Chúng mình có nhất thiết phải cùng bước nữa không
Khi chẳng thể nào cảm thông được nữa
Khi ánh mắt giờ chẳng còn ấm lửa
Chỉ còn lại tro tàn sau một tình yêu.
Chúng mình từng ước được đi qua những những năm tháng cuối chiều
Nắm chặt tay nhau để cảm nhận hoàng hôn đẹp thế
Hai đứa mình cùng nhau kể lể
Kỉ niệm vui buồn mình đã từng qua.
Nhưng cuộc đời là định mệnh xót xa
Tình yêu ngọt ngào đến đâu cũng có ngày phai nhạt
Người này bỏ mặc người kia đứng bên trời tự hát
Khúc bơ vơ… trong hờn tủi… nhọc nhằn
Chúng mình đã cùng nắm tay nhau đi qua mọi khó khăn
Chia từng đồng tiền, lo toan từng khoản nợ
Vẫn chẳng buông tay dẫu bên trời bão tố
Lúc đủ đầy … hai đứa cứ dần xa.
Ừ. Tình yêu giống như nước mắt nhạt nhòa
Đớn đau khi cười, hồn nhiên khi khóc
Đến ánh mắt nhìn nhau cũng nhuốm màu hằn học
Tại bởi rộng dài nên được phép vô tâm.
Mình cứ âm thầm mang những lặng câm
Người vỗ ngực nói về những điều tưởng chừng rộng lớn
Chúng mình cứ như thế xa nhau trong bao bề bộn
Khi đứng cạnh một người vẫn thấy cô đơn.
Mình lại vụng về chẳng toan tính thiệt hơn
Chẳng thể chạy theo những điều người đang nghĩ
Lỡ một bước chân thì chào nhau vậy nhỉ?
Chẳng cố công… thêm nữa để làm gì.
#NghinhNguyễn
#Tìnhyêuvànỗinhớ