thẳm sâu trong mỗi vần thơ của Nghinh Nguyễn viết về phụ nữ. Phải là những người thực sự trải qua bão giông cuộc đời mới cảm nhận được cái hay cái đẹp trong những vần thơ giàu lòng trắc ẩn đó.

TẠI VÌ ANH CÓ NHỮNG CƠN SAY

Đã khi nào anh hiểu em không?
Cảm xúc người đàn bà đợi chồng bên bậu cửa
Nếu có một ngày em chẳng về được nữa
Thì các con thơ ai để cậy nhờ ?

Nếu một ngày anh đứng giữa nẻo bơ vơ
Không có em ai người đợi chờ anh bữa tối ?
Anh quay đi tưởng chừng quá vội
Đã vô tình quên ánh mắt chờ mong

Đời không em anh có thấy buồn không ?
Mà vô tâm để mình em thổn thức
Giữa màn đêm hai bóng gầy chờ chực
Để niềm tin tan tự thủa bao giờ

Những tin yêu ta cố gắng tôn thờ
Chẳng thể xây từ riêng một phía
Cảnh đợi chờ có khi nào thấm thía
Anh hiểu lòng em … những hôm nay

Tại bởi vì anh có những cơn say
Tại chúng bạn đó thôi nên anh vô tình quên mất
Tại cuộc đời có muôn ngàn lý do giả – thật
Em chẳng cần anh hai chữ “tại vì”.

Anh muốn vậy thì anh cứ đi đi
Em sẽ quen thôi chẳng chờ anh nữa
Cuộc đời anh là do anh chọn lựa
Cách trở về cũng tự do anh.

Chẳng trách hờn chi cho mái tóc thôi xanh
Chẳng níu kéo để ai cười ngạo nghễ
Em vẫn là em… Vẫn là người mẹ
Sống yêu con theo cách của riêng mình.

Người Đàn bà hiện lên trong mỗi vần thơ của Nghinh Nguyễn đều ẩn khuất những nỗi niềm không thể nói . Đó là những thiệt thòi cam chịu trong cuộc sống đời thường của đa số những người phụ nữ gặp phải. Có khi là sự vô tâm của người bạn đời bên cạnh, có khi là sự hi sinh cho gia đình nhỏ bé. Để rồi sau cuối, người phụ nữ ấy đành phải giấu trong tim muôn vàn tổn thương cho riêng mình. Lời thơ ẩn như chứa sự hờn trách nhẹ nhàng thầm kín, vừa nói lên những khát vọng được yêu thương.

ĐÀN BÀ TUỔI 50

Đến một ngày người đàn bà sợ hai tiếng “thời gian”
Sợ đứng trước hoàng hôn để nghĩ về những tháng ngày kế tiếp
Có lẽ sau những nỗi lo toan trùng điệp
Sau những nỗi đau… ai đó chẳng chạnh buồn.

Người đàn bà đứng trước tuổi 50 chẳng tránh khỏi cảm xúc bồn chồn
Đếm thời gian trôi, lại ước được một lần trẻ lại
Để được yêu như thời con gái
Được người ấy bước bên mình xiết chặt bàn tay.

Đứng bên thềm khao khát một cơn say
Khao khát được sống như ngày mai sẽ chết
Lại thấy lòng mình trùng buông đầy mỏi mệt
Lại tự nắm chặt tay mình bảo rằng mọi sự sẽ êm trôi.

Người đàn bà tuổi năm mươi thường khô khốc bờ môi
Đôi mắt mỏi tưởng chừng không đủ sức
Sau những tháng ngày đi qua cơ cực…
Sau những niềm vui… lại thấy thêm buồn .

Người đàn bà bước qua tuổi năm mươi như những ánh nắng hoàng hôn
Chỉ sợ trái tim mình nhạt mờ sau tất cả
Thấy lòng mình cô đơn trong chiều bả lả
Bất lực với chính mình khi chạy đua với thời gian.

Có những ngày người đàn bà bỗng thấy hoang mang
Sau những tháng ngày lo toan cơm áo
Được người đời khoác lên vai hai mĩ từ “Tần tảo”
Để lại chính mình một thân xác già nua.

Người đàn bà bước vào tuổi năm mươi sợ nói về những nỗi được thua.
Cảm thấy lòng mình khát thèm buông bỏ
Rồi lặng lẽ bước đi trong chiều ngược gió
Về phía mặt trời dẫu chẳng thể biết ngày mai ấy ra sao.

Xem thêm  VỀ THĂM MẸ

Có những ngày họ sống bồi hồi trong cảm xúc xốn xao
Họ giống như mang bên mình một kho chuyện kể
Rồi lặng lẽ một mình rơi lệ
Như cánh hoa sắp tàn khao khát được đưa hương.

Trong thơ Nghinh Nguyễn cái tôi của người phụ nữ được khắc họa vô cùng rõ nét. Cô cho rằng trong xã hội mặc dù tiếng nói của người phụ nữ không phải lúc nào cũng được nhìn nhận đúng đắn. Nhưng mỗi người đàn bà dù là ai, dù ở đâu, dù họ vô cùng nhỏ bé trong trong thế giới mênh mông ngoài kia thì họ vẫn mang trong mình một lòng tự trọng như hương sắc riêng của chính mình.

LÒNG TỰ TRỌNG CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ

Lòng tự trọng của người đàn bà chẳng bé thế đâu anh
Tuy yếu ớt mong manh đủ góp thành bão tố
Dám một mình trong cơn giông chiều đổ
Dẫu nhớ thương nhiều cũng chẳng gọi anh đâu

Lòng tự trọng của người đàn bà tuy chẳng sắc sâu
Chỉ cơi trầu thôi cũng nhấn chìm hết thảy
Một hạnh phúc mong manh vừa chợt gãy
Khi yêu thương chưa đủ để dạt dào

Lòng tự trong của người đàn bà đủ để từ bỏ mọi khát khao
Những cảm xúc cũ xưa hóa thành vụn vỡ
Hoa Tigon chiều nay vừa chớm nở
Trái tim yêu cũng nát theo cùng

Lòng tự trọng của người đàn bà gạt bỏ nỗi nhớ nhung
Vẫn cứ bước những bước dài cặm cụi
Giấu điều gì ẩn sâu làn tóc búi
Để giữ lòng mình thoát khỏi sự chông chênh.

Anh có hiểu lòng em quá mông mênh
Để với anh cả đời vẫn phải tìm ẩn số
Một xác thân mỏng manh quá độ
Mà tự tôn chưa hẳn mất bao giờ

Thơ Nghinh Nguyễn là lời bộc bạch, tâm tình lúc lại như một lời nhắn nhủ với cuộc đời, với những người đàn ông trong xã hội hiểu và biết trân trọng, thương yêu người phụ nữ bên cạnh mình.

NÀY CHÀNG TRAI !

Này chàng trai!
Cậu sẽ có một ngày nào đó giống như tôi
Hết lòng dạ để yêu một người con gái
Cô ấy là người tôi nâng niu từ phút giây đầu tiên và mãi mãi …
Dẫu chẳng thể bên cô đi hết đoạn đường dài.

Nhớ ngày đầu cậu đến dưới sương mai
Cầu xin tôi khi cô ấy thanh xuân vời vợi
Cậu thề hứa bao điều trong lễ cưới
Trước bao người sẽ mãi mãi yêu thương

Tôi cả tin rằng cậu sẽ bên cô ấy đi hết đoạn đường
Nên mới hai tay gửi thương yêu về phía ấy
Hạnh phúc của cô là điều tôi mong biết mấy
Ước nguyện của một người làm cha chỉ vậy thôi

Rồi có một ngày cậu đi về phía xa xôi
Con đường nhỏ một mình cô lẻ bước
Làm sao cậu có thể nào hiểu được
Nỗi buồn nào … vây kín trái tim tôi

Cô ấy với cậu có thể chỉ là một phút bốc đồng
Có thể chỉ là sự dại khờ nông nổi
Nếu không thể yêu thương cũng phụ lòng quá vội
Hãy đưa cô ấy về trả lại cho tôi.

Cánh cửa nhà tôi đã mở toang rồi
Chỉ để đón một người trở về sau cơn bão
Tôi chỉ là một người đàn ông già nua suốt cuộc đời sờn vai áo
Nhưng sẽ hết lòng mình che chở cho cô

Cậu biết không người con gái trong nhà như bình rượu mơ
Quý lắm chỉ để dành cho một người xứng đáng
Cùng cô gái của tôi đi qua bao năm tháng

Chẳng đổi thay cho dẫu có thế nào

Với ai đó người phụ nữ bên cạnh không là gì, nhưng trong mắt mẹ cha gia đình người thân, cô gái ấy lại là kết tinh của những gì tuyệt vời nhất đáng để được yêu thương. Vì vậy, khi cảm xúc phôi phai thì cũng buông tay một cách nhẹ nhàng thay vì chà đạp, làm tổn thương cảm xúc và thể xác của người phụ nữ.
Nghinh Nguyễn với tuổi đời còn rất trẻ nhưng đã có những chiêm nghiệm về cuộc đời sâu sắc và thú vị. Cuộc đời giống như một dòng sông, ai cũng sẽ có những ngày khó khăn cùng tận, cần lắm sự sẻ chia.

ĐỪNG BUÔNG LỜI CAY ĐẮNG!

Mẹ bảo rằng nếu chẳng thể giúp ai
Thì đừng buông những lời cay đắng
Hãy giữ mình trong phút giây thinh lặng
Nghĩ cho người bằng đôi mắt cảm thương.

Mẹ bảo rồi ai cũng vấp ngã trên đường
Ai rồi cũng có những ngày tưởng như là cùng tận
Đừng phỉ báng người đời nuôi hờn giận
Đừng rẻ khinh ai khốn khó đường cùng.

Mẹ dạy làm người con học cách bao dung
Để sống bằng một trái tim rộng lượng
Để cuộc đời yêu thương và tin tưởng
Đừng nhỏ nhen chắc lép để làm gì

Nào ai biết con đường ngày mai ấy ta đi
Có bao cơn giông đợi chờ phía trước
Có bao ánh nhìn rẻ khinh xuôi ngược
Có bao nhiêu lời sắc nhọn tựa gai đâm.

Khi con đi qua những năm tháng thăng trầm
Mới hiểu được bao dung là vốn quý
Thì con hãy cứ nhìn cuộc đời hoan hỉ
Nhận về mình chút khờ khạo có sao đâu.

Hãy cứ yêu thương ngay từ thuở ban đầu
Và thiết tha cả những ngày tận cuối
Để cuộc đời chẳng mang tiếc nuối
Đã làm tổn thương ai trong một thoáng vô tình.

Thơ cô hướng người đọc đến những giá trị chân – thiện – mỹ của cuộc sống cùng với những lời sẻ chia vì ai cũng sẽ có một ngày khó khăn, đừng nên buông lời cay đắng trước những vận hạn của một người khác. Ngay cả khi không thể giúp đỡ được ai đó thì sự im lặng cũng là một cách sống đẹp. Bài thơ được đồng cảm và chia sẻ rộng rãi trên rất nhiều trang mạng để người đọc biết đến những vần thơ mang đậm nét đặc trưng và rất riêng của tác giả Nghinh Nguyễn.



Sưu tầm

Bình luận
720
× sticky