Đừng ghen với những người đàn ông trong thơ em
Chẳng biết họ có thật không hay chỉ là hư ảo
Họ có thể đắm đuối yêu em trong một đêm giông bão
Rồi lặng lẽ xa rời khiến những câu thơ đẫm lệ nhạt nhoà
Họ ở thật gần rồi một ngày họ xa quá xa
Mỗi dòng thơ là cảm xúc dành cho bao người khác
Người yêu em điên cuồng…người đang tâm bội bạc
Em lẳng lơ, em dại khờ, em đa tình…đến thế hay sao…?
Đừng đọc thơ mà phán xét em đã thế nào
Sao không nhìn vào sâu thẳm mắt em?
sao không tự tin cầm tay em mà hiểu em rõ nhất?
Sao không thương em bằng một tình yêu từ con tim chân thật?
Sao chỉ nhìn thấy em quá giản đơn qua những ngôn từ em thả vào thơ?
Có thể rơi nước mắt chỉ vì thương một chiếc lá bơ vơ
Có thể xa xót khóc cho một người không quen biết
Là thơ thôi…là em hoá thân thôi mỗi khi cầm bút viết
Chứ yêu đến kiệt cùng như người đàn bà trong thơ…thì em chết lâu rồi
Bởi thơ chỉ là thơ thôi chứ chẳng thể giống với cuộc đời
Và em chỉ là em thôi…sẽ đắm đuối trong thơ đến khi còn có thể
Anh à!
Nếu cứ mãi ghen hờn với những người đàn ông trong thơ em như thế
Em sợ rằng…anh sẽ chẳng còn đủ sức để yêu em…!