Anh thấy mình như một kẻ ngẩn ngơ
Cứ mong ngóng đợi chờ về nơi đó
Cứ chờ trông bờ môi hồng ửng đỏ
Mong nụ cười theo cơn gió hanh hao.
Anh thấy mình chìm đắm với khát khao
Cứ si mê ngọt ngào trong mộng ảo
Cứ cuồng say ánh mắt huyền chao đảo
Mơ một ngày con Sáo sẽ sang sông.
Anh thấy mình như một kẻ cuồng ngông
Hái ánh trăng đem về lồng trước ngõ
Nhặt hạt nắng rải vàng trên cây cỏ
Bẻ câu thơ để ngỏ rớt rơi vần.
Anh thấy mình như kẻ lạc bước chân
Từ bữa ấy em một lần nhầm máy
Trái tim cằn vì ai kia bùng cháy
Say thật rồi em đấy dấu yêu ơi.
Xuân dại khờ mời kẻ ngốc đến chơi
Để lạc bước…
Nửa đời…
Còn vương vấn !
– Hồng Giang.
.